Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 31 - Chương 31

/73


Tuy rằng Lâm Hưởng cảm thấy vô cùng nghẹn khuất nhưng cậu cũng không muốn tiếp tục gây sự với Trương Chí vì thế đành thỏa hiệp : “Em chẳng làm việc gì khuất tất cả, nếu anh đã muốn em chứng minh vậy…”

Cậu nhếch môi, tiến thêm một bước giữ ót Trương Chí, nghiêng đầu hôn lên môi hắn.

Hai người ở bên nhau, chẳng phải cần nhất là hợp nhau sao? Nếu lui một bước mà giảm được tranh cãi, vậy cậu cũng chẳng ngại ngần mà lui.

Trương Chí ôm cậu, hắn nhìn Chung Thành Lâm ở xa theo bản năng bước thêm một bước lại nhận ra không thích hợp đành dừng lại, cuối cùng xoay người rời đi, trên mặt lộ rõ nụ cười, vui sướng tận hưởng nụ hôn có phần ngây ngô của Lâm Hưởng.

“Như vậy được rồi chứ?” Lâm Hưởng thở hổn hển, sắc mặt đỏ ửng hỏi hắn.

Trương Chí bẹo má cậu : “ Xin lỗi, tôi cũng không muốn ép buộc em, vừa rồi tôi có phần quá đáng.”

Lâm Hưởng nhìn hắn, không thể hiện thái độ gì chỉ lắc đầu : “ Không sao, cũng do em làm việc thiếu suy nghĩ khiến anh hiểu lầm.”

“Em phải về nhà à? Anh đưa em về.”

“Đêm nay em ở khách sạn phố bên.” Cậu nghĩ nghĩ lại nói thêm “Bạn của em… người vừa rồi ấy, tên là Chung Thành Lâm, anh ấy tổ chức sinh nhật nên rủ chúng em tới đây ngâm suối nước nóng, em trai em cũng ở đây.”

Trương Chí không nói gì, gật đầu.

Hai người tạm biệt, hai tay đút túi áo, Lâm Hưởng thong dong trở về. Chợ đêm đã kết thúc, hàng quán bên đường đều bắt đầu dọn hàng. Cảnh náo nhiệt vừa rồi dường như chưa hoàn toàn tan biến hết, càng khiến giờ phút này đường phố thêm phần lạnh lẽo tiêu điều.

Cậu miễn cưỡng giữ vững tinh thần, khống chế nội tâm ngày càng cảm thấy cô đơn, khó chịu.

Hôm sau Lâm Hưởng đi cùng Chung Thành Lâm đi làm, trước khi đi Chung Thành Lâm gia hạn phòng đến tận trưa cho Lâm Tự và Triệu Nhạc ngủ thêm một lát.

Trên đường đi Chung Thành Lâm không chủ động bắt chuyện, Lâm Hưởng hiểu, ngày hôm qua nhìn thấy tình cảnh đó có là ai cũng cảm thấy ngại ngùng. Chẳng qua cậu chẳng hiểu anh đang miên man suy nghĩ cái gì.

“Chuyện hôm qua, ngại quá, để anh thấy chúng tôi cãi nhau.”

“Không sao.”

Thái độ Chung Thành Lâm vẫn lạnh lùng, Lâm Hưởng chỉ có thể kiên trì nói : “ Bạn trai tôi, có chút hiểu lầm, anh đừng bận tâm.”

“Tôi biết.” Trên mặt Chung Thành Lâm hoàn toàn không tỏ thái độ gì.

Lâm Hưởng gãi đầu, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Mắt lướt qua tay áo sơ mi của Chung Thành Lâm, phát hiện ra anh có đổi kẹp tay áo khác nhưng không phải đôi cậu tặng. Bộ tây trang của anh hôm nay phối cùng kẹp cà vạt và tay áo cậu tặng khá hợp mà.

Lâm Hưởng không biết nói gì đành tìm đề tài gợi chuyện : “ Kẹp tay áo tôi tặng dùng được đúng không?”

“Ừ.”

“Anh không thích à?”

Chung Thành Lâm lắc đầu. Không phải không thích, sáng nay cũng định dùng, chẳng qua do dự hồi lâu lại cất vào hộp.

Lâm Hưởng nhìn anh, cuối cùng quay đầu đi không nói nữa.

Trong khách sạn, Lâm Tự bây giờ mới chịu rời giường.

Dịch vụ của khách sạn, trước 10h sáng khách được thưởng thức một bữa sáng miễn phí. Lâm Tự gọi Triệu Nhạc dạy đi ăn nhưng tên này sống chết không chịu dậy, khó khăn lắm mới được nằm đệm êm phải tranh thủ ngủ nhiều một lát chứ.

Cậu gọi không nổi đành đi ăn một mình.

Cậu vừa bước vào phòng ăn, vừa ngồi xuống bàn thì thứ gì đó từ cửa vọt tới. Lâm Tự chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen lao đến, hoảng sợ lui về sau, nhận ra đối phương là Chung Nhất Thần chứ không phải sinh vật dị hợm gì mới thấy an tâm hơn chút ít, có điều người này vẫn được liệt vào hàng sinh vật nguy hiểm, không được tới gần.

Lâm Tự nhớ lời Lâm Hưởng dạy hôm qua, hất cằm cao hơn một chút, hai tay gầy tong teo khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào cái mặt đầy vết xanh tím của Chung Nhất Thần : “ Anh, anh cút xa một chút.”

Chung Nhất Thần nhìn động tác của cậu thì trợn tròn hai mắt, bé con này sao tự nhiên lại học được cách xù lông? Mẹ nó vóc người thì bé, cái cằm xinh xắn còn cố hất lên là muốn quyến rũ ông đây sao. Nhìn thế nào vẫn thấy bé con nhà mình rất hấp dẫn, muốn nắm cái cằm đó, đè xuống…

Suy nghĩ một khi đã hình thành thì rất khó gạt bỏ, Chung Nhất Thần si mê nhìn Lâm Tự YY cả buổi không thấy chán.

Mà lúc này Lâm Tự lại nhớ lời Lâm Hưởng nói hôm qua, mặc kệ hắn thô lỗ hay nhẹ nhàng đều phải cứng rắn. Vì thế cậu trừng mắt nhìn hắn, từ trong lỗ mũi khẽ “hừ” một cái.

Mẹ nó, Chung Nhất Thần ngây ngẩn cả người, vừa rồi bé con làm thế là ý gì? Hôm qua thì cười nhạo hắn, hôm nay lại dám lườm hắn? Dám được voi đòi tiên à, hôm nay nếu hắn không trị chết bé con hắn không gọi là Chung Nhất Thần nữa.

Chung Nhất Thần hùng hổ đi tới kéo tay Lâm Tự.

Lâm Tự trừng mắt, một phần là vì hành vi bất thình lình của hắn làm cho hoảng sợ, một phần là vì ghi nhớ lời dạy của Lâm Hưởng : “Luôn luôn trừng mắt.”

Cậu run run, cố gắng bình tĩnh lại, gào to : “ Anh muốn làm gì?”

Nhất thời vô số tầm mắt tập trung lại, trước ánh mắt sáng như đèn pha, phát ra từ mọi phía của công chúng thì Chung Nhất Thần có thể lột quần cậu ra và nói : “ Em hỏi anh muốn làm gì sao? Đương nhiên anh muốn ăn em!! Ahahahaha” sao?

Có điều xung quanh dần vang lên những tiếng hô ngỡ ngàng khiến Chung Nhất Thần lấy lại không ít thể diện. Tuy rằng mũi hắn bây giờ không được đẹp mắt cho lắm nhưng hắn vẫn là một người đàn ông tà mị quyến rũ vạn người mê, chỉ một cái liếc mắt có thể lay động trái tim của hàng trăm hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ.

Chung Nhất Thần buông tay Lâm Tự ra, không giấu được vẻ ngạo mạn, kiêu căng.

Đã nhìn thấy chưa? Ông đây hơi bị đắt hàng đấy.Ai được hắn coi trọng là ân huệ trời cho. Chắc chắn kiếp trước tu đến tám trăm năm kiếp này mới có phúc như vậy. Vậy mà em còn không biết hưởng phúc. Mau mau quỳ xuống liếm giày, van xin tha thứ thì may ra anh mới thèm theo đuổi em lần nữa.

Lâm Tự nhìn vẻ mặt người nào đó càng ngày càng khoa trương, ánh mắt lo lắng càng ngày càng không giấu được.

Chung Nhất Thần thấy thế liền hưng phấn. Xem đi, em biết sợ rồi đúng không? Van xin đi, van xin anh đi rồi anh sẽ ban cho em một nụ hôn nồng nàn, cho em tha hồ đắm mình trong sự ngưỡng mộ của những kẻ si mê anh.

Môi Lâm Tự run run : “ Anh…”

Chung Nhất Thần cố tình xoay mặt đi, dùng khóe mắt liếc cậu. Đúng vậy, đúng là tư thế ngạo mạn này. Hãy nhìn dáng vẻ anh tuấn phi phàm của anh.

Tuy bề ngoài tỏ ra khinh thường nhưng hai tai hắn vẫn cố ngóc lên nghe cho rõ lời yêu của Lâm Tự.

Trong mắt Lâm Tự lại thêm phần thương xót, dè dặt nói : “ Anh, hôm qua anh ngã dập mũi, chắc không ảnh hưởng gì tới não đâu..”

Chung Nhất Thần sửng sốt, sao nghe có vẻ không giống ý mình gì, em ấy nói thế là có ý gì?

“Lúc ấy nhân chứng vật chứng đều có đủ… Nên anh đừng tưởng đầu óc bị hư mà có thể đổ tội cho anh tôi nhé.” Lâm Tự nói xong cầm đĩa đi lấy thêm đồ ăn.

Chung Nhất Thần đứng đó, cả người hóa thạch.

Con mẹ nó chứ! Nếu không phải thể chất của ông tốt thì sớm muộn cũng bị mấy người làm cho tăng huyết áp mà chết.

Ngay lúc hắn đang tìm cơ hội trả đũa Lâm Tự, Triệu Nhạc tò tò đi vào phòng ăn kiếm bữa sáng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chung Nhất Thần đáng thương ngồi một góc tự liếm vết thương, cậu hưng phấn hét ầm lên.

“Đại biến thái! Đi viện về rồi đó à?”

Chung Nhất Thần: …

Triệu Nhạc bổ nhào ra chỗ hắn, kiếm cái ghế ngồi xuống, hai tay chống cằm vô tội nhìn cái mũi sưng thành một cục kia, tiếc nuối nói : “ Mũi chưa gãy sao? Tiếc quá à.”

Chung Nhất Thần: Cậu cút! ! !

“Tôi có quen vài bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, nếu anh có nhu cầu phẫu thuật mũi… mà tiện thể phẫu thuật luôn não đi thì cứ nói với tôi, tôi giúp anh liên hệ.”

Chung Nhất Thần: Phụt ——! !

Đương nhiên đó không phải tiếng hắn phì cười trong trong, mà là tiếng phun máu. Mẹ nó Lâm Hưởng kia giáo dục ra cái giống gì thế này. Lại còn giáo dục tiểu bạch thỏ Lâm Tự thành cái dạng này luôn. Thế giới này sắp bị cậu ta nhúng chàm rồi.

“Đại biến thái, sao không nói gì… Chẳng lẽ ngã gãy dây thanh quản luôn rồi?” Triệu Nhạc hưng phấn nói.

Chung Nhất Thần cố đè nén không chửi bậy ra mồm, chỉnh lại cà vạt , sắm vai một người đàn ông thành thục, khí chất vương giả : “ Tôi sẽ tìm hiểu xem nhà cậu ở đâu. Sau đó sẽ tới tìm cậu, hứa hẹn mang tới cho cậu những bất ngờ.”

Hai mắt Triệu Nhạc sáng lên : “ Anh tặng quà cho tôi à? Ây da đừng có tiêu pha lãng phí như thế, quy đổi thành tiền mặt luôn đi.”

Chung Nhất Thần: “…”

“Có phải anh cảm thấy đưa tiền thì rất tục đúng không? Vậy mua đồ ăn ngon cho tôi cũng được. Không cần điều tra địa chỉ làm gì, hiện giờ tôi ở với Tiểu Tự, chắc anh biết địa chỉ mà ha? Cứ trực tiếp cho người bê đồ ăn ngon tới là được rồi, nhớ là phần ăn cho 3 người nha.”

Khóe miệng Chung Nhất Thần cứng ngắc, im lặng xoay người rời đi.

Lâm Tự bưng một đống thức ăn ngon tới vừa lúc thấy dáng Chung Nhất Thần rời đi : “ Sao anh ta đi mất rồi? Em còn lấy thêm mấy món ngon đãi anh ta để anh ta đừng có tìm anh hai gây phiền toái nữa. Đầu óc hỏng đâu liên quan gì tới anh hai.”

Triệu Nhạc chép miệng : “ Dạo này đúng là đen mà, sao ra đường toàn gặp một lũ người bất bình thường thế nhỉ?”

Cậu vừa dứt lời, Trần Nguyên ở phòng tập thể hình đang mải mê hướng dẫn chế độ ăn cho học viện đột nhiên hắt xì hơi một cái.

Trần Nguyên nhịn không được gào thét trong tâm, mẹ nó mông ông đây đau vài ngày chưa khỏi, giờ còn bị cảm nữa? Từ khi nào hệ miễn dịch lại kém như thế, có khi nào nhiễm HIV rồi không? Mẹ ơi, nếu biết tùy tiện tìm người lên giường lại xảy ra chuyện này thì thà ông ở vậy giữ trinh tiết mông đến cuối đời cho rồi.

Hôm nay tan làm đi bệnh viện kiểm tra chút vậy. Huhuhu… Bị người ta đè còn mắc HIV thì thảm quá, ông đây là đóa hoa dại với tâm hồn mong manh một mình chống chọi với sóng gió cuộc đời, không thể có cái kết bi thảm như vậy được.

/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status