Năng suất làm việc của Cao Thiết quả thật rất cao. Mặc dù nơi này hoàn toàn xa lạ với gã, thế nhưng nhờ sự nhanh trí và khả năng xử lý công việc mà chỉ trong buổi chiều, Cao Thiết trong bộ dạng một ông chủ giàu có đã dẫn theo mấy người đến sửa sang, trang trí lại căn tiệm, đồng thời lát lại nền nhà, sửa nóc nhà...
Tất cả công việc sữa chữa này đều do Cao Thiết chỉ huy quan sát.
Còn Trần Dương thì trước sau vẫn không hiện thân mà đi vào bên trong Phán Thần Hệ Thống chuẩn bị một số thứ.
Lần này, Trần Dương muốn dành thời gian lâu dài để luyện Khống Thần Quyết. Còn mọi tục sự do Cao Thiết trông coi chỉ là che mắt người ngoài, đồng thời Trần Dương cũng muốn nhân cơ hội này mà bồi dưỡng một đám người thay mình làm việc.
Đối với chuyện bản thân suốt ngày chạy tới chạy lui xử lý những việc lặt vặt, Trần Dương từ lâu đã có dự định sẵn. Mãi cho đến hiện tại, Trần Dương mới xem như có thể bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên để đào tạo một lớp thủ hạ thật sự.
Trước đây Trần Dương mặc dù có nhiều cơ hội thực hiện điều này, nhưng hắn thuỷ chung vẫn muốn trao cơ hội cho những người thành tâm muốn làm lại cuộc đời. Những người đã trải qua cải tạo trong nông trang, cảm nhận được sự vất vả của một người bình thường tay không tấc sắt là gian khổ cỡ nào, thì khi một lần nữa được trao cơ hội, Trần Dương tin rằng tất cả bọn họ đều sẽ biết quý trọng cơ hội này hơn những người bình thường nhiều lắm.
Bên trong Phán Thần Hệ Thống, thời gian đã qua một tháng, Trần Dương liền động thân rời khỏi thạch ốc.
Nhìn căn tiệm nhỏ đã được sửa sang, bên ngoài còn được sửa chữa, gia cố lại bằng một hàng gạch trắng trông rất trang nhã.
Đối với cách bố trí này của Cao Thiết, Trần Dương không nhịn được gật gù hài lòng.
Trần Dương bước đến cửa tiệm, nhìn mấy dãy tủ và bàn ghế được bày biện một cách đơn sơ thì hài lòng khen:
- Cao lão bản, ánh mắt của ngươi cũng thật tốt a!
Cao Thiết nghe Trần Dương mở miệng khen thì mừng rỡ đáp:
- Đại nhân, khi xưa ngài cũng từng thẩm án thuộc hạ, chắc vẫn còn nhớ ta đã từng làm nghề phụ trang trí nội thất cho nên mới giao trọng trách này cho ta. Xin ngài cũng đừng chế giễu, thuộc hạ không dám nhận a!
- Hắc hắc, thôi, đem những thứ này bày lên đi. Mỗi món giá mười lượng vàng. Thu chi ngươi tuỳ tiện làm, nếu những binh vệ cần tiền công tác thì cứ thẳng tay chi, không đủ thì có thể báo lên ta.
Trần Dương nhẹ nhàng nói, đồng thời đem một cái túi trữ vật trong tay dốc nhẹ xuống cái bàn gỗ.
‘Lịch kịch...’
Một đống chừng hai mươi pho tượng thô sơ rớt ra.
Những tượng này điêu khắc rất thô sơ, nét khắc còn chưa cứng cáp chứ đừng nói là đạt đến trình độ được gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Mà Cao Thiết thì không có chút ý kiến gì với những việc Trần Dương sai bảo, do đó liện vâng dạ một tiếng rồi đem xếp những pho tượng này lên trên kệ.
Nhìn những bàn gỗ phía trước, Trần Dương hơi sờ sờ cằm rồi đem một ít đồ vật mà hắn từng bán hàng rong đổ ra toàn bộ.
Những thứ này có thạch kiếm, có phù lục, có đan dược... Đều là những thứ cấp thấp Trần Dương không sử dụng đến cho nên cũng muốn đem ra cho Cao Thiết bày biện ra một chút.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Trần Dương liền để lại Cao Thiết tuỳ ý sắp xếp, còn hắn thì tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống bắt đầu tập trung điêu khắc gỗ.
Thân ảnh Trần Dương xuất hiện trên bầu trời, nhìn xuống một đống gỗ chất thành đống.
Tiện tay sử ra Mộc Kiếm, Trần Dương liền vận dụng kiếm thuật bản thân đem những thân cây này cắt thành những khối gỗ nhỏ vừa tay.
Cũng không có chọn lựa địa điểm, Trần Dương hạ thân xuống ngồi lên một gốc cây rồi cầm lấy một khối gỗ nhỏ bắt đầu điêu khắc.
Trần Dương lần này cũng không sử dụng Mộc Kiếm mà sử dụng một tiểu đao trông rất bình thường.
Thế nhưng, Trần Dương cũng không có sử dụng tay cầm mà là dùng phương pháp cách không nhiếp vật, dùng thần thức cẩn thận điều khiển tiểu đao khắc từng nét một.
Điều khiển tiểu đao chém giết kẻ địch hoặc là đâm chém vật gì đó thì độ khó không lớn, chỉ cần là tu sĩ đạt đến tu vi đủ và học tập qua Nhiếp Vật Thuật là có thể sử ra.
Thế nhưng, sử dụng thần thức điều khiển tiểu đao để làm những việc chi li nhỏ nhặt thì rất khó.
Mà dùng thần thức điều khiển tiểu đao để làm công việc điêu khắc tượng gỗ thì nghe qua đã muốn tháo mồ hôi hột rồi. Dùng loại công việc yêu cầu sự tỉ mỉ này, Trần Dương muốn dùng sự khó khăn để tôi luyện bản thân, đồng thời giúp cho việc điều khiển thần thức đạt tới mức tối ưu nhất.
- Cạch!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, lưỡi dao rạch qua một đường, đem con cá gỗ còn mới định hình của Trần Dương tách ra một đường.
- Ài...
Trần Dương nhìn con cá bị huỷ, ném nó qua một bên rồi với tay lấy một khối gỗ khác tiếp tục định hình một con cá chép.
Trong số những hình điêu khắc, ngoài những vật như quả bóng tròn này nọ thì một con cá xem như là thứ đơn giản nhất Trần Dương có thể nghĩ ra rồi. Thế nhưng, đối với loại hình đơn giản như con cá chép mà Trần Dương mãi vẫn trầy trật ở mức định hình thì quả thật không biết là do hắn không có năng khiếu hay là do khả năng điều khiển thần thức của hắn quá kém.
Trần Dương ngồi nơi đó, một tay kết một thủ ấn kỳ lạ, một tay cầm khối gỗ chậm rãi điều khiển tiểu đao khắc từng bước một, hoàn toàn không để ý gì đến hoàn cảnh bên ngoài, cũng hoàn toàn không quan tâm tới thời gian trôi qua bao nhiêu lâu.
Công việc buôn bán của cửa tiệm cũng không quá tệ, Cao Thiết khi sửa sang lại cửa hàng cũng thu hút sự chú ý của vài người. Cho đến khi cửa hàng mở ra thì thỉnh thoảng lại có cả phàm nhân lẫn tu sĩ cấp thấp vô tình ghé đến.
Mà những tu sĩ cấp thấp sau khi phát hiện ở cửa hàng này có một số vật phẩm tốt mà giá cả cũng chấp nhận được thì liền dần dần đồn thổi nhau, dần dần cửa hàng cũng có một chút sinh ý nhỏ.
Bất quá, đồ vật bên trong cửa hàng cũng rất hỗn tạp, nhất là những tượng gỗ thô thiển được để trên kệ gỗ thì càng làm cho những người bước vào cảm thấy kỳ lạ.
Vài tu sĩ tự cho mình có nhãn lực nhìn hàng, cũng đã dành hẳn một lượng lớn thời gian nghiên cứu những tượng gỗ này, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi phán hai chữ ‘phế thải’.
Mặc dù không phải phế thải, thì cũng không kém là mấy!
Từng có một khách hàng xem như có chút quen thuộc đã từng bức xúc nhịn không được mà hỏi Cao Thiết:
- Cao lão bản, những tượng gỗ này ta xem... Chất lượng thành phẩm không được tốt lắm, sao lại bày ở nơi trang trọng như vậy. Ta thấy chi bằng lão bản tăng thêm số lượng đan dược và phù lục thì càng hợp lý hơn a!
Cao Thiết nghe vậy liền tỏ ra lãnh đạm nói:
- Ta cũng chỉ là người làm thuê mà thôi, xin khách quan thông cảm nhiều hơn. Bất quá, những tượng gỗ này ông chủ của ta nếu để nó lên trên tất có thâm ý. Mong rằng sau này khách quan đừng nên nói những lời như vậy, ta cũng không muốn ông chủ nghe được sẽ dẫn đến hiểu lầm không hay.
- Ha hả, xin lỗi, xin lỗi Cao lão bản. Ta cũng mới biết chuyện này nên mới hỏi như vậy, hoàn toàn không có ý gì xúc phạm đến quý tiệm.
Người kia nghe nói vậy liền có chút áy náy nói. Có thể nhìn thấy được, hắn cũng là vì tò mò chứ tuyệt không có ý tứ khác.
Cao Thiết nghe vậy cũng cười cười, nói lãng sang chuyện khác.
Có một chuyện mà Cao Thiết không nói, đó là ngay cả bản thân gã cũng không thể hiểu nổi sao Trần đại nhân lại bày biện những tượng gỗ thô thiển này ở đây.
Những lúc rãnh rỗi, chính Cao Thiết cũng từng không ít lần quan sát những tượng gỗ này, nhưng cho dù có nhìn thế nào thì cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường. Lúc đầu, Cao Thiết còn cho rằng do ánh mắt mình thấp kém không nhìn ra ảo diệu bên trong những khối tượng thô thiển này.
Bởi vì Cao Thiết đối với Trần đại nhân có một loại niềm tin tuyệt đối, khả năng của Trần đại nhân này to lớn tới đâu, Cao Thiết hắn xuất thân từ bên trong Phán Thần Hệ Thống đi ra, dĩ nhiên gã là người hiểu rõ nhất.
Bởi vậy, qua nhiều ngày, dù có nhiều người đến đây dòm ngó thậm chí là nói những câu tò mò như người trước mắt này, nhưng Cao Thiết trước sau vẫn duy trì được tín niệm đối Trần Dương, không chút nào lung lay.
Mà qua hơn hai tháng, những binh vệ được phái ra rốt cuộc cũng đã dần dần thâm nhập được vào guồng quay của Thiên Phong Thành. Có người còn trực tiếp bỏ vốn ra mở một cái quán rượu nho nhỏ để tiện việc thu thập tin tức, đúng là muôn màu muôn vẻ.
Mà Cao Thiết đối với những điều này cũng không hề có ý tứ keo kiệt, cần chi thì hắn tuyệt đối sẽ chi, không chút do dự gì. Đặc biệt, đối với mọi thứ, Cao Thiết thân là đội trưởng, đôi khi với những người có ý tưởng hoặc sáng kiến nào đó phù hợp với việc phát triển tình báo, Cao Thiết luôn luôn dứt khoát ủng hộ. Thậm chí có lần vì không đủ tài lực, Cao Thiết cũng trực tiếp lấy tiền của bản thân góp vào, một lòng tận tâm hoàn thành thật tốt công tác mà Trần Dương dặn dò.
Trần Dương trước sau chỉ một mực ở trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện Khống Thần Quyết, Cao Thiết thì trước khi chưa có lệnh của Trần Dương, tuyệt đối sẽ không truyền ý niệm làm phiền Trần Dương, cho nên trong thời gian này, những việc lặt vặt đều được Cao Thiết tự mình xử lý và sắp đặt ổn thoả.
Trong vô hình, một thế lực nhỏ như một mạch nước ngầm đang dần dần thâm nhập vào thế giới bên trong Thiên Phong Thành này.
Theo thời gian càng lâu, những tin tức mà Cao Thiết thu về cũng càng nhiều.
Mà phương thức liên lạc của Cao Thiết và đám binh vệ cũng rất bảo mật, đó là dùng thần niệm truyền tin, không hề thông qua các loại phương pháp thông thường cho nên tuyệt đối không ai có khả năng phát hiện chuyện bất thường gì.
Đây chính là lợi thế vượt trội mà những binh vệ được Trần Dương sắc phong được hưởng.
Tất cả công việc sữa chữa này đều do Cao Thiết chỉ huy quan sát.
Còn Trần Dương thì trước sau vẫn không hiện thân mà đi vào bên trong Phán Thần Hệ Thống chuẩn bị một số thứ.
Lần này, Trần Dương muốn dành thời gian lâu dài để luyện Khống Thần Quyết. Còn mọi tục sự do Cao Thiết trông coi chỉ là che mắt người ngoài, đồng thời Trần Dương cũng muốn nhân cơ hội này mà bồi dưỡng một đám người thay mình làm việc.
Đối với chuyện bản thân suốt ngày chạy tới chạy lui xử lý những việc lặt vặt, Trần Dương từ lâu đã có dự định sẵn. Mãi cho đến hiện tại, Trần Dương mới xem như có thể bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên để đào tạo một lớp thủ hạ thật sự.
Trước đây Trần Dương mặc dù có nhiều cơ hội thực hiện điều này, nhưng hắn thuỷ chung vẫn muốn trao cơ hội cho những người thành tâm muốn làm lại cuộc đời. Những người đã trải qua cải tạo trong nông trang, cảm nhận được sự vất vả của một người bình thường tay không tấc sắt là gian khổ cỡ nào, thì khi một lần nữa được trao cơ hội, Trần Dương tin rằng tất cả bọn họ đều sẽ biết quý trọng cơ hội này hơn những người bình thường nhiều lắm.
Bên trong Phán Thần Hệ Thống, thời gian đã qua một tháng, Trần Dương liền động thân rời khỏi thạch ốc.
Nhìn căn tiệm nhỏ đã được sửa sang, bên ngoài còn được sửa chữa, gia cố lại bằng một hàng gạch trắng trông rất trang nhã.
Đối với cách bố trí này của Cao Thiết, Trần Dương không nhịn được gật gù hài lòng.
Trần Dương bước đến cửa tiệm, nhìn mấy dãy tủ và bàn ghế được bày biện một cách đơn sơ thì hài lòng khen:
- Cao lão bản, ánh mắt của ngươi cũng thật tốt a!
Cao Thiết nghe Trần Dương mở miệng khen thì mừng rỡ đáp:
- Đại nhân, khi xưa ngài cũng từng thẩm án thuộc hạ, chắc vẫn còn nhớ ta đã từng làm nghề phụ trang trí nội thất cho nên mới giao trọng trách này cho ta. Xin ngài cũng đừng chế giễu, thuộc hạ không dám nhận a!
- Hắc hắc, thôi, đem những thứ này bày lên đi. Mỗi món giá mười lượng vàng. Thu chi ngươi tuỳ tiện làm, nếu những binh vệ cần tiền công tác thì cứ thẳng tay chi, không đủ thì có thể báo lên ta.
Trần Dương nhẹ nhàng nói, đồng thời đem một cái túi trữ vật trong tay dốc nhẹ xuống cái bàn gỗ.
‘Lịch kịch...’
Một đống chừng hai mươi pho tượng thô sơ rớt ra.
Những tượng này điêu khắc rất thô sơ, nét khắc còn chưa cứng cáp chứ đừng nói là đạt đến trình độ được gọi là tác phẩm nghệ thuật.
Mà Cao Thiết thì không có chút ý kiến gì với những việc Trần Dương sai bảo, do đó liện vâng dạ một tiếng rồi đem xếp những pho tượng này lên trên kệ.
Nhìn những bàn gỗ phía trước, Trần Dương hơi sờ sờ cằm rồi đem một ít đồ vật mà hắn từng bán hàng rong đổ ra toàn bộ.
Những thứ này có thạch kiếm, có phù lục, có đan dược... Đều là những thứ cấp thấp Trần Dương không sử dụng đến cho nên cũng muốn đem ra cho Cao Thiết bày biện ra một chút.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Trần Dương liền để lại Cao Thiết tuỳ ý sắp xếp, còn hắn thì tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống bắt đầu tập trung điêu khắc gỗ.
Thân ảnh Trần Dương xuất hiện trên bầu trời, nhìn xuống một đống gỗ chất thành đống.
Tiện tay sử ra Mộc Kiếm, Trần Dương liền vận dụng kiếm thuật bản thân đem những thân cây này cắt thành những khối gỗ nhỏ vừa tay.
Cũng không có chọn lựa địa điểm, Trần Dương hạ thân xuống ngồi lên một gốc cây rồi cầm lấy một khối gỗ nhỏ bắt đầu điêu khắc.
Trần Dương lần này cũng không sử dụng Mộc Kiếm mà sử dụng một tiểu đao trông rất bình thường.
Thế nhưng, Trần Dương cũng không có sử dụng tay cầm mà là dùng phương pháp cách không nhiếp vật, dùng thần thức cẩn thận điều khiển tiểu đao khắc từng nét một.
Điều khiển tiểu đao chém giết kẻ địch hoặc là đâm chém vật gì đó thì độ khó không lớn, chỉ cần là tu sĩ đạt đến tu vi đủ và học tập qua Nhiếp Vật Thuật là có thể sử ra.
Thế nhưng, sử dụng thần thức điều khiển tiểu đao để làm những việc chi li nhỏ nhặt thì rất khó.
Mà dùng thần thức điều khiển tiểu đao để làm công việc điêu khắc tượng gỗ thì nghe qua đã muốn tháo mồ hôi hột rồi. Dùng loại công việc yêu cầu sự tỉ mỉ này, Trần Dương muốn dùng sự khó khăn để tôi luyện bản thân, đồng thời giúp cho việc điều khiển thần thức đạt tới mức tối ưu nhất.
- Cạch!
Một tiếng vang nhỏ vang lên, lưỡi dao rạch qua một đường, đem con cá gỗ còn mới định hình của Trần Dương tách ra một đường.
- Ài...
Trần Dương nhìn con cá bị huỷ, ném nó qua một bên rồi với tay lấy một khối gỗ khác tiếp tục định hình một con cá chép.
Trong số những hình điêu khắc, ngoài những vật như quả bóng tròn này nọ thì một con cá xem như là thứ đơn giản nhất Trần Dương có thể nghĩ ra rồi. Thế nhưng, đối với loại hình đơn giản như con cá chép mà Trần Dương mãi vẫn trầy trật ở mức định hình thì quả thật không biết là do hắn không có năng khiếu hay là do khả năng điều khiển thần thức của hắn quá kém.
Trần Dương ngồi nơi đó, một tay kết một thủ ấn kỳ lạ, một tay cầm khối gỗ chậm rãi điều khiển tiểu đao khắc từng bước một, hoàn toàn không để ý gì đến hoàn cảnh bên ngoài, cũng hoàn toàn không quan tâm tới thời gian trôi qua bao nhiêu lâu.
Công việc buôn bán của cửa tiệm cũng không quá tệ, Cao Thiết khi sửa sang lại cửa hàng cũng thu hút sự chú ý của vài người. Cho đến khi cửa hàng mở ra thì thỉnh thoảng lại có cả phàm nhân lẫn tu sĩ cấp thấp vô tình ghé đến.
Mà những tu sĩ cấp thấp sau khi phát hiện ở cửa hàng này có một số vật phẩm tốt mà giá cả cũng chấp nhận được thì liền dần dần đồn thổi nhau, dần dần cửa hàng cũng có một chút sinh ý nhỏ.
Bất quá, đồ vật bên trong cửa hàng cũng rất hỗn tạp, nhất là những tượng gỗ thô thiển được để trên kệ gỗ thì càng làm cho những người bước vào cảm thấy kỳ lạ.
Vài tu sĩ tự cho mình có nhãn lực nhìn hàng, cũng đã dành hẳn một lượng lớn thời gian nghiên cứu những tượng gỗ này, nhưng cuối cùng chỉ có thể ngậm ngùi phán hai chữ ‘phế thải’.
Mặc dù không phải phế thải, thì cũng không kém là mấy!
Từng có một khách hàng xem như có chút quen thuộc đã từng bức xúc nhịn không được mà hỏi Cao Thiết:
- Cao lão bản, những tượng gỗ này ta xem... Chất lượng thành phẩm không được tốt lắm, sao lại bày ở nơi trang trọng như vậy. Ta thấy chi bằng lão bản tăng thêm số lượng đan dược và phù lục thì càng hợp lý hơn a!
Cao Thiết nghe vậy liền tỏ ra lãnh đạm nói:
- Ta cũng chỉ là người làm thuê mà thôi, xin khách quan thông cảm nhiều hơn. Bất quá, những tượng gỗ này ông chủ của ta nếu để nó lên trên tất có thâm ý. Mong rằng sau này khách quan đừng nên nói những lời như vậy, ta cũng không muốn ông chủ nghe được sẽ dẫn đến hiểu lầm không hay.
- Ha hả, xin lỗi, xin lỗi Cao lão bản. Ta cũng mới biết chuyện này nên mới hỏi như vậy, hoàn toàn không có ý gì xúc phạm đến quý tiệm.
Người kia nghe nói vậy liền có chút áy náy nói. Có thể nhìn thấy được, hắn cũng là vì tò mò chứ tuyệt không có ý tứ khác.
Cao Thiết nghe vậy cũng cười cười, nói lãng sang chuyện khác.
Có một chuyện mà Cao Thiết không nói, đó là ngay cả bản thân gã cũng không thể hiểu nổi sao Trần đại nhân lại bày biện những tượng gỗ thô thiển này ở đây.
Những lúc rãnh rỗi, chính Cao Thiết cũng từng không ít lần quan sát những tượng gỗ này, nhưng cho dù có nhìn thế nào thì cũng không phát hiện ra điểm gì bất thường. Lúc đầu, Cao Thiết còn cho rằng do ánh mắt mình thấp kém không nhìn ra ảo diệu bên trong những khối tượng thô thiển này.
Bởi vì Cao Thiết đối với Trần đại nhân có một loại niềm tin tuyệt đối, khả năng của Trần đại nhân này to lớn tới đâu, Cao Thiết hắn xuất thân từ bên trong Phán Thần Hệ Thống đi ra, dĩ nhiên gã là người hiểu rõ nhất.
Bởi vậy, qua nhiều ngày, dù có nhiều người đến đây dòm ngó thậm chí là nói những câu tò mò như người trước mắt này, nhưng Cao Thiết trước sau vẫn duy trì được tín niệm đối Trần Dương, không chút nào lung lay.
Mà qua hơn hai tháng, những binh vệ được phái ra rốt cuộc cũng đã dần dần thâm nhập được vào guồng quay của Thiên Phong Thành. Có người còn trực tiếp bỏ vốn ra mở một cái quán rượu nho nhỏ để tiện việc thu thập tin tức, đúng là muôn màu muôn vẻ.
Mà Cao Thiết đối với những điều này cũng không hề có ý tứ keo kiệt, cần chi thì hắn tuyệt đối sẽ chi, không chút do dự gì. Đặc biệt, đối với mọi thứ, Cao Thiết thân là đội trưởng, đôi khi với những người có ý tưởng hoặc sáng kiến nào đó phù hợp với việc phát triển tình báo, Cao Thiết luôn luôn dứt khoát ủng hộ. Thậm chí có lần vì không đủ tài lực, Cao Thiết cũng trực tiếp lấy tiền của bản thân góp vào, một lòng tận tâm hoàn thành thật tốt công tác mà Trần Dương dặn dò.
Trần Dương trước sau chỉ một mực ở trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện Khống Thần Quyết, Cao Thiết thì trước khi chưa có lệnh của Trần Dương, tuyệt đối sẽ không truyền ý niệm làm phiền Trần Dương, cho nên trong thời gian này, những việc lặt vặt đều được Cao Thiết tự mình xử lý và sắp đặt ổn thoả.
Trong vô hình, một thế lực nhỏ như một mạch nước ngầm đang dần dần thâm nhập vào thế giới bên trong Thiên Phong Thành này.
Theo thời gian càng lâu, những tin tức mà Cao Thiết thu về cũng càng nhiều.
Mà phương thức liên lạc của Cao Thiết và đám binh vệ cũng rất bảo mật, đó là dùng thần niệm truyền tin, không hề thông qua các loại phương pháp thông thường cho nên tuyệt đối không ai có khả năng phát hiện chuyện bất thường gì.
Đây chính là lợi thế vượt trội mà những binh vệ được Trần Dương sắc phong được hưởng.
/379
|