Lâm Hưởng sửng sốt, há miệng thở dốc : “Kính….”
“Hi” Người đàn ông đeo kính trở lại, bế Lâm Mộc mang trả lại cho Lâm Hưởng, nói : “ Đi với tôi một chút.”
“Papa…” Mộc Mộc ôm cổ papa, bé có chút chột dạ nên vùi mặt mình hõm cổ cậu.
Vừa rồi papa khóc nha…
Lâm Hưởng vừa rồi còn rơi vào tuyệt vọng đánh mất con trai bảo bối, giờ tìm lại được yêu thương còn không hết sao nỡ mắng nó cho được. Lại nhìn sang vị thiên vương nổi tiếng trước mặt, nhìn người thật so với trên TV còn đẹp hơn gấp bội. Cậu có chút ngu ngơ đi theo cái người cao lớn thu hút phía trước,tiến tới cái xe màu đen đỗ bên đường.
Kính Thần mở cửa ra, vệ sĩ gần đó lùi bước, ý bảo mời Lâm Hưởng lên xe. Từ trong xe một đôi tay vươn ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Đường Dịch.
(Cho bạn nào quên, Đường Dịch là bạn mà bạn Kính Dạ yêu thầm, Kính Thần là anh trai bạn Kính Dạ đó)
Đường Dịch giúp cậu ẵm Mộc Mộc lên xe, Lâm Hưởng khom người ngồi vào, Kính Thần cũng theo sau.
Cửa xe đóng lại, trong không gian bít kín chỉ còn ba người đàn ông cùng một đứa bé. Cách đó xa xa có ba người đàn ông mặc vest đen khoanh tay đợi lệnh, hiển nhiên là vệ sĩ của hai vị thiên vương đây.
Vào theo sau, Kính Thần tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn Lâm Hưởng : “Thật có lỗi, làm cậu lo lắng rồi. Em trai tôi đưa đia chỉ nhưng lại ghi không rõ ràng, tôi chỉ có thể chạy loanh quanh khu này tìm thử. May vừa rồi thấy bé con này đi đi lại lại quanh cửa siêu thị, hỏi thì nó nói muốn tìm WC, tôi sợ nó bị lạc nên đưa đi, quay lại đây tìm cậu thì cô bé bán hàng nói cậu chạy đi tìm con rồi, thế là bọn tôi quay lại ngồi ở cửa đợi cậu.”
Lâm Hưởng nhìn về phía con trai mình, bé con nằm trong lòng Đường Dịch nghe thế chột dạ rụt cổ lại, mếu máo : “ Mộc Mộc biết lỗi rồi, papa đừng giận mà..”
Lâm Hưởng xoa đầu trấn an bé con.
“Cảm ơn nhiều, nếu là người khác..” Lâm Hưởng dừng lại một hồi, còn chưa nói xong đột nhiên nghĩ tới vấn đề khác : “Vừa rồi anh nói là em trai? Kính Dạ sao?”
“Đúng vậy, chuyện này cũng là nó nhờ tôi.”
Đều đã là chuyện từ bốn năm trước,hiện giờ nhắc lại Lâm Hưởng mới nhớ ra, cái người này còn thiếu mình một lần cá cược thua, đáng tiếc trả hay không trả đã chẳng còn quan trọng nữa.
“Anh ta dạo này thế nào? Đã mấy năm rồi tôi chưa gặp.”
“Mải yêu đương, không khỏe cũng khó.”
“Kính Dạ sao?”Lâm Hưởng có chút giật mình nhìn về phía Đường Dịch.
Đường Dịch nhìn ánh mắt Lâm Hưởng đại khái cũng đoán được cậu đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên, nói : “ Cái tên này đúng là, vốn chẳng phải chuyện gì tốt mà làm loạn đến mức ai ai cũng biết. Có điều tất cả chỉ là quá khứ mà, cậu ấy hiện giờ sống cùng bạn trai hạnh phúc lắm, cho nên chuyện quan trọng thế này mới bị quên bẵng mất, gần đây nhớ ra liền phó thác cho tụi này. Lâm Hưởng, cậu đừng trách tên ngốc ấy nhé.”
Lâm Hưởng nghe một hồi vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
Chuyện gì quan trọng, gì mà đừng trách…
“Hôm nay là sinh nhật cậu nhỉ?” Kính Thần đột nhiên nói : “ Sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Hưởng nghe hắn nói như thế mới nghĩ ra. Đã vài năm nay cậu chẳng còn quan tâm tới ngày tháng nữa, đặc biệt là sinh nhật. Mặc kệ nó có ý nghĩa thế nào, đó cũng là ngày cướp đi thứ quý giá nhất của cậu.
Sắc mặt cậu có chút không tốt, gật gật đầu.
“Ngại quá, hôm nay chúng tôi không mang theo quà sinh nhật.”
Lâm Hưởng vội vàng lắc đầu : “Quà cáp làm gì…” Đến chính cậu còn chẳng thèm nhớ sinh nhật mình nữa là, cho dù có tặng cũng chỉ làm gợi nhớ những kỉ niệm buồn mà thôi, ngay cả Triệu Nhạc và Trần Nguyên cũng nhận ra điều đó, đến ngày này cũng không ho he gì.
“Dù gì vẫn là ngày sinh nhật, chúng tôi vẫn phải đưa quà gì đó chứ.”
“Không cần thật mà…”
“Cái này cậu cầm đi.” Kính Thần lấy cái khóa trong túi áo đưa cho Lâm Hưởng, “Biệt thự nhà họ Chung ở ngoại thành, cậu hẳn vẫn còn nhớ vị trí chứ?”
Lâm Hưởng căng thẳng trong lòng, hai mắt chăm chăm nhìn Kính Thần, hồi lâu sau mới gật đầu.
“Đi thôi, đến đêm cậu sẽ được gặp người cậu muốn.”
Lâm Hưởng há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói ra thành lời.
Lời Kính Thần nói, mỗi chữ cậu đều nghe rõ, nhưng nối lại thành câu lại có chút ngơ ngác.
Thật ra không phải là nghe không rõ, mà là cảm thấy không thể có khả năng đó, sợ rằng tự mình ôm hy vọng rồi lại thất vọng ê chề.
Đường Dịch vỗ bả vai cậu : “ Có một bí mật có lẽ cả thế gian này chỉ có mình tôi biết, nhưng hôm nay nói với cậu cũng không sao. Kính Thần và Kính Dạ, vốn không phải là con người. Tôi nghĩ hẳn cậu cũng đoán ra từ lâu.”
“…”
“Đi thôi Lâm Hưởng, đây là quà sinh nhật cho cậu đó.”
Đường Dịch từng được nghe về người này từ miệng Kính Dạ.
Bản thân hắn là người hiểu rõ nhất cảm giác chân chính yêu một người, trừ đối phương ra, trên đời này không ai đáng đặt vào mắt nữa, bởi chính hắn cũng yêu Kính Thần như vậy.Khi đó Kính Dạ nói trên đời này trừ Đường Dịch hắn còn có một người nữa không bị mị thuật của gã mê hoặc, hắn đã cảm thấy mình nhất định phải gặp được người này. Ở cái thời bây giờ, tình cảm sớm đã chẳng còn thuần túy như ý nghĩa thật sự của nó, thứ gọi là yêu thật lòng càng quý hiếm hơn.
Lâm Hưởng xuống xe, ôm theo bé con từ tay Đường Dịch, xoay người rời đi.
“Papa không vui sao?” Mộc Mộc nhìn papa mặt mày căng thẳng liền hỏi. Papa mỗi ngày đều cười với Mộc Mộc cơ mà, papa như bây giờ làm Mộc Mộc lo lắm nha.
Lâm Hưởng đột nhiên khựng lại, nhìn gương mặt nho nhỏ của con trai, đột nhiên cúi xuống hung hăng hôn lên mặt nó, dùng sức ôm thật chặt.
Cậu không phải không vui.
Cậu quá vui!
Lời Đường Dịch nói không khác nào một viên thuốc an thần, mọi băn khoăn sớm đã bị cậu vứt qua đầu từ lau. Lâm Hưởng nghĩ hai vị siêu sao kia bận rộn như vậy, làm sao lại rảnh rỗi chạy tới đây lừa gạt cậu cho được.
Có lẽ, cậu có thể hy vọng.
“Cục cưng, hôm nay không về nhà nữa, papa mang con đi chỗ này nha.”
Đội mũ bảo hiểm cho bé con xong, đặt Mộc Mộc ngồi ra sau lưng mình, đeo đai an toàn vòng qua hai bố con xong, Lâm Hưởng khởi động xe, thẳng tiến ngoại thành mà đi.
Con đường này đã bốn năm không quay lại.
Trước kia thường xuyên chạy tới nơi này, so với đường về nhà còn quen thuộc hơn, anh lái xe, cậu ngồi bên phó lái. Có đôi khi cả hai cùng nói vài ba câu chuyện không đâu, có đôi khi câu lại dựa vào cửa xe ngủ không biết trời đất.
Bốn năm thành phố đã thay đổi quá nhiều, kiến trúc xung quanh sớm đã đổi khác, chỉ có tình yêu cậu dành cho người đàn ông đó vẫn không hề thay đổi.
Một đường băng băng, không lâu sau đã tới địa phận ngoại thành.
Khoảnh khắc nhìn thấy biệt thự rộng lớn quen thuộc trước mắt, khóe mắt Lâm Hưởng cay xè.
Cái nơi bốn năm trước biến mất không dấu vết, nay đã trở lại.
Có phải người ra đi bốn năm trước, nay sẽ trở về đúng không?
Chỉ mong Kính Thần, Đường Dịch không lừa cậu.
Lâm Hưởng dùng chìa khóa mở cổng lớn, xe máy một đường chạy thẳng tới trước cửa, dựng xe sang một bên, cậu ôm Mộc Mộc vào nhà.
Lâm Hưởng ở nơi này không lâu nhưng mỗi góc tường, mỗi đồ vật đều là thứ quen thuộc nhất, tuy rằng đã bốn năm trôi qua, căn nhà có đôi chút thay đổi nhưng vẫn là hình dáng trong trí nhớ, là nhà của cậu.
Từ cửa đi thẳng ra ban công, cậu nhớ rõ mình đã từng ở nơi này hút thuốc. Năm ấy Lâm Hưởng đứng ở nơi này sợ hãi mất đi, hiện giờ cũng cùng một cảm xúc, chỉ là tâm tình lại không giống.
“Papa, đây là đâu ạ?”
Lâm Hưởng đặt con trai xuống cái ghế trước kia cậu thường ngồi tắm nắng : “Đây là một ngôi nhà khác của papa.”
“Papa có nhà bự thế này á?”
“Không phải nhà bự của papa, là nhà bự của chồng papa nha.”
Mộc Mộc nghiêng đầu ngơ ngác, “chồng papa” là cái gì?
( Là bố mày đó con =))))
“Papa đi nấu cơm,Mộc Mộc chơi một mình ha.”
“Dạ!”
Mộc Mộc tựa người vào lưng ghế, nhìn cái ban công so với ở nhà bự hơn nhiều, cảm thấy có chút mới lạ. Ánh mắt trong veo đen đen nhìn ngó xung quanh, bé con vui vẻ trèo xuống ghế, chạy bịch bịch vào phòng khách.
Trên bàn có nhiều món ăn ngon ơi là ngon, nhưng papa chưa cho ăn, Mộc Mộc không được ăn vụng nha.
Bé con nuốt nước miếng bỏ qua một bàn thức ăn ngon, tò mò nhìn cái TV LED siêu lớn trong phòng khách.
Trên bàn đặt TV có một cái chai thủy tinh trong suốt. Bên trong cái chai đặt một chiếc di động, mặt trên là ảnh chụp Mộc Mộc nhìn thấy rất nhiều lần trong điện thoại của papa. Nhìn papa cười tươi, bên cạnh là một chú đẹp trai lạ hoắc, chẳng biết vì sao, trong cái đầu nhỏ của đứa nhóc bốn tuổi đột nhiên nghĩ đến cái từ “chồng của papa.”
Bé con cố hết sức với lấy cái chai thủy tinh, dựa theo trí nhớ, ôm cái chai chạy tới phòng bếp.
“Papa, nhà của chúng ta nè.”
Lâm Hưởng đang bận canh nồi nghe thế liền quay đầu lại, nhìn thấy thứ con trai ôm trong tay, đôi mắt vốn đỏ bừng nay lại ngập nước.
“Ừ, nhà của chúng ta.”
Mộc Mộc nhìn papa hay khóc nhè nhà mình, nghĩ thầm papa đúng là tiểu quỷ hay khóc, xấu hổ , xấu hổ quá…
Lâm Hưởng nấu một bàn đầy thức ăn.
Khả năng nấu nướng của cậu so với Lâm Tự vẫn còn kém xe nhưng quả thật tiến bộ hơn nhiều, trên bàn ăn có tới hơn mười món, đủ mọi màu sắc, hương vị vẹn toàn.
Căn bản là hai người lớn, một trẻ con không cách nào ăn hết, nhưng cảm xúc dâng trào khiến cậu muốn làm càng nhiều càng tốt.
Lâm Hưởng dỗ con trai ăn no, dẫn bé con vào phòng tắm rửa.
Mộc Mộc chưa từng thấy qua cái bồn tắm nào lớn như vậy, bé con ngồi trong bồn chơi với mấy bé vịt vui muốn chết. Ở nhà còn có một bộ đồ bơi Mộc Mộc rất thích, Lâm Hưởng đồng ý ngày mai sẽ mang tới đây cho bé.
Trẻ con cố định tám giờ lên giường đi ngủ, Lâm Hưởng ôm bé con quay về phòng ru ngủ. Mộc Mộc thường ngủ rất nhanh, thói ngủ tốt, cũng không đái dầm, đứa bé này xét về mặt nào cũng khiến người khác yêu thích.
Lâm Hưởng chờ con trai ngủ rồi, chính mình cũng nằm xuống bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm kim đồng hồ chuyển động từng vòng.
Cậu chờ cho tới khi đồng hồ điểm mười hai giờ, bình thường vốn quen ngủ sớm theo Mộc Mộc, lúc này cho dù có cố chống đỡ , cuối cùng mắt vẫn díp lại.
Lần thứ hai cậu tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ sáu giờ sáng.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vang, Lâm Hưởng đột nhiên mở mắt, chạy tới mở tung rèm cửa ra, nắng ban mai làm sáng cả căn phòng.
Cậu quay lại giường, lay người gọi bé con, Lâm Mộc xoa mắt tỉnh dậy.
“Chào buổi sáng, papa.”
Lâm Hưởng nhìn đến ngây ngẩn cả người, trừ hai người ra, trên giường chẳng còn ai hết.
Không có.
Anh không trở về.
Ngày hôm qua tự nhiên từ trên trời rớt xuống một tia hy vọng đập vào đầu, giờ đây lại bị chính tia hy vọng đó đập cho tỉnh táo. Trong phút chốc Lâm Hưởng mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, chỉ có đầu óc lại tỉnh táo đến là thường, ép buộc cậu phải đối mặt với sự thật.
Lâm Mộc thấy papa đột nhiên té ngã, mở to hai mắt nhìn trần nhà đến thừ người, bé con sợ quá òa khóc : “Papa! Papa làm sao thế?”
Bé con vỗ vỗ lên mặt Lâm Hưởng, luống cuống không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, người đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy vào : “ Làm sao vậy?”
Khoảnh khắc đó Lâm Hưởng chậm rãi nghiêng đầu về nơi có tiếng nói, đôi mắt dần dần lấy lại tiêu cự. Nhìn người đàn ông cậu chờ đơi ròng rã bốn năm từ từ tiến lại gần , Lâm Hưởng đột nhiên đứng dậy, dùng sức ôm lấy cổ anh, ngửa đầu, hé miệng, bao nhiêu tủi thân,khổ sở, sợ hãi, thương tâm, toàn bộ hóa thành tiếng khóc nức nở, tiếng khóc cậu đã kìm nén suốt bốn năm.
CHÍNH VĂN HOÀN
PS : Không biết có phải tại đọc đi đọc lại kết mấy lần rồi không mà giờ tự nhiên hết thấy bối rối anh em ạ =))) Thấy hợp lí vcc ý =))) Nhưng mà bối rối thật mà nhỉ, kiểu đầu truyện nó ảo ảo, xong cả bộ dài đằng đẵng nó thiên về thực tế làm mình quên béng luôn mấy vụ sức mạnh siêu nhiên, đến cuối truyện lòi ra hai thằng người ngoài hành tinh =))))) Có ai đọc đến đoạn “cửa phòng bật mở, anh chạy vào” mà bồi hồi như tớ không =))) cảm giác giống chủ gia đình vcc, kiểu sáng dậy thấy ngay con gián dưới giường, mẹ thì chết đứng, con khóc ầm ĩ, bố nhào tới như dũng sĩ diệt gián ấy =)) Nói chung tớ thật sự rất thích bộ này ( không chỉ vì tớ là đứa edit), ban đầu thì hài , càng về sau thì giọng văn càng mang hơi hướng cảm động, có nhiều đoạn tác giả viết làm chính tớ cũng thấy rung động theo =))) Còn các bạn không cảm thấy được thì là do tớ diễn đạt ngu và trái tim các bạn sắt đá thôi =))))
Tiện đây thì theo lời tác giả chính văn đến đây là kết thúc, dĩ nhiên câu chuyện còn nhiều khúc mắc, tác giả nói sẽ viết tới hai, ba phiên ngoại nữa về cặp này để giải thích rõ hơn nhưng trong bản cv tớ dùng của nhà Grace thì chỉ có một phiên ngoại thôi và nó chả liên quan gì cả =….= Bạn nào nếu có thể tìm ra được mấy phiên ngoại kia thì làm ơn cho tớ xin nhé Thực sự tớ cũng rất muốn biết cuộc sống sau này của hai người thế nào.
Và có một vấn đề nữa là phỏng đoán của tớ thôi, truyện có mấy cặp thì hầu như cặp nào cũng xong cả, chỉ có đôi Nhất Thần và Lâm Tự là bị dang dở, đến lúc hoàn cũng không thấy đả động gì đến nên tớ đoán một là kết của nó nằm trong mấy cái phiên ngoai bị thất lạc ( nhưng không thấy tác giả nhắc đến, chỉ nói phiên ngoại về cặp chính thôi) hai là cặp này có truyện riêng =))) Tớ sẽ cố tìm thử xem có không. Nói chung hãy chờ vào tương lai nhé.
“Hi” Người đàn ông đeo kính trở lại, bế Lâm Mộc mang trả lại cho Lâm Hưởng, nói : “ Đi với tôi một chút.”
“Papa…” Mộc Mộc ôm cổ papa, bé có chút chột dạ nên vùi mặt mình hõm cổ cậu.
Vừa rồi papa khóc nha…
Lâm Hưởng vừa rồi còn rơi vào tuyệt vọng đánh mất con trai bảo bối, giờ tìm lại được yêu thương còn không hết sao nỡ mắng nó cho được. Lại nhìn sang vị thiên vương nổi tiếng trước mặt, nhìn người thật so với trên TV còn đẹp hơn gấp bội. Cậu có chút ngu ngơ đi theo cái người cao lớn thu hút phía trước,tiến tới cái xe màu đen đỗ bên đường.
Kính Thần mở cửa ra, vệ sĩ gần đó lùi bước, ý bảo mời Lâm Hưởng lên xe. Từ trong xe một đôi tay vươn ra, quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, Đường Dịch.
(Cho bạn nào quên, Đường Dịch là bạn mà bạn Kính Dạ yêu thầm, Kính Thần là anh trai bạn Kính Dạ đó)
Đường Dịch giúp cậu ẵm Mộc Mộc lên xe, Lâm Hưởng khom người ngồi vào, Kính Thần cũng theo sau.
Cửa xe đóng lại, trong không gian bít kín chỉ còn ba người đàn ông cùng một đứa bé. Cách đó xa xa có ba người đàn ông mặc vest đen khoanh tay đợi lệnh, hiển nhiên là vệ sĩ của hai vị thiên vương đây.
Vào theo sau, Kính Thần tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn Lâm Hưởng : “Thật có lỗi, làm cậu lo lắng rồi. Em trai tôi đưa đia chỉ nhưng lại ghi không rõ ràng, tôi chỉ có thể chạy loanh quanh khu này tìm thử. May vừa rồi thấy bé con này đi đi lại lại quanh cửa siêu thị, hỏi thì nó nói muốn tìm WC, tôi sợ nó bị lạc nên đưa đi, quay lại đây tìm cậu thì cô bé bán hàng nói cậu chạy đi tìm con rồi, thế là bọn tôi quay lại ngồi ở cửa đợi cậu.”
Lâm Hưởng nhìn về phía con trai mình, bé con nằm trong lòng Đường Dịch nghe thế chột dạ rụt cổ lại, mếu máo : “ Mộc Mộc biết lỗi rồi, papa đừng giận mà..”
Lâm Hưởng xoa đầu trấn an bé con.
“Cảm ơn nhiều, nếu là người khác..” Lâm Hưởng dừng lại một hồi, còn chưa nói xong đột nhiên nghĩ tới vấn đề khác : “Vừa rồi anh nói là em trai? Kính Dạ sao?”
“Đúng vậy, chuyện này cũng là nó nhờ tôi.”
Đều đã là chuyện từ bốn năm trước,hiện giờ nhắc lại Lâm Hưởng mới nhớ ra, cái người này còn thiếu mình một lần cá cược thua, đáng tiếc trả hay không trả đã chẳng còn quan trọng nữa.
“Anh ta dạo này thế nào? Đã mấy năm rồi tôi chưa gặp.”
“Mải yêu đương, không khỏe cũng khó.”
“Kính Dạ sao?”Lâm Hưởng có chút giật mình nhìn về phía Đường Dịch.
Đường Dịch nhìn ánh mắt Lâm Hưởng đại khái cũng đoán được cậu đang nghĩ gì, khóe miệng nhếch lên, nói : “ Cái tên này đúng là, vốn chẳng phải chuyện gì tốt mà làm loạn đến mức ai ai cũng biết. Có điều tất cả chỉ là quá khứ mà, cậu ấy hiện giờ sống cùng bạn trai hạnh phúc lắm, cho nên chuyện quan trọng thế này mới bị quên bẵng mất, gần đây nhớ ra liền phó thác cho tụi này. Lâm Hưởng, cậu đừng trách tên ngốc ấy nhé.”
Lâm Hưởng nghe một hồi vẫn chẳng hiểu mô tê gì.
Chuyện gì quan trọng, gì mà đừng trách…
“Hôm nay là sinh nhật cậu nhỉ?” Kính Thần đột nhiên nói : “ Sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Hưởng nghe hắn nói như thế mới nghĩ ra. Đã vài năm nay cậu chẳng còn quan tâm tới ngày tháng nữa, đặc biệt là sinh nhật. Mặc kệ nó có ý nghĩa thế nào, đó cũng là ngày cướp đi thứ quý giá nhất của cậu.
Sắc mặt cậu có chút không tốt, gật gật đầu.
“Ngại quá, hôm nay chúng tôi không mang theo quà sinh nhật.”
Lâm Hưởng vội vàng lắc đầu : “Quà cáp làm gì…” Đến chính cậu còn chẳng thèm nhớ sinh nhật mình nữa là, cho dù có tặng cũng chỉ làm gợi nhớ những kỉ niệm buồn mà thôi, ngay cả Triệu Nhạc và Trần Nguyên cũng nhận ra điều đó, đến ngày này cũng không ho he gì.
“Dù gì vẫn là ngày sinh nhật, chúng tôi vẫn phải đưa quà gì đó chứ.”
“Không cần thật mà…”
“Cái này cậu cầm đi.” Kính Thần lấy cái khóa trong túi áo đưa cho Lâm Hưởng, “Biệt thự nhà họ Chung ở ngoại thành, cậu hẳn vẫn còn nhớ vị trí chứ?”
Lâm Hưởng căng thẳng trong lòng, hai mắt chăm chăm nhìn Kính Thần, hồi lâu sau mới gật đầu.
“Đi thôi, đến đêm cậu sẽ được gặp người cậu muốn.”
Lâm Hưởng há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói ra thành lời.
Lời Kính Thần nói, mỗi chữ cậu đều nghe rõ, nhưng nối lại thành câu lại có chút ngơ ngác.
Thật ra không phải là nghe không rõ, mà là cảm thấy không thể có khả năng đó, sợ rằng tự mình ôm hy vọng rồi lại thất vọng ê chề.
Đường Dịch vỗ bả vai cậu : “ Có một bí mật có lẽ cả thế gian này chỉ có mình tôi biết, nhưng hôm nay nói với cậu cũng không sao. Kính Thần và Kính Dạ, vốn không phải là con người. Tôi nghĩ hẳn cậu cũng đoán ra từ lâu.”
“…”
“Đi thôi Lâm Hưởng, đây là quà sinh nhật cho cậu đó.”
Đường Dịch từng được nghe về người này từ miệng Kính Dạ.
Bản thân hắn là người hiểu rõ nhất cảm giác chân chính yêu một người, trừ đối phương ra, trên đời này không ai đáng đặt vào mắt nữa, bởi chính hắn cũng yêu Kính Thần như vậy.Khi đó Kính Dạ nói trên đời này trừ Đường Dịch hắn còn có một người nữa không bị mị thuật của gã mê hoặc, hắn đã cảm thấy mình nhất định phải gặp được người này. Ở cái thời bây giờ, tình cảm sớm đã chẳng còn thuần túy như ý nghĩa thật sự của nó, thứ gọi là yêu thật lòng càng quý hiếm hơn.
Lâm Hưởng xuống xe, ôm theo bé con từ tay Đường Dịch, xoay người rời đi.
“Papa không vui sao?” Mộc Mộc nhìn papa mặt mày căng thẳng liền hỏi. Papa mỗi ngày đều cười với Mộc Mộc cơ mà, papa như bây giờ làm Mộc Mộc lo lắm nha.
Lâm Hưởng đột nhiên khựng lại, nhìn gương mặt nho nhỏ của con trai, đột nhiên cúi xuống hung hăng hôn lên mặt nó, dùng sức ôm thật chặt.
Cậu không phải không vui.
Cậu quá vui!
Lời Đường Dịch nói không khác nào một viên thuốc an thần, mọi băn khoăn sớm đã bị cậu vứt qua đầu từ lau. Lâm Hưởng nghĩ hai vị siêu sao kia bận rộn như vậy, làm sao lại rảnh rỗi chạy tới đây lừa gạt cậu cho được.
Có lẽ, cậu có thể hy vọng.
“Cục cưng, hôm nay không về nhà nữa, papa mang con đi chỗ này nha.”
Đội mũ bảo hiểm cho bé con xong, đặt Mộc Mộc ngồi ra sau lưng mình, đeo đai an toàn vòng qua hai bố con xong, Lâm Hưởng khởi động xe, thẳng tiến ngoại thành mà đi.
Con đường này đã bốn năm không quay lại.
Trước kia thường xuyên chạy tới nơi này, so với đường về nhà còn quen thuộc hơn, anh lái xe, cậu ngồi bên phó lái. Có đôi khi cả hai cùng nói vài ba câu chuyện không đâu, có đôi khi câu lại dựa vào cửa xe ngủ không biết trời đất.
Bốn năm thành phố đã thay đổi quá nhiều, kiến trúc xung quanh sớm đã đổi khác, chỉ có tình yêu cậu dành cho người đàn ông đó vẫn không hề thay đổi.
Một đường băng băng, không lâu sau đã tới địa phận ngoại thành.
Khoảnh khắc nhìn thấy biệt thự rộng lớn quen thuộc trước mắt, khóe mắt Lâm Hưởng cay xè.
Cái nơi bốn năm trước biến mất không dấu vết, nay đã trở lại.
Có phải người ra đi bốn năm trước, nay sẽ trở về đúng không?
Chỉ mong Kính Thần, Đường Dịch không lừa cậu.
Lâm Hưởng dùng chìa khóa mở cổng lớn, xe máy một đường chạy thẳng tới trước cửa, dựng xe sang một bên, cậu ôm Mộc Mộc vào nhà.
Lâm Hưởng ở nơi này không lâu nhưng mỗi góc tường, mỗi đồ vật đều là thứ quen thuộc nhất, tuy rằng đã bốn năm trôi qua, căn nhà có đôi chút thay đổi nhưng vẫn là hình dáng trong trí nhớ, là nhà của cậu.
Từ cửa đi thẳng ra ban công, cậu nhớ rõ mình đã từng ở nơi này hút thuốc. Năm ấy Lâm Hưởng đứng ở nơi này sợ hãi mất đi, hiện giờ cũng cùng một cảm xúc, chỉ là tâm tình lại không giống.
“Papa, đây là đâu ạ?”
Lâm Hưởng đặt con trai xuống cái ghế trước kia cậu thường ngồi tắm nắng : “Đây là một ngôi nhà khác của papa.”
“Papa có nhà bự thế này á?”
“Không phải nhà bự của papa, là nhà bự của chồng papa nha.”
Mộc Mộc nghiêng đầu ngơ ngác, “chồng papa” là cái gì?
( Là bố mày đó con =))))
“Papa đi nấu cơm,Mộc Mộc chơi một mình ha.”
“Dạ!”
Mộc Mộc tựa người vào lưng ghế, nhìn cái ban công so với ở nhà bự hơn nhiều, cảm thấy có chút mới lạ. Ánh mắt trong veo đen đen nhìn ngó xung quanh, bé con vui vẻ trèo xuống ghế, chạy bịch bịch vào phòng khách.
Trên bàn có nhiều món ăn ngon ơi là ngon, nhưng papa chưa cho ăn, Mộc Mộc không được ăn vụng nha.
Bé con nuốt nước miếng bỏ qua một bàn thức ăn ngon, tò mò nhìn cái TV LED siêu lớn trong phòng khách.
Trên bàn đặt TV có một cái chai thủy tinh trong suốt. Bên trong cái chai đặt một chiếc di động, mặt trên là ảnh chụp Mộc Mộc nhìn thấy rất nhiều lần trong điện thoại của papa. Nhìn papa cười tươi, bên cạnh là một chú đẹp trai lạ hoắc, chẳng biết vì sao, trong cái đầu nhỏ của đứa nhóc bốn tuổi đột nhiên nghĩ đến cái từ “chồng của papa.”
Bé con cố hết sức với lấy cái chai thủy tinh, dựa theo trí nhớ, ôm cái chai chạy tới phòng bếp.
“Papa, nhà của chúng ta nè.”
Lâm Hưởng đang bận canh nồi nghe thế liền quay đầu lại, nhìn thấy thứ con trai ôm trong tay, đôi mắt vốn đỏ bừng nay lại ngập nước.
“Ừ, nhà của chúng ta.”
Mộc Mộc nhìn papa hay khóc nhè nhà mình, nghĩ thầm papa đúng là tiểu quỷ hay khóc, xấu hổ , xấu hổ quá…
Lâm Hưởng nấu một bàn đầy thức ăn.
Khả năng nấu nướng của cậu so với Lâm Tự vẫn còn kém xe nhưng quả thật tiến bộ hơn nhiều, trên bàn ăn có tới hơn mười món, đủ mọi màu sắc, hương vị vẹn toàn.
Căn bản là hai người lớn, một trẻ con không cách nào ăn hết, nhưng cảm xúc dâng trào khiến cậu muốn làm càng nhiều càng tốt.
Lâm Hưởng dỗ con trai ăn no, dẫn bé con vào phòng tắm rửa.
Mộc Mộc chưa từng thấy qua cái bồn tắm nào lớn như vậy, bé con ngồi trong bồn chơi với mấy bé vịt vui muốn chết. Ở nhà còn có một bộ đồ bơi Mộc Mộc rất thích, Lâm Hưởng đồng ý ngày mai sẽ mang tới đây cho bé.
Trẻ con cố định tám giờ lên giường đi ngủ, Lâm Hưởng ôm bé con quay về phòng ru ngủ. Mộc Mộc thường ngủ rất nhanh, thói ngủ tốt, cũng không đái dầm, đứa bé này xét về mặt nào cũng khiến người khác yêu thích.
Lâm Hưởng chờ con trai ngủ rồi, chính mình cũng nằm xuống bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm kim đồng hồ chuyển động từng vòng.
Cậu chờ cho tới khi đồng hồ điểm mười hai giờ, bình thường vốn quen ngủ sớm theo Mộc Mộc, lúc này cho dù có cố chống đỡ , cuối cùng mắt vẫn díp lại.
Lần thứ hai cậu tỉnh lại, đồng hồ đã chỉ sáu giờ sáng.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vang, Lâm Hưởng đột nhiên mở mắt, chạy tới mở tung rèm cửa ra, nắng ban mai làm sáng cả căn phòng.
Cậu quay lại giường, lay người gọi bé con, Lâm Mộc xoa mắt tỉnh dậy.
“Chào buổi sáng, papa.”
Lâm Hưởng nhìn đến ngây ngẩn cả người, trừ hai người ra, trên giường chẳng còn ai hết.
Không có.
Anh không trở về.
Ngày hôm qua tự nhiên từ trên trời rớt xuống một tia hy vọng đập vào đầu, giờ đây lại bị chính tia hy vọng đó đập cho tỉnh táo. Trong phút chốc Lâm Hưởng mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, chỉ có đầu óc lại tỉnh táo đến là thường, ép buộc cậu phải đối mặt với sự thật.
Lâm Mộc thấy papa đột nhiên té ngã, mở to hai mắt nhìn trần nhà đến thừ người, bé con sợ quá òa khóc : “Papa! Papa làm sao thế?”
Bé con vỗ vỗ lên mặt Lâm Hưởng, luống cuống không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này cửa phòng bật mở, người đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy vào : “ Làm sao vậy?”
Khoảnh khắc đó Lâm Hưởng chậm rãi nghiêng đầu về nơi có tiếng nói, đôi mắt dần dần lấy lại tiêu cự. Nhìn người đàn ông cậu chờ đơi ròng rã bốn năm từ từ tiến lại gần , Lâm Hưởng đột nhiên đứng dậy, dùng sức ôm lấy cổ anh, ngửa đầu, hé miệng, bao nhiêu tủi thân,khổ sở, sợ hãi, thương tâm, toàn bộ hóa thành tiếng khóc nức nở, tiếng khóc cậu đã kìm nén suốt bốn năm.
CHÍNH VĂN HOÀN
PS : Không biết có phải tại đọc đi đọc lại kết mấy lần rồi không mà giờ tự nhiên hết thấy bối rối anh em ạ =))) Thấy hợp lí vcc ý =))) Nhưng mà bối rối thật mà nhỉ, kiểu đầu truyện nó ảo ảo, xong cả bộ dài đằng đẵng nó thiên về thực tế làm mình quên béng luôn mấy vụ sức mạnh siêu nhiên, đến cuối truyện lòi ra hai thằng người ngoài hành tinh =))))) Có ai đọc đến đoạn “cửa phòng bật mở, anh chạy vào” mà bồi hồi như tớ không =))) cảm giác giống chủ gia đình vcc, kiểu sáng dậy thấy ngay con gián dưới giường, mẹ thì chết đứng, con khóc ầm ĩ, bố nhào tới như dũng sĩ diệt gián ấy =)) Nói chung tớ thật sự rất thích bộ này ( không chỉ vì tớ là đứa edit), ban đầu thì hài , càng về sau thì giọng văn càng mang hơi hướng cảm động, có nhiều đoạn tác giả viết làm chính tớ cũng thấy rung động theo =))) Còn các bạn không cảm thấy được thì là do tớ diễn đạt ngu và trái tim các bạn sắt đá thôi =))))
Tiện đây thì theo lời tác giả chính văn đến đây là kết thúc, dĩ nhiên câu chuyện còn nhiều khúc mắc, tác giả nói sẽ viết tới hai, ba phiên ngoại nữa về cặp này để giải thích rõ hơn nhưng trong bản cv tớ dùng của nhà Grace thì chỉ có một phiên ngoại thôi và nó chả liên quan gì cả =….= Bạn nào nếu có thể tìm ra được mấy phiên ngoại kia thì làm ơn cho tớ xin nhé Thực sự tớ cũng rất muốn biết cuộc sống sau này của hai người thế nào.
Và có một vấn đề nữa là phỏng đoán của tớ thôi, truyện có mấy cặp thì hầu như cặp nào cũng xong cả, chỉ có đôi Nhất Thần và Lâm Tự là bị dang dở, đến lúc hoàn cũng không thấy đả động gì đến nên tớ đoán một là kết của nó nằm trong mấy cái phiên ngoai bị thất lạc ( nhưng không thấy tác giả nhắc đến, chỉ nói phiên ngoại về cặp chính thôi) hai là cặp này có truyện riêng =))) Tớ sẽ cố tìm thử xem có không. Nói chung hãy chờ vào tương lai nhé.
/73
|