Trong một ngôi làng tại Quảng Châu, có một nơi được gọi là Độc Tú Phong.
Độc Tú Phong này là ngọn núi nhỏ, chỉ cao khoảng bốn trăm mét tính từ mặt đất lên tới đỉnh. Trên ngọn núi này, chỉ có đá cằn cỗi cùng với một số ít cây nhỏ, cỏ dại chen chúc cùng nhau mọc lên.
Chung quanh nó còn nhiều ngọn núi khác cao hơn, thực vật phong phú hơn, nhưng về độ nổi tiếng thì không thể nào so với Độc Tú Phong được.
Sở dĩ Độc Tú Phong nổi tiếng như vậy vì nó từng được lên rất nhiều mặt báo.
Nhưng kỳ dị ở chỗ, cái bóng của nó còn nổi tiếng hơn chính bản thân của nó nữa.
Sở dĩ có chuyện như vậy, chính là vì hình ảnh phản chiếu của Độc Tú Phong xuất hiện tại một ao nước nhỏ cách đó không xa.
Ao này được người dân trong làng gọi là Ao phản chiếu.
Sẽ có người hỏi, ao nào mà chẳng phản chiếu?
Đúng! Nhưng mà điều làm nên tên tuổi của Ao phản chiếu chính là vì, thứ duy nhất phản chiếu trong cái Ao này chỉ có duy nhất hình ảnh của Độc Tú Phong.
Ngày qua tháng lại, dù sáng hay chiều, thì cũng hình ảnh đó, cũng góc độ đó, mặc kệ ánh sáng mặt trời chiếu từ đông sang tây hay từ tây sang đông, thì hình ảnh của Độc Tú Phong cũng chỉ duy nhất hiện lên như vậy.
Mà còn điều kỳ lạ khác, đó lá chung quanh Ao phản chiếu cũng có đá, có cây, có cỏ, nhưng không có thứ gì có hình ảnh phản chiếu trên mặt nước của cái ao này.
Dường như, trong mắt cái ao phản chiếu này, chỉ có Độc Tú Phong mới xứng đáng hiện lên hình ảnh trên mặt nước của nó vậy.
Dân làng vốn đã phát hiện chuyện này, thậm chí trước sự việc như vậy cũng đã có nhiều lời đồn phát sinh, còn mời đạo sĩ thầy pháp về làm phép nhưng không thành công.
Chỉ có một vị cao tăng phật pháp một ngày nọ nghe tiếng mà đến, sau khi đi đến đây ngồi ba ngày ba đêm thì hộc máu trở về. Từ đó không còn ai dám bén mảng đến đây nữa.
Cũng có một số nhà báo đến đây chụp ảnh đăng báo, lại viết về những chuyện nơi này, thậm chí dưới ngòi bút của bọn họ càng làm cho nơi này thêm phần ly kỳ.
Tuy nhiên, không biết dân làng đã kể cho họ nghe cái gì mà không có bài báo nào dám tiết lộ địa chỉ toạ lạc thật sự của Độc Tú Phong.
Cũng vì vậy, cái tin tức này dần dần chìm vào quên lãng.
Hôm nay, Độc Tú Phong lần nữa lại có người từ xa đến thăm.
Đây là một nhóm ba người.
Người đi đầu là một phụ nữ, hai người đi sau là một người đàn ông trung niên dáng vẻ lạnh lùng ít nói và một thanh niên có chút tiên phong đạo cốt đang hứng thú quan sát chung quanh.
Nhóm người này chính là nhóm người Trần Dương.
Sau khi xe chạy đến cách Độc Tú Phong chừng hai ki lo mét thì cả ba người xuống xe đi bộ vào, còn Lý Tiểu Nguyệt thì lái xe vào ngôi làng gần đó thuê một chỗ ở lại chờ đợi.
Ba người tốc độ rất nhanh, cũng vì không muốn kinh động đến người chung quanh nên sử dụng thân pháp phàm tục mà đi.
Trần Dương nhìn ngắm nơi này, tất cả đều lộ ra vẻ rất bình thường nhưng Trần Dương luôn ẩn ẩn có cảm giác đó rất kỳ dị, dường như có một tiếng gọi đang kêu gọi hắn tiến vào vậy.
Lý Thanh đang đi đầu, đột nhiên quay lại hỏi:
- Trần tiền bối, ngươi có phải đang nghe một cảm giác kêu gọi kỳ lạ không?
- Ồ, nói vậy Lý đạo hữu cũng có cảm giác này?
Trần Dương như cười như không hỏi lại.
- Không những ta mà hầu như ai đến đây, chỉ cần là tu sĩ thì đều có chung cảm giác như vậy. Hơn nữa tu vi càng mạnh thì cảm giác càng mãnh liệt. Cũng có nhiều tu sĩ theo đó tìm đến mong tìm hiểu được gì đó, nhưng hầu như không ai tìm hiểu được gì.
Lý Thanh né một mỏm đá nhô ra một cách nhẹ nhàng, cười nói.
Nói xong, nàng vỗ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản chuẩn bị từ trước, nói:
- Hai vị tiền bối, đây là bản đồ khu vực này, hai vị nhìn thử xem.
Trần Dương đón nhận ngọc giản, cước bộ không đổi, phân ra một tia thần thức nhìn.
Đến cấp độ Trúc Cơ Kỳ như hắn, chỉ cần động niệm là có thể xem nội dung bên trong ngọc giản, cũng không cần phải áp lên trán rắc rối như trước nữa.
Trần Dương xem xong thì ánh mắt lập loè…ném ngọc giản qua cho Vương Kỳ nhìn thử.
Vương Kỳ vốn ít nói, sau khi xem xong liền mở miệng:
- Âm Dương Tuyệt Trận!
Lý Thanh nghe vậy liền mở miệng khen:
- Vương tiền bối quả nhiên là cao thủ trận pháp, đúng vậy. Đây chính là Âm Dương Tuyệt Trận. Lúc trước sư phụ ta cũng vì tìm hiểu chuyện này mà hao tốn sức chín trâu hai hổ mới tìm được huyền cơ trong đó.
Lý Thanh như có điều hồi tưởng nói.
Trần Dương tiếp lời:
- Nói vậy, Lý đạo hữu muốn chúng ta mỗi người trấn giữ một phương Âm và một phương Dương, còn ngươi nhân cơ hội đó đi vào mắt trận thi pháp để mở Âm Dương Môn đi vào bên trong?
- Không nghĩ Trần tiền bối đối với trận pháp cũng có hiểu biết sâu như vậy. Không sai, lần này mời hai vị tiền bối đến đây cũng chính là mục đích này.
Lý Thanh không chút do dự nói ra.
Trần Dương nghe vậy cười cười:
- Nói vậy, chắc Lý đạo hữu cũng biết, trận pháp này chuyên được các tu sĩ cấp cao dùng phong ấn mộ táng. Nếu vào Âm phương thì âm khí quấn thân, ma khí ngập trời, đi vào Dương khí thì thiên lôi vũ động, hoả nhiệt cuồng phun, cùng với vô số các loại hình tấn công khác. Lý đạo hữu cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ như thế nào a. Hay ngươi nghĩ Trần mỗ vừa tiến giai nên dễ dàng lừa gạt?
Nói tới đây, một chút hàn quang trên người hắn toả ra.
Nếu như Lý Thanh không nói ra được lý do thuyết phục, Trần Dương chắc chắn không chút do dự xoay người rời đi.
Từ khi đến đây, Trần Dương luôn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, làm cho hắn hết sức khó chịu.
Cảm giác này giống như chỉ cần Trần Dương hôm nay đi vào, chắc chắn khó có thể trở ra. Cho nên mặc dù theo như lời Lý Thanh nói, trong này có Tam Sinh Liên thì Trần Dương cũng mặc kệ.
Bảo vật dù quý giá như thế nào cũng không quý giá bằng mạng sống!
Mà Vương Kỳ hiển nhiên cũng đồng tình với ý kiến này của Trần Dương, cũng lạnh lùng nhìn về phía Lý Thanh với ý dò hỏi.
Lý Thanh thấy vậy thì cười khổ, lại chắp tay nhìn hai người không nói gì mà lại lấy ra hai cái ngọc giản ra phân biệt mỗi người một cái.
Trần Dương thấy vậy sắc mặt lãnh đạm xem nội dung bên trong.
Vừa nhìn, hắn liền hoảng hốt.
Trong ngọc giản miêu tả một vật có ba bông hoa đang lắc lư trong một vũng nước nhỏ.
- Tinh Không Thuỷ? Tam Sinh Liên?
Trần Dương kinh hãi trong lòng.
Nhìn hình ảnh này, chắc chắn phải thấy qua mới có thể khắc lại được, hoàn toàn không phải giả.
Trước không nói độ quý giá của Tam Sinh Liên, ngay cả Tinh Không Thuỷ kia cũng là bảo vật tuyệt phẩm. Nghe nói một khi bảo vật phi hành có thể dung nhập một giọt Tinh Không Thuỷ thì liền xuất hiện thần thông không gian thuộc tính, chẳng những tốc độ càng thêm quỷ dị khó lường mà còn làm cho bảo vật tăng lên phẩm giai.
Loại đồ vật như Tinh Không Thuỷ, tương truyền chỉ nằm trong tay một số lão quái vật lánh đời. Tất nhiên, còn có người nào cất giấu hay không thì chỉ có trời mới biết.
Trần Dương ánh mắt chớp động hồi lâu, thở dài, cất ngọc giản vào rồi nhẹ nhàng bước tới.
Mà bên kia, Vương Kỳ không biết nhìn thấy cái gì mà nét mặt cũng vui vẻ, sau đó mạnh mẽ đi tới thể hiện sự quyết tâm.
Hành động của hai người dĩ nhiên rơi vào mắt của Lý Thanh, nàng mỉm cười nói:
- Đa tạ hai vị tiền bối thành toàn. Vãn bối sau khi vào bên trong sẽ đi tìm linh dược, còn chuyện khác mặc dù Lý Thanh rất muốn giúp đỡ nhưng chỉ có thể làm tới mức này mà thôi.
Vương Kỳ ánh mắt lập loè nhìn qua Trần Dương một cái, lại không nói gì. Còn Trần Dương thì cười cười không nói.
Hiển nhiên, trong nhất thời, mọi người tại đây coi như đều có mục đích riêng của mình, không ai phạm ai.
Tất nhiên, Trần Dương luôn luôn thanh tỉnh giữ khoảng cách an toàn với hai người, hơn nữa còn cố ý đi rớt lại cuối cùng.
Dù gì, đối với nhân tâm thì Trần Dương đã quá hiểu rõ, dĩ nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.
Trần Dương cũng không tin, Lý Thanh có thể không chút nào động tâm đối với loại bảo vậtnhư Tam Sinh Liên, mà đại hán Vương Kỳ kia cũng không biết là người như thế nào, thứ mà Lý Thanh đưa cho Vương Kỳ có phải cũng là một phần phục chế hình ảnh Tam Sinh Liên hay không.
Nếu như vậy, sau khi vào bên trong, chắc chắn Trần Dương phải càng thêm cẩn thận mới được. Một khi lơ là, nói không chừng Trần Dương lại trở thành hồn ma được chính Âm Dương Tuyệt Trận này bảo hộ không chừng.
Ba người rất nhanh tiến tới một nơi cách Độc Tú Phong chừng năm cây số.
Nơi này chính là nơi hạ lạc của Ao phản chiếu.
Người ngoài tới tìm hiểu nếu không biết, chắc chắn không thể ngờ cái Ao phản chiếu đó lại cách Độc Tú Phong đến năm ki lô mét.
Lý Thanh dường như rất rõ khu vực này, sau khi đến nơi liền đi đến gần một cái ao, sau đó nói:
- Hai vị tiền bối, chính là nơi này.
Nói xong, liền chỉ vào một cái ao trông rất bình thường, nước trong vắt có vài con cá nhỏ đang bơi lội, không có chút gì bất thường.
Nhưng hai người vừa nhìn qua liền nhíu mài.
Hai người họ cũng chưa từng nghe qua thông tin về Ao phản chiếu, tất nhiên sẽ ngạc nhiên vô cùng.
Nhất là Trần Dương, giờ phút này nhìn xuống ao, chỉ thấy hiện lên hình ảnh một ngọn núi bất động, ngoài ra không còn bất cứ hình ảnh gì khác.
Trần Dương không nhịn được thử giơ tay ra, nhưng hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu, hết sức kỳ lạ.
Lý Thanh giới thiệu:
- Nơi này là Âm phương của trận, Dương phương đối diện Âm phương, lấy Độc Tú Phong làm tâm. Hai vị tiền bối, từ lúc này đành nhờ hai vị rồi! Đăng bởi: admin
Độc Tú Phong này là ngọn núi nhỏ, chỉ cao khoảng bốn trăm mét tính từ mặt đất lên tới đỉnh. Trên ngọn núi này, chỉ có đá cằn cỗi cùng với một số ít cây nhỏ, cỏ dại chen chúc cùng nhau mọc lên.
Chung quanh nó còn nhiều ngọn núi khác cao hơn, thực vật phong phú hơn, nhưng về độ nổi tiếng thì không thể nào so với Độc Tú Phong được.
Sở dĩ Độc Tú Phong nổi tiếng như vậy vì nó từng được lên rất nhiều mặt báo.
Nhưng kỳ dị ở chỗ, cái bóng của nó còn nổi tiếng hơn chính bản thân của nó nữa.
Sở dĩ có chuyện như vậy, chính là vì hình ảnh phản chiếu của Độc Tú Phong xuất hiện tại một ao nước nhỏ cách đó không xa.
Ao này được người dân trong làng gọi là Ao phản chiếu.
Sẽ có người hỏi, ao nào mà chẳng phản chiếu?
Đúng! Nhưng mà điều làm nên tên tuổi của Ao phản chiếu chính là vì, thứ duy nhất phản chiếu trong cái Ao này chỉ có duy nhất hình ảnh của Độc Tú Phong.
Ngày qua tháng lại, dù sáng hay chiều, thì cũng hình ảnh đó, cũng góc độ đó, mặc kệ ánh sáng mặt trời chiếu từ đông sang tây hay từ tây sang đông, thì hình ảnh của Độc Tú Phong cũng chỉ duy nhất hiện lên như vậy.
Mà còn điều kỳ lạ khác, đó lá chung quanh Ao phản chiếu cũng có đá, có cây, có cỏ, nhưng không có thứ gì có hình ảnh phản chiếu trên mặt nước của cái ao này.
Dường như, trong mắt cái ao phản chiếu này, chỉ có Độc Tú Phong mới xứng đáng hiện lên hình ảnh trên mặt nước của nó vậy.
Dân làng vốn đã phát hiện chuyện này, thậm chí trước sự việc như vậy cũng đã có nhiều lời đồn phát sinh, còn mời đạo sĩ thầy pháp về làm phép nhưng không thành công.
Chỉ có một vị cao tăng phật pháp một ngày nọ nghe tiếng mà đến, sau khi đi đến đây ngồi ba ngày ba đêm thì hộc máu trở về. Từ đó không còn ai dám bén mảng đến đây nữa.
Cũng có một số nhà báo đến đây chụp ảnh đăng báo, lại viết về những chuyện nơi này, thậm chí dưới ngòi bút của bọn họ càng làm cho nơi này thêm phần ly kỳ.
Tuy nhiên, không biết dân làng đã kể cho họ nghe cái gì mà không có bài báo nào dám tiết lộ địa chỉ toạ lạc thật sự của Độc Tú Phong.
Cũng vì vậy, cái tin tức này dần dần chìm vào quên lãng.
Hôm nay, Độc Tú Phong lần nữa lại có người từ xa đến thăm.
Đây là một nhóm ba người.
Người đi đầu là một phụ nữ, hai người đi sau là một người đàn ông trung niên dáng vẻ lạnh lùng ít nói và một thanh niên có chút tiên phong đạo cốt đang hứng thú quan sát chung quanh.
Nhóm người này chính là nhóm người Trần Dương.
Sau khi xe chạy đến cách Độc Tú Phong chừng hai ki lo mét thì cả ba người xuống xe đi bộ vào, còn Lý Tiểu Nguyệt thì lái xe vào ngôi làng gần đó thuê một chỗ ở lại chờ đợi.
Ba người tốc độ rất nhanh, cũng vì không muốn kinh động đến người chung quanh nên sử dụng thân pháp phàm tục mà đi.
Trần Dương nhìn ngắm nơi này, tất cả đều lộ ra vẻ rất bình thường nhưng Trần Dương luôn ẩn ẩn có cảm giác đó rất kỳ dị, dường như có một tiếng gọi đang kêu gọi hắn tiến vào vậy.
Lý Thanh đang đi đầu, đột nhiên quay lại hỏi:
- Trần tiền bối, ngươi có phải đang nghe một cảm giác kêu gọi kỳ lạ không?
- Ồ, nói vậy Lý đạo hữu cũng có cảm giác này?
Trần Dương như cười như không hỏi lại.
- Không những ta mà hầu như ai đến đây, chỉ cần là tu sĩ thì đều có chung cảm giác như vậy. Hơn nữa tu vi càng mạnh thì cảm giác càng mãnh liệt. Cũng có nhiều tu sĩ theo đó tìm đến mong tìm hiểu được gì đó, nhưng hầu như không ai tìm hiểu được gì.
Lý Thanh né một mỏm đá nhô ra một cách nhẹ nhàng, cười nói.
Nói xong, nàng vỗ túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản chuẩn bị từ trước, nói:
- Hai vị tiền bối, đây là bản đồ khu vực này, hai vị nhìn thử xem.
Trần Dương đón nhận ngọc giản, cước bộ không đổi, phân ra một tia thần thức nhìn.
Đến cấp độ Trúc Cơ Kỳ như hắn, chỉ cần động niệm là có thể xem nội dung bên trong ngọc giản, cũng không cần phải áp lên trán rắc rối như trước nữa.
Trần Dương xem xong thì ánh mắt lập loè…ném ngọc giản qua cho Vương Kỳ nhìn thử.
Vương Kỳ vốn ít nói, sau khi xem xong liền mở miệng:
- Âm Dương Tuyệt Trận!
Lý Thanh nghe vậy liền mở miệng khen:
- Vương tiền bối quả nhiên là cao thủ trận pháp, đúng vậy. Đây chính là Âm Dương Tuyệt Trận. Lúc trước sư phụ ta cũng vì tìm hiểu chuyện này mà hao tốn sức chín trâu hai hổ mới tìm được huyền cơ trong đó.
Lý Thanh như có điều hồi tưởng nói.
Trần Dương tiếp lời:
- Nói vậy, Lý đạo hữu muốn chúng ta mỗi người trấn giữ một phương Âm và một phương Dương, còn ngươi nhân cơ hội đó đi vào mắt trận thi pháp để mở Âm Dương Môn đi vào bên trong?
- Không nghĩ Trần tiền bối đối với trận pháp cũng có hiểu biết sâu như vậy. Không sai, lần này mời hai vị tiền bối đến đây cũng chính là mục đích này.
Lý Thanh không chút do dự nói ra.
Trần Dương nghe vậy cười cười:
- Nói vậy, chắc Lý đạo hữu cũng biết, trận pháp này chuyên được các tu sĩ cấp cao dùng phong ấn mộ táng. Nếu vào Âm phương thì âm khí quấn thân, ma khí ngập trời, đi vào Dương khí thì thiên lôi vũ động, hoả nhiệt cuồng phun, cùng với vô số các loại hình tấn công khác. Lý đạo hữu cũng không nghĩ tới chúng ta sẽ như thế nào a. Hay ngươi nghĩ Trần mỗ vừa tiến giai nên dễ dàng lừa gạt?
Nói tới đây, một chút hàn quang trên người hắn toả ra.
Nếu như Lý Thanh không nói ra được lý do thuyết phục, Trần Dương chắc chắn không chút do dự xoay người rời đi.
Từ khi đến đây, Trần Dương luôn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, làm cho hắn hết sức khó chịu.
Cảm giác này giống như chỉ cần Trần Dương hôm nay đi vào, chắc chắn khó có thể trở ra. Cho nên mặc dù theo như lời Lý Thanh nói, trong này có Tam Sinh Liên thì Trần Dương cũng mặc kệ.
Bảo vật dù quý giá như thế nào cũng không quý giá bằng mạng sống!
Mà Vương Kỳ hiển nhiên cũng đồng tình với ý kiến này của Trần Dương, cũng lạnh lùng nhìn về phía Lý Thanh với ý dò hỏi.
Lý Thanh thấy vậy thì cười khổ, lại chắp tay nhìn hai người không nói gì mà lại lấy ra hai cái ngọc giản ra phân biệt mỗi người một cái.
Trần Dương thấy vậy sắc mặt lãnh đạm xem nội dung bên trong.
Vừa nhìn, hắn liền hoảng hốt.
Trong ngọc giản miêu tả một vật có ba bông hoa đang lắc lư trong một vũng nước nhỏ.
- Tinh Không Thuỷ? Tam Sinh Liên?
Trần Dương kinh hãi trong lòng.
Nhìn hình ảnh này, chắc chắn phải thấy qua mới có thể khắc lại được, hoàn toàn không phải giả.
Trước không nói độ quý giá của Tam Sinh Liên, ngay cả Tinh Không Thuỷ kia cũng là bảo vật tuyệt phẩm. Nghe nói một khi bảo vật phi hành có thể dung nhập một giọt Tinh Không Thuỷ thì liền xuất hiện thần thông không gian thuộc tính, chẳng những tốc độ càng thêm quỷ dị khó lường mà còn làm cho bảo vật tăng lên phẩm giai.
Loại đồ vật như Tinh Không Thuỷ, tương truyền chỉ nằm trong tay một số lão quái vật lánh đời. Tất nhiên, còn có người nào cất giấu hay không thì chỉ có trời mới biết.
Trần Dương ánh mắt chớp động hồi lâu, thở dài, cất ngọc giản vào rồi nhẹ nhàng bước tới.
Mà bên kia, Vương Kỳ không biết nhìn thấy cái gì mà nét mặt cũng vui vẻ, sau đó mạnh mẽ đi tới thể hiện sự quyết tâm.
Hành động của hai người dĩ nhiên rơi vào mắt của Lý Thanh, nàng mỉm cười nói:
- Đa tạ hai vị tiền bối thành toàn. Vãn bối sau khi vào bên trong sẽ đi tìm linh dược, còn chuyện khác mặc dù Lý Thanh rất muốn giúp đỡ nhưng chỉ có thể làm tới mức này mà thôi.
Vương Kỳ ánh mắt lập loè nhìn qua Trần Dương một cái, lại không nói gì. Còn Trần Dương thì cười cười không nói.
Hiển nhiên, trong nhất thời, mọi người tại đây coi như đều có mục đích riêng của mình, không ai phạm ai.
Tất nhiên, Trần Dương luôn luôn thanh tỉnh giữ khoảng cách an toàn với hai người, hơn nữa còn cố ý đi rớt lại cuối cùng.
Dù gì, đối với nhân tâm thì Trần Dương đã quá hiểu rõ, dĩ nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.
Trần Dương cũng không tin, Lý Thanh có thể không chút nào động tâm đối với loại bảo vậtnhư Tam Sinh Liên, mà đại hán Vương Kỳ kia cũng không biết là người như thế nào, thứ mà Lý Thanh đưa cho Vương Kỳ có phải cũng là một phần phục chế hình ảnh Tam Sinh Liên hay không.
Nếu như vậy, sau khi vào bên trong, chắc chắn Trần Dương phải càng thêm cẩn thận mới được. Một khi lơ là, nói không chừng Trần Dương lại trở thành hồn ma được chính Âm Dương Tuyệt Trận này bảo hộ không chừng.
Ba người rất nhanh tiến tới một nơi cách Độc Tú Phong chừng năm cây số.
Nơi này chính là nơi hạ lạc của Ao phản chiếu.
Người ngoài tới tìm hiểu nếu không biết, chắc chắn không thể ngờ cái Ao phản chiếu đó lại cách Độc Tú Phong đến năm ki lô mét.
Lý Thanh dường như rất rõ khu vực này, sau khi đến nơi liền đi đến gần một cái ao, sau đó nói:
- Hai vị tiền bối, chính là nơi này.
Nói xong, liền chỉ vào một cái ao trông rất bình thường, nước trong vắt có vài con cá nhỏ đang bơi lội, không có chút gì bất thường.
Nhưng hai người vừa nhìn qua liền nhíu mài.
Hai người họ cũng chưa từng nghe qua thông tin về Ao phản chiếu, tất nhiên sẽ ngạc nhiên vô cùng.
Nhất là Trần Dương, giờ phút này nhìn xuống ao, chỉ thấy hiện lên hình ảnh một ngọn núi bất động, ngoài ra không còn bất cứ hình ảnh gì khác.
Trần Dương không nhịn được thử giơ tay ra, nhưng hoàn toàn không có hình ảnh phản chiếu, hết sức kỳ lạ.
Lý Thanh giới thiệu:
- Nơi này là Âm phương của trận, Dương phương đối diện Âm phương, lấy Độc Tú Phong làm tâm. Hai vị tiền bối, từ lúc này đành nhờ hai vị rồi! Đăng bởi: admin
/379
|