Lẳng lặng bay đi chừng nửa ngày thời gian, lấy tốc độ của Trần Dương hiện tại, chẳng mấy chốc hắn đã phi hành được một khoảng cách khá xa vị trí ban đầu.
Trên đường đi, Trần Dương kinh ngạc nhận ra, nơi này hoàn toàn vắng bóng các hồn phách như trong tưởng tượng của hắn.
Nếu chiếu theo vị trí và đặc điểm của nơi này, đáng lẽ phải có hồn phách dập dìu, tràn ngập khắp nơi mới đúng. Điều này làm cho Trần Dương cảm thấy kinh nghi.
…
Trong lúc Trần Dương còn đang kinh nghi, thì ở một nơi cách chỗ Trần Dương rất xa, có một thung lũng tràn ngập hắc khí.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, có thể thấy thung lũng này chẳng khác gì một lòng chảo chứa đầy một loại dung dịch hắc sắc nhấp nhô lượn lên lượn xuống dập dìu, nhìn bên ngoài có vẻ huyền bí dị thường.
Nhưng nếu có ai có thần thông nhìn kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện bên trong lòng chảo hắc khí này là dập dìu không biết bao nhiêu hồn phách nhân loại có, ma tộc có, trộn lẫn cùng nhau.
Những hồn phách nhân loại đa phần đều ánh mắt lộ rõ vẻ điên cuồng và hưng phấn, sống chết cũng muốn lao vào trung tâm lòng chảo, nơi đó có một quang cầu bạch sắc đang chậm rãi xoay động.
Ở một nơi tràn ngập hắc khí như thế này, quang cầu bạch sắc này tựa như một điểm sáng chói lọi, như ánh sao đêm le lói giữa màn đêm dày đặc.
Mà những Ma Tộc thì hình như không bị bạch sắc quang cầu này thu hút chút nào, ngược lại còn ra vẻ cảnh giác bao vây chung quanh.
Những hồn phách nhân tộc mê muội thì không sao, nhưng những hồn phách ở vòng ngoài, không bị thứ bạch sắc quang cầu kia thu hút và có chút thanh tỉnh, muốn lao ra khỏi lòng chảo này lập tức sẽ bị đám ma tộc không chút khách khí đánh lui trở lại.
Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, những hồn phách lao tới bạch sắc quang cầu đều tựa như trâu xuống đầm, biến mất không thấy bóng dáng. Mà từ bên trong bạch sắc quang cầu càng ngày càng có một cỗ uy áp nồng đậm truyền ra, lúc mạnh lúc yếu tựa hồ không ổn định.
…
Bay được một đoạn thời gian, Trần Dương nhíu mài nhìn về một phương hướng, ánh mắt có chút đăm chiêu rồi hạ xuống một ngọn trọc sơn trụi lủi hoang vắng.
- Khí tức này cũng tương đương Nguyên Anh Kỳ, chẳng lẽ nơi này thật sự có Ma tộc cấp bậc Nguyên Anh Kỳ tiến vào?
Trần Dương đăm chiêu một chút rồi thì thào lẩm bẩm.
Chừng nửa chén trà sau, Trần Dương thở dài một hơi, thân hình đột nhiên mờ ảo rồi bay về một phương hướng xa xa.
Cách đó tương đối xa, trong một sơn cốc hoang vu có một hiện tượng kỳ dị.
Chỉ thấy bên trong toàn bộ sơn cốc này có tiến ma kêu quỷ gào âm sâm truyền ra, một màng ô quang ảm đạm che phủ toàn bộ không gian, khiến cho nơi này một mảnh cát bay sỏi chạy, bụi mù tràn ngập chung quanh.
Khí tức âm sâm từ cách xa mười dặm đã có thể cảm nhận được, mà càng đến gần, âm khí càng thêm âm trầm làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Chưa hết!
Trong Âm Giới mịt mù này, trong không gian âm u này, vậy mà lại xuất hiện một đám hắc vân trải dài trong phương viên trăm dặm, đem toàn bộ sơn cốc làm trung tâm, hình thành một cột âm khí hình phễu ùn ùn trút xuống, có khí thế như muốn đem âm khí tất cả mọi nơi cuồn cuộn trút xuống.
Nếu như tình huống này xuất hiện ở Tu Tiên Giới, thì chắc chắn là dấu hiệu của thiên triệu, một là bảo vật xuất thế, hai là có tu sĩ đột phá tiến giai.
Thế nhưng, ở nơi này, dấu hiệu này lại lộ ra vẻ hết sức bất thường.
Trong lúc này, ở chính giữa sơn cốc, giữa trung tâm dị tượng, nếu như Trần Dương đứng ở nơi đây chắc chắn sẽ che miệng kinh ngạc, bởi vì nơi này lại đang có một tu sĩ, hay nói đúng hơn là một tăng nhân mặc áo cà sa đang ngồi đó tụng niệm gì đó.
Tăng nhân này hai mắt nhắm nghiền, mình mặc cà sa chớp động linh quang chứng tỏ bộ cà sa này cũng là một loại bảo vật không tầm thường.
Trong miệng của tăng nhân này tụng niệm kinh văn phật chú. Mặc dù môi hắn chỉ khẽ nhúc nhích, thế nhưng từ bên trong miệng lại liên tục bay ra vô số phù chú mang theo kim quang rực rỡ, khí tức Phật môn công pháp tràn ngập khắp nơi.
Cũng không biết là tăng nhân Phật môn này có công pháp thâm hậu thế nào, thế nhưng mặc dù âm khí chung quanh cực kỳ nồng đậm, hơn nữa ngoài những âm hồn còn có cả Ma hồn tiến tới, giơ nanh múa vuốt cực kỳ dữ tợn như muốn đem tăng nhân này nghạnh sanh sanh nuốt sống vậy.
Đúng lúc này, từ bên ngoài sơn cốc khoảng hai dặm, có hai tu sĩ đang đứng sóng vai nhau.
Nhìn phương hướng của hai người này so với Trần Dương thì đúng là người Nam kẻ Bắc, hoàn toàn ngược hướng nhau. Cho nên dường như hai người này chỉ quan tâm đến dị tượng trong sơn cốc mà không biết có người khác đang tiến đến ở phía đối diện.
Hai người này ăn mặc phục sức cũng khác lạ, một người thân mình mặc đồ vest, tóc vuốt keo láng mượt, ra vẻ một thân sĩ cực kỳ thành đạt. Còn bên cạnh là một cô gái mặc đồ bó sát, quần jean áo thun cực kỳ năng động, làm nổi bật lên những đường cong mê người.
Lúc này, hai người này đang lăng không đứng trò chuyện nhỏ giọng với nhau.
- Hừ, không ngờ ở Nhân Phủ này lại xuất hiện một cao tăng. Nhìn dao động có lẽ xuất thân từ Phật môn mà ra. Xem ra lời đồn Trung Hoa còn ẩn tàng nhiều cao thủ quả không sai. Lại dám ở nơi Nhân Phủ này mà bày ra trận thế độ hoá cao siêu như vậy!
Nam nhân mặc Âu phục cười nhạt, lãnh đạm đánh giá.
Cô gái bên cạnh không có chút cảm xúc nào đáp lại:
- Đó là chuyện bình thường. Trên thế giới này nếu đã có người mạnh mẽ như ngươi thì chắc chắn cũng có những người khác không kém. Chỉ là thường ngày đám người này không lộ diện mà thôi. Hơn nữa, đất nước Trung Hoa xưa nay dân số đông đúc, lịch sử sâu dày, chuyện có cao thủ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
- Hắc hắc, Chu tiểu thư nói nghe như đã từng gặp người ở nơi khác có thần thông còn cao hơn vậy. Ta cũng không tin, thế giới mạt pháp này lại còn có cao thủ nhiều như thế.
Nam nhân cười lạnh, dáng vẻ không hề ấm áp như vẻ bề ngoài của mình.
Cô gái cũng không so đo, hết sức bình tĩnh nói:
- Thật vậy sao? Không biết ngài đã bao giờ đến một quốc gia tên là Việt Nam chưa?
- Việt Nam? Là quốc gia nhỏ xíu nằm bên rìa Đông Nam Á sao? Hình như ta có một ít chi nhánh công ty con ở đó. Nhưng việc này thì có liên can gì? Chẳng lẽ…
Nam nhân nói tới đây, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tầng cơ trí, như chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
Cô gái lần này lại cười nhạt:
- Hắc, ngài không cần phải lo. Nếu như ngài đến đó một lần, thì chắc sẽ tự có phát hiện của bản thân mình. Nghe nói Mai đại sư là một Ma Pháp Đại Sư của Giáo Đình, bình thường đếu cao cao tại thượng, kiến thức uyên bác, chắc là không cần ta nói gì thêm chứ.
Vị Mai đại sư này nghe giọng điệu châm biếm này thì gương mặt rõ ràng có chút thẹn quá hoá giận, thế nhưng hàm dưỡng của hắn cũng không phải tầm thường, chỉ chớp mắt đã thay bằng khuôn mặt cười lành nói:
- Chu tiểu thư bớtgiận. Tại hạ đúng là có chút nông cạn. Chẳng hay Chu tiểu thư có thể chỉ điểm một ít hay không?
Cô gái tên gọi Chu tiểu thư hơi có điểm bất ngờ, nhưng cũng không ra vẻ mà chậm rãi nói:
- Bản thân ta có tổ tiên là người Hoa, từng sinh sống qua ở Việt Nam xưa một đoạn thời gian. Theo gia phả ghi chép lại, thì hình như nơi này còn ẩn chứa một cái phong ấn đại trận cực lớn từ thời Đệ Nhất Thế Giới để lại. Ngài FQWP2Qa1 có biết tại sao xưa nay mặc dù rất nhiều cao thủ trên thế giới nổi danh, nhưng vẫn không ai biết đến cao thủ từ nước Việt Nam kia hay không?
- Nhìn ngài chắc là không biết, nhưng ta từng đọc qua một bản chép tay của tổ tiên lưu lại. Trong đó có nhắc đến một việc. Đó là nếu như thế giới tận diệt, thì người ở nước Việt Nam này vẫn không biến mất. Hơn nữa, một bí mật khác mà chưa ai kiểm chứng được đó chính là, rất có thể, đây là dân tộc duy nhất sống sót qua Đệ Tam Thế Giới cho đến nay mà không hề tổn thương nguyên khí. Ngài thử nghĩ xem, ngay cả tổ tiên của ta cũng căn dặn tất cả những người tu tiên trong gia tộc bốn chữ dành cho đất nước này là: ‘Sâu không thể dò!’. Ngài nghĩ xem, nước ở đó có bao nhiêu sâu?
Cô gái họ Chu nói xong thì nhìn nam nhân nọ. Người này nghe xong thì gương mặt có ba phần nghi hoặc hỏi lại:
- Ta tuy chưa đến đó, nhưng cũng nghe đây là đất nước có rất nhiều lần bị xâm lược, thậm chí đô hộ trong thời gian dài. Một đất nước hùng mạnh như nàng nói, sao cao nhân trong nước lại để chuyện này xảy ra?
- Ngài đã quên nghiêm lệnh người tu thuật pháp không được can thiệp chuyện thế nhân hay sao? Hơn nữa, chẳng phải hiện nay bọn họ vẫn không việc gì đó sao? Hôm nay ta nói cho ngài biết những chuyện này là xem như đáp trả nhân tình hôm trước ngài hỗ trợ giải quyết tên Ma Tộc kia. Xem như chúng ta không ai nợ ai. Còn một chuyện nữa, những chuyện hôm nay nói với ngài, đều là những tin tức bí mật. Nghe nói tất cả những ai bàn luận đến quốc gia đó, thì đều có người biết được. Ngài cũng không nên đi truyền bá lung tung, đừng để như Pháp Sư cửu cấp gì đó cũng ở quốc gia ngài, cuối cùng kết quả ra sao ngài chắc cũng không xa lạ gì.
Nam nhân nghe lời này, gương mặt đột nhiên biến sắc, hỏi dồn:
- Cái gì? Chẳng lẽ cái chết của David….
- Hắc hắc…
Cô gái nghe vậy cười khẩy, không nói nữa mà tiếp tục nhìn dị tượng ngày càng nồng đậm phía trước, khuôn mặt dần hiện lên vẻ âu lo.
Mà nam nhân kia cũng không tiếp tục nói gì nữa, trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng, thầm chủ đem mọi chuyện hôm nay chôn chặt trong lòng, đồng thời đối với đất nước thần bí Việt Nam càng thêm tò mò.
Trên đường đi, Trần Dương kinh ngạc nhận ra, nơi này hoàn toàn vắng bóng các hồn phách như trong tưởng tượng của hắn.
Nếu chiếu theo vị trí và đặc điểm của nơi này, đáng lẽ phải có hồn phách dập dìu, tràn ngập khắp nơi mới đúng. Điều này làm cho Trần Dương cảm thấy kinh nghi.
…
Trong lúc Trần Dương còn đang kinh nghi, thì ở một nơi cách chỗ Trần Dương rất xa, có một thung lũng tràn ngập hắc khí.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, có thể thấy thung lũng này chẳng khác gì một lòng chảo chứa đầy một loại dung dịch hắc sắc nhấp nhô lượn lên lượn xuống dập dìu, nhìn bên ngoài có vẻ huyền bí dị thường.
Nhưng nếu có ai có thần thông nhìn kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện bên trong lòng chảo hắc khí này là dập dìu không biết bao nhiêu hồn phách nhân loại có, ma tộc có, trộn lẫn cùng nhau.
Những hồn phách nhân loại đa phần đều ánh mắt lộ rõ vẻ điên cuồng và hưng phấn, sống chết cũng muốn lao vào trung tâm lòng chảo, nơi đó có một quang cầu bạch sắc đang chậm rãi xoay động.
Ở một nơi tràn ngập hắc khí như thế này, quang cầu bạch sắc này tựa như một điểm sáng chói lọi, như ánh sao đêm le lói giữa màn đêm dày đặc.
Mà những Ma Tộc thì hình như không bị bạch sắc quang cầu này thu hút chút nào, ngược lại còn ra vẻ cảnh giác bao vây chung quanh.
Những hồn phách nhân tộc mê muội thì không sao, nhưng những hồn phách ở vòng ngoài, không bị thứ bạch sắc quang cầu kia thu hút và có chút thanh tỉnh, muốn lao ra khỏi lòng chảo này lập tức sẽ bị đám ma tộc không chút khách khí đánh lui trở lại.
Điều kỳ lạ nằm ở chỗ, những hồn phách lao tới bạch sắc quang cầu đều tựa như trâu xuống đầm, biến mất không thấy bóng dáng. Mà từ bên trong bạch sắc quang cầu càng ngày càng có một cỗ uy áp nồng đậm truyền ra, lúc mạnh lúc yếu tựa hồ không ổn định.
…
Bay được một đoạn thời gian, Trần Dương nhíu mài nhìn về một phương hướng, ánh mắt có chút đăm chiêu rồi hạ xuống một ngọn trọc sơn trụi lủi hoang vắng.
- Khí tức này cũng tương đương Nguyên Anh Kỳ, chẳng lẽ nơi này thật sự có Ma tộc cấp bậc Nguyên Anh Kỳ tiến vào?
Trần Dương đăm chiêu một chút rồi thì thào lẩm bẩm.
Chừng nửa chén trà sau, Trần Dương thở dài một hơi, thân hình đột nhiên mờ ảo rồi bay về một phương hướng xa xa.
Cách đó tương đối xa, trong một sơn cốc hoang vu có một hiện tượng kỳ dị.
Chỉ thấy bên trong toàn bộ sơn cốc này có tiến ma kêu quỷ gào âm sâm truyền ra, một màng ô quang ảm đạm che phủ toàn bộ không gian, khiến cho nơi này một mảnh cát bay sỏi chạy, bụi mù tràn ngập chung quanh.
Khí tức âm sâm từ cách xa mười dặm đã có thể cảm nhận được, mà càng đến gần, âm khí càng thêm âm trầm làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Chưa hết!
Trong Âm Giới mịt mù này, trong không gian âm u này, vậy mà lại xuất hiện một đám hắc vân trải dài trong phương viên trăm dặm, đem toàn bộ sơn cốc làm trung tâm, hình thành một cột âm khí hình phễu ùn ùn trút xuống, có khí thế như muốn đem âm khí tất cả mọi nơi cuồn cuộn trút xuống.
Nếu như tình huống này xuất hiện ở Tu Tiên Giới, thì chắc chắn là dấu hiệu của thiên triệu, một là bảo vật xuất thế, hai là có tu sĩ đột phá tiến giai.
Thế nhưng, ở nơi này, dấu hiệu này lại lộ ra vẻ hết sức bất thường.
Trong lúc này, ở chính giữa sơn cốc, giữa trung tâm dị tượng, nếu như Trần Dương đứng ở nơi đây chắc chắn sẽ che miệng kinh ngạc, bởi vì nơi này lại đang có một tu sĩ, hay nói đúng hơn là một tăng nhân mặc áo cà sa đang ngồi đó tụng niệm gì đó.
Tăng nhân này hai mắt nhắm nghiền, mình mặc cà sa chớp động linh quang chứng tỏ bộ cà sa này cũng là một loại bảo vật không tầm thường.
Trong miệng của tăng nhân này tụng niệm kinh văn phật chú. Mặc dù môi hắn chỉ khẽ nhúc nhích, thế nhưng từ bên trong miệng lại liên tục bay ra vô số phù chú mang theo kim quang rực rỡ, khí tức Phật môn công pháp tràn ngập khắp nơi.
Cũng không biết là tăng nhân Phật môn này có công pháp thâm hậu thế nào, thế nhưng mặc dù âm khí chung quanh cực kỳ nồng đậm, hơn nữa ngoài những âm hồn còn có cả Ma hồn tiến tới, giơ nanh múa vuốt cực kỳ dữ tợn như muốn đem tăng nhân này nghạnh sanh sanh nuốt sống vậy.
Đúng lúc này, từ bên ngoài sơn cốc khoảng hai dặm, có hai tu sĩ đang đứng sóng vai nhau.
Nhìn phương hướng của hai người này so với Trần Dương thì đúng là người Nam kẻ Bắc, hoàn toàn ngược hướng nhau. Cho nên dường như hai người này chỉ quan tâm đến dị tượng trong sơn cốc mà không biết có người khác đang tiến đến ở phía đối diện.
Hai người này ăn mặc phục sức cũng khác lạ, một người thân mình mặc đồ vest, tóc vuốt keo láng mượt, ra vẻ một thân sĩ cực kỳ thành đạt. Còn bên cạnh là một cô gái mặc đồ bó sát, quần jean áo thun cực kỳ năng động, làm nổi bật lên những đường cong mê người.
Lúc này, hai người này đang lăng không đứng trò chuyện nhỏ giọng với nhau.
- Hừ, không ngờ ở Nhân Phủ này lại xuất hiện một cao tăng. Nhìn dao động có lẽ xuất thân từ Phật môn mà ra. Xem ra lời đồn Trung Hoa còn ẩn tàng nhiều cao thủ quả không sai. Lại dám ở nơi Nhân Phủ này mà bày ra trận thế độ hoá cao siêu như vậy!
Nam nhân mặc Âu phục cười nhạt, lãnh đạm đánh giá.
Cô gái bên cạnh không có chút cảm xúc nào đáp lại:
- Đó là chuyện bình thường. Trên thế giới này nếu đã có người mạnh mẽ như ngươi thì chắc chắn cũng có những người khác không kém. Chỉ là thường ngày đám người này không lộ diện mà thôi. Hơn nữa, đất nước Trung Hoa xưa nay dân số đông đúc, lịch sử sâu dày, chuyện có cao thủ cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
- Hắc hắc, Chu tiểu thư nói nghe như đã từng gặp người ở nơi khác có thần thông còn cao hơn vậy. Ta cũng không tin, thế giới mạt pháp này lại còn có cao thủ nhiều như thế.
Nam nhân cười lạnh, dáng vẻ không hề ấm áp như vẻ bề ngoài của mình.
Cô gái cũng không so đo, hết sức bình tĩnh nói:
- Thật vậy sao? Không biết ngài đã bao giờ đến một quốc gia tên là Việt Nam chưa?
- Việt Nam? Là quốc gia nhỏ xíu nằm bên rìa Đông Nam Á sao? Hình như ta có một ít chi nhánh công ty con ở đó. Nhưng việc này thì có liên can gì? Chẳng lẽ…
Nam nhân nói tới đây, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tầng cơ trí, như chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
Cô gái lần này lại cười nhạt:
- Hắc, ngài không cần phải lo. Nếu như ngài đến đó một lần, thì chắc sẽ tự có phát hiện của bản thân mình. Nghe nói Mai đại sư là một Ma Pháp Đại Sư của Giáo Đình, bình thường đếu cao cao tại thượng, kiến thức uyên bác, chắc là không cần ta nói gì thêm chứ.
Vị Mai đại sư này nghe giọng điệu châm biếm này thì gương mặt rõ ràng có chút thẹn quá hoá giận, thế nhưng hàm dưỡng của hắn cũng không phải tầm thường, chỉ chớp mắt đã thay bằng khuôn mặt cười lành nói:
- Chu tiểu thư bớtgiận. Tại hạ đúng là có chút nông cạn. Chẳng hay Chu tiểu thư có thể chỉ điểm một ít hay không?
Cô gái tên gọi Chu tiểu thư hơi có điểm bất ngờ, nhưng cũng không ra vẻ mà chậm rãi nói:
- Bản thân ta có tổ tiên là người Hoa, từng sinh sống qua ở Việt Nam xưa một đoạn thời gian. Theo gia phả ghi chép lại, thì hình như nơi này còn ẩn chứa một cái phong ấn đại trận cực lớn từ thời Đệ Nhất Thế Giới để lại. Ngài FQWP2Qa1 có biết tại sao xưa nay mặc dù rất nhiều cao thủ trên thế giới nổi danh, nhưng vẫn không ai biết đến cao thủ từ nước Việt Nam kia hay không?
- Nhìn ngài chắc là không biết, nhưng ta từng đọc qua một bản chép tay của tổ tiên lưu lại. Trong đó có nhắc đến một việc. Đó là nếu như thế giới tận diệt, thì người ở nước Việt Nam này vẫn không biến mất. Hơn nữa, một bí mật khác mà chưa ai kiểm chứng được đó chính là, rất có thể, đây là dân tộc duy nhất sống sót qua Đệ Tam Thế Giới cho đến nay mà không hề tổn thương nguyên khí. Ngài thử nghĩ xem, ngay cả tổ tiên của ta cũng căn dặn tất cả những người tu tiên trong gia tộc bốn chữ dành cho đất nước này là: ‘Sâu không thể dò!’. Ngài nghĩ xem, nước ở đó có bao nhiêu sâu?
Cô gái họ Chu nói xong thì nhìn nam nhân nọ. Người này nghe xong thì gương mặt có ba phần nghi hoặc hỏi lại:
- Ta tuy chưa đến đó, nhưng cũng nghe đây là đất nước có rất nhiều lần bị xâm lược, thậm chí đô hộ trong thời gian dài. Một đất nước hùng mạnh như nàng nói, sao cao nhân trong nước lại để chuyện này xảy ra?
- Ngài đã quên nghiêm lệnh người tu thuật pháp không được can thiệp chuyện thế nhân hay sao? Hơn nữa, chẳng phải hiện nay bọn họ vẫn không việc gì đó sao? Hôm nay ta nói cho ngài biết những chuyện này là xem như đáp trả nhân tình hôm trước ngài hỗ trợ giải quyết tên Ma Tộc kia. Xem như chúng ta không ai nợ ai. Còn một chuyện nữa, những chuyện hôm nay nói với ngài, đều là những tin tức bí mật. Nghe nói tất cả những ai bàn luận đến quốc gia đó, thì đều có người biết được. Ngài cũng không nên đi truyền bá lung tung, đừng để như Pháp Sư cửu cấp gì đó cũng ở quốc gia ngài, cuối cùng kết quả ra sao ngài chắc cũng không xa lạ gì.
Nam nhân nghe lời này, gương mặt đột nhiên biến sắc, hỏi dồn:
- Cái gì? Chẳng lẽ cái chết của David….
- Hắc hắc…
Cô gái nghe vậy cười khẩy, không nói nữa mà tiếp tục nhìn dị tượng ngày càng nồng đậm phía trước, khuôn mặt dần hiện lên vẻ âu lo.
Mà nam nhân kia cũng không tiếp tục nói gì nữa, trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng, thầm chủ đem mọi chuyện hôm nay chôn chặt trong lòng, đồng thời đối với đất nước thần bí Việt Nam càng thêm tò mò.
/379
|