- Xin lỗi Tông chủ, vừa rồi ta hơi nóng tính!
Đổng Siêu chép miệng nói, sau đó hơi liếc sang Viên Nghi.
Bất quá Viên Nghi chỉ hừ lạnh một cái, không nói gì.
Lúc này Nhậm Thiên Hành mới nhẹ giọng lại nói:
- Hai vị trưởng lão, chúng ta hôm nay đến đây là để bàn thảo chuyện tình Đại Hội Tứ Phái ba năm sau. Còn chuyện tình của Bạch gia thì cứ tạm thời để như vậy đi, dù sao lão tổ cũng đã lên tiếng rồi, chúng ta cứ bàn tới bàn lui sẽ không được tốt lắm!
- Tông chủ sư huynh nói phải, vừa rồi là ta nhất thời thất thố, không có ý trái lệnh của sư tổ!
Viên Nghi nghe Nhậm Thiên Hành nói thì gương mặt hoà hoãn đáp.
Mà Đổng Siêu thì hỏi:
- Tông chủ sư huynh, đại hội Tứ Phái này mười năm tổ chức một lần. Những lần trước đệ tử phái ta đều chịu thua thiệt. Làm cho danh nghạch cũng theo đó mà bị cắt bớt. Năm nay dù nói thế nào cũng phải giành lại mặt mũi!
Viên Nghi đối với chuyện tình chung của môn phái thì lại tỏ ra đồng ý với Đổng Siêu nói:
- Đúng vậy, chuyện này cần phải hết sức chú ý. Những đường chủ bên dưới cũng cần phối hợp thật tốt. Ngoài những đệ tử có tiềm năng trong Long bảng, thì những đệ tử khác cũng cần chú ý một chút, chỉ cần có ai bộc lộ thiên phú thì chúng ta cũng không thể tiếc kiệm mà bồi dưỡng!
- Ha hả, hai vị sư muội sư đệ nói lời ấy quả thật hợp ý ta. Bất quá, chuyện này còn cần hai vị phối hợp một chút. Bởi vì trong những lần Tứ Phái đại hội gần đây, vị trí của chúng ta cao nhất cũng chỉ đứng thứ ba. Lần này, để cải thiện tình trạng này, hai năm sau ta định sẽ tổ chức một cuộc Nội thí để cho các đệ tử có tiềm năng thể hiện mình, hai người thấy sao?
Nhậm Thiên Hành cười cười nói ra ý tưởng của mình.
Mà Đổng Siêu và Viên Nghi nghe đến ý tưởng này thì ánh mắt cũng sáng lên.
- Tông chủ sư huynh, việc này quả là ý hay. Bất quá, đối tượng có thể tham gia cũng nên suy xét kỹ, mà phần thưởng đưa ra cũng cần chú trọng. Nếu như cấp bậc quá thấp thì sẽ không đủ sức hút, mà phần thưởng lớn thì độ cạnh tranh càng khắc nghiệt là chuyện tốt, nhưng đối với một số đệ tử cấp thấp mà mang trọng bảo trong người cũng không có gì hay ho cả.
Đổng Siêu sau khi trầm ngâm một chút thì góp ý.
Viên Nghi lại nói:
- Thành phần tham gia thì theo ta thấy chỉ giới hạn dưới Kết Đan Kỳ và những đệ tử nằm trong Long Bảng là được. Những năm gần đây chúng ta thu nhận khá nhiều ngoại môn đệ tử, cho nên đệ tử cấp thấp cũng rất nhiều, đây cũng là một dịp để quan chiến và mở rộng nhãn giới cho bọn họ.
- Ừm, nếu là như vậy, hai vị sau hôm nay về suy nghĩ thật cẩn thận những gì cần chú ý và bổ sung, sau đó chúng ta lại bàn tiếp. Hôm nay còn một việc khác muốn phiền hai vị trưởng lão cùng ta thảo luận một chút.
Nhậm Thiên Hành gương mặt vẫn giữ vẻ hoà nhã nói.
- Có chuyện gì xin sư huynh cứ nói.
Đổng Siêu nhìn bộ dáng của Nhậm Thiên Hành thì trong lòng khẽ động, hỏi.
- Chuyện này có liên quan đến danh nghạch được phân chia ba năm tới ở Đại hội Tứ Phái chúng ta. Ta cũng vừa nhận được truyền tin của ba môn phái còn lại cho nên muốn gặp hai vị trưởng lão bàn luận một chút.
- Chuyện tình danh nghạch? Chẳng phải từ trước đến giờ vẫn là phân chia danh nghạch dựa vào kết quả thi đấu giữa các đệ tử hay sao?
Viên Nghi nghe Nhậm Thiên Hành nói xong thì kinh nghi hỏi.
Nhậm Thiên Hành gật đầu, nhưng thần sắc thì lại có chút bất đắc dĩ nói:
- Ba tông phái kia muốn chia lại danh nghạch, rút bớt một phần của hai tông phái xếp cuối để tăng thêm cho hai tông phái có vị trí số một và số hai!
- Cái gì? Khinh người quá đáng! Đây là thể lệ chó má gì, Tông chủ sư huynh, rõ ràng ba tông phái kia muốn chèn ép Phiên Thiên Tông chúng ta. Đệ có thể dám chắc chắn, Thanh Đạo Môn bên kia đã nhận chỗ tốt gì đó của hai môn phái kia mới thông đồng làm ra chuyện này!
Đổng Siêu vỗ một tiếng làm nước trà trên bàn văng tung toé, mắt rực lửa giận nói.
Viên Nghi cũng cực kỳ tức giận nói:
- Hừ, ta cũng cho là vậy. Hơn phân nửa là đám người này liên thủ muốn chèn ép chúng ta. Danh nghạch của chúng ta vốn đã ít, nếu như còn xuất ra một phần cho bọn chúng thì chẳng phải là càng thêm khó thở hay sao?
- Hai người cứ bình tĩnh. Trước mắt, chuyện này chính là một cái hố đào sẵn chờ chúng ta nhảy vào, mà cái hố này... Chúng ta không nhảy không được! Bất quá, kẻ cười cuối cùng còn chưa biết là ai...
Nhậm Thiên Hành cười thần bí nói, miệng nhúc nhích truyền âm cho hai người Đổng Siêu và Viên Nghi.
Hai người cũng tập trung lắng nghe, càng nghe, ánh mắt lại càng sáng lên, gương mặt cũng lộ ra ý cười.
Nhất thời đại điện lại lâm vào yên tĩnh, ba người cùng nhau thảo luận truyền âm bàn bạc gì đó.
...
Phương Điền mấy tháng nay rất bận rộn.
Ngoại trừ một ít thời gian nghỉ ngơi thì thời gian còn lại gã đều phải tiến hành luyện chế đan dược.
Những loại đan dược này đều là đan dược cao cấp, là loại được cung cấp cho những đễ tử thi hành những nhiệm vụ đặc biệt mới được môn phái cấp cho sử dụng.
Mà thân là đường chủ Luyện Đan Đường, Phương Điền càng thêm phải gánh trọng trách luyện chế số đan dược này.
Để tiết kiệm thời gian, gần đây Phương Điền rất hăng hái thu thêm dược đồng để phụ trợ. Ban đầu, Phương Điền còn chọn những người có chút hiểu biết về luyện đan, nhưng theo khối lượng công việc ngày càng nhiều, những dược đồng ở Luyện Đan Đường cũng theo đó bị ép ra bã, thành ra gã phải tận thu những đệ tử mới vừa nhập môn để phụ trợ tinh luyện dược liệu, nhờ vậy mà tiết kiệm thời gian để luyện chế, đẩy nhanh năng suất.
Những đệ tử được trưng dụng làm dược đồng ban đầu còn tỏ ra phấn khởi bừng bừng, bởi vì Luyện Đan Đường chính là nơi béo bở bậc nhất bên trong Phiên Thiên Tông.
Thế nhưng, ngủ trong chăn mới biết chăn có rận. Béo bở đâu không thấy, ngược lại mỗi ngày hầu như không có thời gian chợp mắt, mà có khi ngủ gà ngủ gật cũng mơ thấy ác mộng.
Thậm chí có người chịu không nổi chạy đến đại điện xin tố khổ với Tông chủ, thế nhưng cái nhận được chỉ là một câu từ chối gặp mặt.
Từ đó bọn họ cũng hiểu, Tông chủ đối với chuyện này cũng một mắt nhắm một mắt mở, hoàn toàn để yên không lý tới.
Do vậy, hiện nay, bên trong Phiên Thiên Tông này, nếu như hỏi đám đệ tử sợ ai nhất, thì Phương Điền là cái tên sáng chói được kể đầu tiên.
Chỉ cần thấy bóng dáng Phương Điền xuất hiện, dù không có việc cũng phải tìm cho ra việc, dù không bận rộn cũng phải bày ra bộ dáng bận rộn. Có như vậy mới không bị trưng dụng.
Như ngày hôm nay, Phương Điền sau khi luyện xong một lô đan dược phức tạp thì tâm thần có chút mệt mỏi, bèn chắp tay đi dạo trong sơn môn, sẵn tiện nhìn xem có hạt giống tốt nào không thì chào mời đến Luyện Đan Đường một phen.
Đang đi, bỗng dưng Phương Điền nhìn thấy hai đệ tử đang châu đầu lại xem xét gì đó, có vẻ rất nhập tâm.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Phương Điền đảo qua liền cảm thấy kỳ lạ, nhìn thấy hai người này vậy mà lại đang ngồi đánh cờ tướng.
Phương Điền đi tới gần, đứng xem một hồi mà hai gã đệ tử này vẫn chưa phát hiện thì có chút chán, ho khan.
Hai gã đệ tử đang đánh cờ đến tàn cuộc, thế cuộc lâm vào sinh tử, bất cứ nước đi nào cũng có thể dẫn đến việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên toàn bộ tâm thần đều đầu nhập vào. Cho nên khi nghe tiếng ho thì một trong hai người bèn khó chịu ngẩng đầu lên theo bản năng nói:
- Ai vậy, nhỏ tiếng một chút!
Nhưng vừa nói xong, đột nhiên gã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng đó, vẻ mặt nghiền ngẫm mang theo mấy phần tham lam.
Nhìn vẻ mặt này, gã đệ tử đột nhiên rùng mình, cung kính nói:
- Đệ tử tham kiến Phương sư bá!
Người còn lại cũng quay đầu lại thấy Phương Điền liền tay chân run rẩy đánh rơi cả bàn cờ, cung kính hàn lễ:
- Đệ tử tham kiến sư bá!
- Ừm, hai vị sư điệt không lo tu luyện, chạy đến đây ngồi đánh cờ, chẳng lẽ rãnh rỗi lắm hay sao?
Phương Điền khẽ híp mắt, như cười như không hỏi.
Hai người này vừa nghe câu này liền rùng mình. Bọn họ nghe nhiều đồng môn kể lại, mỗi khi Phương Điền mở miệng ra câu này, thì câu sau sẽ là chiêu dụ trưng thu vào Luyện Đan Đường.
Quả nhiên...
- Hai vị sư điệt nếu như rãnh rỗi như vậy, thì hãy gia nhập Luyện Đan Đường đi. Chẳng những đãi ngộ tốt mà còn có cơ hội trở thành Luyện Đan Sư, được vạn người kính ngưỡng.
Phương Điền cười nói, bộ dáng hết sức chan hoà thân ái.
Một trong hai người nghe vậy liền chắp tay nói:
- Hồi bẩm Phương sư bá, Luyện Đan Đường là nơi uy nghiêm và cao quý bậc nhất trong Phiên Thiên Tông chúng ta. Đệ tử chỉ là một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ dù rất ngưỡng mộ khao khát nhưng thật không dám mơ cao xa như vậy. Hơn nữa, chúng ta vừa rồi là đang luyện công chứ không phải chơi cờ đâu ạ!
- Luyện công?
Phương Điền nghi ngờ hỏi.
Gã đệ tử còn lại liền nhãn châu xoay tròn, chắp tay nói:
- Dạ phải sư bá. Vừa rồi chúng ta đang luyện một môn công pháp hợp kích hai người, cho nên mới xuất thần như vậy, xin sư bá minh xét mà tìm người thích hợp hơn!
Phương Điền hơi nghi ngờ, nhưng ánh mắt đảo qua thấy bàn cờ nọ đúng là một món pháp khí bên trên có ẩn hàm trận pháp thì trong lòng hơi tin tưởng, lại nói:
- Thôi được, nếu hai ngươi đã nói vậy thì coi như xong. Coi như không có cơ duyên. Mai này nếu có ý tưởng muốn học tập Luyện đan thì cứ đến tìm ta.
- Đa tạ Phương sư bá tài bồi! Đệ tử nhất định ghi nhớ!
Hai người nhìn thấy Phương Điền muốn đi liền vội vàng nói, trong bụng thì mừng rỡ vô cùng, nhưng ngoài mặt lại cùng nhau tỏ vẻ tiếc hận không thôi.
Đổng Siêu chép miệng nói, sau đó hơi liếc sang Viên Nghi.
Bất quá Viên Nghi chỉ hừ lạnh một cái, không nói gì.
Lúc này Nhậm Thiên Hành mới nhẹ giọng lại nói:
- Hai vị trưởng lão, chúng ta hôm nay đến đây là để bàn thảo chuyện tình Đại Hội Tứ Phái ba năm sau. Còn chuyện tình của Bạch gia thì cứ tạm thời để như vậy đi, dù sao lão tổ cũng đã lên tiếng rồi, chúng ta cứ bàn tới bàn lui sẽ không được tốt lắm!
- Tông chủ sư huynh nói phải, vừa rồi là ta nhất thời thất thố, không có ý trái lệnh của sư tổ!
Viên Nghi nghe Nhậm Thiên Hành nói thì gương mặt hoà hoãn đáp.
Mà Đổng Siêu thì hỏi:
- Tông chủ sư huynh, đại hội Tứ Phái này mười năm tổ chức một lần. Những lần trước đệ tử phái ta đều chịu thua thiệt. Làm cho danh nghạch cũng theo đó mà bị cắt bớt. Năm nay dù nói thế nào cũng phải giành lại mặt mũi!
Viên Nghi đối với chuyện tình chung của môn phái thì lại tỏ ra đồng ý với Đổng Siêu nói:
- Đúng vậy, chuyện này cần phải hết sức chú ý. Những đường chủ bên dưới cũng cần phối hợp thật tốt. Ngoài những đệ tử có tiềm năng trong Long bảng, thì những đệ tử khác cũng cần chú ý một chút, chỉ cần có ai bộc lộ thiên phú thì chúng ta cũng không thể tiếc kiệm mà bồi dưỡng!
- Ha hả, hai vị sư muội sư đệ nói lời ấy quả thật hợp ý ta. Bất quá, chuyện này còn cần hai vị phối hợp một chút. Bởi vì trong những lần Tứ Phái đại hội gần đây, vị trí của chúng ta cao nhất cũng chỉ đứng thứ ba. Lần này, để cải thiện tình trạng này, hai năm sau ta định sẽ tổ chức một cuộc Nội thí để cho các đệ tử có tiềm năng thể hiện mình, hai người thấy sao?
Nhậm Thiên Hành cười cười nói ra ý tưởng của mình.
Mà Đổng Siêu và Viên Nghi nghe đến ý tưởng này thì ánh mắt cũng sáng lên.
- Tông chủ sư huynh, việc này quả là ý hay. Bất quá, đối tượng có thể tham gia cũng nên suy xét kỹ, mà phần thưởng đưa ra cũng cần chú trọng. Nếu như cấp bậc quá thấp thì sẽ không đủ sức hút, mà phần thưởng lớn thì độ cạnh tranh càng khắc nghiệt là chuyện tốt, nhưng đối với một số đệ tử cấp thấp mà mang trọng bảo trong người cũng không có gì hay ho cả.
Đổng Siêu sau khi trầm ngâm một chút thì góp ý.
Viên Nghi lại nói:
- Thành phần tham gia thì theo ta thấy chỉ giới hạn dưới Kết Đan Kỳ và những đệ tử nằm trong Long Bảng là được. Những năm gần đây chúng ta thu nhận khá nhiều ngoại môn đệ tử, cho nên đệ tử cấp thấp cũng rất nhiều, đây cũng là một dịp để quan chiến và mở rộng nhãn giới cho bọn họ.
- Ừm, nếu là như vậy, hai vị sau hôm nay về suy nghĩ thật cẩn thận những gì cần chú ý và bổ sung, sau đó chúng ta lại bàn tiếp. Hôm nay còn một việc khác muốn phiền hai vị trưởng lão cùng ta thảo luận một chút.
Nhậm Thiên Hành gương mặt vẫn giữ vẻ hoà nhã nói.
- Có chuyện gì xin sư huynh cứ nói.
Đổng Siêu nhìn bộ dáng của Nhậm Thiên Hành thì trong lòng khẽ động, hỏi.
- Chuyện này có liên quan đến danh nghạch được phân chia ba năm tới ở Đại hội Tứ Phái chúng ta. Ta cũng vừa nhận được truyền tin của ba môn phái còn lại cho nên muốn gặp hai vị trưởng lão bàn luận một chút.
- Chuyện tình danh nghạch? Chẳng phải từ trước đến giờ vẫn là phân chia danh nghạch dựa vào kết quả thi đấu giữa các đệ tử hay sao?
Viên Nghi nghe Nhậm Thiên Hành nói xong thì kinh nghi hỏi.
Nhậm Thiên Hành gật đầu, nhưng thần sắc thì lại có chút bất đắc dĩ nói:
- Ba tông phái kia muốn chia lại danh nghạch, rút bớt một phần của hai tông phái xếp cuối để tăng thêm cho hai tông phái có vị trí số một và số hai!
- Cái gì? Khinh người quá đáng! Đây là thể lệ chó má gì, Tông chủ sư huynh, rõ ràng ba tông phái kia muốn chèn ép Phiên Thiên Tông chúng ta. Đệ có thể dám chắc chắn, Thanh Đạo Môn bên kia đã nhận chỗ tốt gì đó của hai môn phái kia mới thông đồng làm ra chuyện này!
Đổng Siêu vỗ một tiếng làm nước trà trên bàn văng tung toé, mắt rực lửa giận nói.
Viên Nghi cũng cực kỳ tức giận nói:
- Hừ, ta cũng cho là vậy. Hơn phân nửa là đám người này liên thủ muốn chèn ép chúng ta. Danh nghạch của chúng ta vốn đã ít, nếu như còn xuất ra một phần cho bọn chúng thì chẳng phải là càng thêm khó thở hay sao?
- Hai người cứ bình tĩnh. Trước mắt, chuyện này chính là một cái hố đào sẵn chờ chúng ta nhảy vào, mà cái hố này... Chúng ta không nhảy không được! Bất quá, kẻ cười cuối cùng còn chưa biết là ai...
Nhậm Thiên Hành cười thần bí nói, miệng nhúc nhích truyền âm cho hai người Đổng Siêu và Viên Nghi.
Hai người cũng tập trung lắng nghe, càng nghe, ánh mắt lại càng sáng lên, gương mặt cũng lộ ra ý cười.
Nhất thời đại điện lại lâm vào yên tĩnh, ba người cùng nhau thảo luận truyền âm bàn bạc gì đó.
...
Phương Điền mấy tháng nay rất bận rộn.
Ngoại trừ một ít thời gian nghỉ ngơi thì thời gian còn lại gã đều phải tiến hành luyện chế đan dược.
Những loại đan dược này đều là đan dược cao cấp, là loại được cung cấp cho những đễ tử thi hành những nhiệm vụ đặc biệt mới được môn phái cấp cho sử dụng.
Mà thân là đường chủ Luyện Đan Đường, Phương Điền càng thêm phải gánh trọng trách luyện chế số đan dược này.
Để tiết kiệm thời gian, gần đây Phương Điền rất hăng hái thu thêm dược đồng để phụ trợ. Ban đầu, Phương Điền còn chọn những người có chút hiểu biết về luyện đan, nhưng theo khối lượng công việc ngày càng nhiều, những dược đồng ở Luyện Đan Đường cũng theo đó bị ép ra bã, thành ra gã phải tận thu những đệ tử mới vừa nhập môn để phụ trợ tinh luyện dược liệu, nhờ vậy mà tiết kiệm thời gian để luyện chế, đẩy nhanh năng suất.
Những đệ tử được trưng dụng làm dược đồng ban đầu còn tỏ ra phấn khởi bừng bừng, bởi vì Luyện Đan Đường chính là nơi béo bở bậc nhất bên trong Phiên Thiên Tông.
Thế nhưng, ngủ trong chăn mới biết chăn có rận. Béo bở đâu không thấy, ngược lại mỗi ngày hầu như không có thời gian chợp mắt, mà có khi ngủ gà ngủ gật cũng mơ thấy ác mộng.
Thậm chí có người chịu không nổi chạy đến đại điện xin tố khổ với Tông chủ, thế nhưng cái nhận được chỉ là một câu từ chối gặp mặt.
Từ đó bọn họ cũng hiểu, Tông chủ đối với chuyện này cũng một mắt nhắm một mắt mở, hoàn toàn để yên không lý tới.
Do vậy, hiện nay, bên trong Phiên Thiên Tông này, nếu như hỏi đám đệ tử sợ ai nhất, thì Phương Điền là cái tên sáng chói được kể đầu tiên.
Chỉ cần thấy bóng dáng Phương Điền xuất hiện, dù không có việc cũng phải tìm cho ra việc, dù không bận rộn cũng phải bày ra bộ dáng bận rộn. Có như vậy mới không bị trưng dụng.
Như ngày hôm nay, Phương Điền sau khi luyện xong một lô đan dược phức tạp thì tâm thần có chút mệt mỏi, bèn chắp tay đi dạo trong sơn môn, sẵn tiện nhìn xem có hạt giống tốt nào không thì chào mời đến Luyện Đan Đường một phen.
Đang đi, bỗng dưng Phương Điền nhìn thấy hai đệ tử đang châu đầu lại xem xét gì đó, có vẻ rất nhập tâm.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Phương Điền đảo qua liền cảm thấy kỳ lạ, nhìn thấy hai người này vậy mà lại đang ngồi đánh cờ tướng.
Phương Điền đi tới gần, đứng xem một hồi mà hai gã đệ tử này vẫn chưa phát hiện thì có chút chán, ho khan.
Hai gã đệ tử đang đánh cờ đến tàn cuộc, thế cuộc lâm vào sinh tử, bất cứ nước đi nào cũng có thể dẫn đến việc kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên toàn bộ tâm thần đều đầu nhập vào. Cho nên khi nghe tiếng ho thì một trong hai người bèn khó chịu ngẩng đầu lên theo bản năng nói:
- Ai vậy, nhỏ tiếng một chút!
Nhưng vừa nói xong, đột nhiên gã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng đó, vẻ mặt nghiền ngẫm mang theo mấy phần tham lam.
Nhìn vẻ mặt này, gã đệ tử đột nhiên rùng mình, cung kính nói:
- Đệ tử tham kiến Phương sư bá!
Người còn lại cũng quay đầu lại thấy Phương Điền liền tay chân run rẩy đánh rơi cả bàn cờ, cung kính hàn lễ:
- Đệ tử tham kiến sư bá!
- Ừm, hai vị sư điệt không lo tu luyện, chạy đến đây ngồi đánh cờ, chẳng lẽ rãnh rỗi lắm hay sao?
Phương Điền khẽ híp mắt, như cười như không hỏi.
Hai người này vừa nghe câu này liền rùng mình. Bọn họ nghe nhiều đồng môn kể lại, mỗi khi Phương Điền mở miệng ra câu này, thì câu sau sẽ là chiêu dụ trưng thu vào Luyện Đan Đường.
Quả nhiên...
- Hai vị sư điệt nếu như rãnh rỗi như vậy, thì hãy gia nhập Luyện Đan Đường đi. Chẳng những đãi ngộ tốt mà còn có cơ hội trở thành Luyện Đan Sư, được vạn người kính ngưỡng.
Phương Điền cười nói, bộ dáng hết sức chan hoà thân ái.
Một trong hai người nghe vậy liền chắp tay nói:
- Hồi bẩm Phương sư bá, Luyện Đan Đường là nơi uy nghiêm và cao quý bậc nhất trong Phiên Thiên Tông chúng ta. Đệ tử chỉ là một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ dù rất ngưỡng mộ khao khát nhưng thật không dám mơ cao xa như vậy. Hơn nữa, chúng ta vừa rồi là đang luyện công chứ không phải chơi cờ đâu ạ!
- Luyện công?
Phương Điền nghi ngờ hỏi.
Gã đệ tử còn lại liền nhãn châu xoay tròn, chắp tay nói:
- Dạ phải sư bá. Vừa rồi chúng ta đang luyện một môn công pháp hợp kích hai người, cho nên mới xuất thần như vậy, xin sư bá minh xét mà tìm người thích hợp hơn!
Phương Điền hơi nghi ngờ, nhưng ánh mắt đảo qua thấy bàn cờ nọ đúng là một món pháp khí bên trên có ẩn hàm trận pháp thì trong lòng hơi tin tưởng, lại nói:
- Thôi được, nếu hai ngươi đã nói vậy thì coi như xong. Coi như không có cơ duyên. Mai này nếu có ý tưởng muốn học tập Luyện đan thì cứ đến tìm ta.
- Đa tạ Phương sư bá tài bồi! Đệ tử nhất định ghi nhớ!
Hai người nhìn thấy Phương Điền muốn đi liền vội vàng nói, trong bụng thì mừng rỡ vô cùng, nhưng ngoài mặt lại cùng nhau tỏ vẻ tiếc hận không thôi.
/379
|