Ngày hôm sau, Trần Dương quay về cửa hàng.
Nhìn phía trước cửa hàng có mấy người đang tụ tập, Trần Dương liền nở nụ cười đi tới, liền nhìn thấy trong cửa hàng lúc này có mấy người đang chen nhau mua hàng, sinh ý khá tốt.
Trần Dương nhẹ nhàng đi vào, sau đó lách người đi đến phía trước.
Có mấy người thấy có một thanh niên chen lên thì khó chịu, sau khi đảo qua thấy thanh niên này cả người trong suốt, chính là một phàm nhân đến không thể phàm hơn, liền lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, chen đi đâu đó, có biết thứ tự trước sau hay không?
- Đúng vậy, chúng ta đến trước mà, ngươi không biết quy củ hay sao?
Mà Cao Thiết lúc này đứng ở phía trong, nghe vậy ánh mắt đảo qua, trong lòng liền ‘lộp bộp’ bước đến cúi đầu định nói gì đó thì Trần Dương liền dùng thần niệm ra hiệu.
Cao Thiết nghe được gợi ý này liền đổi giọng nói:
- Ha hả, Trần tiên sinh đến thu tiền nhà a? Xin mời vào, mời vào bên trong ngồi.
Lời này Cao Thiết cố tình nói thật lớn, như muốn để cho tất cả cùng nghe.
Quả nhiên đám người sau khi nghe được câu nói của Cao Thiết thì đều đồng loạt hiểu ra, chỉ lầm bầm một hai câu liền không nói gì nữa. Dù sao, người ta đến thu tiền nhà, cũng không phải đến giành mua hàng với bọn họ, không cần để bụng.
Lại nói, cửa hàng này của Trần Dương thời gian qua gần như càng ngày càng nổi tiếng trong đám tu sĩ cấp thấp. Lại thêm lần trước Trần Dương cố tình luyện ra một lô những đan dược cấp thấp nhưng chất lượng lại tốt, tất nhiên làm cho đám tu sĩ mua được đều mừng đến đỏ mắt.
Mà chất lượng tốt như vậy nhưng giá cả thì không đắt chút nào, đây cũng là Cao Thiết cố tình chừa cho mọi người một con đường, thuận tiện kết giao vài người có tác dụng nghe ngóng tin tức.
Không thể không nói, tính toán của Cao Thiết rất tốt.
Bất quá, chuyện này cũng kéo theo một vài hệ luỵ, một trong những điều này chính là việc xuất hiện những cửa hàng lớn cũng đồng loạt giảm giá, hoặc cố tình dùng các loại phương pháp cố tình chèn ép cửa hàng của Trần Dương.
Cho nên những ngày sau đó, cửa hàng này cũng dần dần bớt đi tình cảnh chen chúc nhau. Mặc dù vậy, sinh ý vẫn rất khả quan.
Trần Dương ban đầu chỉ muốn buôn bán qua loa che giấu tai mắt, thế nhưng trải qua mấy tháng, số lượng tài phú thu được cũng khả quan vô cùng. Thậm chí, cho dù Trần Dương đã dặn dò Cao Thiết hỗ trợ tối đa cho chín binh vệ kia thì cả những binh vệ kia cũng truyền tin tức lại bản thân bọn họ cũng đã tự làm ra được nguồn tài phú rồi, cho nên nhất thời Cao Thiết cũng chỉ đành đem số vàng thỏi và Hạ phẩm linh thạch thu được cất lại nơi đó.
Trần Dương đứng bên trong Nông Trang, thân ảnh trong suốt nhìn về hai người đang từ tốn cuốc đất thành hàng rồi nhặt đá gom lại một đống.
Hai người này chính là Thi Dung và Điền Thiên.
Trải qua một mảnh chân tâm của Thi Dung, Trần Dương liền đồng ý để nàng đến Nông Trang này làm việc cùng với Điền Thiên. Dĩ nhiên, một thân tu vi của nàng cũng bị Trần Dương phong bế hoàn toàn.
Sở dĩ Trần Dương làm chuyện này cũng là có ý muốn thử thách Thi Dung thêm một thời gian. Dù sao, sự cơ trí cũng như trầm ổn của Thi Dung thì Trần Dương đã được chứng kiến, thế nhưng dù sao cũng cần cho nàng một thời gian để chậm rãi thu liễm tâm tình, khi đó Trần Dương sẽ tặng cho nàng một cơ duyên lớn lao.
Nhìn nhìn một chút, Trần Dương liền đi ra ngoài, đến bên ghế đá ngồi xuống chờ Cao Thiết sau khi thu dọn cửa tiệm thì đi đến trước mặt hắn cung kính nói:
- Thuộc hạ tham kiến đại nhân!
- Ừm, thời gian gần đây có thu thập được những thông tin gì về những điều ta đã dặn hay không?
Trần Dương nhẹ giọng hỏi.
Cao Thiết nghe vậy liền vỗ một cái đem một cái ngọc giản dâng lên, nói:
- Đại nhân, đây là tất cả thông tin ta đã thu thập được. Xin đại nhân xem xét!
Trần Dương gật nhẹ đầu, cầm lấy ngọc giản liếc mắt đưa thần thức vào xem.
Cao Thiết nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt càng thêm cung kính. Người thường muốn đọc nội dung ngọc giản đều phải đặt lên trán, dùng thần thức thẩm thấu tiến vào quan sát. Thế nhưng Trần Dương lại chỉ cần dùng một ánh mắt để đọc, chuyện này cần thần thức mạnh và lực khống chế đối với thần thức tinh diệu cỡ nào mới làm được. Cao Thiết cũng không dám tự tiện suy đoán, nhất thời đứng yên một bên chờ đợi.
Trần Dương xem trong chốc lát, mở mắt ra đưa ngọc giản cho Cao Thiết nói:
- Những trường hợp ta đã phê bên trong, ngoài những kẻ giết người thì toàn bộ bắt về đây. Riêng những kẻ giết người thì tự ngươi đi bắt, nếu bọn chúng phản kháng thì có thể sử dụng pháp thuật để bắt. Tuy nhiên, trước khi có pháp chỉ của ta thì không được giết người.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Cao Thiết ánh mắt có chút lập loè cung kính nhận lệnh, cảm giác hưng phấn dâng lên.
Bản thân là một người đội trưởng, muốn ra ngoài lăn lộn xông pha, Cao Thiết mặc dù không nói nhưng trước sau vẫn cảm thấy chân tay ngứa ngáy vô cùng, hiện tại được Trần Dương giao phó nhiệm vụ liền cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Mà Trần Dương thì thấy ánh mắt hưng phấn của Cao Thiết cũng không nói gì, chờ cho thân ảnh Cao Thiết rời đi thì mới thở dài, lần nữa tiến vào Phán Thần Hệ Thống.
Sở dĩ Trần Dương dám sai những binh vệ này bắt người, chính là vì muốn thử thách đám người này một lần. Mà trước khi có điều tra rõ ràng, Trần Dương dĩ nhiên cũng không muốn hàm oan người vô tội, cho nên dặn dò bọn họ không được giết người.
Đối phó với một đám phàm nhân, với trang bị của đám binh vệ này, nếu như không thể hoàn hảo bắt người thì Trần Dương tất nhiên sẽ xem lại năng lực làm việc của bọn họ.
Chuyến đi vừa rồi, giúp cho Trần Dương thông qua chiến đấu mà lĩnh ngộ được thêm một ít cảm ngộ thực chiến điều khiển thần thức tấn công kẻ địch.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương vung tay liền lấy ra hai cỗ khôi lỗi.
Một trong hai đã bị Trần Dương chém ra hai nữa, toàn bộ mặt vết cắt nhẵn bóng, để lộ những cấu trúc phức tạp bên trong.
Trần Dương chỉ hứng thú nhìn một lát liền không có tìm hiểu. Dù sao, hiện nay hắn có quá nhiều thứ cần tìm hiểu, nếu lại muốn nghiên cứu thêm thuật chế tạo Khôi Lỗi nữa thì Trần Dương có cảm giác mình đã ôm đồm quá nhiều, nhất thời thở dài gạt sang một bên.
Lại nhìn đến cỗ khôi lỗi Kết Đan Kỳ còn lại.
Khôi lỗi này có hình dạng một người đàn ông trung niên, mắt mũi lạnh lùng vô hồn. Trần Dương biết đây cũng chỉ là hình dạng bên ngoài được vô số trận pháp cộng với tài liệu chế thành, cho nên cũng chỉ nhìn một lát liền phát hiện phía sau ót của khôi lỗi này có một cái hốc nhỏ để chứa linh thạch. Hiển nhiên, muốn khôi lỗi hoạt động cũng cần có linh thạch để cung cấp năng lượng. Mà đối với khôi lỗi có cấp bậc Kết Đan Kỳ này, linh thạch sử dụng tất nhiên ít nhất cũng phải là Trung phẩm linh thạch.
Lúc này Trần Dương nhìn vào, thấy bên trong quả nhiên còn một khối Trung phẩm linh thạch đang chớp loé. Cảm nhận một thoáng, Trần Dương liền phát hiện linh lực bên trong đã tiêu hao gần hết.
Nhớ lại công kích quỷ dị và động tác chậm chạp của khôi lỗi lúc chiến đấu với mình, Trần Dương liền nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ:
‘Loại khôi lỗi này nếu đem hù doạ Trúc Cơ Kỳ thì còn được. Nếu như đem ra chiến đấu với tu sĩ Kết Đan Kỳ có thần thông mạnh mẽ thì lộ ra muôn vàn điểm yếu, không thể phát huy năng lực được... Hơn nữa, mỗi lần đánh xong đều phải tiêu hao một viên Trung phẩm linh thạch, đúng là được không bù nổi mất. Sau này tìm cơ hội bán nó đi là hơn.’
Nghĩ vậy, Trần Dương liền phẩy tay thu lại hai khối khôi lỗi này vào nhẫn trữ vật, sau đó đi đến một nơi hoang vu vắng vẻ.
Ở nơi này có một bãi đá được sắp xếp ngay ngắn tạo thành một cái sân bãi tạm thời, bên trên là chất đầy các loại tài liệu yêu thú to như cái đồi nhỏ.
Đây chính là các loại tài liệu mà Trần Dương thu được khi săn giết yêu thú ở Vô Biên Hải.
Bởi vì điều kiện bên trong Phán Thần Hệ Thống do Trần Dương quyết định, nên những loại tài liệu này không chút nào có dáng vẻ hư thối mà ngược lại được bảo tồn vô cùng tốt, thậm chí còn không có dấu hiệu bốc mùi khó chịu.
Những thứ này, nếu là người khác được một ít thì liền xem như tài liệu trân quý, nhưng Trần Dương nhìn nhiều thấy nhiều, cũng có rất nhiều, cho nên cảm thấy rất đỗi bình thường.
Lúc mới đến nơi này, Trần Dương cũng không mảy may để lộ ra chút nào những thứ này. Cho đến hiện giờ, qua thăm dò thì Trần Dương mới biết nơi này cách Vô Biên Hải khá xa, rất có thể là một lục địa khác hơn, cách xa nơi lúc trước Trần Dương ở không biết bao nhiêu xa.
Trần Dương đã từng dò hỏi qua về Âu quốc và Lạc quốc, thế nhưng không ai nhận biết được những cái tên này. Hiển nhiên là nơi này cách thật xa chốn cũ, Trần Dương cho dù hiện tại có muốn trở về cũng phải chậm rãi tìm hiểu rồi mới hành động.
Mặc dù ôm tâm tư nhất định tìm cách quay về quê hương, thế nhưng Trần Dương cũng hiểu, cách tốt nhất hiện tại chính là tu luyện thật tốt, chỉ có đem tu vi nâng cao lên ít nhất đến Nguyên Anh Kỳ thì mới có thể xem như đủ tư cách tìm hiểu những bí ẩn mà hắn luôn thắc mắc.
Đống tài liệu trước mắt Trần Dương gồm đủ loại như da, móng vuốt, xương cốt, đuôi, giáp... Đủ loại tài liệu chớp loé lên quang mang bất phàm.
Mà Trần Dương chỉ nhìn đống tài liệu này sơ qua một chút rồi đi đến nơi để một hàng hơn trăm cái hộp đang chất cạnh nhau.
Trong hộp này chính là những thứ còn quý giá hơn những tài liệu kia nhiều lắm, bởi vì trong những hộp này, chính là Yêu Đan!
Nhìn phía trước cửa hàng có mấy người đang tụ tập, Trần Dương liền nở nụ cười đi tới, liền nhìn thấy trong cửa hàng lúc này có mấy người đang chen nhau mua hàng, sinh ý khá tốt.
Trần Dương nhẹ nhàng đi vào, sau đó lách người đi đến phía trước.
Có mấy người thấy có một thanh niên chen lên thì khó chịu, sau khi đảo qua thấy thanh niên này cả người trong suốt, chính là một phàm nhân đến không thể phàm hơn, liền lớn tiếng nói:
- Tiểu tử, chen đi đâu đó, có biết thứ tự trước sau hay không?
- Đúng vậy, chúng ta đến trước mà, ngươi không biết quy củ hay sao?
Mà Cao Thiết lúc này đứng ở phía trong, nghe vậy ánh mắt đảo qua, trong lòng liền ‘lộp bộp’ bước đến cúi đầu định nói gì đó thì Trần Dương liền dùng thần niệm ra hiệu.
Cao Thiết nghe được gợi ý này liền đổi giọng nói:
- Ha hả, Trần tiên sinh đến thu tiền nhà a? Xin mời vào, mời vào bên trong ngồi.
Lời này Cao Thiết cố tình nói thật lớn, như muốn để cho tất cả cùng nghe.
Quả nhiên đám người sau khi nghe được câu nói của Cao Thiết thì đều đồng loạt hiểu ra, chỉ lầm bầm một hai câu liền không nói gì nữa. Dù sao, người ta đến thu tiền nhà, cũng không phải đến giành mua hàng với bọn họ, không cần để bụng.
Lại nói, cửa hàng này của Trần Dương thời gian qua gần như càng ngày càng nổi tiếng trong đám tu sĩ cấp thấp. Lại thêm lần trước Trần Dương cố tình luyện ra một lô những đan dược cấp thấp nhưng chất lượng lại tốt, tất nhiên làm cho đám tu sĩ mua được đều mừng đến đỏ mắt.
Mà chất lượng tốt như vậy nhưng giá cả thì không đắt chút nào, đây cũng là Cao Thiết cố tình chừa cho mọi người một con đường, thuận tiện kết giao vài người có tác dụng nghe ngóng tin tức.
Không thể không nói, tính toán của Cao Thiết rất tốt.
Bất quá, chuyện này cũng kéo theo một vài hệ luỵ, một trong những điều này chính là việc xuất hiện những cửa hàng lớn cũng đồng loạt giảm giá, hoặc cố tình dùng các loại phương pháp cố tình chèn ép cửa hàng của Trần Dương.
Cho nên những ngày sau đó, cửa hàng này cũng dần dần bớt đi tình cảnh chen chúc nhau. Mặc dù vậy, sinh ý vẫn rất khả quan.
Trần Dương ban đầu chỉ muốn buôn bán qua loa che giấu tai mắt, thế nhưng trải qua mấy tháng, số lượng tài phú thu được cũng khả quan vô cùng. Thậm chí, cho dù Trần Dương đã dặn dò Cao Thiết hỗ trợ tối đa cho chín binh vệ kia thì cả những binh vệ kia cũng truyền tin tức lại bản thân bọn họ cũng đã tự làm ra được nguồn tài phú rồi, cho nên nhất thời Cao Thiết cũng chỉ đành đem số vàng thỏi và Hạ phẩm linh thạch thu được cất lại nơi đó.
Trần Dương đứng bên trong Nông Trang, thân ảnh trong suốt nhìn về hai người đang từ tốn cuốc đất thành hàng rồi nhặt đá gom lại một đống.
Hai người này chính là Thi Dung và Điền Thiên.
Trải qua một mảnh chân tâm của Thi Dung, Trần Dương liền đồng ý để nàng đến Nông Trang này làm việc cùng với Điền Thiên. Dĩ nhiên, một thân tu vi của nàng cũng bị Trần Dương phong bế hoàn toàn.
Sở dĩ Trần Dương làm chuyện này cũng là có ý muốn thử thách Thi Dung thêm một thời gian. Dù sao, sự cơ trí cũng như trầm ổn của Thi Dung thì Trần Dương đã được chứng kiến, thế nhưng dù sao cũng cần cho nàng một thời gian để chậm rãi thu liễm tâm tình, khi đó Trần Dương sẽ tặng cho nàng một cơ duyên lớn lao.
Nhìn nhìn một chút, Trần Dương liền đi ra ngoài, đến bên ghế đá ngồi xuống chờ Cao Thiết sau khi thu dọn cửa tiệm thì đi đến trước mặt hắn cung kính nói:
- Thuộc hạ tham kiến đại nhân!
- Ừm, thời gian gần đây có thu thập được những thông tin gì về những điều ta đã dặn hay không?
Trần Dương nhẹ giọng hỏi.
Cao Thiết nghe vậy liền vỗ một cái đem một cái ngọc giản dâng lên, nói:
- Đại nhân, đây là tất cả thông tin ta đã thu thập được. Xin đại nhân xem xét!
Trần Dương gật nhẹ đầu, cầm lấy ngọc giản liếc mắt đưa thần thức vào xem.
Cao Thiết nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt càng thêm cung kính. Người thường muốn đọc nội dung ngọc giản đều phải đặt lên trán, dùng thần thức thẩm thấu tiến vào quan sát. Thế nhưng Trần Dương lại chỉ cần dùng một ánh mắt để đọc, chuyện này cần thần thức mạnh và lực khống chế đối với thần thức tinh diệu cỡ nào mới làm được. Cao Thiết cũng không dám tự tiện suy đoán, nhất thời đứng yên một bên chờ đợi.
Trần Dương xem trong chốc lát, mở mắt ra đưa ngọc giản cho Cao Thiết nói:
- Những trường hợp ta đã phê bên trong, ngoài những kẻ giết người thì toàn bộ bắt về đây. Riêng những kẻ giết người thì tự ngươi đi bắt, nếu bọn chúng phản kháng thì có thể sử dụng pháp thuật để bắt. Tuy nhiên, trước khi có pháp chỉ của ta thì không được giết người.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Cao Thiết ánh mắt có chút lập loè cung kính nhận lệnh, cảm giác hưng phấn dâng lên.
Bản thân là một người đội trưởng, muốn ra ngoài lăn lộn xông pha, Cao Thiết mặc dù không nói nhưng trước sau vẫn cảm thấy chân tay ngứa ngáy vô cùng, hiện tại được Trần Dương giao phó nhiệm vụ liền cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Mà Trần Dương thì thấy ánh mắt hưng phấn của Cao Thiết cũng không nói gì, chờ cho thân ảnh Cao Thiết rời đi thì mới thở dài, lần nữa tiến vào Phán Thần Hệ Thống.
Sở dĩ Trần Dương dám sai những binh vệ này bắt người, chính là vì muốn thử thách đám người này một lần. Mà trước khi có điều tra rõ ràng, Trần Dương dĩ nhiên cũng không muốn hàm oan người vô tội, cho nên dặn dò bọn họ không được giết người.
Đối phó với một đám phàm nhân, với trang bị của đám binh vệ này, nếu như không thể hoàn hảo bắt người thì Trần Dương tất nhiên sẽ xem lại năng lực làm việc của bọn họ.
Chuyến đi vừa rồi, giúp cho Trần Dương thông qua chiến đấu mà lĩnh ngộ được thêm một ít cảm ngộ thực chiến điều khiển thần thức tấn công kẻ địch.
Nghĩ nghĩ một chút, Trần Dương vung tay liền lấy ra hai cỗ khôi lỗi.
Một trong hai đã bị Trần Dương chém ra hai nữa, toàn bộ mặt vết cắt nhẵn bóng, để lộ những cấu trúc phức tạp bên trong.
Trần Dương chỉ hứng thú nhìn một lát liền không có tìm hiểu. Dù sao, hiện nay hắn có quá nhiều thứ cần tìm hiểu, nếu lại muốn nghiên cứu thêm thuật chế tạo Khôi Lỗi nữa thì Trần Dương có cảm giác mình đã ôm đồm quá nhiều, nhất thời thở dài gạt sang một bên.
Lại nhìn đến cỗ khôi lỗi Kết Đan Kỳ còn lại.
Khôi lỗi này có hình dạng một người đàn ông trung niên, mắt mũi lạnh lùng vô hồn. Trần Dương biết đây cũng chỉ là hình dạng bên ngoài được vô số trận pháp cộng với tài liệu chế thành, cho nên cũng chỉ nhìn một lát liền phát hiện phía sau ót của khôi lỗi này có một cái hốc nhỏ để chứa linh thạch. Hiển nhiên, muốn khôi lỗi hoạt động cũng cần có linh thạch để cung cấp năng lượng. Mà đối với khôi lỗi có cấp bậc Kết Đan Kỳ này, linh thạch sử dụng tất nhiên ít nhất cũng phải là Trung phẩm linh thạch.
Lúc này Trần Dương nhìn vào, thấy bên trong quả nhiên còn một khối Trung phẩm linh thạch đang chớp loé. Cảm nhận một thoáng, Trần Dương liền phát hiện linh lực bên trong đã tiêu hao gần hết.
Nhớ lại công kích quỷ dị và động tác chậm chạp của khôi lỗi lúc chiến đấu với mình, Trần Dương liền nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ:
‘Loại khôi lỗi này nếu đem hù doạ Trúc Cơ Kỳ thì còn được. Nếu như đem ra chiến đấu với tu sĩ Kết Đan Kỳ có thần thông mạnh mẽ thì lộ ra muôn vàn điểm yếu, không thể phát huy năng lực được... Hơn nữa, mỗi lần đánh xong đều phải tiêu hao một viên Trung phẩm linh thạch, đúng là được không bù nổi mất. Sau này tìm cơ hội bán nó đi là hơn.’
Nghĩ vậy, Trần Dương liền phẩy tay thu lại hai khối khôi lỗi này vào nhẫn trữ vật, sau đó đi đến một nơi hoang vu vắng vẻ.
Ở nơi này có một bãi đá được sắp xếp ngay ngắn tạo thành một cái sân bãi tạm thời, bên trên là chất đầy các loại tài liệu yêu thú to như cái đồi nhỏ.
Đây chính là các loại tài liệu mà Trần Dương thu được khi săn giết yêu thú ở Vô Biên Hải.
Bởi vì điều kiện bên trong Phán Thần Hệ Thống do Trần Dương quyết định, nên những loại tài liệu này không chút nào có dáng vẻ hư thối mà ngược lại được bảo tồn vô cùng tốt, thậm chí còn không có dấu hiệu bốc mùi khó chịu.
Những thứ này, nếu là người khác được một ít thì liền xem như tài liệu trân quý, nhưng Trần Dương nhìn nhiều thấy nhiều, cũng có rất nhiều, cho nên cảm thấy rất đỗi bình thường.
Lúc mới đến nơi này, Trần Dương cũng không mảy may để lộ ra chút nào những thứ này. Cho đến hiện giờ, qua thăm dò thì Trần Dương mới biết nơi này cách Vô Biên Hải khá xa, rất có thể là một lục địa khác hơn, cách xa nơi lúc trước Trần Dương ở không biết bao nhiêu xa.
Trần Dương đã từng dò hỏi qua về Âu quốc và Lạc quốc, thế nhưng không ai nhận biết được những cái tên này. Hiển nhiên là nơi này cách thật xa chốn cũ, Trần Dương cho dù hiện tại có muốn trở về cũng phải chậm rãi tìm hiểu rồi mới hành động.
Mặc dù ôm tâm tư nhất định tìm cách quay về quê hương, thế nhưng Trần Dương cũng hiểu, cách tốt nhất hiện tại chính là tu luyện thật tốt, chỉ có đem tu vi nâng cao lên ít nhất đến Nguyên Anh Kỳ thì mới có thể xem như đủ tư cách tìm hiểu những bí ẩn mà hắn luôn thắc mắc.
Đống tài liệu trước mắt Trần Dương gồm đủ loại như da, móng vuốt, xương cốt, đuôi, giáp... Đủ loại tài liệu chớp loé lên quang mang bất phàm.
Mà Trần Dương chỉ nhìn đống tài liệu này sơ qua một chút rồi đi đến nơi để một hàng hơn trăm cái hộp đang chất cạnh nhau.
Trong hộp này chính là những thứ còn quý giá hơn những tài liệu kia nhiều lắm, bởi vì trong những hộp này, chính là Yêu Đan!
/379
|