Lâm Hưởng cất di động đi, quay lại đạp xe thêm một lúc nữa thì thu dọn đồ đạc đi về.
Trương Chí nói muốn đưa cậu về nhưng Lâm Hưởng không chịu, cũng có phải đàn bà đâu, đâu cần người đưa đi đón về. Cậu ở cũng gần, đứng mấy trạm xe buýt là tới thôi. Gần bến xe có tiệm bánh ngọt khá nổi tiếng, Lâm Hưởng xống xe liền tạt qua mua vài cái bánh sữa, Lâm Tự thích nhất loại này.
Vừa cắm chìa khóa vào ổ, chưa kịp vặn thì cửa mở ra từ trong, Lâm Hưởng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì hoảng sợ như thấy quỷ giữa ban ngày.
“Anh~ Ai da sao anh biết em thích ăn bánh sữa thế, em không ngờ anh hiểu em thế đấy, yêu anh quá đi hà.”
Mẹ nó, tên này tòi ra từ đâu đây? Sao lại biết địa chỉ nhà mình?
Triệu Nhạc cầm lấy hộp bánh ngọt, vòng tay ôm Lâm Hưởng một cái.
Hôm nay cậu ta không trang điểm trông đẹp hơn hẳn, mắt to cằm nhỏ hoàn toàn đủ sức làm đối thủ cạnh tranh với Lâm Tự. Lần trước tóc để màu vàng, bữa nay lại nhuộm thành hồng rượu, cắt ngắn cũn, quần áo bình thường sơ mi quần bò chứ không kệch cỡm như hồi trước. Tuy rằng không giống mấy bạn thụ ẻo lả nam không ra nam, nữ không ra nữ nhưng nhìn tổng thể vẫn không ra con nhà lành.
Lâm Tự đứng trong phòng bếp thò đầu ra thấy hai người đứng ở cửa ôm nhau, mặt đỏ lên : “Anh, Nhạc Nhạc tới tìm anh đó, để em nấu cơm cho hai người nha.”
Lâm Hưởng rơi nước mắt đầy mặt. Em trai à, anh đây mất bao công sức dạy dỗ mà sao cưng cứ như nước đổ lá khoai thế, rốt cuộc cưng có chút ý thức phòng vệ nào không?
Lâm Hưởng bị Triệu Nhạc lôi vào phòng khách, đặt cậu ngồi xuống sô pha rồi cầm bánh ngọt, ngồi lên đùi cậu ăn ngon lành.
Lâm Hưởng đẩy cậu ta mấy cái : “ Ngồi sang bên kia đi!”
“Ứ , em thích dựa vào anh cơ.”
“…Cậu đứng lên, anh đi tắm đã.”
Hai mắt Triệu Nhạc sáng bừng : “ Anh, em kì lưng cho anh nha?”
“Cút!”
Lâm Hưởng đẩy người sang một bên, đứng lên quay lại phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, không quên khóa chặt cửa lại, đề phòng trong mấy mét vuông thừa ra một thằng trộm. Quả nhiên cậu vừa mới cởi quần áo ra Triệu Nhạc đã chạy tới đập cửa, giọng nũng nịu như mèo con.
“Anh à, mở cửa đi, đều là đàn ông anh ngượng cái gì chứ.”
Lâm Hưởng khinh bỉ. Ngượng cái đầu cậu.
Triệu Nhạc thấy người bên trong không phản ứng liền ngồi tựa vào cửa lải nhải : “ Anh, cái thằng ban nãy anh kể là thằng nào thế? Tên gì?”
Lâm Hưởng vặn nhỏ vòi hoa sen lại, nói : “ Cậu không cần quan tâm, tóm lại anh có bạn trai rồi, cậu cũng mau tìm người yêu đi, đừng có lãng phí thời gian với anh, được chứ?”
“Nhưng em thích anh cơ mà.”
Lâm Hưởng dùng sức vò tóc : “ Trên người anh có chỗ nào hợp ý cậu hả?”
“Anh, anh có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Lâm Hưởng ngẩng đầu nhìn khí nóng bốc lên tích trên trần, trong đầu tự nhiên hiện ra gương mặt Chung Thành Lâm, cậu lắc đầu điên cuồng, nói : “ Yêu từ cái nhìn đầu tiên là cái chó gì?”
“Hừ.. Anh chẳng lãng mạn gì cả.” Triệu Nhạc giận dỗi xách dép đi mất.
Lâm Hưởng bật mạnh nước, dùng nước nóng rửa mặt. Nước tràn vào trong lỗ mũi ,sặc nước khiến mũi cậu ê ẩm. Cậu cau mày cúi thấp đầu lẩm bẩm.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên cái quái gì. Mấy thứ ấy chỉ có trong tiểu thuyết thôi.
Lúc cậu từ phòng tắm đi ra Lâm Tự cũng làm cơm xong từ đời nào, Triệu Nhạc ăn sạch bách đống bánh cậu mua về cho Lâm Tự xong ấy thế mà dạ dày vẫn còn chỗ trống, ngồi vào bàn cơm chén thêm hai bát nữa. Lâm Hưởng nghĩ thầm nhìn cả người chẳng được mấy khối thịt, ăn như vậy khác gì hành hạ dạ dày đâu.
Lâm Tự cúi đầu, thỉnh thoảng trộm liếc Triệu Nhạc và Lâm Hưởng, sắc hồng trên mặt mãi không phai, trong mắt cậu bé hai người này là một cặp, vừa rồi không chờ được còn ôm ấp ngay ở cửa… Ai dà, Nhạc Nhạc là chị dâu cậu sao…..
Triệu Nhạc và Lâm Hưởng thuộc cùng một loại, động vật ăn thịt.
Bình thường phải chia sẻ thịt của mình với người khác Lâm Hưởng đã buồn bực lắm rồi, phải đấu tranh tâm lí dữ dội lắm mới chịu. Ấy vậy mà hôm nay gặp Triệu Nhạc còn tắt điện luôn, làm khách mà không ra khách đem toàn bộ thịt đặt trước mặt mình, ăn như vũ bão không ai kịp gắp, Lâm Hưởng đứng trước nguy cơ phải ăn chay bữa này, cậu hận!
“Tiểu Tự, em làm đồ ăn ngon quá đi.” Triệu Nhạc ăn vui đến quên trời đất, mồm toàn thịt là thịt “Em đọc địa chỉ chỗ học thêm đi, tối mai tan học anh qua đón em, em nấu cơm cho anh ăn là được.”
“Được ạ, tí nữa em đưa chìa khóa cho anh, anh không cần đi đón đâu, cứ ở nhà chờ em về là được.”
Lâm Hưởng : “…” Lời anh nói cưng đều vứt sau mông phải không, chìa khóa nhà là thứ thích đưa ai thì đưa đấy à?
Triệu Nhạc : “ Tiểu Tự, em đối với anh tốt quá hà, anh yêu em quá.”
Lâm Tự thẹn thùng : “ Về sau đều là người một nhà, đây là điều nên làm thôi.”
Lâm Hưởng : “….” Người một nhà cái chó gì! Từ cơ sở nào cưng cho cái thằng ăn thịt không kịp nhai này là người một nhà hả?
Triệu Nhạc : “ Anh, tối mai em qua công ty đón anh nha?”
Lâm Hưởng: “… Cậu biết địa chỉ công ty anh?”
Triệu Nhạc liếc mắt đa tình với cậu : “ Chuyện của anh sao em không biết được, em điều tra hết rồi, dù sao cũng là người em thích đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng một chút rồi.”
Lâm Hưởng hoàn toàn bó tay.
Lúc ấy Lâm Hưởng cũng chẳng để tâm, ai ngờ hôm sau cậu ta tới đón cậu thật.
Ngày thứ sáu, mọi người đều háo hức chuẩn bị nghỉ ngơi cuối tuần, chỉ có mình Lâm Hưởng bị Chung Nhất Thần giữ lại tăng ca, bắt cậu ở lại giúp hắn chỉnh lại hồ sơ công ty. Lâm Hưởng chỉ muốn hét lên thật to đây có phải việc của ông đây đâu. Nhân viên phòng hồ sơ tài liệu nghỉ việc về nhà chờ đẻ hết rồi à? Bắt nạt thì cũng đừng có mà thái quá nha! Bắt ông đây làm việc không thuộc chuyên môn ông cũng nhịn, nhưng việc thằng cũng bắt ông làm thì còn lâu nhé.
Chung Nhất Thần cười lạnh : “ Sao nào, bất mãn rồi à ?”
Lâm Hưởng nhếch môi : “ Tổng giám đốc, bộ phận chỉnh sửa quản lí hồ sơ của ngài đâu? Đây không nằm trong phạm vi công việc của tôi, ngài có nhầm lẫn gì không?”
Chung Nhất Thần thả tay lên ghế vịn, vắt chéo chân : “ Lâm Hưởng, cậu là người thông minh. Hôm đó tôi đã nói yêu cầu của mình cho cậu suy nghĩ dần. Đây là lần cuối tôi cho cậu cơ hội, cậu tốt nhất nên đáp ứng, đừng để tôi phải dùng cách của mình. Hiểu chứ?”
“Tổng giám đốc, Lâm Tự mới 15 tuổi.”
Hai tay Lâm Hưởng nổi cả gân xanh đập lên bàn, nghiêng người ra trước nhìn thẳng vào mắt Chung Nhất Thần. Cậu đã muốn bỏ qua chuyện này nhưng nếu tên này cứ tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của Lâm Tự, vậy tốt, cứ làm to một lần đi cho xong chuyện.
“ 15 tuổi vẫn là trẻ vị thành niên, tôi thừa sức nuôi thằng bé, không cần nó phải ra ngoài kiếm tiền, tôi chỉ mong nó có thể đi học thật vui vẻ, sau này lớn tìm được người yêu thật lòng. Tổng giám đốc, rất tiếc anh không phải người đó nên tốt nhất đừng có động chạm vào em tôi. Đây là quốc gia có luật pháp, anh thử động một đầu ngón tay vào Lâm Tự xem, cho dù anh có quan hệ rộng đến đâu, xem thường pháp luật đến đâu tôi cũng không đứng yên mà nhìn.” Lâm Hưởng cười tít mắt : “ Tôi sẽ kiện anh tù mọt gông.”
Nụ cười khinh miệt ban đầu của Chung Nhất Thần biến mất, ánh mắt dần lạnh tanh nhìn Lâm Hưởng, lạnh lùng hừ một tiếng : “ Đừng bảo tôi cậu đang nghiêm túc.”
Lâm Hưởng cũng không kém cạnh nhìn lại, trong mắt hoàn toàn không chút thỏa hiệp, cậu đứng thẳng dậy lấy tay chỉnh lại vest : “ Tổng giám đốc, nếu đã không còn việc gì, vậy giờ là tan tầm, tôi về trước được chứ?”
Chung Nhất Thần không nói gì, Lâm Hưởng đợi vài giây rồi xoay người rời đi. Cậu trở lại phòng làm việc của mình ngồi bệt xuống, hít một hơi thật sâu, cúi đầu áp cái trán lên bàn. Cứ thế cậu ngồi im bất động hơn mười phút.
Thực ra cậu vẫn có chút sợ Chung Nhất Thần, nhưng nếu ban nãy chùn bước chẳng phải bằng với đem Lâm Tự bán đi sao, cậu chỉ có thể kiên trì cắt đứt mọi đường lui của hắn. Tuy rằng không biết Chung Nhất Thần sẽ làm gì nhưng cứ thẳng thắn xem chừng hay hơn là trốn tránh. Ít nhất cũng phải để hắn hiểu Lâm Hưởng cậu sẽ không vì cái gì mà bán em trai mình. Nhưng cậu biết, đối với tính độc chiếm Lâm Tự của Chung Nhất Thần, chuyện sẽ không dừng lại ở đây.
Di động trên bàn rung lên, Lâm Hưởng cầm lấy bật mở, là cuộc gọi của Triệu Nhạc.
Cậu nhếch miệng cười. Tuy rằng ngoài miệng cứ nói cứng không muốn thấy cậu ta nhưng trong lòng vẫn rất yêu quý tên nhóc này, cậu ta toàn nói những điều chọc giận Lâm Hưởng, làm cậu không kìm được chửi bậy vài câu, đôi khi như thế lại thấy được giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Lâm Hưởng bấm xuống màn hình, đặt di động cạnh tai : “ A lô?”
“Anh, anh đâu rồi?”
“Làm gì thế?.”
“Em đứng dưới đại sảnh công ty anh đợi một tiếng rồi, công ty anh về hết rồi sao chưa thấy anh? Đừng bảo anh về nhà rồi đấy nhá?”
Lâm Hưởng đứng dậy nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, một tay giữ điện thoại, một tay dọn dẹp đồ đạc trên bàn : “ Có chút việc bận, cậu chạy tới đón anh thật à?”
“Tại hôm qua Hưởng Hưởng muốn con người đáng yêu nhất thế giới này tới đón về mà.”
“Đệt, cậu bớt tởm cho anh được không?”
“Hắc hắc, anh à, xuống mau lên, hôm nay em ở nhà anh nha. Mai là cuối tuần mà, chúng mình ra ngoài chơi nhé.”
Lâm Hưởng dừng lại động tác trên tay : “ Ở nhà anh?”
“Ờ, anh, ngượng à?”
“Ngượng em gái cậu ấy! Nhà tôi có hai phòng ngủ thôi làm gì có chỗ cho cậu, tự về nhà ngủ đi.”
“Không sao, em ngủ cùng anh được mà. Nếu anh không thích ngủ chung phòng vậy em ra sô pha ngủ cũng được.”
Lâm Hưởng xem thường, nói : “ Về đê, mai anh cậu có hẹn với người khác rồi, không có thời gian đi chơi với cậu đâu.”
“Ai? Là cái thằng hôm qua anh bảo à?”
“Ừ.”
“Hừ.. Được, vậy anh đi hẹn hò của anh đi em không thèm cản. Anh, xuống mau lên còn về, em muốn ăn đồ ăn Lâm Tự nấu, em ấy nói tối nay nấu cho chúng ta chân gà nướng đó.”
Lâm Hưởng nghe xong, gì cơ? Chân gà nướng? Mẹ ơi, đó là món cậu thích nhất đó. Cậu nói : “ Ok xuống đây” rồi dọn dẹp đồ đạc, chạy ra thang máy với tốc độ tên lửa.
Xuống tầng một, Triệu Nhạc vừa thấy liền chạy tới hôn cái bẹp lên mặt cậu. Bảo vệ đứng ở cửa quay lại nhìn, mấy người tan làm muộn cũng nhìn, có mấy cô gái còn lâm vào trạng thái hưng phấn cực độ, rút điện thoại chụp điên cuồng… Lâm Hưởng bực rồi, vội vàng cầm tay kéo Triệu Nhạc đi mất.
Mẹ nó trong sạch của ông hoàn toàn bị hủy rồi.
Ps : Một lần nữa =)))) May bộ này rõ ràng tên couple, thể loại chứ không dễ nhảy nhầm thuyền dã man =)))))
Chung Thành Lâm x Lâm Hưởng ( Pháo hôi, mặt than , trung khuyển công x tạc mao cường thụ)
Chung Nhất Thần x Lâm Hưởng ( Tổng tài, mỹ tra công x tạc mao cường thụ)
Triệu Nhạc x Lâm Hưởng ( Mỹ nhược phúc hắc công x tạc mao cường thụ )
=))) Tiềm năng vãi =)))) Mỗi tội couple đều đã được định =))))))
Trương Chí nói muốn đưa cậu về nhưng Lâm Hưởng không chịu, cũng có phải đàn bà đâu, đâu cần người đưa đi đón về. Cậu ở cũng gần, đứng mấy trạm xe buýt là tới thôi. Gần bến xe có tiệm bánh ngọt khá nổi tiếng, Lâm Hưởng xống xe liền tạt qua mua vài cái bánh sữa, Lâm Tự thích nhất loại này.
Vừa cắm chìa khóa vào ổ, chưa kịp vặn thì cửa mở ra từ trong, Lâm Hưởng giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thì hoảng sợ như thấy quỷ giữa ban ngày.
“Anh~ Ai da sao anh biết em thích ăn bánh sữa thế, em không ngờ anh hiểu em thế đấy, yêu anh quá đi hà.”
Mẹ nó, tên này tòi ra từ đâu đây? Sao lại biết địa chỉ nhà mình?
Triệu Nhạc cầm lấy hộp bánh ngọt, vòng tay ôm Lâm Hưởng một cái.
Hôm nay cậu ta không trang điểm trông đẹp hơn hẳn, mắt to cằm nhỏ hoàn toàn đủ sức làm đối thủ cạnh tranh với Lâm Tự. Lần trước tóc để màu vàng, bữa nay lại nhuộm thành hồng rượu, cắt ngắn cũn, quần áo bình thường sơ mi quần bò chứ không kệch cỡm như hồi trước. Tuy rằng không giống mấy bạn thụ ẻo lả nam không ra nam, nữ không ra nữ nhưng nhìn tổng thể vẫn không ra con nhà lành.
Lâm Tự đứng trong phòng bếp thò đầu ra thấy hai người đứng ở cửa ôm nhau, mặt đỏ lên : “Anh, Nhạc Nhạc tới tìm anh đó, để em nấu cơm cho hai người nha.”
Lâm Hưởng rơi nước mắt đầy mặt. Em trai à, anh đây mất bao công sức dạy dỗ mà sao cưng cứ như nước đổ lá khoai thế, rốt cuộc cưng có chút ý thức phòng vệ nào không?
Lâm Hưởng bị Triệu Nhạc lôi vào phòng khách, đặt cậu ngồi xuống sô pha rồi cầm bánh ngọt, ngồi lên đùi cậu ăn ngon lành.
Lâm Hưởng đẩy cậu ta mấy cái : “ Ngồi sang bên kia đi!”
“Ứ , em thích dựa vào anh cơ.”
“…Cậu đứng lên, anh đi tắm đã.”
Hai mắt Triệu Nhạc sáng bừng : “ Anh, em kì lưng cho anh nha?”
“Cút!”
Lâm Hưởng đẩy người sang một bên, đứng lên quay lại phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, không quên khóa chặt cửa lại, đề phòng trong mấy mét vuông thừa ra một thằng trộm. Quả nhiên cậu vừa mới cởi quần áo ra Triệu Nhạc đã chạy tới đập cửa, giọng nũng nịu như mèo con.
“Anh à, mở cửa đi, đều là đàn ông anh ngượng cái gì chứ.”
Lâm Hưởng khinh bỉ. Ngượng cái đầu cậu.
Triệu Nhạc thấy người bên trong không phản ứng liền ngồi tựa vào cửa lải nhải : “ Anh, cái thằng ban nãy anh kể là thằng nào thế? Tên gì?”
Lâm Hưởng vặn nhỏ vòi hoa sen lại, nói : “ Cậu không cần quan tâm, tóm lại anh có bạn trai rồi, cậu cũng mau tìm người yêu đi, đừng có lãng phí thời gian với anh, được chứ?”
“Nhưng em thích anh cơ mà.”
Lâm Hưởng dùng sức vò tóc : “ Trên người anh có chỗ nào hợp ý cậu hả?”
“Anh, anh có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Lâm Hưởng ngẩng đầu nhìn khí nóng bốc lên tích trên trần, trong đầu tự nhiên hiện ra gương mặt Chung Thành Lâm, cậu lắc đầu điên cuồng, nói : “ Yêu từ cái nhìn đầu tiên là cái chó gì?”
“Hừ.. Anh chẳng lãng mạn gì cả.” Triệu Nhạc giận dỗi xách dép đi mất.
Lâm Hưởng bật mạnh nước, dùng nước nóng rửa mặt. Nước tràn vào trong lỗ mũi ,sặc nước khiến mũi cậu ê ẩm. Cậu cau mày cúi thấp đầu lẩm bẩm.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên cái quái gì. Mấy thứ ấy chỉ có trong tiểu thuyết thôi.
Lúc cậu từ phòng tắm đi ra Lâm Tự cũng làm cơm xong từ đời nào, Triệu Nhạc ăn sạch bách đống bánh cậu mua về cho Lâm Tự xong ấy thế mà dạ dày vẫn còn chỗ trống, ngồi vào bàn cơm chén thêm hai bát nữa. Lâm Hưởng nghĩ thầm nhìn cả người chẳng được mấy khối thịt, ăn như vậy khác gì hành hạ dạ dày đâu.
Lâm Tự cúi đầu, thỉnh thoảng trộm liếc Triệu Nhạc và Lâm Hưởng, sắc hồng trên mặt mãi không phai, trong mắt cậu bé hai người này là một cặp, vừa rồi không chờ được còn ôm ấp ngay ở cửa… Ai dà, Nhạc Nhạc là chị dâu cậu sao…..
Triệu Nhạc và Lâm Hưởng thuộc cùng một loại, động vật ăn thịt.
Bình thường phải chia sẻ thịt của mình với người khác Lâm Hưởng đã buồn bực lắm rồi, phải đấu tranh tâm lí dữ dội lắm mới chịu. Ấy vậy mà hôm nay gặp Triệu Nhạc còn tắt điện luôn, làm khách mà không ra khách đem toàn bộ thịt đặt trước mặt mình, ăn như vũ bão không ai kịp gắp, Lâm Hưởng đứng trước nguy cơ phải ăn chay bữa này, cậu hận!
“Tiểu Tự, em làm đồ ăn ngon quá đi.” Triệu Nhạc ăn vui đến quên trời đất, mồm toàn thịt là thịt “Em đọc địa chỉ chỗ học thêm đi, tối mai tan học anh qua đón em, em nấu cơm cho anh ăn là được.”
“Được ạ, tí nữa em đưa chìa khóa cho anh, anh không cần đi đón đâu, cứ ở nhà chờ em về là được.”
Lâm Hưởng : “…” Lời anh nói cưng đều vứt sau mông phải không, chìa khóa nhà là thứ thích đưa ai thì đưa đấy à?
Triệu Nhạc : “ Tiểu Tự, em đối với anh tốt quá hà, anh yêu em quá.”
Lâm Tự thẹn thùng : “ Về sau đều là người một nhà, đây là điều nên làm thôi.”
Lâm Hưởng : “….” Người một nhà cái chó gì! Từ cơ sở nào cưng cho cái thằng ăn thịt không kịp nhai này là người một nhà hả?
Triệu Nhạc : “ Anh, tối mai em qua công ty đón anh nha?”
Lâm Hưởng: “… Cậu biết địa chỉ công ty anh?”
Triệu Nhạc liếc mắt đa tình với cậu : “ Chuyện của anh sao em không biết được, em điều tra hết rồi, dù sao cũng là người em thích đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng một chút rồi.”
Lâm Hưởng hoàn toàn bó tay.
Lúc ấy Lâm Hưởng cũng chẳng để tâm, ai ngờ hôm sau cậu ta tới đón cậu thật.
Ngày thứ sáu, mọi người đều háo hức chuẩn bị nghỉ ngơi cuối tuần, chỉ có mình Lâm Hưởng bị Chung Nhất Thần giữ lại tăng ca, bắt cậu ở lại giúp hắn chỉnh lại hồ sơ công ty. Lâm Hưởng chỉ muốn hét lên thật to đây có phải việc của ông đây đâu. Nhân viên phòng hồ sơ tài liệu nghỉ việc về nhà chờ đẻ hết rồi à? Bắt nạt thì cũng đừng có mà thái quá nha! Bắt ông đây làm việc không thuộc chuyên môn ông cũng nhịn, nhưng việc thằng cũng bắt ông làm thì còn lâu nhé.
Chung Nhất Thần cười lạnh : “ Sao nào, bất mãn rồi à ?”
Lâm Hưởng nhếch môi : “ Tổng giám đốc, bộ phận chỉnh sửa quản lí hồ sơ của ngài đâu? Đây không nằm trong phạm vi công việc của tôi, ngài có nhầm lẫn gì không?”
Chung Nhất Thần thả tay lên ghế vịn, vắt chéo chân : “ Lâm Hưởng, cậu là người thông minh. Hôm đó tôi đã nói yêu cầu của mình cho cậu suy nghĩ dần. Đây là lần cuối tôi cho cậu cơ hội, cậu tốt nhất nên đáp ứng, đừng để tôi phải dùng cách của mình. Hiểu chứ?”
“Tổng giám đốc, Lâm Tự mới 15 tuổi.”
Hai tay Lâm Hưởng nổi cả gân xanh đập lên bàn, nghiêng người ra trước nhìn thẳng vào mắt Chung Nhất Thần. Cậu đã muốn bỏ qua chuyện này nhưng nếu tên này cứ tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của Lâm Tự, vậy tốt, cứ làm to một lần đi cho xong chuyện.
“ 15 tuổi vẫn là trẻ vị thành niên, tôi thừa sức nuôi thằng bé, không cần nó phải ra ngoài kiếm tiền, tôi chỉ mong nó có thể đi học thật vui vẻ, sau này lớn tìm được người yêu thật lòng. Tổng giám đốc, rất tiếc anh không phải người đó nên tốt nhất đừng có động chạm vào em tôi. Đây là quốc gia có luật pháp, anh thử động một đầu ngón tay vào Lâm Tự xem, cho dù anh có quan hệ rộng đến đâu, xem thường pháp luật đến đâu tôi cũng không đứng yên mà nhìn.” Lâm Hưởng cười tít mắt : “ Tôi sẽ kiện anh tù mọt gông.”
Nụ cười khinh miệt ban đầu của Chung Nhất Thần biến mất, ánh mắt dần lạnh tanh nhìn Lâm Hưởng, lạnh lùng hừ một tiếng : “ Đừng bảo tôi cậu đang nghiêm túc.”
Lâm Hưởng cũng không kém cạnh nhìn lại, trong mắt hoàn toàn không chút thỏa hiệp, cậu đứng thẳng dậy lấy tay chỉnh lại vest : “ Tổng giám đốc, nếu đã không còn việc gì, vậy giờ là tan tầm, tôi về trước được chứ?”
Chung Nhất Thần không nói gì, Lâm Hưởng đợi vài giây rồi xoay người rời đi. Cậu trở lại phòng làm việc của mình ngồi bệt xuống, hít một hơi thật sâu, cúi đầu áp cái trán lên bàn. Cứ thế cậu ngồi im bất động hơn mười phút.
Thực ra cậu vẫn có chút sợ Chung Nhất Thần, nhưng nếu ban nãy chùn bước chẳng phải bằng với đem Lâm Tự bán đi sao, cậu chỉ có thể kiên trì cắt đứt mọi đường lui của hắn. Tuy rằng không biết Chung Nhất Thần sẽ làm gì nhưng cứ thẳng thắn xem chừng hay hơn là trốn tránh. Ít nhất cũng phải để hắn hiểu Lâm Hưởng cậu sẽ không vì cái gì mà bán em trai mình. Nhưng cậu biết, đối với tính độc chiếm Lâm Tự của Chung Nhất Thần, chuyện sẽ không dừng lại ở đây.
Di động trên bàn rung lên, Lâm Hưởng cầm lấy bật mở, là cuộc gọi của Triệu Nhạc.
Cậu nhếch miệng cười. Tuy rằng ngoài miệng cứ nói cứng không muốn thấy cậu ta nhưng trong lòng vẫn rất yêu quý tên nhóc này, cậu ta toàn nói những điều chọc giận Lâm Hưởng, làm cậu không kìm được chửi bậy vài câu, đôi khi như thế lại thấy được giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Lâm Hưởng bấm xuống màn hình, đặt di động cạnh tai : “ A lô?”
“Anh, anh đâu rồi?”
“Làm gì thế?.”
“Em đứng dưới đại sảnh công ty anh đợi một tiếng rồi, công ty anh về hết rồi sao chưa thấy anh? Đừng bảo anh về nhà rồi đấy nhá?”
Lâm Hưởng đứng dậy nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính, một tay giữ điện thoại, một tay dọn dẹp đồ đạc trên bàn : “ Có chút việc bận, cậu chạy tới đón anh thật à?”
“Tại hôm qua Hưởng Hưởng muốn con người đáng yêu nhất thế giới này tới đón về mà.”
“Đệt, cậu bớt tởm cho anh được không?”
“Hắc hắc, anh à, xuống mau lên, hôm nay em ở nhà anh nha. Mai là cuối tuần mà, chúng mình ra ngoài chơi nhé.”
Lâm Hưởng dừng lại động tác trên tay : “ Ở nhà anh?”
“Ờ, anh, ngượng à?”
“Ngượng em gái cậu ấy! Nhà tôi có hai phòng ngủ thôi làm gì có chỗ cho cậu, tự về nhà ngủ đi.”
“Không sao, em ngủ cùng anh được mà. Nếu anh không thích ngủ chung phòng vậy em ra sô pha ngủ cũng được.”
Lâm Hưởng xem thường, nói : “ Về đê, mai anh cậu có hẹn với người khác rồi, không có thời gian đi chơi với cậu đâu.”
“Ai? Là cái thằng hôm qua anh bảo à?”
“Ừ.”
“Hừ.. Được, vậy anh đi hẹn hò của anh đi em không thèm cản. Anh, xuống mau lên còn về, em muốn ăn đồ ăn Lâm Tự nấu, em ấy nói tối nay nấu cho chúng ta chân gà nướng đó.”
Lâm Hưởng nghe xong, gì cơ? Chân gà nướng? Mẹ ơi, đó là món cậu thích nhất đó. Cậu nói : “ Ok xuống đây” rồi dọn dẹp đồ đạc, chạy ra thang máy với tốc độ tên lửa.
Xuống tầng một, Triệu Nhạc vừa thấy liền chạy tới hôn cái bẹp lên mặt cậu. Bảo vệ đứng ở cửa quay lại nhìn, mấy người tan làm muộn cũng nhìn, có mấy cô gái còn lâm vào trạng thái hưng phấn cực độ, rút điện thoại chụp điên cuồng… Lâm Hưởng bực rồi, vội vàng cầm tay kéo Triệu Nhạc đi mất.
Mẹ nó trong sạch của ông hoàn toàn bị hủy rồi.
Ps : Một lần nữa =)))) May bộ này rõ ràng tên couple, thể loại chứ không dễ nhảy nhầm thuyền dã man =)))))
Chung Thành Lâm x Lâm Hưởng ( Pháo hôi, mặt than , trung khuyển công x tạc mao cường thụ)
Chung Nhất Thần x Lâm Hưởng ( Tổng tài, mỹ tra công x tạc mao cường thụ)
Triệu Nhạc x Lâm Hưởng ( Mỹ nhược phúc hắc công x tạc mao cường thụ )
=))) Tiềm năng vãi =)))) Mỗi tội couple đều đã được định =))))))
/73
|