Cùng lúc đó, dường như những sinh linh kia thấy Nguyệt Quang Châu bị thu mất, liền tăng tốc độ kéo đến.
Chỉ trong phút chốc, tiếng bước chân liền ầm ầm kéo tới.
Trần Dương thấy cảnh này, Nguyệt Quang Châu lần nữa tung lên đỉnh đầu, đồng thời không chút do dự bắt quyết, miệng hét:
- Như Phong Tụ Khí!
Chỉ thấy Trần Dương vừa quát lên, lập tức hai tay vũ động, linh lực trong cơ thể mãnh liệt kéo lên, ầm ầm chuyển động.
Không khí chung quanh Trần Dương như bị một bàn tay mãnh liệt khuấy động tạo thành một quang tráo hình tròn bao bọc toàn bộ cơ thể Trần Dương.
Ngay khi quang tráo này hình thành, thì những bước chân càng ngày càng gần, rốt cục chủ nhân của những ánh mắt đỏ ngầu cũng hiện rõ thân hình.
Đây là một đoàn binh sĩ da thịt đen thui tay cầm đao kiếm, hai mắt đỏ loè, trên người toàn bộ đều mặc giáp phục, mặc dù có chút loang lổ nhưng vẫn phát ra ánh kim loại sắc lạnh.
Mà mỗi một binh sĩ trên mặt cứng nhắc, không hề có bất cứ biểu lộ nào, hai mắt đỏ lòm xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, đoàn binh sĩ đầu tiên liền tiến đến chỗ Trần Dương không nói một lời, giơ đao chém tới.
‘Choang!’
Một tia lửa loé lên.
Bàn tay Trần Dương không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm này lúc trước Trần Dương đổi để đào động phủ bế quan, giờ phút này đem ra thử chém lại một nhát liền cảm giác cánh tay tê rần, mà kiếm cũng run lên kịch liệt, còn bị mẻ một góc nhỏ.
Tròng mắt Trần Dương co rút, nhìn đám binh sĩ áp sát vào đang giơ đao chém xuống.
Trần Dương cắn răng, không nói hai lời gầm lên:
- Chiến Thương!
Lần này, Trần Dương không chút do dự triệu hồi Chiến Thương.
Vừa rồi thử lực một chút, Trần Dương liền không chút do dự xuất ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân chính là Chiến Thương.
Bởi vì vừa rồi xuất ra một chiêu Như Phong Tụ Khí, tự động diễn hoá linh lực trong cơ thể thành một vòng bảo vệ cho nên Trần Dương cũng không có triệu hồi Chiến Giáp, mãnh liệt xông tới.
Trước mắt, Trần Dương còn chưa biết hoàn cảnh nơi này như thế nào, phương pháp ổn thoả nhất chính là mở một đường máu thoát khỏi nơi kỳ lạ này mới là vương đạo.
Thần thức Trần Dương vừa rồi có thử nhìn một chút, vừa nhìn liền tê dại da đầu.
Bởi vì lúc này bốn phía đang có cuồn cuộn binh sĩ như vậy kéo tới, nhìn qua hết sức đông đảo, có khí thế của Thiên quân vạn mã.
Trái tim của Trần Dương lúc này trầm xuống, vận dụng Chiến Thương trong tay quét tới.
Chỉ thấy cổ tay Trần Dương vừa động, lập tức lôi quang gào thét mà ra, tựa như muốn đem linh lực trong người Trần Dương hút cạn khô để phát huy sức mạnh của nó.
Trần Dương hừ nhẹ, cổ tay rung lên liền khẽ nhúc nhích đem thương pháp thay đổi, chuyển thành quét ngang.
Chỉ thấy thương ảnh như hồng, chớp loé một cái liền như có trăm đạo thương mang ầm ầm quét ngang, lập tức có mấy chục binh sĩ bị cắt ngang người, bay ra xa.
Tuy nhiên, số binh sĩ thật sự rất đông, đã có những âm thanh đánh tới vòng bảo hộ của Trần Dương nghe âm thanh leng keng như kim loại va vào nhau.
Trong tình huống này, Trần Dương gương mặt đột nhiên lộ ra vẻ quả quyết, cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu tươi lên Chiến Thương, quát:
- Đồ Thần Vô Hối!
Một ngụm máu tươi vừa phun lên, Chiến Thương lập tức ánh lên màu huyết dụ, ngay cả thân giao long trên thân thương cũng chợt như sống động trở lại, hơi nhúc nhích.
Trần Dương không kịp để ý những thứ này, chân đạp lên mặt đất bay lên mười thước, sau đó trở mũi thương mạnh mẽ đâm xuống.
‘Bồng~~~’
Đầu thương vừa va chạm mặt đất liền tạo nên khí lãng càn quét bốn phương.
Những khí lãng này quét ra còn mơ hồ có ánh lôi quang loé lên, khí thế như hồng càn quét chung quanh mấy trăm mét.
Toàn bộ binh sĩ trong khu vực này bị quét ngang liền ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn ra.
Trần Dương ánh mắt ảm đạm rớt xuống, thu Chiến Thương vào.
Vừa rồi trong lúc nhảy lên, ánh mắt Trần Dương hơi đảo liền phát hiện có một hướng có số lượng binh sĩ thưa nhất.
Thế nhưng, dù là chỗ thưa nhất thì cũng có ít nhất mấy trăm binh sĩ đang đứng chặn ngay đó.
Khuôn mặt Trần Dương lúc này xanh mét, linh lực trong người có cảm giác muốn khô cạn, nhưng hắn miễn cưỡng lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, cũng không kịp điều tức tiêu hoá mà thu lại vòng bảo hộ quanh thân, triển khai bộ pháp chạy về hướng có ít binh sĩ nhất.
Giờ phút này, Trần Dương hoàn toàn hiểu nếu không mở một con đường máu mà cứ dây dưa như vậy thì sớm muộn cũng bị mài chết.
Trần Dương cắn răng:
- Liệt Diễm Triền Thân!
Nói xong, hai tay hắn liền mạnh mẽ bắt quyết, linh lực vận chuyển.
- Lên!
Trần Dương quát khẽ, linh lực trong cơ thể điên cuồng theo đầu ngón tay xuất ra, tạo thành một đốm lửa nhỏ, nhưng theo linh lực của Trần Dương xuất ra càng nhiều, những ngọn lửa quanh thân Trần Dương xuất hiện càng ngày càng dày đặc như một tấm lưới bằng lửa dày đặc bao quanh cả người hắn.
Mắt thấy cảnh này, Trần Dương không chút do dự chạy về phía có ít binh sĩ nhất.
Mỗi khi mắt thấy có binh sĩ công kích tới, Trần Dương không chút khách khí vung tay đánh ra một đám cầu lửa, đồng thời hét:
- Bạo! Bạo! Bạo!
Nương theo tiếng này, những đốm lửa lập tức bạo liệt như những quả đạn dược bị kích phát, nhất thời lực lượng trùng kích mặc dù không đủ giết chết những binh sĩ chung quanh nhưng cũng làm cho bọn chúng phải lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
Trần Dương nhân cơ hội này, không chút do dự triển khai thân pháp chạy qua.
Cứ như thế, một đường Trần Dương đã dùng phương pháp này mở ra một con đường máu.
Mắt thấy đã sắp vượt ra khỏi vòng vây, những đốm lửa quanh người Trần Dương cũng không còn mấy cái.
Ngay sau khi đánh ngã ba gã binh sĩ che chắn trước mặt, rốt cuộc Trần Dương đã thành công mở ra một con đường nhỏ, chạy ra khỏi vùng trung tâm bị bao vây.
Cũng may, Trần Dương sớm thu hồi Nguyệt Quang Châu lại, cho nên mặc dù hiện giờ hắn đã thoát khỏi vòng vây nhưng đám binh sĩ vẫn chưa phát hiện, một mực tiến vào trung tâm.
Nhìn cảnh này, Trần Dương có chút thở phào.
- Xem ra đám binh sĩ này là bị Nguyệt Quang Châu thu hút mà tới.
Trần Dương đang thở phào định nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên trong lòng xuất hiện một dự cảm không hay, một cảm giác nguy cơ sinh tử từ trước đến giờ chưa có hiện lên trong lòng.
Trần Dương còn chưa kịp thở, chân đạp một cái liền xuất hiện ở một chỗ đó không xa.
Nhưng nếu như có ánh sáng, chắc chắn sẽ thấy bả vai Trần Dương lúc này có một vết cào vẫn còn chảy máu tươi.
Vết cào sâu ghê người, nhưng cũng may trong sát na Trần Dương đã né kịp, nếu không thì chắc chắn một bên bả vai của hắn sẽ bị nghạnh sanh sanh xé nát.
Trần Dương cảm nhận vết thương, trong lòng lạnh lẽo, cũng không tiết kiệm linh lực mà ngay lập tức thả ra vòng bảo hộ, bước chân cũng hướng về một đường chạy nhanh.
Chạy!
Trong đầu Trần Dương lúc này chỉ có chữ này.
Trong bóng tối mờ mịt, không gian lạ lẫm, nếu muốn nghạnh kháng cùng kẻ địch không rõ lai lịch thì đơn giản chỉ là tìm chết.
Hiện giờ, với sức lực của mình, Trần Dương biết mình còn có thể xuất ra một thương nữa. Nhưng nếu như vậy thì sau đó sẽ có đến tám chín phần là không thể tự bảo vệ bản thân, không chừng còn ngã xuống nơi đây.
Vết thương quá nặng khiến cho máu chảy không ngừng.
Trần Dương một đường vừa chạy, vừa xuất ra Cửu Luyện Tinh Châm thi triển Dương châm tự cầm máu cho bản thân, đồng thời dốc ra một bình đan dược chữa thương, nhìn cũng không nhìn liền nuốt hết vào miệng.
Giờ phút này, không biết có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, Trần Dương cũng không quan tâm là nếu vội vàng nuốt đan dược như vậy có thể để lại gánh nặng cho kinh mạch, nhưng hiện giờ hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Chạy thoát nơi đây mới là ưu tiên hàng đầu!
Mặc dù không nghe tiếng bước chân, cũng không nghe tiếng động nào, nhưng cảm giác của Trần Dương trước sau vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau.
Thậm chí, Trần Dương còn có cảm giác thứ này đang vờn hắn như mèo vờn chuột vậy.
Cảm giác này càng ngày càng lớn, khiến cho Trần Dương có cảm giác nổi da gà.
Hắn nhịn không được mở Pháp nhãn nhìn về phía sau!
Kết quả làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh!
- Thôn Sinh Quỷ!
Trần Dương hầu như là rít qua kẽ răng mà kêu lên, khoé miệng đắng chát.
Thôn Sinh Quỷ là một loại sinh linh quái quỷ, chẳng những thường ngày đều lấy việc nuốt sinh mệnh của sinh vật khác mà tồn tại, hơn nữa mỗi khi tiến hoá còn phải cắn nuốt đồng loại, tiến hoá mà mạnh hơn!
Thôn Sinh Quỷ cũng chia làm nhiều cấp bậc như Thôn Sinh Quỷ Binh, Thôn Sinh Quỷ Sư, Thôn Sinh Quỷ Tướng, Thôn Sinh Quỷ Vương…
Thôn Sinh Quỷ Binh thì còn đỡ, chỉ có thực lực Luyện Khí Kỳ, nhưng một Thôn Sinh Quỷ Sư thì thực lực cũng đã tương đương Trúc Cơ Kỳ.
Tuy là so sánh như vậy, nhưng trời sinh Thôn Sinh Quỷ đã có thần thông chuyên hút sinh mệnh, hầu như không có quá nhiều thứ có thể đối phó nó, nhất là công kích vật lý đối với nó càng là vô dụng.
Thế nhưng Thôn Sinh Quỷ này lại có nhục thân cường hãn vô cùng, pháp bảo bình thường đều không thể đối phó nó.
Trần Dương thân là Phán Quan Nhị Tinh, Pháp nhãn vừa quét liền hiển nhiên biết được những điều này.
Không biết thì thôi, càng biết hắn càng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Mà điều quan trọng nhất là, lúc nãy khi quay lại quan sát thì Trần Dương thấy giống như có cả một đội quân Thôn Sinh Quỷ đan chập chờn phía sau, trong đó có một con đang dẫn đầu, bên móng vuốt còn có một dịch thể đang nhỏ từng giọt, từng giọt…
- Thôn Sinh Quỷ Sư!
Trần Dương ánh mắt tán loạn, nhưng cũng không chút nào thả lỏng, thậm chí còn lợi dụng dược lực của đan dược vừa nuốt xuống, vận hết khả năng chạy đi.
Dưới tốc độ nhanh chóng, quần áo của Trần Dương cũng bay phần phật, vết thương trên vai càng thêm đau đớn.
- Nếu lần này còn sống, ta thề luyện được Bất Tử Chi Thân!
Trần Dương cắn răng, lúc này hắn mới cảm nhận được tầm quan trọng của nhục thể. Tu sĩ dù thực lực tu vi có cao, nhưng nhục thể yếu ớt cũng có thể bị người ta chiếm hết tiên cơ, có lực mà khó phát huy! Đăng bởi: admin
Chỉ trong phút chốc, tiếng bước chân liền ầm ầm kéo tới.
Trần Dương thấy cảnh này, Nguyệt Quang Châu lần nữa tung lên đỉnh đầu, đồng thời không chút do dự bắt quyết, miệng hét:
- Như Phong Tụ Khí!
Chỉ thấy Trần Dương vừa quát lên, lập tức hai tay vũ động, linh lực trong cơ thể mãnh liệt kéo lên, ầm ầm chuyển động.
Không khí chung quanh Trần Dương như bị một bàn tay mãnh liệt khuấy động tạo thành một quang tráo hình tròn bao bọc toàn bộ cơ thể Trần Dương.
Ngay khi quang tráo này hình thành, thì những bước chân càng ngày càng gần, rốt cục chủ nhân của những ánh mắt đỏ ngầu cũng hiện rõ thân hình.
Đây là một đoàn binh sĩ da thịt đen thui tay cầm đao kiếm, hai mắt đỏ loè, trên người toàn bộ đều mặc giáp phục, mặc dù có chút loang lổ nhưng vẫn phát ra ánh kim loại sắc lạnh.
Mà mỗi một binh sĩ trên mặt cứng nhắc, không hề có bất cứ biểu lộ nào, hai mắt đỏ lòm xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, đoàn binh sĩ đầu tiên liền tiến đến chỗ Trần Dương không nói một lời, giơ đao chém tới.
‘Choang!’
Một tia lửa loé lên.
Bàn tay Trần Dương không biết từ khi nào đã xuất hiện một thanh kiếm.
Thanh kiếm này lúc trước Trần Dương đổi để đào động phủ bế quan, giờ phút này đem ra thử chém lại một nhát liền cảm giác cánh tay tê rần, mà kiếm cũng run lên kịch liệt, còn bị mẻ một góc nhỏ.
Tròng mắt Trần Dương co rút, nhìn đám binh sĩ áp sát vào đang giơ đao chém xuống.
Trần Dương cắn răng, không nói hai lời gầm lên:
- Chiến Thương!
Lần này, Trần Dương không chút do dự triệu hồi Chiến Thương.
Vừa rồi thử lực một chút, Trần Dương liền không chút do dự xuất ra thủ đoạn mạnh nhất của bản thân chính là Chiến Thương.
Bởi vì vừa rồi xuất ra một chiêu Như Phong Tụ Khí, tự động diễn hoá linh lực trong cơ thể thành một vòng bảo vệ cho nên Trần Dương cũng không có triệu hồi Chiến Giáp, mãnh liệt xông tới.
Trước mắt, Trần Dương còn chưa biết hoàn cảnh nơi này như thế nào, phương pháp ổn thoả nhất chính là mở một đường máu thoát khỏi nơi kỳ lạ này mới là vương đạo.
Thần thức Trần Dương vừa rồi có thử nhìn một chút, vừa nhìn liền tê dại da đầu.
Bởi vì lúc này bốn phía đang có cuồn cuộn binh sĩ như vậy kéo tới, nhìn qua hết sức đông đảo, có khí thế của Thiên quân vạn mã.
Trái tim của Trần Dương lúc này trầm xuống, vận dụng Chiến Thương trong tay quét tới.
Chỉ thấy cổ tay Trần Dương vừa động, lập tức lôi quang gào thét mà ra, tựa như muốn đem linh lực trong người Trần Dương hút cạn khô để phát huy sức mạnh của nó.
Trần Dương hừ nhẹ, cổ tay rung lên liền khẽ nhúc nhích đem thương pháp thay đổi, chuyển thành quét ngang.
Chỉ thấy thương ảnh như hồng, chớp loé một cái liền như có trăm đạo thương mang ầm ầm quét ngang, lập tức có mấy chục binh sĩ bị cắt ngang người, bay ra xa.
Tuy nhiên, số binh sĩ thật sự rất đông, đã có những âm thanh đánh tới vòng bảo hộ của Trần Dương nghe âm thanh leng keng như kim loại va vào nhau.
Trong tình huống này, Trần Dương gương mặt đột nhiên lộ ra vẻ quả quyết, cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu tươi lên Chiến Thương, quát:
- Đồ Thần Vô Hối!
Một ngụm máu tươi vừa phun lên, Chiến Thương lập tức ánh lên màu huyết dụ, ngay cả thân giao long trên thân thương cũng chợt như sống động trở lại, hơi nhúc nhích.
Trần Dương không kịp để ý những thứ này, chân đạp lên mặt đất bay lên mười thước, sau đó trở mũi thương mạnh mẽ đâm xuống.
‘Bồng~~~’
Đầu thương vừa va chạm mặt đất liền tạo nên khí lãng càn quét bốn phương.
Những khí lãng này quét ra còn mơ hồ có ánh lôi quang loé lên, khí thế như hồng càn quét chung quanh mấy trăm mét.
Toàn bộ binh sĩ trong khu vực này bị quét ngang liền ầm ầm sụp đổ, vỡ vụn ra.
Trần Dương ánh mắt ảm đạm rớt xuống, thu Chiến Thương vào.
Vừa rồi trong lúc nhảy lên, ánh mắt Trần Dương hơi đảo liền phát hiện có một hướng có số lượng binh sĩ thưa nhất.
Thế nhưng, dù là chỗ thưa nhất thì cũng có ít nhất mấy trăm binh sĩ đang đứng chặn ngay đó.
Khuôn mặt Trần Dương lúc này xanh mét, linh lực trong người có cảm giác muốn khô cạn, nhưng hắn miễn cưỡng lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, cũng không kịp điều tức tiêu hoá mà thu lại vòng bảo hộ quanh thân, triển khai bộ pháp chạy về hướng có ít binh sĩ nhất.
Giờ phút này, Trần Dương hoàn toàn hiểu nếu không mở một con đường máu mà cứ dây dưa như vậy thì sớm muộn cũng bị mài chết.
Trần Dương cắn răng:
- Liệt Diễm Triền Thân!
Nói xong, hai tay hắn liền mạnh mẽ bắt quyết, linh lực vận chuyển.
- Lên!
Trần Dương quát khẽ, linh lực trong cơ thể điên cuồng theo đầu ngón tay xuất ra, tạo thành một đốm lửa nhỏ, nhưng theo linh lực của Trần Dương xuất ra càng nhiều, những ngọn lửa quanh thân Trần Dương xuất hiện càng ngày càng dày đặc như một tấm lưới bằng lửa dày đặc bao quanh cả người hắn.
Mắt thấy cảnh này, Trần Dương không chút do dự chạy về phía có ít binh sĩ nhất.
Mỗi khi mắt thấy có binh sĩ công kích tới, Trần Dương không chút khách khí vung tay đánh ra một đám cầu lửa, đồng thời hét:
- Bạo! Bạo! Bạo!
Nương theo tiếng này, những đốm lửa lập tức bạo liệt như những quả đạn dược bị kích phát, nhất thời lực lượng trùng kích mặc dù không đủ giết chết những binh sĩ chung quanh nhưng cũng làm cho bọn chúng phải lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
Trần Dương nhân cơ hội này, không chút do dự triển khai thân pháp chạy qua.
Cứ như thế, một đường Trần Dương đã dùng phương pháp này mở ra một con đường máu.
Mắt thấy đã sắp vượt ra khỏi vòng vây, những đốm lửa quanh người Trần Dương cũng không còn mấy cái.
Ngay sau khi đánh ngã ba gã binh sĩ che chắn trước mặt, rốt cuộc Trần Dương đã thành công mở ra một con đường nhỏ, chạy ra khỏi vùng trung tâm bị bao vây.
Cũng may, Trần Dương sớm thu hồi Nguyệt Quang Châu lại, cho nên mặc dù hiện giờ hắn đã thoát khỏi vòng vây nhưng đám binh sĩ vẫn chưa phát hiện, một mực tiến vào trung tâm.
Nhìn cảnh này, Trần Dương có chút thở phào.
- Xem ra đám binh sĩ này là bị Nguyệt Quang Châu thu hút mà tới.
Trần Dương đang thở phào định nghỉ ngơi một chút.
Đột nhiên trong lòng xuất hiện một dự cảm không hay, một cảm giác nguy cơ sinh tử từ trước đến giờ chưa có hiện lên trong lòng.
Trần Dương còn chưa kịp thở, chân đạp một cái liền xuất hiện ở một chỗ đó không xa.
Nhưng nếu như có ánh sáng, chắc chắn sẽ thấy bả vai Trần Dương lúc này có một vết cào vẫn còn chảy máu tươi.
Vết cào sâu ghê người, nhưng cũng may trong sát na Trần Dương đã né kịp, nếu không thì chắc chắn một bên bả vai của hắn sẽ bị nghạnh sanh sanh xé nát.
Trần Dương cảm nhận vết thương, trong lòng lạnh lẽo, cũng không tiết kiệm linh lực mà ngay lập tức thả ra vòng bảo hộ, bước chân cũng hướng về một đường chạy nhanh.
Chạy!
Trong đầu Trần Dương lúc này chỉ có chữ này.
Trong bóng tối mờ mịt, không gian lạ lẫm, nếu muốn nghạnh kháng cùng kẻ địch không rõ lai lịch thì đơn giản chỉ là tìm chết.
Hiện giờ, với sức lực của mình, Trần Dương biết mình còn có thể xuất ra một thương nữa. Nhưng nếu như vậy thì sau đó sẽ có đến tám chín phần là không thể tự bảo vệ bản thân, không chừng còn ngã xuống nơi đây.
Vết thương quá nặng khiến cho máu chảy không ngừng.
Trần Dương một đường vừa chạy, vừa xuất ra Cửu Luyện Tinh Châm thi triển Dương châm tự cầm máu cho bản thân, đồng thời dốc ra một bình đan dược chữa thương, nhìn cũng không nhìn liền nuốt hết vào miệng.
Giờ phút này, không biết có bao nhiêu nguy hiểm rình rập, Trần Dương cũng không quan tâm là nếu vội vàng nuốt đan dược như vậy có thể để lại gánh nặng cho kinh mạch, nhưng hiện giờ hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy nữa.
Chạy thoát nơi đây mới là ưu tiên hàng đầu!
Mặc dù không nghe tiếng bước chân, cũng không nghe tiếng động nào, nhưng cảm giác của Trần Dương trước sau vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau.
Thậm chí, Trần Dương còn có cảm giác thứ này đang vờn hắn như mèo vờn chuột vậy.
Cảm giác này càng ngày càng lớn, khiến cho Trần Dương có cảm giác nổi da gà.
Hắn nhịn không được mở Pháp nhãn nhìn về phía sau!
Kết quả làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh!
- Thôn Sinh Quỷ!
Trần Dương hầu như là rít qua kẽ răng mà kêu lên, khoé miệng đắng chát.
Thôn Sinh Quỷ là một loại sinh linh quái quỷ, chẳng những thường ngày đều lấy việc nuốt sinh mệnh của sinh vật khác mà tồn tại, hơn nữa mỗi khi tiến hoá còn phải cắn nuốt đồng loại, tiến hoá mà mạnh hơn!
Thôn Sinh Quỷ cũng chia làm nhiều cấp bậc như Thôn Sinh Quỷ Binh, Thôn Sinh Quỷ Sư, Thôn Sinh Quỷ Tướng, Thôn Sinh Quỷ Vương…
Thôn Sinh Quỷ Binh thì còn đỡ, chỉ có thực lực Luyện Khí Kỳ, nhưng một Thôn Sinh Quỷ Sư thì thực lực cũng đã tương đương Trúc Cơ Kỳ.
Tuy là so sánh như vậy, nhưng trời sinh Thôn Sinh Quỷ đã có thần thông chuyên hút sinh mệnh, hầu như không có quá nhiều thứ có thể đối phó nó, nhất là công kích vật lý đối với nó càng là vô dụng.
Thế nhưng Thôn Sinh Quỷ này lại có nhục thân cường hãn vô cùng, pháp bảo bình thường đều không thể đối phó nó.
Trần Dương thân là Phán Quan Nhị Tinh, Pháp nhãn vừa quét liền hiển nhiên biết được những điều này.
Không biết thì thôi, càng biết hắn càng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Mà điều quan trọng nhất là, lúc nãy khi quay lại quan sát thì Trần Dương thấy giống như có cả một đội quân Thôn Sinh Quỷ đan chập chờn phía sau, trong đó có một con đang dẫn đầu, bên móng vuốt còn có một dịch thể đang nhỏ từng giọt, từng giọt…
- Thôn Sinh Quỷ Sư!
Trần Dương ánh mắt tán loạn, nhưng cũng không chút nào thả lỏng, thậm chí còn lợi dụng dược lực của đan dược vừa nuốt xuống, vận hết khả năng chạy đi.
Dưới tốc độ nhanh chóng, quần áo của Trần Dương cũng bay phần phật, vết thương trên vai càng thêm đau đớn.
- Nếu lần này còn sống, ta thề luyện được Bất Tử Chi Thân!
Trần Dương cắn răng, lúc này hắn mới cảm nhận được tầm quan trọng của nhục thể. Tu sĩ dù thực lực tu vi có cao, nhưng nhục thể yếu ớt cũng có thể bị người ta chiếm hết tiên cơ, có lực mà khó phát huy! Đăng bởi: admin
/379
|