Lời vừa nói xong, trước mắt Trần Dịch Tùng liền có một cái bình ngọc màu xanh biếc. Nhìn qua giống như được chạm khắc từ phỉ thuý mà thành.
Trần Dịch Tùng cầm lấy cái bình, mở nắp ra rồi đổ ra tay một viên đan dược.
Viên đan dược này có màu nâu đen, mùi hơi gay mũi, nhưng quả thật là một viên đan dược thành phẩm không giả.
Trần Dịch Tùng sau khi quan sát hồi lâu, ánh mắt liền sáng lên.
Cũng không biết lão dùng cách gì để phân tích mà cười nhìn hai lão nói:
- Thứ này hai vị có thể luyện ra bao nhiêu?
- Chỉ cần có dược liệu đầy đủ, chúng ta cam đoan luyện ra đầy đủ nhu cầu của Thiên Bảo Phường.
Hai người vỗ ngực đảm bảo.
Trần Dịch Tùng nghe vậy thì vui vẻ.
Trong lòng lão, thứ đan dược Khai Linh Đan này nếu như chính phẩm thì đúng là có giá trị cao, đặc biệt bán cho các tu sĩ chuyên nuôi dưỡng linh thú thì càng có cái giá trên trời. Nhưng nếu là hàng phục chế, vậy thì cần số lượng đến bù đắp mới có thể tạo được hiệu ứng tốt.
Lúc này, nghe lời đảm bảo của hai người trước mắt, vẻ hào hứng trong mắt lão càng đậm.
Hai bên lại trao đổi một phen chi tiết nữa, cuối cùng, Trần Dịch Tùng nhịn đau xuất cho hai vị lão nhân này sáu thành tiền lãi mới thành công giao dịch.
Phải biết, toàn bộ chi phí dược liệu tiêu hao đều do Thiên Bảo Phường bỏ ra, hai người chỉ có cái việc duy nhất là ngồi luyện đan. Ngay cả linh thạch phục hồi và địa điểm luyện này nọ đều do Thiên Bảo Phường chuẩn bị. Thế nhưng vẫn phải chia cho bọn họ sáu thành. Có thể thấy địa vị Luyện Đan Sư là quý giá như thế nào.
Trần Dương ngồi một bên dĩ nhiên nhắm mắt dưỡng thần ra vẻ không chú ý hết thảy, nhưng từng chi tiết đều lọt vào thần thức của hắn đang âm thầm quan sát.
Nhất thời đối với địa vị của Luyện Đan Sư trong Tu Tiên Giới lại có thêm cái nhìn mới.
Dĩ nhiên, Trần Dương không có ghen tức gì mà càng thêm tin tưởng kế hoạch của mình.
Hai bên bàn bạc xong, hai lão liền được Trần Dịch Tùng tiễn ra tận cửa.
Lúc này, Trần Dịch Tùng mới nhìn Trần Dương nói:
- Trần huynh, không biết huynh có sinh ý gì chiếu cố đến chỗ chúng ta?
- Hắc hắc, ngồi xuống lại bàn.
Trần Dương đi đến trước bàn, thản nhiên ngồi xuống.
Trần Dịch Tùng thấy vậy thì cũng mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống hứng thú nhìn Trần Dương.
Thực ra, trong lòng Trần Dịch Tùng cũng không ôm hi vọng gì quá lớn đối với người trước mắt. Chỉ là vừa rồi thành công giao dịch một mối làm ăn tạm được, cho nên trong lòng có chút vui vẻ mà thôi.
Trần Dương cũng không nói gì, mỉm cười đặt một cái bình ngọc, thản nhiên nói:
- Một bình ba viên Trúc Cơ Đan!
Lời nói rõ ràng dứt khoát, không có quanh co hay mào đầu cái gì.
Trần Dịch Tùng nghe vậy theo bản năng cười nói:
- A, thì ra là Trúc Cơ…cái gì?
Lời nói nửa chừng, khoé miệng của lão liền khựng lại, trợn mắt lên.
Nhưng ngay sau đó, hình như phát giác bản thân thất thố, Trần Dịch Tùng liền xấu hổ ho khan nói:
- Khục khục, làm phiền đạo huynh chờ một chút.
Nói xong, gã cầm lấy bình ngọc đổ ra một viên xem xét.
Hầu như chỉ quét mắt qua một cái, lão liền bỏ vội viên đan dược vào trong bình, đóng nắp lại, hít một hơi nói:
- Đan dược quả thật không giả! Trần đạo hữu, ngươi xác định muốn bán?
Trần Dịch Tùng không hổ danh giám định đại sư, vừa liếc mắt qua đã nhận biết thật giả. Dù sao, thời gian qua dưới độ ‘hot’ của Trúc Cơ Đan này, cũng không ít người cố tình làm giả rồi đem bán với giá rẻ, khiến cho những giám định đại sư như Trần Dịch Tùng càng thêm cẩn thận, đối với loại đan dược Trúc Cơ Đan này càng thêm nghiên cứu thấu triệt, dù chỉ cần liếc qua một cái cũng có thể nhận biết thật giả.
Trần Dương thấy vậy mỉm cười:
- Nếu không bán ta mang tới nơi này làm gì? Sao, chẳng lẽ đạo hữu cảm thấy không hứng thú? Vậy để ta sang Bách Hương Lâu gần đây xem thử, tin rằng bọn họ cũng đối với thứ này hứng thú lắm a!
Trần Dịch Tùng nhìn thật sâu Trần Dương như muốn tìm một chút thông tin gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài:
- Vật này không biết đạo hữu muốn bán giá thế nào?
Câu hỏi này của Trần Dịch Tùng rất khôn ngoan.
Nếu như Trần Dương nói ra một cái giá thấp, vậy thì đúng là tốt nhất, Thiên Bảo Phường nhặt được lợi lớn.
Nhưng nếu như Trần Dương nói ra một cái giá cao thì cũng không sao, Trần Dịch Tùng có quyền ngã giá.
Trần Dương nghe lão hỏi câu này, lại dùng một chiêu Thái cực quyền đẩy ngược vấn đề lại cho lão:
- Đạo hữu thấy nó đáng giá bao nhiêu?
Đến lượt Trần Dịch Tùng đau đầu, giá trị thứ này đúng là khó nói rõ.
Trần Dịch Tùng có nằm mơ cũng không ngờ, Trần Dương lúc nhỏ mỗi ngày đều bị mẹ sai đi chợ mua đồ giúp, cho nên trải qua gần chục năm tiếp xúc với các cao thủ bán tôm bán thịt, miệng lưỡi trả giá đưa đẩy sớm đã đạt đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hoá, còn cao hơn cảnh giới Lô Hoả Thuần Thanh một bậc.
Nếu như để Trần Dịch Tùng biết chuyện này, chắc chắn tìm ngay đến chợ đầu mối Thủ Đức lịch duyệt phàm trần vài năm cũng không chừng.
Trần Dịch Tùng suy nghĩ một chút, liền cẩn thận nói:
- Không biết đạo hữu đối với việc bán ra Trúc Cơ Đan có cần gấp hay là không?
Trần Dương nghe vậy thì cân nhắc đáp:
- Đại sư hỏi vậy là có ý gì?
- Đạo hữu cũng biết, đây là loại đan dược ngày bình thường rất ít xuất hiện. Nếu như chúng ta bỏ một cái giá cố định mua lấy thì chưa biết chừng đạo hữu cũng không hài lòng. Như vậy, nếu như mang vật này lên hội đấu giá thì sẽ mang lại lợi ích cao nhất. Đạo hữu thấy sao?
Trần Dịch Tùng cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘lợi ích cao nhất’ cho Trần Dương nghe. Dĩ nhiên, lợi ích của Thiên Bảo Phường cũng sẽ không tồi.
Trần Dương nghe vậy sắc mặt lãnh đạm hỏi:
- Trần đại sư có thể nói chi tiết hơn một chút hay không?
- Tất nhiên là được. Bình thường, cứ cách một đoạn thời gian thì Thiên Bảo Phường chúng ta sẽ tổ chức đấu giá để đấu giá một vài vật phẩm. Trong những vật đấu giá có một số là vật phẩm của Thiên Bảo Phường, còn lại là một số vật của các đạo hữu khác gửi đấu giá. Tất nhiên, Thiên Bảo Phường sẽ thu một khoản gọi là phí môi giới, nhưng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, tuyệt đối làm cho các vị đồng đạo gửi bán có thể đạt được lợi ích cao nhất.
Trần Dịch Tùng một năm một mười giải thích.
Trần Dương nghe vậy thì gật đầu:
- Thế nhưng, bao lâu nữa thì đấu giá hội mới tổ chức? Đại sư cũng nên biết ta cũng không phải trường kỳ ngồi chờ các ngươi gọi là tới a?
Trần Dịch Tùng khẽ cân nhắc, sau đó đưa ba ngón tay nói:
- Ba tháng. Đạo hữu cho chúng ta chút thời gian tuyên truyền, ba tháng sau nhất định sẽ tổ chức đấu giá. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dùng truyền âm phù thông báo cho đạo hữu đến tham dự. Chưa biết chừng, trên hội đấu giá sẽ có một số vật phẩm làm cho đạo hữu cảm thấy hứng thú.
Trần Dương trầm ngâm.
Hắn dựa theo ước hẹn với Lý Thanh thì cũng đã đến ngày đi rồi, cho nên nhất thời do dự.
Trần Dịch Tùng thấy Trần Dương do dự thì liền nói:
- Đạo hữu cũng nên biết, loại đan dược này càng tuyên truyền rộng thì càng thu hút được nhiều tu sĩ tham gia hơn. Đến lúc đó mới có thể thu hoạch lớn nhất…
Trần Dương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm tư một chút liền nói:
- Tại hạ có chút việc bận. Không biết nếu ta không đến thì có ảnh hưởng gì đến việc đấu giá hay không?
Trần Dịch Tùng nghe vậy chân mài giãn ra, cười:
- Đạo hữu yên tâm. Toàn bộ tiền đấu giá được sẽ được chuyển vào Kim Thẻ của đạo hữu. Khi ngài làm sinh ý với chúng ta sẽ được cấp một tấm kim thẻ. Chỉ cần dùng kim thẻ này có thể đến bất cứ nơi nào có trụ sở của Thiên Bảo Phường để rút linh thạch bên trong hoặc là gửi vào. Rất là tiện lợi.
Nói xong, Trần Dịch Tùng lấy ra một tấm thẻ bài sau đó điểm lên mấy cái rồi đưa cho Trần Dương.
Trần Dương mỉm cười nhận lấy, thần sắc đảo qua liền thu vào, bắt đầu thảo luận một chút vấn đề liên quan đến Thiên Bảo Phường.
Đáng tiếc, Trần Dịch Tùng này cũng là một lão hồ ly, sau khi hàm hồ đối phó thì cũng không nói ra thông tin gì hữu ích.
Trần Dương sau khi rời đi khỏi Thiên Bảo Phường thì cũng không đi đâu nữa mà đi vòng vèo rồi ra khỏi Thương Long Phường thị.
Hắn nhìn sắc trời đã về đêm, liền ngẩng đầu xác định phương hướng rồi chạy vụt đi về một hướng.
Hướng mà Trần Dương là nhà ga.
Theo ước hẹn với Lý Thanh, hai người sẽ gặp nhau tại Quảng Châu. Còn lộ trình sau đó, Lý Thanh cũng tạm thời chưa nói với Trần Dương.
Trần Dương cũng biết chuyện này cơ mật, giới tu sĩ tai mắt khắp nơi không thể không đề phòng, cho nên cũng không có ý kiến gì liền đi đến nơi này.
Cũng may là có một tuyến đường tàu cao tốc nối liền vừa được xây dựng nối liền Bắc Kinh và Quảng Châu.
Với quãng đường hai nghìn ba trăm ki lo mét, đây được coi là tuyến đường sắt cao tốc dài nhất thế giới, nối liền giữa Bắc Kinh với hơn ba mươi thành phố từ Bắc tới Nam.
Bình thường, nếu ngồi tàu hoả bình thường, chắc chắn sẽ tốn khoảng một ngày, nhưng với đoàn tàu cao tốc này, thời gian rút ngắn chỉ còn một phần ba mà thôi.
Dĩ nhiên, vé của nó cũng cao hơn tàu thường, nhưng điều kiện hiện đại và tiết kiệm được nhiều thời gian cho nên rất nhiều người đều chuyển sang đi loại hình này.
Những thông tin này cũng nhờ Trần Dương tìm hiểu trước đó, khi Lý Thanh nói đến địa điểm này.
Khi đó, Lý Thanh nghe Trần Dương đồng ý tham gia thì giọng nói vui vẻ nói sẽ đón hắn ở nhà ga Quảng Châu.
Trần Dương sau khi mua vé lên tàu thì nhắn cho Lý Tiểu Nguyệt một cái tin nhắn nói là đã lên đường.
Sau khi lên tàu, Trần Dương cũng không muốn quan sát thêm gì mà chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, thần thức tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Hắn muốn kiểm tra chiếc nhẫn nọ! Đăng bởi: admin
Trần Dịch Tùng cầm lấy cái bình, mở nắp ra rồi đổ ra tay một viên đan dược.
Viên đan dược này có màu nâu đen, mùi hơi gay mũi, nhưng quả thật là một viên đan dược thành phẩm không giả.
Trần Dịch Tùng sau khi quan sát hồi lâu, ánh mắt liền sáng lên.
Cũng không biết lão dùng cách gì để phân tích mà cười nhìn hai lão nói:
- Thứ này hai vị có thể luyện ra bao nhiêu?
- Chỉ cần có dược liệu đầy đủ, chúng ta cam đoan luyện ra đầy đủ nhu cầu của Thiên Bảo Phường.
Hai người vỗ ngực đảm bảo.
Trần Dịch Tùng nghe vậy thì vui vẻ.
Trong lòng lão, thứ đan dược Khai Linh Đan này nếu như chính phẩm thì đúng là có giá trị cao, đặc biệt bán cho các tu sĩ chuyên nuôi dưỡng linh thú thì càng có cái giá trên trời. Nhưng nếu là hàng phục chế, vậy thì cần số lượng đến bù đắp mới có thể tạo được hiệu ứng tốt.
Lúc này, nghe lời đảm bảo của hai người trước mắt, vẻ hào hứng trong mắt lão càng đậm.
Hai bên lại trao đổi một phen chi tiết nữa, cuối cùng, Trần Dịch Tùng nhịn đau xuất cho hai vị lão nhân này sáu thành tiền lãi mới thành công giao dịch.
Phải biết, toàn bộ chi phí dược liệu tiêu hao đều do Thiên Bảo Phường bỏ ra, hai người chỉ có cái việc duy nhất là ngồi luyện đan. Ngay cả linh thạch phục hồi và địa điểm luyện này nọ đều do Thiên Bảo Phường chuẩn bị. Thế nhưng vẫn phải chia cho bọn họ sáu thành. Có thể thấy địa vị Luyện Đan Sư là quý giá như thế nào.
Trần Dương ngồi một bên dĩ nhiên nhắm mắt dưỡng thần ra vẻ không chú ý hết thảy, nhưng từng chi tiết đều lọt vào thần thức của hắn đang âm thầm quan sát.
Nhất thời đối với địa vị của Luyện Đan Sư trong Tu Tiên Giới lại có thêm cái nhìn mới.
Dĩ nhiên, Trần Dương không có ghen tức gì mà càng thêm tin tưởng kế hoạch của mình.
Hai bên bàn bạc xong, hai lão liền được Trần Dịch Tùng tiễn ra tận cửa.
Lúc này, Trần Dịch Tùng mới nhìn Trần Dương nói:
- Trần huynh, không biết huynh có sinh ý gì chiếu cố đến chỗ chúng ta?
- Hắc hắc, ngồi xuống lại bàn.
Trần Dương đi đến trước bàn, thản nhiên ngồi xuống.
Trần Dịch Tùng thấy vậy thì cũng mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống hứng thú nhìn Trần Dương.
Thực ra, trong lòng Trần Dịch Tùng cũng không ôm hi vọng gì quá lớn đối với người trước mắt. Chỉ là vừa rồi thành công giao dịch một mối làm ăn tạm được, cho nên trong lòng có chút vui vẻ mà thôi.
Trần Dương cũng không nói gì, mỉm cười đặt một cái bình ngọc, thản nhiên nói:
- Một bình ba viên Trúc Cơ Đan!
Lời nói rõ ràng dứt khoát, không có quanh co hay mào đầu cái gì.
Trần Dịch Tùng nghe vậy theo bản năng cười nói:
- A, thì ra là Trúc Cơ…cái gì?
Lời nói nửa chừng, khoé miệng của lão liền khựng lại, trợn mắt lên.
Nhưng ngay sau đó, hình như phát giác bản thân thất thố, Trần Dịch Tùng liền xấu hổ ho khan nói:
- Khục khục, làm phiền đạo huynh chờ một chút.
Nói xong, gã cầm lấy bình ngọc đổ ra một viên xem xét.
Hầu như chỉ quét mắt qua một cái, lão liền bỏ vội viên đan dược vào trong bình, đóng nắp lại, hít một hơi nói:
- Đan dược quả thật không giả! Trần đạo hữu, ngươi xác định muốn bán?
Trần Dịch Tùng không hổ danh giám định đại sư, vừa liếc mắt qua đã nhận biết thật giả. Dù sao, thời gian qua dưới độ ‘hot’ của Trúc Cơ Đan này, cũng không ít người cố tình làm giả rồi đem bán với giá rẻ, khiến cho những giám định đại sư như Trần Dịch Tùng càng thêm cẩn thận, đối với loại đan dược Trúc Cơ Đan này càng thêm nghiên cứu thấu triệt, dù chỉ cần liếc qua một cái cũng có thể nhận biết thật giả.
Trần Dương thấy vậy mỉm cười:
- Nếu không bán ta mang tới nơi này làm gì? Sao, chẳng lẽ đạo hữu cảm thấy không hứng thú? Vậy để ta sang Bách Hương Lâu gần đây xem thử, tin rằng bọn họ cũng đối với thứ này hứng thú lắm a!
Trần Dịch Tùng nhìn thật sâu Trần Dương như muốn tìm một chút thông tin gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài:
- Vật này không biết đạo hữu muốn bán giá thế nào?
Câu hỏi này của Trần Dịch Tùng rất khôn ngoan.
Nếu như Trần Dương nói ra một cái giá thấp, vậy thì đúng là tốt nhất, Thiên Bảo Phường nhặt được lợi lớn.
Nhưng nếu như Trần Dương nói ra một cái giá cao thì cũng không sao, Trần Dịch Tùng có quyền ngã giá.
Trần Dương nghe lão hỏi câu này, lại dùng một chiêu Thái cực quyền đẩy ngược vấn đề lại cho lão:
- Đạo hữu thấy nó đáng giá bao nhiêu?
Đến lượt Trần Dịch Tùng đau đầu, giá trị thứ này đúng là khó nói rõ.
Trần Dịch Tùng có nằm mơ cũng không ngờ, Trần Dương lúc nhỏ mỗi ngày đều bị mẹ sai đi chợ mua đồ giúp, cho nên trải qua gần chục năm tiếp xúc với các cao thủ bán tôm bán thịt, miệng lưỡi trả giá đưa đẩy sớm đã đạt đến cảnh giới Xuất Thần Nhập Hoá, còn cao hơn cảnh giới Lô Hoả Thuần Thanh một bậc.
Nếu như để Trần Dịch Tùng biết chuyện này, chắc chắn tìm ngay đến chợ đầu mối Thủ Đức lịch duyệt phàm trần vài năm cũng không chừng.
Trần Dịch Tùng suy nghĩ một chút, liền cẩn thận nói:
- Không biết đạo hữu đối với việc bán ra Trúc Cơ Đan có cần gấp hay là không?
Trần Dương nghe vậy thì cân nhắc đáp:
- Đại sư hỏi vậy là có ý gì?
- Đạo hữu cũng biết, đây là loại đan dược ngày bình thường rất ít xuất hiện. Nếu như chúng ta bỏ một cái giá cố định mua lấy thì chưa biết chừng đạo hữu cũng không hài lòng. Như vậy, nếu như mang vật này lên hội đấu giá thì sẽ mang lại lợi ích cao nhất. Đạo hữu thấy sao?
Trần Dịch Tùng cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘lợi ích cao nhất’ cho Trần Dương nghe. Dĩ nhiên, lợi ích của Thiên Bảo Phường cũng sẽ không tồi.
Trần Dương nghe vậy sắc mặt lãnh đạm hỏi:
- Trần đại sư có thể nói chi tiết hơn một chút hay không?
- Tất nhiên là được. Bình thường, cứ cách một đoạn thời gian thì Thiên Bảo Phường chúng ta sẽ tổ chức đấu giá để đấu giá một vài vật phẩm. Trong những vật đấu giá có một số là vật phẩm của Thiên Bảo Phường, còn lại là một số vật của các đạo hữu khác gửi đấu giá. Tất nhiên, Thiên Bảo Phường sẽ thu một khoản gọi là phí môi giới, nhưng chỉ là chín trâu mất một sợi lông, tuyệt đối làm cho các vị đồng đạo gửi bán có thể đạt được lợi ích cao nhất.
Trần Dịch Tùng một năm một mười giải thích.
Trần Dương nghe vậy thì gật đầu:
- Thế nhưng, bao lâu nữa thì đấu giá hội mới tổ chức? Đại sư cũng nên biết ta cũng không phải trường kỳ ngồi chờ các ngươi gọi là tới a?
Trần Dịch Tùng khẽ cân nhắc, sau đó đưa ba ngón tay nói:
- Ba tháng. Đạo hữu cho chúng ta chút thời gian tuyên truyền, ba tháng sau nhất định sẽ tổ chức đấu giá. Đến lúc đó, chúng ta sẽ dùng truyền âm phù thông báo cho đạo hữu đến tham dự. Chưa biết chừng, trên hội đấu giá sẽ có một số vật phẩm làm cho đạo hữu cảm thấy hứng thú.
Trần Dương trầm ngâm.
Hắn dựa theo ước hẹn với Lý Thanh thì cũng đã đến ngày đi rồi, cho nên nhất thời do dự.
Trần Dịch Tùng thấy Trần Dương do dự thì liền nói:
- Đạo hữu cũng nên biết, loại đan dược này càng tuyên truyền rộng thì càng thu hút được nhiều tu sĩ tham gia hơn. Đến lúc đó mới có thể thu hoạch lớn nhất…
Trần Dương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm tư một chút liền nói:
- Tại hạ có chút việc bận. Không biết nếu ta không đến thì có ảnh hưởng gì đến việc đấu giá hay không?
Trần Dịch Tùng nghe vậy chân mài giãn ra, cười:
- Đạo hữu yên tâm. Toàn bộ tiền đấu giá được sẽ được chuyển vào Kim Thẻ của đạo hữu. Khi ngài làm sinh ý với chúng ta sẽ được cấp một tấm kim thẻ. Chỉ cần dùng kim thẻ này có thể đến bất cứ nơi nào có trụ sở của Thiên Bảo Phường để rút linh thạch bên trong hoặc là gửi vào. Rất là tiện lợi.
Nói xong, Trần Dịch Tùng lấy ra một tấm thẻ bài sau đó điểm lên mấy cái rồi đưa cho Trần Dương.
Trần Dương mỉm cười nhận lấy, thần sắc đảo qua liền thu vào, bắt đầu thảo luận một chút vấn đề liên quan đến Thiên Bảo Phường.
Đáng tiếc, Trần Dịch Tùng này cũng là một lão hồ ly, sau khi hàm hồ đối phó thì cũng không nói ra thông tin gì hữu ích.
Trần Dương sau khi rời đi khỏi Thiên Bảo Phường thì cũng không đi đâu nữa mà đi vòng vèo rồi ra khỏi Thương Long Phường thị.
Hắn nhìn sắc trời đã về đêm, liền ngẩng đầu xác định phương hướng rồi chạy vụt đi về một hướng.
Hướng mà Trần Dương là nhà ga.
Theo ước hẹn với Lý Thanh, hai người sẽ gặp nhau tại Quảng Châu. Còn lộ trình sau đó, Lý Thanh cũng tạm thời chưa nói với Trần Dương.
Trần Dương cũng biết chuyện này cơ mật, giới tu sĩ tai mắt khắp nơi không thể không đề phòng, cho nên cũng không có ý kiến gì liền đi đến nơi này.
Cũng may là có một tuyến đường tàu cao tốc nối liền vừa được xây dựng nối liền Bắc Kinh và Quảng Châu.
Với quãng đường hai nghìn ba trăm ki lo mét, đây được coi là tuyến đường sắt cao tốc dài nhất thế giới, nối liền giữa Bắc Kinh với hơn ba mươi thành phố từ Bắc tới Nam.
Bình thường, nếu ngồi tàu hoả bình thường, chắc chắn sẽ tốn khoảng một ngày, nhưng với đoàn tàu cao tốc này, thời gian rút ngắn chỉ còn một phần ba mà thôi.
Dĩ nhiên, vé của nó cũng cao hơn tàu thường, nhưng điều kiện hiện đại và tiết kiệm được nhiều thời gian cho nên rất nhiều người đều chuyển sang đi loại hình này.
Những thông tin này cũng nhờ Trần Dương tìm hiểu trước đó, khi Lý Thanh nói đến địa điểm này.
Khi đó, Lý Thanh nghe Trần Dương đồng ý tham gia thì giọng nói vui vẻ nói sẽ đón hắn ở nhà ga Quảng Châu.
Trần Dương sau khi mua vé lên tàu thì nhắn cho Lý Tiểu Nguyệt một cái tin nhắn nói là đã lên đường.
Sau khi lên tàu, Trần Dương cũng không muốn quan sát thêm gì mà chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, thần thức tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.
Hắn muốn kiểm tra chiếc nhẫn nọ! Đăng bởi: admin
/379
|