Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Chương 36 - Chương 36

/73


Triệu Nhạc viện cớ đi toilet rời đi, cậu ngồi xổm ngoài hẻm cạnh quán bar, lặng lẽ hút thuốc.

Hút thuốc dạo gần đây cậu mới học được, áp lực dồn lại nhiều, chịu không nổi nữa phải tìm thứ gì đó để xả thôi, hút thuốc xem như một cách hay. Nếu không thì lấy đâu ra nhiều người mê cái món chết người này đến vậy.

Vừa tan làm đã bị vài ngươi đồng nghiệp kéo tới quán bar này, trước kia cậu ở nước ngoài vẫn hay trà trộn vào các quán gay bar nhưng không thấy thích thú với cái chốn vui chơi này lắm. Đến rồi mới biết hóa ra đây là quán bar lần trước Lâm Hưởng gọi mình tới đón.

Nhớ tới Lâm Hưởng, tâm trạng Triệu Nhạc có chút không tốt nhưng ngại đồng nghiệp nên cũng chẳng dám thể hiện ra. Cậu miễn cưỡng cùng bọn họ ca hát, một lúc sau lấy cớ đi vệ sinh chuồn mất dạng.

Mấy người này nào phải đồng tính luyến ái, chẳng qua biết tính hướng của cậu thì tìm cách nịnh bợ mà thôi, dù sao những nơi thế này cũng không cầm những người không phải gay tới.

Triệu Nhạc cười khổ, tiểu thiếu gia cái quái gì chứ, chẳng qua là một thằng ranh vô dụng bị ông già và anh trai kìm cặp không chút tự do mà thôi.

Cậu hút liền tù tì vài điếu, bấy giờ mới thấy thoải mái hơn một chút. Đứng dậy ném tàn thuốc vào thùng rác, Triệu Nhạc tính đứng lên quay về thì thấy hai người đi từ quán bar ra, đằng sau họ còn cả một đám người, một trong hai người đi đầu cậu nhận ra, là Trần Nguyên.

Trần Nguyên người này không thể dùng từ xui xẻo để hình dung, chuyện tình cảm còn bấp bênh hơn cả Lâm Hưởng.

Hắn và Lâm Hưởng không giống nhau, trời sinh đã là kiểu người không chịu nổi cô đơn. Đã vậy năm nay cũng đã đầu ba, trong lòng càng sốt ruột cố gắng tìm kiếm người đàn ông của mình.

Có vài người họ hàng thấy điều kiện của hắn không tệ muốn giới thiệu bạn gái, một lần hai lần hắn còn chịu khó giải thích, đến lần ba lần bốn thì chịu không nổi nữa.

Mẹ nó ông đây là đồng tính luyến ái đấy có biết không? Đúng là nhàn cư vi bất thiện (*), đang yên đang lành cứ muốn gây khó dễ cho người khác, nhìn phụ nữ ông đây cương không nổi có biết không? Đã nói đến thế mà đối phương còn tỏ ra bực bối, nói chú cũng trưởng thành rồi, lo tìm một người phụ nữ sống qua ngày đi, tôi hảo tâm giúp đỡ chú không biết ơn còn mắng là sao? Lúc ấy Trần Nguyên chỉ muốn cạy hộp sọ mấy người này xem đại não cấu tạo thế nào.

Mà người nhà của hắn ai ai cũng nhiệt tình, thoát ngươi này lại tới người khác, người nọ truyền miệng người kia khiến không ít cô nàng muốn gặp hắn.

Nghe hắn nói thật xong thì cô nào cũng tức giận. Cũng đúng thôi, làm con gái phải đi xem mắt, lại còn được giới thiệu cho gay thì ai chả bị sốc. Trần Nguyên bị mấy cổ mắng vài lần thành quen luôn.

Thỉnh thoảng còn gặp được vài cô nàng sắm vai thánh mẫu, nói gì mà em không quan tâm anh thích đàn ông, em không kì thị đồng tính luyến ái. Trần Nguyên nghe thấy chỉ muốn chửi bậy, mẹ nó cô không để ý nhưng tôi để ý, chị gái à chị đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá rồi đó. Muốn cứu vớt những tâm hồn đồng tính cũng đâu cần hy sinh thân mình như thế. Đầu năm nay hủ nữ ngày càng đông đảo, hắn cũng biết vài người nhưng cái dạng này còn kì quái hơn gấp vạn lần.

Suốt ngày bị họ hàng lừa ra ngoài uống trà, kết quả lại thành đi xem mắt càng làm hắn sốt ruột, đờ mờ ông không tin ông không tìm nổi người yêu.

Vì thế hắn bắt đầu điên cuồng tìm đối tượng, quen được một người, người đó thấy hắn cường tráng như vậy đè lên thấy có hơi áp lực. Bây giờ xu hướng thừa 0 thiếu 1, không có hắn cũng chẳng sao. Người đó lên tận giường rồi mới nói hai người không hợp nhau. Đầu năm nay mông đàn ông không còn quý giá nữa, bị người ta đùa bỡn tình cảm coi như bị chó cắn thôi.

Chia tay một người lại một người, dần dần hắn cứ như bị quấn vào cái vòng luẩn quẩn. Trần Nguyên càng ngày càng chết tâm, cảm thấy trên thế gian này có lẽ chẳng có ai hợp với mình cả, không ngừng hẹn hò, chia tay. Vài năm trôi qua vẫn cứ vô duyên với đàn ông như vậy.

Chuyện kiếm một người tình tốt trong giới nay đã khó, huống gì loại bot cường tráng gấp mấy lần top như Trần Nguyên.

Có điều sau vài lần thất bại bản thân hắn cũng có chút kinh nghiệm cho riêng mình, học được cách nhìn nhận người phù hợp chứ không ăn tạp như ngày xưa. Lần trước, thông qua một tiểu 0, hắn quen một người đàn ông, là một người khá bình thường, tuy rằng xét trên mọi phương diện ngươi đó đều kém hơn hắn rất nhiều nhưng Trần Nguyên thấy gã rất thật thà nên cũng tính tới chuyện thử xem. Vốn hắn không phải kẻ mê tiền, chẳng qua trước giờ đều tiếp xúc với người giàu có nên hình thành mẫu người của mình là phải có tiền.

Hai người làm quen gần một tháng. Trần Nguyên cảm thấy người này không tệ, đối phương cũng có hảo cảm vì thế quyết định chuyển đến sống chung. Tuy rằng quen nhau một tháng đã sống chung có hơi nhanh nhưng ở cái giới này, thích ai là phải giữ lấy thật nhanh nếu không lơ là một cái là bị cướp ngay.

Gã không có nhiều tiền, mỗi tháng tiền lưng cũng chỉ đủ sống, hầu như không dư ra chút nào để gửi ngân hàng.Trần Nguyên thấy vậy cũng tốt, khỏi lo gã ra ngoài ăn chơi đàn đúm.

Hơn một tháng nay hắn cũng giữ khuôn phép hơn hẳn, quán bar không đi, gặp đàn ông đúng gu cũng không liếc mắt, thậm chí còn tham gia một khóa học nấu ăn, giữa một lớp học toàn phụ nữ tự nhiên lòi ra mình hắn là đàn ông.

Vốn hắn còn cảm thấy cứ như thế này sống qua ngày cũng tốt, thế rồi cuộc trò chuyện với một người bạn đã hủy hoại tất cả.

Người bạn này cũng là bot, rất xinh đẹp, là một trong những bot nổi danh được nhiều người theo đuổi ở đây, những kẻ theo đuổi cậu ta nhiều không kém gì mấy vị minh tinh. Cậu ta kể với Trần Nguyên dạo này có một kẻ thường xuyên tới quấy nhiễu, tặng đồng hồ hàng hiệu, ví tiền, không nhận còn lấy cái chết ra dọa nạt bắt cậu nhận, biến thái kinh khủng. Mặt mũi cũng bình thường, nhìn còn có phần bất lương, đã nói không muốn làm quen mà ngày nào kẻ đó cũng như thằng bệnh hoạn cuồng theo dõi vậy.

“Cậu phải cẩn thận một chút, ngày nào thằng đó cũng tới đây tới trai.” Cậu ta rút điện thoại ra cho hắn xem ảnh chụp.

Lúc đầu Trần Nguyên còn định cười xòa bảo tớ với cậu có cùng một loại đâu, người khác nhìn mặt tớ còn thấy rén bằng chết. Đến khi nhìn ảnh rồi lại ngây ngẩn cả người, cái “kẻ biến thái” trong lời nói của thằng bạn không ai khác, là bạn trai của hắn hiện tại.

Bảo sao mua đồng hồ đắt tiền cho gã, gã không đeo còn nói để ở công ty. Mua ví tiền cho thì bảo làm mất. Hắn còn cho gã không ít tiền, hắn biết làm thằng đàn ông ra đường không có tiền làm gì cũng khó, thỉnh thoảng phải có lúc mời đồng nghiệp ăn bữa cơm. Đồng tính luyến ái như họ không lộ thì không sao, nếu đã công khai sẽ không tránh khỏi người khác dị nghị nên có cơ hội tạo mối quan hệ tốt với người xung quanh cũng chẳng thiệt gì.

Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ tới, gã đem tiền của mình đi tán kẻ khác.

Đêm đó gã gọi điện về nói đêm nay phải tăng ca, Trần Nguyên không hỏi gì, lái xe tới phố Bar.

Hắn vào Gay Bar, hỏi phục vụ bạn mình ngồi đâu, quả nhiên đến nơi đã thấy bạn trai mình mặt dày mày dạn dính lấy cậu ấy xum xoe nịnh nọt. Trần Nguyên tới gần, túm cổ gã tha ra ngoài.

Một đám rảnh rỗi thích hóng chuyện cũng chạy theo xem náo nhiệt, nói thế nào thì nói Trần Nguyên khá nổi tiếng ở đây, nhìn tình cảnh này chắc chắn là có phốt.

( Kể từ đây là tới đoạn Triệu Nhạc thấy hai người đi ra, đằng sau một đám người đó)

Gió lạnh thấu xương cũng không lạnh bằng ánh mắt Trần Nguyên lúc này.

Gã bạn trai nhìn vẻ mặt của hắn đoán được người ta biết cả rồi nên chẳng buồn giải thích, dù sao gã nào có tình cảm gì với Trần Nguyên đâu, chỉ thấy hứng thú với tiền thôi.

“Tôi không nói anh có thể thấy tôi vì anh làm không ít chuyện, đây là cách anh báo đáp lại tôi? Lấy tiền của tôi đi tán kẻ khác? Giỏi thật đấy.”

Gã cười lạnh : “Cái loại bot như cậu, tôi lên giường cùng cậu đã là chịu thiệt lắm rồi, cậu còn muốn gì nữa?”

Trần Nguyên chỉ muốn chửi bậy, tại sao trên cái Trái Đất, cái vũ trụ này có thể sản sinh ra giống loài vô liêm sỉ thế này? Gì mà người không có tiền sẽ thật thà, thật thà cái chó ấy. Kẻ có tiền thì hay ngoại tình chả nói, đứa không có tiền thì lấy tiền người khác đi ngoại tình, còn dám mở mồm nói mình là người chịu thiệt. Cực phẩm, quả là cực phẩm.

“Cậu tự nhìn lại bộ dạng mình đi.” Gã không biết sống chết còn cố bồi thêm “ Bot thì nên ra dáng bot một chút, trông cậu thế này em thèm để mắt?Tự mình không thấy tự ti à?”

Trần Nguyên bóp chặt nắm tay, cho dù biết đó là sự thật nhưng chưa ai dám sỉ nhục hắn trước bao nhiêu người thế này.

Không cần biết tình nghĩa gì nữa, hôm nay không đánh thằng khốn này thành dị dạng hắn không phải Trần Nguyên nữa.

Hắn nhìn chằm chằm gã khốn nạn trước mắt xem nên bắt đầu từ đâu cho đặc sắc, đột nhiên sau lưng nặng trịch, hắn bất ngờ suýt nữa ngã dúi về đằng trước, có người trèo lên lưng hắn.

Phản ứng đầu tiên của Trần Nguyên là, mẹ nó, ở đây có thích khách =.=

Hai chân Triệu Nhạc vắt ngang thắt lưng hắn, tay xoa xoa đỉnh đầu, một người cao lớn uy mãnh, một người xinh xắn lanh lợi, Triệu Nhạc trèo lên người hắn thoạt nhìn lại có vẻ rất hợp.

Một đám bot thét chói tai : Mẹ ơi nếu không phải biết chắc Trần Nguyên là bot, với sức mạnh này mà lên giường, bảo đảm cả đêm không ngủ luôn.

Triệu Nhạc nhìn người đối diện, nãy giờ nghe cậu cũng hiểu hết rồi có điều vẫn cố ý hỏi Trần Nguyên : “ Tiểu cuồn cuộn thân mến, thằng xấu xí này là ai thế?”

Cúc hoa Trần Nguyên căng thẳng. Thanh âm này! Hắn cả đời không quên nổi.

Tuy hai người đã trao đổi số điện thoại nhưng hầu như không liên lạc. Trần Nguyên thấy mấy hôm sau mông đỡ hơn cũng ném người này qua sau đầu luôn, không ngờ thành phố này rộng lớn là thế, hai người vẫn gặp nhau.

Tên khốn kia nghe người khác gọi mình là xấu xí thì phẫn nộ lắm : “Mày….”

“Oa! Miệng thối thế! Cách xa một mét vẫn thấy thối.”

Tên khốn : “…”

“Tiểu cuồn cuộn!#*(# Đêm đó anh mạnh mẽ như vậy làm người ta đau mấy ngày liền nha. Đêm nay sang nhà em đi, anh muốn gì em cũng chiều”

Quần chúng vây xem : Mẹ ơi, chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng phải Trần Nguyên là 0 sao? Oaaaaa, hóa ra bấy lâu này nhầm tưởng rồi. Hâm mộ quá, người ta cũng muốn được mãnh nam đè.

Quần chúng vây xem vô cùng kích động. Trần Nguyên đầu chảy đầy mồ hôi.

Phản ứng đầu tiên của hắn là kẹp chặt cúc hoa. Vì có kinh nghiệm trước đó mông đau mất mấy ngày, hắn hoàn toàn không nhận ra Triệu Nhạc đang nói linh tinh.

Đúng lúc này một đám người nữa xuất hiện, là đám đồng nghiệp của Triệu Nhạc. Vì thấy cậu lâu về quá nên quay ra tìm.

Một đám vừa ra khỏi cửa đã thấy Triệu Nhạc vắt vẻo trên lưng Trần Nguyên, hô một tiếng rồi đồng loạt vây quanh cậu. Vì vừa tan làm xong là đi bar luôn nên ai nấy đều đóng bộ tây trang nghiêm nghị, thiếu mỗi đeo kính râm thôi.

“Tiểu thiếu gia!”

Vừa nghe thế quần chúng lại xôn xao cả lên. Đây là thiếu gia nhà ai thế? Mẹ ơi đi quán bar còn vác theo một đội quân vệ sĩ thế này, chắc chắn là con nhà có tiền lắm đây.

Tên bạn trai cũ của Trần Nguyên vừa sợ hãi vừa tiếc nuối. Biết vậy hồi đó tiếp cận người này có phải tốt hơn không, vừa giàu có vừa đẹp.

Trần Nguyên đứng giữa trung tâm của sự chú ý cũng bị tiếng gọi “tiểu thiếu gia” làm cho sợ hãi. Thiếu gia gì chứ, xem ra thằng nhóc này thân phận không đơn giản.

Có điều bây giờ không phải lúc để kinh ngạc, vất vả lắm Triệu Nhạc mới giúp hắn nhặt lại mặt mũi. Hắn không ngu, thừa biết Triệu Nhạc đang cố giúp mình. Trần Nguyên cảm động.

Triệu Nhạc lấy chìa khóa ném cho đồng nghiệp.

“Đêm nay tôi không về, các cậu lấy xe mang về đi.” Cậu giao việc xong, tay ôm cổ Trần Nguyên thân thiết : “Honey, hôm nay đi nhà anh nha.”

Trần Nguyên gật đầu, nói với bạn trai mình .. à không, bạn trai cũ : “Ví đâu?”

Tên khốn kia vẫn còn đang tiếc miếng mồi ngon Triệu Nhạc, chưa kịp phản ứng gì đã bị giật lấy ví tiền.

Trần Nguyệt giật lấy cái ví, rút một xấp tiền bên trong ra. Đây là tiền sáng nay hắn cho gã, giờ phải lấy lại chứ tội gì.

“Tiền của tôi, tôi cầm. Còn những thứ tôi tặng anh, coi như quà cho anh đi, tuy rằng anh không xứng với chúng. Đồ của anh ở chỗ tôi , tôi sẽ tìm công ty chuyển đi, nhớ trả phí dịch vụ.”

Nói xong quay mông, tiêu sái của Triệu Nhạc rời đi, để lại đằng sau tên khốn nạn kia và những ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người.

Mọi người bắt đầu thảo luận xem vị thiếu gia vừa rồi có bối cảnh thế nào, không ai hay biết nên cậu càng thêm thần bí.

Thậm chí có người còn đoán già đoán non Triệu Nhạc là hoàng tử vương quốc nào đó, một lần du lịch sang Trung Quốc gặp được một người đàn ông liền yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Mà người đó không ai khác chính là Trần Nguyên.

Hai người ngồi lên xe, lướt qua đám người ồn ào rời khỏi phố bar.

Đi chừng mười mấy phút đồng hồ, Trần Nguyên dừng xe lại ven đường : “ Vừa rồi cảm ơn cậu rất nhiều.”

Lời cảm ơn này của hắn vô cùng vô cùng chân thành tha thiết. Những ngày tháng mông đau tê tái kia bị vứt lên tận vũ trụ lúc nào không hay.

Triệu Nhạc cười, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ trông đáng yêu cực kì.

Thực ra cậu giúp Trần Nguyên vì hắn là bạn của Lâm Hưởng, hơn nữa đầu óc cũng không tốt lắm. Triệu Nhạc là thanh niên tốt luôn thông cảm và hết lòng giúp đỡ người khuyết tật, bạn của Lâm Hưởng không nhiều,hơn nữa đây còn là người Lâm Hưởng giới thiệu cho mình, làm sao cậu có thể để hắn bị người khác chê cười đây.

Vì thế cậu mới ra tay giúp đỡ.

Nhìn cậu cười đáng yêu như vậy, tâm tình Trần Nguyên cũng thấy khá hơn, thậm chí còn thấy bị thằng khốn kia lừa cũng không sao. Nhận ra bộ mặt thật sớm là tốt rồi.

Vì thế hắn đề nghị : “ Tôi mời cậu ăn gì nhé?”

Mẹ ơi đúng ý luôn rồi! Triệu nhạc cao hứng, đêm nay phải ăn thịt nướng, đại chiến ba trăm hiệp luôn.

Cũng nhờ chuyện này, hai người giải trừ hiểu lầm, nảy sinh tình bạn. Còn về chuyện từ tình bạn có bị méo mó thành tình cảm gì khác không, để tương lai trả lời đi….

(*) Nhàn cư vi bất thiện : Rãnh rỗi quá không có việc gì làm ắt sẽ sinh ra những ý nghĩ không tốt đẹp.

/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status