Ba người đi song song nhau ra ngoại thành, vừa đi vừa nói chuyện.
Rất nhanh, ba người đã đến bên bờ sông, ngay một đoạn hoang vắng không có người, chỉ có vài chiếc thương thuyền chở hàng đêm thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua xa xa.
Trần Dương tuỳ tiện tìm một tảng đá xanh lớn hơi bằng phẳng rồi ngồi lên.
Toán Tiên và Thanh Nhi cũng không nề hà gì mà ngồi bên cạnh.
- Toán Tiên gia gia, lời ngài nói lúc trước có ý gì?
Trần Dương nhìn mặt sông lấp lánh phía trước, nhẹ nhàng hỏi.
Toán Tiên nghe vậy thì nhẹ nhàng vuốt chòm râu:
- Có phải gần đây ngươi đang gặp phải một cái rào cản khó vượt qua, nghĩ mãi cũng không thông, muốn tìm điểm đột phá chướng ngại để vượt qua, có phải hay không?
Trần Dương nghe vậy thì ánh mắt ngạc nhiên nhìn lão, Pháp nhãn quét tới. Đột nhiên ánh mắt Trần Dương xẹt qua một tia ngưng trọng, lại nhìn tới Thanh Nhi đang ngậm kẹo theo thói quen kia, rồi lại nhìn tới que kẹo mà nàng đang ngậm, liền cảm thấy đỉnh đầu có chút tê dại, thế nhưng hắn cũng không quá hoảng hốt mà sắc mặt hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn ra phía xa.
Qua một chốc lát, Trần Dương mới gật đầu nói:
- Tiền bối quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, bất quá không biết đối với chuyện này, ngài xem giúp ta có cách gì giải quyết hay không?
- Cách giải quyết thì có, bất quá, lão hủ cần tiểu huynh đệ làm cho ta một chuyện. Thế nào? Làm một chuyện đổi lấy vượt qua chướng ngại trước mắt?
- Làm một chuyện? Tiền bối, ngài cũng thật vui tính. Ngài có kiến thức sâu rộng, ánh mắt thông tuệ, lại có thể đoán định thiên cơ. Chuyện ngài làm không được, ta có thể làm gì chứ?
Trần Dương cười khổ, buồn bực nói.
Toán Tiên vuốt râu cười hắc hắc, nói:
- Trần huynh đệ quá xem trọng lão hủ rồi. Ta chỉ là một lão già mấy chục tuổi đầu, có thể làm được gì chứ. Hơn nữa chuyện mà ta muốn nhờ tiểu huynh đệ đi làm, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng hay là thương thiên hại lý gì. Chuyện này ta có thể bảo đảm!
- Toán Tiên tiền bối, quả thật, ta rất muốn giúp ngài làm chuyện gì đó. Bất quá, vãn bối xin nói trước là nếu như chuyện đó vượt quá khả năng của ta, cũng mong tiền bối lượng thứ bỏ qua.
Trần Dương đáp.
- Hề hề, được được, tất nhiên. Nếu đã như vậy ta cũng nói luôn, việc ta muốn trao đổi cùng với tiểu huynh đệ chính là việc tìm một người.
- Tìm người? Tiền bối nói đùa sao. Nếu là tìm người, chẳng phải chỉ cần Toán Tiên ngài bói một quẻ là ra rồi hay sao? Vả lại, người mà Toán Tiên ngài không tìm ra, vãn bối có khả năng gì mà tìm ra chứ.
Trần Dương buồn bực thở dài lắc đầu.
Thực ra trong lòng Trần Dương còn mơ hồ cảm nhận được một phiền phức lớn mà nếu như hắn gật đầu thì rất có thể khó lòng dứt ra được.
Toán Tiên ngồi một bênvuốt chòm râu, một bộ dáng vẻ tin tưởng chắc chắn Trần Dương sẽ đồng ý với điều kiện này.
Thế nhưng, Trần Dương hầu như chỉ suy nghĩ một khắc liền đứng dậy lắc đầu nói:
- Dù không biết ngài muốn ta đi tìm người nào. Thế nhưng tại hạ tài hèn sức mọn, mong tiền bối tìm người khác vậy! Tiền bối, Thanh Nhi, cáo từ!
Toán Tiên vốn đang rất tự tin, thấy Trần Dương quyết đoán như vậy thì hơi ngạc nhiên, cũng không giữ Trần Dương mà nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Ngay cả Thanh Nhi cũng dừng ăn kẹo mà nhìn theo bóng dáng Trần Dương rời đi mang theo chút thâm ý.
Toán Tiên dùng ngữ điệu ngạc nhiên quay sang hỏi Thanh Nhi:
- Thanh Nhi, cháu thấy người này thế nào?
- Thế nào là thế nào? Cháu có học thuật bói toán như gia gia đâu, sao lại hỏi cháu chuyện này?
Thanh Nhi đôi mắt đột ngột loé lên một đoá hoa sen nhỏ xíu màu vàng nhìn về hướng Trần Dương, miệng thì trả lời theo thói quen.
Toán Tiên nghe Thanh Nhi nói vậy thì ho khan, có chút xấu hổ nói:
- Ta không hỏi là xem tướng đoán mệnh, mà là cách người này xử sự và hành động kia!
Nhìn thấy vẻ mặt của Toán Tiên, Thanh Nhi cũng dừng ăn kẹo lại, sắc mặt thoáng cái toát ra vẻ nghiền ngẫm, lát sau mới nói:
- Kỳ lạ, khó đoán, trầm ổn!
- Hắc hắc, không ngờ ở nơi này lại có một người được Thanh Nhi nhà ta đánh giá ba chữ này! Không biết tiểu tử họ Hoắc khi nghe chuyện này thì có chạy tới đây tìm người này tính sổ hay không đây?
Toán Tiên nghe Thanh Nhi đánh giá như thế thì cũng cười hắc hắc, đổi giọng trêu chọc.
Thanh Nhi sắc mặt nổi lên một tầng sương lạnh, có chút tức giận nói:
- Gia gia, tên kia là cái đuôi đáng ghét. Khó khăn lắm mới đi đước đến đây, ngài đừng nhắc đến y có được hay không?
Thấy sắc mặt Thanh Nhi không được tốt, Toán Tiên ngay lập tức gật đầu:
- Được rồi, gia gia chỉ nói vậy thôi. Bất quá, mấy lần ta tính toán, đều tính không ra được. Thế nhưng cháu có để ý hay không, mỗi lần gia gia tính toán xong, đi ra đều gặp tiểu tử này. Chẳng lẽ, chuyện chúng ta đang làm kia có đầu mối nằm trên người của thanh niên này?
Toán Tiên vừa nói, bàn tay vừa vân vê chòm râu, suy ngẫm nói.
Thanh Nhi ánh mắt chớp động, hai đoá hoa sen nhỏ xíu màu vàng trong hai mắt theo đó thu lại, đột nhiên nói:
- Người này, tu vi chỉ Kết Đan Sơ Kỳ thế nhưng linh lực trong người cực kỳ tinh thuần. Lại có tu công pháp luyện thể, cảnh giới mặc dù mới nhập môn nhưng nếu chỉ so ở cấp độ của hắn thì đã rất khó có được. Trên người người này chắc chắn có bí mật không nhỏ. Hơn nữa...
Toán Tiên có vẻ như rất xem trọng cái nhìn của Thanh Nhi, lập tức dò hỏi:
- Hơn nữa ra sao?
- Hơn nữa, cháu có cảm giác, hắn đã phát giác thân phận của chúng ta!
Thanh Nhi dường như rất xem trọng chuyện này, mím môi, ánh mắt suy tư nói.
- Phát giác thân phận chúng ta? Cháu nói đùa hay sao? Chẳng lẽ ở nơi này còn có người có nhãn lực bực này?
Toán Tiên dường như đối với xuất thân và sự che giấu của hai người rất có tự tin, cho nên vừa nghe Trần Dương có thể phát giác thì liền tỏ ra ngạc nhiên hỏi.
Thanh Nhi chỉ chép miệng nói:
- Cháu cũng không chắc lắm, bất quá lúc trước khi ông nói chuyện với y, cháu phát giác được một dao động cực kỳ mờ nhạt trong ánh mắt của người này. Việc này làm cháu nghĩ rất có thể y đã nhìn ra được gì đó. Vả lại, ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Tu vi của y rõ ràng đang ở bình cảnh Kết Đan Sơ Kỳ, nếu không có cảm ngộ thì rất khó tiến giai, thế nhưng khi nãy hầu như y không có chút do dự nào mà từ chối chúng ta. Nếu như nói chuyện này là ngẫu nhiên, cháu hoàn toàn không tin.
- Ừm, chuyện này ta cũng thấy bất ngờ. Thế nhưng cũng không thể loại trừ người này đã có phương pháp tiến giai, hoặc là đối với đề nghị của chúng ta cảm thấy nghi ngờ cho nên mới có thái độ như vậy.
Toán Tiên cũng tỏ ra suy tư.
Nhất thời không gian rơi vào im lặng.
Mà Trần Dương thì lúc này đã đi xa xa một khoảng.
Vừa rồi, lúc mở pháp nhãn, Trần Dương vậy mà lại thấy ở hai ông cháu này một điểm quen thuộc, nhất thời tâm thần rung động, không thể tin nổi.
Lúc này mặc dù đã đi xa, nhưng Trần Dương vẫn chưa hết kinh nghi trong lòng.
Đột nhiên, sắc mặt Trần Dương phát lạnh, đứng lại tại chỗ nói:
- Các hạ là ai?
Xung quanh bốn bề vắng vẻ, chỉ có gió thổi xào xạc, nào có ai trả lời Trần Dương.
- Tốt, nếu như các hạ không ra, vậy để Trần mỗ mời ngươi ra vậy.
Lời vừa dứt liền điểm ra một cái.
Nhất thời một chưởng ấn cực lớn hướng về một bên vỗ xuống.
‘Phanh~’
Một âm thanh trầm đục vang lên, chưởng ấn to lớn đập xuống một tảng đá lớn bên đường lập tức đem tảng đá này chia năm xẻ bảy, bụi đá văng tung toé khắp nơi.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, cười lạnh.
- Còn muốn chạy?
Đầu vai Trần Dương ngay lập tức nhoáng lên một cái, thân ảnh quỷ dị xuất hiện cạnh đó mấy chục trượng, cấp tốc đuổi theo.
Trước mặt Trần Dương mấy trăm trượng là một hình bóng gần như trong suốt, lúc này đang cấp tốc rời đi.
Nhìn thấy thân pháp quỷ dị của đối phương, trong lòng Trần Dương càng thêm lạnh lẽo.
Độn pháp của kẻ phía trước cực kỳ cao minh, nếu không phải vừa rồi Trần Dương cảnh giác thì cũng không thể nào phát hiện ra được kẻ nọ.
Mà giữa đêm tối lại lẳng lặng tiếp cận, đi theo phía sau Trần Dương trong khoảng cách gần như vậy thì chắc chắn không thể nào có ý đồ tốt được. Rất có thể trong chuyện này còn có uẩn khúc nào khác.
Trần Dương từ trước đến nay hành sự đều rất cẩn mật, không thể nào vô duyên vô cớ thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Một bên truy đuổi, một bên cố gắng lục lại trí nhớ của mình, Trần Dương đều không thể nào phát hiện ra bất cứ kẻ nào khả nghi. Bởi vì những người có ý đồ chống lại hắn thì đều đã trở thành hồn phách hoặc đi đầu thai hết rồi.
Đang truy đuổi cấp tốc như vậy, bỗng nhiên thân ảnh mờ nhạt phía trước loé lên rồi biến mất tại chỗ.
Trần Dương thấy vậy thì hừ lạnh, cước bộ dưới chân càng nhanh, pháp nhãn quét qua liền đổi hướng chạy về bên phải, cước bộ dưới chân cũng không có chút nào chậm lại.
Mà Trần Dương không biết, kẻ bị hắn truy đuổi lúc này cũng hết sức bất ngờ.
Bản thân gã nhận nhiệm vụ bí mật tiếp cận điều tra Trần Dương chứ cũng không có được lệnh ra tay công kích. Mà cho dù công kích thì gã cũng không có nắm chắc, gã chỉ đơn thuần tinh thông ẩn hình và truy tung mà thôi. Hầu như từ khi xuất đạo đến nay, số người có thể phát hiện ra hành tung của gã chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Vừa rồi, gã sử dụng bí thuật nhằm đánh lạc hướng Trần Dương, thế nhưng chạy đi một lúc vẫn thấy Trần Dương đuổi theo phía sau thì ánh mắt giận dữ, đem một cái lệnh bài trong tay bóp nát.
Lệnh bài này vừa bóp nát, lập tức hoá thành mấy đạo hắc quang bay tứ tán về mọi phía, tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy điều này, sắc mặt gã mới dịu lại một chút, cảm nhận Trần Dương phía sau càng đuổi càng gần, gã liền cắn răng kích phát toàn lực chạy đi.
Rất nhanh, ba người đã đến bên bờ sông, ngay một đoạn hoang vắng không có người, chỉ có vài chiếc thương thuyền chở hàng đêm thỉnh thoảng nhẹ nhàng lướt qua xa xa.
Trần Dương tuỳ tiện tìm một tảng đá xanh lớn hơi bằng phẳng rồi ngồi lên.
Toán Tiên và Thanh Nhi cũng không nề hà gì mà ngồi bên cạnh.
- Toán Tiên gia gia, lời ngài nói lúc trước có ý gì?
Trần Dương nhìn mặt sông lấp lánh phía trước, nhẹ nhàng hỏi.
Toán Tiên nghe vậy thì nhẹ nhàng vuốt chòm râu:
- Có phải gần đây ngươi đang gặp phải một cái rào cản khó vượt qua, nghĩ mãi cũng không thông, muốn tìm điểm đột phá chướng ngại để vượt qua, có phải hay không?
Trần Dương nghe vậy thì ánh mắt ngạc nhiên nhìn lão, Pháp nhãn quét tới. Đột nhiên ánh mắt Trần Dương xẹt qua một tia ngưng trọng, lại nhìn tới Thanh Nhi đang ngậm kẹo theo thói quen kia, rồi lại nhìn tới que kẹo mà nàng đang ngậm, liền cảm thấy đỉnh đầu có chút tê dại, thế nhưng hắn cũng không quá hoảng hốt mà sắc mặt hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn ra phía xa.
Qua một chốc lát, Trần Dương mới gật đầu nói:
- Tiền bối quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, bất quá không biết đối với chuyện này, ngài xem giúp ta có cách gì giải quyết hay không?
- Cách giải quyết thì có, bất quá, lão hủ cần tiểu huynh đệ làm cho ta một chuyện. Thế nào? Làm một chuyện đổi lấy vượt qua chướng ngại trước mắt?
- Làm một chuyện? Tiền bối, ngài cũng thật vui tính. Ngài có kiến thức sâu rộng, ánh mắt thông tuệ, lại có thể đoán định thiên cơ. Chuyện ngài làm không được, ta có thể làm gì chứ?
Trần Dương cười khổ, buồn bực nói.
Toán Tiên vuốt râu cười hắc hắc, nói:
- Trần huynh đệ quá xem trọng lão hủ rồi. Ta chỉ là một lão già mấy chục tuổi đầu, có thể làm được gì chứ. Hơn nữa chuyện mà ta muốn nhờ tiểu huynh đệ đi làm, chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng hay là thương thiên hại lý gì. Chuyện này ta có thể bảo đảm!
- Toán Tiên tiền bối, quả thật, ta rất muốn giúp ngài làm chuyện gì đó. Bất quá, vãn bối xin nói trước là nếu như chuyện đó vượt quá khả năng của ta, cũng mong tiền bối lượng thứ bỏ qua.
Trần Dương đáp.
- Hề hề, được được, tất nhiên. Nếu đã như vậy ta cũng nói luôn, việc ta muốn trao đổi cùng với tiểu huynh đệ chính là việc tìm một người.
- Tìm người? Tiền bối nói đùa sao. Nếu là tìm người, chẳng phải chỉ cần Toán Tiên ngài bói một quẻ là ra rồi hay sao? Vả lại, người mà Toán Tiên ngài không tìm ra, vãn bối có khả năng gì mà tìm ra chứ.
Trần Dương buồn bực thở dài lắc đầu.
Thực ra trong lòng Trần Dương còn mơ hồ cảm nhận được một phiền phức lớn mà nếu như hắn gật đầu thì rất có thể khó lòng dứt ra được.
Toán Tiên ngồi một bênvuốt chòm râu, một bộ dáng vẻ tin tưởng chắc chắn Trần Dương sẽ đồng ý với điều kiện này.
Thế nhưng, Trần Dương hầu như chỉ suy nghĩ một khắc liền đứng dậy lắc đầu nói:
- Dù không biết ngài muốn ta đi tìm người nào. Thế nhưng tại hạ tài hèn sức mọn, mong tiền bối tìm người khác vậy! Tiền bối, Thanh Nhi, cáo từ!
Toán Tiên vốn đang rất tự tin, thấy Trần Dương quyết đoán như vậy thì hơi ngạc nhiên, cũng không giữ Trần Dương mà nhìn bóng lưng hắn rời đi.
Ngay cả Thanh Nhi cũng dừng ăn kẹo mà nhìn theo bóng dáng Trần Dương rời đi mang theo chút thâm ý.
Toán Tiên dùng ngữ điệu ngạc nhiên quay sang hỏi Thanh Nhi:
- Thanh Nhi, cháu thấy người này thế nào?
- Thế nào là thế nào? Cháu có học thuật bói toán như gia gia đâu, sao lại hỏi cháu chuyện này?
Thanh Nhi đôi mắt đột ngột loé lên một đoá hoa sen nhỏ xíu màu vàng nhìn về hướng Trần Dương, miệng thì trả lời theo thói quen.
Toán Tiên nghe Thanh Nhi nói vậy thì ho khan, có chút xấu hổ nói:
- Ta không hỏi là xem tướng đoán mệnh, mà là cách người này xử sự và hành động kia!
Nhìn thấy vẻ mặt của Toán Tiên, Thanh Nhi cũng dừng ăn kẹo lại, sắc mặt thoáng cái toát ra vẻ nghiền ngẫm, lát sau mới nói:
- Kỳ lạ, khó đoán, trầm ổn!
- Hắc hắc, không ngờ ở nơi này lại có một người được Thanh Nhi nhà ta đánh giá ba chữ này! Không biết tiểu tử họ Hoắc khi nghe chuyện này thì có chạy tới đây tìm người này tính sổ hay không đây?
Toán Tiên nghe Thanh Nhi đánh giá như thế thì cũng cười hắc hắc, đổi giọng trêu chọc.
Thanh Nhi sắc mặt nổi lên một tầng sương lạnh, có chút tức giận nói:
- Gia gia, tên kia là cái đuôi đáng ghét. Khó khăn lắm mới đi đước đến đây, ngài đừng nhắc đến y có được hay không?
Thấy sắc mặt Thanh Nhi không được tốt, Toán Tiên ngay lập tức gật đầu:
- Được rồi, gia gia chỉ nói vậy thôi. Bất quá, mấy lần ta tính toán, đều tính không ra được. Thế nhưng cháu có để ý hay không, mỗi lần gia gia tính toán xong, đi ra đều gặp tiểu tử này. Chẳng lẽ, chuyện chúng ta đang làm kia có đầu mối nằm trên người của thanh niên này?
Toán Tiên vừa nói, bàn tay vừa vân vê chòm râu, suy ngẫm nói.
Thanh Nhi ánh mắt chớp động, hai đoá hoa sen nhỏ xíu màu vàng trong hai mắt theo đó thu lại, đột nhiên nói:
- Người này, tu vi chỉ Kết Đan Sơ Kỳ thế nhưng linh lực trong người cực kỳ tinh thuần. Lại có tu công pháp luyện thể, cảnh giới mặc dù mới nhập môn nhưng nếu chỉ so ở cấp độ của hắn thì đã rất khó có được. Trên người người này chắc chắn có bí mật không nhỏ. Hơn nữa...
Toán Tiên có vẻ như rất xem trọng cái nhìn của Thanh Nhi, lập tức dò hỏi:
- Hơn nữa ra sao?
- Hơn nữa, cháu có cảm giác, hắn đã phát giác thân phận của chúng ta!
Thanh Nhi dường như rất xem trọng chuyện này, mím môi, ánh mắt suy tư nói.
- Phát giác thân phận chúng ta? Cháu nói đùa hay sao? Chẳng lẽ ở nơi này còn có người có nhãn lực bực này?
Toán Tiên dường như đối với xuất thân và sự che giấu của hai người rất có tự tin, cho nên vừa nghe Trần Dương có thể phát giác thì liền tỏ ra ngạc nhiên hỏi.
Thanh Nhi chỉ chép miệng nói:
- Cháu cũng không chắc lắm, bất quá lúc trước khi ông nói chuyện với y, cháu phát giác được một dao động cực kỳ mờ nhạt trong ánh mắt của người này. Việc này làm cháu nghĩ rất có thể y đã nhìn ra được gì đó. Vả lại, ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Tu vi của y rõ ràng đang ở bình cảnh Kết Đan Sơ Kỳ, nếu không có cảm ngộ thì rất khó tiến giai, thế nhưng khi nãy hầu như y không có chút do dự nào mà từ chối chúng ta. Nếu như nói chuyện này là ngẫu nhiên, cháu hoàn toàn không tin.
- Ừm, chuyện này ta cũng thấy bất ngờ. Thế nhưng cũng không thể loại trừ người này đã có phương pháp tiến giai, hoặc là đối với đề nghị của chúng ta cảm thấy nghi ngờ cho nên mới có thái độ như vậy.
Toán Tiên cũng tỏ ra suy tư.
Nhất thời không gian rơi vào im lặng.
Mà Trần Dương thì lúc này đã đi xa xa một khoảng.
Vừa rồi, lúc mở pháp nhãn, Trần Dương vậy mà lại thấy ở hai ông cháu này một điểm quen thuộc, nhất thời tâm thần rung động, không thể tin nổi.
Lúc này mặc dù đã đi xa, nhưng Trần Dương vẫn chưa hết kinh nghi trong lòng.
Đột nhiên, sắc mặt Trần Dương phát lạnh, đứng lại tại chỗ nói:
- Các hạ là ai?
Xung quanh bốn bề vắng vẻ, chỉ có gió thổi xào xạc, nào có ai trả lời Trần Dương.
- Tốt, nếu như các hạ không ra, vậy để Trần mỗ mời ngươi ra vậy.
Lời vừa dứt liền điểm ra một cái.
Nhất thời một chưởng ấn cực lớn hướng về một bên vỗ xuống.
‘Phanh~’
Một âm thanh trầm đục vang lên, chưởng ấn to lớn đập xuống một tảng đá lớn bên đường lập tức đem tảng đá này chia năm xẻ bảy, bụi đá văng tung toé khắp nơi.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, cười lạnh.
- Còn muốn chạy?
Đầu vai Trần Dương ngay lập tức nhoáng lên một cái, thân ảnh quỷ dị xuất hiện cạnh đó mấy chục trượng, cấp tốc đuổi theo.
Trước mặt Trần Dương mấy trăm trượng là một hình bóng gần như trong suốt, lúc này đang cấp tốc rời đi.
Nhìn thấy thân pháp quỷ dị của đối phương, trong lòng Trần Dương càng thêm lạnh lẽo.
Độn pháp của kẻ phía trước cực kỳ cao minh, nếu không phải vừa rồi Trần Dương cảnh giác thì cũng không thể nào phát hiện ra được kẻ nọ.
Mà giữa đêm tối lại lẳng lặng tiếp cận, đi theo phía sau Trần Dương trong khoảng cách gần như vậy thì chắc chắn không thể nào có ý đồ tốt được. Rất có thể trong chuyện này còn có uẩn khúc nào khác.
Trần Dương từ trước đến nay hành sự đều rất cẩn mật, không thể nào vô duyên vô cớ thu hút sự chú ý của kẻ khác.
Một bên truy đuổi, một bên cố gắng lục lại trí nhớ của mình, Trần Dương đều không thể nào phát hiện ra bất cứ kẻ nào khả nghi. Bởi vì những người có ý đồ chống lại hắn thì đều đã trở thành hồn phách hoặc đi đầu thai hết rồi.
Đang truy đuổi cấp tốc như vậy, bỗng nhiên thân ảnh mờ nhạt phía trước loé lên rồi biến mất tại chỗ.
Trần Dương thấy vậy thì hừ lạnh, cước bộ dưới chân càng nhanh, pháp nhãn quét qua liền đổi hướng chạy về bên phải, cước bộ dưới chân cũng không có chút nào chậm lại.
Mà Trần Dương không biết, kẻ bị hắn truy đuổi lúc này cũng hết sức bất ngờ.
Bản thân gã nhận nhiệm vụ bí mật tiếp cận điều tra Trần Dương chứ cũng không có được lệnh ra tay công kích. Mà cho dù công kích thì gã cũng không có nắm chắc, gã chỉ đơn thuần tinh thông ẩn hình và truy tung mà thôi. Hầu như từ khi xuất đạo đến nay, số người có thể phát hiện ra hành tung của gã chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Vừa rồi, gã sử dụng bí thuật nhằm đánh lạc hướng Trần Dương, thế nhưng chạy đi một lúc vẫn thấy Trần Dương đuổi theo phía sau thì ánh mắt giận dữ, đem một cái lệnh bài trong tay bóp nát.
Lệnh bài này vừa bóp nát, lập tức hoá thành mấy đạo hắc quang bay tứ tán về mọi phía, tốc độ cực nhanh.
Nhìn thấy điều này, sắc mặt gã mới dịu lại một chút, cảm nhận Trần Dương phía sau càng đuổi càng gần, gã liền cắn răng kích phát toàn lực chạy đi.
/379
|