Trần Dương bước thẳng ra khỏi tiểu viện, sau đó với bộ dạng hậm hực một đường đi đến quán rượu rồi ngồi xuống.
Vừa rồi, Trần Dương rất hài lòng với thái độ của Từ Thanh.
Mà sở dĩ có một màn vừa rồi, đơn thuần là một màn kịch mà Trần Dương và Từ Thanh muốn đóng mà thôi. Màn kịch đó chỉ là dạo đầu mà thôi, dù sao Trần Dương vẫn chưa dám chắc có phải là tình địch của Từ Thanh ra tay. Nếu là người khác thì chắc chắn kế sách dụ hổ xuống núi vừa rồi sẽ không hiệu quả mà còn phải tiến hành bước thứ hai.
Trần Dương gọi ra một bàn đồ nhắm, ngồi đó nhẹ nhõm ăn uống cho đến tối mịt mới lắc lư đi về cửa hàng, sau đó đi vào bên trong đóng cửa lại.
Một đêm qua đi, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Mà Trần Dương đưa viên đan dược cho Từ Thanh cũng là hàng thật giá thật, cho nên hiện giờ có nửa năm để truy tìm hung thủ sau màn.
Trần Dương tin rằng, nếu hung thủ đã dày công chuẩn bị sắp đặt mọi thứ như vậy chính là muốn nhìn thấy Từ Thanh bị dày vò, cho nên chắc chắn có biện pháp để quan sát toàn bộ nơi ở của Từ Thanh cũng như hành động của y. Có như vậy thì người kia mới có thể thoả mãn được ý niệm trả thù trong đầu của mình.
Trần Dương chính là lợi dụng điểm này mới cố tình cùng Từ Thanh diễn kịch. Hơn nữa, vở kịch này cũng chỉ mới mở màn mà thôi.
Ba ngày sau, Trần Dương đột nhiên thần thần bí bí đi đến thương hội lớn nhất Kinh Đô. Nơi này được gọi là ‘Thiên Bảo Lâu’.
Trần Dương đi đến nơi này, cố tình mang theo vẻ mặt thần bí và lo lắng nhìn quanh rồi mới bước vào.
Nửa ngày sau, Trần Dương nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đi thẳng.
Mấy ngày nay, Trần Dương khi đi ra đường luôn cố tình quan sát và cảm nhận xem có ai theo dõi mình hay không, tuy nhiên lại không phát hiện bất cứ dị thường nào. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kinh nghi.
‘Không lẽ cá không cắn câu? Hay là chúng ta diễn xuất kém?’
Trần Dương trong lòng hơi động nhưng vẻ mặt vẫn như thường đi về cửa hàng.
Ngày hôm sau, trong khắp các ngõ nghách Kinh Đô bỗng rộ lên một tin đồn, nghe nói Thiên Bảo Lâu vừa thu được một vò Cực Phẩm Linh Tửu từ thượng cổ kỳ dược phối chế còn sót lại. Nghe nói rượu này có thể nói là độc nhất vô nhị, chưa bao giờ xuất hiện qua trên Nam An Đại Lục.
Thông tin này tựa như một vệt mực rơi vào ly nước lọc, chỉ chốc lát đã lan tràn khắp mọi ngõ nghách.
Chỉ trong vòng nửa tháng sau, khắp nơi đều bàn tán về bình rượu này. Nghe nói các lão quái bên trong Hoàng Cung cũng bị kinh động.
Một tháng sau, lại có tin tức truyền ra, nghe nói Đế Vương cũng hỏi đến bình rượu này, tỏ ý muốn uống thử.
Cái tin này ban đầu chỉ có các bậc đại thần trong triều mới biết, nhưng cũng không giữ kín được bao lâu thì liền lan ra khắp nới, làm cho cả Kinh Đô vì một bình rượu cực phẩm mà sôi sục. Nhất là Thiên Bảo Lâu có một vị giám định sư Nguyên Anh Trung Kỳ, nhãn lực cực cao, cho nên không ai nghi ngờ gì về chất lượng của bình rượu này.
Mà đối với trà thì còn kén người uống, có thể cần phải có sự cảm nhận, thế nhưng đối với rượu, hầu như tất cả mọi người đều có sự yêu thích đặc biệt. Đối với các tu sĩ trải qua dài dòng năm tháng thì các loại mỹ tửu càng trở nên trân quý, đa số đều là những con sâu rượu.
Mà kẻ làm cho cả Kinh Đô đều nhộn nhạo này thì lúc này đang ngồi trong một quán rượu nhỏ đơn sơ, ánh mắt bình tĩnh nhắm rượu.
Bất quá, tâm tư Trần Dương thì lại âm thầm dò xét chung quanh.
Lúc này quán rượu khá ồn ào, có mấy nhân sĩ dường như là người võ lâm đang rôm rả vừa nhắm rượu vừa bàn chuyện. Nội dung đa số là về những sự kiện mới phát sinh gần đây của Kinh Đô.
Nghe những người này bàn tán, Trần Dương khẽ nhếch miệng cười mỉm, hoàn toàn hài lòng với hiệu quả này.
Một thời gian trước, Trần Dương đã đổi một bình Linh Tửu bên trong Thương Khố, đem đến Thiên Bảo Lâu để tuyên truyền đấu giá.
Đối với loại Linh Tửu này, Thiên Bảo Lâu tất nhiên nhận ra giá trị, vội vàng thông qua nhiều con đường bắt đầu tung các loại tin tức ra ngoài, chủ yếu để câu dẫn những con sâu rượu tìm đến.
Thiên Bảo Lâu là một thương hội lâu đời, có rất nhiều mối quan hệ dù xa dù gần, cho nên khi cần thiết chỉ cần ho một tiếng thì lập tức có thể thông qua những con đường này mà đem tin tức truyền đi xa.
Đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng nhiên trong lòng Trần Dương khẽ động, đặt chén rượu xuống thanh toán rồi rời khỏi nơi này.
Trần Dương đi lòng vòng mấy vòng rồi quay về cửa hàng.
‘Đủ kiên nhẫn, hắc hắc’
Trần Dương trong lòng cười lạnh.
Con cá lớn rốt cuộc cũng xuất hiện, tuy nhiên con cá này mặc dù rất thèm cục mồi nhử nhưng bản thân lại rất cẩn thận đa nghi.
Mà Trần Dương cũng không vội, bản thân hắn cũng chưa xác định được người kia là ai, tiếp cận Trần Dương với mục đích gì, có phải là người mà hắn đang truy tìm hay không, cho nên hắn giả vờ không phát hiện, vẫn bình tĩnh như nước trở về nơi ở.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng Trần Dược Điếm ngày càng phát đạt, hiện tại đã có rất nhiều tu sĩ thường xuyên lui tới để mua đan dược. Trong số đó cũng xuất hiện một vài người tiến hành đầu cơ mua lại rồi đem đi bán ra với giá cao hơn mà ăn chênh lệch. Cho nên hiện thời Trần Dược Điếm có một cái quy định, đó là mỗi ngày giới hạn bán ra đan dược, ai đến trước thì mua trước, ai đến sau thì mua sau, mỗi người cũng chỉ được mua một số lượng nhất định ở từng loại đan dược.
Những biện pháp này chính là do Điền Thiên nghĩ ra. Lão căn cứ vào tình hình buôn bán thực tế mà đề xuất ý kiến này cho Trần Dương. Trần Dương đối với việc buôn bán này cũng không quá thành thạo, cho nên gật đầu giao toàn quyền cho Điền Thiên quyết định mọi việc.
Mà sau ngày này thì Trần Dương cũng ở yên trong nhà không ra ngoài nữa, chỉ chuyên tâm ở trong Phán Thần Hệ Thống tiến hành luyện đan.
Gần nửa tháng sau, vào một đêm trăng khuyết.
Bầu trời đêm trăng bị một tầng mây đen chậm rãi kéo đến, thứ ánh sáng mờ mờ này rải xuống mặt đất làm cho những con đường trở nên kỳ bí lạ thường.
Nhất là ở trước cửa hàng của Trần Dương chỉ có treo hai cái lồng đèn mờ mờ hai bên. Hai cái lồng đèn này thỉnh thoảng lại bị gió thổi lắc lư thật mạnh qua lại, nhìn từ xa giống như một đôi mắt đang đùa nghịch xoay chuyển tròng mắt trong bóng đêm.
Trần Dược Điếm đã đóng cửa từ lâu, hiện giờ bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn phía trước cửa hàng này có một cây hoè, ban đêm gió nhẹ thổi len lỏi qua tựa như một bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong một cái đầu tóc xù mà đùa nghịch, khiến cho tán cây nghiêng qua nghiêng lại, làm vang lên âm thanh u u...
Không có ai biết, lẩn trong tán cây hoè này, lúc này đang có một đôi mắt đỏ rực lên nhìn xuống phía sân sau cửa hàng.
Ở trong sân, đang có một thanh niên mặc bạch y ngồi đó, bàn tay cầm một bầu rượu hớp từng ngụm, mùi rượu lan tràn bốn phía thơm nồng. Dưới sự hỗ trợ của cơn gió, mùi rượu này càng được khuếch tán ra chung quanh.
Trần Dương đặt bầu rượu lên bàn, đầu hơi nghiêng ra vẻ thống khoái.
Đột nhiên, một tiếng cười sằng sặc truyền tới, nghe the thé giữa bầu trời đêm:
- Quả nhiên là Cực phẩm Linh Tửu, khặc khặc khặc...
Trần Dương trong lòng cười lạnh, ngoài mặt giả vờ quát:
- Ai đó?
- Tiểu tử, còn bao nhiêu bình Linh Tửu thì lấy ra đây, nói không chừng lão tử sẽ cho ngươi chết toàn thây!
Một đôi mắt đỏ hiện lên giữa không trung, cả người người này hoàn toàn dường như trong suốt, hết sức kỳ lạ.
- Linh Tửu gì? Ta không biết!
Trần Dương nói xong liền đưa tay chụp lấy bầu rượu cất luôn vào, sau đó xoay người ra vẻ muốn chạy.
- Muốn chạy? Nằm mơ!
Gã cười âm trầm, nhoáng mình tới chụp một cái liền xuất hiện một con cổ trùng kỳ lạ xanh biếc lao tới muốn cắn vào cổ Trần Dương.
Bất quá, ngay khi sắp cắn tới cổ Trần Dương thì thân ảnh hắn đột ngột quỷ dị loé lên rồi biến mất tại chỗ.
Người nọ thấy một kích đánh ra không trúng mục đích, chợt kinh nghi.
Đúng lúc này, cảnh vật chung quanh chợt biến đổi, hoá thành một thế giới khác tràn ngập băng tuyết.
- Huyễn trận? Ngươi là ai?
Người bí ẩn nọ giương đôi mắt đỏ kinh nghi hỏi.
Phía xa xa, một thanh niên mặc bạch y, hai ngón tay đang kẹp một con tiểu trùng bên trên người chớp loé phù văn quỷ dị một cách hứng thú rồi cười nhạt:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi chính là một Ám Chú Sư thế nhưng lại ra tay với một phàm nhân tay không tấc sắt. Hôm nay ta phán ngươi tội chết!
- Phán ta tội chết? Ha ha ha ha...
Gã Ám Chú Sư này nghe vậy thì cười lên ha hả, tiếng cười ẩn chứa sự ngạo nghễ.
Đột nhiên, gã vung tay làm động tác như cởi áo quăng qua một bên, để lộ một thân hình gầy trơ xương, bên trên là các sợi gân nhúc nhích như những vật sống, nhìn qua giống như một quái vật nửa người nữa trùng, cực kỳ ghê rợn.
Bất quá định lực của Trần Dương cũng không thấp, hầu như chỉ liếc mắt lạnh nhạt nhìn một chút, rồi cười khẩy:
- Thì ra chỉ là một bán Ám Chú Sư, chính bản thân mình còn lo chưa xong, lại đi hại người khác, thật nực cười... Hắc hắc...
- Hừ, nói nhiều quá.
Người kia thấy vẻ mặt chế giễu của Trần Dương thì trong lòng nộ hoả càng lớn. Bởi vì lời Trần Dương nói quá đúng, đúng đến nỗi làm cho gã cảm thấy thẹn quá hoá giận mà không chút do dự vung tay đánh ra một đám bụi khí ầm ầm lao tới, bên trong như ẩn như hiện có các loại cổ trùng lượn tới lượn lui.
Trần Dương thấy vậy cười nhạt, đưa một ngón tay lên trước mặt.
‘Bụp’
Một quả cầu màu tím hiện ra.
Chính là Tử La Hàn Diễm!
Vừa rồi, Trần Dương rất hài lòng với thái độ của Từ Thanh.
Mà sở dĩ có một màn vừa rồi, đơn thuần là một màn kịch mà Trần Dương và Từ Thanh muốn đóng mà thôi. Màn kịch đó chỉ là dạo đầu mà thôi, dù sao Trần Dương vẫn chưa dám chắc có phải là tình địch của Từ Thanh ra tay. Nếu là người khác thì chắc chắn kế sách dụ hổ xuống núi vừa rồi sẽ không hiệu quả mà còn phải tiến hành bước thứ hai.
Trần Dương gọi ra một bàn đồ nhắm, ngồi đó nhẹ nhõm ăn uống cho đến tối mịt mới lắc lư đi về cửa hàng, sau đó đi vào bên trong đóng cửa lại.
Một đêm qua đi, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Mà Trần Dương đưa viên đan dược cho Từ Thanh cũng là hàng thật giá thật, cho nên hiện giờ có nửa năm để truy tìm hung thủ sau màn.
Trần Dương tin rằng, nếu hung thủ đã dày công chuẩn bị sắp đặt mọi thứ như vậy chính là muốn nhìn thấy Từ Thanh bị dày vò, cho nên chắc chắn có biện pháp để quan sát toàn bộ nơi ở của Từ Thanh cũng như hành động của y. Có như vậy thì người kia mới có thể thoả mãn được ý niệm trả thù trong đầu của mình.
Trần Dương chính là lợi dụng điểm này mới cố tình cùng Từ Thanh diễn kịch. Hơn nữa, vở kịch này cũng chỉ mới mở màn mà thôi.
Ba ngày sau, Trần Dương đột nhiên thần thần bí bí đi đến thương hội lớn nhất Kinh Đô. Nơi này được gọi là ‘Thiên Bảo Lâu’.
Trần Dương đi đến nơi này, cố tình mang theo vẻ mặt thần bí và lo lắng nhìn quanh rồi mới bước vào.
Nửa ngày sau, Trần Dương nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đi thẳng.
Mấy ngày nay, Trần Dương khi đi ra đường luôn cố tình quan sát và cảm nhận xem có ai theo dõi mình hay không, tuy nhiên lại không phát hiện bất cứ dị thường nào. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất kinh nghi.
‘Không lẽ cá không cắn câu? Hay là chúng ta diễn xuất kém?’
Trần Dương trong lòng hơi động nhưng vẻ mặt vẫn như thường đi về cửa hàng.
Ngày hôm sau, trong khắp các ngõ nghách Kinh Đô bỗng rộ lên một tin đồn, nghe nói Thiên Bảo Lâu vừa thu được một vò Cực Phẩm Linh Tửu từ thượng cổ kỳ dược phối chế còn sót lại. Nghe nói rượu này có thể nói là độc nhất vô nhị, chưa bao giờ xuất hiện qua trên Nam An Đại Lục.
Thông tin này tựa như một vệt mực rơi vào ly nước lọc, chỉ chốc lát đã lan tràn khắp mọi ngõ nghách.
Chỉ trong vòng nửa tháng sau, khắp nơi đều bàn tán về bình rượu này. Nghe nói các lão quái bên trong Hoàng Cung cũng bị kinh động.
Một tháng sau, lại có tin tức truyền ra, nghe nói Đế Vương cũng hỏi đến bình rượu này, tỏ ý muốn uống thử.
Cái tin này ban đầu chỉ có các bậc đại thần trong triều mới biết, nhưng cũng không giữ kín được bao lâu thì liền lan ra khắp nới, làm cho cả Kinh Đô vì một bình rượu cực phẩm mà sôi sục. Nhất là Thiên Bảo Lâu có một vị giám định sư Nguyên Anh Trung Kỳ, nhãn lực cực cao, cho nên không ai nghi ngờ gì về chất lượng của bình rượu này.
Mà đối với trà thì còn kén người uống, có thể cần phải có sự cảm nhận, thế nhưng đối với rượu, hầu như tất cả mọi người đều có sự yêu thích đặc biệt. Đối với các tu sĩ trải qua dài dòng năm tháng thì các loại mỹ tửu càng trở nên trân quý, đa số đều là những con sâu rượu.
Mà kẻ làm cho cả Kinh Đô đều nhộn nhạo này thì lúc này đang ngồi trong một quán rượu nhỏ đơn sơ, ánh mắt bình tĩnh nhắm rượu.
Bất quá, tâm tư Trần Dương thì lại âm thầm dò xét chung quanh.
Lúc này quán rượu khá ồn ào, có mấy nhân sĩ dường như là người võ lâm đang rôm rả vừa nhắm rượu vừa bàn chuyện. Nội dung đa số là về những sự kiện mới phát sinh gần đây của Kinh Đô.
Nghe những người này bàn tán, Trần Dương khẽ nhếch miệng cười mỉm, hoàn toàn hài lòng với hiệu quả này.
Một thời gian trước, Trần Dương đã đổi một bình Linh Tửu bên trong Thương Khố, đem đến Thiên Bảo Lâu để tuyên truyền đấu giá.
Đối với loại Linh Tửu này, Thiên Bảo Lâu tất nhiên nhận ra giá trị, vội vàng thông qua nhiều con đường bắt đầu tung các loại tin tức ra ngoài, chủ yếu để câu dẫn những con sâu rượu tìm đến.
Thiên Bảo Lâu là một thương hội lâu đời, có rất nhiều mối quan hệ dù xa dù gần, cho nên khi cần thiết chỉ cần ho một tiếng thì lập tức có thể thông qua những con đường này mà đem tin tức truyền đi xa.
Đang suy nghĩ bâng quơ, bỗng nhiên trong lòng Trần Dương khẽ động, đặt chén rượu xuống thanh toán rồi rời khỏi nơi này.
Trần Dương đi lòng vòng mấy vòng rồi quay về cửa hàng.
‘Đủ kiên nhẫn, hắc hắc’
Trần Dương trong lòng cười lạnh.
Con cá lớn rốt cuộc cũng xuất hiện, tuy nhiên con cá này mặc dù rất thèm cục mồi nhử nhưng bản thân lại rất cẩn thận đa nghi.
Mà Trần Dương cũng không vội, bản thân hắn cũng chưa xác định được người kia là ai, tiếp cận Trần Dương với mục đích gì, có phải là người mà hắn đang truy tìm hay không, cho nên hắn giả vờ không phát hiện, vẫn bình tĩnh như nước trở về nơi ở.
Tình hình kinh doanh của cửa hàng Trần Dược Điếm ngày càng phát đạt, hiện tại đã có rất nhiều tu sĩ thường xuyên lui tới để mua đan dược. Trong số đó cũng xuất hiện một vài người tiến hành đầu cơ mua lại rồi đem đi bán ra với giá cao hơn mà ăn chênh lệch. Cho nên hiện thời Trần Dược Điếm có một cái quy định, đó là mỗi ngày giới hạn bán ra đan dược, ai đến trước thì mua trước, ai đến sau thì mua sau, mỗi người cũng chỉ được mua một số lượng nhất định ở từng loại đan dược.
Những biện pháp này chính là do Điền Thiên nghĩ ra. Lão căn cứ vào tình hình buôn bán thực tế mà đề xuất ý kiến này cho Trần Dương. Trần Dương đối với việc buôn bán này cũng không quá thành thạo, cho nên gật đầu giao toàn quyền cho Điền Thiên quyết định mọi việc.
Mà sau ngày này thì Trần Dương cũng ở yên trong nhà không ra ngoài nữa, chỉ chuyên tâm ở trong Phán Thần Hệ Thống tiến hành luyện đan.
Gần nửa tháng sau, vào một đêm trăng khuyết.
Bầu trời đêm trăng bị một tầng mây đen chậm rãi kéo đến, thứ ánh sáng mờ mờ này rải xuống mặt đất làm cho những con đường trở nên kỳ bí lạ thường.
Nhất là ở trước cửa hàng của Trần Dương chỉ có treo hai cái lồng đèn mờ mờ hai bên. Hai cái lồng đèn này thỉnh thoảng lại bị gió thổi lắc lư thật mạnh qua lại, nhìn từ xa giống như một đôi mắt đang đùa nghịch xoay chuyển tròng mắt trong bóng đêm.
Trần Dược Điếm đã đóng cửa từ lâu, hiện giờ bên trong hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn phía trước cửa hàng này có một cây hoè, ban đêm gió nhẹ thổi len lỏi qua tựa như một bàn tay chậm rãi luồn vào bên trong một cái đầu tóc xù mà đùa nghịch, khiến cho tán cây nghiêng qua nghiêng lại, làm vang lên âm thanh u u...
Không có ai biết, lẩn trong tán cây hoè này, lúc này đang có một đôi mắt đỏ rực lên nhìn xuống phía sân sau cửa hàng.
Ở trong sân, đang có một thanh niên mặc bạch y ngồi đó, bàn tay cầm một bầu rượu hớp từng ngụm, mùi rượu lan tràn bốn phía thơm nồng. Dưới sự hỗ trợ của cơn gió, mùi rượu này càng được khuếch tán ra chung quanh.
Trần Dương đặt bầu rượu lên bàn, đầu hơi nghiêng ra vẻ thống khoái.
Đột nhiên, một tiếng cười sằng sặc truyền tới, nghe the thé giữa bầu trời đêm:
- Quả nhiên là Cực phẩm Linh Tửu, khặc khặc khặc...
Trần Dương trong lòng cười lạnh, ngoài mặt giả vờ quát:
- Ai đó?
- Tiểu tử, còn bao nhiêu bình Linh Tửu thì lấy ra đây, nói không chừng lão tử sẽ cho ngươi chết toàn thây!
Một đôi mắt đỏ hiện lên giữa không trung, cả người người này hoàn toàn dường như trong suốt, hết sức kỳ lạ.
- Linh Tửu gì? Ta không biết!
Trần Dương nói xong liền đưa tay chụp lấy bầu rượu cất luôn vào, sau đó xoay người ra vẻ muốn chạy.
- Muốn chạy? Nằm mơ!
Gã cười âm trầm, nhoáng mình tới chụp một cái liền xuất hiện một con cổ trùng kỳ lạ xanh biếc lao tới muốn cắn vào cổ Trần Dương.
Bất quá, ngay khi sắp cắn tới cổ Trần Dương thì thân ảnh hắn đột ngột quỷ dị loé lên rồi biến mất tại chỗ.
Người nọ thấy một kích đánh ra không trúng mục đích, chợt kinh nghi.
Đúng lúc này, cảnh vật chung quanh chợt biến đổi, hoá thành một thế giới khác tràn ngập băng tuyết.
- Huyễn trận? Ngươi là ai?
Người bí ẩn nọ giương đôi mắt đỏ kinh nghi hỏi.
Phía xa xa, một thanh niên mặc bạch y, hai ngón tay đang kẹp một con tiểu trùng bên trên người chớp loé phù văn quỷ dị một cách hứng thú rồi cười nhạt:
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi chính là một Ám Chú Sư thế nhưng lại ra tay với một phàm nhân tay không tấc sắt. Hôm nay ta phán ngươi tội chết!
- Phán ta tội chết? Ha ha ha ha...
Gã Ám Chú Sư này nghe vậy thì cười lên ha hả, tiếng cười ẩn chứa sự ngạo nghễ.
Đột nhiên, gã vung tay làm động tác như cởi áo quăng qua một bên, để lộ một thân hình gầy trơ xương, bên trên là các sợi gân nhúc nhích như những vật sống, nhìn qua giống như một quái vật nửa người nữa trùng, cực kỳ ghê rợn.
Bất quá định lực của Trần Dương cũng không thấp, hầu như chỉ liếc mắt lạnh nhạt nhìn một chút, rồi cười khẩy:
- Thì ra chỉ là một bán Ám Chú Sư, chính bản thân mình còn lo chưa xong, lại đi hại người khác, thật nực cười... Hắc hắc...
- Hừ, nói nhiều quá.
Người kia thấy vẻ mặt chế giễu của Trần Dương thì trong lòng nộ hoả càng lớn. Bởi vì lời Trần Dương nói quá đúng, đúng đến nỗi làm cho gã cảm thấy thẹn quá hoá giận mà không chút do dự vung tay đánh ra một đám bụi khí ầm ầm lao tới, bên trong như ẩn như hiện có các loại cổ trùng lượn tới lượn lui.
Trần Dương thấy vậy cười nhạt, đưa một ngón tay lên trước mặt.
‘Bụp’
Một quả cầu màu tím hiện ra.
Chính là Tử La Hàn Diễm!
/379
|