Cũng không phải Trần Dương sợ hãi, mà thanh niên kia chính là thanh niên tà mị Trần Dương gặp lúc đi lên Thăng Tiên Lộ. Lúc ấy Trần Dương nhìn thấy thanh niên này được một đám thiếu nữ truy phủng, hết sức tiêu sái mà đi lên, sau đó cũng gia nhập vào Phiên Thiên Tông.
Đối với thanh niên này, thuỷ chung Trần Dương luôn có cảm giác rất kỳ lạ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cho nên Trần Dương mới cố ý không tiếp xúc nhiều.
Mà thanh niên kia đứng xa xa, nhìn thấy Trần Dương xoay người rời đi thì đột nhiên nhoẻn miệng nở một nụ cười tà dị rồi xoay người đi về một hướng khác.
Trần Dương chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác ớn lạnh, bèn nhanh chân trở về căn phòng của mình, sau đó đi thẳng đến chỗ Tăng Đức phục mệnh.
Tăng Đức dạo gần đây cũng cực kỳ bận rộn, cho nên hầu như chỉ nói qua loa với Trần Dương mấy câu rồi không chút khách khí đuổi Trần Dương rời đi để hắn luyện đan.
Trần Dương thấy vậy sờ sờ mũi, cũng không trở về chỗ ở mà theo ước hẹn đi tới chỗ hẹn với Hoa Ngư, trao cho gã một bình năm viên Tụ Khí Đan làm cho gã mừng rỡ hết sức, lại khách sáo cảm tạ một phen mới rời đi.
Trần Dương đang muốn trở về môn phái bắt đầu tu luyện, đột nhiên nhíu mài, cảm nhận một luồng thần thức mạnh mẽ và ẩn giấu đang tập trung lên người của hắn.
Sắc mặt trầm xuống, Trần Dương không chút do dự cất bước đi xa.
Mà luồng thần thức kia vẫn thuỷ chung quan sát Trần Dương, không chút nào buông bỏ, hơn nữa bên trong còn có sát khí nhàn nhạt. Cảm nhận điều này, sắc mặt Trần Dương không chút thay đổi chạy đi xa.
Nửa ngày sau, Trần Dương dừng lại bên một ngọn đồi nhỏ có chút hoang vắng, cười nhạt:
- Sư huynh tìm đệ không biết có chuyện gì chỉ giáo?
Lúc này, một tiếng cười âm dương quái khí truyền đến:
- Đúng là có chút bản lĩnh, hèn chi đám vô dụng kia mới ngã xuống trong tay ngươi. Bất quá không biết chân chính thực lực của ngươi thế nào mà dám ngông cuồng như vậy!
Lúc này, một thanh niên mặc hồng y, da trắng má hồng, môi có son đỏ liền xuất hiện.
Trần Dương nhìn thấy người này liền nhíu mài, mặc dù nhìn y phục và cần cổ thì đúng là nam, thế nhưng kiểu cách thì lại giống như nữ nhân, chuyện này làm cho Trần Dương có chút kinh nghi. Bất quá, nếu người kia đã nói thẳng thì Trần Dương cũng không việc gì phải khách sáo rụt rè, cười âm trầm nói:
- Hắc, thì ra ngươi là người cầm đầu tổ chức này? Chỉ có một chút Hạ phẩm linh thạch nho nhỏ cũng không trả nổi, còn bày đặt bắt chước người khác vỗ ngực xưng tên. Ta còn tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ đến như vậy!
- Tên chết bầm, ngươi thua cược không trả, liên tục bắt mất mấy thủ hạ của ta, còn xảo biện?
Người kia nghe Trần Dương nói thì tức giận quát lên, ngực phập phồng như muốn động thủ ngay lập tức.
Trần Dương thấy dáng vẻ người này không có chút nào giống giả vờ, thế nhưng những lời y nói lại khác xa hoàn toàn với sự thật, liền nhíu mài khó hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì, là ta thua cược không trả? Nói đùa sao? Cũng không biết thủ hạ của ngươi nói cái gì, nhưng ta cho ngươi biết, nếu hôm nay không làm cho chuyện này rõ ràng thì cũng đừng mong rời khỏi đây!
- Tốt, tốt!
Người kia nghe Trần Dương nói vậy, khuôn mặt giận dữ, đột nhiên tức giận vung tay lấy ra một trận bàn lập loè hồng quang, pháp quyết trong tay theo đó bạo khởi, mười đầu ngón tay chớp nhoáng đem trận bàn vung lên không trung xoay tròn một cái chỉ trong chớp mắt liền hình thành đám hồng sắc quang hà toả ra bốn phương tám hướng.
Trần Dương đang kinh nghi quan sát thì cảm thấy bên thân đột nhiên có từng trận hàn khí thổi tới, ánh mắt nhìn lại đã thấy bản thân đang đứng trong một vùng thiên địa đầy gió tuyết màu hồng nhạt.
Đưa tay bắt một bông hoa tuyết có màu hồng phất phơ trước mặt, Trần Dương liền thấy bản thân vậy mà đang phiêu phù ở một thế giới đầy tuyết và hoa. Phía bên dưới là một mảnh thảo nguyên đầy hoa dại bị tuyết màu hồng đang dần dần tràn ngập.
‘Băng Thiên Huyễn Trận? Thú vị.’
Trần Dương nhỏ giọng thì thào.
Đột nhiên, lúc này Trần Dương mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức cảm thấy toàn thân có cảm giác sởn gai ốc, băng hàn khó chịu.
Chỉ thấy nơi đó, có một đoàn người tiền hô hậu ủng đang chậm rãi bay tới.
Ngồi trên một cái kiệu vô cùng xa hoa là một người con gái đang nhắm hờ hai mắt, trang phục xa hoa lộng lẫy.
Người con gái này khí chất băng lãnh nhưng gương mặt ửng hồng, hoàn toàn là một giai nhân tuyệt thế. Bất quá, Trần Dương lại cảm thấy sởn gai ốc chính là vì người con gái này, lại chính là người bán nam bán nữ lúc nãy.
Mà chung quanh người này lại có sáu thiếu nữ gương mặt lãnh tĩnh, trầm mặc người cầm lọng, người quạt, người thì đút trái cây cho cô gái nọ ăn.
Mà ngay khi đến gần Trần Dương chừng một trăm trượng, cô gái này đột nhiên nhoản miệng cười, nụ cười ấm áp nhưng hàm chứa khí tức lạnh lẽo hơn cả băng tuyết chung quanh:
- Ngươi cũng có hiểu biết. Được rồi, chỉ cần ngươi đồng ý làm nam sủng của ta, từ hôm nay mọi chuyện xoá bỏ, chẳng những vậy, chỉ cần ngươi muốn thứ gì ta cũng có thể cho ngươi!
- Thu ta làm nam sủng, bất quá cần phải hỏi ý cái này trước đã.
Trần Dương cười rộ lên, vung tay đem Ác Vận trong tay hoá thành một cự kiếm tràn ngập kim quang chém tới, đồng thời đầu vai nhoáng lên một cái lập tức xuất hiện trên một đoá hoa hết sức bình thường.
Đoá hoa này, lại chính là đoá hoa màu xanh duy nhất trong toàn bộ hoa vàng bên dưới, hơn nữa còn bị băng tuyết màu hồng che phủ. Nếu là người thường tuyệt đối không nhìn ra bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, xui cho ‘cô nàng’ nọ là gặp phải Trần Dương. Thậm chí còn chưa mở Pháp Nhãn, chỉ sử dụng trình độ trận pháp cấm chế của Trần Dương hiện giờ thì chỉ cần tra xét một chút liền phát hiện trận nhãn ở đâu. Hiển nhiên, Ác Vận chém tới chính là vì tranh thủ một chút thời gian.
Quả nhiên, cô gái nọ vừa thấy Trần Dương vậy mà ngay lập tức đã phát hiện điểm yếu duy nhất bên trong trận này thì sắc mặt có hơi động dung, nhưng lập tức hừ lạnh vỗ tay một cái.
Mưa tuyết vốn đang êm ả, đột nhiên run rẩy như bị một bàn tay vô hình khuấy động, một người tuyết khổng lồ đột nhiên xuất hiện chỉ trong chớp mắt.
Mà người tuyết này vừa xuất hiện liền ầm ầm vung nắm đấm khổng lồ đánh tới trước mặt Trần Dương, ý đồ ngăn cản bước tiến của hắn.
Trần Dương thấy vậy cười gằn, đột nhiên bàn tay nắm chặt lại, vung ra một quyền.
Chỉ thấy đầu quyền của Trần Dương loé lên, một phần tư nắm đấm của hắn lúc này đã được các ký hiệu tràn ngập kim quang bao bọc mạnh mẽ đấm tới.
Quyền ảnh do Trần Dương đánh ra nếu so với nắm đấm của người tuyết thì cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng khi hai đầu quyền giao nhau, lập tức ‘Phanh’ một tiếng trầm đục, kim sắc quyền ảnh của Trần Dương tựa như chẻ tre chấn nát đầu quyền của người tuyết, hơn nữa còn tựa như một đạo lưu tinh ầm ầm nổ vang, lan tràn từ cánh tay rồi đến trước ngực, sau đó là toàn thân người tuyết, khiến cho nó tan nát tại chỗ, hoá thành một cơn mưa tuyết văng tung toé ra chung quanh.
Trần Dương ngay sau khi phát ra quyền này cũng không chần chừ lao xuống dưới rồi đạp ra một cước.
‘Răng rắc’ một tiếng, lập tức cước ảnh đạp thẳng vào chỗ bông hoa màu xanh nọ, lập tức lấy bông hoa này làm trung tâm, những vết nứt như lan tràn ra khắp chung quanh.
Mà người kia thấy cảnh này, gương mặt trắng xám, vội vàng vỗ tay đem ra một cái kính.
Năm ngón tay gã đang định bắt pháp quyết thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hừ lạnh, tiếng hừ này vừa vang lên, gã lập tức đưa hai tay ôm đầu thống khổ.
Mà Trần Dương thì nhân cơ hội này lập tức điểm tới một chỉ.
Ngay sau ót người kia lập tức xuất hiện một tiểu kiếm xanh biếc quét ngang như muốn đem đầu nghạnh sanh sanh cắt xuống. Bất quá trong miệng gã lại đúng lúc hú lên một tiếng quái dị, lập tức quanh thân quang mang chợt loé, chớp động một cái đã xuất hiện ở một chỗ cách đó không xa, ánh mắt tán loạn mang theo hận ý nhìn Trần Dương một cái rồi nhanh chóng chớp động một cái nữa muốn chạy đi.
Trần Dương thấy cảnh này, trong mắt loé lên một tia tàn khốc, trong miệng vang lên một tiếng chú ngữ cổ quái.
Chỉ thấy thân hình Trần Dương chớp loé một cái lập tức xuất hiện ở một khoảng cách xa xa, so với tốc độ của thanh niên đang chạy đi thì càng nhanh hơn gấp mấy lần.
Mà Trần Dương ngay sau khi xuất hiện bên cạnh người kia thì bàn tay triệu hồi Ác Vận, miệng quát một tiếng ‘Sưu Hồn’.
Chỉ trong chớp mắt, một bóng ảnh cầm kiếm lao ra, trong sát na liền thu về mang theo một nguyên thần có gương mặt hoảng sợ.
Trần Dương phất tay thu lại nguyên thần này vào trong Phán Thần Hệ Thống. Lúc này, giữa hư không phía trước mới rung động một cái, một cái xác đột ngột xuất hiện rồi rớt thẳng xuống.
Trần Dương hạ người xuống, phất tay thu túi trữ vật bên hông của cái xác này rồi vung tay đánh ra một cái hố to lớn, đem cái xác xử lý sạch sẽ.
Trần Dương lại cẩn thận dò xét chung quanh một chút, sau khi phát hiện không còn bất cứ thứ gì đáng nghi thì mới hoá thành một đạo bạch quang rời đi.
Một ngày sau, sau khi đi đến một vùng núi hoang vắng khô cằn, Trần Dương liền chớp loé một cái tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Đi đến Pháp Đường, Trần Dương phất tay một cái triệu hồi nguyên thần của người nọ ra, sau đó hỏi:
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy vẻ mặt tuy sợ hãi nhưng lại ra vẻ ngoan cố của người nọ, Trần Dương cũng không có chút nào chần chừ ném Sưu Hồn Lệnh tới, chỉ trong chớp mắt liền tiến hành Sưu Hồn người này.
Đối với những kẻ có thái độ ngoan cố ngay cả khi tiến vào đây, Trần Dương chưa bao giờ tỏ ra nhân nhượng!
Đối với thanh niên này, thuỷ chung Trần Dương luôn có cảm giác rất kỳ lạ, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cho nên Trần Dương mới cố ý không tiếp xúc nhiều.
Mà thanh niên kia đứng xa xa, nhìn thấy Trần Dương xoay người rời đi thì đột nhiên nhoẻn miệng nở một nụ cười tà dị rồi xoay người đi về một hướng khác.
Trần Dương chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác ớn lạnh, bèn nhanh chân trở về căn phòng của mình, sau đó đi thẳng đến chỗ Tăng Đức phục mệnh.
Tăng Đức dạo gần đây cũng cực kỳ bận rộn, cho nên hầu như chỉ nói qua loa với Trần Dương mấy câu rồi không chút khách khí đuổi Trần Dương rời đi để hắn luyện đan.
Trần Dương thấy vậy sờ sờ mũi, cũng không trở về chỗ ở mà theo ước hẹn đi tới chỗ hẹn với Hoa Ngư, trao cho gã một bình năm viên Tụ Khí Đan làm cho gã mừng rỡ hết sức, lại khách sáo cảm tạ một phen mới rời đi.
Trần Dương đang muốn trở về môn phái bắt đầu tu luyện, đột nhiên nhíu mài, cảm nhận một luồng thần thức mạnh mẽ và ẩn giấu đang tập trung lên người của hắn.
Sắc mặt trầm xuống, Trần Dương không chút do dự cất bước đi xa.
Mà luồng thần thức kia vẫn thuỷ chung quan sát Trần Dương, không chút nào buông bỏ, hơn nữa bên trong còn có sát khí nhàn nhạt. Cảm nhận điều này, sắc mặt Trần Dương không chút thay đổi chạy đi xa.
Nửa ngày sau, Trần Dương dừng lại bên một ngọn đồi nhỏ có chút hoang vắng, cười nhạt:
- Sư huynh tìm đệ không biết có chuyện gì chỉ giáo?
Lúc này, một tiếng cười âm dương quái khí truyền đến:
- Đúng là có chút bản lĩnh, hèn chi đám vô dụng kia mới ngã xuống trong tay ngươi. Bất quá không biết chân chính thực lực của ngươi thế nào mà dám ngông cuồng như vậy!
Lúc này, một thanh niên mặc hồng y, da trắng má hồng, môi có son đỏ liền xuất hiện.
Trần Dương nhìn thấy người này liền nhíu mài, mặc dù nhìn y phục và cần cổ thì đúng là nam, thế nhưng kiểu cách thì lại giống như nữ nhân, chuyện này làm cho Trần Dương có chút kinh nghi. Bất quá, nếu người kia đã nói thẳng thì Trần Dương cũng không việc gì phải khách sáo rụt rè, cười âm trầm nói:
- Hắc, thì ra ngươi là người cầm đầu tổ chức này? Chỉ có một chút Hạ phẩm linh thạch nho nhỏ cũng không trả nổi, còn bày đặt bắt chước người khác vỗ ngực xưng tên. Ta còn tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ đến như vậy!
- Tên chết bầm, ngươi thua cược không trả, liên tục bắt mất mấy thủ hạ của ta, còn xảo biện?
Người kia nghe Trần Dương nói thì tức giận quát lên, ngực phập phồng như muốn động thủ ngay lập tức.
Trần Dương thấy dáng vẻ người này không có chút nào giống giả vờ, thế nhưng những lời y nói lại khác xa hoàn toàn với sự thật, liền nhíu mài khó hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói cái gì, là ta thua cược không trả? Nói đùa sao? Cũng không biết thủ hạ của ngươi nói cái gì, nhưng ta cho ngươi biết, nếu hôm nay không làm cho chuyện này rõ ràng thì cũng đừng mong rời khỏi đây!
- Tốt, tốt!
Người kia nghe Trần Dương nói vậy, khuôn mặt giận dữ, đột nhiên tức giận vung tay lấy ra một trận bàn lập loè hồng quang, pháp quyết trong tay theo đó bạo khởi, mười đầu ngón tay chớp nhoáng đem trận bàn vung lên không trung xoay tròn một cái chỉ trong chớp mắt liền hình thành đám hồng sắc quang hà toả ra bốn phương tám hướng.
Trần Dương đang kinh nghi quan sát thì cảm thấy bên thân đột nhiên có từng trận hàn khí thổi tới, ánh mắt nhìn lại đã thấy bản thân đang đứng trong một vùng thiên địa đầy gió tuyết màu hồng nhạt.
Đưa tay bắt một bông hoa tuyết có màu hồng phất phơ trước mặt, Trần Dương liền thấy bản thân vậy mà đang phiêu phù ở một thế giới đầy tuyết và hoa. Phía bên dưới là một mảnh thảo nguyên đầy hoa dại bị tuyết màu hồng đang dần dần tràn ngập.
‘Băng Thiên Huyễn Trận? Thú vị.’
Trần Dương nhỏ giọng thì thào.
Đột nhiên, lúc này Trần Dương mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước, lập tức cảm thấy toàn thân có cảm giác sởn gai ốc, băng hàn khó chịu.
Chỉ thấy nơi đó, có một đoàn người tiền hô hậu ủng đang chậm rãi bay tới.
Ngồi trên một cái kiệu vô cùng xa hoa là một người con gái đang nhắm hờ hai mắt, trang phục xa hoa lộng lẫy.
Người con gái này khí chất băng lãnh nhưng gương mặt ửng hồng, hoàn toàn là một giai nhân tuyệt thế. Bất quá, Trần Dương lại cảm thấy sởn gai ốc chính là vì người con gái này, lại chính là người bán nam bán nữ lúc nãy.
Mà chung quanh người này lại có sáu thiếu nữ gương mặt lãnh tĩnh, trầm mặc người cầm lọng, người quạt, người thì đút trái cây cho cô gái nọ ăn.
Mà ngay khi đến gần Trần Dương chừng một trăm trượng, cô gái này đột nhiên nhoản miệng cười, nụ cười ấm áp nhưng hàm chứa khí tức lạnh lẽo hơn cả băng tuyết chung quanh:
- Ngươi cũng có hiểu biết. Được rồi, chỉ cần ngươi đồng ý làm nam sủng của ta, từ hôm nay mọi chuyện xoá bỏ, chẳng những vậy, chỉ cần ngươi muốn thứ gì ta cũng có thể cho ngươi!
- Thu ta làm nam sủng, bất quá cần phải hỏi ý cái này trước đã.
Trần Dương cười rộ lên, vung tay đem Ác Vận trong tay hoá thành một cự kiếm tràn ngập kim quang chém tới, đồng thời đầu vai nhoáng lên một cái lập tức xuất hiện trên một đoá hoa hết sức bình thường.
Đoá hoa này, lại chính là đoá hoa màu xanh duy nhất trong toàn bộ hoa vàng bên dưới, hơn nữa còn bị băng tuyết màu hồng che phủ. Nếu là người thường tuyệt đối không nhìn ra bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, xui cho ‘cô nàng’ nọ là gặp phải Trần Dương. Thậm chí còn chưa mở Pháp Nhãn, chỉ sử dụng trình độ trận pháp cấm chế của Trần Dương hiện giờ thì chỉ cần tra xét một chút liền phát hiện trận nhãn ở đâu. Hiển nhiên, Ác Vận chém tới chính là vì tranh thủ một chút thời gian.
Quả nhiên, cô gái nọ vừa thấy Trần Dương vậy mà ngay lập tức đã phát hiện điểm yếu duy nhất bên trong trận này thì sắc mặt có hơi động dung, nhưng lập tức hừ lạnh vỗ tay một cái.
Mưa tuyết vốn đang êm ả, đột nhiên run rẩy như bị một bàn tay vô hình khuấy động, một người tuyết khổng lồ đột nhiên xuất hiện chỉ trong chớp mắt.
Mà người tuyết này vừa xuất hiện liền ầm ầm vung nắm đấm khổng lồ đánh tới trước mặt Trần Dương, ý đồ ngăn cản bước tiến của hắn.
Trần Dương thấy vậy cười gằn, đột nhiên bàn tay nắm chặt lại, vung ra một quyền.
Chỉ thấy đầu quyền của Trần Dương loé lên, một phần tư nắm đấm của hắn lúc này đã được các ký hiệu tràn ngập kim quang bao bọc mạnh mẽ đấm tới.
Quyền ảnh do Trần Dương đánh ra nếu so với nắm đấm của người tuyết thì cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng khi hai đầu quyền giao nhau, lập tức ‘Phanh’ một tiếng trầm đục, kim sắc quyền ảnh của Trần Dương tựa như chẻ tre chấn nát đầu quyền của người tuyết, hơn nữa còn tựa như một đạo lưu tinh ầm ầm nổ vang, lan tràn từ cánh tay rồi đến trước ngực, sau đó là toàn thân người tuyết, khiến cho nó tan nát tại chỗ, hoá thành một cơn mưa tuyết văng tung toé ra chung quanh.
Trần Dương ngay sau khi phát ra quyền này cũng không chần chừ lao xuống dưới rồi đạp ra một cước.
‘Răng rắc’ một tiếng, lập tức cước ảnh đạp thẳng vào chỗ bông hoa màu xanh nọ, lập tức lấy bông hoa này làm trung tâm, những vết nứt như lan tràn ra khắp chung quanh.
Mà người kia thấy cảnh này, gương mặt trắng xám, vội vàng vỗ tay đem ra một cái kính.
Năm ngón tay gã đang định bắt pháp quyết thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng hừ lạnh, tiếng hừ này vừa vang lên, gã lập tức đưa hai tay ôm đầu thống khổ.
Mà Trần Dương thì nhân cơ hội này lập tức điểm tới một chỉ.
Ngay sau ót người kia lập tức xuất hiện một tiểu kiếm xanh biếc quét ngang như muốn đem đầu nghạnh sanh sanh cắt xuống. Bất quá trong miệng gã lại đúng lúc hú lên một tiếng quái dị, lập tức quanh thân quang mang chợt loé, chớp động một cái đã xuất hiện ở một chỗ cách đó không xa, ánh mắt tán loạn mang theo hận ý nhìn Trần Dương một cái rồi nhanh chóng chớp động một cái nữa muốn chạy đi.
Trần Dương thấy cảnh này, trong mắt loé lên một tia tàn khốc, trong miệng vang lên một tiếng chú ngữ cổ quái.
Chỉ thấy thân hình Trần Dương chớp loé một cái lập tức xuất hiện ở một khoảng cách xa xa, so với tốc độ của thanh niên đang chạy đi thì càng nhanh hơn gấp mấy lần.
Mà Trần Dương ngay sau khi xuất hiện bên cạnh người kia thì bàn tay triệu hồi Ác Vận, miệng quát một tiếng ‘Sưu Hồn’.
Chỉ trong chớp mắt, một bóng ảnh cầm kiếm lao ra, trong sát na liền thu về mang theo một nguyên thần có gương mặt hoảng sợ.
Trần Dương phất tay thu lại nguyên thần này vào trong Phán Thần Hệ Thống. Lúc này, giữa hư không phía trước mới rung động một cái, một cái xác đột ngột xuất hiện rồi rớt thẳng xuống.
Trần Dương hạ người xuống, phất tay thu túi trữ vật bên hông của cái xác này rồi vung tay đánh ra một cái hố to lớn, đem cái xác xử lý sạch sẽ.
Trần Dương lại cẩn thận dò xét chung quanh một chút, sau khi phát hiện không còn bất cứ thứ gì đáng nghi thì mới hoá thành một đạo bạch quang rời đi.
Một ngày sau, sau khi đi đến một vùng núi hoang vắng khô cằn, Trần Dương liền chớp loé một cái tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Đi đến Pháp Đường, Trần Dương phất tay một cái triệu hồi nguyên thần của người nọ ra, sau đó hỏi:
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy vẻ mặt tuy sợ hãi nhưng lại ra vẻ ngoan cố của người nọ, Trần Dương cũng không có chút nào chần chừ ném Sưu Hồn Lệnh tới, chỉ trong chớp mắt liền tiến hành Sưu Hồn người này.
Đối với những kẻ có thái độ ngoan cố ngay cả khi tiến vào đây, Trần Dương chưa bao giờ tỏ ra nhân nhượng!
/379
|