Những ngày tiếp theo, Trần Dương đến xin trưởng làng dựng một căn nhà gỗ nho nhỏ phía cuối thôn, gần sát bên cạnh con suối chảy xuống từ trên núi uốn lượn quanh thôn rồi chảy ra xa.
Mà hôm nay, căn nhà nhỏ này lại được trang hoàng bằng các chữ hỉ.
Thôn dân hiếm thấy mới có dịp quây quần như vậy, cho nên tất cả mọi người đều có mặt.
Trưởng thôn là một ông cụ quắc thước, chống một cây quải trượng ngồi chính giữa lễ đường, được xem như người làm chứng.
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết bởi vì không có cha mẹ bên cạnh chứng giám, liền mới trưởng làng thay mặt phụ mẫu, chứng giám cho hôn lễ.
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết mặc trang phục hôn lễ truyền thống của thôn dân, là hai bộ lễ phục có màu đỏ rực, được may bằng một loại vải sợi do người trong thôn tự tay dệt rồi dùng một loại hoa đặc biệt nhuộm màu, cho nên hết sức đặc biệt.
Trong người Trần Dương, thứ không thiếu nhất chính là tiền, do đó buổi hôn lễ chuẩn bị rất tươm tất. Tuy rằng thời gian chuẩn bị không bao lâu thế nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Mà tính tình Trần Dương hào sảng thoái mái, Hoa Tử Tuyết thì hiền dịu nết na, cho nên tất cả người dân trong thôn đều quý mến.
Hôm nay, tiểu Mẫn cũng mặc một bộ đồ đẹp nhất của nó, chạy loanh quoanh vui đùa cùng đám bạn trong thôn. Nhưng đến lúc làm lễ thì tất cả đều bu lại nhìn xem.
Trần Dương đứng đó chờ sẵn, còn Hoa Tử Tuyết thì từ trong buồng trong, được một phụ nữ lớn tuổi có uy tín trong làng dắt ra, mỉm cười cầm tay dẫn nàng đến trước mặt Trần Dương.
- Nhất bái thiên địa!
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết cùng nhau xoay về hướng trời đất bên ngoài vái một cái.
- Nhị bái cao đường!
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết lại cùng nhau bái về phía trưởng thôn đang vuốt râu cười hiền hoà.
- Phu thê giao bái!
Lúc này, Trần Dương và Hoa Tử Tuyết lại đối mặt nhau, cúi đầu về phía nhau đối mặt vái một cái.
Bỗng nhiên..
‘Ái ui~~’
Hai tiếng kêu đồng thời phát ra.
Thì ra là hai người này trong lúc bối rối hồi hộp, lại đập trán vào nhau, làm cho cả thôn đều phát ra tiếng cười vui vẻ, mà hai nhân vật chính sau phút bối rối thì cũng bật cười ha hả.
Trần Dương tất nhiên không đau, hắn kêu lên chính là theo bản năng sợ thê tử bị đau đầu, còn Hoa Tử Tuyết thì chính là cảm thấy đau thực sự.
Tuy nhiên, cảm giác hạnh phúc dâng tràn chẳng mấy chốc đã thay thế cho cảm giác đau đớn.
Tiếng cười rộn rã, tiếng nhạc cụ truyền thống nổi lên, mọi người bắt đầu ca hát nhảy múa.
Ở Hạnh Hoa Thôn có một tục lệ, đó là phát bao lì xì.
Mỗi cặp cô dâu chú rễ sẽ phát bao lì xì cho trẻ em trong thôn để cầu may mắn, ý nghĩa mong được sớm sinh quý tử.
Mà bản thân Hoa Tử Tuyết thực ra bản chất chỉ là một đạo hồn phách, không có khả năng mang thai, cho dù mang thai cũng không thể dựng dục ra một hài nhi hoàn hảo.
Mặc dù biết như vậy, hai người vẫn rất vui vẻ hưng phấn phát kẹo cho đám trẻ con.
Một đống kẹo to sớm đã được Trần Dương chuẩn bị, lúc này vừa đem ra lập tức làm cho đám trẻ con trong thôn vỗ tay hoan hô ầm ĩ, la hét sung sướng một trận.
Trần Dương thì được các bô lão trong thôn kéo đến uống rượu chia vui, từng ngụm rượu chảy vào bụng, từng vò rượu to bè được khui liên tục, mùi rượu thơm nồng toả đi khắp thôn hoà quyện với mùi thơm thoang thoảng của Hạnh Hoa, kết hợp với tiếng cười của thôn dân trong ngày vui này làm cho không gian càng thêm xinh tươi tràn ngập sức sống.
Mà Hoa Tử Tuyết lúc này thì được vô số phụ nữ kéo lại, thì thầm chỉ dẫn gì đó, làm cho sắc mặt của nàng đỏ tới mang tai, cúi gầm đầu không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng lại ‘Ân’ một tiếng.
Trời dần ngả về chiều, ánh hoàng hôn buông xuống, hầu như mọi người đều có rượu trong người, tiếng lè nhè và bước chân xiêu vẹo trở về nhà.
Bất quá, đó là cảnh tượng ở những nơi khác, còn ở căn nhà của Trần Dương ở cuối thôn thì là một cảnh tượng yên tĩnh. Mọi người trong thôn mặc dù vui vẻ nhiệt tình, nhưng cũng biết chừng mực, trời ngả về chiều liền tất cả dọn dẹp rồi rời đi, để lại không gian cho tân lang và tân nương.
Lúc này, Trần Dương và Hoa Tử Tuyết ngồi trên giường.
Chiếc giường này mặc dù nhìn bình thường, thế nhưng nó là do Trần Dương dùng một loại gỗ quý có được từ Thiên Phong Thành để chế tác thành. Tất cả hoa văn đều là những chi tiết tinh xảo Trần Dương tự mình điêu khắc.
Trên mép giường, Hoa Tử Tuyết mặc trang phục truyền thống, ngồi im nơi đó, ánh mắt mơ màng nghĩ đến những ‘bí quyết’ mà các a di trong thôn truyền dạy ban ngày làm cho nàng cảm thấy chân tay bủn rủn.
Nhất là khi tiếng bước chân của Trần Dương ngày càng gần.
Trần Dương sau khi dọn dẹp đóng cửa căn nhà nhỏ, lại cẩn thận bố trí cấm chế cách âm cách giới, thì mới đi vào phòng, nhìn Hoa Tử Tuyết hỏi:
- Vợ yêu, cả ngày nay nàng vất vả rồi. Có mệt hay không? Có muốn ăn chút gì hay không?
Hoa Tử Tuyết nghe vậy thì gật nhẹ đầu nói:
- Thiếp không mệt. Chàng có mệt không?
Hoa Tử Tuyết nói xong lời này thì cảm thấy lời nói của mình có chút mờ ám, vội chữa lời:
- Ý thiếp hỏi là chàng uống nhiều quá...
- Hắc hắc, nương tử, tới tu vi của ta, có thể dùng chữ mệt đó nữa hay sao.
Trần Dương cười ôn nhu, thổi tắt ngọn nến leo lét giữa phòng rồi tiến tới ngồi cạnh Hoa Tử Tuyết, cầm tay nàng rồi nói:
- Vợ yêu, cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng đã đồng ý.
- Trần ca, chính thiếp mới phải cảm ơn chàng, chính chàng đã mang lại cho thiếp những ngày thật đẹp, không còn lo lắng hay phải đối diện với sự cô độc tịch mịch nữa...
Hoa Tử Tuyết mỉm cười, ôn nhu dùng tay vuốt ve gương mặt của Trần Dương như muốn đem từng đường nét của hắn khắc ghi vào trong tâm khảm.
Trần Dương cầm lấy cánh tay của Hoa Tử Tuyết, mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng ong mềm nhuyễn, thì thầm vào tai nàng:
- Hôm nay mà nàng còn gọi ta là Trần ca sao?
Hoa Tử Tuyết nghe vậy thì cảm nhận làn hơi nóng hổi phà vào tai, toàn thân như bị trúng định thân thuật, có cảm giác tê tê từ đầu đến chân, cố hết sức gọi:
- Chồng yêu...
Tiếng nói của Hoa Tử Tuyết lúc này tựa như muỗi kêu, nhưng lại mang theo âm sắc như mời như gọi, ngọt ngào thấu tâm can, chỉ trong phút chốc đã như một ngọn lửa làm bùng phát lửa nóng trong lòng Trần Dương, khiến cho gian phòng bỗng chốc vang lên những âm thanh kiều diễm ướt át...
...
Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt Trần Dương và Hoa Tử Tuyết ở lại nơi này đã được nửa năm.
Bình thường, Trần Dương thường ra ngoài săn bắt, đốn củi, thỉnh thoảng đi câu cá. Còn Hoa Tử Tuyết thì ở nhà nấu cơm, giặt giũ. Hoàn toàn là cuộc sống của phàm nhân.
Trần Dương thậm chí còn không quan tâm đến linh lực hay tu vi gì, kể cả khi đốn củi hay bắt cá đều tuyệt đối sử dụng sức lực bình thường như một phàm nhân.
Không khí trong Hạnh Hoa Thôn sớm đã trở lại bình thường. Ngoại trừ âm thanh những đứa trẻ nô đùa thì cũng là tiếng nói chuyện bàn tán với nhau về những chuyện lặt vặt trong thôn.
Lúc này, có hai người phụ nữ đang ngồi, tay cầm kim vá lại một cái áo đã sờn, miệng thì nói chuyện.
- Này Mai tẩu, tiểu Dương sáng nay lại mang tới cho ta một con cá lớn. Hay là chiều nay tẩu sang nhà ta dùng cơm nhé?
- Phi muội, tiểu Tuyết cũng mang cho ta một bó rau rất tươi, tỷ đã định sẽ nấu cho lão gia nhà ta một món canh thật ngon, hay là để dịp khác nhé.
- Vậy sao, ài, hai vợ chồng này đúng là thật tốt. Ngày thường đều cho cá cho thịt, cha muội mỗi lúc nói chuyện đều nhắc tới tiểu Dương, nói rằng Hạnh Hoa thôn có tiểu Dương đúng là phúc khí.
- Tỷ cũng nghĩ như vậy. Bất quá, có lần ta thấy tiểu Tuyết ngồi bên suối mà khóc, cũng không biết là có chuyện gì... Người tốt như vậy, cho dù có chuyện gì thì ông trời cũng đúng thật là không công bằng.
- Tỷ tỷ, hay là muội nghĩ như vầy, tối nay chúng ta cùng nhau làm bữa cơm rồi mời hai vợ chồng tiểu Dương đến dùng cơm, tỷ thấy sao?
- Tốt, chủ ý này rất hay...
Hai người vừa nói, vừa bàn bạc cách thức nấu các món sao cho thật ngon.
Bất quá, ngay lúc này từ phía xa đột nhiên có tiếng gọi:
- Mai Tẩu, Phi Tẩu, hai người đang nói gì đó?
Người đi tới là Hoa Tử Tuyết.
Lúc này, Hoa Tử Tuyết tóc búi cao, quần áo càng thêm đơn sơ giản dị, hoàn toàn là hình dáng một phụ nữ đã có chồng.
Hai người đang nói chuyện, nhìn thấy Hoa Tử Tuyết đi tới thì cũng vui vẻ cười vẫy tay nói:
- Tiểu Tuyết, tiểu Dương đâu rồi. Tối nay muội cùng tiểu Dương sang chỗ tỷ dùng cơm nhé. Con cá tiểu Dương mang lúc sáng và bó rau muội mang sang quá to, chúng ta ăn cũng không hết a.
- Phải đó tiểu Tuyết, thêm hai người thì thêm hai đôi đũa mà thôi. Chúng ta đã là cùng thôn, cũng nên nhiều giao lưu tình cảm mới phải.
- Nếu hai vị tỷ tỷ đã nói như vậy thì tiểu muội sao có thể không đồng ý. Nhưng mà chồng muội đang đi đốn củi, không biết khi nào mới trở về. Nếu như huynh ấy không trở về kịp thì muội cũng không dám hứa trước.
Hoa Tử Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Mà ngay lúc này, đột nhiên người tên Mai tỷ nói:
- Tuyết muội, không cần lo lắng nữa, muội xem kìa.
Nói rồi, chỉ ngón tay về phía đầu thôn.
Chỉ thấy nơi đó có một thanh niên mặc áo vải thô, trên vai vác một bó củi, tay xách theo một giỏ nấm, đang mỉm cười đi vào, chính là Trần Dương.
Cước bộ Trần Dương rất nhanh đã đi đến chỗ Hoa Tử Tuyết.
Nhìn thấy trán Trần Dương có mồ hôi, Tử Tuyết liền đứng dậy dùng tay áo cẩn thận lau với vẻ mặt quan tâm, làm cho hai người kia cũng cảm thấy ghen tị, cười nói:
- Tiểu Dương, đệ thật có phúc khí, có người vợ tốt, nhớ phải giữ cho kỹ, đừng để mất a!
- Mai tẩu, đệ sao có thể để mất nàng được chứ. À, sức khoẻ của Mai gia gia đã tốt hơn chưa. Đệ đi rừng có ít nấm, hay là tỷ lấy một ít về cho gia gia bồi bổ thân thể.
Trần Dương cười tươi đưa giỏ nấm ra.
Mai tỷ mỉm cười, nói:
- Cảm ơn đệ, sức khoẻ của lão nhân gia đã ổn rồi. Tối nay chúng ta muốn cùng nhau làm một bữa cơm gia đình, hai vợ chồng đệ nhớ đến ăn chung cho vui nhé!
- Tất nhiên là được rồi, Mai tẩu.
Trần Dương cười nói, bộ dáng cực kỳ hoà nhã thân thiện.
Mà hôm nay, căn nhà nhỏ này lại được trang hoàng bằng các chữ hỉ.
Thôn dân hiếm thấy mới có dịp quây quần như vậy, cho nên tất cả mọi người đều có mặt.
Trưởng thôn là một ông cụ quắc thước, chống một cây quải trượng ngồi chính giữa lễ đường, được xem như người làm chứng.
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết bởi vì không có cha mẹ bên cạnh chứng giám, liền mới trưởng làng thay mặt phụ mẫu, chứng giám cho hôn lễ.
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết mặc trang phục hôn lễ truyền thống của thôn dân, là hai bộ lễ phục có màu đỏ rực, được may bằng một loại vải sợi do người trong thôn tự tay dệt rồi dùng một loại hoa đặc biệt nhuộm màu, cho nên hết sức đặc biệt.
Trong người Trần Dương, thứ không thiếu nhất chính là tiền, do đó buổi hôn lễ chuẩn bị rất tươm tất. Tuy rằng thời gian chuẩn bị không bao lâu thế nhưng mọi thứ đều đầy đủ.
Mà tính tình Trần Dương hào sảng thoái mái, Hoa Tử Tuyết thì hiền dịu nết na, cho nên tất cả người dân trong thôn đều quý mến.
Hôm nay, tiểu Mẫn cũng mặc một bộ đồ đẹp nhất của nó, chạy loanh quoanh vui đùa cùng đám bạn trong thôn. Nhưng đến lúc làm lễ thì tất cả đều bu lại nhìn xem.
Trần Dương đứng đó chờ sẵn, còn Hoa Tử Tuyết thì từ trong buồng trong, được một phụ nữ lớn tuổi có uy tín trong làng dắt ra, mỉm cười cầm tay dẫn nàng đến trước mặt Trần Dương.
- Nhất bái thiên địa!
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết cùng nhau xoay về hướng trời đất bên ngoài vái một cái.
- Nhị bái cao đường!
Trần Dương và Hoa Tử Tuyết lại cùng nhau bái về phía trưởng thôn đang vuốt râu cười hiền hoà.
- Phu thê giao bái!
Lúc này, Trần Dương và Hoa Tử Tuyết lại đối mặt nhau, cúi đầu về phía nhau đối mặt vái một cái.
Bỗng nhiên..
‘Ái ui~~’
Hai tiếng kêu đồng thời phát ra.
Thì ra là hai người này trong lúc bối rối hồi hộp, lại đập trán vào nhau, làm cho cả thôn đều phát ra tiếng cười vui vẻ, mà hai nhân vật chính sau phút bối rối thì cũng bật cười ha hả.
Trần Dương tất nhiên không đau, hắn kêu lên chính là theo bản năng sợ thê tử bị đau đầu, còn Hoa Tử Tuyết thì chính là cảm thấy đau thực sự.
Tuy nhiên, cảm giác hạnh phúc dâng tràn chẳng mấy chốc đã thay thế cho cảm giác đau đớn.
Tiếng cười rộn rã, tiếng nhạc cụ truyền thống nổi lên, mọi người bắt đầu ca hát nhảy múa.
Ở Hạnh Hoa Thôn có một tục lệ, đó là phát bao lì xì.
Mỗi cặp cô dâu chú rễ sẽ phát bao lì xì cho trẻ em trong thôn để cầu may mắn, ý nghĩa mong được sớm sinh quý tử.
Mà bản thân Hoa Tử Tuyết thực ra bản chất chỉ là một đạo hồn phách, không có khả năng mang thai, cho dù mang thai cũng không thể dựng dục ra một hài nhi hoàn hảo.
Mặc dù biết như vậy, hai người vẫn rất vui vẻ hưng phấn phát kẹo cho đám trẻ con.
Một đống kẹo to sớm đã được Trần Dương chuẩn bị, lúc này vừa đem ra lập tức làm cho đám trẻ con trong thôn vỗ tay hoan hô ầm ĩ, la hét sung sướng một trận.
Trần Dương thì được các bô lão trong thôn kéo đến uống rượu chia vui, từng ngụm rượu chảy vào bụng, từng vò rượu to bè được khui liên tục, mùi rượu thơm nồng toả đi khắp thôn hoà quyện với mùi thơm thoang thoảng của Hạnh Hoa, kết hợp với tiếng cười của thôn dân trong ngày vui này làm cho không gian càng thêm xinh tươi tràn ngập sức sống.
Mà Hoa Tử Tuyết lúc này thì được vô số phụ nữ kéo lại, thì thầm chỉ dẫn gì đó, làm cho sắc mặt của nàng đỏ tới mang tai, cúi gầm đầu không nói một lời, chỉ thỉnh thoảng lại ‘Ân’ một tiếng.
Trời dần ngả về chiều, ánh hoàng hôn buông xuống, hầu như mọi người đều có rượu trong người, tiếng lè nhè và bước chân xiêu vẹo trở về nhà.
Bất quá, đó là cảnh tượng ở những nơi khác, còn ở căn nhà của Trần Dương ở cuối thôn thì là một cảnh tượng yên tĩnh. Mọi người trong thôn mặc dù vui vẻ nhiệt tình, nhưng cũng biết chừng mực, trời ngả về chiều liền tất cả dọn dẹp rồi rời đi, để lại không gian cho tân lang và tân nương.
Lúc này, Trần Dương và Hoa Tử Tuyết ngồi trên giường.
Chiếc giường này mặc dù nhìn bình thường, thế nhưng nó là do Trần Dương dùng một loại gỗ quý có được từ Thiên Phong Thành để chế tác thành. Tất cả hoa văn đều là những chi tiết tinh xảo Trần Dương tự mình điêu khắc.
Trên mép giường, Hoa Tử Tuyết mặc trang phục truyền thống, ngồi im nơi đó, ánh mắt mơ màng nghĩ đến những ‘bí quyết’ mà các a di trong thôn truyền dạy ban ngày làm cho nàng cảm thấy chân tay bủn rủn.
Nhất là khi tiếng bước chân của Trần Dương ngày càng gần.
Trần Dương sau khi dọn dẹp đóng cửa căn nhà nhỏ, lại cẩn thận bố trí cấm chế cách âm cách giới, thì mới đi vào phòng, nhìn Hoa Tử Tuyết hỏi:
- Vợ yêu, cả ngày nay nàng vất vả rồi. Có mệt hay không? Có muốn ăn chút gì hay không?
Hoa Tử Tuyết nghe vậy thì gật nhẹ đầu nói:
- Thiếp không mệt. Chàng có mệt không?
Hoa Tử Tuyết nói xong lời này thì cảm thấy lời nói của mình có chút mờ ám, vội chữa lời:
- Ý thiếp hỏi là chàng uống nhiều quá...
- Hắc hắc, nương tử, tới tu vi của ta, có thể dùng chữ mệt đó nữa hay sao.
Trần Dương cười ôn nhu, thổi tắt ngọn nến leo lét giữa phòng rồi tiến tới ngồi cạnh Hoa Tử Tuyết, cầm tay nàng rồi nói:
- Vợ yêu, cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng đã đồng ý.
- Trần ca, chính thiếp mới phải cảm ơn chàng, chính chàng đã mang lại cho thiếp những ngày thật đẹp, không còn lo lắng hay phải đối diện với sự cô độc tịch mịch nữa...
Hoa Tử Tuyết mỉm cười, ôn nhu dùng tay vuốt ve gương mặt của Trần Dương như muốn đem từng đường nét của hắn khắc ghi vào trong tâm khảm.
Trần Dương cầm lấy cánh tay của Hoa Tử Tuyết, mỉm cười, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy lưng ong mềm nhuyễn, thì thầm vào tai nàng:
- Hôm nay mà nàng còn gọi ta là Trần ca sao?
Hoa Tử Tuyết nghe vậy thì cảm nhận làn hơi nóng hổi phà vào tai, toàn thân như bị trúng định thân thuật, có cảm giác tê tê từ đầu đến chân, cố hết sức gọi:
- Chồng yêu...
Tiếng nói của Hoa Tử Tuyết lúc này tựa như muỗi kêu, nhưng lại mang theo âm sắc như mời như gọi, ngọt ngào thấu tâm can, chỉ trong phút chốc đã như một ngọn lửa làm bùng phát lửa nóng trong lòng Trần Dương, khiến cho gian phòng bỗng chốc vang lên những âm thanh kiều diễm ướt át...
...
Thời gian trôi qua thật mau, chớp mắt Trần Dương và Hoa Tử Tuyết ở lại nơi này đã được nửa năm.
Bình thường, Trần Dương thường ra ngoài săn bắt, đốn củi, thỉnh thoảng đi câu cá. Còn Hoa Tử Tuyết thì ở nhà nấu cơm, giặt giũ. Hoàn toàn là cuộc sống của phàm nhân.
Trần Dương thậm chí còn không quan tâm đến linh lực hay tu vi gì, kể cả khi đốn củi hay bắt cá đều tuyệt đối sử dụng sức lực bình thường như một phàm nhân.
Không khí trong Hạnh Hoa Thôn sớm đã trở lại bình thường. Ngoại trừ âm thanh những đứa trẻ nô đùa thì cũng là tiếng nói chuyện bàn tán với nhau về những chuyện lặt vặt trong thôn.
Lúc này, có hai người phụ nữ đang ngồi, tay cầm kim vá lại một cái áo đã sờn, miệng thì nói chuyện.
- Này Mai tẩu, tiểu Dương sáng nay lại mang tới cho ta một con cá lớn. Hay là chiều nay tẩu sang nhà ta dùng cơm nhé?
- Phi muội, tiểu Tuyết cũng mang cho ta một bó rau rất tươi, tỷ đã định sẽ nấu cho lão gia nhà ta một món canh thật ngon, hay là để dịp khác nhé.
- Vậy sao, ài, hai vợ chồng này đúng là thật tốt. Ngày thường đều cho cá cho thịt, cha muội mỗi lúc nói chuyện đều nhắc tới tiểu Dương, nói rằng Hạnh Hoa thôn có tiểu Dương đúng là phúc khí.
- Tỷ cũng nghĩ như vậy. Bất quá, có lần ta thấy tiểu Tuyết ngồi bên suối mà khóc, cũng không biết là có chuyện gì... Người tốt như vậy, cho dù có chuyện gì thì ông trời cũng đúng thật là không công bằng.
- Tỷ tỷ, hay là muội nghĩ như vầy, tối nay chúng ta cùng nhau làm bữa cơm rồi mời hai vợ chồng tiểu Dương đến dùng cơm, tỷ thấy sao?
- Tốt, chủ ý này rất hay...
Hai người vừa nói, vừa bàn bạc cách thức nấu các món sao cho thật ngon.
Bất quá, ngay lúc này từ phía xa đột nhiên có tiếng gọi:
- Mai Tẩu, Phi Tẩu, hai người đang nói gì đó?
Người đi tới là Hoa Tử Tuyết.
Lúc này, Hoa Tử Tuyết tóc búi cao, quần áo càng thêm đơn sơ giản dị, hoàn toàn là hình dáng một phụ nữ đã có chồng.
Hai người đang nói chuyện, nhìn thấy Hoa Tử Tuyết đi tới thì cũng vui vẻ cười vẫy tay nói:
- Tiểu Tuyết, tiểu Dương đâu rồi. Tối nay muội cùng tiểu Dương sang chỗ tỷ dùng cơm nhé. Con cá tiểu Dương mang lúc sáng và bó rau muội mang sang quá to, chúng ta ăn cũng không hết a.
- Phải đó tiểu Tuyết, thêm hai người thì thêm hai đôi đũa mà thôi. Chúng ta đã là cùng thôn, cũng nên nhiều giao lưu tình cảm mới phải.
- Nếu hai vị tỷ tỷ đã nói như vậy thì tiểu muội sao có thể không đồng ý. Nhưng mà chồng muội đang đi đốn củi, không biết khi nào mới trở về. Nếu như huynh ấy không trở về kịp thì muội cũng không dám hứa trước.
Hoa Tử Tuyết mỉm cười nhẹ nhàng nói.
Mà ngay lúc này, đột nhiên người tên Mai tỷ nói:
- Tuyết muội, không cần lo lắng nữa, muội xem kìa.
Nói rồi, chỉ ngón tay về phía đầu thôn.
Chỉ thấy nơi đó có một thanh niên mặc áo vải thô, trên vai vác một bó củi, tay xách theo một giỏ nấm, đang mỉm cười đi vào, chính là Trần Dương.
Cước bộ Trần Dương rất nhanh đã đi đến chỗ Hoa Tử Tuyết.
Nhìn thấy trán Trần Dương có mồ hôi, Tử Tuyết liền đứng dậy dùng tay áo cẩn thận lau với vẻ mặt quan tâm, làm cho hai người kia cũng cảm thấy ghen tị, cười nói:
- Tiểu Dương, đệ thật có phúc khí, có người vợ tốt, nhớ phải giữ cho kỹ, đừng để mất a!
- Mai tẩu, đệ sao có thể để mất nàng được chứ. À, sức khoẻ của Mai gia gia đã tốt hơn chưa. Đệ đi rừng có ít nấm, hay là tỷ lấy một ít về cho gia gia bồi bổ thân thể.
Trần Dương cười tươi đưa giỏ nấm ra.
Mai tỷ mỉm cười, nói:
- Cảm ơn đệ, sức khoẻ của lão nhân gia đã ổn rồi. Tối nay chúng ta muốn cùng nhau làm một bữa cơm gia đình, hai vợ chồng đệ nhớ đến ăn chung cho vui nhé!
- Tất nhiên là được rồi, Mai tẩu.
Trần Dương cười nói, bộ dáng cực kỳ hoà nhã thân thiện.
/379
|