“Em nói cái gi?”
Sếp tổng đại nhân vô cùng tức giận!
ĐM ông đây muốn hủy diệt thế giới này! Vợ yêu bé nhỏ vừa mới nói gì cơ? Đi du học? Mẹ nó em còn muốn đi đâu, có muốn du học ngoài dải ngân hà luôn không?
Lâm Tự ngồi trên ghế sa lông, nhìn hắn đi tới đi lui trước mặt mình.
“Anh đừng đi nữa…”
“Sao em lại muốn ra nước ngoài ?” Chung Nhất Thần bổ nhào xuống trước mặt Lâm Tự, hai tay ôm lấy gương mặt cậu nhóc, khủng hoảng nói : “Học trong nước không tốt sao? Em không cần lo đến chuyện học nổi đại học hay không. Người đàn ông của em nhiều tiền như vậy, giúp em mua vài cái bằng đại học Hoa Bắc là chuyện trong tầm tay.”
“Đừng nói linh tinh.” Lâm Tự bất đắc dĩ. Chính vì biết hắn sẽ kích động nên cậu mới thương lượng với Chung Thành Lâm chứ không nói với hắn.
Sớm biết vậy cứ gạt hắn cho rồi, chờ bao giờ lên máy bay mới nói thật….Có điều nếu làm thế thật, e là tên ngốc này sẽ đáp máy bay theo sang nước ngoài làm loạn cho coi, đến lúc đó e là còn phiền toái hơn bây giờ.
“Anh không có nói linh tinh.” Chung Nhất Thần trừng Lâm Tự hồi lâu, sau đó đôi mắt đỏ hoa, trong lòng tủi thân, khóe miệng trễ xuống : “ Trong lòng anh khó chịu, em lại một chút cũng không có. Em bình tĩnh như vậy là vì em vốn không quan tâm, có đúng không?”
“Anh bình tĩnh lại đi.” Lâm Tự cũng bắt đầu tức giận : “ Anh cũng ba mươi tuổi đầu rồi, có thể lí trí hơn được không hả?” Tại sao nít ranh như cậu lại phải đi giảng đạo lí cho một ông chú cơ chứ.
“Em thì lí trí, em thì bình tĩnh rồi. Anh cố tình gây sự, anh già mồm cãi láo, được chưa?” Người nào đó nghe thế càng thêm cáu kỉnh : “Em trước giờ vẫn luôn đối xử có lệ với anh, rốt cuộc em có yêu anh chút nào không?”
“Anh sao mà …”
“Em muốn đi thì đi đi!” Chung Nhất Thần đứng dậy, hai mắt đỏ hoe lườm cậu nhóc, vài giây sau hùng hổ lấy áo khoác xông ra khỏi cửa.
Lần này Lâm Tự không đuổi theo.
Lâm Tự nhìn theo hướng hắn bỏ đi hồi lâu, lần này hắn tức giận như vậy, cho dù có đuổi theo cũng chỉ khiến tình hình thêm xấu hơn.
Nhưng cậu quả thật không còn cách nào khác, chẳng lẽ thật sự bỏ qua tất cả,tương lai, lí tưởng của cậu hay sao? Trở thành một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, ngày ngày quanh quẩn trong nhà chờ hắn nuôi hay sao?
Cậu không muốn như thế.
Lâm Tự là người có chính kiến của riêng mình, làm việc gì cũng phải suy xét kĩ càng, không giống như Chung Nhất Thần, cuộc sống của hắn quá suôn sẻ thành ra việc gì cũng chỉ muốn là làm, rõ ràng người đã qua tuổi ba mươi mà mỗi ngày đều giống y chang trẻ con.
Hai người nếu muốn ở bên nhau, ắt phải có một người lí trí. Nếu cả hai đều tùy tiện như trẻ con, không biết suy nghĩ thiệt hơn thì biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hễ có chuyện gì lại phải đi nhờ người khác giúp đỡ?
Cậu muốn theo đuổi lí tưởng của mình thì có gì là sai? Suy nghĩ cho tương lai của hai người thì có gì là sao? Vì sao hắn cứ một mực ngang ngược như vậy?
Rõ ràng người nhỏ hơn là cậu cơ mà.
Lâm Tự lúc này cũng tức giận.
Trước kia mặc kệ thế nào, cho dù thỉnh thoảng sẽ độc mồm độc miệng với hắn hai ba câu, đôi khi sẽ vả một cái, đá một cái, nhưng tất cả đều là đùa giỡn mà thôi. Ngoài mặt thoạt nhìn tưởng là Chung Nhất Thần mặt nóng dán lên mông lạnh (*), nhưng nếu Lâm Tự không thích, liệu cậu có tự nguyện cho hắn tới gần không?
Nói cái gì mà không quan tâm, không thích,nếu thật sự không để tâm cậu việc quái gì phải phiền não nghĩ cách nói chuyện này với hắn, việc gì phải khổ sở cảm thấy còn khó mở lời hơn nói với Lâm Hưởng, chẳng phải đều vì sợ hắn khó chịu sao?
Vậy mà hắn còn cố tình gây sự, thời điểm quan trọng nhất lại không biết đau lòng cậu.
Chung Nhất Thần không cách nào lí giải tâm tình Lâm Tự, Lâm Tự cũng muốn giấu trong lòng, hai người vì thế chiến tranh lạnh, sắp đến lễ Giáng sinh mà vẫn không có vẻ gì khá hơn.
Hôm sau Lâm Hưởng nghe nói Chung Nhất Thần tối qua đùng đùng bỏ đi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là vì chuyện gì.
“Em đừng khó chịu, anh giúp em nói với hắn.” Mẹ nó cái tên ngốc kia muốn tìm đường chết có phải không? Dám làm Tiểu Tự khó chịu, rõ ràng là chán sống rồi!
“Anh hai, việc này anh đừng quản.” Lâm Tự có chút nản lòng thoái chí : “ Bọn em tính cách vốn đã không hợp, càng không có tiếng nói chung. Em đã sớm nói, chờ em đủ 18 tuổi, nếu anh ấy vẫn còn tình cảm cả hai sẽ chính thức, nhưng anh ấy là người không kiên nhẫn làm sao đợi nổi. Dù sao giữa bọn em cũng chưa có chuyện gì, cứ để kệ vậy đi.”
“Em đừng như thế..” Lâm Hưởng nghe thế liền thấy khó chịu trong lòng : “ Cái tên kia là đồ thiếu ngược, em cứ chăm chỉ dạy dỗ mạnh tay vào. Còn hắn yêu em , nghe lời em thế nào em còn không biết hay sao, đừng nói đi du học, kể cả em có bảo nằm dưới hắn cũng chịu ấy chứ.”
Lâm Tự lắc đầu, không nói nữa.
Lâm Hưởng thở dài.
Chuyện tình cảm, người khác không tiện chen miệng vào. Lâm Tự tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thật ra chuyện gì so với người khác đều suy nghĩ kĩ càng hơn nhiều, chuyện thằng bé đã quyết, người khác đừng mong thay đổi được.
Có điều như vậy cũng tốt, dù sao bây giờ thằng bé còn nhỏ, chuyện sau này nào ai nói trước được. Bắt người kia chờ đợi nhiều năm như vậy, đến một lúc nào đó Chung Nhất Thần chịu không nổi cô đơn đi tìm người khác, lúc ấy đau khổ cũng chỉ có Lâm Tự.
“Hôm nay thế nào? Có muốn đi chơi cùng bọn anh không?” Chung Thành Lâm hỏi.
Lâm Tự lắc đầu : “ Hai người cứ đi đi, em về nhà đọc sách.”
Lâm Hưởng thở dài, kéo em trai vào lòng an ủi nửa ngày.
Hai người trước đưa Lâm Tự về nhà, sau đó mới đi chơi.
Lễ Giáng sinh trên đường người chật như nêm cối, đi dạo phố, ăn cơm rồi xem phim, Lâm Hưởng vẫn không làm sao thoải mái được.
Chung Thành Lâm cũng có chút không yên lòng, bấm số gọi cho anh trai, điện thoại vang nửa ngày không ai nhận, nhắn tin không trả lời, không lâu sau thì tắt hẳn nguồn luôn.
Rõ ràng là ngày vui cuối cùng lại thành thế này.
Từ rạp chiếu phim đi ra, hai người hòa vào dòng người hướng về quảng trường.
Mới đi được một lúc đột nhiên có tuyết rơi, mọi người xung quanh ai nấy đều bất ngờ. Đặc biệt là mấy cô nữ sinh, nhìn thấy những bông tuyết nhẹ nhàng đổ xuống, cổ ngẩng lên,miệng cười toe toét kéo tay bạn trai : “Tuyết! Tuyết kìa!”
Lâm Hưởng nắm chặt tay Chung Thành Lâm, đi xuyên qua những đôi tình nhân mải mê ngắm trời tuyết. Đài phun nước ở quảng trường chỉ mở vào những ngày lễ đặc biệt,giống hôm nay, nước phun lên tạo thành một lớp sương trắng. Bên cạnh đài phun nước là cây thông Nô – en khá cao, xung quanh sớm đã bị mọi người vây lấy ngắm nhìn.
Hai người cũng không định đi sâu vào trong, nhiều người như thế có muốn chen cũng chẳng nổi, cuối cùng cả hai đều đứng bên ngoài ngắm tuyết.
Mới vừa rồi chỉ lác đác hai ba bông tuyết mà nay đã đầy trời, từng bông tuyết lớn rơi xuống bao lấy những đôi tình nhân hạnh phúc, những người yêu nhau càng như chìm trong ảo ảnh, thế giới này chỉ còn lại đối phương.
Chung Thành Lâm cúi đầu, nhìn vài bông tuyết nho nhỏ dính trên lông mi Lâm Hưởng, chẳng mấy chốc đã bị hơi ấm của mắt hòa tan.
Đột nhiên bị nắm cằm, Lâm Hưởng ngửa đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Chung Thành Lâm.
Hai người ăn ý nhắm mắt lại, bờ môi dễ dàng tìm thấy nhau.
Trên quảng trường có không ít cặp tình nhân hôn nhau, kể cả thế vẫn có không ít người nhìn họ, bên tai thỉnh thoảng còn nghe vài thanh âm xì xào bàn tán.
Lâm Hưởng từ tai lan đến mặt đều một màu hồng nhạt, hai người liếc nhìn nhau, mỉm cười nắm tay lách khỏi đám đông, một đường chạy thẳng tới bãi đỗ xe.
Trận tuyết này rơi không lâu, vừa lái xe rời đi mấy phút đã ngừng.
Lâm Hưởng còn đang lo thở, vừa rồi chạy quá nhanh, cánh mũi vẫn còn phập phồng, trên mặt đổ vài giọt mồ hôi. Ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài sớm bị bao phủ bởi lớp tuyết mong manh cùng đám người bởi tuyết ngừng rơi mà thất vọng , cậu đột nhiên cười ha ha.
“Kích thích thật đấy.” Lâm Hưởng vẫn còn trong trạng thái hưng phấn : “ Ban nãy anh có thấy không, cái bác gái kia sợ tới mức mặt tái dại luôn, có lẽ cả đời lần đầu tiên bác ấy thấy hai thằng đàn ông hôn nhau ấy nhỉ?”
Chung Thành Lâm cười ngắm cậu.
Lâm Hưởng ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, nhìn mặt đường phía trước phủ tuyết bị bánh xe nghiền qua, hưng phấn ban đầu dần dần cũng trôi đi..
Lâm Hưởng lo cho Lâm Tự nên hai người mua cơm chiều mang về ăn cùng cậu nhóc, buổi tối cũng ở lại luôn.
Vốn kế hoạch ban đầu của Chung Thành Lâm là nhân lúc hai người đi ra đường, cho người tới nhà chuẩn bị bữa tối với ánh nến lãng mạn, trong phòng ngủ cũng rải đầy cánh hoa hồng, hai người trở về là có một bữa tối ngon miệng dưới ánh nến lung linh, sau đó sẽ vào phòng ngủ cho cậu một bất ngờ. Nhưng không riêng gì Lâm Hưởng, bản thân anh cũng lo lắng cho Lâm Tự, đành phải bỏ qua cơ hội lần này vậy.
Cơm nước xong Lâm Tự quay về phòng, hai người ngồi trên ghế sa lông xem TV. Chung Thành Lâm lại cứ mãi đứng ngồi không yên, đắn đo nửa ngày cũng không biết có nên mang lễ vật ra trong cái khung cảnh không được như mong muốn này không.
Khách quan mà nói vì điều kiện không cho phép, hẳn là em ấy sẽ không giận đâu nhỉ —- Lâm Hưởng hoàn toàn chỉ tập trung chuyển kênh trên TV.
Sớm biết thế này ban nãy làm luôn lúc ở quảng trường, không khí lúc đó không tệ lắm, giờ bỏ qua mới thấy phí… Cậu hai nhà họ Chung thở dài não nề, cảm thấy mình làm người quá thất bại.
“Anh sao thế?” Lâm Hưởng quay đầu nhìn anh.
“Không có gì.”
“Ồ..”Lâm Hưởng trả lời mà mắt vẫn cứ nhìn chòng chọc, bạn này hôm nay lạ quá à nha.
Chung Thành Lâm gãi đầu, cuối cùng cắn răng một cái, cảm thấy không khí lãng mạn chỉ là yếu tố phụ, cứ đem chuyện nên làm làm trước đi thì hơn.
Sau đó cái người không quan tâm lãng mạn liền làm ra chuyện ngu xuẩn.
“Tiểu Lâm.”
“Hử?”
“Cho em —— ”
Lời còn chưa nói xong, tay thò vào trong túi quần lấy đồ, có lẽ do quá kích động, tay không nắm quà mà lại nắm túi quần, lực đạo không chuẩn, rút mạnh ra một cái chỉ nghe tiếng “Bộp”
Mặt Lâm Hưởng nháy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn túi quần lòi ra ngoài của anh, lại xem cái tay đang nắm chặt lấy túi quần, rốt cuộc chịu không nổi bò lăn ra cười, anh tặng em cái túi quần Armani(**) làm gì nha?
“…”
Mẹ nó, danh dự gần ba mươi năm sống trên đời của anh chính thức mất sạch tại đây rồi.
Nội tâm Chung Thành Lâm không ngừng gào thét, mặt ngoài lại cố tỏ ra trấn tĩnh, phong thái sếp lớn, mặt lạnh hơn tiền, cúi người nhặt thứ rơi trên đất xuống – một hộp đựng trang sức màu xanh ngọc.
Nhìn Lâm Hưởng cười ngã lên ngã xuống, anh cũng chẳng biết phải làm gì với cậu, đành liều mình nhét đồ vào tay Lâm Hưởng : “ Cái này! Cho! Em!” Nói xong chỉ muốn tự cắn lưỡi mình cho rồi, có ai đi tặng quà cho người ta mà nghiến răng nghiến lợi như anh không.
Lâm Hưởng cố nín cười, thời điểm nhận lấy cái hộp nhỏ, cậu sớm đã đoán được đó là gì.
“Xin lỗi..” Cậu mở hộp trang sức ra, nhìn thấy hai cái nhẫn nam giống hệt nhau cũng không lấy gì làm kinh ngạc nhưng nói không cảm động thì là giả. Có điều muốn đại gia khóc lóc hạnh phúc thì đừng mơ, cậu ngẩng đầu nói đùa với anh : “ Em sẽ tặng cho anh một thỏi sô cô la.”
Lâm Hưởng cũng không nói suông, chạy đi mua sô cô la đắt tiền hơn một trăm đồng một thỏi, bọc giấy màu hồng công chúa, buổi tối thừa dịp Chung Thành Lâm ngủ thì đặt lên gối đầu anh.
Thật ra không phải không nghĩ tới mua nhẫn tặng anh, có điều…
Trong lòng cậu còn vướng mắc, đối với ý nghĩa của món quà này Lâm Hưởng vẫn không dám nghĩ tới. Không ngờ anh lại nhanh tay mua trước cặp nhẫn cho hai người.
“Sô cô la mà cũng tính là quà sao?” Chung Thành Lâm miễn cưỡng ghép lại tâm hồn thủy tinh lung linh vỡ nát của mình, một lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
“Sao mà không tính?”
“Không tính,” Chung Thành Lâm lắc đầu, đem người ôm vào trong ngực, tựa cằm lên đầu cậu, bàn tay mon men xuống dưới, cười gian : “ Cái này mới tính.”
Lâm Hưởng mím môi, bên tai dần dần đỏ lên : “Lưu! Manh!”
Chung Thành Lâm sớm đã thò tay vào vạt áo cậu, dễ dàng lột sạch lớp trong lớp ngoài, để lộ làn da trắng trắng non mềm ra ngoài không khí.
Anh cúi đầu chôn trước ngực Lâm Hưởng, môi hôn lên xương quai xanh, thuận thế đem người đè xuống sô pha, răng nanh nhẹ nhàng day cắn làn da non non mềm mềm, nghiêng sang ngực trái, ngậm lấy núm nhỏ nổi lên, dùng đầu lưỡi liếm láp.
Cổ họng Lâm Hưởng phát ra tiếng rên khe khẽ, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Chung Thành Lâm một đường hôn xuống, chạm tới rốn liền ngẩng đầu lên, đưa tay cởi bỏ thắt lưng cậu.
“Từ từ đã,” Lâm Hưởng đè lại tay anh, hơi thở gấp gáp : “ Trong nhà không có áo mưa.”
“Hôm nay không cần.”
“…” Lâm Hưởng còn muốn mắng anh đồ háo sức. Có điều “cậu hai” run run đứng lên làm cậu chẳng còn tâm trí đâu mà mắng nữa, cuối cùng chỉ có thể nói : “ Vào phòng tắm đi.”
Lâm Hưởng gần như là dựa cả vào người Chung Thành Lâm, để anh ôm eo kéo vào phòng tắm.
Lâm Hưởng kiên quyết chưa tẩy sạch thì chưa được làm, Chung Thành Lâm cũng đành ngoan ngoãn không dám động tay động chân bậy bạ, ngoan ngoãn đứng cạnh tắm cùng cậu.
Không mang bao lại không làm vệ sinh, Lâm Hưởng đắn đo lựa chọn giữa quy tắc và tự trọng của mình, cuối cùng vẫn dựa người vào tường, thẹn thùng nói với anh : “Tay em không đủ dài, anh rửa cho em..”
Ánh mắt Chung Thành Lâm tối lại, một bước tiến tới giữ chặt thắt lưng cậu, hôn lên bờ vai gầy, dương vật nóng bỏng cọ lên khe mông cong vểnh.
Lâm Hưởng đỏ mặt, vỗ cái bốp lên tay anh : “ ĐM anh làm gi đó? Bảo anh làm gì thì làm đó! Còn dám sờ linh tinh tối nay cho nhịn luôn.”
Chung Thành Lâm cười thành tiếng, buông cậu ra, cầm vòi hoa sen lên.
Bị ngón tay anh ra ra vào vào, trong chốc lát Lâm Hưởng đã muốn đứng không vững, tới khi dòng nước ấm áp từ từ chảy vào trong cơ thể, cậu rên khẽ một tiếng, chân mềm nhũn khuỵu xuống, may mà Chung Thành Lâm sớm đoán trước, nhanh tay ôm lấy eo cậu.
Chung Thành Lâm ngồi trên ghế đẩu, để Lâm Hưởng dựa lưng vào người mình, tay vòng ra đằng trước tiến vào lỗ nhỏ bên dưới, dùng nước ấm rửa sạch bên trong.
Lâm Hưởng nhẫn nại hơn mười phút thì đầu hàng, không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần ngón tay Chung Thành Lâm đi vào liền đụng tới điểm G mẫn cảm trong cơ thể, cậu suýt chút nữa bị anh ấn cho bắn luôn.
Cậu ngửa đầu tựa vào vai anh thở dốc, hai mắt đong đầy hơi nước, vừa mang vẻ trong sáng tội nghiệp lại ẩn chứa một chút ma mị dâm đãng.
Thắt lưng bị giữ chặt, Chung Thành Lâm nâng cơ thể cậu lên một chút, giây tiếp theo dương vật nóng bỏng nhồi chặt lấy lỗ hậu mềm mại.
Khoảnh khắc dương vật anh đạt tới vị trí sâu nhất, Lâm Hưởng buông thả bản thân, mạnh mẽ lên đỉnh.
Động tác Chung Thành Lâm chậm lại, không muốn cho người yêu đạt cao trào quá sớm, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy gốc dương vật cậu. Lâm Hưởng cong người, âm thanh rên rỉ nghẹn ngào.
Lâm Hưởng thở hổn hển, dương vật chôn chặt trong cơ thể dừng lại chờ cậu thích ứng.
Chung Thành Lâm luôn là một người yêu tốt, thà rằng để mình khó chịu chứ quyết không để đối phương không thoải mái.
“Chờ—- A— Từ từ đã..” Lâm Hưởng vỗ đùi Chung Thành Lâm : “ Để em di chuyển đã..”
Chung Thành Lâm dừng lại.
Lâm Hưởng đứng lên, thân thể lảo đảo nhuốm đầy sắc đỏ mị tình. Cậu xoay người lại, đỏ mặt đứng dạng qua hai chân anh, chậm rãi tìm vị trí thích hợp, từ từ ngồi xuống.
Chung Thành Lâm ép hai chân cậu vòng qua thắt lưng anh, cả người cậu không còn điểm tựa, chỉ có thể để cả trọng lượng cơ thể dồn ép vào nơi kết nối giữa hai người, vòng tay ôm lấy cổ Chung Thành Lâm, ánh mắt nhìn nhau tha thiết, theo bản năng tìm lấy bờ môi của nhau…
(*) Mặt nóng dán mông lạnh : Ý là người ta đã không để ý nhưng cứ dính lấy bằng được.
(**) Armani : Tên đầy đủ là Giorgio Armani S.p.A là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới xuất xứ từ Ý với các mặt hàng chủ yếu như : quần áo, đồng hồ, phụ kiện, kính mắt, mỹ phẩm, đồ trang sức…
Sếp tổng đại nhân vô cùng tức giận!
ĐM ông đây muốn hủy diệt thế giới này! Vợ yêu bé nhỏ vừa mới nói gì cơ? Đi du học? Mẹ nó em còn muốn đi đâu, có muốn du học ngoài dải ngân hà luôn không?
Lâm Tự ngồi trên ghế sa lông, nhìn hắn đi tới đi lui trước mặt mình.
“Anh đừng đi nữa…”
“Sao em lại muốn ra nước ngoài ?” Chung Nhất Thần bổ nhào xuống trước mặt Lâm Tự, hai tay ôm lấy gương mặt cậu nhóc, khủng hoảng nói : “Học trong nước không tốt sao? Em không cần lo đến chuyện học nổi đại học hay không. Người đàn ông của em nhiều tiền như vậy, giúp em mua vài cái bằng đại học Hoa Bắc là chuyện trong tầm tay.”
“Đừng nói linh tinh.” Lâm Tự bất đắc dĩ. Chính vì biết hắn sẽ kích động nên cậu mới thương lượng với Chung Thành Lâm chứ không nói với hắn.
Sớm biết vậy cứ gạt hắn cho rồi, chờ bao giờ lên máy bay mới nói thật….Có điều nếu làm thế thật, e là tên ngốc này sẽ đáp máy bay theo sang nước ngoài làm loạn cho coi, đến lúc đó e là còn phiền toái hơn bây giờ.
“Anh không có nói linh tinh.” Chung Nhất Thần trừng Lâm Tự hồi lâu, sau đó đôi mắt đỏ hoa, trong lòng tủi thân, khóe miệng trễ xuống : “ Trong lòng anh khó chịu, em lại một chút cũng không có. Em bình tĩnh như vậy là vì em vốn không quan tâm, có đúng không?”
“Anh bình tĩnh lại đi.” Lâm Tự cũng bắt đầu tức giận : “ Anh cũng ba mươi tuổi đầu rồi, có thể lí trí hơn được không hả?” Tại sao nít ranh như cậu lại phải đi giảng đạo lí cho một ông chú cơ chứ.
“Em thì lí trí, em thì bình tĩnh rồi. Anh cố tình gây sự, anh già mồm cãi láo, được chưa?” Người nào đó nghe thế càng thêm cáu kỉnh : “Em trước giờ vẫn luôn đối xử có lệ với anh, rốt cuộc em có yêu anh chút nào không?”
“Anh sao mà …”
“Em muốn đi thì đi đi!” Chung Nhất Thần đứng dậy, hai mắt đỏ hoe lườm cậu nhóc, vài giây sau hùng hổ lấy áo khoác xông ra khỏi cửa.
Lần này Lâm Tự không đuổi theo.
Lâm Tự nhìn theo hướng hắn bỏ đi hồi lâu, lần này hắn tức giận như vậy, cho dù có đuổi theo cũng chỉ khiến tình hình thêm xấu hơn.
Nhưng cậu quả thật không còn cách nào khác, chẳng lẽ thật sự bỏ qua tất cả,tương lai, lí tưởng của cậu hay sao? Trở thành một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, ngày ngày quanh quẩn trong nhà chờ hắn nuôi hay sao?
Cậu không muốn như thế.
Lâm Tự là người có chính kiến của riêng mình, làm việc gì cũng phải suy xét kĩ càng, không giống như Chung Nhất Thần, cuộc sống của hắn quá suôn sẻ thành ra việc gì cũng chỉ muốn là làm, rõ ràng người đã qua tuổi ba mươi mà mỗi ngày đều giống y chang trẻ con.
Hai người nếu muốn ở bên nhau, ắt phải có một người lí trí. Nếu cả hai đều tùy tiện như trẻ con, không biết suy nghĩ thiệt hơn thì biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hễ có chuyện gì lại phải đi nhờ người khác giúp đỡ?
Cậu muốn theo đuổi lí tưởng của mình thì có gì là sai? Suy nghĩ cho tương lai của hai người thì có gì là sao? Vì sao hắn cứ một mực ngang ngược như vậy?
Rõ ràng người nhỏ hơn là cậu cơ mà.
Lâm Tự lúc này cũng tức giận.
Trước kia mặc kệ thế nào, cho dù thỉnh thoảng sẽ độc mồm độc miệng với hắn hai ba câu, đôi khi sẽ vả một cái, đá một cái, nhưng tất cả đều là đùa giỡn mà thôi. Ngoài mặt thoạt nhìn tưởng là Chung Nhất Thần mặt nóng dán lên mông lạnh (*), nhưng nếu Lâm Tự không thích, liệu cậu có tự nguyện cho hắn tới gần không?
Nói cái gì mà không quan tâm, không thích,nếu thật sự không để tâm cậu việc quái gì phải phiền não nghĩ cách nói chuyện này với hắn, việc gì phải khổ sở cảm thấy còn khó mở lời hơn nói với Lâm Hưởng, chẳng phải đều vì sợ hắn khó chịu sao?
Vậy mà hắn còn cố tình gây sự, thời điểm quan trọng nhất lại không biết đau lòng cậu.
Chung Nhất Thần không cách nào lí giải tâm tình Lâm Tự, Lâm Tự cũng muốn giấu trong lòng, hai người vì thế chiến tranh lạnh, sắp đến lễ Giáng sinh mà vẫn không có vẻ gì khá hơn.
Hôm sau Lâm Hưởng nghe nói Chung Nhất Thần tối qua đùng đùng bỏ đi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là vì chuyện gì.
“Em đừng khó chịu, anh giúp em nói với hắn.” Mẹ nó cái tên ngốc kia muốn tìm đường chết có phải không? Dám làm Tiểu Tự khó chịu, rõ ràng là chán sống rồi!
“Anh hai, việc này anh đừng quản.” Lâm Tự có chút nản lòng thoái chí : “ Bọn em tính cách vốn đã không hợp, càng không có tiếng nói chung. Em đã sớm nói, chờ em đủ 18 tuổi, nếu anh ấy vẫn còn tình cảm cả hai sẽ chính thức, nhưng anh ấy là người không kiên nhẫn làm sao đợi nổi. Dù sao giữa bọn em cũng chưa có chuyện gì, cứ để kệ vậy đi.”
“Em đừng như thế..” Lâm Hưởng nghe thế liền thấy khó chịu trong lòng : “ Cái tên kia là đồ thiếu ngược, em cứ chăm chỉ dạy dỗ mạnh tay vào. Còn hắn yêu em , nghe lời em thế nào em còn không biết hay sao, đừng nói đi du học, kể cả em có bảo nằm dưới hắn cũng chịu ấy chứ.”
Lâm Tự lắc đầu, không nói nữa.
Lâm Hưởng thở dài.
Chuyện tình cảm, người khác không tiện chen miệng vào. Lâm Tự tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thật ra chuyện gì so với người khác đều suy nghĩ kĩ càng hơn nhiều, chuyện thằng bé đã quyết, người khác đừng mong thay đổi được.
Có điều như vậy cũng tốt, dù sao bây giờ thằng bé còn nhỏ, chuyện sau này nào ai nói trước được. Bắt người kia chờ đợi nhiều năm như vậy, đến một lúc nào đó Chung Nhất Thần chịu không nổi cô đơn đi tìm người khác, lúc ấy đau khổ cũng chỉ có Lâm Tự.
“Hôm nay thế nào? Có muốn đi chơi cùng bọn anh không?” Chung Thành Lâm hỏi.
Lâm Tự lắc đầu : “ Hai người cứ đi đi, em về nhà đọc sách.”
Lâm Hưởng thở dài, kéo em trai vào lòng an ủi nửa ngày.
Hai người trước đưa Lâm Tự về nhà, sau đó mới đi chơi.
Lễ Giáng sinh trên đường người chật như nêm cối, đi dạo phố, ăn cơm rồi xem phim, Lâm Hưởng vẫn không làm sao thoải mái được.
Chung Thành Lâm cũng có chút không yên lòng, bấm số gọi cho anh trai, điện thoại vang nửa ngày không ai nhận, nhắn tin không trả lời, không lâu sau thì tắt hẳn nguồn luôn.
Rõ ràng là ngày vui cuối cùng lại thành thế này.
Từ rạp chiếu phim đi ra, hai người hòa vào dòng người hướng về quảng trường.
Mới đi được một lúc đột nhiên có tuyết rơi, mọi người xung quanh ai nấy đều bất ngờ. Đặc biệt là mấy cô nữ sinh, nhìn thấy những bông tuyết nhẹ nhàng đổ xuống, cổ ngẩng lên,miệng cười toe toét kéo tay bạn trai : “Tuyết! Tuyết kìa!”
Lâm Hưởng nắm chặt tay Chung Thành Lâm, đi xuyên qua những đôi tình nhân mải mê ngắm trời tuyết. Đài phun nước ở quảng trường chỉ mở vào những ngày lễ đặc biệt,giống hôm nay, nước phun lên tạo thành một lớp sương trắng. Bên cạnh đài phun nước là cây thông Nô – en khá cao, xung quanh sớm đã bị mọi người vây lấy ngắm nhìn.
Hai người cũng không định đi sâu vào trong, nhiều người như thế có muốn chen cũng chẳng nổi, cuối cùng cả hai đều đứng bên ngoài ngắm tuyết.
Mới vừa rồi chỉ lác đác hai ba bông tuyết mà nay đã đầy trời, từng bông tuyết lớn rơi xuống bao lấy những đôi tình nhân hạnh phúc, những người yêu nhau càng như chìm trong ảo ảnh, thế giới này chỉ còn lại đối phương.
Chung Thành Lâm cúi đầu, nhìn vài bông tuyết nho nhỏ dính trên lông mi Lâm Hưởng, chẳng mấy chốc đã bị hơi ấm của mắt hòa tan.
Đột nhiên bị nắm cằm, Lâm Hưởng ngửa đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Chung Thành Lâm.
Hai người ăn ý nhắm mắt lại, bờ môi dễ dàng tìm thấy nhau.
Trên quảng trường có không ít cặp tình nhân hôn nhau, kể cả thế vẫn có không ít người nhìn họ, bên tai thỉnh thoảng còn nghe vài thanh âm xì xào bàn tán.
Lâm Hưởng từ tai lan đến mặt đều một màu hồng nhạt, hai người liếc nhìn nhau, mỉm cười nắm tay lách khỏi đám đông, một đường chạy thẳng tới bãi đỗ xe.
Trận tuyết này rơi không lâu, vừa lái xe rời đi mấy phút đã ngừng.
Lâm Hưởng còn đang lo thở, vừa rồi chạy quá nhanh, cánh mũi vẫn còn phập phồng, trên mặt đổ vài giọt mồ hôi. Ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài sớm bị bao phủ bởi lớp tuyết mong manh cùng đám người bởi tuyết ngừng rơi mà thất vọng , cậu đột nhiên cười ha ha.
“Kích thích thật đấy.” Lâm Hưởng vẫn còn trong trạng thái hưng phấn : “ Ban nãy anh có thấy không, cái bác gái kia sợ tới mức mặt tái dại luôn, có lẽ cả đời lần đầu tiên bác ấy thấy hai thằng đàn ông hôn nhau ấy nhỉ?”
Chung Thành Lâm cười ngắm cậu.
Lâm Hưởng ngoan ngoãn ngồi im trên ghế, nhìn mặt đường phía trước phủ tuyết bị bánh xe nghiền qua, hưng phấn ban đầu dần dần cũng trôi đi..
Lâm Hưởng lo cho Lâm Tự nên hai người mua cơm chiều mang về ăn cùng cậu nhóc, buổi tối cũng ở lại luôn.
Vốn kế hoạch ban đầu của Chung Thành Lâm là nhân lúc hai người đi ra đường, cho người tới nhà chuẩn bị bữa tối với ánh nến lãng mạn, trong phòng ngủ cũng rải đầy cánh hoa hồng, hai người trở về là có một bữa tối ngon miệng dưới ánh nến lung linh, sau đó sẽ vào phòng ngủ cho cậu một bất ngờ. Nhưng không riêng gì Lâm Hưởng, bản thân anh cũng lo lắng cho Lâm Tự, đành phải bỏ qua cơ hội lần này vậy.
Cơm nước xong Lâm Tự quay về phòng, hai người ngồi trên ghế sa lông xem TV. Chung Thành Lâm lại cứ mãi đứng ngồi không yên, đắn đo nửa ngày cũng không biết có nên mang lễ vật ra trong cái khung cảnh không được như mong muốn này không.
Khách quan mà nói vì điều kiện không cho phép, hẳn là em ấy sẽ không giận đâu nhỉ —- Lâm Hưởng hoàn toàn chỉ tập trung chuyển kênh trên TV.
Sớm biết thế này ban nãy làm luôn lúc ở quảng trường, không khí lúc đó không tệ lắm, giờ bỏ qua mới thấy phí… Cậu hai nhà họ Chung thở dài não nề, cảm thấy mình làm người quá thất bại.
“Anh sao thế?” Lâm Hưởng quay đầu nhìn anh.
“Không có gì.”
“Ồ..”Lâm Hưởng trả lời mà mắt vẫn cứ nhìn chòng chọc, bạn này hôm nay lạ quá à nha.
Chung Thành Lâm gãi đầu, cuối cùng cắn răng một cái, cảm thấy không khí lãng mạn chỉ là yếu tố phụ, cứ đem chuyện nên làm làm trước đi thì hơn.
Sau đó cái người không quan tâm lãng mạn liền làm ra chuyện ngu xuẩn.
“Tiểu Lâm.”
“Hử?”
“Cho em —— ”
Lời còn chưa nói xong, tay thò vào trong túi quần lấy đồ, có lẽ do quá kích động, tay không nắm quà mà lại nắm túi quần, lực đạo không chuẩn, rút mạnh ra một cái chỉ nghe tiếng “Bộp”
Mặt Lâm Hưởng nháy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn túi quần lòi ra ngoài của anh, lại xem cái tay đang nắm chặt lấy túi quần, rốt cuộc chịu không nổi bò lăn ra cười, anh tặng em cái túi quần Armani(**) làm gì nha?
“…”
Mẹ nó, danh dự gần ba mươi năm sống trên đời của anh chính thức mất sạch tại đây rồi.
Nội tâm Chung Thành Lâm không ngừng gào thét, mặt ngoài lại cố tỏ ra trấn tĩnh, phong thái sếp lớn, mặt lạnh hơn tiền, cúi người nhặt thứ rơi trên đất xuống – một hộp đựng trang sức màu xanh ngọc.
Nhìn Lâm Hưởng cười ngã lên ngã xuống, anh cũng chẳng biết phải làm gì với cậu, đành liều mình nhét đồ vào tay Lâm Hưởng : “ Cái này! Cho! Em!” Nói xong chỉ muốn tự cắn lưỡi mình cho rồi, có ai đi tặng quà cho người ta mà nghiến răng nghiến lợi như anh không.
Lâm Hưởng cố nín cười, thời điểm nhận lấy cái hộp nhỏ, cậu sớm đã đoán được đó là gì.
“Xin lỗi..” Cậu mở hộp trang sức ra, nhìn thấy hai cái nhẫn nam giống hệt nhau cũng không lấy gì làm kinh ngạc nhưng nói không cảm động thì là giả. Có điều muốn đại gia khóc lóc hạnh phúc thì đừng mơ, cậu ngẩng đầu nói đùa với anh : “ Em sẽ tặng cho anh một thỏi sô cô la.”
Lâm Hưởng cũng không nói suông, chạy đi mua sô cô la đắt tiền hơn một trăm đồng một thỏi, bọc giấy màu hồng công chúa, buổi tối thừa dịp Chung Thành Lâm ngủ thì đặt lên gối đầu anh.
Thật ra không phải không nghĩ tới mua nhẫn tặng anh, có điều…
Trong lòng cậu còn vướng mắc, đối với ý nghĩa của món quà này Lâm Hưởng vẫn không dám nghĩ tới. Không ngờ anh lại nhanh tay mua trước cặp nhẫn cho hai người.
“Sô cô la mà cũng tính là quà sao?” Chung Thành Lâm miễn cưỡng ghép lại tâm hồn thủy tinh lung linh vỡ nát của mình, một lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
“Sao mà không tính?”
“Không tính,” Chung Thành Lâm lắc đầu, đem người ôm vào trong ngực, tựa cằm lên đầu cậu, bàn tay mon men xuống dưới, cười gian : “ Cái này mới tính.”
Lâm Hưởng mím môi, bên tai dần dần đỏ lên : “Lưu! Manh!”
Chung Thành Lâm sớm đã thò tay vào vạt áo cậu, dễ dàng lột sạch lớp trong lớp ngoài, để lộ làn da trắng trắng non mềm ra ngoài không khí.
Anh cúi đầu chôn trước ngực Lâm Hưởng, môi hôn lên xương quai xanh, thuận thế đem người đè xuống sô pha, răng nanh nhẹ nhàng day cắn làn da non non mềm mềm, nghiêng sang ngực trái, ngậm lấy núm nhỏ nổi lên, dùng đầu lưỡi liếm láp.
Cổ họng Lâm Hưởng phát ra tiếng rên khe khẽ, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Chung Thành Lâm một đường hôn xuống, chạm tới rốn liền ngẩng đầu lên, đưa tay cởi bỏ thắt lưng cậu.
“Từ từ đã,” Lâm Hưởng đè lại tay anh, hơi thở gấp gáp : “ Trong nhà không có áo mưa.”
“Hôm nay không cần.”
“…” Lâm Hưởng còn muốn mắng anh đồ háo sức. Có điều “cậu hai” run run đứng lên làm cậu chẳng còn tâm trí đâu mà mắng nữa, cuối cùng chỉ có thể nói : “ Vào phòng tắm đi.”
Lâm Hưởng gần như là dựa cả vào người Chung Thành Lâm, để anh ôm eo kéo vào phòng tắm.
Lâm Hưởng kiên quyết chưa tẩy sạch thì chưa được làm, Chung Thành Lâm cũng đành ngoan ngoãn không dám động tay động chân bậy bạ, ngoan ngoãn đứng cạnh tắm cùng cậu.
Không mang bao lại không làm vệ sinh, Lâm Hưởng đắn đo lựa chọn giữa quy tắc và tự trọng của mình, cuối cùng vẫn dựa người vào tường, thẹn thùng nói với anh : “Tay em không đủ dài, anh rửa cho em..”
Ánh mắt Chung Thành Lâm tối lại, một bước tiến tới giữ chặt thắt lưng cậu, hôn lên bờ vai gầy, dương vật nóng bỏng cọ lên khe mông cong vểnh.
Lâm Hưởng đỏ mặt, vỗ cái bốp lên tay anh : “ ĐM anh làm gi đó? Bảo anh làm gì thì làm đó! Còn dám sờ linh tinh tối nay cho nhịn luôn.”
Chung Thành Lâm cười thành tiếng, buông cậu ra, cầm vòi hoa sen lên.
Bị ngón tay anh ra ra vào vào, trong chốc lát Lâm Hưởng đã muốn đứng không vững, tới khi dòng nước ấm áp từ từ chảy vào trong cơ thể, cậu rên khẽ một tiếng, chân mềm nhũn khuỵu xuống, may mà Chung Thành Lâm sớm đoán trước, nhanh tay ôm lấy eo cậu.
Chung Thành Lâm ngồi trên ghế đẩu, để Lâm Hưởng dựa lưng vào người mình, tay vòng ra đằng trước tiến vào lỗ nhỏ bên dưới, dùng nước ấm rửa sạch bên trong.
Lâm Hưởng nhẫn nại hơn mười phút thì đầu hàng, không biết là cố ý hay vô tình, mỗi lần ngón tay Chung Thành Lâm đi vào liền đụng tới điểm G mẫn cảm trong cơ thể, cậu suýt chút nữa bị anh ấn cho bắn luôn.
Cậu ngửa đầu tựa vào vai anh thở dốc, hai mắt đong đầy hơi nước, vừa mang vẻ trong sáng tội nghiệp lại ẩn chứa một chút ma mị dâm đãng.
Thắt lưng bị giữ chặt, Chung Thành Lâm nâng cơ thể cậu lên một chút, giây tiếp theo dương vật nóng bỏng nhồi chặt lấy lỗ hậu mềm mại.
Khoảnh khắc dương vật anh đạt tới vị trí sâu nhất, Lâm Hưởng buông thả bản thân, mạnh mẽ lên đỉnh.
Động tác Chung Thành Lâm chậm lại, không muốn cho người yêu đạt cao trào quá sớm, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng giữ lấy gốc dương vật cậu. Lâm Hưởng cong người, âm thanh rên rỉ nghẹn ngào.
Lâm Hưởng thở hổn hển, dương vật chôn chặt trong cơ thể dừng lại chờ cậu thích ứng.
Chung Thành Lâm luôn là một người yêu tốt, thà rằng để mình khó chịu chứ quyết không để đối phương không thoải mái.
“Chờ—- A— Từ từ đã..” Lâm Hưởng vỗ đùi Chung Thành Lâm : “ Để em di chuyển đã..”
Chung Thành Lâm dừng lại.
Lâm Hưởng đứng lên, thân thể lảo đảo nhuốm đầy sắc đỏ mị tình. Cậu xoay người lại, đỏ mặt đứng dạng qua hai chân anh, chậm rãi tìm vị trí thích hợp, từ từ ngồi xuống.
Chung Thành Lâm ép hai chân cậu vòng qua thắt lưng anh, cả người cậu không còn điểm tựa, chỉ có thể để cả trọng lượng cơ thể dồn ép vào nơi kết nối giữa hai người, vòng tay ôm lấy cổ Chung Thành Lâm, ánh mắt nhìn nhau tha thiết, theo bản năng tìm lấy bờ môi của nhau…
(*) Mặt nóng dán mông lạnh : Ý là người ta đã không để ý nhưng cứ dính lấy bằng được.
(**) Armani : Tên đầy đủ là Giorgio Armani S.p.A là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới xuất xứ từ Ý với các mặt hàng chủ yếu như : quần áo, đồng hồ, phụ kiện, kính mắt, mỹ phẩm, đồ trang sức…
/73
|