- Đạo hữu, xin dừng tay!
Tống Vạn Khang hét lên van xin.
Bất quá động tác Trần Dương cũng không có dừng lại, bàn tay nhấn xuống lập tức chiếc lá màu trắng lúc trước vỡ tan ra, tạo thành một bàn tay màu trắng ngà khổng lồ đem thân hình Tống Vạn Khang bóp chặt.
Chỉ thấy mỗi lần bóp chặt, thân hình Tống Vạn Khang lại mờ nhạt một chút, vô cùng thống khổ.
Qua một lúc, Trần Dương mới hơi thả lỏng ra, nói:
- Toả Hồn Thủ vừa rồi tư vị thế nào?
- Đạo huynh, xin dừng tay. Được rồi, ta chịu thua, xin đạo hữu đừng thi triển nữa. Nếu như ta biết đạo hữu là người của Luyện Hồn Môn thì tuyệt đối sẽ không dám như vậy, xin đạo hữu bỏ qua.!
Tống Vạn Khang lúc này hiển nhiên đã tưởng nhầm Trần Dương ở Luyện Hồn Môn nào đó cho nên mới sợ hãi van xin như vậy. Mà Trần Dương thì ngha qua trong lòng khẽ động, thế nhưng cũng không có giải thích mà nói:
- Được rồi, hiện giờ phải chăng cũng nên đem chuyện tình mà ngươi biết nói với ta một chút. Mặc dù tàn hồn kia là do ta cố tình mang về đây, thế nhưng giao tình rất mờ nhạt. Ngược lại là ngươi, nếu như còn quanh co không nói thì ngay cả tư cách đầu thai chuyển thế cũng không có, ta sẽ tự mình đi sưu hồn ngươi để tìm thông tin. Nếu đạo hữu không tin thì có thể thử một chút xem như thế nào.
Vừa nói, ánh mắt Trần Dương liền loé lên một tia hàn quang, tay vung lên như thật muốn động thủ.
Lúc này, Tống Vạn Khang mới run rẩy nói:
- Chậm đã, ta nói, ta xin nói hết. Xin đạo hữu dừng tay!
Trần Dương thu tay lại, cười thầm.
Sưu Hồn Thuật chính là một thuật pháp tàn nhẫn, mỗi khi thi triển liền có thể lục lọi trong trí nhớ của kẻ khác. Việc này chính là một chuyện tối kỵ, bị thiên đạo bài xích rất lớn. Do đó, mỗi khi tu sĩ muốn thi triển Sưu Hồn Thuật thì ít nhất phải có tu vi cao hơn người bị sưu hồn mấy cấp bậc, có như vậy mới không bị phản phệ.
Mà hiển nhiên, cho dù là không bị phản phệ thì cũng tổn hại công đức rất nhiều. Trần Dương ngoại trừ lúc vào Phán Thần Hệ Thống xử án thì mới dùng Sưu Hồn Lệnh thì còn lại đều chưa từng có ý định thi triển thuật pháp này. Nếu như thật muốn đọc suy nghĩ của Tống Vạn Khang này, Trần Dương có thể thử khu động công năng của Thất Giới. Thế nhưng khi đó thì sẽ tốn hao sức lực không nhỏ. Nhất là lão hồ ly này còn rất có thể vì vậy mà tự bạo hồn phách hoặc là xoá bỏ ký ức gì đó. Dù gì đạo tàn hồn Tống Vạn Khang này cũng đã yếu ớt, vừa rồi bị Trần Dương cho nếm ít đau khổ thì cũng đã suy yếu rồi.
Mà giờ phút này Tống Vạn Khang trong lòng cũng chợt động, đột nhiên bắt đầu mở miệng nói:
- Đạo hữu, ta cũng chỉ là một cái phân thần mà thôi, chuyện tình biết được không có bao nhiêu. Đạo hữu có ngọc giản không?
Trần Dương không nói gì, phất tay quăng đến một cái ngọc giản huyền phù trước mặt gã.
Tống Vạn Khang há mồm hút một cái, lập tức đem ngọc giản nuốt vào.
Chừng nửa ngày sau, Trần Dương thân hình khẽ động liền rời khỏi Thất Giới, tiến vào thạch ốc ngồi trầm ngâm.
Mặc dù biết Tống Vạn Khang rất có khả năng còn chưa có đem mọi thứ nói hết, tuy nhiên, nếu kết hợp cùng với những thông tin mà Hồng Hưng nói lúc trước, Trần Dương tin rằng mình đã nắm sơ bộ qua một bí mật mà Tu Tiên Giới bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm.
Bất quá, càng biết nhiều, Trần Dương càng càm thấy thực lực bản thân mình chưa đủ.
‘Nhất định phải sớm ngày tiến vào Nguyên Anh Kỳ!’
Trần Dương âm thầm đem ngọc giản thu lại, sau đó trầm ngâm một chút, đem tâm tư thu liễm rồi bắt đầu chuẩn bị luyện đan và bế quan.
Ngày tháng trôi qua vùn vụt.
Cứ mỗi tháng, Trần Dương lại một lần rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, đến chỗ Tăng Đức nhận lãnh tài liệu dược tài để luyện chế.
Trần Dương cũng để ý, dược tài theo thời gian thì ngày càng nhiều, hơn nữa phẩm chất cũng quý giá hơn. Trần Dương nhìn thành phần dược tài thì cũng lờ mờ đoán được đây đều là một số loại đan dược trị thương và gia tăng tốc độ tu luyện mà thôi.
Mà Tăng Đức cũng bắt đầu giao cho Trần Dương số dược tài đủ ba tháng mới giao nộp một lần, mà số lượng cũng rất nhiều.
Điều này làm cho Trần Dương ngoài mặt thì giả vờ cười khổ nhưng trong lòng thì sung sướng.
Trong lúc Trần Dương còn đang loay hoay bế quan tu luyện với ngày tháng dài dòng bên trong Phán Thần Hệ Thống thì ở trong Thiên Phong Thành, một thế lực đã bắt đầu phát triển.
Ở một góc thành, mấy ngày này, rất nhiều người đều cùng nhau bàn tán về một toà lâu các khổng lồ đang được xây dựng.
Ở trong các quán rượu gần đó, toà lâu các này cũng được bàn tán rất nhiều.
Sở dĩ có chuyện này là vì việc xây dựng ở bên trong Thiên Phong Thành rất hiếm xảy ra, bởi mỗi lần có ai muốn thay đổi hoặc là xây dựng gì đó đều phải tốn rất nhiều loại phí tổn để đăng ký và được các thế lực sở tại đồng ý. Do vậy, việc có một toà lâu các rộng rãi như vậy xây dựng đã làm cho mọi người kinh ngạc.
Mà trong thời gian này, tất cả binh vệ đều đã được đội trưởng Cao Thiết và Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung tập hợp trở về, toàn lực chú ý xây dựng nơi này.
Chỉ trong mấy tháng, một toà lâu các bảy tầng, trước sau có khuôn viên rộng lớn đã được xây dựng.
Bên ngoài, có một tấm biển lớn đề: ‘Phán Thần Thương Hội’.
Cái tên này lập tức trở thành chủ đề nóng trong Thiên Phong Thành. Nhất thời được vô số người bàn tán khắp ngóc nghách ngõ hẻm.
Mà theo thời gian, đột nhiên một ngày nọ, phía trước Phán Thần Thương Hội xuất hiện một tấm bảng lớn, bên trên có ghi tuyển rất nhiều người vào làm, đặc biệt ưu tiên ‘khí chất và ngoại hình’.
Điều này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra sao. Bởi vì đây là lần đầu tiên họ thấy chuyện này.
Bên trong Thiên Phong Thành không phải chưa từng có tuyển dụng người làm, thế nhưng cách tuyển dụng lạ lùng như vậy hiển nhiên là bọn họ mới thấy. Nhất thời vô số người phần vì tò mò, phần vì hứng thú với đãi ngộ hậu hĩnh mà Phán Thần Thương Hội này tuyên bố ra mà tranh nhau kéo đến.
Phía trước cổng Phán Thần Thương Hội có một cái bàn thật lớn, phía trước là nơi đặt một chồng giấy lớn, bên trên có ghi sẵn những thông tin như tên tuổi, khả năng, học vấn, gia thế, kỹ năng, sở thích...
Mỗi một người muốn xin ứng tuyển vào làm việc đều phải điền thông tin vào những tờ giấy này rồi mới được hẹn một thời gian nữa sẽ thông báo kết quả.
Ba người đang ngồi phát giấy cho những người đến ứng tuyển chính là ba binh vệ do Cao Thiết phái ra.
Mà không ai thấy, giờ phút này ở trên một căn phòng kín mít trên tầng sáu Phán Thần Thương Hội, lúc này đang có hai người đang ở trong phòng.
Một người là Cao Thiết đang đứng bên cửa sổ hé nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Người còn lại là Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung đang nhẹ nhàng dùng nắp ly khẽ gảy gảy rồi hớp một hớp.
- Cao đội trưởng, không nên quá lo lắng, việc này ta nghĩ sẽ thuận lợi mà thôi. Hiện giờ quan trọng nhất là bước thứ hai trong kế hoạch.
Điền Thi Dung nhẹ nhàng cười nói.
- Điền đại nhân, ngài cũng không phải không biết, gần đây nhân thủ thật sự không đủ dùng. Tất cả binh vệ đều bận rộn vô cùng, ta nghĩ nên xin Trần đại nhân bổ sung nhân lực mới được.
Cao Thiết đưa tay xoa xoa cái trán, ngồi xuống nói.
Điền Thi Dung mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Cao huynh, nếu như việc gì cũng cần Trần đại nhân tự mình xử lý thì còn cần chúng ta làm gì. Đối với vấn đề nhân thủ, ta có một ý này, không biết Cao huynh có muốn nghe thử hay không?
- Điền đại nhân, xin cứ nói, ti chức xin rửa tay lắng nghe.
Cao Thiết vội vàng ngưng thần nói.
Điền Thi Dung nhìn thấy bộ dạng này của Cao Thiết thì cười khổ:
- Lúc trước ta có một vị đệ tử, thủ hạ bên dưới cũng có một ít. Những người này sàng lọc lại một chút có thể sử dụng được. Bất quá, cũng chỉ là sử dụng phụ trợ cho hoạt động của Phán Thần Thương Hội mà thôi. Còn Phán Thần Cung thì nhất thiết phải có chỉ lệnh của Trần đại nhân thì mới quyết định. Sắp tới ta sẽ tự mình đi một chuyến xử lý một vài việc, thuận tiện sẽ để ý xem có người nào phù hợp sẽ tiến cử lên để Cao đội trưởng xem xét bổ dung cho Phán Thần Thương Hội. Có được hay không?
- Được, ta đồng ý. Nhưng những người sắp tuyển kia...
- Việc này Cao đội trưởng cứ tự mình quyết định. Chẳng phải Trần đại nhân đã có dặn dò ngươi chủ quan Phán Thần Thương Hội, còn ta tập trung phát triển Phán Thần Cung hay sao? Hơn nữa, Trần đại nhân cũng đã có lệnh, trong vòng một thời gian nữa sẽ tăng cường nhân thủ cho chúng ta bên này. Cao đội trưởng, cứ bình tĩnh xử lý mọi việc. Dù sao cũng cần Trần đại nhân đến góp mặt chủ trì thì Phán Thần Cung chúng ta mới thật sự chính thức hoạt động mà!
Điền Thi Dung nhẹ nhàng nói.
Cao Thiết nghe xong gật gù, đảo mắt một cái nói tiếp:
- Điền đại nhân, bên chỗ các quan chức trong thành, chúng ta có cần...
- Không cần, các giấy phép chúng ta đã xin đầy đủ, không nên quá chú ý đến những tiểu tiết này mà làm phân tán đi nhiệm vụ thật sự mà Trần đại nhân giao cho chúng ta. Chẳng những vậy, chúng ta còn phải cố gắng hết sức tu luyện, sớm ngày làm chủ tình hình. Cũng không thể lúc nào có chuyện gì cũng cầu cứu ngài ấy thì ta thật thấy hổ thẹn...
Điền Thi Dung nhấp một ngụm trà nói.
Cao Thiết nghe vậy thì có chút xấu hổ. Từ trước đến nay đúng là hắn có loại ỷ lại này, hiện giờ nghe Điền Thi Dung đề tỉnh thì trên mặt liền cảm thấy nóng bừng, gãi gãi đầu lúng túng.
Mà Điền Thi Dung cũng chỉ nói một câu như vậy rồi ánh mắt nhìn ra xa xăm, dường như đang suy nghĩ đến gì đó, gương mặt hơi đỏ lên mỉm cười rồi lại chuyển qua thành hơi buồn bã, thở dài một hơi trầm ngâm.
Không khí trong phòng trong phút chốc vì tiếng thở dài này mà trở nên trầm lắng.
Tống Vạn Khang hét lên van xin.
Bất quá động tác Trần Dương cũng không có dừng lại, bàn tay nhấn xuống lập tức chiếc lá màu trắng lúc trước vỡ tan ra, tạo thành một bàn tay màu trắng ngà khổng lồ đem thân hình Tống Vạn Khang bóp chặt.
Chỉ thấy mỗi lần bóp chặt, thân hình Tống Vạn Khang lại mờ nhạt một chút, vô cùng thống khổ.
Qua một lúc, Trần Dương mới hơi thả lỏng ra, nói:
- Toả Hồn Thủ vừa rồi tư vị thế nào?
- Đạo huynh, xin dừng tay. Được rồi, ta chịu thua, xin đạo hữu đừng thi triển nữa. Nếu như ta biết đạo hữu là người của Luyện Hồn Môn thì tuyệt đối sẽ không dám như vậy, xin đạo hữu bỏ qua.!
Tống Vạn Khang lúc này hiển nhiên đã tưởng nhầm Trần Dương ở Luyện Hồn Môn nào đó cho nên mới sợ hãi van xin như vậy. Mà Trần Dương thì ngha qua trong lòng khẽ động, thế nhưng cũng không có giải thích mà nói:
- Được rồi, hiện giờ phải chăng cũng nên đem chuyện tình mà ngươi biết nói với ta một chút. Mặc dù tàn hồn kia là do ta cố tình mang về đây, thế nhưng giao tình rất mờ nhạt. Ngược lại là ngươi, nếu như còn quanh co không nói thì ngay cả tư cách đầu thai chuyển thế cũng không có, ta sẽ tự mình đi sưu hồn ngươi để tìm thông tin. Nếu đạo hữu không tin thì có thể thử một chút xem như thế nào.
Vừa nói, ánh mắt Trần Dương liền loé lên một tia hàn quang, tay vung lên như thật muốn động thủ.
Lúc này, Tống Vạn Khang mới run rẩy nói:
- Chậm đã, ta nói, ta xin nói hết. Xin đạo hữu dừng tay!
Trần Dương thu tay lại, cười thầm.
Sưu Hồn Thuật chính là một thuật pháp tàn nhẫn, mỗi khi thi triển liền có thể lục lọi trong trí nhớ của kẻ khác. Việc này chính là một chuyện tối kỵ, bị thiên đạo bài xích rất lớn. Do đó, mỗi khi tu sĩ muốn thi triển Sưu Hồn Thuật thì ít nhất phải có tu vi cao hơn người bị sưu hồn mấy cấp bậc, có như vậy mới không bị phản phệ.
Mà hiển nhiên, cho dù là không bị phản phệ thì cũng tổn hại công đức rất nhiều. Trần Dương ngoại trừ lúc vào Phán Thần Hệ Thống xử án thì mới dùng Sưu Hồn Lệnh thì còn lại đều chưa từng có ý định thi triển thuật pháp này. Nếu như thật muốn đọc suy nghĩ của Tống Vạn Khang này, Trần Dương có thể thử khu động công năng của Thất Giới. Thế nhưng khi đó thì sẽ tốn hao sức lực không nhỏ. Nhất là lão hồ ly này còn rất có thể vì vậy mà tự bạo hồn phách hoặc là xoá bỏ ký ức gì đó. Dù gì đạo tàn hồn Tống Vạn Khang này cũng đã yếu ớt, vừa rồi bị Trần Dương cho nếm ít đau khổ thì cũng đã suy yếu rồi.
Mà giờ phút này Tống Vạn Khang trong lòng cũng chợt động, đột nhiên bắt đầu mở miệng nói:
- Đạo hữu, ta cũng chỉ là một cái phân thần mà thôi, chuyện tình biết được không có bao nhiêu. Đạo hữu có ngọc giản không?
Trần Dương không nói gì, phất tay quăng đến một cái ngọc giản huyền phù trước mặt gã.
Tống Vạn Khang há mồm hút một cái, lập tức đem ngọc giản nuốt vào.
Chừng nửa ngày sau, Trần Dương thân hình khẽ động liền rời khỏi Thất Giới, tiến vào thạch ốc ngồi trầm ngâm.
Mặc dù biết Tống Vạn Khang rất có khả năng còn chưa có đem mọi thứ nói hết, tuy nhiên, nếu kết hợp cùng với những thông tin mà Hồng Hưng nói lúc trước, Trần Dương tin rằng mình đã nắm sơ bộ qua một bí mật mà Tu Tiên Giới bấy lâu nay vẫn luôn tìm kiếm.
Bất quá, càng biết nhiều, Trần Dương càng càm thấy thực lực bản thân mình chưa đủ.
‘Nhất định phải sớm ngày tiến vào Nguyên Anh Kỳ!’
Trần Dương âm thầm đem ngọc giản thu lại, sau đó trầm ngâm một chút, đem tâm tư thu liễm rồi bắt đầu chuẩn bị luyện đan và bế quan.
Ngày tháng trôi qua vùn vụt.
Cứ mỗi tháng, Trần Dương lại một lần rời khỏi Phán Thần Hệ Thống, đến chỗ Tăng Đức nhận lãnh tài liệu dược tài để luyện chế.
Trần Dương cũng để ý, dược tài theo thời gian thì ngày càng nhiều, hơn nữa phẩm chất cũng quý giá hơn. Trần Dương nhìn thành phần dược tài thì cũng lờ mờ đoán được đây đều là một số loại đan dược trị thương và gia tăng tốc độ tu luyện mà thôi.
Mà Tăng Đức cũng bắt đầu giao cho Trần Dương số dược tài đủ ba tháng mới giao nộp một lần, mà số lượng cũng rất nhiều.
Điều này làm cho Trần Dương ngoài mặt thì giả vờ cười khổ nhưng trong lòng thì sung sướng.
Trong lúc Trần Dương còn đang loay hoay bế quan tu luyện với ngày tháng dài dòng bên trong Phán Thần Hệ Thống thì ở trong Thiên Phong Thành, một thế lực đã bắt đầu phát triển.
Ở một góc thành, mấy ngày này, rất nhiều người đều cùng nhau bàn tán về một toà lâu các khổng lồ đang được xây dựng.
Ở trong các quán rượu gần đó, toà lâu các này cũng được bàn tán rất nhiều.
Sở dĩ có chuyện này là vì việc xây dựng ở bên trong Thiên Phong Thành rất hiếm xảy ra, bởi mỗi lần có ai muốn thay đổi hoặc là xây dựng gì đó đều phải tốn rất nhiều loại phí tổn để đăng ký và được các thế lực sở tại đồng ý. Do vậy, việc có một toà lâu các rộng rãi như vậy xây dựng đã làm cho mọi người kinh ngạc.
Mà trong thời gian này, tất cả binh vệ đều đã được đội trưởng Cao Thiết và Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung tập hợp trở về, toàn lực chú ý xây dựng nơi này.
Chỉ trong mấy tháng, một toà lâu các bảy tầng, trước sau có khuôn viên rộng lớn đã được xây dựng.
Bên ngoài, có một tấm biển lớn đề: ‘Phán Thần Thương Hội’.
Cái tên này lập tức trở thành chủ đề nóng trong Thiên Phong Thành. Nhất thời được vô số người bàn tán khắp ngóc nghách ngõ hẻm.
Mà theo thời gian, đột nhiên một ngày nọ, phía trước Phán Thần Thương Hội xuất hiện một tấm bảng lớn, bên trên có ghi tuyển rất nhiều người vào làm, đặc biệt ưu tiên ‘khí chất và ngoại hình’.
Điều này khiến cho rất nhiều người không hiểu ra sao. Bởi vì đây là lần đầu tiên họ thấy chuyện này.
Bên trong Thiên Phong Thành không phải chưa từng có tuyển dụng người làm, thế nhưng cách tuyển dụng lạ lùng như vậy hiển nhiên là bọn họ mới thấy. Nhất thời vô số người phần vì tò mò, phần vì hứng thú với đãi ngộ hậu hĩnh mà Phán Thần Thương Hội này tuyên bố ra mà tranh nhau kéo đến.
Phía trước cổng Phán Thần Thương Hội có một cái bàn thật lớn, phía trước là nơi đặt một chồng giấy lớn, bên trên có ghi sẵn những thông tin như tên tuổi, khả năng, học vấn, gia thế, kỹ năng, sở thích...
Mỗi một người muốn xin ứng tuyển vào làm việc đều phải điền thông tin vào những tờ giấy này rồi mới được hẹn một thời gian nữa sẽ thông báo kết quả.
Ba người đang ngồi phát giấy cho những người đến ứng tuyển chính là ba binh vệ do Cao Thiết phái ra.
Mà không ai thấy, giờ phút này ở trên một căn phòng kín mít trên tầng sáu Phán Thần Thương Hội, lúc này đang có hai người đang ở trong phòng.
Một người là Cao Thiết đang đứng bên cửa sổ hé nhìn xuống cảnh tượng bên dưới. Người còn lại là Cẩm Y Vệ Điền Thi Dung đang nhẹ nhàng dùng nắp ly khẽ gảy gảy rồi hớp một hớp.
- Cao đội trưởng, không nên quá lo lắng, việc này ta nghĩ sẽ thuận lợi mà thôi. Hiện giờ quan trọng nhất là bước thứ hai trong kế hoạch.
Điền Thi Dung nhẹ nhàng cười nói.
- Điền đại nhân, ngài cũng không phải không biết, gần đây nhân thủ thật sự không đủ dùng. Tất cả binh vệ đều bận rộn vô cùng, ta nghĩ nên xin Trần đại nhân bổ sung nhân lực mới được.
Cao Thiết đưa tay xoa xoa cái trán, ngồi xuống nói.
Điền Thi Dung mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Cao huynh, nếu như việc gì cũng cần Trần đại nhân tự mình xử lý thì còn cần chúng ta làm gì. Đối với vấn đề nhân thủ, ta có một ý này, không biết Cao huynh có muốn nghe thử hay không?
- Điền đại nhân, xin cứ nói, ti chức xin rửa tay lắng nghe.
Cao Thiết vội vàng ngưng thần nói.
Điền Thi Dung nhìn thấy bộ dạng này của Cao Thiết thì cười khổ:
- Lúc trước ta có một vị đệ tử, thủ hạ bên dưới cũng có một ít. Những người này sàng lọc lại một chút có thể sử dụng được. Bất quá, cũng chỉ là sử dụng phụ trợ cho hoạt động của Phán Thần Thương Hội mà thôi. Còn Phán Thần Cung thì nhất thiết phải có chỉ lệnh của Trần đại nhân thì mới quyết định. Sắp tới ta sẽ tự mình đi một chuyến xử lý một vài việc, thuận tiện sẽ để ý xem có người nào phù hợp sẽ tiến cử lên để Cao đội trưởng xem xét bổ dung cho Phán Thần Thương Hội. Có được hay không?
- Được, ta đồng ý. Nhưng những người sắp tuyển kia...
- Việc này Cao đội trưởng cứ tự mình quyết định. Chẳng phải Trần đại nhân đã có dặn dò ngươi chủ quan Phán Thần Thương Hội, còn ta tập trung phát triển Phán Thần Cung hay sao? Hơn nữa, Trần đại nhân cũng đã có lệnh, trong vòng một thời gian nữa sẽ tăng cường nhân thủ cho chúng ta bên này. Cao đội trưởng, cứ bình tĩnh xử lý mọi việc. Dù sao cũng cần Trần đại nhân đến góp mặt chủ trì thì Phán Thần Cung chúng ta mới thật sự chính thức hoạt động mà!
Điền Thi Dung nhẹ nhàng nói.
Cao Thiết nghe xong gật gù, đảo mắt một cái nói tiếp:
- Điền đại nhân, bên chỗ các quan chức trong thành, chúng ta có cần...
- Không cần, các giấy phép chúng ta đã xin đầy đủ, không nên quá chú ý đến những tiểu tiết này mà làm phân tán đi nhiệm vụ thật sự mà Trần đại nhân giao cho chúng ta. Chẳng những vậy, chúng ta còn phải cố gắng hết sức tu luyện, sớm ngày làm chủ tình hình. Cũng không thể lúc nào có chuyện gì cũng cầu cứu ngài ấy thì ta thật thấy hổ thẹn...
Điền Thi Dung nhấp một ngụm trà nói.
Cao Thiết nghe vậy thì có chút xấu hổ. Từ trước đến nay đúng là hắn có loại ỷ lại này, hiện giờ nghe Điền Thi Dung đề tỉnh thì trên mặt liền cảm thấy nóng bừng, gãi gãi đầu lúng túng.
Mà Điền Thi Dung cũng chỉ nói một câu như vậy rồi ánh mắt nhìn ra xa xăm, dường như đang suy nghĩ đến gì đó, gương mặt hơi đỏ lên mỉm cười rồi lại chuyển qua thành hơi buồn bã, thở dài một hơi trầm ngâm.
Không khí trong phòng trong phút chốc vì tiếng thở dài này mà trở nên trầm lắng.
/379
|