Qua mấy tháng, Trần Dương bắt đầu tăng phẩm cấp đan dược lên cấp Trúc Cơ Kỳ, khiến cho danh tiếng ngày càng vang dội.
Một ngày nọ, Trần Dương đang ngồi đọc sách thì có một người tìm đến.
Người này vào không nhìn đan dược mà nói với Điền Thiên:
- Xin chào lão bản, tại hạ là Từ Thanh, xin hỏi ngài có phải là Trần đan sư hay không?
Điền Thiên nghe vậy trả lời:
- Xin hỏi Từ tiên sinh là ai, tìm Trần Đan sư có chuyện gì?
Người kia đáp:
- Tại hạ là người mộ danh mà tới, có việc quan trọng muốn bái phỏng Trần đan sư.
Điền Thiên nghe vậy thì hơi liếc nhìn Trần Dương, khi thấy hắn nhẹ gật đầu thì mới giơ tay làm tư thế mời rồi nói:
- Vậy mời Từ tiên sinh vào trong.
Từ Thanh lúc này đi tới, nhìn Trần Dương đã buông quyển sách trong tay đứng dậy thì cười chắp tay nói:
- Vị này chắc là Trần đan sư rồi. Tại hạ là Từ Thanh, bái kiến đan sư!
Giọng nói của Từ Thanh rất khách khí, nhưng lại không mang vẻ xu nịnh mà càng giống như một vị bằng hữu thân thiện hơn.
Trần Dương lúc này đã đứng dậy, liền nhẹ gật đầu chậm rãi đáp:
- Thì ra là Từ tiên sinh. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, xin mời tiên sinh vào bên trong.
Phía trong là một gian phòng được bài trí đơn giản, trên tường treo một gói Thanh Thần Hương đặc chế, một mùi hương phiêu đãng mà ra, làm cho Từ Thanh vừa đi vào liền cảm giác tinh thần phấn chấn hẳn lên, ánh mắt cũng theo đó càng thêm tôn kính vị Trần đan sư bí ẩn này.
Trần Dương sau khi cùng với Từ Thanh đi vào thì liền mời gã ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi pha một ly trà rồi ngồi xuống ghế chủ vị, cười cười nói:
- Từ tiên sinh trán rộng mắt sáng, thái dương nhô cao, xem ra cũng là một người quyền quý. Xin hỏi hôm nay ngài quá bộ đến hàn xá tìm ta có chuyện gì?
Từ Thanh nghe vậy thì ồ lên, vội nói:
- Trần đan sư quả nhiên tuệ nhãn như đuốc. Từ mỗ hôm nay đến đây đúng là mạo muội có việc muốn nhờ. Xin Trần đan sư chớ trách ta tự tiện không mời mà đến!
- Từ tiên sinh thân phận quyền quý, cần gì nói lời khách sáo.
Trần Dương cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Từ Thanh thấy Trần Dương nước lửa không chịu, trong lòng hơi gấp, cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Trần đan sư, xin hỏi những đan dược kia chính là ngài luyện chế có phải không?
- Nếu như cửa hàng này không còn Luyện Đan Sư thứ hai thì đúng là ta rồi.
- Thật tốt quá, xin hỏi, Trần Đan Sư có thể giúp ta một chuyện hay không? Chỉ cần ngài giúp ta luyện một loại đan dược, ta xin hồi báo ngài xứng đáng.
Từ Thanh nghe Trần Dương thừa nhận thì vội nói.
Nói xong, thấy Trần Dương vẫn nhẹ nhàng nhìn mình, Từ Thanh liền cắn răng kể lại:
- Bẩm đại sư, ta có một người con gái duy nhất. Nửa năm trước nàng đột nhiên ốm liệt giường, sau khi mời y sư thì nói nàng bị trúng độc. Loại độc này mười phần kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không, hơn nữa hình như còn rút đi sinh cơ của nàng khiến cho chỉ trong vòng nửa năm mà con gái ta chẳng khác phụ nữ bốn mươi, tóc cũng hoa râm. Trần đan sư, xin ngài cứu giúp.
Trần Dương nghe xong không có đồng ý hay không mà hỏi ngược lại:
- Trong Kinh Đô này không thiếu Luyện Đan Sư, tại sao ngươi lại tìm ta?
- Không giấu gì đại sư, ta cũng đã tận hết khả năng, thậm chí còn mời đan sư Thái y trong Hoàng cung đến xem bệnh. Thế nhưng ai cũng thúc thủ vô sách. Mấy ngày trước nghe gia nhân báo lại có Trần đan sư vừa mới xuất thế, cho nên tại hạ vội vàng đến đây xin bái phỏng.
Từ Thanh không chút giấu giếm nói ra tất cả.
Trần Dương lúc này mới biết, thì ra Từ Thanh này là ôm tâm lý may mắn, có bệnh vái tứ phương. Nhưng thái độ thành thật của Từ Thanh khiến cho Trần Dương rất có hảo cảm, bèn nói:
- Được rồi, nếu vậy thì mời Từ tiên sinh dẫn đường, tại hạ sẽ giúp ngài một lần.
- Đa tạ đại sư, chỉ cần ngươi trị khỏi cho con gái ta thì nhân tình này Từ mỗ cả đời không quên!
Từ Thanh mấy tháng nay bị thất vọng hết lần này tới lần khác, lúc này như sắp chết đuối vớ được cọng rơm, sống chết cũng muốn bám thật chặt.
Trần Dương theo Từ Thanh đi khá xa, cho đến một phủ viện tương đối lớn thì dừng lại.
Nhìn phủ viện này, Trần Dương mới biết vì sao Từ Thanh tìm tới hắn.
Phủ viện này mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ lớn hơn những căn tiểu viện gần đó, nhưng nếu như so với các quan chức đại thần khác mà Trần Dương biết thì chắc chắn cách xa một vạn tám nghìn dặm.
Chẳng những bờ tường đả có vết rêu xanh bám lên mà phía trước cổng lớn cũng hơi hoen gỉ.
Trần Dương cũng không biết, thực ra Từ Thanh này quan vị trong triều là không quá tệ. Tuy nhiên, nửa năm qua chạy chữa cho con gái hầu như đã dốc hết gia sản, chỉ còn kém chút nữa đem máu cũng bán đi để chữa trị cho con gái cho nên mới ra tình huống này.
Khi bước vào bên trong phủ viện, Trần Dương càng bất ngờ hơn. Trang trí nơi phủ viện này hết sức bình dân, chỉ có vô số hoa mẫu đơn được chăm sóc cẩn thận là ấn tượng nhất.
Từ Thanh thấy ánh mắt Trần Dương nhìn tới những đoá hoa mẫu đơn đủ màu đang khoe sắc thì hãnh diện nói:
- Hoa này là do thê tử của tại hạ lúc còn sống đã trồng.
Trần Dương nghe vậy gật đầu, trong lòng ẩn ẩn cảm giác được Từ Thanh này chắc chắn có một đoạn chuyện xưa giấu kín trong lòng.
Mà Trần Dương đoán không có sai, Từ Thanh quả thật cũng là một người có nhiều cố sự.
Từ Thanh quê ở phía Tây Nam An Đại lục, từ nhỏ đã là cô nhi, lớn lên trải qua đủ nghề kiếm sống cũng học hành được chữ nghĩa. Trí nhớ của hắn mạnh mẽ, lại sáng dạ, cho nên có thể nói học một biết mười, là nhân tài đúng nghĩa. Thế nhưng vì gia cảnh quá nghèo hèn cho nên lần lữa mãi mà không thể đi thi.
Khi ấy thì vợ của Từ Thanh xuất hiện. Ngày đêm buôn bán vất vả lo cho hắn ăn học rồi đi thi. Thế nhưng hình như ông trời muốn thử thách, hai lần liên tục Từ Thanh đều thi rớt. Cho nên cảnh nghèo càng thêm khó, vợ Từ Thanh chỉ là trồng rau rồi đem ra chợ bán, Từ Thanh chỉ thỉnh thoảng phụ giúp, còn lại không biết làm gì, thuộc dạng mọt sách thư sinh đúng nghĩa.
Nhan sắc của vợ Từ Thanh không tồi, được một vị quan để ý. Thế nhưng nàng này khi đó thà chết cũng không bỏ rơi chồng mình đi theo vinh hoa phú quý.
Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng Từ Thanh cũng thi đậu, được bổ nhiệm một chức quan trong triều. Thế nhưng vợ hắn chỉ hưởng được vinh quang không lâu liền đột ngột qua đời, để lại con gái Từ Hi Viên.
Từ Thanh vốn sống cả đời thanh bạch, trọng tình trọng nghĩa. Sau khi đạt được vinh hoa phú quý cảm thấy chưa bù đắp đủ được tình nghĩa vợ chồng thì ái thê qua đời, liền hết sức đau khổ, cả ngày chỉ chăm chăm vào mấy cây hoa mẫu đơn. Mãi đến mấy năm, khi Từ Hi Viên lớn lên thì gã mới nguôi ngoai phần nào.
Mà Từ Hi Viên này theo thời gian càng lớn càng giống mẹ, khiến cho Từ Thanh càng thương yêu trân quý còn hơn cả tính mạng bản thân. Thế nên khi bảo bối gặp nguy hiểm, y liền không tiếc bất cứ giá nào cậy người chạy chữa.
Trong triều không thiếu đại năng, thế nhưng cái giá để mời được cũng là rất lớn. Hơn nữa bình thường Từ Thanh làm quan tính tình ngay thẳng, thà chết thẳng chứ không khom lưng uốn gối làm chuyện mờ ám, vì vậy mà đắc tội qua nhiều người. Lúc này có chuyện dĩ nhiên ai cũng ngoảnh mặt.
Do vậy mới phát sinh một chuyện Từ Thanh chạy đến nhờ cậy một vị Luyện Đan Sư mới nổi như Trần Dương vậy.
Trần Dương sau khi trên đường nghe Từ Thanh kể lại một phần câu chuyện thì cảm thấy rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy tư cách làm người của Từ Thanh này thật không tệ. Một cái ý nghĩ cũng chợt loé lên trong lòng hắn.
Hai người đi sâu vào bên trong, qua mấy cánh cửa hình bán nguyệt mới đi đến một dãy hành lang được lát gỗ khá tinh mỹ.
Từ Thanh bấy giờ mới nói:
- Con gái ta ở bên trong, xin mời đại sư!
Nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Lúc này, bên trong phòng có một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi sắc mặt đen sạm đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở ba phần hít vào, bảy phần thở ra, đích thị là người bị cạn kiệt sinh mệnh lực.
Trần Dương từ lúc ở bên ngoài đã phát giác tình trạng của Từ Hi Viên, lúc này thần thức hơi đảo qua thì trong lòng liền trầm xuống.
- Ngươi có kẻ thù nào hay không?
Trần Dương ngược lại bình tĩnh nhìn Từ Thanh hỏi.
- Kẻ thù? Đại sư, chẳng lẽ ngài muốn nói...
- Ta không nói gì hết, chỉ muốn hỏi ngươi có kẻ thù nào, à... Kỳ lạ một chút hay không?
Trần Dương nhàn nhạt hỏi.
Từ Thanh thấy sắc mặt Trần Dương có vẻ nghiêm trọng thì nghiêm túc suy nghĩ, lát sau lắc đầu nói:
- Đại sư, ta cả đời làm quan đắc tội cũng không ít người. Thế nhưng ngài hỏi ta câu này thì ta cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là người nào nữa. Bất quá, ta cũng chưa dồn ai vào chỗ chết, chỉ là lúc thượng triều bất đồng ý kiến mà thôi.
- Được rồi. Nếu đã như vậy thì theo ta ra đây.
Trần Dương nói xong đi ra ngoài, Từ Thanh thần sắc hơi khó hiểu nhưng cũng dạo bước đi theo phía sau.
Sau khi hai người đi đến tiểu đình gần đó ngồi xuống thì Trần Dương mới đưa tay gõ lên mặt bàn đá trước mặt, ngón tay nhịp nhịp.
Đây là ngón tay của Trần Dương mỗi khi tập trung phân tích chuyện gì đó.
Qua một lúc, Trần Dương mới nhìn Từ Thanh chậm rãi nói:
- Con gái ngươi bị người ta đem luyện thành đan dược!
- Luyện thành đan dược? Đại sư, xin ngài nói rõ, nếu tuỳ tiện phán bừa thì đừng trách Từ mỗ không khách khí.
Từ Thanh nghe vậy thì sắc mặt sạm lại, tức giận nói.
Trần Dương thở dài, không trách Từ Thanh chút nào, chỉ cảm thấy đáng thương cho tấm lòng thương con của hắn, lắc đầu nói:
- Nói thật, tình trạng của con gái ngươi, qua ba ngày nữa xem như hết cứu. Nếu như ngươi không tin, có thể thử. Còn nếu như ngươi quả thật thương yêu con gái thì ngồi xuống chỗ đó, câm miệng lại và lắng nghe cho kỹ, đừng cắt ngang lời ta.
Một ngày nọ, Trần Dương đang ngồi đọc sách thì có một người tìm đến.
Người này vào không nhìn đan dược mà nói với Điền Thiên:
- Xin chào lão bản, tại hạ là Từ Thanh, xin hỏi ngài có phải là Trần đan sư hay không?
Điền Thiên nghe vậy trả lời:
- Xin hỏi Từ tiên sinh là ai, tìm Trần Đan sư có chuyện gì?
Người kia đáp:
- Tại hạ là người mộ danh mà tới, có việc quan trọng muốn bái phỏng Trần đan sư.
Điền Thiên nghe vậy thì hơi liếc nhìn Trần Dương, khi thấy hắn nhẹ gật đầu thì mới giơ tay làm tư thế mời rồi nói:
- Vậy mời Từ tiên sinh vào trong.
Từ Thanh lúc này đi tới, nhìn Trần Dương đã buông quyển sách trong tay đứng dậy thì cười chắp tay nói:
- Vị này chắc là Trần đan sư rồi. Tại hạ là Từ Thanh, bái kiến đan sư!
Giọng nói của Từ Thanh rất khách khí, nhưng lại không mang vẻ xu nịnh mà càng giống như một vị bằng hữu thân thiện hơn.
Trần Dương lúc này đã đứng dậy, liền nhẹ gật đầu chậm rãi đáp:
- Thì ra là Từ tiên sinh. Nơi này không phải chỗ nói chuyện, xin mời tiên sinh vào bên trong.
Phía trong là một gian phòng được bài trí đơn giản, trên tường treo một gói Thanh Thần Hương đặc chế, một mùi hương phiêu đãng mà ra, làm cho Từ Thanh vừa đi vào liền cảm giác tinh thần phấn chấn hẳn lên, ánh mắt cũng theo đó càng thêm tôn kính vị Trần đan sư bí ẩn này.
Trần Dương sau khi cùng với Từ Thanh đi vào thì liền mời gã ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi pha một ly trà rồi ngồi xuống ghế chủ vị, cười cười nói:
- Từ tiên sinh trán rộng mắt sáng, thái dương nhô cao, xem ra cũng là một người quyền quý. Xin hỏi hôm nay ngài quá bộ đến hàn xá tìm ta có chuyện gì?
Từ Thanh nghe vậy thì ồ lên, vội nói:
- Trần đan sư quả nhiên tuệ nhãn như đuốc. Từ mỗ hôm nay đến đây đúng là mạo muội có việc muốn nhờ. Xin Trần đan sư chớ trách ta tự tiện không mời mà đến!
- Từ tiên sinh thân phận quyền quý, cần gì nói lời khách sáo.
Trần Dương cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Từ Thanh thấy Trần Dương nước lửa không chịu, trong lòng hơi gấp, cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:
- Trần đan sư, xin hỏi những đan dược kia chính là ngài luyện chế có phải không?
- Nếu như cửa hàng này không còn Luyện Đan Sư thứ hai thì đúng là ta rồi.
- Thật tốt quá, xin hỏi, Trần Đan Sư có thể giúp ta một chuyện hay không? Chỉ cần ngài giúp ta luyện một loại đan dược, ta xin hồi báo ngài xứng đáng.
Từ Thanh nghe Trần Dương thừa nhận thì vội nói.
Nói xong, thấy Trần Dương vẫn nhẹ nhàng nhìn mình, Từ Thanh liền cắn răng kể lại:
- Bẩm đại sư, ta có một người con gái duy nhất. Nửa năm trước nàng đột nhiên ốm liệt giường, sau khi mời y sư thì nói nàng bị trúng độc. Loại độc này mười phần kỳ lạ, lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc không, hơn nữa hình như còn rút đi sinh cơ của nàng khiến cho chỉ trong vòng nửa năm mà con gái ta chẳng khác phụ nữ bốn mươi, tóc cũng hoa râm. Trần đan sư, xin ngài cứu giúp.
Trần Dương nghe xong không có đồng ý hay không mà hỏi ngược lại:
- Trong Kinh Đô này không thiếu Luyện Đan Sư, tại sao ngươi lại tìm ta?
- Không giấu gì đại sư, ta cũng đã tận hết khả năng, thậm chí còn mời đan sư Thái y trong Hoàng cung đến xem bệnh. Thế nhưng ai cũng thúc thủ vô sách. Mấy ngày trước nghe gia nhân báo lại có Trần đan sư vừa mới xuất thế, cho nên tại hạ vội vàng đến đây xin bái phỏng.
Từ Thanh không chút giấu giếm nói ra tất cả.
Trần Dương lúc này mới biết, thì ra Từ Thanh này là ôm tâm lý may mắn, có bệnh vái tứ phương. Nhưng thái độ thành thật của Từ Thanh khiến cho Trần Dương rất có hảo cảm, bèn nói:
- Được rồi, nếu vậy thì mời Từ tiên sinh dẫn đường, tại hạ sẽ giúp ngài một lần.
- Đa tạ đại sư, chỉ cần ngươi trị khỏi cho con gái ta thì nhân tình này Từ mỗ cả đời không quên!
Từ Thanh mấy tháng nay bị thất vọng hết lần này tới lần khác, lúc này như sắp chết đuối vớ được cọng rơm, sống chết cũng muốn bám thật chặt.
Trần Dương theo Từ Thanh đi khá xa, cho đến một phủ viện tương đối lớn thì dừng lại.
Nhìn phủ viện này, Trần Dương mới biết vì sao Từ Thanh tìm tới hắn.
Phủ viện này mặc dù nhìn bên ngoài có vẻ lớn hơn những căn tiểu viện gần đó, nhưng nếu như so với các quan chức đại thần khác mà Trần Dương biết thì chắc chắn cách xa một vạn tám nghìn dặm.
Chẳng những bờ tường đả có vết rêu xanh bám lên mà phía trước cổng lớn cũng hơi hoen gỉ.
Trần Dương cũng không biết, thực ra Từ Thanh này quan vị trong triều là không quá tệ. Tuy nhiên, nửa năm qua chạy chữa cho con gái hầu như đã dốc hết gia sản, chỉ còn kém chút nữa đem máu cũng bán đi để chữa trị cho con gái cho nên mới ra tình huống này.
Khi bước vào bên trong phủ viện, Trần Dương càng bất ngờ hơn. Trang trí nơi phủ viện này hết sức bình dân, chỉ có vô số hoa mẫu đơn được chăm sóc cẩn thận là ấn tượng nhất.
Từ Thanh thấy ánh mắt Trần Dương nhìn tới những đoá hoa mẫu đơn đủ màu đang khoe sắc thì hãnh diện nói:
- Hoa này là do thê tử của tại hạ lúc còn sống đã trồng.
Trần Dương nghe vậy gật đầu, trong lòng ẩn ẩn cảm giác được Từ Thanh này chắc chắn có một đoạn chuyện xưa giấu kín trong lòng.
Mà Trần Dương đoán không có sai, Từ Thanh quả thật cũng là một người có nhiều cố sự.
Từ Thanh quê ở phía Tây Nam An Đại lục, từ nhỏ đã là cô nhi, lớn lên trải qua đủ nghề kiếm sống cũng học hành được chữ nghĩa. Trí nhớ của hắn mạnh mẽ, lại sáng dạ, cho nên có thể nói học một biết mười, là nhân tài đúng nghĩa. Thế nhưng vì gia cảnh quá nghèo hèn cho nên lần lữa mãi mà không thể đi thi.
Khi ấy thì vợ của Từ Thanh xuất hiện. Ngày đêm buôn bán vất vả lo cho hắn ăn học rồi đi thi. Thế nhưng hình như ông trời muốn thử thách, hai lần liên tục Từ Thanh đều thi rớt. Cho nên cảnh nghèo càng thêm khó, vợ Từ Thanh chỉ là trồng rau rồi đem ra chợ bán, Từ Thanh chỉ thỉnh thoảng phụ giúp, còn lại không biết làm gì, thuộc dạng mọt sách thư sinh đúng nghĩa.
Nhan sắc của vợ Từ Thanh không tồi, được một vị quan để ý. Thế nhưng nàng này khi đó thà chết cũng không bỏ rơi chồng mình đi theo vinh hoa phú quý.
Trời xanh không phụ lòng người, cuối cùng Từ Thanh cũng thi đậu, được bổ nhiệm một chức quan trong triều. Thế nhưng vợ hắn chỉ hưởng được vinh quang không lâu liền đột ngột qua đời, để lại con gái Từ Hi Viên.
Từ Thanh vốn sống cả đời thanh bạch, trọng tình trọng nghĩa. Sau khi đạt được vinh hoa phú quý cảm thấy chưa bù đắp đủ được tình nghĩa vợ chồng thì ái thê qua đời, liền hết sức đau khổ, cả ngày chỉ chăm chăm vào mấy cây hoa mẫu đơn. Mãi đến mấy năm, khi Từ Hi Viên lớn lên thì gã mới nguôi ngoai phần nào.
Mà Từ Hi Viên này theo thời gian càng lớn càng giống mẹ, khiến cho Từ Thanh càng thương yêu trân quý còn hơn cả tính mạng bản thân. Thế nên khi bảo bối gặp nguy hiểm, y liền không tiếc bất cứ giá nào cậy người chạy chữa.
Trong triều không thiếu đại năng, thế nhưng cái giá để mời được cũng là rất lớn. Hơn nữa bình thường Từ Thanh làm quan tính tình ngay thẳng, thà chết thẳng chứ không khom lưng uốn gối làm chuyện mờ ám, vì vậy mà đắc tội qua nhiều người. Lúc này có chuyện dĩ nhiên ai cũng ngoảnh mặt.
Do vậy mới phát sinh một chuyện Từ Thanh chạy đến nhờ cậy một vị Luyện Đan Sư mới nổi như Trần Dương vậy.
Trần Dương sau khi trên đường nghe Từ Thanh kể lại một phần câu chuyện thì cảm thấy rất cảm động, đồng thời cũng cảm thấy tư cách làm người của Từ Thanh này thật không tệ. Một cái ý nghĩ cũng chợt loé lên trong lòng hắn.
Hai người đi sâu vào bên trong, qua mấy cánh cửa hình bán nguyệt mới đi đến một dãy hành lang được lát gỗ khá tinh mỹ.
Từ Thanh bấy giờ mới nói:
- Con gái ta ở bên trong, xin mời đại sư!
Nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Lúc này, bên trong phòng có một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi sắc mặt đen sạm đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở ba phần hít vào, bảy phần thở ra, đích thị là người bị cạn kiệt sinh mệnh lực.
Trần Dương từ lúc ở bên ngoài đã phát giác tình trạng của Từ Hi Viên, lúc này thần thức hơi đảo qua thì trong lòng liền trầm xuống.
- Ngươi có kẻ thù nào hay không?
Trần Dương ngược lại bình tĩnh nhìn Từ Thanh hỏi.
- Kẻ thù? Đại sư, chẳng lẽ ngài muốn nói...
- Ta không nói gì hết, chỉ muốn hỏi ngươi có kẻ thù nào, à... Kỳ lạ một chút hay không?
Trần Dương nhàn nhạt hỏi.
Từ Thanh thấy sắc mặt Trần Dương có vẻ nghiêm trọng thì nghiêm túc suy nghĩ, lát sau lắc đầu nói:
- Đại sư, ta cả đời làm quan đắc tội cũng không ít người. Thế nhưng ngài hỏi ta câu này thì ta cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là người nào nữa. Bất quá, ta cũng chưa dồn ai vào chỗ chết, chỉ là lúc thượng triều bất đồng ý kiến mà thôi.
- Được rồi. Nếu đã như vậy thì theo ta ra đây.
Trần Dương nói xong đi ra ngoài, Từ Thanh thần sắc hơi khó hiểu nhưng cũng dạo bước đi theo phía sau.
Sau khi hai người đi đến tiểu đình gần đó ngồi xuống thì Trần Dương mới đưa tay gõ lên mặt bàn đá trước mặt, ngón tay nhịp nhịp.
Đây là ngón tay của Trần Dương mỗi khi tập trung phân tích chuyện gì đó.
Qua một lúc, Trần Dương mới nhìn Từ Thanh chậm rãi nói:
- Con gái ngươi bị người ta đem luyện thành đan dược!
- Luyện thành đan dược? Đại sư, xin ngài nói rõ, nếu tuỳ tiện phán bừa thì đừng trách Từ mỗ không khách khí.
Từ Thanh nghe vậy thì sắc mặt sạm lại, tức giận nói.
Trần Dương thở dài, không trách Từ Thanh chút nào, chỉ cảm thấy đáng thương cho tấm lòng thương con của hắn, lắc đầu nói:
- Nói thật, tình trạng của con gái ngươi, qua ba ngày nữa xem như hết cứu. Nếu như ngươi không tin, có thể thử. Còn nếu như ngươi quả thật thương yêu con gái thì ngồi xuống chỗ đó, câm miệng lại và lắng nghe cho kỹ, đừng cắt ngang lời ta.
/379
|