Lời Trần Dương vừa nói xong, bắt đầu lục tục có vô số những ánh mắt nghi ngờ chuyển dời sang đống bảo vật đang để trên bàn.
Tuy vậy, thanh niên được chào hàng kia chỉ đảo mắt một cái liền cung kính nói với Trần Dương:
- Tiền bối, ngươi nói vị tiền bối này từng đưa ngươi một bảo vật bất phàm. Không biết có bằng chứng gì hay không? Xin tiền bối đem ra cho chúng ta xem được không?
- Ồ? Còn phải đem ra cho ngươi xem?
Trần Dương nhíu mài, đáy lòng lạnh lẽo.
Nói thật, trước mặt bao nhiêu người như vậy thì nội tâm của Trần Dương có trăm vạn lần không tình nguyện.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! Đứng trước mặt bao nhiêu người nói ra mình từng mua bảo vật nơi người nọ, chẳng khác nào Trần Dương tự biến mình thành cái đích ngắm chung của mọi người. Ngày tháng sau này chắc chắn dẫn tới vô số phiền toái.
Thậm chí, Trần Dương còn đang cân nhắc không biết có nên tìm công pháp Súc Cốt Công để thay đổi cả nhân dạng và gương mặt thành người khác không.
Lúc này, mặc dù ngoài mặt hỏi lại thanh niên kia, nhưng Trần Dương vẫn xem ý tứ của vị tiền bối nọ như thế nào.
Chỉ thấy trung niên nọ hai mắt khẽ híp, đánh giá thanh niên xấc xược kia từ trên xuống dưới rồi nhào tới cái bàn nói:
- Hừ, không bán cho ngươi nữa! Đồ đần, không biết nhìn hàng!
Nói xong, lão một tay ôm, một tay dồn tất cả đồ vật vào trong lồng ngực.
Tất cả mọi người giờ phút này đều có chung một cái ý tưởng:
‘Lừa không được – Tẩu vi thượng sách!’
Thanh niên kia hai mắt cũng có chút buồn bực, nhưng có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, gã cũng không dám có hành động gì quá đáng.
Còn Trần Dương thì chăm chú nhìn hành động của người trung niên nọ, lại đột nhiên nổi lên một ý nghĩ.
- Tiền bối, nếu hắn không mua, vậy ngài bán cho ta có được hay không?
- Ngươi mua?
Người trung niên đang nhanh chóng gom hết đồ vật, nghe vậy ngẩn ra. Dường như ngay cả gã cũng không ngờ tới tình huống này, nhất thời hai mắt tràn đầy hứng thú nhìn Trần Dương.
Trần Dương dưới cái nhìn này không vội không gấp mà từ từ cung kính nói:
- Tiền bối, nếu người này đã không có ánh mắt như vậy, tiền bối hay là bán nó lại cho ta.
Trung niên nọ ngẩn ra, sau đó nghĩ tới cái gì, bật cười:
- Ha ha ha….thú vị…thú vị…
Nói xong lão nhìn như vô tình vung tay nói:
- Định!
Dưới chữ Định này của lão, không gian chung quanh chỉ trong chớp mắt như bị một luồng lực lượng kỳ dị bao phủ xuống đình chỉ hết thảy vận động.
Trước lực lượng kỳ dị này, không có một sự vật hay thứ gì có thể cưỡng lại.
Nụ cười nhạo vẫn đọng lại trên mặt đám tu sĩ vây chung quanh.
Ánh mắt buồn bực chứa đựng hàn quang vẫn còn trong mắt thanh niên.
Một chiếc lá bị gió thổi bay trên mặt đường vẫn lơ lửng như thế hồi lâu.
Trên đường, tất cả hoạt động của mọi người đều ngưng đọng lại.
Toàn bộ nơi này, trong phút chốc như bị đông lại, không ai trốn thoát.
Chỉ có trung niên nọ và một người nữa đang kinh hãi nhìn chung quanh.
Người này chính là Trần Dương.
Trần Dương lúc này há hốc mồm nhìn cảnh tượng xung quanh, trong não hải ‘ong ong’ lên như có vạn đạo lôi đình ầm ầm đánh xuống, không thể nào tưởng tượng nổi.
Càng nhìn kỹ, Trần Dương càng phát hiện tất cả đều bị đình chỉ hoạt động, không gian im ắng khác thường, hắn lắp bắp:
- Định…Thân Thuật?
Trần Dương nói ra cái tên này là vì hắn từng đọc truyện mạng, thấy có nhắc tới thần thông này, nhưng không ngờ có một người có thi triển nó ra trước mặt hắn.
Trung niên vẫn chú ý tới thái độ của Trần Dương, khi nghe hắn nói tới cái tên Định Thân Thuật thì ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu tử, sao ngươi biết cái tên này?
Trần Dương nghe vậy liền cung kính nói:
- Tiền bối, lúc trước ta từng đọc qua truyện trên mạng thấy có nhắc tới rất nhiều môn thần thông tiên thuật. Có thấy nhắc tới môn thần thông này cho nên…
- Hừm, sỡ dĩ có chuyện nàycũng là vì tiểu tử kia ham chơi trốn xuống nhân gian…
Trung niên nhíu mài tự nói, bỗng dưng sực nhớ ra còn có Trần Dương ở đây liền ngưng lại, đảo mắt hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói muốn mua chiếc nhẫn của ta sao?
- Bẩm tiền bối, đúng là như vậy. Nếu hắn đã không biết quý trọng, chi bằng để cho vãn bối…
Trần Dương ngập ngừng.
Lúc này trong lòng hắn có chút xấu hổ.
Lần trước nhận Phán Thần Hệ Thống từ lão thì cũng xem như đã nhận được cơ duyên không ngờ rồi, lúc này còn muốn có thêm một món đồ, không biết trong lòng người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Vả lại, vừa rồi người nọ sử dụng ra Định Thân Thuật trong truyền thuyết, như vậy càng chứng tỏ người thần bí này thực lực vô cùng khủng bố. Thậm chí, Trần Dương cho rằng chỉ có tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể vung tay nhẹ nhàng định trụ hết thảy.
Cho nên lúc này trong lòng hắn càng trở nên xoắn xuýt.
Người trung niên trầm ngâm như đang cân nhắc, cuối cùng nói:
- Chiếc nhẫn này, ngươi có thể mua! Một nghìn vạn, bán cho ngươi!
Nói xong, lão móc ra đưa nó lơ lửng trước mặt Trần Dương.
Trần Dương nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng lấy tấm thẻ ra nói:
- Trong này có hai nghìn vạn, xin tiền bối cầm lấy làm chút lộ phí đi đường.
Trần Dương trong lòng biết rõ đối với loại cao thủ khủng bố này, trên thế gian này có thể không có gì làm khó được lão nữa rồi, nhưng thành ý thì vẫn không thể thiếu được.
Trung niên nhìn Trần Dương thâm ý, cũng không nói gì phẩy tay một cái liền nói:
- Được, nếu đã như vậy ta không khách sáo.
Nói xong, thân ảnh của lão chậm rãi biến mất giữa trời đất.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người, tất cả hoạt động đều khôi phục lại như cũ.
Chỉ có điều, ánh mắt những người đứng trong tửu lâu đều mơ hồ.
- Này, đến đây làm gì thế? Chẳng phải ngươi nói đi mua nguyên liệu chế phù giúp ta sao?
- Phải rồi. Ta cũng không nhớ rõ sao lại đến đây nữa, đi thôi.
Lúc này vô số người ngơ ngác một chút sau đó liền lục tục bỏ đi.
Thanh niên nọ cũng lắc lắc đầu một chút, nhìn chung quanh rồi trở về bàn của mình.
Mà Trần Dương nhìn cảnh này thì lại càng kinh hãi.
Định Thân Thuật thì thôi đi, vô thanh vô tức xoá đi ký ức của một đám người mà không để lại chút gì…
Trần Dương cũng không dám tưởng tượng nổi nữa, liền quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, uy áp của Trần Dương cũng thu liễm lại, lại giống như một gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một vô cùng thấp kém.
Trần Dương ngồi đó, chậm rãi ăn uống vừa tập trung lắng nghe các loại thông tin. Còn chuyện chiếc nhẫn, Trần Dương vẫn chưa muốn tìm hiểu ngay chỗ này. Đối với loại đồ vật kia, Trần Dương muốn tìm một nơi thật yên tĩnh, che chắn ánh mắt người khác mới xem xét. Dù sao, cẩn thận một chút cũng không có hại gì.
Lúc này, gần bên chỗ Trần Dương đang ngồi cũng có hai người đang trò chuyện với nhau.
Một trung niên vuốt chòm râu dê cẩn thận nói:
- Này, ngươi biết gì không? Nghe nói Hoàng lão vừa thành công tiến giai Trúc Cơ Kỳ. Hiện giờ đã thành tiền bối chân chính rồi.
- Ngươi thở dài cái gì. Chút tin tức như vậy cũng bày đặt đem ra. Ta còn biết một thông tin rúng động hơn!
Đại hán đối diện hớp một ngụm rượu nói ra.
- Cái gì? Ta đây được các đồng đạo gọi là Vạn Sự Thông mà chẳng lẽ bỏ sót thông tin gì hay sao?
- Hắc hắc, ài…dù sao cái thông tin này cũng cực kỳ bí mật. Khó trách ngươi không biết.
Đại hán đắc ý châm chọc một câu, gương mặt ánh lên vẻ tự đắc, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Hoàng lão bởi vì lần lữa mãi mà tu vi không tiến bộ nên mới để ý đến cháu gái Chu lão có hàn khí trong người. Nghe nói đến tận nơi điểm mặt, ngoài mặt thì nói là nhận đệ tử, nhưng bên trong kỳ thực…
Đại hán nói đến đây liền nhướng nhướng mài, ra vẻ ai cũng hiểu nhìn trung niên có chòm râu dê.
Trung niên kia nghe vậy thì gương mặt đột nhiên khinh thường nhìn đại hán, nói ra:
- Ta còn tưởng có chuyện gì, thì ra là chuyện này. Nếu là chuyện này, thực ra ta biết một chút ít chuyện bên trong, đúng là kinh thiên động địa…hắc hắc…
- Hả? Vạn Sự Thông đạo hữu, ngươi không ngại chỉ điểm ta một chút?
- Hắc hắc, giờ mới gọi ta Vạn Sự Thông sao?
Trung niên râu dê nhẹ nhàng vuốt chòm râu, trong lòng khoan khoái nói. Mới vừa rồi, cái nhìn khinh bỉ của đại hán làm cho gã cảm thấy rất buồn bực.
- Khà khà, thôi nào, nội tình bên trong đó là gì? Huynh nói cho ta biết với nào.
- Ài, nói đến chuyện này cũng là một đoạn nhân gian bi ai a.Nghe nói Hoàng lão chậm chạp tiến giai hơn hai mươi năm nay mãi dừng chân ở Luyện Khí Hậu Kỳ chính là vì tiểu cô nương này. Nghe đồn Hoàng lão từng có một cái ý trung nhân mất sớm, sau khi vận dụng hết mọi thủ đoạn thì tính ra người nọ đầu thai chuyển thế vào nhà Chu gia, cho nên mới luôn luôn theo dõi sát sao. Cho đến khi nha đầu nọ sinh ra, toàn thân lại mang hàn khí thì Hoàng lão đã biết ngay đó là ý trung nhân của lão chuyển thế. Ngươi cũng biết, một thân Hoả Vân Chưởng của lão vô cùng nổi danh, chắc chắn mang trong người Hoả công tinh thuần. Chuyện tình tiếp theo càng thêm lâm li bi đát…ách, đột nhiên ta có chút đau cổ họng…
Trung niên râu dê nói đến đây thì lấy tay sờ sờ cổ họng, lại khạc khạc mấy tiếng ra vẻ thiếu thiếu cái gì đó.
Đại hán kia đang nghe đến gay cấn thì thấy vậy, liền quơ tay nói với gã tiểu nhị:
- Cho hai bình Bách Hoa Tửu thượng hạng.
Tiểu nhị nghe vậy thì gấp rút chạy đi, sau đó mang tới hai bình rượu, vừa mở ra liền có hương khí phát tán chung quanh.
Trung niên râu dê không chút do dự uống một hớp, khuôn mặt lộ rõ sự say mê mới kể tiếp:
- Ài, thế là mỗi đêm, vị Hoàng tình thánh này đều bí mật đột nhập vào khuê phòng con gái nhà người ta tự thân dùng Hoả khí để áp chế hàn khí cho nha đầu kia.
- Ròng rã hai mươi năm!
- Ngươi biết cái gì gọi là si tình không?
- Đây chính là si tình!
- Hai mươi năm liên tục làm như vậy, dĩ nhiên khiến cho tu vi của lão chậm chạp không tiến, nhưng đến vừa rồi sau khi ôm mỹ nhân về thì tình si được báo đáp, liền thuận lợi đột phá. Ài, ta thật hâm mộ vị tình thánh này!
Trung niên râu dê ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt có chút thương cảm lại có chút thành tâm chúc phúc, làm cho đại hán cũng có chút tâm trạng.
Trần Dương nghe xong cuộc đối thoại này thì khoé miệng co giật, cũng không muốn quan tâm loại thuyết pháp cẩu huyết như vậy nữa, liền nghe ngóng chỗ khác.
Thần thức vừa chuyển, liền có một thông tin làm cho hắn cảm thấy hứng thú vô cùng. Đăng bởi: admin
Tuy vậy, thanh niên được chào hàng kia chỉ đảo mắt một cái liền cung kính nói với Trần Dương:
- Tiền bối, ngươi nói vị tiền bối này từng đưa ngươi một bảo vật bất phàm. Không biết có bằng chứng gì hay không? Xin tiền bối đem ra cho chúng ta xem được không?
- Ồ? Còn phải đem ra cho ngươi xem?
Trần Dương nhíu mài, đáy lòng lạnh lẽo.
Nói thật, trước mặt bao nhiêu người như vậy thì nội tâm của Trần Dương có trăm vạn lần không tình nguyện.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! Đứng trước mặt bao nhiêu người nói ra mình từng mua bảo vật nơi người nọ, chẳng khác nào Trần Dương tự biến mình thành cái đích ngắm chung của mọi người. Ngày tháng sau này chắc chắn dẫn tới vô số phiền toái.
Thậm chí, Trần Dương còn đang cân nhắc không biết có nên tìm công pháp Súc Cốt Công để thay đổi cả nhân dạng và gương mặt thành người khác không.
Lúc này, mặc dù ngoài mặt hỏi lại thanh niên kia, nhưng Trần Dương vẫn xem ý tứ của vị tiền bối nọ như thế nào.
Chỉ thấy trung niên nọ hai mắt khẽ híp, đánh giá thanh niên xấc xược kia từ trên xuống dưới rồi nhào tới cái bàn nói:
- Hừ, không bán cho ngươi nữa! Đồ đần, không biết nhìn hàng!
Nói xong, lão một tay ôm, một tay dồn tất cả đồ vật vào trong lồng ngực.
Tất cả mọi người giờ phút này đều có chung một cái ý tưởng:
‘Lừa không được – Tẩu vi thượng sách!’
Thanh niên kia hai mắt cũng có chút buồn bực, nhưng có một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, gã cũng không dám có hành động gì quá đáng.
Còn Trần Dương thì chăm chú nhìn hành động của người trung niên nọ, lại đột nhiên nổi lên một ý nghĩ.
- Tiền bối, nếu hắn không mua, vậy ngài bán cho ta có được hay không?
- Ngươi mua?
Người trung niên đang nhanh chóng gom hết đồ vật, nghe vậy ngẩn ra. Dường như ngay cả gã cũng không ngờ tới tình huống này, nhất thời hai mắt tràn đầy hứng thú nhìn Trần Dương.
Trần Dương dưới cái nhìn này không vội không gấp mà từ từ cung kính nói:
- Tiền bối, nếu người này đã không có ánh mắt như vậy, tiền bối hay là bán nó lại cho ta.
Trung niên nọ ngẩn ra, sau đó nghĩ tới cái gì, bật cười:
- Ha ha ha….thú vị…thú vị…
Nói xong lão nhìn như vô tình vung tay nói:
- Định!
Dưới chữ Định này của lão, không gian chung quanh chỉ trong chớp mắt như bị một luồng lực lượng kỳ dị bao phủ xuống đình chỉ hết thảy vận động.
Trước lực lượng kỳ dị này, không có một sự vật hay thứ gì có thể cưỡng lại.
Nụ cười nhạo vẫn đọng lại trên mặt đám tu sĩ vây chung quanh.
Ánh mắt buồn bực chứa đựng hàn quang vẫn còn trong mắt thanh niên.
Một chiếc lá bị gió thổi bay trên mặt đường vẫn lơ lửng như thế hồi lâu.
Trên đường, tất cả hoạt động của mọi người đều ngưng đọng lại.
Toàn bộ nơi này, trong phút chốc như bị đông lại, không ai trốn thoát.
Chỉ có trung niên nọ và một người nữa đang kinh hãi nhìn chung quanh.
Người này chính là Trần Dương.
Trần Dương lúc này há hốc mồm nhìn cảnh tượng xung quanh, trong não hải ‘ong ong’ lên như có vạn đạo lôi đình ầm ầm đánh xuống, không thể nào tưởng tượng nổi.
Càng nhìn kỹ, Trần Dương càng phát hiện tất cả đều bị đình chỉ hoạt động, không gian im ắng khác thường, hắn lắp bắp:
- Định…Thân Thuật?
Trần Dương nói ra cái tên này là vì hắn từng đọc truyện mạng, thấy có nhắc tới thần thông này, nhưng không ngờ có một người có thi triển nó ra trước mặt hắn.
Trung niên vẫn chú ý tới thái độ của Trần Dương, khi nghe hắn nói tới cái tên Định Thân Thuật thì ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu tử, sao ngươi biết cái tên này?
Trần Dương nghe vậy liền cung kính nói:
- Tiền bối, lúc trước ta từng đọc qua truyện trên mạng thấy có nhắc tới rất nhiều môn thần thông tiên thuật. Có thấy nhắc tới môn thần thông này cho nên…
- Hừm, sỡ dĩ có chuyện nàycũng là vì tiểu tử kia ham chơi trốn xuống nhân gian…
Trung niên nhíu mài tự nói, bỗng dưng sực nhớ ra còn có Trần Dương ở đây liền ngưng lại, đảo mắt hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói muốn mua chiếc nhẫn của ta sao?
- Bẩm tiền bối, đúng là như vậy. Nếu hắn đã không biết quý trọng, chi bằng để cho vãn bối…
Trần Dương ngập ngừng.
Lúc này trong lòng hắn có chút xấu hổ.
Lần trước nhận Phán Thần Hệ Thống từ lão thì cũng xem như đã nhận được cơ duyên không ngờ rồi, lúc này còn muốn có thêm một món đồ, không biết trong lòng người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Vả lại, vừa rồi người nọ sử dụng ra Định Thân Thuật trong truyền thuyết, như vậy càng chứng tỏ người thần bí này thực lực vô cùng khủng bố. Thậm chí, Trần Dương cho rằng chỉ có tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể vung tay nhẹ nhàng định trụ hết thảy.
Cho nên lúc này trong lòng hắn càng trở nên xoắn xuýt.
Người trung niên trầm ngâm như đang cân nhắc, cuối cùng nói:
- Chiếc nhẫn này, ngươi có thể mua! Một nghìn vạn, bán cho ngươi!
Nói xong, lão móc ra đưa nó lơ lửng trước mặt Trần Dương.
Trần Dương nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng lấy tấm thẻ ra nói:
- Trong này có hai nghìn vạn, xin tiền bối cầm lấy làm chút lộ phí đi đường.
Trần Dương trong lòng biết rõ đối với loại cao thủ khủng bố này, trên thế gian này có thể không có gì làm khó được lão nữa rồi, nhưng thành ý thì vẫn không thể thiếu được.
Trung niên nhìn Trần Dương thâm ý, cũng không nói gì phẩy tay một cái liền nói:
- Được, nếu đã như vậy ta không khách sáo.
Nói xong, thân ảnh của lão chậm rãi biến mất giữa trời đất.
Ngay lúc đó, tất cả mọi người, tất cả hoạt động đều khôi phục lại như cũ.
Chỉ có điều, ánh mắt những người đứng trong tửu lâu đều mơ hồ.
- Này, đến đây làm gì thế? Chẳng phải ngươi nói đi mua nguyên liệu chế phù giúp ta sao?
- Phải rồi. Ta cũng không nhớ rõ sao lại đến đây nữa, đi thôi.
Lúc này vô số người ngơ ngác một chút sau đó liền lục tục bỏ đi.
Thanh niên nọ cũng lắc lắc đầu một chút, nhìn chung quanh rồi trở về bàn của mình.
Mà Trần Dương nhìn cảnh này thì lại càng kinh hãi.
Định Thân Thuật thì thôi đi, vô thanh vô tức xoá đi ký ức của một đám người mà không để lại chút gì…
Trần Dương cũng không dám tưởng tượng nổi nữa, liền quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này, uy áp của Trần Dương cũng thu liễm lại, lại giống như một gã tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một vô cùng thấp kém.
Trần Dương ngồi đó, chậm rãi ăn uống vừa tập trung lắng nghe các loại thông tin. Còn chuyện chiếc nhẫn, Trần Dương vẫn chưa muốn tìm hiểu ngay chỗ này. Đối với loại đồ vật kia, Trần Dương muốn tìm một nơi thật yên tĩnh, che chắn ánh mắt người khác mới xem xét. Dù sao, cẩn thận một chút cũng không có hại gì.
Lúc này, gần bên chỗ Trần Dương đang ngồi cũng có hai người đang trò chuyện với nhau.
Một trung niên vuốt chòm râu dê cẩn thận nói:
- Này, ngươi biết gì không? Nghe nói Hoàng lão vừa thành công tiến giai Trúc Cơ Kỳ. Hiện giờ đã thành tiền bối chân chính rồi.
- Ngươi thở dài cái gì. Chút tin tức như vậy cũng bày đặt đem ra. Ta còn biết một thông tin rúng động hơn!
Đại hán đối diện hớp một ngụm rượu nói ra.
- Cái gì? Ta đây được các đồng đạo gọi là Vạn Sự Thông mà chẳng lẽ bỏ sót thông tin gì hay sao?
- Hắc hắc, ài…dù sao cái thông tin này cũng cực kỳ bí mật. Khó trách ngươi không biết.
Đại hán đắc ý châm chọc một câu, gương mặt ánh lên vẻ tự đắc, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Nghe nói Hoàng lão bởi vì lần lữa mãi mà tu vi không tiến bộ nên mới để ý đến cháu gái Chu lão có hàn khí trong người. Nghe nói đến tận nơi điểm mặt, ngoài mặt thì nói là nhận đệ tử, nhưng bên trong kỳ thực…
Đại hán nói đến đây liền nhướng nhướng mài, ra vẻ ai cũng hiểu nhìn trung niên có chòm râu dê.
Trung niên kia nghe vậy thì gương mặt đột nhiên khinh thường nhìn đại hán, nói ra:
- Ta còn tưởng có chuyện gì, thì ra là chuyện này. Nếu là chuyện này, thực ra ta biết một chút ít chuyện bên trong, đúng là kinh thiên động địa…hắc hắc…
- Hả? Vạn Sự Thông đạo hữu, ngươi không ngại chỉ điểm ta một chút?
- Hắc hắc, giờ mới gọi ta Vạn Sự Thông sao?
Trung niên râu dê nhẹ nhàng vuốt chòm râu, trong lòng khoan khoái nói. Mới vừa rồi, cái nhìn khinh bỉ của đại hán làm cho gã cảm thấy rất buồn bực.
- Khà khà, thôi nào, nội tình bên trong đó là gì? Huynh nói cho ta biết với nào.
- Ài, nói đến chuyện này cũng là một đoạn nhân gian bi ai a.Nghe nói Hoàng lão chậm chạp tiến giai hơn hai mươi năm nay mãi dừng chân ở Luyện Khí Hậu Kỳ chính là vì tiểu cô nương này. Nghe đồn Hoàng lão từng có một cái ý trung nhân mất sớm, sau khi vận dụng hết mọi thủ đoạn thì tính ra người nọ đầu thai chuyển thế vào nhà Chu gia, cho nên mới luôn luôn theo dõi sát sao. Cho đến khi nha đầu nọ sinh ra, toàn thân lại mang hàn khí thì Hoàng lão đã biết ngay đó là ý trung nhân của lão chuyển thế. Ngươi cũng biết, một thân Hoả Vân Chưởng của lão vô cùng nổi danh, chắc chắn mang trong người Hoả công tinh thuần. Chuyện tình tiếp theo càng thêm lâm li bi đát…ách, đột nhiên ta có chút đau cổ họng…
Trung niên râu dê nói đến đây thì lấy tay sờ sờ cổ họng, lại khạc khạc mấy tiếng ra vẻ thiếu thiếu cái gì đó.
Đại hán kia đang nghe đến gay cấn thì thấy vậy, liền quơ tay nói với gã tiểu nhị:
- Cho hai bình Bách Hoa Tửu thượng hạng.
Tiểu nhị nghe vậy thì gấp rút chạy đi, sau đó mang tới hai bình rượu, vừa mở ra liền có hương khí phát tán chung quanh.
Trung niên râu dê không chút do dự uống một hớp, khuôn mặt lộ rõ sự say mê mới kể tiếp:
- Ài, thế là mỗi đêm, vị Hoàng tình thánh này đều bí mật đột nhập vào khuê phòng con gái nhà người ta tự thân dùng Hoả khí để áp chế hàn khí cho nha đầu kia.
- Ròng rã hai mươi năm!
- Ngươi biết cái gì gọi là si tình không?
- Đây chính là si tình!
- Hai mươi năm liên tục làm như vậy, dĩ nhiên khiến cho tu vi của lão chậm chạp không tiến, nhưng đến vừa rồi sau khi ôm mỹ nhân về thì tình si được báo đáp, liền thuận lợi đột phá. Ài, ta thật hâm mộ vị tình thánh này!
Trung niên râu dê ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt có chút thương cảm lại có chút thành tâm chúc phúc, làm cho đại hán cũng có chút tâm trạng.
Trần Dương nghe xong cuộc đối thoại này thì khoé miệng co giật, cũng không muốn quan tâm loại thuyết pháp cẩu huyết như vậy nữa, liền nghe ngóng chỗ khác.
Thần thức vừa chuyển, liền có một thông tin làm cho hắn cảm thấy hứng thú vô cùng. Đăng bởi: admin
/379
|