- Ngươi... Sao ngươi lại biết?
- Hắc, không biết ngài định giấu ta đến khi nào? Chẳng lẽ đây là thành ý mà ngươi nói hay sao?
Trần Dương cười chế giễu.
Mặc dù vậy, trong lòng Trần Dương lúc này cũng đang dâng lên sóng gió ngập trời. Không biết tại sao có môn phái nào trong bốn danh môn đại phái này lại dám đem một phân hồn yêu tộc trấn giữ nơi này để tuyển chọn môn nhân, chẳng lẽ bên trong còn có vấn đề gì khác hay sao.
Tuy nhiên, những vấn đề đó thuộc về cao tầng, để cho những danh môn đại phái đi lo, Trần Dương hắn chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, chắc chắn không thể quản hết chuyện trong thiên hạ được.
Mà lão giả sau khi nghe Trần Dương nói xong thì trầm ngâm một lúc lâu, mới nói:
- Được rồi, nếu như đạo hữu đã biết, ta cũng tin rằng ngươi cũng có đủ năng lực để làm giao dịch với ta. Chỉ cần đạo hữu giúp ta khôi phục thần hồn và thoát khỏi nơi này, lão phu sẽ bảo vệ ngươi một vạn năm.
- Bảo vệ cho ta? Ha ha ha...
Trần Dương dường như nghe được chuyện gì buồn cười nhất thế gian, lắc đầu lùi lại phía sau một bước, đi thẳng về sau.
Thấy Trần Dương không nói thêm tiếng nào đã cự tuyệt, sắc mặt lão giả đột nhiên phát lạnh, vỗ tay tới như muốn chụp Trần Dương lại.
- Càn rỡ!
Trần Dương vốn dĩ đang định xoay lưng rời đi, thấy vậy thì sắc mặt phát lạnh, chỉ tay một tiếng, nói khẽ:
- Thu!
Chỉ thấy Thất Giới loé lên, lập tức loé lên một chùm sáng đem tàn hồn của lão giả hút vào bên trong không thấy bóng dáng, mà Trần Dương thì thấy bản thân đã ở trên đỉnh núi tự lúc nào.
Vốn dĩ lúc đầu Trần Dương muốn dùng ý tưởng ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’, tiềm nhập vào Phiên Thiên Tông để ẩn thân bên trong. Không ngờ lại gặp phải tàn hồn lão giả kia thì Trần Dương mới biết nước của Tu Tiên Giới nơi này rất sâu, nếu đi vào không cẩn thận sẽ bị nhấn chìm lúc nào không hay.
Thế nhưng lúc này cũng đã bị truyền đến đây rồi, nếu như lại quay đầu bỏ đi thì không hay, cho nên đành bất đắc dĩ đi tới.
Trần Dương nhìn bốn phía thấy có mấy người đang thay nhau nói chuyện gì đó.
Mà thanh niên soái ca khi trước thình lình cũng đứng nơi đó, dường như còn chưa quyết định chọn nơi nào mà trước tiên quan sát chung quanh.
Chỉ thấy thanh niên nọ sau khi quan sát một lúc liền đi đến bên căn nhà của Phiên Thiên Tông.
Gần như chỉ trong nửa nén nhang, bên trong liền truyền ra tiếng cười lớn, sau đó một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mặt mài tươi rói dẫn theo thanh niên nọ đi ra rồi phóng xuất pháp khí dẫn hắn bay về phương xa.
Trần Dương thấy cảnh này thì tấm tắc vài tiếng rồi đi vào bên trong căn nhà của Phiên Thiên Tông.
Bên trong lúc này còn hai người, cùng mặc y phục của Phiên Thiên Tông.
Trần Dương nhìn bộ y phục này hết sức quen thuộc, giống hệt bộ đồ mà Bạch Nhãn mặc khi trước. Xem ra là y phục dành cho đệ tử nội môn.
Mà hai người kia cũng thấy Trần Dương, liền niềm nở đi tới hỏi:
- Tiểu huynh đệ, muốn khảo thí sao?
Nói đùa, không khảo thí chẳng lẽ bò lên đây để đánh rắm!
Trần Dương trong lòng có chút bạo phát, nhưng ngoài mặt cũng khách khí nói:
- Đúng vậy, làm phiền hai vị!
- Ha ha, không có gì. Tiểu huynh đệ tuổi nhìn còn trẻ mà đã có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, không biết sư thừa là ai?
Một người có mái tóc hoa râm, vừa một tay cầm lấy cổ tay của Trần Dương, miệng dường như vô tình hỏi.
Trần Dương trong lòng khẽ động, biết đây là đối phương cố tình giả vờ nhiệt tình để mê hoặc hắn, bắt hắn nói ra lời sơ hở, vì vậy liền cười khổ đáp:
- Nói ra hai vị tiền bối chê cười, ta từ nhỏ ở trong núi sâu, lúc trước ta sống với một vị sư phụ thần bí, người sau khi cho ta khẩu quyết tu luyện thì liền rời bỏ ta mà đi biệt tăm. Vãn bối tư chất ngu độn, chỉ tu luyện được tu vi sơ sài. Thế nhưng vì không muốn để sư phụ thất vọng cho nên tìm đến đây, hi vọng tiên môn thu nhận ta làm đệ tử.
- Hà hà, linh căn cũng tạm được, vậy mà một mình đã có thể tu luyện đến Luyện Khí Trung Kỳ, xem ra tư chất của ngươi cũng không tồi. Thôi được rồi, tạm thời đến bên kia ngồi một chút, tý nữa sau khi ta trở về sẽ dẫn ngươi làm thủ tục nhập vào ngoại môn tu luyện.
Người kia lại cười nói.
Trần Dương nghe vậy thì sắc mặt mừng rỡ, đang muốn chắp tay tạ ơn thì bỗng bên ngoài có một người đi vào nói:
- Hai vị sư điệt, mọi việc vẫn ổn chứ?
Hai người kia vừa nghe lời này lập tức hoảng hốt, hết sức cung kính tiến lên chắp tay nói:
- Bái kiến Phương sư thúc, mọi chuyện vẫn ổn. Không biết sư thúc đến đây nên chúng ta không kịp đón tiếp, xin ngài đừng trách!
- Ừm, hai vị sư điệt chăm chỉ công tác như vậy thì rất tốt.
Người được gọi là Phương sư thúc nghe vậy thì gật đầu cười cười ra vẻ hài lòng, lúc này hai người kia mới thở ra một hơi coi như trút được gánh nặng.
Bởi vì Phương sư thúc này có tính tình rất là thất thường, cả đám đệ tử trong tông môn ai cũng ăn đau khổ của y vài lần, riết liền tạo thành một loại thói quen sợ y như sợ ôn thần, không dám có nữa điểm bất kính.
Lúc này, đột nhiên, Phương sư thúc này nhìn quanh quất một lúc, sau đó nhìn tới Trần Dương hỏi:
- Ngươi là người mới đến khảo thí hay sao?
- Vãn bối Trường Dân ra mắt Phương tiền bối.
Trần Dương ngay lập tức thân hình run lên, cung kính chắp tay nói.
Phương sư thúc thấy dáng vẻ Trần Dương hết sức cung kính lại có vẻ sợ hãi thì trong lòng thống khoái, cười nói:
- Tiền bối cái gì, nếu đã thông qua khảo thí thì cũng coi như người trong tông. Sau này cứ gọi ta theo vai vế là được!
- Đệ tử đa tạ Phương sư bá thưởng thức!
Trần Dương nghe ý tứ trong lời nói của người này thì liền cung kính đáp.
Mà hai người kia thấy dáng vẻ của Phương sư thúc thì đầu óc liền nhanh chóng vận chuyển, một người liền tiến lên cười nói:
- Phương sư thúc, người này đúng là đã không qua khảo thí, ngài đúng là mắt sáng như đuốc. Bất quá chúng ta còn đang trong ca trực, không tiện mang hắn về làm thủ tục nhập môn cho nên...
- Thôi được rồi, chỗ ta còn đang thiếu một dược đồng, để cho người này đến đi.
Phương sư thúc có chút mất kiên nhẫn khoát tay nói.
Mà hai người kia chờ đợi chính là câu nói này, liền không chút ngập ngừng gật đầu lia lịa nói:
- Nếu được vậy thì tốt quá. Trường sư điệt, còn không mau tạ ơn Phương sư thúc?
- Đệ tử đa tạ Phương sư bá nâng đỡ!
Thấy thái độ của hai người kia hình như có chút kỳ lạ, giống như cười trên nỗi đau khổ của người khác thì Trần Dương cũng chắp tay, cố nén kinh nghi nói.
Phương sư thúc nghe vậy gật gù, cảm nhận mặt mũi của mình càng thêm sướng khoái, nở nụ cười mang Trần Dương lăng không rời đi.
Bất quá, tu vi của Phương sư thúc này cũng chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ, hơn nữa linh lực hình như cũng hỗn tạp không tinh thuần. Trần Dương thông qua nhãn lực liền cho ra đánh giá như vậy.
Phương sư thúc ở một bên thấy Trần Dương nhíu mài thì phất tay đem hộ thân linh khí bao bọc thân hình của Trần Dương vào trong đó rồi cười nói:
- Không nên quá kinh hoảng, môn phái của chúng ta cách đây không xa. Nếu như khó chịu quá thì có thể nhắm mắt lại!
Trần Dương nghe vậy lại vâng dạ mấy tiếng rồi nói thêm mấy lời cảm tạ và nịnh nọt Phương sư thúc làm cho mặt mũi lão tràn đầy hồng quang mới thôi.
Ngay từ lúc đầu, Trần Dương đã nhìn ra được người này rất yêu thích hư vinh, cho nên cũng không ngại ngùng gì mà tâng bốc lão một chút.
Phương sư thúc rất nhanh dẫn theo Trần Dương đi đến một đỉnh núi tràn ngập sương khói mây mù.
Trần Dương nhìn xuống liền thấy có một dãy đình đài như ẩn như hiện.
Theo chân Phương sư thúc đáp xuống một mảnh sân rộng bên dưới chân núi, cả hai liền đi về một phía.
Sau khi đi qua một cánh cửa hình tròn được điêu khắc tinh xảo, Trần Dương liền nhìn thấy một khu vườn có trồng dược thảo nho nhỏ, phía xa xa có một căn phòng đang rộng mở cửa, bên trong còn đặt một cái đan đỉnh khá lớn.
- Trường Dân, ta tên là Phương Điền, là đường chủ của Luyện Đan Đường. Từ hôm nay ngươi sẽ ở lại chỗ này. Hiện tại ta cho người một tuần làm quen, sau đó hàng tháng ngươi sẽ phụ trách tinh luyện dược thảo đủ số lượng là được. Thời gian còn lại ngươi có thể làm gì tuỳ ý, nhưng tốt nhất là nâng cao tu vi của mình là là tốt. Đây là lệnh bài đệ tử ký danh của Luyện Đan Đường, đây là túi trữ vật, bên trong có các vật dụng cơ bản cần thiết. Nên nhớ, ở đây nghiêm cấm đệ tử đi lại lung tung, ta ở ngay bên trên, nếu có gì thì dùng lệnh bài trong tay ngươi truyền âm cho ta để hỏi là được.
Phương Điền nói một hồi rồi lại dẫn Trần Dương đi vào bên trong, chỉ cho hắn những chi tiết cần chú ý rồi phất tay áo bỏ đi. Trần Dương cười khổ sờ sờ mũi, bắt đầu làm quen với thân phận đệ tử Phiên Thiên Tông.
Cũng không biết, cao tầng Phiên Thiên Tông một khi phát hiện kẻ mà bọn họ đang gắt gao truy đuổi thì lúc này lại đang ở sát dưới mắt bọn họ thì không biết đám lão quái này sẽ có suy nghĩ gì.
Hít một hơi thật sâu, chậm rãi đem tâm tình ổn định lại, Trần Dương bắt đầu quan sát hoàn cảnh nơi này.
Nơi ở này của Trần Dương có bầu không khí yên tĩnh, coi như một cái ngự hoa viên cũng không sai. Bởi vì trong khoảng sân và mảnh vườn nho nhỏ này lại trồng rất nhiều loại hoa đang khoe hương toả sắc và cũng có nhiều loại thảo dược quý giá khác.
Quan sát một chút, Trần Dương liền thở dài. Bởi vì hắn nhận ra, chỉ một cái dược viên đơn sơ tuỳ tiện ở đây mà đã trồng nhiều loại thảo dược quý giá, điều này làm cho Trần Dương lần nữa nhận thức được sự mạnh mẽ và hùng mạnh của những danh môn đại phái là như thế nào. Nghĩ đến cảnh sau này mình có thể nhàn nhã ở nơi này tu luyện, trống ngực Trần Dương không nhịn được mà đập thình thịch, hưng phấn không thôi.
Bất quá, sau nửa tháng, Trần Dương mới biết cái suy nghĩ lúc này là khờ khạo đến mức nào!
- Hắc, không biết ngài định giấu ta đến khi nào? Chẳng lẽ đây là thành ý mà ngươi nói hay sao?
Trần Dương cười chế giễu.
Mặc dù vậy, trong lòng Trần Dương lúc này cũng đang dâng lên sóng gió ngập trời. Không biết tại sao có môn phái nào trong bốn danh môn đại phái này lại dám đem một phân hồn yêu tộc trấn giữ nơi này để tuyển chọn môn nhân, chẳng lẽ bên trong còn có vấn đề gì khác hay sao.
Tuy nhiên, những vấn đề đó thuộc về cao tầng, để cho những danh môn đại phái đi lo, Trần Dương hắn chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, chắc chắn không thể quản hết chuyện trong thiên hạ được.
Mà lão giả sau khi nghe Trần Dương nói xong thì trầm ngâm một lúc lâu, mới nói:
- Được rồi, nếu như đạo hữu đã biết, ta cũng tin rằng ngươi cũng có đủ năng lực để làm giao dịch với ta. Chỉ cần đạo hữu giúp ta khôi phục thần hồn và thoát khỏi nơi này, lão phu sẽ bảo vệ ngươi một vạn năm.
- Bảo vệ cho ta? Ha ha ha...
Trần Dương dường như nghe được chuyện gì buồn cười nhất thế gian, lắc đầu lùi lại phía sau một bước, đi thẳng về sau.
Thấy Trần Dương không nói thêm tiếng nào đã cự tuyệt, sắc mặt lão giả đột nhiên phát lạnh, vỗ tay tới như muốn chụp Trần Dương lại.
- Càn rỡ!
Trần Dương vốn dĩ đang định xoay lưng rời đi, thấy vậy thì sắc mặt phát lạnh, chỉ tay một tiếng, nói khẽ:
- Thu!
Chỉ thấy Thất Giới loé lên, lập tức loé lên một chùm sáng đem tàn hồn của lão giả hút vào bên trong không thấy bóng dáng, mà Trần Dương thì thấy bản thân đã ở trên đỉnh núi tự lúc nào.
Vốn dĩ lúc đầu Trần Dương muốn dùng ý tưởng ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’, tiềm nhập vào Phiên Thiên Tông để ẩn thân bên trong. Không ngờ lại gặp phải tàn hồn lão giả kia thì Trần Dương mới biết nước của Tu Tiên Giới nơi này rất sâu, nếu đi vào không cẩn thận sẽ bị nhấn chìm lúc nào không hay.
Thế nhưng lúc này cũng đã bị truyền đến đây rồi, nếu như lại quay đầu bỏ đi thì không hay, cho nên đành bất đắc dĩ đi tới.
Trần Dương nhìn bốn phía thấy có mấy người đang thay nhau nói chuyện gì đó.
Mà thanh niên soái ca khi trước thình lình cũng đứng nơi đó, dường như còn chưa quyết định chọn nơi nào mà trước tiên quan sát chung quanh.
Chỉ thấy thanh niên nọ sau khi quan sát một lúc liền đi đến bên căn nhà của Phiên Thiên Tông.
Gần như chỉ trong nửa nén nhang, bên trong liền truyền ra tiếng cười lớn, sau đó một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mặt mài tươi rói dẫn theo thanh niên nọ đi ra rồi phóng xuất pháp khí dẫn hắn bay về phương xa.
Trần Dương thấy cảnh này thì tấm tắc vài tiếng rồi đi vào bên trong căn nhà của Phiên Thiên Tông.
Bên trong lúc này còn hai người, cùng mặc y phục của Phiên Thiên Tông.
Trần Dương nhìn bộ y phục này hết sức quen thuộc, giống hệt bộ đồ mà Bạch Nhãn mặc khi trước. Xem ra là y phục dành cho đệ tử nội môn.
Mà hai người kia cũng thấy Trần Dương, liền niềm nở đi tới hỏi:
- Tiểu huynh đệ, muốn khảo thí sao?
Nói đùa, không khảo thí chẳng lẽ bò lên đây để đánh rắm!
Trần Dương trong lòng có chút bạo phát, nhưng ngoài mặt cũng khách khí nói:
- Đúng vậy, làm phiền hai vị!
- Ha ha, không có gì. Tiểu huynh đệ tuổi nhìn còn trẻ mà đã có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, không biết sư thừa là ai?
Một người có mái tóc hoa râm, vừa một tay cầm lấy cổ tay của Trần Dương, miệng dường như vô tình hỏi.
Trần Dương trong lòng khẽ động, biết đây là đối phương cố tình giả vờ nhiệt tình để mê hoặc hắn, bắt hắn nói ra lời sơ hở, vì vậy liền cười khổ đáp:
- Nói ra hai vị tiền bối chê cười, ta từ nhỏ ở trong núi sâu, lúc trước ta sống với một vị sư phụ thần bí, người sau khi cho ta khẩu quyết tu luyện thì liền rời bỏ ta mà đi biệt tăm. Vãn bối tư chất ngu độn, chỉ tu luyện được tu vi sơ sài. Thế nhưng vì không muốn để sư phụ thất vọng cho nên tìm đến đây, hi vọng tiên môn thu nhận ta làm đệ tử.
- Hà hà, linh căn cũng tạm được, vậy mà một mình đã có thể tu luyện đến Luyện Khí Trung Kỳ, xem ra tư chất của ngươi cũng không tồi. Thôi được rồi, tạm thời đến bên kia ngồi một chút, tý nữa sau khi ta trở về sẽ dẫn ngươi làm thủ tục nhập vào ngoại môn tu luyện.
Người kia lại cười nói.
Trần Dương nghe vậy thì sắc mặt mừng rỡ, đang muốn chắp tay tạ ơn thì bỗng bên ngoài có một người đi vào nói:
- Hai vị sư điệt, mọi việc vẫn ổn chứ?
Hai người kia vừa nghe lời này lập tức hoảng hốt, hết sức cung kính tiến lên chắp tay nói:
- Bái kiến Phương sư thúc, mọi chuyện vẫn ổn. Không biết sư thúc đến đây nên chúng ta không kịp đón tiếp, xin ngài đừng trách!
- Ừm, hai vị sư điệt chăm chỉ công tác như vậy thì rất tốt.
Người được gọi là Phương sư thúc nghe vậy thì gật đầu cười cười ra vẻ hài lòng, lúc này hai người kia mới thở ra một hơi coi như trút được gánh nặng.
Bởi vì Phương sư thúc này có tính tình rất là thất thường, cả đám đệ tử trong tông môn ai cũng ăn đau khổ của y vài lần, riết liền tạo thành một loại thói quen sợ y như sợ ôn thần, không dám có nữa điểm bất kính.
Lúc này, đột nhiên, Phương sư thúc này nhìn quanh quất một lúc, sau đó nhìn tới Trần Dương hỏi:
- Ngươi là người mới đến khảo thí hay sao?
- Vãn bối Trường Dân ra mắt Phương tiền bối.
Trần Dương ngay lập tức thân hình run lên, cung kính chắp tay nói.
Phương sư thúc thấy dáng vẻ Trần Dương hết sức cung kính lại có vẻ sợ hãi thì trong lòng thống khoái, cười nói:
- Tiền bối cái gì, nếu đã thông qua khảo thí thì cũng coi như người trong tông. Sau này cứ gọi ta theo vai vế là được!
- Đệ tử đa tạ Phương sư bá thưởng thức!
Trần Dương nghe ý tứ trong lời nói của người này thì liền cung kính đáp.
Mà hai người kia thấy dáng vẻ của Phương sư thúc thì đầu óc liền nhanh chóng vận chuyển, một người liền tiến lên cười nói:
- Phương sư thúc, người này đúng là đã không qua khảo thí, ngài đúng là mắt sáng như đuốc. Bất quá chúng ta còn đang trong ca trực, không tiện mang hắn về làm thủ tục nhập môn cho nên...
- Thôi được rồi, chỗ ta còn đang thiếu một dược đồng, để cho người này đến đi.
Phương sư thúc có chút mất kiên nhẫn khoát tay nói.
Mà hai người kia chờ đợi chính là câu nói này, liền không chút ngập ngừng gật đầu lia lịa nói:
- Nếu được vậy thì tốt quá. Trường sư điệt, còn không mau tạ ơn Phương sư thúc?
- Đệ tử đa tạ Phương sư bá nâng đỡ!
Thấy thái độ của hai người kia hình như có chút kỳ lạ, giống như cười trên nỗi đau khổ của người khác thì Trần Dương cũng chắp tay, cố nén kinh nghi nói.
Phương sư thúc nghe vậy gật gù, cảm nhận mặt mũi của mình càng thêm sướng khoái, nở nụ cười mang Trần Dương lăng không rời đi.
Bất quá, tu vi của Phương sư thúc này cũng chỉ là Kết Đan Sơ Kỳ, hơn nữa linh lực hình như cũng hỗn tạp không tinh thuần. Trần Dương thông qua nhãn lực liền cho ra đánh giá như vậy.
Phương sư thúc ở một bên thấy Trần Dương nhíu mài thì phất tay đem hộ thân linh khí bao bọc thân hình của Trần Dương vào trong đó rồi cười nói:
- Không nên quá kinh hoảng, môn phái của chúng ta cách đây không xa. Nếu như khó chịu quá thì có thể nhắm mắt lại!
Trần Dương nghe vậy lại vâng dạ mấy tiếng rồi nói thêm mấy lời cảm tạ và nịnh nọt Phương sư thúc làm cho mặt mũi lão tràn đầy hồng quang mới thôi.
Ngay từ lúc đầu, Trần Dương đã nhìn ra được người này rất yêu thích hư vinh, cho nên cũng không ngại ngùng gì mà tâng bốc lão một chút.
Phương sư thúc rất nhanh dẫn theo Trần Dương đi đến một đỉnh núi tràn ngập sương khói mây mù.
Trần Dương nhìn xuống liền thấy có một dãy đình đài như ẩn như hiện.
Theo chân Phương sư thúc đáp xuống một mảnh sân rộng bên dưới chân núi, cả hai liền đi về một phía.
Sau khi đi qua một cánh cửa hình tròn được điêu khắc tinh xảo, Trần Dương liền nhìn thấy một khu vườn có trồng dược thảo nho nhỏ, phía xa xa có một căn phòng đang rộng mở cửa, bên trong còn đặt một cái đan đỉnh khá lớn.
- Trường Dân, ta tên là Phương Điền, là đường chủ của Luyện Đan Đường. Từ hôm nay ngươi sẽ ở lại chỗ này. Hiện tại ta cho người một tuần làm quen, sau đó hàng tháng ngươi sẽ phụ trách tinh luyện dược thảo đủ số lượng là được. Thời gian còn lại ngươi có thể làm gì tuỳ ý, nhưng tốt nhất là nâng cao tu vi của mình là là tốt. Đây là lệnh bài đệ tử ký danh của Luyện Đan Đường, đây là túi trữ vật, bên trong có các vật dụng cơ bản cần thiết. Nên nhớ, ở đây nghiêm cấm đệ tử đi lại lung tung, ta ở ngay bên trên, nếu có gì thì dùng lệnh bài trong tay ngươi truyền âm cho ta để hỏi là được.
Phương Điền nói một hồi rồi lại dẫn Trần Dương đi vào bên trong, chỉ cho hắn những chi tiết cần chú ý rồi phất tay áo bỏ đi. Trần Dương cười khổ sờ sờ mũi, bắt đầu làm quen với thân phận đệ tử Phiên Thiên Tông.
Cũng không biết, cao tầng Phiên Thiên Tông một khi phát hiện kẻ mà bọn họ đang gắt gao truy đuổi thì lúc này lại đang ở sát dưới mắt bọn họ thì không biết đám lão quái này sẽ có suy nghĩ gì.
Hít một hơi thật sâu, chậm rãi đem tâm tình ổn định lại, Trần Dương bắt đầu quan sát hoàn cảnh nơi này.
Nơi ở này của Trần Dương có bầu không khí yên tĩnh, coi như một cái ngự hoa viên cũng không sai. Bởi vì trong khoảng sân và mảnh vườn nho nhỏ này lại trồng rất nhiều loại hoa đang khoe hương toả sắc và cũng có nhiều loại thảo dược quý giá khác.
Quan sát một chút, Trần Dương liền thở dài. Bởi vì hắn nhận ra, chỉ một cái dược viên đơn sơ tuỳ tiện ở đây mà đã trồng nhiều loại thảo dược quý giá, điều này làm cho Trần Dương lần nữa nhận thức được sự mạnh mẽ và hùng mạnh của những danh môn đại phái là như thế nào. Nghĩ đến cảnh sau này mình có thể nhàn nhã ở nơi này tu luyện, trống ngực Trần Dương không nhịn được mà đập thình thịch, hưng phấn không thôi.
Bất quá, sau nửa tháng, Trần Dương mới biết cái suy nghĩ lúc này là khờ khạo đến mức nào!
/379
|