Cầm trên tay những tin tức thu được, Trần Dương liền nhíu mài.
Bên trong ghi chép khá rõ ràng, thế nhưng cũng toàn là những sự tình lặt vặt, những chuyện này nếu như binh vệ không ra tay thì cũng không đến mức Trần Dương tự tìm đến. Nhất là những vụ có chút nặng thì đều được quan phủ địa phương xử lý rồi.
Trần Dương thấy vậy thì thở dài, xem ra chuyện mở rộng mạng lưới tình báo đành phải chậm lại một chút, từng bước một mới có thể thu thập được tin tức tốt.
‘Xem ra mình đã vội vàng, bọn họ trước nay chưa từng đến đây, hiện giờ mới qua nửa năm mà làm được đến mức này xem như tốt lắm rồi. Đành phải đến nơi kia quan sát một chút.’
Trần Dương âm thầm nghĩ.
Nơi mà Trần Dương nghĩ tới dĩ nhiên là sơn môn cũ của Thi Dung.
Hiện qua nửa năm, Trần Dương cảm nhận được Phán Thần Hệ Thống đã truyền đến nhắc nhở về việc xử lý vụ án. Mặc dù Trần Dương có thể trì hoãn thêm, nhưng thuỷ chung đi xử lý sớm một chút vẫn tốt hơn.
Mà nơi sơn môn của Thi Dung cũng cách khá xa Thiên Phong Thành về phía Nam.
Với tốc độ hiện tại, Trần Dương nếu dùng Phi Thiên Ngân Chu chắc cũng mất cỡ nửa tháng mới có thể đến nơi.
Do vậy, hắn quyết định sẽ bế quan lần nữa, cố gắng đem tu vi nâng lên Kết Đan Trung Kỳ, thuận tiện tu luyện thần thông ‘Trấn Thiên Nhãn’ bên trong Khống Thần Quyết.
Còn Khống Thần Quyết nội môn, Trần Dương đang gặp phải một khó khăn, đó là hắn cảm nhận muốn tu luyện cần phải có thời gian cực kỳ lâu, kiên nhẫn mới có thể đem tầng thứ nhất luyện thành. Mặc dù vậy, qua mấy năm bên trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện, hiện tại Trần Dương cảm giác thần thức của bản thân đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, chẳng những như vậy, hiện giờ Trần Dương cảm giác việc điều khiển phi kiếm đối địch cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều.
Trong việc này, không thể không nhắc đến công lao cực lớn của Khống Thần Quyết.
Nghĩ vậy, Trần Dương lại lần nữa tiến vào Phán Thần Hệ Thống tu luyện một phen.
Đã có kế hoạch, Trần Dương lại lần nữa vùi đầu vào bế quan.
Có thể bên ngoài chỉ là sáu tháng ngắn ngủi, chỉ một cái chớp mắt đã qua. Thế nhưng bên trong Phán Thần Hệ Thống Trần Dương đã trải qua năm năm thổ nạp lặng im bên trong thạch ốc.
Nửa năm sau, vào một đêm khuya, một bóng đen bay ra khỏi cửa tiệm rồi như một cơn gió nhẹ rời khỏi phạm vi Thiên Phong Thành, tiến vào trong dãy núi hoang sơ.
Sau khi đi đến một nơi hoang vắng, Trần Dương liền dậm chân hoá thành một đạo bạch quang phóng đi.
Ở nơi lạ nước lạ cái, Trần Dương cũng không muốn tuỳ tiện oanh động quá nhiều. Vả lại, lần này Trần Dương là đi điều tra, cho nên cũng không muốn gióng trống khua chiêng mà lẳng lặng bay đi.
Chiếu theo lời nói của Thi Dung thì sơn môn của nàng cũng không phải đặt trong một ngọn núi nào đó dày đặc linh khí mà là được kiến tạo bên trong một thung lũng cây cối xanh tươi bát ngát.
Trần Dương bay được gần nửa tháng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy một ngọn núi được đánh dấu bên trong bản đồ.
Ngọn núi này có tên Mã Đề Sơn.
Bởi vì quả núi này hai bên có hơi chếch ra, nhìn từ trên xuống thì cực giống một cái móng ngựa cho nên mới có cái tên ngộ nghĩnh như vậy.
Trần Dương sau khi hạ thân xuống đỉnh núi xác định phương hướng một chút thì thân ảnh liền nhoáng lên một cái bay về phía Tây.
Bay được nửa ngày, đột nhiên Trần Dương nhíu mài.
Phía trước hắn xuất hiện một cái thung lũng, thế nhưng thung lũng này cây cối trơ trụi, dường như bị hoả nhiệt thiêu trụi, đoạn tuyệt sinh cơ. Hiện tại mặc dù có thể nhìn thấy có một lớp cỏ xanh đang chui qua tầng tro bụi mọc lên, thế nhưng so sánh tình trạng bên trong thung lũng này so với cảnh sắc tươi đẹp chung quanh thì cũng có thể hiểu được tình trạng thảm liệt của nơi này như thế nào.
Trần Dương chậm rãi hạ độn quang, đảo mắt nhìn chung quanh.
Chỉ thấy trên mặt đất còn sót lại dấu tích của những căn nhà và đại điện xiêu vẹo cháy đen, bị phá huỷ toàn bộ.
Diện tích toàn bộ nơi này cũng không lớn, Trần Dương đã từng đi qua môn phái lớn như Nam Nhạc Phái cho nên biết rõ, cái môn phái trước mắt này cũng chỉ là một môn phái mạt lưu chưa được xem là môn phái nữa. Phỏng chừng chỉ có lẽ lớn hơn gia tộc một chút mà thôi.
Nghĩ đến bí mất mà Thi Dung từng nói, Trần Dương liền lắc đầu cười khổ.
Theo lời nàng, nguyên do môn phái của nàng bị đuổi giết chính là nắm trong tay một món bảo vật cấp Kết Đan Kỳ. Trong khi đó, kẻ có tu vi cao nhất trong môn phái này chỉ là một gã Trúc Cơ Hậu Kỳ còn chưa thể tiến giai Kết Đan Kỳ. Do đó, cũng không biết ai làm lộ tin tức này ra, thế là vô số kẻ thèm thuồng kéo đến.
Đạo lý ‘người chết vì tiền, chim chết vì mồi’ muôn đời vẫn đúng, do đó, môn phái này mặc dù nhỏ yếu nhưng người bên trong cũng đều hết sức cương liệt, mỗi một người đều tận hết khả năng chiến đấu bảo vệ môn phái. Đánh không lại thì đồng quy vu tận, tu sĩ có tu vi cao một chút thì lao vào kẻ địch rồi tự bạo nguyên thần.
Lúc ấy, Thi Dung còn cho rằng chuyện này do đám tán tu làm ra. Thế nhưng, cuối cùng là do một gia tộc gần đó vì thòm thèm món Pháp bảo cấp Kết Đan Kỳ nọ mà lập mưu, cho người giả làm tán tu tiến đến.
Trần Dương khi nghe Thi Dung kể câu chuyện này thì cũng tin đến bốn phần. Khi đến đây thì lại càng tin đến sáu phần.
Thế nhưng, khi bước vào chính giữa đống bề bộn, Trần Dương liền phát giác vài chuyện đáng ngờ.
Thứ nhất, theo lời của Thi Dung thì những đệ tử trong phái, đa phần là quyết tử hoặc là tự bạo với kẻ địch đến cùng. Nơi này mặc dù có dấu tích bị lực xung kích phá huỷ, thế nhưng một tu sĩ tự bạo uy lực rất ghê gớm, chắc chắn phải phá huỷ mọi thứ một cách tan nát.
Thứ hai, tất cả nơi này nhìn vào đúng là ngã nghiêng tứ phía, nền nhà bong tróc xiêu bẹo ngổn ngang, nhưng nếu nhìn kỹ lại, tất cả nơi này lại quá hoàn hảo.
Đúng là cảm giác hoàn hảo!
Một vụ án nếu mọi thứ đều bày ra trước mắt thì chắc chắn phải còn thứ gì đó ẩn giấu bên trong.
Trần Dương đang định bước đến một góc xem xét thì bỗng dưng thần sắc biến đổi, ánh mắt như điện hướng nhìn về mấy đạo phi quang từ phía bắc đang cấp tốc bay đến.
Ánh mắt đảo qua, Trần Dương cũng không vọng động mà đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Chỉ mấy hơi thở sau, đạo phi quang này liền hạ xuống gần vị trí của Trần Dương, quang hoa thu liễm lại để lộ thân ảnh bốn người.
Bốn người này thì có hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, một lão giã Trúc Cơ Trung Kỳ và một thanh niên Trúc Cơ Sơ Kỳ, còn lại hai người bên cạnh đều là Luyện Khí Hậu Kỳ.
Những người này cũng mặc một loại phục sức có tiêu ký ngọn lửa bên ngực áo, dĩ nhiên là thuộc về tổ chức nào đó.
Nhìn thấy mấy người này tiến đến, thần sắc Trần Dương trước sau vẫn lãnh đạm, chờ cho bọn họ ổn định lại thân hình cũng không lên tiếng, ngược lại trong lòng đang tự hỏi những người này có liên quan gì đến chỗ này hay không.
- Tại hạ Điền Đông ra mắt đạo hữu. Không biết đạo hữu đến nơi này để làm gì?
Người nói câu này lại là thanh niên có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, lúc này ánh mắt Điền Đông lạnh lùng, bộ dáng như chỉ cần Trần Dương nói ra một câu không hợp thì hắn sẽ ngay lập tức động thủ.
Trần Dương nghe xong thì chỉ nhếch miệng một cái không trả lời hắn, ngược lại nhìn lão giả Trúc Cơ Trung Kỳ ra vẻ hiếu kỳ.
- Các hạ có phải là người của Điền gia hay không? Các ngươi túc trực ở đây rốt cục là để làm gì?
Trần Dương nhìn lão giả hỏi liên tục hai câu, dáng vẻ không hề chú ý đến Điền Đông bên cạnh.
Thanh niên Điền Đông thấy Trần Dương không chú ý gì đến gã thì trong lòng liền đầy một bụng lửa giận. Gã bên trong Điền gia cũng là một trong mười thanh niên tài tuấn đứng đầu, thường ngày đi ra đi vào cũng nhận được vô số lời khen ngợi lẫn cung kính hâm mộ của người khác, nào trải qua sự tình bị người khác lờ đi như vậy.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Trần Dương còn rất trẻ, Điền Đông tất nhiên không cho rằng thanh niên mới chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi trước mắt mình lại có tu vi cao hơn, càng nghĩ càng thấy tức giận không chịu nổi, bàn tay cũng muốn vỗ túi trữ vật xuất ra pháp khí ăn thua đủ với Trần Dương.
Thế nhưng, lão giả Trúc Cơ Trung Kỳ bên cạnh ngay lập tức ngăn lại hành động này, đồng thời híp mắt truyền âm:
‘Khoan động thủ, người này rất có thể liên quan đến dư nghiệt chạy thoát kia. Chúng ta vẫn nên hỏi rõ một chút rồi mới động thủ. Ngươi mang theo hai người kia bày Tam Tài Trận ra đi.’
Vừa nói, ánh mắt lão giả vừa nhìn về phía Trần Dương mở miệng:
- Tại hạ đích thực là người của Điền Gia. Đạo hữu là ai, sao lại muốn xen vào chuyện của Điền gia chúng ta?
- Các hạ một câu Điền gia, hai câu cũng Điền gia, ta muốn đi đến nơi nào, chẳng lẽ còn cần xin phép Điền gia? Ngược lại ta muốn biết, ta đang ở đây ngắm cảnh, các ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ đói đòn hay sao?
Trần Dương có chút châm chọc nói.
Sở dĩ hắn nói câu này chính là vì Trần Dương phát hiện ba người kia đang lùi lại rồi chậm rãi bao vây như muốn vây công hắn.
Lão giả cũng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh thong dong của Trần Dương, không nhịn được nói:
- Các hạ nếu như đã biết Điền gia, vậy thì cũng mong ngươi nể mặt một chút, tránh xa nơi này. Nơi này tạm thời do Điền gia chúng ta tiếp nhận điều tra một vụ nghi án nội bộ, không tiện nói ra, mong đạo hữu hiểu cho.
- Nói vậy, chỗ này là do Điền gia các ngươi huỷ?
- Phải thì sao, mà không phải thì sao? Ta đã nói hết lời, các hạ cũng đừng nên không biết tốt xấu!
Lão giả thấy thái độ Trần Dương một mực không muốn buông bỏ thì liền tức giận, lập tức phẩy tay áo lấy ra một tấm phù lục màu vàng bắn nhanh tới.
Tấm phù lục này vừa bay ra lập tức đón gió hoá thành một Cự kiếm to lớn hung hăng chém xuống, nhất thời gió nổi ù ù như muốn một kích đem Trần Dương chém làm hai nửa.
Nhìn thấy người kia vừa nói chuyện lập tức ra tay phủ đầu, Trần Dương cũng không chút nào hoang mang, thân hình lệch sang một bên.
Đột nhiên, ánh mắt Trần Dương loé lên, một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên bên tai lão giả.
Lão giả nghe tiếng hừ này thì đột nhiên thức hải rung động kịch liệt, đau đầu như muốn nổ tung vậy, đưa hai tay ôm đầu.
Mà đúng lúc này, trước mắt lão giả đột nhiên nhìn thấy một cự kiếm to lớn đang ầm ầm chém xuống thì vô cùng kinh hoảng.
Hầu như chỉ trong chớp mắt quăng lá phù ra, cảm thấy đầu óc đau nhức một trận thì lão đã thấy mình mới là đối tượng bị chính lá phù của mình chém xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Bên trong ghi chép khá rõ ràng, thế nhưng cũng toàn là những sự tình lặt vặt, những chuyện này nếu như binh vệ không ra tay thì cũng không đến mức Trần Dương tự tìm đến. Nhất là những vụ có chút nặng thì đều được quan phủ địa phương xử lý rồi.
Trần Dương thấy vậy thì thở dài, xem ra chuyện mở rộng mạng lưới tình báo đành phải chậm lại một chút, từng bước một mới có thể thu thập được tin tức tốt.
‘Xem ra mình đã vội vàng, bọn họ trước nay chưa từng đến đây, hiện giờ mới qua nửa năm mà làm được đến mức này xem như tốt lắm rồi. Đành phải đến nơi kia quan sát một chút.’
Trần Dương âm thầm nghĩ.
Nơi mà Trần Dương nghĩ tới dĩ nhiên là sơn môn cũ của Thi Dung.
Hiện qua nửa năm, Trần Dương cảm nhận được Phán Thần Hệ Thống đã truyền đến nhắc nhở về việc xử lý vụ án. Mặc dù Trần Dương có thể trì hoãn thêm, nhưng thuỷ chung đi xử lý sớm một chút vẫn tốt hơn.
Mà nơi sơn môn của Thi Dung cũng cách khá xa Thiên Phong Thành về phía Nam.
Với tốc độ hiện tại, Trần Dương nếu dùng Phi Thiên Ngân Chu chắc cũng mất cỡ nửa tháng mới có thể đến nơi.
Do vậy, hắn quyết định sẽ bế quan lần nữa, cố gắng đem tu vi nâng lên Kết Đan Trung Kỳ, thuận tiện tu luyện thần thông ‘Trấn Thiên Nhãn’ bên trong Khống Thần Quyết.
Còn Khống Thần Quyết nội môn, Trần Dương đang gặp phải một khó khăn, đó là hắn cảm nhận muốn tu luyện cần phải có thời gian cực kỳ lâu, kiên nhẫn mới có thể đem tầng thứ nhất luyện thành. Mặc dù vậy, qua mấy năm bên trong Phán Thần Hệ Thống tu luyện, hiện tại Trần Dương cảm giác thần thức của bản thân đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, chẳng những như vậy, hiện giờ Trần Dương cảm giác việc điều khiển phi kiếm đối địch cũng linh hoạt hơn trước rất nhiều.
Trong việc này, không thể không nhắc đến công lao cực lớn của Khống Thần Quyết.
Nghĩ vậy, Trần Dương lại lần nữa tiến vào Phán Thần Hệ Thống tu luyện một phen.
Đã có kế hoạch, Trần Dương lại lần nữa vùi đầu vào bế quan.
Có thể bên ngoài chỉ là sáu tháng ngắn ngủi, chỉ một cái chớp mắt đã qua. Thế nhưng bên trong Phán Thần Hệ Thống Trần Dương đã trải qua năm năm thổ nạp lặng im bên trong thạch ốc.
Nửa năm sau, vào một đêm khuya, một bóng đen bay ra khỏi cửa tiệm rồi như một cơn gió nhẹ rời khỏi phạm vi Thiên Phong Thành, tiến vào trong dãy núi hoang sơ.
Sau khi đi đến một nơi hoang vắng, Trần Dương liền dậm chân hoá thành một đạo bạch quang phóng đi.
Ở nơi lạ nước lạ cái, Trần Dương cũng không muốn tuỳ tiện oanh động quá nhiều. Vả lại, lần này Trần Dương là đi điều tra, cho nên cũng không muốn gióng trống khua chiêng mà lẳng lặng bay đi.
Chiếu theo lời nói của Thi Dung thì sơn môn của nàng cũng không phải đặt trong một ngọn núi nào đó dày đặc linh khí mà là được kiến tạo bên trong một thung lũng cây cối xanh tươi bát ngát.
Trần Dương bay được gần nửa tháng thì rốt cuộc cũng nhìn thấy một ngọn núi được đánh dấu bên trong bản đồ.
Ngọn núi này có tên Mã Đề Sơn.
Bởi vì quả núi này hai bên có hơi chếch ra, nhìn từ trên xuống thì cực giống một cái móng ngựa cho nên mới có cái tên ngộ nghĩnh như vậy.
Trần Dương sau khi hạ thân xuống đỉnh núi xác định phương hướng một chút thì thân ảnh liền nhoáng lên một cái bay về phía Tây.
Bay được nửa ngày, đột nhiên Trần Dương nhíu mài.
Phía trước hắn xuất hiện một cái thung lũng, thế nhưng thung lũng này cây cối trơ trụi, dường như bị hoả nhiệt thiêu trụi, đoạn tuyệt sinh cơ. Hiện tại mặc dù có thể nhìn thấy có một lớp cỏ xanh đang chui qua tầng tro bụi mọc lên, thế nhưng so sánh tình trạng bên trong thung lũng này so với cảnh sắc tươi đẹp chung quanh thì cũng có thể hiểu được tình trạng thảm liệt của nơi này như thế nào.
Trần Dương chậm rãi hạ độn quang, đảo mắt nhìn chung quanh.
Chỉ thấy trên mặt đất còn sót lại dấu tích của những căn nhà và đại điện xiêu vẹo cháy đen, bị phá huỷ toàn bộ.
Diện tích toàn bộ nơi này cũng không lớn, Trần Dương đã từng đi qua môn phái lớn như Nam Nhạc Phái cho nên biết rõ, cái môn phái trước mắt này cũng chỉ là một môn phái mạt lưu chưa được xem là môn phái nữa. Phỏng chừng chỉ có lẽ lớn hơn gia tộc một chút mà thôi.
Nghĩ đến bí mất mà Thi Dung từng nói, Trần Dương liền lắc đầu cười khổ.
Theo lời nàng, nguyên do môn phái của nàng bị đuổi giết chính là nắm trong tay một món bảo vật cấp Kết Đan Kỳ. Trong khi đó, kẻ có tu vi cao nhất trong môn phái này chỉ là một gã Trúc Cơ Hậu Kỳ còn chưa thể tiến giai Kết Đan Kỳ. Do đó, cũng không biết ai làm lộ tin tức này ra, thế là vô số kẻ thèm thuồng kéo đến.
Đạo lý ‘người chết vì tiền, chim chết vì mồi’ muôn đời vẫn đúng, do đó, môn phái này mặc dù nhỏ yếu nhưng người bên trong cũng đều hết sức cương liệt, mỗi một người đều tận hết khả năng chiến đấu bảo vệ môn phái. Đánh không lại thì đồng quy vu tận, tu sĩ có tu vi cao một chút thì lao vào kẻ địch rồi tự bạo nguyên thần.
Lúc ấy, Thi Dung còn cho rằng chuyện này do đám tán tu làm ra. Thế nhưng, cuối cùng là do một gia tộc gần đó vì thòm thèm món Pháp bảo cấp Kết Đan Kỳ nọ mà lập mưu, cho người giả làm tán tu tiến đến.
Trần Dương khi nghe Thi Dung kể câu chuyện này thì cũng tin đến bốn phần. Khi đến đây thì lại càng tin đến sáu phần.
Thế nhưng, khi bước vào chính giữa đống bề bộn, Trần Dương liền phát giác vài chuyện đáng ngờ.
Thứ nhất, theo lời của Thi Dung thì những đệ tử trong phái, đa phần là quyết tử hoặc là tự bạo với kẻ địch đến cùng. Nơi này mặc dù có dấu tích bị lực xung kích phá huỷ, thế nhưng một tu sĩ tự bạo uy lực rất ghê gớm, chắc chắn phải phá huỷ mọi thứ một cách tan nát.
Thứ hai, tất cả nơi này nhìn vào đúng là ngã nghiêng tứ phía, nền nhà bong tróc xiêu bẹo ngổn ngang, nhưng nếu nhìn kỹ lại, tất cả nơi này lại quá hoàn hảo.
Đúng là cảm giác hoàn hảo!
Một vụ án nếu mọi thứ đều bày ra trước mắt thì chắc chắn phải còn thứ gì đó ẩn giấu bên trong.
Trần Dương đang định bước đến một góc xem xét thì bỗng dưng thần sắc biến đổi, ánh mắt như điện hướng nhìn về mấy đạo phi quang từ phía bắc đang cấp tốc bay đến.
Ánh mắt đảo qua, Trần Dương cũng không vọng động mà đứng yên tại chỗ chờ đợi.
Chỉ mấy hơi thở sau, đạo phi quang này liền hạ xuống gần vị trí của Trần Dương, quang hoa thu liễm lại để lộ thân ảnh bốn người.
Bốn người này thì có hai tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, một lão giã Trúc Cơ Trung Kỳ và một thanh niên Trúc Cơ Sơ Kỳ, còn lại hai người bên cạnh đều là Luyện Khí Hậu Kỳ.
Những người này cũng mặc một loại phục sức có tiêu ký ngọn lửa bên ngực áo, dĩ nhiên là thuộc về tổ chức nào đó.
Nhìn thấy mấy người này tiến đến, thần sắc Trần Dương trước sau vẫn lãnh đạm, chờ cho bọn họ ổn định lại thân hình cũng không lên tiếng, ngược lại trong lòng đang tự hỏi những người này có liên quan gì đến chỗ này hay không.
- Tại hạ Điền Đông ra mắt đạo hữu. Không biết đạo hữu đến nơi này để làm gì?
Người nói câu này lại là thanh niên có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, lúc này ánh mắt Điền Đông lạnh lùng, bộ dáng như chỉ cần Trần Dương nói ra một câu không hợp thì hắn sẽ ngay lập tức động thủ.
Trần Dương nghe xong thì chỉ nhếch miệng một cái không trả lời hắn, ngược lại nhìn lão giả Trúc Cơ Trung Kỳ ra vẻ hiếu kỳ.
- Các hạ có phải là người của Điền gia hay không? Các ngươi túc trực ở đây rốt cục là để làm gì?
Trần Dương nhìn lão giả hỏi liên tục hai câu, dáng vẻ không hề chú ý đến Điền Đông bên cạnh.
Thanh niên Điền Đông thấy Trần Dương không chú ý gì đến gã thì trong lòng liền đầy một bụng lửa giận. Gã bên trong Điền gia cũng là một trong mười thanh niên tài tuấn đứng đầu, thường ngày đi ra đi vào cũng nhận được vô số lời khen ngợi lẫn cung kính hâm mộ của người khác, nào trải qua sự tình bị người khác lờ đi như vậy.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Trần Dương còn rất trẻ, Điền Đông tất nhiên không cho rằng thanh niên mới chỉ khoảng ngoài hai mươi tuổi trước mắt mình lại có tu vi cao hơn, càng nghĩ càng thấy tức giận không chịu nổi, bàn tay cũng muốn vỗ túi trữ vật xuất ra pháp khí ăn thua đủ với Trần Dương.
Thế nhưng, lão giả Trúc Cơ Trung Kỳ bên cạnh ngay lập tức ngăn lại hành động này, đồng thời híp mắt truyền âm:
‘Khoan động thủ, người này rất có thể liên quan đến dư nghiệt chạy thoát kia. Chúng ta vẫn nên hỏi rõ một chút rồi mới động thủ. Ngươi mang theo hai người kia bày Tam Tài Trận ra đi.’
Vừa nói, ánh mắt lão giả vừa nhìn về phía Trần Dương mở miệng:
- Tại hạ đích thực là người của Điền Gia. Đạo hữu là ai, sao lại muốn xen vào chuyện của Điền gia chúng ta?
- Các hạ một câu Điền gia, hai câu cũng Điền gia, ta muốn đi đến nơi nào, chẳng lẽ còn cần xin phép Điền gia? Ngược lại ta muốn biết, ta đang ở đây ngắm cảnh, các ngươi đến đây làm gì? Chẳng lẽ đói đòn hay sao?
Trần Dương có chút châm chọc nói.
Sở dĩ hắn nói câu này chính là vì Trần Dương phát hiện ba người kia đang lùi lại rồi chậm rãi bao vây như muốn vây công hắn.
Lão giả cũng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh thong dong của Trần Dương, không nhịn được nói:
- Các hạ nếu như đã biết Điền gia, vậy thì cũng mong ngươi nể mặt một chút, tránh xa nơi này. Nơi này tạm thời do Điền gia chúng ta tiếp nhận điều tra một vụ nghi án nội bộ, không tiện nói ra, mong đạo hữu hiểu cho.
- Nói vậy, chỗ này là do Điền gia các ngươi huỷ?
- Phải thì sao, mà không phải thì sao? Ta đã nói hết lời, các hạ cũng đừng nên không biết tốt xấu!
Lão giả thấy thái độ Trần Dương một mực không muốn buông bỏ thì liền tức giận, lập tức phẩy tay áo lấy ra một tấm phù lục màu vàng bắn nhanh tới.
Tấm phù lục này vừa bay ra lập tức đón gió hoá thành một Cự kiếm to lớn hung hăng chém xuống, nhất thời gió nổi ù ù như muốn một kích đem Trần Dương chém làm hai nửa.
Nhìn thấy người kia vừa nói chuyện lập tức ra tay phủ đầu, Trần Dương cũng không chút nào hoang mang, thân hình lệch sang một bên.
Đột nhiên, ánh mắt Trần Dương loé lên, một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên bên tai lão giả.
Lão giả nghe tiếng hừ này thì đột nhiên thức hải rung động kịch liệt, đau đầu như muốn nổ tung vậy, đưa hai tay ôm đầu.
Mà đúng lúc này, trước mắt lão giả đột nhiên nhìn thấy một cự kiếm to lớn đang ầm ầm chém xuống thì vô cùng kinh hoảng.
Hầu như chỉ trong chớp mắt quăng lá phù ra, cảm thấy đầu óc đau nhức một trận thì lão đã thấy mình mới là đối tượng bị chính lá phù của mình chém xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
/379
|