Mấy ngày sau, Trần Dương nhíu mài, ánh mắt có chút lo được lo mất nhìn xa xa.
Tình hình của Hoa Tử Tuyết không khả quan cho lắm, bởi vì nàng chỉ là một đạo phách của Viên Tử Nguyệt mà thôi, cho nên hồn lực rất yếu. Hơn nữa, mấy năm qua còn đi tu luyện, khiến cho hồn lực ngày càng suy kiệt, tu vi càng tiến triển thì nàng càng tiếp cận nhanh đến việc hồn lực tan biến, bắt đầu đi vào luân hồi thành một người khác.
Với tình trạng của Hoa Tử Tuyết, Trần Dương cố tình căn dặn nàng tìm cách rời khỏi thành, sau đó Trần Dương sẽ đem Hoa Tử Tuyết đi vào Phán Thần Hệ Thống, chậm rãi ôn dưỡng đồng thời tìm các đạo hồn phách còn lại, giúp cho Viên Tử Nguyệt hoàn toàn dung hồn.
Mặc dù Trần Dương không dám chắc sau khi dung hồn thì thái độ của Viên Tử Nguyệt đối với hắn sẽ như thế nào, thậm chí rất có thể vì dung hồn mà không còn tình cảm gì với hắn nữa, thì Trần Dương vẫn sẽ chấp nhận.
Trần Dương đã tiếp xúc với Lý Tiểu Nguyệt, Viên Tử Nguyệt, Vân Bạch Nguyệt, rồi bây giờ là Hoa Tử Tuyết. Trái tim của hắn không phải là sắt đá, mặc dù thứ cảm giác này rất kỳ lạ, lạ đến nỗi Trần Dương không biết nó nhiều đến mức nào nhưng chắc chắn, đây là tình cảm nam nữ đặc biệt nhất mà hắn có.
Bởi vậy cho nên, dù là có thể rất khó khăn chông gai, nhưng Trần Dương vẫn không chùn bước.
Mà Trần Dương đã hẹn với Hoa Tử Tuyết tại chỗ này, lúc ấy Trần Dương giả vờ không có cách chữa trị, để cho Hoa Tử Tuyết có thể được đi ra khỏi nơi đó mà không bị bất cứ ai làm phiền. Dù sao Đế Vương hổ dữ không ăn thịt con, tất nhiên sẽ tuân theo ý nguyện của nàng, để cho nàng rời đi như lồi đã hứa.
Bất quá, so với ngày hẹn thì hiện giờ đã trễ hai ngày.
Hai ngày này Trần Dương thuỷ chung vẫn đứng tại đây.
Còn bốn người kia thì sớm đã bị phân thân Trần Dương xử lý xong. Mà thông qua những người này, Đế Vương chỉ là tức giận đối với Trần Dương, lại cho rằng Trần Dương có lẽ không làm hết sức cho nên muốn giam lỏng hắn bên trong Kinh Đô. Bởi vậy cho nên mới phái bốn cao thủ trong Cung đến giám sát Trần Dương, đồng thời dặn dò chỉ cần Trần Dương không nghe theo lập tức xử lý.
Điều làm cho Trần Dương thở phào là Đế Vương cũng không có phát hiện ra mối quan hệ giữa Trần Dương và Hoa Tử Tuyết, cho nên đối với việc Hoa Tử Tuyết rời đi cũng không có ý định can ngăn.
Nhưng điều làm cho Trần Dương lo lắng đó chính là thời gian càng lâu mà không có tin tức đám người Long Cửu truyền về, chắc chắn sẽ làm kinh động đến Đế Vương. Khi đó thì chắc chắn sẽ gây ra rắc rối không nhỏ.
Cả Nam An Đại Lục này đều là lãnh thổ của Vương triều, Trần Dương mặc dù tự tin bản thân không sao, nhưng khi đó cảm giác của Hoa Tử Tuyết chắc chắn sẽ khó xử vô cùng.
Mà Trần Dương đợi ở đây đã hai ngày, trong lòng dù thế nào cũng có chút sốt ruột.
Lát sau, từ xa xa Trần Dương nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Nhìn thấy bóng dáng này, Trần Dương liền mở miệng cười, thân ảnh nhoáng một cái liền tiến tới vươn tay định nói gì đó thì bỗng nhiên sắc mặt phát lạnh, thân ảnh nhoáng lên liền đứng cạnh bên Hoa Tử Tuyết.
Hoa Tử Tuyết thấy Trần Dương liền mừng rỡ, mở miệng muốn nói gì đó thì Trần Dương liền vung tay vỗ ra phía sau lưng.
Nhất thời một đại thủ điên cuồng kéo tới, tiếng gió rít lên vù vù.
Đúng lúc này, từ hư không một thân ảnh lắc lư rồi hiện ra, sắc mặt khó coi nhìn Trần Dương nói:
- Quả nhiên là ngươi. Ngươi dám câu dẫn công chứa, muốn chết!
- Long Bát, ngươi nói gì đó?
Hoa Tử Tuyết sắc mặt đỏ lên, xấu hổ quát.
Mà Long Bát thấy vậy thì chắp tay một cái với Hoa Tử Tuyết nói:
- Công chúa, xin ngài tránh ra một bên. Long Cửu lúc trước nhận lệnh xử lý hắn nhưng không thấy về. Chắc chắn đã bị người hạ độc thủ rồi!
Trần Dương đang muốn nói gì đó, đột nhiên Hoa Tử Tuyết sắc mặt xanh mét, khàn giọng quát:
- Cái gì? Xử lý hắn? Tại sao xử lý hắn?
Long Bát thấy thái độ quyết liệt của Hoa Tử Tuyết thì lửa giận trong mắt càng thêm nồng, nhìn Trần Dương gằn giọng:
- Trần Dương, tốt nhất mau thả công chúa ra. Nếu không, hừ...
- Nếu không thì sao? Ngươi làm được cái cọng lông gì ta?
Trần Dương tức giận nói, nói xong quay qua dùng giọng ôn nhu nói:
- Tử Tuyết, nàng tin ta chứ?
- Trần ca, tất nhiên muội tin huynh. Nhưng xin đừng thù hận phụ thân, người cũng chỉ vì ta...
- Được rồi, muội yên tâm. Ta tự biết chừng mực. Hiện giờ, ta sẽ đưa muội đến nơi an toàn, muội cứ nghỉ ngơi cho khoẻ chờ khi nào đi khỏi chốn thị phi này thì ta sẽ bồi tiếp muội.
Trần Dương chậm rãi nói. Bởi vì lúc này trên mặt Hoa Tử Tuyết đã có tử khí xuất hiện. Dấu hiệu này chính là dấu hiệu khởi điểm của quá trình toái hồn, cho đến khi hồn lực tan hết thì sẽ là lúc tử vong.
Hoa Tử Tuyết nghe vậy liền nhẹ gật đầu.
‘Ta đã chuẩn bị sẵn một vườn khoai lang cho muội rồi!’
Trần Dương nhìn dáng vẻ nhu thuận của Hoa Tử Tuyết, không hiểu sao nở nụ cười ôn nhu, bông đùa một câu, sau đó giơ tay điểm tới một cái, đem Hoa Tử Tuyết thu vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Bản thể của Hoa Tử Tuyết vốn là một tạo hồn phách, việc tiến vào Phán Thần Hệ Thống hầu như không có chút trở ngại gì.
Long Bát đang nói chuyện, bỗng thấy Trần Dương và Hoa Tử Tuyết chàng chàng thiếp thiếp, sau đó thu Hoa Tử Tuyết đâu mất thì giật mình, lửa giận trong mắt sục sôi, không chút khách khí giận dữ rống to:
- Thả Công chúa ra!
- Nói nhiều!
Trần Dương chán ghét phất tay, đột nhiên một thanh tiểu kiếm xanh biếc chém tới, lấy thế nhanh như chớp chém vào người gã.
Long Bát không chút hoang mang khoát tay liền hiện lên một kim sắc quang thuẫn rời tay bay ra, chỉ trong chớp mắt liền bành trướng đón gió hoá thành một cự đại kim thuẫn che chắn trước người.
‘Bang~’
Một âm thanh chát chúa vang lên, Mộc Kiếm xanh biếc chém lên trên kim sắc thuẫn. Kim thuẫn run lên liền bay ngược về phía sau, dường như bị tổn hại không nhẹ, quang mang ảm đạm. Mà Mộc Kiếm thì cũng bay ngược trở lại trong tay Trần Dương.
Long Bát vươn tay đỡ lấy Kim thuẫn, sau khi kiểm tra thấy nó bị hư tổn không nhẹ thì sắc mặt ngưng trọng nhìn Mộc Kiếm trong tay Trần Dương.
Trần Dương thấy một tấm Kim Thuẫn lại có thể cản phá một kiếm của Mộc Kiếm thì sắc mặt bình tĩnh, thân ảnh loé lên một cái lập tức biến mất tại chỗ.
Long Bát thấy cảnh này thì cả kinh, không chút do dự lùi lại, đồng thời há miệng phun ra một tử sắc viên cầu. Tử sắc viên cầu này vừa bay ra lập tức ‘Bụp’ một tiếng nổ ra, chỉ trong nháy mắt liền tạo thành một đoàn tử sắc khí vụ đem toàn thân hắn bảo vệ kín kẽ.
Mà Long Bát vừa làm xong nhưng thứ này thì đột nhiên bên tai liền nghe một tiếng hừ lạnh, cả người tựa như run rẩy, thần thức liền truyền đến một cơn đau mãnh liệt, do vậy tốc độ dưới chân cũng theo đó ngưng lại.
Mà đúng lúc này, bên trên đám tử sắc khí vụ này đột nhiên xuất hiện thân ảnh Trần Dương, lật tay liền lấy ra Ác Vận một kiếm chém xuống.
- Đoạt Mệnh!
Trần Dương quát khẽ, Ác Vận lập tức trong nháy mắt có một tầng tử sắc diễm bao quanh, nhanh như chớp bắn nhanh về phía tử sắc khí vụ.
Mà Long Bát lúc nãy bị trúng một chiêu của Trần Dương, cho nên lúc này vẫn còn choáng váng. Vừa định thần lại đã cảm thấy kiếm quang nhanh như chớp lao tới.
Sắc mặt Long Bát chỉ vừa đảo qua thứ lửa màu tím trên thân kiếm đang chém tới thì gương mặt liền lộ ra vẻ kinh hoảng, không chút do dự chân lùi lại một bước, thân ảnh gã chớp mắt liền lùi xa mấy trượng muốn tránh thoát một kiếm này.
Dĩ nhiên, Long Bát khác xa Long Cửu. Long Cửu tu vi chỉ mới đến Kết Đan Sơ Kỳ, dĩ nhiên cả về tu vi lẫn nhãn lực không thể so sánh với Long Bát.
Long Bát vừa cảm nhận, liền đã biết thứ hoả diễm kia nếu kết hợp với kiếm này mà chém trúng thì gã không chết cũng què quặt.
Bất quá, Long Bát vừa tránh né được kiếm ảnh, còn chưa kịp định thần, thân ảnh vừa chạy ra còn chưa đứng vững thì bỗng nhiên không gian bên cạnh nhúc nhích, một thân ảnh quỷ mị hiện ra.
Thân ảnh này dáng người vừa phải, gương mặt lạnh nhạt, hai mắt lấp loé quang mang vừa xuất hiện liền nhấc tay vung quyền đấm xuống.
Quyền ảnh như sơn, khí thế như hồng, chỉ trong chớp mắt liền ầm ầm đánh xuống.
Thân ảnh này chính là phân thân của Trần Dương, chớp nhoáng thời cơ cực kỳ quỷ mị. Kết hợp với một kiếm kia của Trần Dương vô cùng chuẩn xác. Nhìn từ xa giống như Long Bát tự đâm đầu vào nắm đấm của phân thân đánh ra vậy.
Long Bát thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến. Gã biết rõ rằng lúc này cho dù có tránh né thì cũng không còn kịp nữa, nếu như không kịp thời đối phó thì với một quyền này chắc chắn khó tránh số kiếp. Trong tình cảnh này, Long Bát không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ còn thể đem linh lực toàn thân quán chú vào linh quang hộ thể, thúc giục tử sắc vụ khí càng thêm mạnh mẽ bảo vệ toàn thân.
Mà nếu nhìn kỹ, giờ phút này trên đỉnh đầu Long Bát có một viên châu đang xoay tròn, dường như muốn cứng rắn chống đỡ quyền ảnh của Phân thân vậy.
Phân thân thấy cảnh này, ánh mắt đột nhiên loé lên, đầu quyền đột nhiên xuất hiện kim quang, ầm ầm đánh xuống!
Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng trầm đục, tử sắc vụ khí hoà cùng kim quang hợp lại thành một, bạo liệt mà ra. Mà Long Bát cũng không kịp kêu lên tiếng nào lập tức bị một quyền đánh trúng đầu, sau đó toàn bộ cơ thể chia năm xẻ bảy.
Mà đúng lúc này, Ác Vận bay tới mang theo Tử La Hàn Diễm đem tất cả những mảnh nhỏ này một ngụm đốt sạch.
Trần Dương còn chưa kịp vui mừng thì ngẩng đầu nhìn về phương xa đang có hai đạo thân ảnh đang cấp tốc bay tới. Hắn nhíu mài, không chút do dự thu lại phân thân và Ác Vận rồi độn quang loé lên, cấp tốc phi hành bay về phía xa.
Tình hình của Hoa Tử Tuyết không khả quan cho lắm, bởi vì nàng chỉ là một đạo phách của Viên Tử Nguyệt mà thôi, cho nên hồn lực rất yếu. Hơn nữa, mấy năm qua còn đi tu luyện, khiến cho hồn lực ngày càng suy kiệt, tu vi càng tiến triển thì nàng càng tiếp cận nhanh đến việc hồn lực tan biến, bắt đầu đi vào luân hồi thành một người khác.
Với tình trạng của Hoa Tử Tuyết, Trần Dương cố tình căn dặn nàng tìm cách rời khỏi thành, sau đó Trần Dương sẽ đem Hoa Tử Tuyết đi vào Phán Thần Hệ Thống, chậm rãi ôn dưỡng đồng thời tìm các đạo hồn phách còn lại, giúp cho Viên Tử Nguyệt hoàn toàn dung hồn.
Mặc dù Trần Dương không dám chắc sau khi dung hồn thì thái độ của Viên Tử Nguyệt đối với hắn sẽ như thế nào, thậm chí rất có thể vì dung hồn mà không còn tình cảm gì với hắn nữa, thì Trần Dương vẫn sẽ chấp nhận.
Trần Dương đã tiếp xúc với Lý Tiểu Nguyệt, Viên Tử Nguyệt, Vân Bạch Nguyệt, rồi bây giờ là Hoa Tử Tuyết. Trái tim của hắn không phải là sắt đá, mặc dù thứ cảm giác này rất kỳ lạ, lạ đến nỗi Trần Dương không biết nó nhiều đến mức nào nhưng chắc chắn, đây là tình cảm nam nữ đặc biệt nhất mà hắn có.
Bởi vậy cho nên, dù là có thể rất khó khăn chông gai, nhưng Trần Dương vẫn không chùn bước.
Mà Trần Dương đã hẹn với Hoa Tử Tuyết tại chỗ này, lúc ấy Trần Dương giả vờ không có cách chữa trị, để cho Hoa Tử Tuyết có thể được đi ra khỏi nơi đó mà không bị bất cứ ai làm phiền. Dù sao Đế Vương hổ dữ không ăn thịt con, tất nhiên sẽ tuân theo ý nguyện của nàng, để cho nàng rời đi như lồi đã hứa.
Bất quá, so với ngày hẹn thì hiện giờ đã trễ hai ngày.
Hai ngày này Trần Dương thuỷ chung vẫn đứng tại đây.
Còn bốn người kia thì sớm đã bị phân thân Trần Dương xử lý xong. Mà thông qua những người này, Đế Vương chỉ là tức giận đối với Trần Dương, lại cho rằng Trần Dương có lẽ không làm hết sức cho nên muốn giam lỏng hắn bên trong Kinh Đô. Bởi vậy cho nên mới phái bốn cao thủ trong Cung đến giám sát Trần Dương, đồng thời dặn dò chỉ cần Trần Dương không nghe theo lập tức xử lý.
Điều làm cho Trần Dương thở phào là Đế Vương cũng không có phát hiện ra mối quan hệ giữa Trần Dương và Hoa Tử Tuyết, cho nên đối với việc Hoa Tử Tuyết rời đi cũng không có ý định can ngăn.
Nhưng điều làm cho Trần Dương lo lắng đó chính là thời gian càng lâu mà không có tin tức đám người Long Cửu truyền về, chắc chắn sẽ làm kinh động đến Đế Vương. Khi đó thì chắc chắn sẽ gây ra rắc rối không nhỏ.
Cả Nam An Đại Lục này đều là lãnh thổ của Vương triều, Trần Dương mặc dù tự tin bản thân không sao, nhưng khi đó cảm giác của Hoa Tử Tuyết chắc chắn sẽ khó xử vô cùng.
Mà Trần Dương đợi ở đây đã hai ngày, trong lòng dù thế nào cũng có chút sốt ruột.
Lát sau, từ xa xa Trần Dương nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới.
Nhìn thấy bóng dáng này, Trần Dương liền mở miệng cười, thân ảnh nhoáng một cái liền tiến tới vươn tay định nói gì đó thì bỗng nhiên sắc mặt phát lạnh, thân ảnh nhoáng lên liền đứng cạnh bên Hoa Tử Tuyết.
Hoa Tử Tuyết thấy Trần Dương liền mừng rỡ, mở miệng muốn nói gì đó thì Trần Dương liền vung tay vỗ ra phía sau lưng.
Nhất thời một đại thủ điên cuồng kéo tới, tiếng gió rít lên vù vù.
Đúng lúc này, từ hư không một thân ảnh lắc lư rồi hiện ra, sắc mặt khó coi nhìn Trần Dương nói:
- Quả nhiên là ngươi. Ngươi dám câu dẫn công chứa, muốn chết!
- Long Bát, ngươi nói gì đó?
Hoa Tử Tuyết sắc mặt đỏ lên, xấu hổ quát.
Mà Long Bát thấy vậy thì chắp tay một cái với Hoa Tử Tuyết nói:
- Công chúa, xin ngài tránh ra một bên. Long Cửu lúc trước nhận lệnh xử lý hắn nhưng không thấy về. Chắc chắn đã bị người hạ độc thủ rồi!
Trần Dương đang muốn nói gì đó, đột nhiên Hoa Tử Tuyết sắc mặt xanh mét, khàn giọng quát:
- Cái gì? Xử lý hắn? Tại sao xử lý hắn?
Long Bát thấy thái độ quyết liệt của Hoa Tử Tuyết thì lửa giận trong mắt càng thêm nồng, nhìn Trần Dương gằn giọng:
- Trần Dương, tốt nhất mau thả công chúa ra. Nếu không, hừ...
- Nếu không thì sao? Ngươi làm được cái cọng lông gì ta?
Trần Dương tức giận nói, nói xong quay qua dùng giọng ôn nhu nói:
- Tử Tuyết, nàng tin ta chứ?
- Trần ca, tất nhiên muội tin huynh. Nhưng xin đừng thù hận phụ thân, người cũng chỉ vì ta...
- Được rồi, muội yên tâm. Ta tự biết chừng mực. Hiện giờ, ta sẽ đưa muội đến nơi an toàn, muội cứ nghỉ ngơi cho khoẻ chờ khi nào đi khỏi chốn thị phi này thì ta sẽ bồi tiếp muội.
Trần Dương chậm rãi nói. Bởi vì lúc này trên mặt Hoa Tử Tuyết đã có tử khí xuất hiện. Dấu hiệu này chính là dấu hiệu khởi điểm của quá trình toái hồn, cho đến khi hồn lực tan hết thì sẽ là lúc tử vong.
Hoa Tử Tuyết nghe vậy liền nhẹ gật đầu.
‘Ta đã chuẩn bị sẵn một vườn khoai lang cho muội rồi!’
Trần Dương nhìn dáng vẻ nhu thuận của Hoa Tử Tuyết, không hiểu sao nở nụ cười ôn nhu, bông đùa một câu, sau đó giơ tay điểm tới một cái, đem Hoa Tử Tuyết thu vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Bản thể của Hoa Tử Tuyết vốn là một tạo hồn phách, việc tiến vào Phán Thần Hệ Thống hầu như không có chút trở ngại gì.
Long Bát đang nói chuyện, bỗng thấy Trần Dương và Hoa Tử Tuyết chàng chàng thiếp thiếp, sau đó thu Hoa Tử Tuyết đâu mất thì giật mình, lửa giận trong mắt sục sôi, không chút khách khí giận dữ rống to:
- Thả Công chúa ra!
- Nói nhiều!
Trần Dương chán ghét phất tay, đột nhiên một thanh tiểu kiếm xanh biếc chém tới, lấy thế nhanh như chớp chém vào người gã.
Long Bát không chút hoang mang khoát tay liền hiện lên một kim sắc quang thuẫn rời tay bay ra, chỉ trong chớp mắt liền bành trướng đón gió hoá thành một cự đại kim thuẫn che chắn trước người.
‘Bang~’
Một âm thanh chát chúa vang lên, Mộc Kiếm xanh biếc chém lên trên kim sắc thuẫn. Kim thuẫn run lên liền bay ngược về phía sau, dường như bị tổn hại không nhẹ, quang mang ảm đạm. Mà Mộc Kiếm thì cũng bay ngược trở lại trong tay Trần Dương.
Long Bát vươn tay đỡ lấy Kim thuẫn, sau khi kiểm tra thấy nó bị hư tổn không nhẹ thì sắc mặt ngưng trọng nhìn Mộc Kiếm trong tay Trần Dương.
Trần Dương thấy một tấm Kim Thuẫn lại có thể cản phá một kiếm của Mộc Kiếm thì sắc mặt bình tĩnh, thân ảnh loé lên một cái lập tức biến mất tại chỗ.
Long Bát thấy cảnh này thì cả kinh, không chút do dự lùi lại, đồng thời há miệng phun ra một tử sắc viên cầu. Tử sắc viên cầu này vừa bay ra lập tức ‘Bụp’ một tiếng nổ ra, chỉ trong nháy mắt liền tạo thành một đoàn tử sắc khí vụ đem toàn thân hắn bảo vệ kín kẽ.
Mà Long Bát vừa làm xong nhưng thứ này thì đột nhiên bên tai liền nghe một tiếng hừ lạnh, cả người tựa như run rẩy, thần thức liền truyền đến một cơn đau mãnh liệt, do vậy tốc độ dưới chân cũng theo đó ngưng lại.
Mà đúng lúc này, bên trên đám tử sắc khí vụ này đột nhiên xuất hiện thân ảnh Trần Dương, lật tay liền lấy ra Ác Vận một kiếm chém xuống.
- Đoạt Mệnh!
Trần Dương quát khẽ, Ác Vận lập tức trong nháy mắt có một tầng tử sắc diễm bao quanh, nhanh như chớp bắn nhanh về phía tử sắc khí vụ.
Mà Long Bát lúc nãy bị trúng một chiêu của Trần Dương, cho nên lúc này vẫn còn choáng váng. Vừa định thần lại đã cảm thấy kiếm quang nhanh như chớp lao tới.
Sắc mặt Long Bát chỉ vừa đảo qua thứ lửa màu tím trên thân kiếm đang chém tới thì gương mặt liền lộ ra vẻ kinh hoảng, không chút do dự chân lùi lại một bước, thân ảnh gã chớp mắt liền lùi xa mấy trượng muốn tránh thoát một kiếm này.
Dĩ nhiên, Long Bát khác xa Long Cửu. Long Cửu tu vi chỉ mới đến Kết Đan Sơ Kỳ, dĩ nhiên cả về tu vi lẫn nhãn lực không thể so sánh với Long Bát.
Long Bát vừa cảm nhận, liền đã biết thứ hoả diễm kia nếu kết hợp với kiếm này mà chém trúng thì gã không chết cũng què quặt.
Bất quá, Long Bát vừa tránh né được kiếm ảnh, còn chưa kịp định thần, thân ảnh vừa chạy ra còn chưa đứng vững thì bỗng nhiên không gian bên cạnh nhúc nhích, một thân ảnh quỷ mị hiện ra.
Thân ảnh này dáng người vừa phải, gương mặt lạnh nhạt, hai mắt lấp loé quang mang vừa xuất hiện liền nhấc tay vung quyền đấm xuống.
Quyền ảnh như sơn, khí thế như hồng, chỉ trong chớp mắt liền ầm ầm đánh xuống.
Thân ảnh này chính là phân thân của Trần Dương, chớp nhoáng thời cơ cực kỳ quỷ mị. Kết hợp với một kiếm kia của Trần Dương vô cùng chuẩn xác. Nhìn từ xa giống như Long Bát tự đâm đầu vào nắm đấm của phân thân đánh ra vậy.
Long Bát thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến. Gã biết rõ rằng lúc này cho dù có tránh né thì cũng không còn kịp nữa, nếu như không kịp thời đối phó thì với một quyền này chắc chắn khó tránh số kiếp. Trong tình cảnh này, Long Bát không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ còn thể đem linh lực toàn thân quán chú vào linh quang hộ thể, thúc giục tử sắc vụ khí càng thêm mạnh mẽ bảo vệ toàn thân.
Mà nếu nhìn kỹ, giờ phút này trên đỉnh đầu Long Bát có một viên châu đang xoay tròn, dường như muốn cứng rắn chống đỡ quyền ảnh của Phân thân vậy.
Phân thân thấy cảnh này, ánh mắt đột nhiên loé lên, đầu quyền đột nhiên xuất hiện kim quang, ầm ầm đánh xuống!
Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng trầm đục, tử sắc vụ khí hoà cùng kim quang hợp lại thành một, bạo liệt mà ra. Mà Long Bát cũng không kịp kêu lên tiếng nào lập tức bị một quyền đánh trúng đầu, sau đó toàn bộ cơ thể chia năm xẻ bảy.
Mà đúng lúc này, Ác Vận bay tới mang theo Tử La Hàn Diễm đem tất cả những mảnh nhỏ này một ngụm đốt sạch.
Trần Dương còn chưa kịp vui mừng thì ngẩng đầu nhìn về phương xa đang có hai đạo thân ảnh đang cấp tốc bay tới. Hắn nhíu mài, không chút do dự thu lại phân thân và Ác Vận rồi độn quang loé lên, cấp tốc phi hành bay về phía xa.
/379
|