Nhẹ nhàng thoải mái thu thập xong nguyên liệu, Trần Dương tại chỗ tiến vào Phán Thần Hệ Thống tiếp tục tu luyện. Hắn không hay biết rằng, hiện tại ở Điền Gia Thành là một cảnh rối tung rối mù.
Các tộc nhân Điền Gia không liên quan đến vụ án mà Trần Dương xử thì hiện giờ như chim vỡ tổ, mạnh ai nấy lo thân mình nhao nhao thu dọn được chút nào hay chút ấy rời đi.
Lúc này, toàn bộ Điền Gia Thành tựa như gió nổi mưa phun, hết thảy các thế lực ngầm đều nhao nhao chia cắt miếng bánh ngọt khổng lồ ra thành nhiều mảnh. Mà chỉ trong vòng mấy ngày, Điền Gia Thành đã được đổi tên thành Bạch Gia Thành.
Nhất thời, trạch viện của Điền Gia bị Bạch gia tiếp quản, đem tất cả triệt để sắp xếp lại.
Mà Bạch gia gia chủ chính là Bạch Khôn, có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ tuỳ thời tiến vào Kết Đan Kỳ, cực kỳ mạnh mẽ.
Bạch Khôn hôm nay cực kỳ bận rộn, hết đi Đông sắp xếp một chút lại đi Tây chỉ đạo một hồi, mệt đến bở hơi tai.
Nhìn một chồng bái thiếp chất cao như toà núi nhỏ, Bạch Khôn cảm thấy có chút đau đầu, nói với tay quản sự:
- Nửa tháng sau mới bắt đầu nhận bái thiếp. Thông tri với toàn thành Bạch gia chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng, toàn thể người trong thành đều có thể đến dự!
Vị quản sự nghe vậy thì cung kính nhận lệnh rồi khom lưng lui ra, dáng vẻ rất kính cẩn.
Nhìn quản sự lui ra, Bạch Khôn lấy tay xoa xoa trán. Sự việc tiến triển quá nhanh, khiến cho một gia chủ như gã cũng có chút cảm giác hết thảy chuyện trước mắt không quá chân thật.
Sự việc Điền gia bị người ra tay dạy dỗ, triệt hạ phần lớn cao thủ chủ lực cho nên Điền gia chẳng khác gì ong vỡ tổ, ai nấy đều biết không thể chiếm giữ thành này, lại thêm bao nhiêu năm qua đã kết thù kết oán với vô số thế lực, lúc này đều lo chạy giữ mạng.
Chỉ qua một đêm, Điền Gia Thành đã trở thành vô chủ, khiến cho rất nhiều thế lực trông thấy mà thèm. Bạch gia cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Bạch gia cũng không phải là gia tộc mạnh mẽ nhất, nhưng lại có chỗ dựa mạnh mẽ nhất.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Bạch Khôn cũng có cảm giác đắc ý.
Bởi vì con trai gã, Bạch Nhãn, chính là đệ tử nội môn của Phiên Thiên Tông.
Phiên Thiên Tông tuy chỉ là môn phái nhất lưu, chỉ đứng sau thập đại tông môn đứng đầu Nam An đại lục này.
Phải biết, các tông môn đại phái của Nam An đại lục nhiều như mây, không ai đếm xuể, bao gồm các thế lực từ lớn đến nhỏ như Đại phái, nhất lưu tông môn, nhị lưu tông môn, tam lưu tông môn rồi đến các tổ chức nhỏ, gia tộc tu tiên... Nói sơ sơ qua cũng nhiều hơn nấm sau mưa.
Mà số lượng thế lực nhiều như vậy, mỗi ngày đều có thế lực mới mọc lên, đồng nghĩa với một số thế lực suy yếu sẽ bị đào thải không thương tiếc. Đó là bởi vì sự cạnh tranh lẫn nhau, thêm vào nguồn tài nguyên thì chỉ duy trì ở một mức cố định, cho nên sự đấu đá càng thêm kịch liệt.
Mà Bạch gia bao đời đều chỉ là một gia tộc trung đẳng, mãi cho đến đời này mới xuất hiện qua một vị lão tổ đạt đến cảnh giới giả đan, được Phiên Thiên Tông đứng phía sau trợ giúp tiến giai Kết Đan Kỳ. Dĩ nhiên, Bạch gia cũng phải trả cái giá rất lớn mới được giúp đỡ, cộng thêm có con trai của Bạch Khôn hắn làm cầu nối, cho nên Bạch Gia thoáng cái đã thuận lý thành chương trở thành chủ nhân của Bạch Gia Thành mà không ai dám ho he.
Dù sao, mặc dù Phiên Thiên Tông không phải là siêu cấp đại môn phái, thế nhưng nếu tính ra trên toàn đại lục, nó cũng xếp vào hàng ngũ một trăm môn phái nhất lưu. Bởi vậy cho nên, mặt mũi của Phiên Thiên Tông ai cũng không dám chà đạp.
Đang lúc suy nghĩ đắc ý, đột nhiên có tiếng chân từ ngoài đi vào. Một người có gương mặt giống Bạch Khôn đến sáu bảy phần, nhưng nhìn qua số tuổi có vẻ nhỏ hơn chừng năm sáu tuổi, đi vào liền cười nói:
- Đại ca, chuyện bên kia ta đã xử lý xong xuôi. Đám người Điền gia hiện tại đã được gom về một tiểu viện nhỏ, từng người một sẽ được hỏi cung để điều tra chuyện tình bên trong sau đó...
- Ừm, chuyện này đệ xử lý rất tốt. Đám người Điền gia trước kia cừu nhân không ít, hiện tại để những người này lại làm vật đấu giá, ai trả giá cao thì sẽ trả được thù. Bất quá, không thể để cá lọt lưới, nếu không sẽ gây ra tin tức không có lợi cho chúng ta.
Bạch Khôn gật đầu nói, ánh mắt loé lên vẻ tàn nhẫn. Thân làm một gia chủ, gã sớm đã tôi luyện bản thân một dòng máu lạnh, sát phạt quyết đoán, tuyệt không để cảm xúc làm ảnh hướng đến phán đoán.
Hiện giờ Bạch gia tuy đã chính thức tiếp nhận nơi này, thế nhưng địa vị vẫn chưa vững, căn cơ lại càng không sánh được với những thế lực thâm căn cố đế ở tại nơi này.
Phiên Thiên Tông mặc dù vươn tay quăng cho Bạch gia cần câu, nhưng câu cá kiếm ăn ra sao là do bọn họ, môn phái người ta cũng sẽ không phải bảo mẫu mà luôn quan sát bảo vệ. Tu Tiên Giới vốn là như vậy, chuyện tình Phiên Thiên Tông trợ giúp Bạch Gia cũng gây ra không ít tiếng nói xôn xao rồi, Bạch Khôn cũng biết không thể chuyện gì cũng trông cậy vào kẻ khác, chỉ có bản thân tự cường mới là tốt nhất.
Mà để giải quyết tình huống khắp nơi hỗn loạn trước mắt, Bạch Khôn quyết định đem đám tộc nhân Điền gia còn lại làm mồi nhử, xoa dịu những thế lực có thù với Điền gia trước kia. Mặc dù về lâu dài, biện pháp này không biết hiệu quả ra sao, nhưng trước mắt, nếu làm thật khéo thì cũng có thể xoa dịu những đám người đang nhăm nhe rình mò một chút.
Mà người đi làm chuyện này chính là Bạch Càn, đệ đệ duy nhất của Bạch Khôn. Hai huynh đệ hắn từ nhỏ đến lớn luôn hoà thuận phối hợp, không hề tranh đấu nội bộ, cho nên mới có được ngày hôm nay.
Hiện tại, nghe đại ca của mình mở miệng khen, Bạch Càn liền cười hắc hắc nói:
- Đại ca yên tâm, đám người kia ta đã cho người canh giữ thật kỹ, chỉ cần có tin tức gì đáng giá đều chắc chắn sẽ bị moi móc ra. Bất quá, ta thật không hiểu, loại thế lực nào mà chỉ trong một đêm có thể biến Điền gia thành ra bộ dáng này...
- Cao nhân ẩn sĩ trên đời này rất nhiều, mỗi người bọn họ đều tuỳ tiện một ngón tay cũng có thể huỷ đi cả một thế lực. Những gia tộc như chúng ta chẳng khác gì con sâu cái kiến trong mắt bọn họ mà thôi. Ta nghĩ chắc chắn Điền Gia đã phạm phải sai lầm gì đó, đi đắc tội với cao nhân cho nên mới nhận kết cục thảm khốc như vậy. Nghe nói Điền gia ngoài Điền Thiên có tu vi Kết Đan Kỳ ra thì hình như còn có hai cỗ khôi lỗi cấp độ Kết Đan Kỳ, sức mạnh như vậy mà cũng không chịu nổi một kích, vô thanh vô tức cứ như vậy bị người ta phất tay đem toàn gia thanh lọc từ trên xuống dưới, nghe thôi cũng biết bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Bạch Khôn gương mặt hiện lên chút sợ hãi nói.
Bạch Càn nghe vậy thì cười nhạt, không cho là đúng nói:
- Đại ca, mạnh thì sao? Cũng không mạnh như Phiên Thiên Tông đi. Chỉ cần chúng ta cẩn thận hành sự, thì người kia chắc cũng nể mặt Phiên Thiên Tông vài phần, huynh đừng lo lắng nhiều!
- Ừm, cũng mong là như vậy. Đệ ra ngoài hành sự, càng phải cẩn thận, không được quá huênh hoang đắc ý, nhất là đám đệ tử bên dưới cũng vậy, bước chân chúng ta chưa vững, nhất thiết phải đi một bước chắc một bước, có hiểu không?
- Đại ca yên tâm, đệ sẽ chú ý!
Bạch Càn cười nói.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo hoả quang từ ngoài bay vào, hoá thành một đốm lửa nhỏ bay đến trước mặt Bạch Khôn bị hắn chộp lấy.
Hoả diễm truyền âm phù, đây đúng là độc môn truyền âm phù của Phiên Thiên Tông.
Bạch Khôn vừa nhìn thấy nó liền lập tức xem xét nội dung.
Chỉ thấy đốm lửa sau khi gặp được bàn tay của Bạch Khôn truyền đến linh lực bóp một cái lập tức vỡ tan ra thành nhiều đốm lửa nhỏ, một giọng nói lạnh như băng cũng theo đó truyền đến:
- Bạch Nhãn mưu hại đồng môn, trọng tội khó tha, từ nay trục xuất sư môn, đoạn tuyệt mọi quan hệ! Các ngươi tự lo cho tốt!
Giọng nói lạnh như băng này còn mang theo vẻ phẫn nộ ẩn hàm bên trong, hừ thêm một tiếng mới triệt để biến mất. Mà giọng nói này biến mất thì những điểm hoả quang cũng theo đó hoàn toàn tiêu tán.
Cả Bạch Khôn và Bạch Càn vừa nghe những lời này thì thoáng cái sắc mặt xám ngoét như cá chết, một sự sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Bất quá, chỉ một khắc sau, Bạch Khôn liền cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Bạch Càn nói:
- Chuyện này rốt cục là sao? Bạch nhi hiện giờ ở nơi nào... Đệ mau đi điều tra. Ta đến gặp lão tổ một chuyến.
- Được, đại ca, đệ sẽ đi điều tra ngay lập tức!
Bạch Càn cũng từ kinh hoảng khôi phục lại, trầm giọng định đi ra.
Bạch Khôn tròng mắt đảo một cái, đột nhiên truyền âm theo nói:
- Chuyện này cần âm thầm xử lý, không nên để lộ ra bất cứ bất thường nào. Hơn nữa... Tung tích của Bạch Nhãn tạm thời không cần vội, chỉ phải mười gã Ám vệ đi dò tìm mà thôi. Mọi việc hết thảy cứ như bình thường, đệ hiểu ý ta chứ?
Bạch Càn nghe xong thì tròng mắt sáng lên, gật mạnh đầu đi ra.
Bạch Khôn nhìn bóng lưng của Bạch Càn đi xa thì mới trầm mặc một chút rồi mạnh mẽ hướng một phương hướng đi đến.
Trong một trạch viện, một lão nhân ăn mặc hết sức bình thường, râu tóc trắng phao đang nhẹ nhàng tưới hoa, giống như một ông lão sao bao năm vất vả giờ về vui thú điền viên vậy.
Nhìn bộ dáng này, chắc chắn không ai ngờ tới đây chính là đại trưởng lão hộ tộc của Bạch gia – Bạch Bất Nhị.
Không biết tiền nhân khi đặt cái tên này cho lão có phải biết tính toán thiên cơ hay không mà Bạch Bất Nhị quả nhiên danh xứng với thực, từ trong lịch sử Bạch gia đến nay, là người duy nhất không có người thứ hai, đạt đến cảnh giới Kết Đan Kỳ!
Các tộc nhân Điền Gia không liên quan đến vụ án mà Trần Dương xử thì hiện giờ như chim vỡ tổ, mạnh ai nấy lo thân mình nhao nhao thu dọn được chút nào hay chút ấy rời đi.
Lúc này, toàn bộ Điền Gia Thành tựa như gió nổi mưa phun, hết thảy các thế lực ngầm đều nhao nhao chia cắt miếng bánh ngọt khổng lồ ra thành nhiều mảnh. Mà chỉ trong vòng mấy ngày, Điền Gia Thành đã được đổi tên thành Bạch Gia Thành.
Nhất thời, trạch viện của Điền Gia bị Bạch gia tiếp quản, đem tất cả triệt để sắp xếp lại.
Mà Bạch gia gia chủ chính là Bạch Khôn, có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ tuỳ thời tiến vào Kết Đan Kỳ, cực kỳ mạnh mẽ.
Bạch Khôn hôm nay cực kỳ bận rộn, hết đi Đông sắp xếp một chút lại đi Tây chỉ đạo một hồi, mệt đến bở hơi tai.
Nhìn một chồng bái thiếp chất cao như toà núi nhỏ, Bạch Khôn cảm thấy có chút đau đầu, nói với tay quản sự:
- Nửa tháng sau mới bắt đầu nhận bái thiếp. Thông tri với toàn thành Bạch gia chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng, toàn thể người trong thành đều có thể đến dự!
Vị quản sự nghe vậy thì cung kính nhận lệnh rồi khom lưng lui ra, dáng vẻ rất kính cẩn.
Nhìn quản sự lui ra, Bạch Khôn lấy tay xoa xoa trán. Sự việc tiến triển quá nhanh, khiến cho một gia chủ như gã cũng có chút cảm giác hết thảy chuyện trước mắt không quá chân thật.
Sự việc Điền gia bị người ra tay dạy dỗ, triệt hạ phần lớn cao thủ chủ lực cho nên Điền gia chẳng khác gì ong vỡ tổ, ai nấy đều biết không thể chiếm giữ thành này, lại thêm bao nhiêu năm qua đã kết thù kết oán với vô số thế lực, lúc này đều lo chạy giữ mạng.
Chỉ qua một đêm, Điền Gia Thành đã trở thành vô chủ, khiến cho rất nhiều thế lực trông thấy mà thèm. Bạch gia cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Bạch gia cũng không phải là gia tộc mạnh mẽ nhất, nhưng lại có chỗ dựa mạnh mẽ nhất.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Bạch Khôn cũng có cảm giác đắc ý.
Bởi vì con trai gã, Bạch Nhãn, chính là đệ tử nội môn của Phiên Thiên Tông.
Phiên Thiên Tông tuy chỉ là môn phái nhất lưu, chỉ đứng sau thập đại tông môn đứng đầu Nam An đại lục này.
Phải biết, các tông môn đại phái của Nam An đại lục nhiều như mây, không ai đếm xuể, bao gồm các thế lực từ lớn đến nhỏ như Đại phái, nhất lưu tông môn, nhị lưu tông môn, tam lưu tông môn rồi đến các tổ chức nhỏ, gia tộc tu tiên... Nói sơ sơ qua cũng nhiều hơn nấm sau mưa.
Mà số lượng thế lực nhiều như vậy, mỗi ngày đều có thế lực mới mọc lên, đồng nghĩa với một số thế lực suy yếu sẽ bị đào thải không thương tiếc. Đó là bởi vì sự cạnh tranh lẫn nhau, thêm vào nguồn tài nguyên thì chỉ duy trì ở một mức cố định, cho nên sự đấu đá càng thêm kịch liệt.
Mà Bạch gia bao đời đều chỉ là một gia tộc trung đẳng, mãi cho đến đời này mới xuất hiện qua một vị lão tổ đạt đến cảnh giới giả đan, được Phiên Thiên Tông đứng phía sau trợ giúp tiến giai Kết Đan Kỳ. Dĩ nhiên, Bạch gia cũng phải trả cái giá rất lớn mới được giúp đỡ, cộng thêm có con trai của Bạch Khôn hắn làm cầu nối, cho nên Bạch Gia thoáng cái đã thuận lý thành chương trở thành chủ nhân của Bạch Gia Thành mà không ai dám ho he.
Dù sao, mặc dù Phiên Thiên Tông không phải là siêu cấp đại môn phái, thế nhưng nếu tính ra trên toàn đại lục, nó cũng xếp vào hàng ngũ một trăm môn phái nhất lưu. Bởi vậy cho nên, mặt mũi của Phiên Thiên Tông ai cũng không dám chà đạp.
Đang lúc suy nghĩ đắc ý, đột nhiên có tiếng chân từ ngoài đi vào. Một người có gương mặt giống Bạch Khôn đến sáu bảy phần, nhưng nhìn qua số tuổi có vẻ nhỏ hơn chừng năm sáu tuổi, đi vào liền cười nói:
- Đại ca, chuyện bên kia ta đã xử lý xong xuôi. Đám người Điền gia hiện tại đã được gom về một tiểu viện nhỏ, từng người một sẽ được hỏi cung để điều tra chuyện tình bên trong sau đó...
- Ừm, chuyện này đệ xử lý rất tốt. Đám người Điền gia trước kia cừu nhân không ít, hiện tại để những người này lại làm vật đấu giá, ai trả giá cao thì sẽ trả được thù. Bất quá, không thể để cá lọt lưới, nếu không sẽ gây ra tin tức không có lợi cho chúng ta.
Bạch Khôn gật đầu nói, ánh mắt loé lên vẻ tàn nhẫn. Thân làm một gia chủ, gã sớm đã tôi luyện bản thân một dòng máu lạnh, sát phạt quyết đoán, tuyệt không để cảm xúc làm ảnh hướng đến phán đoán.
Hiện giờ Bạch gia tuy đã chính thức tiếp nhận nơi này, thế nhưng địa vị vẫn chưa vững, căn cơ lại càng không sánh được với những thế lực thâm căn cố đế ở tại nơi này.
Phiên Thiên Tông mặc dù vươn tay quăng cho Bạch gia cần câu, nhưng câu cá kiếm ăn ra sao là do bọn họ, môn phái người ta cũng sẽ không phải bảo mẫu mà luôn quan sát bảo vệ. Tu Tiên Giới vốn là như vậy, chuyện tình Phiên Thiên Tông trợ giúp Bạch Gia cũng gây ra không ít tiếng nói xôn xao rồi, Bạch Khôn cũng biết không thể chuyện gì cũng trông cậy vào kẻ khác, chỉ có bản thân tự cường mới là tốt nhất.
Mà để giải quyết tình huống khắp nơi hỗn loạn trước mắt, Bạch Khôn quyết định đem đám tộc nhân Điền gia còn lại làm mồi nhử, xoa dịu những thế lực có thù với Điền gia trước kia. Mặc dù về lâu dài, biện pháp này không biết hiệu quả ra sao, nhưng trước mắt, nếu làm thật khéo thì cũng có thể xoa dịu những đám người đang nhăm nhe rình mò một chút.
Mà người đi làm chuyện này chính là Bạch Càn, đệ đệ duy nhất của Bạch Khôn. Hai huynh đệ hắn từ nhỏ đến lớn luôn hoà thuận phối hợp, không hề tranh đấu nội bộ, cho nên mới có được ngày hôm nay.
Hiện tại, nghe đại ca của mình mở miệng khen, Bạch Càn liền cười hắc hắc nói:
- Đại ca yên tâm, đám người kia ta đã cho người canh giữ thật kỹ, chỉ cần có tin tức gì đáng giá đều chắc chắn sẽ bị moi móc ra. Bất quá, ta thật không hiểu, loại thế lực nào mà chỉ trong một đêm có thể biến Điền gia thành ra bộ dáng này...
- Cao nhân ẩn sĩ trên đời này rất nhiều, mỗi người bọn họ đều tuỳ tiện một ngón tay cũng có thể huỷ đi cả một thế lực. Những gia tộc như chúng ta chẳng khác gì con sâu cái kiến trong mắt bọn họ mà thôi. Ta nghĩ chắc chắn Điền Gia đã phạm phải sai lầm gì đó, đi đắc tội với cao nhân cho nên mới nhận kết cục thảm khốc như vậy. Nghe nói Điền gia ngoài Điền Thiên có tu vi Kết Đan Kỳ ra thì hình như còn có hai cỗ khôi lỗi cấp độ Kết Đan Kỳ, sức mạnh như vậy mà cũng không chịu nổi một kích, vô thanh vô tức cứ như vậy bị người ta phất tay đem toàn gia thanh lọc từ trên xuống dưới, nghe thôi cũng biết bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Bạch Khôn gương mặt hiện lên chút sợ hãi nói.
Bạch Càn nghe vậy thì cười nhạt, không cho là đúng nói:
- Đại ca, mạnh thì sao? Cũng không mạnh như Phiên Thiên Tông đi. Chỉ cần chúng ta cẩn thận hành sự, thì người kia chắc cũng nể mặt Phiên Thiên Tông vài phần, huynh đừng lo lắng nhiều!
- Ừm, cũng mong là như vậy. Đệ ra ngoài hành sự, càng phải cẩn thận, không được quá huênh hoang đắc ý, nhất là đám đệ tử bên dưới cũng vậy, bước chân chúng ta chưa vững, nhất thiết phải đi một bước chắc một bước, có hiểu không?
- Đại ca yên tâm, đệ sẽ chú ý!
Bạch Càn cười nói.
Đúng lúc này, đột nhiên có một đạo hoả quang từ ngoài bay vào, hoá thành một đốm lửa nhỏ bay đến trước mặt Bạch Khôn bị hắn chộp lấy.
Hoả diễm truyền âm phù, đây đúng là độc môn truyền âm phù của Phiên Thiên Tông.
Bạch Khôn vừa nhìn thấy nó liền lập tức xem xét nội dung.
Chỉ thấy đốm lửa sau khi gặp được bàn tay của Bạch Khôn truyền đến linh lực bóp một cái lập tức vỡ tan ra thành nhiều đốm lửa nhỏ, một giọng nói lạnh như băng cũng theo đó truyền đến:
- Bạch Nhãn mưu hại đồng môn, trọng tội khó tha, từ nay trục xuất sư môn, đoạn tuyệt mọi quan hệ! Các ngươi tự lo cho tốt!
Giọng nói lạnh như băng này còn mang theo vẻ phẫn nộ ẩn hàm bên trong, hừ thêm một tiếng mới triệt để biến mất. Mà giọng nói này biến mất thì những điểm hoả quang cũng theo đó hoàn toàn tiêu tán.
Cả Bạch Khôn và Bạch Càn vừa nghe những lời này thì thoáng cái sắc mặt xám ngoét như cá chết, một sự sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Bất quá, chỉ một khắc sau, Bạch Khôn liền cố gắng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn Bạch Càn nói:
- Chuyện này rốt cục là sao? Bạch nhi hiện giờ ở nơi nào... Đệ mau đi điều tra. Ta đến gặp lão tổ một chuyến.
- Được, đại ca, đệ sẽ đi điều tra ngay lập tức!
Bạch Càn cũng từ kinh hoảng khôi phục lại, trầm giọng định đi ra.
Bạch Khôn tròng mắt đảo một cái, đột nhiên truyền âm theo nói:
- Chuyện này cần âm thầm xử lý, không nên để lộ ra bất cứ bất thường nào. Hơn nữa... Tung tích của Bạch Nhãn tạm thời không cần vội, chỉ phải mười gã Ám vệ đi dò tìm mà thôi. Mọi việc hết thảy cứ như bình thường, đệ hiểu ý ta chứ?
Bạch Càn nghe xong thì tròng mắt sáng lên, gật mạnh đầu đi ra.
Bạch Khôn nhìn bóng lưng của Bạch Càn đi xa thì mới trầm mặc một chút rồi mạnh mẽ hướng một phương hướng đi đến.
Trong một trạch viện, một lão nhân ăn mặc hết sức bình thường, râu tóc trắng phao đang nhẹ nhàng tưới hoa, giống như một ông lão sao bao năm vất vả giờ về vui thú điền viên vậy.
Nhìn bộ dáng này, chắc chắn không ai ngờ tới đây chính là đại trưởng lão hộ tộc của Bạch gia – Bạch Bất Nhị.
Không biết tiền nhân khi đặt cái tên này cho lão có phải biết tính toán thiên cơ hay không mà Bạch Bất Nhị quả nhiên danh xứng với thực, từ trong lịch sử Bạch gia đến nay, là người duy nhất không có người thứ hai, đạt đến cảnh giới Kết Đan Kỳ!
/379
|