Lâm Hưởng về đến nhà một lúc thì lên cơn sốt, Triệu Nhạc muốn đưa đi bệnh viện nhưng cậu không chịu, nói cơ thể cậu khỏe lắm, bình thường có cảm cũng chỉ chút xíu, nằm nghỉ lát là khỏi thôi. Kết quả đến tối sốt cao tận 40,6°, bấy giờ Triệu Nhạc khỏi cần quan tâm ý kiến của cậu, gọi xe đưa đi viện luôn, dù sao cũng hôn mê bất tỉnh luôn rồi còn ý kiến ý cò gì nữa.
Lâm Hưởng truyền nước cả đêm hết tới bảy, tám bình, đến sáng nay cơ thể mới hạ sốt. Triệu Nhạc thức trông cậu cả đêm, đến sáng thấy nhiệt độ hạ xuống mới yên tâm dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc Lâm Hưởng tỉnh lại Triệu Nhạc đã ngủ say không biết gì, cậu không đánh thức mà tự mình xuống giường đi ra ngoài. Truyền nước cả đêm bàng quang sắp phát nổ rồi. Cậu sốt ruột đi WC mà đầu vẫn ong ong, hai bắp đùi không chút sức lực, cố gắng lết ra đến cửa đã cảm thấy như sắp chết đến nơi, mọi vật trước mắt xoay vòng vòng, cả người toàn là mồ hôi.
Lâm Hưởng đi không nổi, hai mắt từ từ nhắm lại, dựa vào tường thở hổn hển cả nửa ngày vẫn không thấy đỡ hơn.
Bình thường cậu chẳng sinh bệnh bao giờ, nhưng một khi đã ốm kiểu gì cũng nặng hơn người khác.
“Sao cậu lại đứng đây?”
Âm thanh đột nhiên vang bên cạnh khiến cậu hoảng sợ, suýt tí nữa là đái ra quần rồi…
Cậu quay sang thấy Chung Thành Lâm liền nảy sinh ham muốn lườm chết cái tên này, đáng tiếc sức để thở còn chả có huống gì lườm người ta.
Lâm Hưởng lười chẳng thèm để ý đến hắn, đỡ tường cố đi tiếp. Chung Thành Lâm thấy thế đứng chắn trước mặt cậu, khom người xuống : “ Tôi cõng cậu.”
Lâm Hưởng vì chuyện hôm qua nên rất có thành kiến với Chung Thành Lâm, bây giờ anh ta mới dịu dàng một chút cậu đã tiếp nhận chẳng phải quá tiện nghi à? Nhưng một bên là sĩ diện đàn ông, một bên là nhu cầu sinh lí con người, cậu rốt cuộc vẫn lựa chọn làm con người chứ không làm đàn ông : “ Tôi muốn đi WC.”
Cậu nằm lên người Chung Thành Lâm, mỗi bước đi của anh đều khiến nước tiểu va chạm mãnh liệt với bóng đái. Lâm Hưởng nghĩ thầm nếu giờ mà mình nhịn không được tiểu luôn lên người anh ta không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ, nghĩ tới cảnh đó chính cậu cũng phải phì cười. Cuối cùng nghĩ kĩ lại thấy làm thế có hơi vô duyên, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì người phải xấu hổ là mình mới phải.
Chung Thành Lâm cõng cậu vào WC, giúp cậu giải tỏa nỗi buồn xong vẫn không thấy Lâm Hưởng có ý định nói chuyện với mình, trên đường về anh đành mở miệng giải thích trước : “ Xin lỗi nhé, vì những lời hôm qua ấy.”
Lâm Hưởng hừ một tiếng.
“Lâm Hưởng, tại lúc ấy tôi sốt ruột quá.”
“Thế cơ à?” Lâm Hưởng cười lạnh “ Anh dám thề lúc ấy chỉ vì sốt ruột chứ không phải vì có thành kiến với tôi không?”
Chung Thành Lâm trầm mặc, im lặng coi như thừa nhận.
Lâm Hưởng vốn biết rõ đáp án sẽ thế này nhưng trong lòng vẫn thấy hụt hẫng. Thực ra cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Chung Thành Lâm bởi Lâm Hưởng trước kia cũng là loại người chẳng ra gì. Nhưng cậu hiểu anh có thành kiến với mình là một chuyện, nhưng tự mình cảm nhận là một chuyện khác.
Không ai muốn trở thành kẻ xấu, càng không ai muốn bị coi là loại rác rưởi. Lâm Hưởng còn tưởng mình đã biểu hiện đủ rõ rồi, cậu chưa từng bạc đãi Lâm Tự, chưa từng làm sai chuyện gì ở công ty nhưng Chung Thành Lâm vẫn không hết ghét, bảo cậu cứ vui vẻ với anh e là làm khó cậu quá.
Có lẽ, ngay từ đầu cậu đừng chờ mong gì ở người này thì hơn.
“Lâm Hưởng, lần này quả thật là lỗi của tôi. Tôi không nên nghi ngờ tình cảm cậu dành cho Tiểu Tự, cậu cho tôi một cơ hội nữa để hiểu hơn về cậu được không?”
“Hiểu tôi để làm gì?” Cái loại khả năng nhìn thấu con người chó má của anh, ngoài Lâm Tự ra còn thằng nào đủ khả năng để anh đặt vào mắt đâu, tìm hiểu về tôi thì có ý nghĩa gì ?
“…. Thì là…. thấu hiểu con người cậu..”
Lâm Hưởng nhìn hắn, từ vị trí của cậu không thấy được vẻ mặt của Chung Thành Lâm nhưng cậu vẫn nhận ra khi nói ra câu ấy, anh ta đang bối rối.
Cậu khẽ nhếch môi, theo bản năng hơi rướn ngày lên trước, vốn không định dựa hẳn vào người anh ta, nhưng khi cơ thể cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ tấm lưng dài rộng lại có cảm giác chẳng muốn rời đi nữa. Chẳng qua thời khắc đụng chạm quá ngắn, cậu vừa mới áp một bên mặt vào lưng anh thì cũng là lúc về tới phòng.
Lâm Hưởng đột nhiên bừng tỉnh, cuồng quít trượt xuống từ lưng Chung Thành Lâm.
Triệu Nhạc ngủ không quen chỗ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh, ngẩng lên thấy Lâm Hưởng tỉnh rồi, sắc mặt cũng khá hơn, hai mắt cậu đỏ lên : “ Anh, anh làm em sợ muốn chết.”
Lâm Hưởng bóp má cậu : “ Sốt tí ti thôi mà, sao cậu nhát gan thế hả?”
“Gì mà sốt tí ti thôi, anh sốt hơn 40 độ đấy! Sốt cao quá là hỏng đầu óc luôn, nếu không sớm hạ sốt thì anh làm sao bây giờ, đầu óc bình thường đã kém hơn người khác rồi…”
“…” Ranh con, cậu quan tâm tôi hay đang chửi tôi thế hả? Lâm Hưởng trừng mắt.
“Anh mau nằm xuống, nhét cái này vào nách .”
Lâm Hưởng cầm nhiệt kế nhét vào nách, Triệu Nhạc lấy cái gối cho cậu tựa lưng rồi quay sang nói với Chung Thành Lâm : “ Anh Chung, em đi mua cho anh ấy chút đồ ăn, anh ấy mới rút máu xong cần phải bồi bổ, đồ ăn bệnh viện chẳng có bao nhiêu. Một lát nữa anh lấy nhiệt kế kiểm tra hộ em nha, em đi tầm nửa tiếng sẽ quay lại.”
Chung Thành Lâm gật đầu.
“Giờ anh đắng miệng lắm đừng mua, không ăn đâu.” Lâm Hưởng than thở.
“Anh câm miệng vào.”
Lâm Hưởng: =. =
Triệu Nhạc cầm chìa khóa xe ra ngoài. Chung Thành Lâm ngồi xuống ghế, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai nói với ai lời nào.
Lâm Hưởng thấy hơi xấu hổ : “ Tiểu Tự sao rồi? Anh nên đi xem thằng bé thế nào đi, tôi không sao.”
“Em ấy có y tá chăm sóc rồi.”
Lâm Hưởng định nói dựa vào trình độ trung khuyển của anh thì có cả trăm y tá cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện anh chăm nó, nhưng nghĩ trong đầu xong lại cảm thấy có lỗi với Lâm Tự đang nằm trên giường bệnh, bản thân cũng tự thấy chán ghét. Mình một lão già đi ghen tuông làm quái gì chứ?
Được một lúc, Lâm Hưởng bỏ nhiệt kế ra, Chung Thành Lâm cầm lên nhìn, nói : “ Vẫn hơi sốt, tôi đi hỏi y tá xem có cần truyền nước tiếp không nhé.”
Lâm Hưởng sợ hãi ôm cây truyền nước : “ Không cần đâu, tôi uống thuốc được rồi hay là đi về nhà nghỉ ngơi cũng được.”
Truyền nước em gái anh ấy, ông đây sợ nhất là kim tiêm chọc vào người.
Chung Thành Lâm không phản ứng, xoay người đi tìm y tá.
Lâm Hưởng vội vã xuống giường mặc quần áo, đáng tiếc cậu chẳng còn tí sức lực nào, mặc được cái quần cũng hết cả buổi, còn chưa ăn mặc chỉnh tề thì Chung Thành Lâm đã kéo y tá đến nơi. Lâm Hưởng lại bị đặt lên giường cắm kim tiêm vào người, cậu rúc đầu vào gối nghẹn ngào, nửa ngày không chịu ngẩng lên. Một phần là do mắc chứng sợ kim tiêm do hồi nhỏ có bóng ma tâm lí. Một phần là vì ngượng quá, đường đường một thanh niên khỏe mạnh đẹp trai cao to như mình lại vì cái kim tiêm mà rên la như heo chọc tiết.
Chung Thành Lâm nhìn cậu như thế, hỏi : “ Cậu định tự tử à?”
“Anh quản được tôi chắc.”
“Xoay người lại, máu chảy ngược rồi.”
Bảo sao nãy giờ mu bàn tay đau thế. Lâm Hưởng lắc đầu không dám cử động cái tay có kim tiêm, định lật người lại nhưng ở tư thế này hoàn toàn không có tí sức nào cả. Chung Thành Lâm tới gần ôm thắt lưng cậu, ép cậu ngả vào ngực anh, một cánh tay vòng qua eo giữ lấy phần bụng cậu. Tư thế bán ôm giữ cho cậu không cựa quậy được, cắm kim tiêm xong mới đặt cậu nằm gọn trên giường.
Quá nhiều hành động tiếp xúc thân mật khiến Lâm Hưởng mất tự nhiên, vốn đã sốt cao nay cả người càng nóng hơn. Cậu muốn rời khỏi tầm mắt Chung Thành Lâm nhưng lại cảm giác được ánh mắt anh luôn nhìn mình, làm cậu bức bối muốn chết.
Nhìn cái gì, anh đi mà nhìn Lâm Tự ấy. Nhìn tôi làm gì, ông đây không có vẻ ngoài tươi ngon mọng nước đâu.
Chung Thành Lâm nói : “ Lâm Hưởng, thực ra tôi rất ngạc nhiên về cậu.”
Lâm Hưởng không né tránh anh nữa, cậu kinh ngạc , trợn tròn mắt nhìn đối phương.
“Tôi không phải kiểu người hay nói giỡn, quả thật tôi muốn hiểu hơn về cậu. Hôm qua tôi đã nghĩ rất lâu rồi, tôi rất có hứng thú với cậu… À đừng hiểu lầm, ý tôi là hiểu con người cậu ấy, không phải là…”
“Ờ, tôi biết.” Cậu sẽ không tự mình đa tình.
Trong tiểu thuyết của cậu chỉ có duy nhất một nhân vật tạm gọi là giống người thường ấy là Chung Thành Lâm, anh cũng là nhân vật được nhóm anti fan ưng nhất. Chung Thành Lâm vừa vào truyện đã yêu thương Lâm Tự, loại tình yêu cho đi hết thảy mà không cần nhận lại thứ gì. Cậu so với bất kì ai đều hiểu chân tình anh dành cho Lâm Tự, tất nhiên sẽ không tự mình đa tình ảo tưởng cái “ hứng thú” của anh là tình yêu tình báo gì hết.
Nhưng kể cả thế, trong lòng cậu dần dần có một thứ tình cảm không nên có trỗi dậy, giống như thứ bệnh ngấm ngầm phát triển trong cơ thể, không biểu hiện , không triệu chứng. Từ ngày đầu tiên Chung Thành Lâm xuất hiện đã bắt đầu xâm nhập, thâu tóm toàn bộ tâm trí cậu, rồi trong lúc bản thân không ngờ nhất lại dần dần mọc rễ nảy mầm.
“Vì thế, nếu cậu đồng ý, hai chúng ta có thể làm bạn.”
Nếu Chung Thành Lâm đã xuống nước cho hai người một cơ hội, chính cậu cũng nên tiếp nhận.
Cậu không phải loại người thích kết bạn, vì cậu không chủ động, kể cả trong tình yêu lẫn tình bạn. Cảm giác cậu dành cho Chung Thành Lâm quá phức tạp, hảo cảm có, đôi khi lại thấy ghét cay ghét đắng, không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa nhưng cuối cùng hảo cảm vẫn nhiều hơn. Cậu nghĩ, nếu có thể làm bạn cũng là tốt lắm rồi.
Lâm Hưởng truyền nước cả đêm hết tới bảy, tám bình, đến sáng nay cơ thể mới hạ sốt. Triệu Nhạc thức trông cậu cả đêm, đến sáng thấy nhiệt độ hạ xuống mới yên tâm dựa vào giường ngủ thiếp đi.
Lúc Lâm Hưởng tỉnh lại Triệu Nhạc đã ngủ say không biết gì, cậu không đánh thức mà tự mình xuống giường đi ra ngoài. Truyền nước cả đêm bàng quang sắp phát nổ rồi. Cậu sốt ruột đi WC mà đầu vẫn ong ong, hai bắp đùi không chút sức lực, cố gắng lết ra đến cửa đã cảm thấy như sắp chết đến nơi, mọi vật trước mắt xoay vòng vòng, cả người toàn là mồ hôi.
Lâm Hưởng đi không nổi, hai mắt từ từ nhắm lại, dựa vào tường thở hổn hển cả nửa ngày vẫn không thấy đỡ hơn.
Bình thường cậu chẳng sinh bệnh bao giờ, nhưng một khi đã ốm kiểu gì cũng nặng hơn người khác.
“Sao cậu lại đứng đây?”
Âm thanh đột nhiên vang bên cạnh khiến cậu hoảng sợ, suýt tí nữa là đái ra quần rồi…
Cậu quay sang thấy Chung Thành Lâm liền nảy sinh ham muốn lườm chết cái tên này, đáng tiếc sức để thở còn chả có huống gì lườm người ta.
Lâm Hưởng lười chẳng thèm để ý đến hắn, đỡ tường cố đi tiếp. Chung Thành Lâm thấy thế đứng chắn trước mặt cậu, khom người xuống : “ Tôi cõng cậu.”
Lâm Hưởng vì chuyện hôm qua nên rất có thành kiến với Chung Thành Lâm, bây giờ anh ta mới dịu dàng một chút cậu đã tiếp nhận chẳng phải quá tiện nghi à? Nhưng một bên là sĩ diện đàn ông, một bên là nhu cầu sinh lí con người, cậu rốt cuộc vẫn lựa chọn làm con người chứ không làm đàn ông : “ Tôi muốn đi WC.”
Cậu nằm lên người Chung Thành Lâm, mỗi bước đi của anh đều khiến nước tiểu va chạm mãnh liệt với bóng đái. Lâm Hưởng nghĩ thầm nếu giờ mà mình nhịn không được tiểu luôn lên người anh ta không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào nhỉ, nghĩ tới cảnh đó chính cậu cũng phải phì cười. Cuối cùng nghĩ kĩ lại thấy làm thế có hơi vô duyên, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì người phải xấu hổ là mình mới phải.
Chung Thành Lâm cõng cậu vào WC, giúp cậu giải tỏa nỗi buồn xong vẫn không thấy Lâm Hưởng có ý định nói chuyện với mình, trên đường về anh đành mở miệng giải thích trước : “ Xin lỗi nhé, vì những lời hôm qua ấy.”
Lâm Hưởng hừ một tiếng.
“Lâm Hưởng, tại lúc ấy tôi sốt ruột quá.”
“Thế cơ à?” Lâm Hưởng cười lạnh “ Anh dám thề lúc ấy chỉ vì sốt ruột chứ không phải vì có thành kiến với tôi không?”
Chung Thành Lâm trầm mặc, im lặng coi như thừa nhận.
Lâm Hưởng vốn biết rõ đáp án sẽ thế này nhưng trong lòng vẫn thấy hụt hẫng. Thực ra cậu có thể hiểu được suy nghĩ của Chung Thành Lâm bởi Lâm Hưởng trước kia cũng là loại người chẳng ra gì. Nhưng cậu hiểu anh có thành kiến với mình là một chuyện, nhưng tự mình cảm nhận là một chuyện khác.
Không ai muốn trở thành kẻ xấu, càng không ai muốn bị coi là loại rác rưởi. Lâm Hưởng còn tưởng mình đã biểu hiện đủ rõ rồi, cậu chưa từng bạc đãi Lâm Tự, chưa từng làm sai chuyện gì ở công ty nhưng Chung Thành Lâm vẫn không hết ghét, bảo cậu cứ vui vẻ với anh e là làm khó cậu quá.
Có lẽ, ngay từ đầu cậu đừng chờ mong gì ở người này thì hơn.
“Lâm Hưởng, lần này quả thật là lỗi của tôi. Tôi không nên nghi ngờ tình cảm cậu dành cho Tiểu Tự, cậu cho tôi một cơ hội nữa để hiểu hơn về cậu được không?”
“Hiểu tôi để làm gì?” Cái loại khả năng nhìn thấu con người chó má của anh, ngoài Lâm Tự ra còn thằng nào đủ khả năng để anh đặt vào mắt đâu, tìm hiểu về tôi thì có ý nghĩa gì ?
“…. Thì là…. thấu hiểu con người cậu..”
Lâm Hưởng nhìn hắn, từ vị trí của cậu không thấy được vẻ mặt của Chung Thành Lâm nhưng cậu vẫn nhận ra khi nói ra câu ấy, anh ta đang bối rối.
Cậu khẽ nhếch môi, theo bản năng hơi rướn ngày lên trước, vốn không định dựa hẳn vào người anh ta, nhưng khi cơ thể cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ tấm lưng dài rộng lại có cảm giác chẳng muốn rời đi nữa. Chẳng qua thời khắc đụng chạm quá ngắn, cậu vừa mới áp một bên mặt vào lưng anh thì cũng là lúc về tới phòng.
Lâm Hưởng đột nhiên bừng tỉnh, cuồng quít trượt xuống từ lưng Chung Thành Lâm.
Triệu Nhạc ngủ không quen chỗ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh, ngẩng lên thấy Lâm Hưởng tỉnh rồi, sắc mặt cũng khá hơn, hai mắt cậu đỏ lên : “ Anh, anh làm em sợ muốn chết.”
Lâm Hưởng bóp má cậu : “ Sốt tí ti thôi mà, sao cậu nhát gan thế hả?”
“Gì mà sốt tí ti thôi, anh sốt hơn 40 độ đấy! Sốt cao quá là hỏng đầu óc luôn, nếu không sớm hạ sốt thì anh làm sao bây giờ, đầu óc bình thường đã kém hơn người khác rồi…”
“…” Ranh con, cậu quan tâm tôi hay đang chửi tôi thế hả? Lâm Hưởng trừng mắt.
“Anh mau nằm xuống, nhét cái này vào nách .”
Lâm Hưởng cầm nhiệt kế nhét vào nách, Triệu Nhạc lấy cái gối cho cậu tựa lưng rồi quay sang nói với Chung Thành Lâm : “ Anh Chung, em đi mua cho anh ấy chút đồ ăn, anh ấy mới rút máu xong cần phải bồi bổ, đồ ăn bệnh viện chẳng có bao nhiêu. Một lát nữa anh lấy nhiệt kế kiểm tra hộ em nha, em đi tầm nửa tiếng sẽ quay lại.”
Chung Thành Lâm gật đầu.
“Giờ anh đắng miệng lắm đừng mua, không ăn đâu.” Lâm Hưởng than thở.
“Anh câm miệng vào.”
Lâm Hưởng: =. =
Triệu Nhạc cầm chìa khóa xe ra ngoài. Chung Thành Lâm ngồi xuống ghế, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không ai nói với ai lời nào.
Lâm Hưởng thấy hơi xấu hổ : “ Tiểu Tự sao rồi? Anh nên đi xem thằng bé thế nào đi, tôi không sao.”
“Em ấy có y tá chăm sóc rồi.”
Lâm Hưởng định nói dựa vào trình độ trung khuyển của anh thì có cả trăm y tá cũng không ảnh hưởng gì tới chuyện anh chăm nó, nhưng nghĩ trong đầu xong lại cảm thấy có lỗi với Lâm Tự đang nằm trên giường bệnh, bản thân cũng tự thấy chán ghét. Mình một lão già đi ghen tuông làm quái gì chứ?
Được một lúc, Lâm Hưởng bỏ nhiệt kế ra, Chung Thành Lâm cầm lên nhìn, nói : “ Vẫn hơi sốt, tôi đi hỏi y tá xem có cần truyền nước tiếp không nhé.”
Lâm Hưởng sợ hãi ôm cây truyền nước : “ Không cần đâu, tôi uống thuốc được rồi hay là đi về nhà nghỉ ngơi cũng được.”
Truyền nước em gái anh ấy, ông đây sợ nhất là kim tiêm chọc vào người.
Chung Thành Lâm không phản ứng, xoay người đi tìm y tá.
Lâm Hưởng vội vã xuống giường mặc quần áo, đáng tiếc cậu chẳng còn tí sức lực nào, mặc được cái quần cũng hết cả buổi, còn chưa ăn mặc chỉnh tề thì Chung Thành Lâm đã kéo y tá đến nơi. Lâm Hưởng lại bị đặt lên giường cắm kim tiêm vào người, cậu rúc đầu vào gối nghẹn ngào, nửa ngày không chịu ngẩng lên. Một phần là do mắc chứng sợ kim tiêm do hồi nhỏ có bóng ma tâm lí. Một phần là vì ngượng quá, đường đường một thanh niên khỏe mạnh đẹp trai cao to như mình lại vì cái kim tiêm mà rên la như heo chọc tiết.
Chung Thành Lâm nhìn cậu như thế, hỏi : “ Cậu định tự tử à?”
“Anh quản được tôi chắc.”
“Xoay người lại, máu chảy ngược rồi.”
Bảo sao nãy giờ mu bàn tay đau thế. Lâm Hưởng lắc đầu không dám cử động cái tay có kim tiêm, định lật người lại nhưng ở tư thế này hoàn toàn không có tí sức nào cả. Chung Thành Lâm tới gần ôm thắt lưng cậu, ép cậu ngả vào ngực anh, một cánh tay vòng qua eo giữ lấy phần bụng cậu. Tư thế bán ôm giữ cho cậu không cựa quậy được, cắm kim tiêm xong mới đặt cậu nằm gọn trên giường.
Quá nhiều hành động tiếp xúc thân mật khiến Lâm Hưởng mất tự nhiên, vốn đã sốt cao nay cả người càng nóng hơn. Cậu muốn rời khỏi tầm mắt Chung Thành Lâm nhưng lại cảm giác được ánh mắt anh luôn nhìn mình, làm cậu bức bối muốn chết.
Nhìn cái gì, anh đi mà nhìn Lâm Tự ấy. Nhìn tôi làm gì, ông đây không có vẻ ngoài tươi ngon mọng nước đâu.
Chung Thành Lâm nói : “ Lâm Hưởng, thực ra tôi rất ngạc nhiên về cậu.”
Lâm Hưởng không né tránh anh nữa, cậu kinh ngạc , trợn tròn mắt nhìn đối phương.
“Tôi không phải kiểu người hay nói giỡn, quả thật tôi muốn hiểu hơn về cậu. Hôm qua tôi đã nghĩ rất lâu rồi, tôi rất có hứng thú với cậu… À đừng hiểu lầm, ý tôi là hiểu con người cậu ấy, không phải là…”
“Ờ, tôi biết.” Cậu sẽ không tự mình đa tình.
Trong tiểu thuyết của cậu chỉ có duy nhất một nhân vật tạm gọi là giống người thường ấy là Chung Thành Lâm, anh cũng là nhân vật được nhóm anti fan ưng nhất. Chung Thành Lâm vừa vào truyện đã yêu thương Lâm Tự, loại tình yêu cho đi hết thảy mà không cần nhận lại thứ gì. Cậu so với bất kì ai đều hiểu chân tình anh dành cho Lâm Tự, tất nhiên sẽ không tự mình đa tình ảo tưởng cái “ hứng thú” của anh là tình yêu tình báo gì hết.
Nhưng kể cả thế, trong lòng cậu dần dần có một thứ tình cảm không nên có trỗi dậy, giống như thứ bệnh ngấm ngầm phát triển trong cơ thể, không biểu hiện , không triệu chứng. Từ ngày đầu tiên Chung Thành Lâm xuất hiện đã bắt đầu xâm nhập, thâu tóm toàn bộ tâm trí cậu, rồi trong lúc bản thân không ngờ nhất lại dần dần mọc rễ nảy mầm.
“Vì thế, nếu cậu đồng ý, hai chúng ta có thể làm bạn.”
Nếu Chung Thành Lâm đã xuống nước cho hai người một cơ hội, chính cậu cũng nên tiếp nhận.
Cậu không phải loại người thích kết bạn, vì cậu không chủ động, kể cả trong tình yêu lẫn tình bạn. Cảm giác cậu dành cho Chung Thành Lâm quá phức tạp, hảo cảm có, đôi khi lại thấy ghét cay ghét đắng, không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa nhưng cuối cùng hảo cảm vẫn nhiều hơn. Cậu nghĩ, nếu có thể làm bạn cũng là tốt lắm rồi.
/73
|