- Đã chết? Cụ….không nhầm lẫn gì chứ…người kia…
Trần Dương dưới sự hoảng hốt, hầu như bật thốt ra thành lời nhưng liền bị ông cụ ngăn lại, khẽ lắc đầu nhẹ nhàng:
- Cháu đến đây. Con người ngày nay vì một chút lợi ích nho nhỏ mà quên mất con người đều chung một nguồn, chung một quê hương. Ông cha tổ tiên cháu khi xưa cũng đều là chiến hữu của ta, bọn họ đều chỉ có ý niệm giữ gìn bảo vệ thế giới này chứ không nhỏ nhen như con người hiện tại, phân biệt này nọ. Cháu là người Trung Hoa thì sao, ta là người Việt Nam thì sao, đến đây, để ta cho cháu biết, sự thực chân tướng là thế nào.
Trần Dương nghe những lời hiền từ của ông cụ, liền cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, cảm nhận khí độ của ông cụ, Trần Dương cũng không nói hai lời liền ngoan ngoãn đi đến phía sau lưng ông cụ rồi cẩn thận khép nép ngồi xuống, im lặng lắng nghe.
Ông cụ chờ cho Trần Dương ngồi xuống rồi, mới nhẹ nhàng cất tiếng kể:
- Thứ mà cháu đang mang trên người thường tự xưng là Hệ Thống. Thứ này bắt nguồn từ đâu thì ta không rõ, nhưng chính tổ tiên của ta khi xưa từng nói lại, đó là người sáng tạo ra những thứ bảo vật được gọi là ‘Hệ Thống’ này sớm đã biến mất. Khi đó, tổ tiên của ta chưa có thực lực tối cường, hầu như chỉ biết được một vài việc bí ẩn mà thôi. Hơn nữa, việc liên quan đến ‘Hệ Thống’ thì càng là bí mật cực kỳ ẩn giấu. Cho dù có đại thần thông thì cũng khó lòng tra xét đến cùng nó là cái gì. Chỉ biết, cứ mỗi một đoạn thời gian, trên tất cả vị diện lại có người xuất hiện, ban tặng hoặc là thông qua các con đường để làm xuất hiện các loại Hệ Thống với những tính năng giống nhau.
- Những thứ Hệ Thống này thường giúp người ta có thể tăng lên thực lực một cách nhanh chóng, nhưng yêu cầu người nắm giữ hệ thống cần phải làm việc gì đó, ví dụ như làm nhiệm vụ, ví dụ như sưu tầm gì đó, cũng có thể là đơn thuần chỉ là làm một loại công việc nào đó trong suốt đời của mình. Nhưng điều chủ yếu là hầu hết đều phụ thuộc vào những thứ gọi là Hệ Thống kia.
- Những người đạt được thứ bảo vật Hệ Thống này đa số đều có thực lực siêu cường, hơn nữa bọn họ cũng có những thủ đoạn đặc biệt riêng khó ai nhìn ra. Lúc trước chúng ta sở dĩ nhìn ra cháu có mang Hệ Thống cũng là nhờ cháu đi vào nơi này là một đại trận đặc thù, dưới sự kết hợp thần thức và sức mạnh của toàn bộ đại trận kèm theo dự đoán của tổ tiên khi trước mới có thể nhìn ra. Nếu không, nếu cháu không nói thì không ai có thể biết cháu có mang hệ thống trên người cả.
Ông cụ nói một hơi, giọng nói mang theo âm điệu trầm tĩnh và nhẹ nhàng, giống như một người ông nói chuyện với cháu mình. Hoàn toàn không có một chút tâm cơ hay vòng vo ẩn giấu nào.
Cảm nhận chút lo lắng của Trần Dương, ông cụ liền nói:
- Cháu an tâm, sự việc cháu mang hệ thống, chỉ có số ít người biết. Mà cũng không ai cướp được của cháu. Thứ hệ thống này tán lạc khắp nơi trong nhiều vị diện, ngay cả thế giới của chúng ta, theo như ông được biết thì cũng có không ít người có được thứ này. Lý do bên trong như thế nào thì ông không rõ, nhưng ông biết một chuyện, đó là, tất cả các hệ thống xuất hiện từ xưa đến nay, chưa có xuất hiện qua cái Hệ Thống nào thật sự chân chính hoàn thiện!
- Không…không hoàn thiện?
Trần Dương nghe đến đây thì gương mặt tràn ngập vẻ khó tin. Mặc dù đây không phải lần đầu hắn nghe đến chuyện này, thế nhưng từ miệng ông cụ nói ra thì nó mang theo nhiều ý nghĩa hơn nhiều.
Chỉ thấy ông cụ ừm nhẹ:
- Đúng vậy. Tất cả những người ở vị diện nào có được Hệ Thống, thì chưa bao giờ có thể phi thăng lên vị diện cấp cao hơn!
- Không thể phi thăng? Vậy bọn họ đi đâu?
- Hắc hắc, cháu trai, ông mặc dù biết nhiều, nhưng cũng không có hệ thống như cháu và bọn họ thì làm sao ông biết được? Chỉ biết là chưa bao giờ có hai thứ hệ thống cùng chức năng xuất hiện cùng nhau!
- Ông, nếu vậy, thứ này là thứ gì? Có phải là một loại pháp bảo hay không?
- Pháp bảo? Hắc hắc, nó còn mạnh mẽ hơn nhiều. Bất quá, nếu như được, thứ mà cháu đang mang là loại Hệ Thống nào?
- Thưa ông, điều này…
Trần Dương hơi lúng túng. Dù sao, ông cụ đã nói cho hắn biết nhiều tin tức như vậy, nếu có vẻ xa cách quá thì sẽ rất khó coi.
Thế nhưng ông cụ cũng không có phiền trách gì mà lặng lẽ gật đầu:
- Được rồi, nếu như cháu không muốn nói cũng không sao. Ta chỉ cần cháu hứa với ta một chuyện, ta sẽ cho cháu biết một bí mật kinh thiên, có thể giúp cháu thoát khỏi sự mất tích bí ẩn kia, hơn nữa còn có thể giúp cháu đủ sức phi thăng lên Linh Giới khi cơ hội đến.
Trần Dương nghe ông cụ nói, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Ở giới diện này, hiện nay Trần Dương ngoài một số tục sự thì điều kiện tu luyện đã không còn đáp ứng cho hắn được nữa. Mà việc thê tử của hắn đang ngày đêm mong ngóng cũng kích thích Trần Dương rất lớn.
Từ lúc Lạc Tử Nguyệt nói ra một câu thâm tình ‘Ta chờ chàng!’, thì trong lòng Trần Dương đã phát hiện, mục tiêu lớn nhất đời hắn không phải trường sinh bất tử mà chính là có đủ thực lực để bảo vệ, che chở cho thê tử của mình.
Bởi vậy, giờ phút này nghe được nhiều tin tức như vậy, hơn nữa lại là những tin tức không vui vẻ gì, càng làm cho Trần Dương thêm lo lắng. Hiện giờ, nghe ông cụ nói đến chuyện có khả năng giúp đỡ thì Trần Dương trong lòng lại loé lên một tia hi vọng.
- Ông, chỉ cần là việc không thẹn với lòng, cháu nhất định đáp ứng ông!
- Ha hả, tốt. Việc này chẳng những là không thẹn với lòng, mà cháu làm xong còn có thể tích cóp được công đức vô lượng nữa.
Ông cụ nghe Trần Dương hứa hẹn thì cười lớn.
Trần Dương cũng tỏ vẻ quyết tâm nói:
- Ông, không biết ông cần cháu làm việc gì? Bản thân cháu cũng không có thực lực siêu cường như ông, cho nên chắc hẳn việc ông muốn cháu đi làm là ở bên ngoài rồi.
- Nhanh trí đấy, đúng vậy. Việc này có liên quan đến đám Ma Tộc đang chực chờ, bản thân ông và những người ở đây đều không thể rời đi, mà nếu tìm người không có đủ thực lực cũng không hoàn thành được. Nếu lúc trước cháu vào được đây, chắc cháu đã từng tiếp xúc qua Hạo Minh Thú rồi phải không?
- Hạo Minh Thú? Ông, có phải ông muốn nói đến bộ xương quái thú khổng lồ dưới U Sa Hồ?
- Chính là nó. Con thú này là do tổ tiên của ông sáng tạo ra, đặt ở đó để canh các lối vào Việt Giới này. Chỉ có những người có khí tức lương thiện hoặc là không phải dị tộc thì mới đi vào được. Nếu không nó sẽ quyết tử chiến không chết không thôi!
- Nhưng mà lúc trước sao cháu lại thấy một đầu Ma Hồn chạy vào được vậy ạ?
Trần Dương thắc mắc.
Ông cụ cười khổ:
- Đây chính là vấn đề mà chúng ta đau đầu. Bọn người Ma Tộc cực kỳ giảo hoạt, hi sinh một số lượng khổng lồ ma khí để dần dần ma hoá một ít khí tức của Việt Giới này, sau đó tìm cách xâm nhập vào cả Hạo Minh Thú, khiến cho nó bỏ sót một ít đầu Ma Hồn nhỏ bé. Cũng chính vì việc này mà hiện nay Âm Giới đã bắt đầu đại loạn rồi. Mà việc lần này ta muốn cháu đi làm, chính là xâm nhập sâu vào bên trong một cửa ngõ lớn nhất, là nơi mà đám Ma Tộc đang ùn ùn chạy đến. Ở nơi đó có một thứ hàng vô tận năm tháng qua đã che chở cho tất cả thế giới này được bình an. Nó chính là Định Giới Thần Thụ.
- Định Giới Thần Thụ?
Trần Dương ngạc nhiên.
Ông cụ gật đầu chậm rãi:
- Phải, Định Giới Thần Thụ. Đây là tổ thụ sinh ra từ khi phiến thiên địa này bắt đầu hình thành. Nó cũng là thứ đang chống đỡ cho các giới cân bằng, không phát sinh biến động hay dị loạn. Mỗi một chiếc lá của nó đều có thể mở ra một vị diện. Càng lên cao thì vị diện càng cao cấp…
- Cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện dùng nó để leo lên Linh Giới. Mỗi một cá thể ở một giới đều có khí tức đặc trưng của giới đó, nếu cháu không dùng con đường Phi Thăng, thì khi đến Linh Giới cũng không được công nhân là người ở đó, thân phận thấp kém không nói, còn có cả một đội quân thực lực siêu cường truy quét những người đến Linh Giới trái phép nữa. Mà Khi cháu đến Định Giới Thần Thụ, khí tức của cháu toả ra, Thần Thụ có linh, cũng sẽ không để cháu đi lên tầng thứ cao hơn.
Ông cụ chậm rãi giảng giải.
Trần Dương suy ngẫm một chút rồi hỏi:
- Ông, nếu như vậy, ông muốn cháu đến đó để làm gì?
- Đó là vì một đại sự kiện sắp phát sinh. Định Giới Thần Thụ cứ mỗi một tỷ năm, sẽ rụng xuống một chiếc lá. Ai có được chiếc lá này, sẽ có nhiều quyền năng khó lòng tưởng tượng nổi. Một trong số đó là mở cách cửa liên kết hai giới cùng đẳng cấp, cho dù dùng biện pháp gì thì cũng không thể ngăn trở nổi. Đám Ma Tộc bên kia, chính là nhìn trúng điểm này, cho nên ngay cả cấp bậc Ma Tổ cũng xuất động.
Trần Dương nghe xong khổ sở đáp:
- Nhưng mà thưa ông, cấp bậc Ma Tổ, ở giới này liệu có chịu nổi hay không? Cháu nghe nói Ma Tướng đã tương đương Nguyên Anh Kỳ rồi. Cấp bậc Ma Tổ…cháu đến đó tìm chết thì người ta chưa chắc thèm nhìn tới, hoàn toàn tương đương với con kiến hôi.
- Hắc hắc. Ai bảo cháu đến đó đánh nhau?
Ông cụ nghe Trần Dương nói xong thì phá lên cười, bờ môi chợt nhúc nhích chậm rãi truyền âm nói gì đó.
Ban đầu Trần Dương còn hơi mơ màng, nhưng theo thời gian, càng ngày ánh mắt hắn càng sáng lên.
Trần Dương dưới sự hoảng hốt, hầu như bật thốt ra thành lời nhưng liền bị ông cụ ngăn lại, khẽ lắc đầu nhẹ nhàng:
- Cháu đến đây. Con người ngày nay vì một chút lợi ích nho nhỏ mà quên mất con người đều chung một nguồn, chung một quê hương. Ông cha tổ tiên cháu khi xưa cũng đều là chiến hữu của ta, bọn họ đều chỉ có ý niệm giữ gìn bảo vệ thế giới này chứ không nhỏ nhen như con người hiện tại, phân biệt này nọ. Cháu là người Trung Hoa thì sao, ta là người Việt Nam thì sao, đến đây, để ta cho cháu biết, sự thực chân tướng là thế nào.
Trần Dương nghe những lời hiền từ của ông cụ, liền cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, cảm nhận khí độ của ông cụ, Trần Dương cũng không nói hai lời liền ngoan ngoãn đi đến phía sau lưng ông cụ rồi cẩn thận khép nép ngồi xuống, im lặng lắng nghe.
Ông cụ chờ cho Trần Dương ngồi xuống rồi, mới nhẹ nhàng cất tiếng kể:
- Thứ mà cháu đang mang trên người thường tự xưng là Hệ Thống. Thứ này bắt nguồn từ đâu thì ta không rõ, nhưng chính tổ tiên của ta khi xưa từng nói lại, đó là người sáng tạo ra những thứ bảo vật được gọi là ‘Hệ Thống’ này sớm đã biến mất. Khi đó, tổ tiên của ta chưa có thực lực tối cường, hầu như chỉ biết được một vài việc bí ẩn mà thôi. Hơn nữa, việc liên quan đến ‘Hệ Thống’ thì càng là bí mật cực kỳ ẩn giấu. Cho dù có đại thần thông thì cũng khó lòng tra xét đến cùng nó là cái gì. Chỉ biết, cứ mỗi một đoạn thời gian, trên tất cả vị diện lại có người xuất hiện, ban tặng hoặc là thông qua các con đường để làm xuất hiện các loại Hệ Thống với những tính năng giống nhau.
- Những thứ Hệ Thống này thường giúp người ta có thể tăng lên thực lực một cách nhanh chóng, nhưng yêu cầu người nắm giữ hệ thống cần phải làm việc gì đó, ví dụ như làm nhiệm vụ, ví dụ như sưu tầm gì đó, cũng có thể là đơn thuần chỉ là làm một loại công việc nào đó trong suốt đời của mình. Nhưng điều chủ yếu là hầu hết đều phụ thuộc vào những thứ gọi là Hệ Thống kia.
- Những người đạt được thứ bảo vật Hệ Thống này đa số đều có thực lực siêu cường, hơn nữa bọn họ cũng có những thủ đoạn đặc biệt riêng khó ai nhìn ra. Lúc trước chúng ta sở dĩ nhìn ra cháu có mang Hệ Thống cũng là nhờ cháu đi vào nơi này là một đại trận đặc thù, dưới sự kết hợp thần thức và sức mạnh của toàn bộ đại trận kèm theo dự đoán của tổ tiên khi trước mới có thể nhìn ra. Nếu không, nếu cháu không nói thì không ai có thể biết cháu có mang hệ thống trên người cả.
Ông cụ nói một hơi, giọng nói mang theo âm điệu trầm tĩnh và nhẹ nhàng, giống như một người ông nói chuyện với cháu mình. Hoàn toàn không có một chút tâm cơ hay vòng vo ẩn giấu nào.
Cảm nhận chút lo lắng của Trần Dương, ông cụ liền nói:
- Cháu an tâm, sự việc cháu mang hệ thống, chỉ có số ít người biết. Mà cũng không ai cướp được của cháu. Thứ hệ thống này tán lạc khắp nơi trong nhiều vị diện, ngay cả thế giới của chúng ta, theo như ông được biết thì cũng có không ít người có được thứ này. Lý do bên trong như thế nào thì ông không rõ, nhưng ông biết một chuyện, đó là, tất cả các hệ thống xuất hiện từ xưa đến nay, chưa có xuất hiện qua cái Hệ Thống nào thật sự chân chính hoàn thiện!
- Không…không hoàn thiện?
Trần Dương nghe đến đây thì gương mặt tràn ngập vẻ khó tin. Mặc dù đây không phải lần đầu hắn nghe đến chuyện này, thế nhưng từ miệng ông cụ nói ra thì nó mang theo nhiều ý nghĩa hơn nhiều.
Chỉ thấy ông cụ ừm nhẹ:
- Đúng vậy. Tất cả những người ở vị diện nào có được Hệ Thống, thì chưa bao giờ có thể phi thăng lên vị diện cấp cao hơn!
- Không thể phi thăng? Vậy bọn họ đi đâu?
- Hắc hắc, cháu trai, ông mặc dù biết nhiều, nhưng cũng không có hệ thống như cháu và bọn họ thì làm sao ông biết được? Chỉ biết là chưa bao giờ có hai thứ hệ thống cùng chức năng xuất hiện cùng nhau!
- Ông, nếu vậy, thứ này là thứ gì? Có phải là một loại pháp bảo hay không?
- Pháp bảo? Hắc hắc, nó còn mạnh mẽ hơn nhiều. Bất quá, nếu như được, thứ mà cháu đang mang là loại Hệ Thống nào?
- Thưa ông, điều này…
Trần Dương hơi lúng túng. Dù sao, ông cụ đã nói cho hắn biết nhiều tin tức như vậy, nếu có vẻ xa cách quá thì sẽ rất khó coi.
Thế nhưng ông cụ cũng không có phiền trách gì mà lặng lẽ gật đầu:
- Được rồi, nếu như cháu không muốn nói cũng không sao. Ta chỉ cần cháu hứa với ta một chuyện, ta sẽ cho cháu biết một bí mật kinh thiên, có thể giúp cháu thoát khỏi sự mất tích bí ẩn kia, hơn nữa còn có thể giúp cháu đủ sức phi thăng lên Linh Giới khi cơ hội đến.
Trần Dương nghe ông cụ nói, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Ở giới diện này, hiện nay Trần Dương ngoài một số tục sự thì điều kiện tu luyện đã không còn đáp ứng cho hắn được nữa. Mà việc thê tử của hắn đang ngày đêm mong ngóng cũng kích thích Trần Dương rất lớn.
Từ lúc Lạc Tử Nguyệt nói ra một câu thâm tình ‘Ta chờ chàng!’, thì trong lòng Trần Dương đã phát hiện, mục tiêu lớn nhất đời hắn không phải trường sinh bất tử mà chính là có đủ thực lực để bảo vệ, che chở cho thê tử của mình.
Bởi vậy, giờ phút này nghe được nhiều tin tức như vậy, hơn nữa lại là những tin tức không vui vẻ gì, càng làm cho Trần Dương thêm lo lắng. Hiện giờ, nghe ông cụ nói đến chuyện có khả năng giúp đỡ thì Trần Dương trong lòng lại loé lên một tia hi vọng.
- Ông, chỉ cần là việc không thẹn với lòng, cháu nhất định đáp ứng ông!
- Ha hả, tốt. Việc này chẳng những là không thẹn với lòng, mà cháu làm xong còn có thể tích cóp được công đức vô lượng nữa.
Ông cụ nghe Trần Dương hứa hẹn thì cười lớn.
Trần Dương cũng tỏ vẻ quyết tâm nói:
- Ông, không biết ông cần cháu làm việc gì? Bản thân cháu cũng không có thực lực siêu cường như ông, cho nên chắc hẳn việc ông muốn cháu đi làm là ở bên ngoài rồi.
- Nhanh trí đấy, đúng vậy. Việc này có liên quan đến đám Ma Tộc đang chực chờ, bản thân ông và những người ở đây đều không thể rời đi, mà nếu tìm người không có đủ thực lực cũng không hoàn thành được. Nếu lúc trước cháu vào được đây, chắc cháu đã từng tiếp xúc qua Hạo Minh Thú rồi phải không?
- Hạo Minh Thú? Ông, có phải ông muốn nói đến bộ xương quái thú khổng lồ dưới U Sa Hồ?
- Chính là nó. Con thú này là do tổ tiên của ông sáng tạo ra, đặt ở đó để canh các lối vào Việt Giới này. Chỉ có những người có khí tức lương thiện hoặc là không phải dị tộc thì mới đi vào được. Nếu không nó sẽ quyết tử chiến không chết không thôi!
- Nhưng mà lúc trước sao cháu lại thấy một đầu Ma Hồn chạy vào được vậy ạ?
Trần Dương thắc mắc.
Ông cụ cười khổ:
- Đây chính là vấn đề mà chúng ta đau đầu. Bọn người Ma Tộc cực kỳ giảo hoạt, hi sinh một số lượng khổng lồ ma khí để dần dần ma hoá một ít khí tức của Việt Giới này, sau đó tìm cách xâm nhập vào cả Hạo Minh Thú, khiến cho nó bỏ sót một ít đầu Ma Hồn nhỏ bé. Cũng chính vì việc này mà hiện nay Âm Giới đã bắt đầu đại loạn rồi. Mà việc lần này ta muốn cháu đi làm, chính là xâm nhập sâu vào bên trong một cửa ngõ lớn nhất, là nơi mà đám Ma Tộc đang ùn ùn chạy đến. Ở nơi đó có một thứ hàng vô tận năm tháng qua đã che chở cho tất cả thế giới này được bình an. Nó chính là Định Giới Thần Thụ.
- Định Giới Thần Thụ?
Trần Dương ngạc nhiên.
Ông cụ gật đầu chậm rãi:
- Phải, Định Giới Thần Thụ. Đây là tổ thụ sinh ra từ khi phiến thiên địa này bắt đầu hình thành. Nó cũng là thứ đang chống đỡ cho các giới cân bằng, không phát sinh biến động hay dị loạn. Mỗi một chiếc lá của nó đều có thể mở ra một vị diện. Càng lên cao thì vị diện càng cao cấp…
- Cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện dùng nó để leo lên Linh Giới. Mỗi một cá thể ở một giới đều có khí tức đặc trưng của giới đó, nếu cháu không dùng con đường Phi Thăng, thì khi đến Linh Giới cũng không được công nhân là người ở đó, thân phận thấp kém không nói, còn có cả một đội quân thực lực siêu cường truy quét những người đến Linh Giới trái phép nữa. Mà Khi cháu đến Định Giới Thần Thụ, khí tức của cháu toả ra, Thần Thụ có linh, cũng sẽ không để cháu đi lên tầng thứ cao hơn.
Ông cụ chậm rãi giảng giải.
Trần Dương suy ngẫm một chút rồi hỏi:
- Ông, nếu như vậy, ông muốn cháu đến đó để làm gì?
- Đó là vì một đại sự kiện sắp phát sinh. Định Giới Thần Thụ cứ mỗi một tỷ năm, sẽ rụng xuống một chiếc lá. Ai có được chiếc lá này, sẽ có nhiều quyền năng khó lòng tưởng tượng nổi. Một trong số đó là mở cách cửa liên kết hai giới cùng đẳng cấp, cho dù dùng biện pháp gì thì cũng không thể ngăn trở nổi. Đám Ma Tộc bên kia, chính là nhìn trúng điểm này, cho nên ngay cả cấp bậc Ma Tổ cũng xuất động.
Trần Dương nghe xong khổ sở đáp:
- Nhưng mà thưa ông, cấp bậc Ma Tổ, ở giới này liệu có chịu nổi hay không? Cháu nghe nói Ma Tướng đã tương đương Nguyên Anh Kỳ rồi. Cấp bậc Ma Tổ…cháu đến đó tìm chết thì người ta chưa chắc thèm nhìn tới, hoàn toàn tương đương với con kiến hôi.
- Hắc hắc. Ai bảo cháu đến đó đánh nhau?
Ông cụ nghe Trần Dương nói xong thì phá lên cười, bờ môi chợt nhúc nhích chậm rãi truyền âm nói gì đó.
Ban đầu Trần Dương còn hơi mơ màng, nhưng theo thời gian, càng ngày ánh mắt hắn càng sáng lên.
/379
|