Lúc này đến gần, Trần Dương mới chân chính nhìn thấy Tế Đàn này.
Nó không như những gì mà Trần Dương đứng từ ngoài nhìn vào.
Lúc còn ở phía ngoài cấm chế, thứ mà Trần Dương nhìn thấy là hình ảnh một Tế Đàn tang thương cũ nát mờ ảo phía xa. Mà giờ đến gần, khi nhìn Tế Đàn trước mắt này, Trần Dương liền có cảm giác cổ quái.
Chỉ thấy trước mặt Trần Dương là bốn cây cột trụ bằng đá to cỡ một người ôm, cao chừng trăm trượng.
Chung quanh mỗi cột trụ lại khắc đủ các loại hình thù quái dị và các loại ấn ký cổ xưa khó hiểu. Những ấn ký này thỉnh thoảng lại chớp động một tia sáng màu xanh lam len lỏi giữa các ký hiệu rồi chạy dọc lên bên trên đầu cột trụ tựa như những con giun nhỏ màu xanh lam lao lên.
Mà trên đầu mỗi cột trụ này, nơi mà những con giun nhỏ màu xanh lam điên cuồng tụ họp lại chính là một sợi xích thô to bằng cả thân người, nối liền đỉnh bốn cột trụ đến một khối ngọc thạch hình khối hộp to chừng mấy chục trượng.
Khối ngọc thạch này cũng không biết được lấy từ đâu, mà lại có thể có một khối liền mạch to lớn như vậy, mà chỗ dây xích tiếp xúc lại có một đường chạy dọc đến một Đình đài hình tròn ở chính giữa, bên trên có một khối pha lê hình lục giác đang phiêu phù.
Khối pha lê này chính là vật nằm ở trung tâm cái tế đàn này, cũng chính là thứ hấp thụ những luồng linh quang màu xanh lam từ bốn cột trụ chạy dọc mà lên.
Ánh mắt Trần Dương chớp động, quan sát thật kỹ, sau cùng phất tay một cái.
Chỉ thấy bên cạnh Trần Dương ngay lập tức xuất hiện một thân ảnh mờ ảo.
Người này tiên phong đạo cốt, nhưng hai mắt lại có màu đỏ yêu dị, bộ dáng như đang ngáy ngủ. Vừa xuất hiện liền ngáp một cái, hỏi:
- Đại nhân, có chuyện gì thế?
Người này đúng là Tống Vạn Khang. Tống Vạn Khang này sau khi được Trần Dương cho hưởng thụ thêm một số ‘chăm sóc’ đặc thù trong Thất Giới thì hiện giờ đã thành thật hơn nhiều. Mặc dù còn chưa công khai nhận chủ nhưng trên thực tế, cũng xem như là linh thú của Trần Dương rồi.
- Tiểu Tống, lúc trước ngươi có nhắc đến một số lối đi đến chỗ kia. Nhìn xem có phải là thứ này hay không?
Tống Vạn Khang nghe Trần Dương nói vậy thì thu lại vẻ lười biếng, bèn ngước mắt nhìn lên. Nhất thời hình ảnh Tế Đàn trước mắt đập vào mắt lão, làm cho lão hơi trầm ngâm một thoáng. Cuối cùng mở miệng:
- Tế Đàn này thật là cổ xưa. Những phù văn này đáng ra không nên xuất hiện ở giới này mới đúng. Đại nhân, sao ngài đến được nơi này?
Tống Vạn Khang chăm chú nhìn Trần Dương hỏi. Bởi vì chính lão hiện giờ cũng bị cấm chế làm cho vô pháp xác định được Tế Đàn này ở đâu. Hơn nữa, có Trần Dương ở đây, lão cũng không dám quá phận tò mò lung tung.
Qua một thời gian ở chung với Trần Dương, Tống Vạn Khang cũng ngầm hiểu Trần Dương có rất nhiều bí mật không muốn cho ai biết. Cho nên lúc này, ngoài nhãn lực ra, Tống Vạn Khang lão cũng không dám tuỳ tiện vận dụng pháp lực để làm cho Trần Dương nảy sinh ý kiến. Lúc đó thì cuộc sống của lão trong Thất Giới sẽ không nhàn nhã như hiện tại nữa.
Tống Vạn Khang cứ nghĩ đến cảnh sáng tráng miệng lôi kiếp, trưa ăn Băng hoả nhị luyện bữa chính, chiều thì thiêu hồn ăn dặm, ngày ba bữa đều như vắt chanh khiến cho lão lạnh cả sống lưng, thái độ cũng thành thật hơn rất nhiều.
Mà Trần Dương nhìn dáng vẻ của Tống Vạn Khang thì trong lòng cười thầm. Lúc trước sau khi đánh xong một trận với Hoả Thần, Tống Vạn Khang này lập tức được nước lên mặt, còn định câu kết với đầu Hoả Long kia làm loạn. Kết quả bị Trần Dương dùng đãi ngộ chăm sóc đặc biệt, liên tục tra tấn cả mấy năm trời làm cho gân cốt của Tống Vạn Khang dù có cứng thì cũng bị đánh cho ra bã, hiện giờ nhìn thấy hắn chẳng khác nào thỏ thấy cọp, run sợ từ tâm hồn.
Bên cạnh đó, đầu Hoả Long kia từ khi bị Trần Dương thu phục thì thành thật hơn rất nhiều, còn được Trần Dương ban cho một giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng trực tiếp luyện hoá, hiện giờ thực lực đại tăng, hơn nữa còn rất biết điều, cực kỳ nịnh bợ Trần Dương. Điều này càng làm tăng thêm áp lực cho Tống Vạn Khang.
Lúc này, Trần Dương nghe Tống Vạn Khang hỏi thì hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Điều đó ngươi không cần biết. Nhưng Tế Đàn này ta thấy rất kỳ lạ, hình như có liên quan đến Phong Thiên Yêu Trận. Ngươi dù sao cũng là một yêu thú cổ xưa, có nhìn ra điều gì hay không?
- Đại nhân quả nhiên kiến thức thông tuệ, nhãn lực bất phàm. Đây đúng là bản thu nhỏ của Phong Thiên Yêu Trận. Tuy nhiên người bài trí thứ này hình như cố ý muốn sử dụng nó để phong ấn thứ gì đó, sau đó đã lấy được rồi thì phải. Ngài nhìn xem, tinh thể bên trên chính là một loại dấu vết của việc nơi này từng bị kích phát quá mức mà ra. Rất có thể là người khác cố ý lưu lại.
Tống Vạn Khang nói ra những phân tích của bản thân làm cho ánh mắt của Trần Dương sáng lên, đáp:
- Vậy còn cái trận pháp bên dưới thì sao?
- Trận pháp nào?
Tống Vạn Khang sắc mặt hơi đổi, hỏi lại Trần Dương.
Trần Dương nghe vậy thì cười giễu cợt, đột nhiên chỉ tay điểm về phía dưới trung tâm của bốn cột trụ, nhất thời một luồng linh quang bắn ra giữa không trung, sau khi xoay tròn một cái lập hoà thành một đạo linh quang chui vào lòng đất.
Chỉ chớp mắt sau, đột nhiên bốn cột trụ đang yên ắng bỗng vang lên từng hồi dập dìu, mặt đất ong ong vài tiếng liền nhao nhao xuất hiện một đoàn ám quang rồi chợt tắt.
Ánh mắt của Tống Vạn Khang chớp động nhìn tới, gương mặt đột nhiên có chút xấu hổ, nhìn Trần Dương ho khan mấy tiếng, không nói được gì.
Trần Dương cũng không có ý định thị uy với Tống Vạn Khang mà nói:
- Phía bên dưới này có một cái Truyền Tống Trận rất ẩn giấu, hình như bị Tế Đàn bên trên phong ấn lại, nếu không có đại lượng yêu nguyên lực tinh thuần thì không thể kích phát nó được. Điều này cần ngươi xuất lực một phen.
- Đại nhân, ta nhất định tận sức. Thế nhưng cái tế đàn này…
- Sao, không làm được? Hay để ta gọi tiểu Hồng trợ giúp ngươi nhé!
Trần Dương cười giễu cợt.
Tống Vạn Khang nghe đến cái tên tiểu Hồng thì sắc mặt hơi đổi, cắn răng nói ngay:
- Lão hủ làm được, không cần gọi tiểu tử đó.
- Hắc hắc, được rồi, ở đây có một viên Trấn Hồn Đan. Ngươi nuốt vào thì khi thi pháp sẽ không ảnh hưởng đến Hồn lực đang khôi phục lại.
Trần Dương cười cười ném tới một viên đan dược. Đạo lý muốn ngựa chạy phải cho ngựa ăn cỏ, Trần Dương tất nhiên nắm giữ thuần thục.
Mà Tống Vạn Khang nhìn thấy Trần Dương ném tới viên đan dược này thì sắc mặt vui mừng.
Trình độ luyện đan của Trần Dương tới mức nào thì lão không biết rõ, nhưng thứ Trấn Hồn Đan này là một trong mấy loại đan dược rất quý giá mà lão nghe tên thôi cũng đã chảy nước miếng rồi. Lúc này vừa nhận được liền đem nó nuốt vào, bộ dáng trung tâm nhất nhất, giống như cho dù Trần Dương có đưa cho độc dược thì lão cũng không chút do dự nuốt vào như ăn kẹo vậy.
Điều này làm cho Trần Dương cảm thấy thưởng thức. Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Tống Vạn Khang này ở bên cạnh Trần Dương tất nhiên học được điều tốt, trên phương diện nịnh nọt vỗ mông ngựa cũng đã có chút hoả hầu.
Tống Vạn Khang sau khi nuốt Trấn Hồn Đan, đột nhiên khí tức trên người càng thêm mạnh mẽ, bước về phía trước một bước, đột nhiên thân ảnh loé lên rồi tách ra làm bốn người giống nhau như đúc.
Trần Dương thấy cảnh này thì ánh mắt hơi đổi, nhưng sau khi đảo qua thì liền hiểu ra.
Thì ra mặc dù nhìn qua có vẻ thần thông này không tệ, tuy nhiên nó lại khác xa với phân thân chân chính như phân thân của Trần Dương. Bởi vì theo Trần Dương nhìn thấy, mặc dù lúc này thân ảnh của Tống Vạn Khang đã chia ra làm bốn người giống nhau như đúc, nhưng trên thực tế, năng lực của gã cũng bị chia đều ra bốn phần.
Thần thông này mặc dù Trần Dương đánh giá không cao, nhưng nếu đặt ở bên ngoài, chắc chắn đủ ngạo thị thiên hạ. Bởi vì bốn thân ảnh này mặc dù bị chia năng lực chân chính của bản thể ra làm bốn phần, thế nhưng trong lúc bị vây công hoặc đối địch đều phát huy ra được những năng lực không tưởng, có thể xoay chuyển thế cục.
Chỉ thấy sau khi từ một hoá bốn, lập tức bốn thân ảnh của Tống Vạn Khang chia ra làm bốn hướng, đến đặt tay lên cột đá rồi chậm rãi đem yêu lực trong cơ thể rót vào trong, làm cho phù văn trên bốn cột đá đột nhiên đình chỉ lại, mà dần dần có xu hướng đảo ngược, chảy ngược về chân cộ trụ.
Không lâu sau, cả bốn cột trụ theo linh lực truyền vào ngày càng nhiều thì cũng dần dần rung động phát ra âm thanh ù ù, mặt đất cũng dần chấn động kịch liệt.
Chỉ thấy phía dưới mặt đất đột nhiên theo thời gian liền chậm rãi sụp xuống, sau đó một đạo quang hồ chớp loé hiện ra.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt biến đổi:
- Vết nứt không gian? Tại sao là nó?
Chỉ thấy chính giữa phía dưới dần dần theo chấn động của tế đàn bên trên thì cũng từ từ hiện ra một cái vòng xoáy đen ngòm, đúng là một vết nứt không gian hình cầu.
Vết nứt này nhìn qua có vẻ nhỏ hẹp, thế nhưng Trần Dương biết, đối với những vết nứt không gian thì không dùng kích thước để định giá được.
Tu sĩ một khi bước vào tới gần thì dù cái vết nứt chỉ bằng ngón tay cũng có thể hút cả một người vào rất dễ dàng. Mà vết nứt không gian to thế này thì nuốt một quả núi lớn cũng không thành vấn đề. Vấn đề mà Trần Dương quan tâm lúc này chính là thứ này tại sao lại ở đây, hơn nữa ai thiết trí nên nó, còn che giấu nó lại để làm gì?
Với uy lực của khe hở này, nếu như tuỳ tiện xông vào thì Trần Dương chưa chắc không gánh chịu nổi, bất quá không biết nó dẫn đi đâu mà thôi. Vì vậy mà nhất thời Trần Dương đứng tại chỗ đánh giá.
Nó không như những gì mà Trần Dương đứng từ ngoài nhìn vào.
Lúc còn ở phía ngoài cấm chế, thứ mà Trần Dương nhìn thấy là hình ảnh một Tế Đàn tang thương cũ nát mờ ảo phía xa. Mà giờ đến gần, khi nhìn Tế Đàn trước mắt này, Trần Dương liền có cảm giác cổ quái.
Chỉ thấy trước mặt Trần Dương là bốn cây cột trụ bằng đá to cỡ một người ôm, cao chừng trăm trượng.
Chung quanh mỗi cột trụ lại khắc đủ các loại hình thù quái dị và các loại ấn ký cổ xưa khó hiểu. Những ấn ký này thỉnh thoảng lại chớp động một tia sáng màu xanh lam len lỏi giữa các ký hiệu rồi chạy dọc lên bên trên đầu cột trụ tựa như những con giun nhỏ màu xanh lam lao lên.
Mà trên đầu mỗi cột trụ này, nơi mà những con giun nhỏ màu xanh lam điên cuồng tụ họp lại chính là một sợi xích thô to bằng cả thân người, nối liền đỉnh bốn cột trụ đến một khối ngọc thạch hình khối hộp to chừng mấy chục trượng.
Khối ngọc thạch này cũng không biết được lấy từ đâu, mà lại có thể có một khối liền mạch to lớn như vậy, mà chỗ dây xích tiếp xúc lại có một đường chạy dọc đến một Đình đài hình tròn ở chính giữa, bên trên có một khối pha lê hình lục giác đang phiêu phù.
Khối pha lê này chính là vật nằm ở trung tâm cái tế đàn này, cũng chính là thứ hấp thụ những luồng linh quang màu xanh lam từ bốn cột trụ chạy dọc mà lên.
Ánh mắt Trần Dương chớp động, quan sát thật kỹ, sau cùng phất tay một cái.
Chỉ thấy bên cạnh Trần Dương ngay lập tức xuất hiện một thân ảnh mờ ảo.
Người này tiên phong đạo cốt, nhưng hai mắt lại có màu đỏ yêu dị, bộ dáng như đang ngáy ngủ. Vừa xuất hiện liền ngáp một cái, hỏi:
- Đại nhân, có chuyện gì thế?
Người này đúng là Tống Vạn Khang. Tống Vạn Khang này sau khi được Trần Dương cho hưởng thụ thêm một số ‘chăm sóc’ đặc thù trong Thất Giới thì hiện giờ đã thành thật hơn nhiều. Mặc dù còn chưa công khai nhận chủ nhưng trên thực tế, cũng xem như là linh thú của Trần Dương rồi.
- Tiểu Tống, lúc trước ngươi có nhắc đến một số lối đi đến chỗ kia. Nhìn xem có phải là thứ này hay không?
Tống Vạn Khang nghe Trần Dương nói vậy thì thu lại vẻ lười biếng, bèn ngước mắt nhìn lên. Nhất thời hình ảnh Tế Đàn trước mắt đập vào mắt lão, làm cho lão hơi trầm ngâm một thoáng. Cuối cùng mở miệng:
- Tế Đàn này thật là cổ xưa. Những phù văn này đáng ra không nên xuất hiện ở giới này mới đúng. Đại nhân, sao ngài đến được nơi này?
Tống Vạn Khang chăm chú nhìn Trần Dương hỏi. Bởi vì chính lão hiện giờ cũng bị cấm chế làm cho vô pháp xác định được Tế Đàn này ở đâu. Hơn nữa, có Trần Dương ở đây, lão cũng không dám quá phận tò mò lung tung.
Qua một thời gian ở chung với Trần Dương, Tống Vạn Khang cũng ngầm hiểu Trần Dương có rất nhiều bí mật không muốn cho ai biết. Cho nên lúc này, ngoài nhãn lực ra, Tống Vạn Khang lão cũng không dám tuỳ tiện vận dụng pháp lực để làm cho Trần Dương nảy sinh ý kiến. Lúc đó thì cuộc sống của lão trong Thất Giới sẽ không nhàn nhã như hiện tại nữa.
Tống Vạn Khang cứ nghĩ đến cảnh sáng tráng miệng lôi kiếp, trưa ăn Băng hoả nhị luyện bữa chính, chiều thì thiêu hồn ăn dặm, ngày ba bữa đều như vắt chanh khiến cho lão lạnh cả sống lưng, thái độ cũng thành thật hơn rất nhiều.
Mà Trần Dương nhìn dáng vẻ của Tống Vạn Khang thì trong lòng cười thầm. Lúc trước sau khi đánh xong một trận với Hoả Thần, Tống Vạn Khang này lập tức được nước lên mặt, còn định câu kết với đầu Hoả Long kia làm loạn. Kết quả bị Trần Dương dùng đãi ngộ chăm sóc đặc biệt, liên tục tra tấn cả mấy năm trời làm cho gân cốt của Tống Vạn Khang dù có cứng thì cũng bị đánh cho ra bã, hiện giờ nhìn thấy hắn chẳng khác nào thỏ thấy cọp, run sợ từ tâm hồn.
Bên cạnh đó, đầu Hoả Long kia từ khi bị Trần Dương thu phục thì thành thật hơn rất nhiều, còn được Trần Dương ban cho một giọt Ngũ Hành Linh Nhưỡng trực tiếp luyện hoá, hiện giờ thực lực đại tăng, hơn nữa còn rất biết điều, cực kỳ nịnh bợ Trần Dương. Điều này càng làm tăng thêm áp lực cho Tống Vạn Khang.
Lúc này, Trần Dương nghe Tống Vạn Khang hỏi thì hơi trầm ngâm, chậm rãi nói:
- Điều đó ngươi không cần biết. Nhưng Tế Đàn này ta thấy rất kỳ lạ, hình như có liên quan đến Phong Thiên Yêu Trận. Ngươi dù sao cũng là một yêu thú cổ xưa, có nhìn ra điều gì hay không?
- Đại nhân quả nhiên kiến thức thông tuệ, nhãn lực bất phàm. Đây đúng là bản thu nhỏ của Phong Thiên Yêu Trận. Tuy nhiên người bài trí thứ này hình như cố ý muốn sử dụng nó để phong ấn thứ gì đó, sau đó đã lấy được rồi thì phải. Ngài nhìn xem, tinh thể bên trên chính là một loại dấu vết của việc nơi này từng bị kích phát quá mức mà ra. Rất có thể là người khác cố ý lưu lại.
Tống Vạn Khang nói ra những phân tích của bản thân làm cho ánh mắt của Trần Dương sáng lên, đáp:
- Vậy còn cái trận pháp bên dưới thì sao?
- Trận pháp nào?
Tống Vạn Khang sắc mặt hơi đổi, hỏi lại Trần Dương.
Trần Dương nghe vậy thì cười giễu cợt, đột nhiên chỉ tay điểm về phía dưới trung tâm của bốn cột trụ, nhất thời một luồng linh quang bắn ra giữa không trung, sau khi xoay tròn một cái lập hoà thành một đạo linh quang chui vào lòng đất.
Chỉ chớp mắt sau, đột nhiên bốn cột trụ đang yên ắng bỗng vang lên từng hồi dập dìu, mặt đất ong ong vài tiếng liền nhao nhao xuất hiện một đoàn ám quang rồi chợt tắt.
Ánh mắt của Tống Vạn Khang chớp động nhìn tới, gương mặt đột nhiên có chút xấu hổ, nhìn Trần Dương ho khan mấy tiếng, không nói được gì.
Trần Dương cũng không có ý định thị uy với Tống Vạn Khang mà nói:
- Phía bên dưới này có một cái Truyền Tống Trận rất ẩn giấu, hình như bị Tế Đàn bên trên phong ấn lại, nếu không có đại lượng yêu nguyên lực tinh thuần thì không thể kích phát nó được. Điều này cần ngươi xuất lực một phen.
- Đại nhân, ta nhất định tận sức. Thế nhưng cái tế đàn này…
- Sao, không làm được? Hay để ta gọi tiểu Hồng trợ giúp ngươi nhé!
Trần Dương cười giễu cợt.
Tống Vạn Khang nghe đến cái tên tiểu Hồng thì sắc mặt hơi đổi, cắn răng nói ngay:
- Lão hủ làm được, không cần gọi tiểu tử đó.
- Hắc hắc, được rồi, ở đây có một viên Trấn Hồn Đan. Ngươi nuốt vào thì khi thi pháp sẽ không ảnh hưởng đến Hồn lực đang khôi phục lại.
Trần Dương cười cười ném tới một viên đan dược. Đạo lý muốn ngựa chạy phải cho ngựa ăn cỏ, Trần Dương tất nhiên nắm giữ thuần thục.
Mà Tống Vạn Khang nhìn thấy Trần Dương ném tới viên đan dược này thì sắc mặt vui mừng.
Trình độ luyện đan của Trần Dương tới mức nào thì lão không biết rõ, nhưng thứ Trấn Hồn Đan này là một trong mấy loại đan dược rất quý giá mà lão nghe tên thôi cũng đã chảy nước miếng rồi. Lúc này vừa nhận được liền đem nó nuốt vào, bộ dáng trung tâm nhất nhất, giống như cho dù Trần Dương có đưa cho độc dược thì lão cũng không chút do dự nuốt vào như ăn kẹo vậy.
Điều này làm cho Trần Dương cảm thấy thưởng thức. Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Tống Vạn Khang này ở bên cạnh Trần Dương tất nhiên học được điều tốt, trên phương diện nịnh nọt vỗ mông ngựa cũng đã có chút hoả hầu.
Tống Vạn Khang sau khi nuốt Trấn Hồn Đan, đột nhiên khí tức trên người càng thêm mạnh mẽ, bước về phía trước một bước, đột nhiên thân ảnh loé lên rồi tách ra làm bốn người giống nhau như đúc.
Trần Dương thấy cảnh này thì ánh mắt hơi đổi, nhưng sau khi đảo qua thì liền hiểu ra.
Thì ra mặc dù nhìn qua có vẻ thần thông này không tệ, tuy nhiên nó lại khác xa với phân thân chân chính như phân thân của Trần Dương. Bởi vì theo Trần Dương nhìn thấy, mặc dù lúc này thân ảnh của Tống Vạn Khang đã chia ra làm bốn người giống nhau như đúc, nhưng trên thực tế, năng lực của gã cũng bị chia đều ra bốn phần.
Thần thông này mặc dù Trần Dương đánh giá không cao, nhưng nếu đặt ở bên ngoài, chắc chắn đủ ngạo thị thiên hạ. Bởi vì bốn thân ảnh này mặc dù bị chia năng lực chân chính của bản thể ra làm bốn phần, thế nhưng trong lúc bị vây công hoặc đối địch đều phát huy ra được những năng lực không tưởng, có thể xoay chuyển thế cục.
Chỉ thấy sau khi từ một hoá bốn, lập tức bốn thân ảnh của Tống Vạn Khang chia ra làm bốn hướng, đến đặt tay lên cột đá rồi chậm rãi đem yêu lực trong cơ thể rót vào trong, làm cho phù văn trên bốn cột đá đột nhiên đình chỉ lại, mà dần dần có xu hướng đảo ngược, chảy ngược về chân cộ trụ.
Không lâu sau, cả bốn cột trụ theo linh lực truyền vào ngày càng nhiều thì cũng dần dần rung động phát ra âm thanh ù ù, mặt đất cũng dần chấn động kịch liệt.
Chỉ thấy phía dưới mặt đất đột nhiên theo thời gian liền chậm rãi sụp xuống, sau đó một đạo quang hồ chớp loé hiện ra.
Trần Dương thấy cảnh này thì sắc mặt biến đổi:
- Vết nứt không gian? Tại sao là nó?
Chỉ thấy chính giữa phía dưới dần dần theo chấn động của tế đàn bên trên thì cũng từ từ hiện ra một cái vòng xoáy đen ngòm, đúng là một vết nứt không gian hình cầu.
Vết nứt này nhìn qua có vẻ nhỏ hẹp, thế nhưng Trần Dương biết, đối với những vết nứt không gian thì không dùng kích thước để định giá được.
Tu sĩ một khi bước vào tới gần thì dù cái vết nứt chỉ bằng ngón tay cũng có thể hút cả một người vào rất dễ dàng. Mà vết nứt không gian to thế này thì nuốt một quả núi lớn cũng không thành vấn đề. Vấn đề mà Trần Dương quan tâm lúc này chính là thứ này tại sao lại ở đây, hơn nữa ai thiết trí nên nó, còn che giấu nó lại để làm gì?
Với uy lực của khe hở này, nếu như tuỳ tiện xông vào thì Trần Dương chưa chắc không gánh chịu nổi, bất quá không biết nó dẫn đi đâu mà thôi. Vì vậy mà nhất thời Trần Dương đứng tại chỗ đánh giá.
/379
|