Đổng Siêu nghe vậy nhíu mài, đưa ánh mắt nhìn Trần Dương thật kỹ, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, dường như nhớ lại điều gì đó.
Trần Dương thấy sắc mặt của Đổng Siêu thì lãnh đạm nói:
- Ngày ấy từ biệt, xem ra Đổng trưởng lão vẫn nhớ ta?
- Ngươi…ngươi là Trần Dương đó?!?
- Đúng vậy. Khi xưa ta bị Phiên Thiên Tông treo thưởng truy đuổi, không thể nào không mai danh ẩn tích. Hiện giờ tu vi có chút tinh tiến nên định tìm Phiên Thiên Tông hỏi thăm sức khoẻ một hai sẵn tiện xin một cái công đạo đây.
Trần Dương lạnh nhạt nói.
Đổng Siêu nghe vậy cười khổ:
- Ta sớm đã cảnh báo chuyện này với đám đầu đất kia, nhưng bọn họ không chịu nghe. Ài, Trần đạo hữu, không biết lần này ngươi muốn công đạo như thế nào?
Trần Dương có chút ngạc nhiên nhìn Đổng Siêu, nhất thời không đoán ra ý tứ của người này.
Mà Đổng Siêu thực ra cũng không có nói láo. Bản thân gã khi trước đối với nguyên nhân đầu tiên là Bạch Nhãn cũng nhìn rất không vừa mắt, cho nên đối với Trần Dương cũng không có ân oán gì. Một chuỗi sự kiện tiếp theo gã cũng không có chút nào tham gia mà lại dửng dưng ngoài cuộc.
Hơn nữa, hôm nay đến đây, mặc dù nhìn như vô tình, nhưng thực ra dao động kịch liệt của việc đấu pháp sớm đã bị Phiên Thiên Tông phát hiện, Đổng Siêu sớm đã ở phía xa quan sát, chỉ là không tiện hiện thân. Một màn Phàn Dương bị Trần Dương bắt lấy nguyên anh cũng bị gã chứng kiến, nhất thời đối với Trần Dương cũng sinh tâm kiêng kị không thôi.
Cho nên, Đổng Siêu hiện giờ cũng không muốngây nên chuyện gì không cần thiết với Trần Dương mà chủ yếu nghiêng về phương án dĩ hoà vi quý hơn. Dù sao, đến cấp độ của gã, cũng không muốn tuỳ tiện chém giết mà không vì mục đích gì.
Trần Dương suy nghĩ một lúc liền nói:
- Chỉ cần Đổng huynh chuyển lời đến Tông chủ, từ hôm nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tất cả những chuyện khi trước xem như toàn bộ bỏ qua. Nếu không, Trần mỗ tuỳ thời phụng bồi.
- Tốt, ta sẽ chuyển lời này đến Tông chủ.
Đổng Siêu dõng dạc nói, sau đó xoay người rời đi. Trước khi đi ánh mắt còn đảo qua khu vực chung quanh mười dặm, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dường như chỉ cần gã động sát khí thì sẽ có một cỗ nguy hiểm bạo phát ra vậy.
Nhìn bóng dáng Đổng Siêu rời đi, Trần Dương thở ra một hơi.
Thực ra hôm nay Trần Dương bày đại trận này ở đây, mục đích chính là giải quyết một lần ân oán với Phiên Thiên Tông. Mà hiện giờ thái độ Đổng Siêu như vậy càng làm cho Trần Dương thêm hiểu những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này vốn đã sống lâu năm, việc gì ra tay cũng có chừng mực. Thậm chí ngay cả Phàn Dương lúc trước, nếu không phải khinh địch hoặc là thêm một phần đa nghi nữa thì chắc chắn hôm nay cũng không táng thân tại đây, hơn nữa, nếu như gã cố ý cố thủ tại Phán Thần Thương Hội thì Trần Dương chắc chắn phải đau đầu suy nghĩ thêm một phen.
Tất nhiên, tất cả cũng chỉ là nếu như, bởi vì Phàn Dương này quả thật là không có mắt, chống ai không chống, lại tự đâm đầu kiếm chuyện với nhân vật chính, kết cục cũng chỉ có một kết quả bi thảm mà thôi.
Mà Trần Dương sau khi giải quyết xong mọi việc thì trở lại Thiên Phong Thành, bắt đầu sắp xếp mọi việc.
Hiện giờ Phàn Dương đã trừ, Phán Thần Thương Hội cũng đã có căn cơ vững chắc cho nên ngoại trừ việc trao Từ Hi Viên cho Điền Thi Dung đào tạo thì Trần Dương chỉ việc gia tăng cấm chế trận pháp cho Phán Thần Thương Hội, đồng thời đối với Phán Thần Cung cũng có nhiều sự tăng cường về mặt công pháp cũng như các loại tổ chức sắp xếp.
Trần Dương cũng đem Chiến Thương giao lại cho phân thân sử dụng. Lúc này, đại trận của Phán Thần Thương Hội đã được Trần Dương gia cố thêm rất nhiều cấm chế công kích cực mạnh, cho nên cũng không cần đến tự mình Chiến Thương trấn giữ nữa. Lúc này, Trần Dương đã đem toàn bộ đội ngũ người trong Phán Thần Thương Hội thanh lọc sạch sẽ, chỉ còn lại những người thuộc về Phán Thần Cung mà thôi, cho nên cũng không sợ phát sinh thêm chuyện tình cưu chiếm thước sào như lúc trước.
Mặt khác, sau đó mấy ngày, Phiên Thiên Tông cũng cử Đổng Siêu đến nói chuyện với Trần Dương. Cũng không biết đôi bên nói chuyện gì, sau đó nửa ngày Đổng Siêu nhẹ nhàng rời đi.
Trần Dương ở lại Thiên Phong Thành thêm mấy ngày thì cũng rời đi.
Lúc này, đám người Điền Thi Dung đã được Trần Dương ban cho khả năng trực tiếp thu lại hồn phách của người vi phạm do những binh vệ bắt về, từ đó trực tiếp chuyển vào lệnh bài rồi đưa đến cho Đệ Nhất Ngục Vương và Đệ Nhị Ngục Vương xử lý.
Từ hôm nay, một hệ thống khép kín mới chính thức bắt đầu khởi động. Trần Dương cũng không cần vì những vụ án nhỏ mà ra tay nữa, trong khi đó, những điểm công đức ở những vụ án nhỏ này sẽ được chuyển đến cho hắn.
Trần Dương đối với chuyện tình này cũng cảm thấy vui mừng. Mà chính Khí Linh cũng cảm thán không thôi, đối với sự sắp xếp của Trần Dương cũng tán dương không ngừng.
Càng hiểu biết nhiều, Trần Dương đối với sự đa dạng của Phán Thần Hệ Thống càng cảm thấy kinh ngạc. Thậm chí, ngay khi hoàn thành xong việc bàn giao công việc cho đám người thì Trần Dương lại càng cảm thấy nghi ngờ, không biết cái thế giới hắn đang sống có phải là một Phán Thần Hệ Thống nào đó do một vị Phán Quan Tối Cao nắm giữ hay không? Nếu như vậy, bản thân Trần Dương cũng chỉ là một con cờ để người ta tiêu khiển mà thôi.
Chuyện này làm cho Trần Dương suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ nhiều thì cũng không có tác dụng gì, cho nên chỉ đành ôm theo tâm sự mà rời đi, tiến về phía Nam để đến Thương Long Môn.
Theo như lời của Cẩm Y Vệ Bạch Chính thì Truyền Tống Trận ở Nam An Đại Lục này chỉ có thể đưa người đến Vô Biên Hải, từ đó mới có thể đến bờ bên kia thuộc về Kiến Hoà Đại lục, là nơi có nhiều quốc gia cộng đồng sinh sống, trong số đó có cả Âu quốc và Lạc quốc, nơi Trần Dương từng đi qua.
Mà ở Kiến Hoà Đại Lục, Thương Long Môn cũng có một phân tông rất lớn, nơi này ban đầu được xây dựng chủ yếu để bảo vệ và xây dựng Truyền Tống Trận đi đến Hoang Địa. Dần dần sau này theo sự phát triển thì cũng trở thành một phân tông cỡ lớn, thậm chí còn gần ngang ngửa với sơn môn chính của Thương Long Môn.
Tuy nhiên, về lý do tại sao ở Nam An đại lục lại không đặt các Truyền Tống Trận thông đến Hoang Địa, mà cần phải đặt ở Kiến Hoà đại lục thì ngay cả Bạch Chính cũng không biết. Chỉ biết là Bạch Chính từng đặt câu hỏi này với một vị tiền bối trong tông môn thì chỉ nhận được cái lắc đầu.
Theo Trần Dương suy đoán, rất có thể, thực ra ở Kiến Hoà đại lục, rất có thể vách ngăn không gian yếu ớt hơn ở Nam An đại lục rất nhiều, do vậy mới có thể xuất hiện những tiếp điểm không gian, từ đó giúp cho quá trình Truyền Tống Trận thuận lợi hơn rất nhiều.
Phải biết, theo những kiến thức mà Trần Dương biết, thì các không gian hầu như đều song song hoặc xen kẽ nhau, thỉnh thoảng lại có sự va chạm, dẫn đến các không gian này sẽ xuất hiện những điểm tiếp xúc chồng lên nhau. Đối với người thường mà nói, đây là một đại thảm hoạ, vì những tiếp điểm này, một khi người bình thường tiến nhập chắc chắn sẽ phanh thây phàm nhân ra không còn mảnh vụn nào.
Thế nhưng, đối với những tu sĩ có thần thông to lớn thì đây lại là những lối đi tuyệt vời để đến với thế giới bên kia.
Bởi vậy, cho nên Nam An đại lục này nhìn qua có trình độ tu tiên còn cao cấp hơn Kiến Hoà đại lục rất nhiều, thế nhưng lại chỉ có Truyền Tống Trận đi đến Vô Biên Hải chứ không có Truyền Tống Trận đi đến Hoang Địa cũng là điều dễ hiểu.
Bất quá, Cao tầng Vương Triều chắc chắn cũng biết được bí mật này, cho nên mới đặt Kinh Đô ở phía Bắc đại lục mà không phải là trung tâm Nam An đại lục.
Xem ra, dù bất cứ ai và bất cứ ở nơi đâu cũng có những chuyện tình rất bí ẩn xuất hiện. Trần Dương cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều. Hiện giờ sự quan tâm nhất của hắn chính là trở về Vô Biên Hải tìm Viên Tử Nguyệt rồi sau đó trở về Hoang Địa, tìm cách khám phá bí mật của lối đi thông đến Tam Giới như những gì hắn tìm hiểu được.
Trần Dương ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu, một đường bay đi.
Khoảng cách từ Thiên Phong Thành đến Thương Long Môn không gần, Trần Dương mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì phi hành cũng mất gần một tháng mới đến nơi.
Thương Long Môn là một trong mấy đại tông môn hàng đầu của Nam An Đại Lục. Nghe nói, môn phái này năm xưa có nguyên uyên sâu xa với Long tộc, nhưng sau đó không biết lý do gì mà từ từ chuyện này bị chìm xuống. Hiện giờ, Thương Long Môn là một môn phái chuyên về kinh doanh và luyện chế đan dược, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến Long tộc ngoại trừ cái tên cả.
Mà Thương Long Môn cũng không hổ là tông phái siêu cấp, chẳng những tông môn trải dài trong một khu vực vô cùng rộng lớn mà còn phân chia ra rất nhiều thế lực nhỏ, toả khắp nơi trong Nam An đại lục. Tuy nhiên, ở phía Nam này thì Thương Long Môn mới thật sự nổi danh, có thể nói là không người không biết.
Chẳng những giới tu sĩ biết đến mà ngay cả những phàm nhân cũng được nghe nói tới.
Sở dĩ có chuyện này, đó chính là vì Thương Long Môn cũng không như những tông môn khác, chỉ nhận người có tiềm chất tu tiên, mà Thương Long Môn cũng nhận những người có đầu óc kinh doanh thương nghiệp, chủ yếu là phục vụ cho các thế lực nhỏ lẻ bên ngoài.
Mà đối với chuyện này, các thế lực khác cũng không dám hé răng nói gì, dù sao ở miền Nam này, Thương Long Môn sớm đã thâm căn cố đế, dù cho có người nào đó bức xúc thì cũng không dám nói nửa lời.
Mà những phàm nhân thì đối với Thương Long Môn càng có sự tôn sùng cuồng nhiệt, mỗi người đều có mơ ước được gia nhập vào thế lực này, xem đó là mục tiêu phấn đấu cả đời mình. Chuyện này làm cho Thương Long Môn càng ngày càng thêm phát triển, những nhân tài cũng theo đó cuồn cuộn đầu nhập mà vào, tựa như tuyết lăn, càng ngày càng lớn.
Trần Dương thấy sắc mặt của Đổng Siêu thì lãnh đạm nói:
- Ngày ấy từ biệt, xem ra Đổng trưởng lão vẫn nhớ ta?
- Ngươi…ngươi là Trần Dương đó?!?
- Đúng vậy. Khi xưa ta bị Phiên Thiên Tông treo thưởng truy đuổi, không thể nào không mai danh ẩn tích. Hiện giờ tu vi có chút tinh tiến nên định tìm Phiên Thiên Tông hỏi thăm sức khoẻ một hai sẵn tiện xin một cái công đạo đây.
Trần Dương lạnh nhạt nói.
Đổng Siêu nghe vậy cười khổ:
- Ta sớm đã cảnh báo chuyện này với đám đầu đất kia, nhưng bọn họ không chịu nghe. Ài, Trần đạo hữu, không biết lần này ngươi muốn công đạo như thế nào?
Trần Dương có chút ngạc nhiên nhìn Đổng Siêu, nhất thời không đoán ra ý tứ của người này.
Mà Đổng Siêu thực ra cũng không có nói láo. Bản thân gã khi trước đối với nguyên nhân đầu tiên là Bạch Nhãn cũng nhìn rất không vừa mắt, cho nên đối với Trần Dương cũng không có ân oán gì. Một chuỗi sự kiện tiếp theo gã cũng không có chút nào tham gia mà lại dửng dưng ngoài cuộc.
Hơn nữa, hôm nay đến đây, mặc dù nhìn như vô tình, nhưng thực ra dao động kịch liệt của việc đấu pháp sớm đã bị Phiên Thiên Tông phát hiện, Đổng Siêu sớm đã ở phía xa quan sát, chỉ là không tiện hiện thân. Một màn Phàn Dương bị Trần Dương bắt lấy nguyên anh cũng bị gã chứng kiến, nhất thời đối với Trần Dương cũng sinh tâm kiêng kị không thôi.
Cho nên, Đổng Siêu hiện giờ cũng không muốngây nên chuyện gì không cần thiết với Trần Dương mà chủ yếu nghiêng về phương án dĩ hoà vi quý hơn. Dù sao, đến cấp độ của gã, cũng không muốn tuỳ tiện chém giết mà không vì mục đích gì.
Trần Dương suy nghĩ một lúc liền nói:
- Chỉ cần Đổng huynh chuyển lời đến Tông chủ, từ hôm nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tất cả những chuyện khi trước xem như toàn bộ bỏ qua. Nếu không, Trần mỗ tuỳ thời phụng bồi.
- Tốt, ta sẽ chuyển lời này đến Tông chủ.
Đổng Siêu dõng dạc nói, sau đó xoay người rời đi. Trước khi đi ánh mắt còn đảo qua khu vực chung quanh mười dặm, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dường như chỉ cần gã động sát khí thì sẽ có một cỗ nguy hiểm bạo phát ra vậy.
Nhìn bóng dáng Đổng Siêu rời đi, Trần Dương thở ra một hơi.
Thực ra hôm nay Trần Dương bày đại trận này ở đây, mục đích chính là giải quyết một lần ân oán với Phiên Thiên Tông. Mà hiện giờ thái độ Đổng Siêu như vậy càng làm cho Trần Dương thêm hiểu những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này vốn đã sống lâu năm, việc gì ra tay cũng có chừng mực. Thậm chí ngay cả Phàn Dương lúc trước, nếu không phải khinh địch hoặc là thêm một phần đa nghi nữa thì chắc chắn hôm nay cũng không táng thân tại đây, hơn nữa, nếu như gã cố ý cố thủ tại Phán Thần Thương Hội thì Trần Dương chắc chắn phải đau đầu suy nghĩ thêm một phen.
Tất nhiên, tất cả cũng chỉ là nếu như, bởi vì Phàn Dương này quả thật là không có mắt, chống ai không chống, lại tự đâm đầu kiếm chuyện với nhân vật chính, kết cục cũng chỉ có một kết quả bi thảm mà thôi.
Mà Trần Dương sau khi giải quyết xong mọi việc thì trở lại Thiên Phong Thành, bắt đầu sắp xếp mọi việc.
Hiện giờ Phàn Dương đã trừ, Phán Thần Thương Hội cũng đã có căn cơ vững chắc cho nên ngoại trừ việc trao Từ Hi Viên cho Điền Thi Dung đào tạo thì Trần Dương chỉ việc gia tăng cấm chế trận pháp cho Phán Thần Thương Hội, đồng thời đối với Phán Thần Cung cũng có nhiều sự tăng cường về mặt công pháp cũng như các loại tổ chức sắp xếp.
Trần Dương cũng đem Chiến Thương giao lại cho phân thân sử dụng. Lúc này, đại trận của Phán Thần Thương Hội đã được Trần Dương gia cố thêm rất nhiều cấm chế công kích cực mạnh, cho nên cũng không cần đến tự mình Chiến Thương trấn giữ nữa. Lúc này, Trần Dương đã đem toàn bộ đội ngũ người trong Phán Thần Thương Hội thanh lọc sạch sẽ, chỉ còn lại những người thuộc về Phán Thần Cung mà thôi, cho nên cũng không sợ phát sinh thêm chuyện tình cưu chiếm thước sào như lúc trước.
Mặt khác, sau đó mấy ngày, Phiên Thiên Tông cũng cử Đổng Siêu đến nói chuyện với Trần Dương. Cũng không biết đôi bên nói chuyện gì, sau đó nửa ngày Đổng Siêu nhẹ nhàng rời đi.
Trần Dương ở lại Thiên Phong Thành thêm mấy ngày thì cũng rời đi.
Lúc này, đám người Điền Thi Dung đã được Trần Dương ban cho khả năng trực tiếp thu lại hồn phách của người vi phạm do những binh vệ bắt về, từ đó trực tiếp chuyển vào lệnh bài rồi đưa đến cho Đệ Nhất Ngục Vương và Đệ Nhị Ngục Vương xử lý.
Từ hôm nay, một hệ thống khép kín mới chính thức bắt đầu khởi động. Trần Dương cũng không cần vì những vụ án nhỏ mà ra tay nữa, trong khi đó, những điểm công đức ở những vụ án nhỏ này sẽ được chuyển đến cho hắn.
Trần Dương đối với chuyện tình này cũng cảm thấy vui mừng. Mà chính Khí Linh cũng cảm thán không thôi, đối với sự sắp xếp của Trần Dương cũng tán dương không ngừng.
Càng hiểu biết nhiều, Trần Dương đối với sự đa dạng của Phán Thần Hệ Thống càng cảm thấy kinh ngạc. Thậm chí, ngay khi hoàn thành xong việc bàn giao công việc cho đám người thì Trần Dương lại càng cảm thấy nghi ngờ, không biết cái thế giới hắn đang sống có phải là một Phán Thần Hệ Thống nào đó do một vị Phán Quan Tối Cao nắm giữ hay không? Nếu như vậy, bản thân Trần Dương cũng chỉ là một con cờ để người ta tiêu khiển mà thôi.
Chuyện này làm cho Trần Dương suy nghĩ rất nhiều, nhưng nghĩ nhiều thì cũng không có tác dụng gì, cho nên chỉ đành ôm theo tâm sự mà rời đi, tiến về phía Nam để đến Thương Long Môn.
Theo như lời của Cẩm Y Vệ Bạch Chính thì Truyền Tống Trận ở Nam An Đại Lục này chỉ có thể đưa người đến Vô Biên Hải, từ đó mới có thể đến bờ bên kia thuộc về Kiến Hoà Đại lục, là nơi có nhiều quốc gia cộng đồng sinh sống, trong số đó có cả Âu quốc và Lạc quốc, nơi Trần Dương từng đi qua.
Mà ở Kiến Hoà Đại Lục, Thương Long Môn cũng có một phân tông rất lớn, nơi này ban đầu được xây dựng chủ yếu để bảo vệ và xây dựng Truyền Tống Trận đi đến Hoang Địa. Dần dần sau này theo sự phát triển thì cũng trở thành một phân tông cỡ lớn, thậm chí còn gần ngang ngửa với sơn môn chính của Thương Long Môn.
Tuy nhiên, về lý do tại sao ở Nam An đại lục lại không đặt các Truyền Tống Trận thông đến Hoang Địa, mà cần phải đặt ở Kiến Hoà đại lục thì ngay cả Bạch Chính cũng không biết. Chỉ biết là Bạch Chính từng đặt câu hỏi này với một vị tiền bối trong tông môn thì chỉ nhận được cái lắc đầu.
Theo Trần Dương suy đoán, rất có thể, thực ra ở Kiến Hoà đại lục, rất có thể vách ngăn không gian yếu ớt hơn ở Nam An đại lục rất nhiều, do vậy mới có thể xuất hiện những tiếp điểm không gian, từ đó giúp cho quá trình Truyền Tống Trận thuận lợi hơn rất nhiều.
Phải biết, theo những kiến thức mà Trần Dương biết, thì các không gian hầu như đều song song hoặc xen kẽ nhau, thỉnh thoảng lại có sự va chạm, dẫn đến các không gian này sẽ xuất hiện những điểm tiếp xúc chồng lên nhau. Đối với người thường mà nói, đây là một đại thảm hoạ, vì những tiếp điểm này, một khi người bình thường tiến nhập chắc chắn sẽ phanh thây phàm nhân ra không còn mảnh vụn nào.
Thế nhưng, đối với những tu sĩ có thần thông to lớn thì đây lại là những lối đi tuyệt vời để đến với thế giới bên kia.
Bởi vậy, cho nên Nam An đại lục này nhìn qua có trình độ tu tiên còn cao cấp hơn Kiến Hoà đại lục rất nhiều, thế nhưng lại chỉ có Truyền Tống Trận đi đến Vô Biên Hải chứ không có Truyền Tống Trận đi đến Hoang Địa cũng là điều dễ hiểu.
Bất quá, Cao tầng Vương Triều chắc chắn cũng biết được bí mật này, cho nên mới đặt Kinh Đô ở phía Bắc đại lục mà không phải là trung tâm Nam An đại lục.
Xem ra, dù bất cứ ai và bất cứ ở nơi đâu cũng có những chuyện tình rất bí ẩn xuất hiện. Trần Dương cũng không muốn tìm hiểu quá nhiều. Hiện giờ sự quan tâm nhất của hắn chính là trở về Vô Biên Hải tìm Viên Tử Nguyệt rồi sau đó trở về Hoang Địa, tìm cách khám phá bí mật của lối đi thông đến Tam Giới như những gì hắn tìm hiểu được.
Trần Dương ngồi trên Phi Thiên Ngân Chu, một đường bay đi.
Khoảng cách từ Thiên Phong Thành đến Thương Long Môn không gần, Trần Dương mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì phi hành cũng mất gần một tháng mới đến nơi.
Thương Long Môn là một trong mấy đại tông môn hàng đầu của Nam An Đại Lục. Nghe nói, môn phái này năm xưa có nguyên uyên sâu xa với Long tộc, nhưng sau đó không biết lý do gì mà từ từ chuyện này bị chìm xuống. Hiện giờ, Thương Long Môn là một môn phái chuyên về kinh doanh và luyện chế đan dược, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến Long tộc ngoại trừ cái tên cả.
Mà Thương Long Môn cũng không hổ là tông phái siêu cấp, chẳng những tông môn trải dài trong một khu vực vô cùng rộng lớn mà còn phân chia ra rất nhiều thế lực nhỏ, toả khắp nơi trong Nam An đại lục. Tuy nhiên, ở phía Nam này thì Thương Long Môn mới thật sự nổi danh, có thể nói là không người không biết.
Chẳng những giới tu sĩ biết đến mà ngay cả những phàm nhân cũng được nghe nói tới.
Sở dĩ có chuyện này, đó chính là vì Thương Long Môn cũng không như những tông môn khác, chỉ nhận người có tiềm chất tu tiên, mà Thương Long Môn cũng nhận những người có đầu óc kinh doanh thương nghiệp, chủ yếu là phục vụ cho các thế lực nhỏ lẻ bên ngoài.
Mà đối với chuyện này, các thế lực khác cũng không dám hé răng nói gì, dù sao ở miền Nam này, Thương Long Môn sớm đã thâm căn cố đế, dù cho có người nào đó bức xúc thì cũng không dám nói nửa lời.
Mà những phàm nhân thì đối với Thương Long Môn càng có sự tôn sùng cuồng nhiệt, mỗi người đều có mơ ước được gia nhập vào thế lực này, xem đó là mục tiêu phấn đấu cả đời mình. Chuyện này làm cho Thương Long Môn càng ngày càng thêm phát triển, những nhân tài cũng theo đó cuồn cuộn đầu nhập mà vào, tựa như tuyết lăn, càng ngày càng lớn.
/379
|