Trần Dương bước đi trên đường, Thông Hành Phù toả ra một thứ ánh sáng mờ mờ bao phủ toàn thân hắn.
Cảm nhận thứ ánh sáng này, Trần Dương liền cảm thấy thân mình dường như trong suốt, nhìn từ bên ngoài toát ra thứ khí tức hoà hợp với không gian nơi đây.
Mặc dù tiến vào nơi này, lấy thực lực của Trần Dương hiện giờ thì không có gì đáng ngại. Thế nhưng bầu không khí xám xịt quỷ dị của nơi này làm cho hắn có chút không thoải mái. Thế nhưng sau khi có tấm Thông Hành Phù này toả ra ánh sáng bao bọc, Trần Dương liền cảm thấy toàn thân trở lại bình thường.
Nhấc chân nhẹ nhàng hoà vào những vong hồn đang chậm rãi đi tới, Trần Dương liền quan sát chung quanh.
Chỉ thấy khung cảnh chung quanh quả là không được bình thường.
Trên con đường mỏng manh này, liên tục có những tiếng la hét, kêu rên, cùng với những vong hồn bị rớt ra khỏi Dẫn Hồn Lộ, văng xuống bên dưới là một dòng sông nước là một màu máu tanh, toát ra một luồng khí xám xịt, chứa đầy các loại hồn phách ma quỷ thoạt nhìn rợn cả người.
Mà con sông này, theo như Trần Dương được biết thì nó là Vong Minh Hà.
Vong Minh Hà tên đúng như ý nghĩa của nó, phàm là hồn phách rơi vào đây, tất cả đều chỉ có chung một đặc điểm: Đau đớn, thống khổ và giận dữ.
Trong truyền thuyết thường nhắc đến Vong Minh Hà với cái tên Vong Xuyên Hà, đó là cách gọi nhân gian. Trên thực tế, con sống này có chút khác với truyền thuyết miêu tả.
Trong truyền thuyết, hồn phách sau khi xuống Âm Giới cần phải đi qua nhiều ải mới nhìn thấy con sông này, nhưng trên thực tế, Vong Minh Hà là một con sông cực kỳ rộng lớn và kéo dài, len lỏi trong cả Âm Giới. Bởi vậy mỗi một hồn phách chỉ cần thông qua Dẫn Hồn Lộ, được Quỷ sai cho phép đi qua Quỷ Môn Quan thì đã có thể nhìn thấy dòng sông Vong Minh Hà này rồi.
Mà loại khí xám bốc lên từ con sông Vong Minh Hà này cũng làm cho những hồn phách trở nên kích động. Nhất là những hồn phách có âm đức cao, khi còn sống làm đủ loại chuyện ác, thương thiên hại lý, thì giờ phút này, thứ khí xám này lại như có linh tính bay tới, dung nhập vào trong cơ thể bọn họ, làm cho cả đám kích động nhao nhao nhào xuống Vong Minh Hà.
Trần Dương để ý kỹ, nét mặt của những vong hồn khi nhảy xuống Vong Minh Hà đều mang theo vẻ hưng phấn và sung sướng, chứng tỏ thứ khí xám kia chắc chắn đã tác động lên bọn họ, rất có thể là một loại ảo giác nào đó.
Trên thực tế, suy đoán của Trần Dương cũng không khác xa thực tế là mấy. Thứ khí xám toát ra từ Vong Minh Hà đều là những dục vọng và oán niệm của đám hồn phách bên dưới Vong Minh Hà. Thứ này cực kỳ mạnh mẽ, những người chỉ cần có dục vọng càng mạnh thì càng làm cho uy lực của nó tăng lên, từ đó lọt vào ảo cảnh tiêu hồn. Chỉ khi nào đã táng thân bên trong Vong Minh Hà thì vẫn còn vùng vẫy, không thoát được thứ ảo cảnh quái ác kia.
Những oan hồn này, chỉ có bắt được những hồn phách mới tiến đến, lôi kéo bọn họ cùng rơi vào hoàn cảnh như mình thì mới có thể hả hê, mới thoả mãn được dục vọng mãnh liệt thiêu đốt linh hồn bọn họ.
Mà Vong Minh Hà này cũng vô cùng bất phàm, Trần Dương nhìn thật lâu cũng không phát hiện ra thực hư của nó, chỉ cảm nhận được âm khí cực kỳ mãnh liệt sôi trào từng đợt.
Trần Dương vừa nhìn vừa ước lượng, nếu bây giờ hắn vung tay thu thập những hồn phách này rồi tiến hành độ hoá, khi đó chắc chắn điểm công đức của hắn sẽ tăng với tốc độ cực kỳ khủng bố. Thế nhưng Trần Dương không làm điều này, mà nhìn đến rất nhiều quỷ hồn đang ngơ ngác đi tới đi lui trên con đường này, không có chủ đích.
Phàm là những hồn phách chết do hết thọ nguyên thì sau khi đi qua Quỷ môn quan, tiến vào nơi đây rồi sẽ có tư cách đi đến những ải khác rồi tiến vào một toà thành được gọi là ‘Âm Phủ’ để chịu phán xét rồi đi đầu thai hoặc là nhận hình phạt.
Còn những hồn phách chết bất đắc kỳ tử, hoặc tự sát hay là do tai nạn hay là do thọ nguyên chưa hao hết mà vì một lý do nào đó mà chết đi thì không thể đi đến Âm Phủ, cũng không thể đi đầu thai, càng không thể đi bất cứ nơi đâu mà cứ mãi quanh quẩn nơi này, chờ cho thọ nguyên hao hết thì mới có tư cách đi đến Âm Phủ.
Đi qua một thời gian, Trần Dương vẫn chưa nhìn thấy Âm Phủ nơi nào, mà đặc biệt phát hiện trong không gian nơi này như quẩn quanh một tia ma khí mờ nhạt.
Đáng lẽ, nơi này là Âm Giới, tất cả không khí phải là Âm Khí mới đúng.
Âm khí và Ma khí thường bị người khác nhầm lẫn, nhưng Trần Dương thì không thể có chuyện này. Cho nên hắn vừa cảm nhận liền phát giác ra ngay.
Theo những gì mà Trần Dương được biết, trên con đường này, hai bên đường sẽ xuất hiện một loài hoa có màu đỏ như máu tên là hoa Bỉ Ngạn.
Loại hoa này, nhân gian có đồn thổi về màu sắc đỏ rực như máu của nó. Nhưng họ cũng không biết, thực ra loài hoa này chính là một loại sinh vật do oán niệm mà thành.
Những đoá hoa Bỉ Ngạn này chẳng những có màu máu đỏ rực mà còn có màu đỏ sẫm hoặc đỏ tím. Thế nhưng tất cả bọn chúng đều có chung một đặc điểm, đó chính là luôn đung đưa và toả ra một thứ ánh sáng mờ mờ dọc hai bên con đường.
Thông thường, cuối con đường có hai bên là Hoa Bỉ Ngạn này có một bảo vật mà người trong Tam Giới đều ngày đêm thèm khát, nhưng chưa từng có ai lấy được. Thứ này được nhân gian gọi là Tam Sinh Thạch. chữ trên đá đỏ như máu, mặt trên có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” Nghe nói rằng, tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời nay và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời.
Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh; Đứng trước tảng đá ba đời này là thấu tỏ hết.
Ở nhân gian đồn thổi nó là Tam Sinh Thạch, nhưng thực ra, tên thật của nó được gọi là Ngộ Đạo Thạch.
Không biết bao nhiêu năm, tảng đá này đã hấp thu đủ loại hỉ nộ ái ố của người đời, làm cho nó hấp thụ trong mình vô cùng tận các loại cảm ngộ. Chỉ cần hấp thu tham ngộ một phần trong đó, thì đối với các đại năng cũng được lợi ích vô cùng.
Trần Dương đi một lúc cũng nhìn thấy được thế này.
Nhưng sau khi nhìn thấy nó, Trần Dương liền hiểu vì sao mà chưa từng có ai lấy được nó.
Điều này tưởng như khó hiểu, nhưng thực ra lại cực kỳ đơn giản mà chỉ người trực tiếp chứng kiến mới biết.
Bởi vì nó đã thành tinh rồi!
Vạn vật có linh, đừng nói chi như thứ kỳ bảo này!
Trần Dương sau khi bước đến, nhìn thấy một lão nhân toàn thân mặc đồ xanh, ngồi dựa vào tảng đá lớn có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” thì tròng mắt liền co rút.
Chưa chờ Trần Dương kịp lên tiếng thì lão nhân này ánh mắt mang theo một thứ ánh sáng xanh kỳ lạ đã quét tới rồi hờ hững hỏi:
- Phán Quan Lục Tinh?
Giọng nói mang theo vẻ hơi ngạc nhiên.
Mà Trần Dương sau khi nghe câu này thì đột nhiên trong lòng trầm xuống, ngoài mặt vẫn không chút nào vội vàng đáp:
- Vãn bối Trần Dương, ra mắt tiền bối!
- Hắc, không ngờ mấy nghìn năm sau lại có người mang theo Phán Thần Hệ Thống dò đến nơi này!
Lão nhân nhìn Trần Dương rồi cười nhạt nói.
Trần Dương nghe vậy thì tò mò, đang định mở miệng thì lão nhân lại nói:
- Ngươi yên tâm. Lão hủ còn có cái gì chưa thấy qua. Phán quan nắm giữ Phán Thần Hệ Thống ta cũng gặp qua không ít, thứ này cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng người đưa cho ngươi thứ đó thì có liên quan đến ta đó.
- Kính xin tiền bối chỉ điểm bến mê!
- Hắc hắc, đám Phán quan các ngươi chẳng phải nhiều nhất là công đức sao? Không cần biết ngươi có nhiều hay ít, chia ta một nửa, cho ngươi hỏi ba câu hỏi. Thế nào?
Lão nhân không biết có suy nghĩ gì trong đầu, đột nhiên đôi mắt mang theo sắc xanh kỳ dị loé lên một cái rồi nhìn lướt qua chiếc nhẫn Thất Giới trên bàn tay Trần Dương rồi nói.
Trần Dương giống như không phát hiện ra ánh mắt của lão nhân, xoa xoa cằm mình rồi gật đầu nói:
- Nếu tiền bối đã nói như vậy thì vãn bối cũng xin chiếm tiện nghi một lần vậy! Mời ngài nhận lấy!
Trần Dương nói xong, đột nhiên bàn tay hợp thành trảo, bên trên xuất hiện một quả cầu sáng rực, mang theo màu trắng ngà và khí tức ấm áp kỳ lạ. Loại khí tức này, chỉ cần nhìn qua đã làm cho người ta cảm giác dễ chịu dị thường.
Trần Dương sau khi lấy nó ra thì vung tay ném tới chỗ lão nhân.
Lão nhân chẳng những không tránh né mà còn để cho quả cầu thoải mái dung nhập vào thân mình.
Chớp mắt sau, lão ưỡn ngực một cái, ra vẻ thoải mái rồi nói:
- Công đức tinh thuần lắm. Xem ra ngươi làm quan cũng không tệ!
Trần Dương nghe lời này thì hơi nhăn trán, thế nhưng cũng kìm lòng không đặt câu hỏi, chỉ im lặng nhìn lão.
Lão nhân thấy thái độ Trần Dương cẩn thận như vậy thì đột nhiên bật cười ha hả:
- Tiểu tử không tệ. Chuyện về công đức, sau này ngươi sẽ biết, nếu vừa rồi ngươi hỏi ta tại sao công đức lại có tinh thuần và không tinh thuần, thì chắc là mất một câu hỏi rồi. Hắc hắc, hiện giờ ngươi có thể hỏi ta. Lão hủ mặc dù đã ở nơi này rất lâu, thế nhưng chỉ cần chuyện trong Tam Giới, ngươi cứ tuỳ tiện hỏi!
Trần Dương nghe vậy gật đầu, không chút do dự mở miệng hỏi:
- Nếu vậy vãn bối cũng không khách sáo. Câu đầu tiên, xin hỏi tiền bối, Phán Thần Hệ Thống là thứ gì?
Cảm nhận thứ ánh sáng này, Trần Dương liền cảm thấy thân mình dường như trong suốt, nhìn từ bên ngoài toát ra thứ khí tức hoà hợp với không gian nơi đây.
Mặc dù tiến vào nơi này, lấy thực lực của Trần Dương hiện giờ thì không có gì đáng ngại. Thế nhưng bầu không khí xám xịt quỷ dị của nơi này làm cho hắn có chút không thoải mái. Thế nhưng sau khi có tấm Thông Hành Phù này toả ra ánh sáng bao bọc, Trần Dương liền cảm thấy toàn thân trở lại bình thường.
Nhấc chân nhẹ nhàng hoà vào những vong hồn đang chậm rãi đi tới, Trần Dương liền quan sát chung quanh.
Chỉ thấy khung cảnh chung quanh quả là không được bình thường.
Trên con đường mỏng manh này, liên tục có những tiếng la hét, kêu rên, cùng với những vong hồn bị rớt ra khỏi Dẫn Hồn Lộ, văng xuống bên dưới là một dòng sông nước là một màu máu tanh, toát ra một luồng khí xám xịt, chứa đầy các loại hồn phách ma quỷ thoạt nhìn rợn cả người.
Mà con sông này, theo như Trần Dương được biết thì nó là Vong Minh Hà.
Vong Minh Hà tên đúng như ý nghĩa của nó, phàm là hồn phách rơi vào đây, tất cả đều chỉ có chung một đặc điểm: Đau đớn, thống khổ và giận dữ.
Trong truyền thuyết thường nhắc đến Vong Minh Hà với cái tên Vong Xuyên Hà, đó là cách gọi nhân gian. Trên thực tế, con sống này có chút khác với truyền thuyết miêu tả.
Trong truyền thuyết, hồn phách sau khi xuống Âm Giới cần phải đi qua nhiều ải mới nhìn thấy con sông này, nhưng trên thực tế, Vong Minh Hà là một con sông cực kỳ rộng lớn và kéo dài, len lỏi trong cả Âm Giới. Bởi vậy mỗi một hồn phách chỉ cần thông qua Dẫn Hồn Lộ, được Quỷ sai cho phép đi qua Quỷ Môn Quan thì đã có thể nhìn thấy dòng sông Vong Minh Hà này rồi.
Mà loại khí xám bốc lên từ con sông Vong Minh Hà này cũng làm cho những hồn phách trở nên kích động. Nhất là những hồn phách có âm đức cao, khi còn sống làm đủ loại chuyện ác, thương thiên hại lý, thì giờ phút này, thứ khí xám này lại như có linh tính bay tới, dung nhập vào trong cơ thể bọn họ, làm cho cả đám kích động nhao nhao nhào xuống Vong Minh Hà.
Trần Dương để ý kỹ, nét mặt của những vong hồn khi nhảy xuống Vong Minh Hà đều mang theo vẻ hưng phấn và sung sướng, chứng tỏ thứ khí xám kia chắc chắn đã tác động lên bọn họ, rất có thể là một loại ảo giác nào đó.
Trên thực tế, suy đoán của Trần Dương cũng không khác xa thực tế là mấy. Thứ khí xám toát ra từ Vong Minh Hà đều là những dục vọng và oán niệm của đám hồn phách bên dưới Vong Minh Hà. Thứ này cực kỳ mạnh mẽ, những người chỉ cần có dục vọng càng mạnh thì càng làm cho uy lực của nó tăng lên, từ đó lọt vào ảo cảnh tiêu hồn. Chỉ khi nào đã táng thân bên trong Vong Minh Hà thì vẫn còn vùng vẫy, không thoát được thứ ảo cảnh quái ác kia.
Những oan hồn này, chỉ có bắt được những hồn phách mới tiến đến, lôi kéo bọn họ cùng rơi vào hoàn cảnh như mình thì mới có thể hả hê, mới thoả mãn được dục vọng mãnh liệt thiêu đốt linh hồn bọn họ.
Mà Vong Minh Hà này cũng vô cùng bất phàm, Trần Dương nhìn thật lâu cũng không phát hiện ra thực hư của nó, chỉ cảm nhận được âm khí cực kỳ mãnh liệt sôi trào từng đợt.
Trần Dương vừa nhìn vừa ước lượng, nếu bây giờ hắn vung tay thu thập những hồn phách này rồi tiến hành độ hoá, khi đó chắc chắn điểm công đức của hắn sẽ tăng với tốc độ cực kỳ khủng bố. Thế nhưng Trần Dương không làm điều này, mà nhìn đến rất nhiều quỷ hồn đang ngơ ngác đi tới đi lui trên con đường này, không có chủ đích.
Phàm là những hồn phách chết do hết thọ nguyên thì sau khi đi qua Quỷ môn quan, tiến vào nơi đây rồi sẽ có tư cách đi đến những ải khác rồi tiến vào một toà thành được gọi là ‘Âm Phủ’ để chịu phán xét rồi đi đầu thai hoặc là nhận hình phạt.
Còn những hồn phách chết bất đắc kỳ tử, hoặc tự sát hay là do tai nạn hay là do thọ nguyên chưa hao hết mà vì một lý do nào đó mà chết đi thì không thể đi đến Âm Phủ, cũng không thể đi đầu thai, càng không thể đi bất cứ nơi đâu mà cứ mãi quanh quẩn nơi này, chờ cho thọ nguyên hao hết thì mới có tư cách đi đến Âm Phủ.
Đi qua một thời gian, Trần Dương vẫn chưa nhìn thấy Âm Phủ nơi nào, mà đặc biệt phát hiện trong không gian nơi này như quẩn quanh một tia ma khí mờ nhạt.
Đáng lẽ, nơi này là Âm Giới, tất cả không khí phải là Âm Khí mới đúng.
Âm khí và Ma khí thường bị người khác nhầm lẫn, nhưng Trần Dương thì không thể có chuyện này. Cho nên hắn vừa cảm nhận liền phát giác ra ngay.
Theo những gì mà Trần Dương được biết, trên con đường này, hai bên đường sẽ xuất hiện một loài hoa có màu đỏ như máu tên là hoa Bỉ Ngạn.
Loại hoa này, nhân gian có đồn thổi về màu sắc đỏ rực như máu của nó. Nhưng họ cũng không biết, thực ra loài hoa này chính là một loại sinh vật do oán niệm mà thành.
Những đoá hoa Bỉ Ngạn này chẳng những có màu máu đỏ rực mà còn có màu đỏ sẫm hoặc đỏ tím. Thế nhưng tất cả bọn chúng đều có chung một đặc điểm, đó chính là luôn đung đưa và toả ra một thứ ánh sáng mờ mờ dọc hai bên con đường.
Thông thường, cuối con đường có hai bên là Hoa Bỉ Ngạn này có một bảo vật mà người trong Tam Giới đều ngày đêm thèm khát, nhưng chưa từng có ai lấy được. Thứ này được nhân gian gọi là Tam Sinh Thạch. chữ trên đá đỏ như máu, mặt trên có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” Nghe nói rằng, tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời nay và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời.
Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh; Đứng trước tảng đá ba đời này là thấu tỏ hết.
Ở nhân gian đồn thổi nó là Tam Sinh Thạch, nhưng thực ra, tên thật của nó được gọi là Ngộ Đạo Thạch.
Không biết bao nhiêu năm, tảng đá này đã hấp thu đủ loại hỉ nộ ái ố của người đời, làm cho nó hấp thụ trong mình vô cùng tận các loại cảm ngộ. Chỉ cần hấp thu tham ngộ một phần trong đó, thì đối với các đại năng cũng được lợi ích vô cùng.
Trần Dương đi một lúc cũng nhìn thấy được thế này.
Nhưng sau khi nhìn thấy nó, Trần Dương liền hiểu vì sao mà chưa từng có ai lấy được nó.
Điều này tưởng như khó hiểu, nhưng thực ra lại cực kỳ đơn giản mà chỉ người trực tiếp chứng kiến mới biết.
Bởi vì nó đã thành tinh rồi!
Vạn vật có linh, đừng nói chi như thứ kỳ bảo này!
Trần Dương sau khi bước đến, nhìn thấy một lão nhân toàn thân mặc đồ xanh, ngồi dựa vào tảng đá lớn có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” thì tròng mắt liền co rút.
Chưa chờ Trần Dương kịp lên tiếng thì lão nhân này ánh mắt mang theo một thứ ánh sáng xanh kỳ lạ đã quét tới rồi hờ hững hỏi:
- Phán Quan Lục Tinh?
Giọng nói mang theo vẻ hơi ngạc nhiên.
Mà Trần Dương sau khi nghe câu này thì đột nhiên trong lòng trầm xuống, ngoài mặt vẫn không chút nào vội vàng đáp:
- Vãn bối Trần Dương, ra mắt tiền bối!
- Hắc, không ngờ mấy nghìn năm sau lại có người mang theo Phán Thần Hệ Thống dò đến nơi này!
Lão nhân nhìn Trần Dương rồi cười nhạt nói.
Trần Dương nghe vậy thì tò mò, đang định mở miệng thì lão nhân lại nói:
- Ngươi yên tâm. Lão hủ còn có cái gì chưa thấy qua. Phán quan nắm giữ Phán Thần Hệ Thống ta cũng gặp qua không ít, thứ này cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng người đưa cho ngươi thứ đó thì có liên quan đến ta đó.
- Kính xin tiền bối chỉ điểm bến mê!
- Hắc hắc, đám Phán quan các ngươi chẳng phải nhiều nhất là công đức sao? Không cần biết ngươi có nhiều hay ít, chia ta một nửa, cho ngươi hỏi ba câu hỏi. Thế nào?
Lão nhân không biết có suy nghĩ gì trong đầu, đột nhiên đôi mắt mang theo sắc xanh kỳ dị loé lên một cái rồi nhìn lướt qua chiếc nhẫn Thất Giới trên bàn tay Trần Dương rồi nói.
Trần Dương giống như không phát hiện ra ánh mắt của lão nhân, xoa xoa cằm mình rồi gật đầu nói:
- Nếu tiền bối đã nói như vậy thì vãn bối cũng xin chiếm tiện nghi một lần vậy! Mời ngài nhận lấy!
Trần Dương nói xong, đột nhiên bàn tay hợp thành trảo, bên trên xuất hiện một quả cầu sáng rực, mang theo màu trắng ngà và khí tức ấm áp kỳ lạ. Loại khí tức này, chỉ cần nhìn qua đã làm cho người ta cảm giác dễ chịu dị thường.
Trần Dương sau khi lấy nó ra thì vung tay ném tới chỗ lão nhân.
Lão nhân chẳng những không tránh né mà còn để cho quả cầu thoải mái dung nhập vào thân mình.
Chớp mắt sau, lão ưỡn ngực một cái, ra vẻ thoải mái rồi nói:
- Công đức tinh thuần lắm. Xem ra ngươi làm quan cũng không tệ!
Trần Dương nghe lời này thì hơi nhăn trán, thế nhưng cũng kìm lòng không đặt câu hỏi, chỉ im lặng nhìn lão.
Lão nhân thấy thái độ Trần Dương cẩn thận như vậy thì đột nhiên bật cười ha hả:
- Tiểu tử không tệ. Chuyện về công đức, sau này ngươi sẽ biết, nếu vừa rồi ngươi hỏi ta tại sao công đức lại có tinh thuần và không tinh thuần, thì chắc là mất một câu hỏi rồi. Hắc hắc, hiện giờ ngươi có thể hỏi ta. Lão hủ mặc dù đã ở nơi này rất lâu, thế nhưng chỉ cần chuyện trong Tam Giới, ngươi cứ tuỳ tiện hỏi!
Trần Dương nghe vậy gật đầu, không chút do dự mở miệng hỏi:
- Nếu vậy vãn bối cũng không khách sáo. Câu đầu tiên, xin hỏi tiền bối, Phán Thần Hệ Thống là thứ gì?
/379
|