Chung Nhất Thần đang trốn tránh cậu.
Trừ cái lần gặp nhau ở sân bay đó, Lâm Tự hoàn toàn không thấy mặt Chung Nhất Thần đâu nữa. Cậu cố tình ở lại biệt thự nhà họ Chung, hy vọng tìm được cơ hội nói chuyện với hắn, ai ngờ ở suốt mấy ngày liền cũng không thấy người nọ quay về, rõ ràng là đang tránh mặt cậu.
Tuy rằng Lâm Tự tỏ ra bình thường không có nghĩa là những người khác không nhận ra, mỗi đêm trước khi đi ngủ cậu đều vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt mang theo thất vọng không cách nào che giấu.
Ở lại ăn vạ mãi cũng không hay lắm, được mấy hôm thì Lâm Tự thu dọn đồ về nhà. Cũng không phải chấp nhận từ bỏ người kia, chẳng qua cậu còn chính sự phải làm mà thôi.
Lâm Tự lần này về nước cũng không an nhàn gì, cậu phụ trách làm luận văn nghiên cứu thực nghiệm cùng với vài học sinh năm tư nữa. Cả hội đỏ mắt đi tra thông tin các đối tượng nghiên cứu, rốt cuộc thống nhất Đằng Phong là tập đoàn phù hợp nhất với luận văn này. Thời gian trước Lâm Tự cũng từng nhắc qua với Chung Thành Lâm về đề tài luận ăn, chính anh cũng nói nên bắt đầu từ Đằng Phong.
Phó tổng giám đốc sớm đã đánh tiếng qua, dĩ nhiên mấy em gái lễ tân cũng thoải mái cho nhóm Lâm Tự vào, còn đặc biệt cắt cử người đi theo hướng dẫn họ.
Lâm Tự ở lại công ty đến tận khi tan làm, tiễn mấy người trong nhóm về xong liền đứng sững lại trước cổng công ty.
Cậu do dự một hồi, quyết tâm lên tầng chót.
Mấy ngày nay, Lâm Hưởng dưới sự đề nghị của Chung Thành Lâm quyết định đi làm lại lần nữa, tuy đã qua bốn năm nhưng nhân sự trong phòng vẫn là người cũ. Các mối quan hệ cũ lâu ngày gặp lại càng thêm thân thiết, có người để nói chuyện cũng khiến tinh thần Lâm Hưởng tốt lên rất nhiều.
Lâm Tự lên tầng chót chào hỏi anh hai và anh Thành Lâm xong mới quay sang gõ cửa văn phòng Chung Nhất Thần.
Đối phương ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy người tiến vào là Lâm Tự liền lộ vẻ kinh ngạc, khẩn trương nhưng rất nhanh đã gục đầu xuống, che giấu cảm xúc của mình : “Anh còn chút việc bận, em ngồi đó chờ đi.”
Vốn tưởng rằng Lâm Tự sẽ ngồi xuống ghế sa lông gần cửa ra vào, ai dè cậu đi thẳng tới chỗ hắn, ngồi xuống cái ghế đặt trước bàn làm việc.
Chung Nhất Thần : “…”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Xin lỗi, giờ anh đang bận.”
Lâm Tự nhìn hắn từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lấy một lần, miệng mím chặt.
Suốt bốn năm cậu không dám quay về, chính vì sợ phải nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Ban đầu đúng là lỗi của cậu, tự cho mình đủ lý trí đối với tình cảm của cả hai, chỉ đến khi thật sự đối mặt mới biết mình cũng chỉ là trẻ ranh chưa trải đời mà thôi. Tuy rằng Lâm Tự không hối hận với quyết định của mình, nhưng đối với tình cảm của Chung Nhất Thần, cậu biết khi đó bản thân buông tay quá dễ dàng, đến lúc muốn quay lại đã không còn kịp nữa rồi.
(Là một thành viên lâu năm của team sủng thụ, năm xưa tui có bênh vực bạn đó Lâm Tự ạ =)))) Nhưng từ khi lật thuyền, tui công nhận bạn quá đáng vl, đồ tra công,ngược chết bạn đi =))))))
Cho dù lúc đó nghĩ rằng nếu hắn không chờ nữa cũng không sao, song khi đặt chân đến nơi đất khách quê người mới nhận ra, cậu nhớ cái tên ngốc tính tình trẻ con, cả ngày nheo nhéo bên tai ồn ào muốn chết ấy biết nhường nào.
Xa nhau rồi mới biết, thì ra cậu yêu hắn nhiều đến vậy.
Thì ra không phải hắn đơn phương, từ lâu cậu đã yêu cái tên ngốc kia rồi.
Nhẫn nại bốn năm, Lâm Tự cố gắng hoàn thành hết học phần của mình, mang theo tâm tình thấp thỏm về nước. Cuối cùng mới phát hiện ra, ánh mắt người kia sớm đã không còn đặt trên người mình nữa rồi.
Nếu không còn yêu, cậu sẽ theo đuổi lại lần nữa. Nhưng nếu Chung Nhất Thần đã yêu người khác, vậy cậu không ép buộc.
Lâm Tự vẫn ôm một tia hy vọng mọi chuyện sẽ không tệ hại như mình tưởng tượng.
Đàn ông ai ai cũng có cái tính cố chấp trong người, một khi đã ý thức mình làm người làm sai, tuyệt đối sẽ không xin lỗi một cách cẩu thả mà sẽ dùng những hành động chân thành nhất bù đắp cho người ấy. Cậu muốn xin lỗi đối phương ắt sẽ dùng hành động, tuyệt đối không khua môi múa mép qua loa.
(Cức =))) Cái này chỉ có đàn ông trong sách thôi =))
Lâm Tự đặt tay lên mặt bàn , nhẹ nhàng gõ.
Chung Nhất Thần khựng lại một chút, rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên.
“Bây giờ anh đang làm việc, nếu có gì cần nói làm ơn chờ…”
“Anh thay đổi nhiều quá.” Lâm Tự cảm thán.
Chung Nhất Thần sửng sốt một hồi, nhanh chóng quay đi : “ Ai rồi cũng khác mà thôi.”
Bốn năm, chẳng phải em cũng thay đổi đó sao. Trưởng thành, đã không còn là đứa trẻ mềm mềm dễ thương…. Chung Nhất Thần buồn bã thở dài, người trước mắt đã không thể gọi là đứa trẻ nữa rồi.
“Mấy năm nay em không trở về lần nào, điện thoại cũng chưa từng gọi cho anh. Em còn tưởng tính anh trẻ con sẽ chạy sang nước ngoài tìm em hoặc gọi điện điên cuồng chẳng hạn.” Lâm Tự nở nụ cười : “ Lúc đó nói thật, em cảm thấy rất bất an, sợ rằng anh sẽ buông tay. Nhưng thời gian sau bình tĩnh lại, em cũng dần chấp nhận kết cục ấy.”
Bàn tay đặt trên bàn của Chung Nhất Thần nắm chặt lại : “Em là người từ bỏ trước, em có tư cách gì yêu cầu anh chờ đây.”
“Anh nói đúng.” Lâm Tự thở dài gật đầu.
Bỗng nhiên Chung Nhất Thần giương mắt nhìn cậu, áp lực vô hình chọc thẳng vào con ngươi Lâm Tự.
Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, điên tiết gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Em không hiểu gì hết.
Anh đang nói dối mà.
Thực ra anh..
Chung Nhất Thần phẫn nộ đến run cả người.
Cảm tình mấy năm nay bị đè nén trong lòng nay có cơ hội bộc phát ra ngoài, trong giây phút đó hắn mới hiểu ra tình cảm mình dành cho Lâm Tự chưa từng phai nhạt.
Vẫn luôn yêu, cho nên mới vì thái độ bình thản của cậu mà phẫn nộ, càng phẫn nộ lại càng tỉnh táo nhận ra trong tim cậu ấy chưa từng có mình. Bốn năm, Lâm Tự của hắn bay đến một vùng đất xa xôi, vĩnh viễn không trở về nữa.
Viền mắt hắn đỏ lên, màu đỏ tựa như máu dần dần khuếch tán quanh tròng mắt.
“Lâm, Tự!” Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải dùng giọng điệu này với cậu, trong mắt là tức giận hận không thể nhào tới cắn xé Lâm Tự ra thành từng mảnh : “Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cậu làm tôi thấy phiền lắm! Nếu đã đi sao còn trở về làm gì, cậu nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà muốn vứt thì vứt, lúc trở về tôi lại ngoắc đuôi chạy theo? Đừng có nằm mơ! Tôi sẽ không yêu cậu nữa, không bao giờ làm thằng ngu như trước kia cả ngày chỉ biết mình cậu, cậu cũng mau đi tìm kẻ khác mà yêu đương đi, đừng làm phiền tôi.”
Hắn đột nhiên bạo phát khiến Lâm Tự giật mình hoảng sợ, nghe Chung Nhất Thần nói mấy câu, đôi mắt liền rũ xuống buồn bã.
Buồn bực trong lồng ngực ngày càng lớn dần, cậu run run đứng dậy.
“Xin lỗi.” Lâm Tự che mắt, lảo đảo kéo ghế ra “Em về trước, gặp sau.”
Hô hấp Chung Nhất Thần có phần bất ổn, thấy cậu xoay người bỏ đi, bỗng nhiên tức giận nện một quyền xuống bàn.
Lâm Hưởng đi ra từ phòng làm việc gặp ngay Lâm Tự vội vội vàng vàng rời khỏi phòng Chung Nhất Thần.
“Tiểu Tự?”
Cậu gọi to một tiếng, ấy vậy mà Lâm Tự lúc này đang đứng chờ thang máy hoàn toàn không quay đầu lại.
Lâm Hưởng liếc nhìn cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, thở dài. Nhìn thái độ của Lâm Tự, cậu đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là xích mích rồi.
Lâm Hưởng tới gần muốn an ủi Lâm Tự một chút, bàn tay khoác lên vai em trai, ai ngờ Lâm Tự luống cuống xoa mặt, xoay người tránh khỏi tay Lâm Hưởng.
“Anh, em xin lỗi.”
Tay Lâm Hưởng lửng lơ giữa không trung, có chút ngẩn ra.
Tiểu Tự khóc.
Lâm Tự đi thang bộ xuống.
Hơn bốn mươi tầng lâu, phân nửa thời gian cậu đều cố kìm nén, rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngồi bệt xuống bật khóc thành tiếng.
Cậu ngồi xuống bậc thang, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu cúi thấp, mái tóc màu đay mềm mại che đi đôi mắt phiếm hồng.
Ngồi thật lâu không nhúc nhích, miệng Lâm Tự lầm bầm gì đó rồi đứng lên, lắc lư tiếp tục đi xuống.
Từ đó về sau mỗi ngày Lâm Tự đều tới Đằng Phong, có đôi khi còn mang cả cơm trưa tới cho Chung Nhất Thần. Rõ ràng anh hai nhất định sẽ chạy về nhà ăn cơm cùng nhưng cậu thường thường sẽ làm dư một chút. Đấy là do tiếc của nên mang tới cho hắn ăn chứ không phải muốn tìm cớ gặp mặt.
Có đôi khi lại ôm theo sách vở chạy tới văn phòng Chung Nhất Thần lấy cớ làm báo cáo, cuối cùng cả buổi ngồi trên ghế sa lông viết nhăng cuội.
Chung Nhất Thần rất ít khi phản ứng lại với Lâm Tự, bình thường nhiều lắm cũng chỉ nói hai câu là cùng.
Tuy nhiên bởi vì lần gặp mặt kia, Lâm Tự cũng không dám tỏ ra quá nhiệt tình… ít nhất … biểu hiện là thế. Hai người cho dù không nói lời nào, Lâm Tự vẫn tin Chung Nhất Thần sẽ hiểu tình cảm của mình.
Cho dù cơm trưa cậu mang tới Chung Nhất Thần chưa từng ăn một miếng, cho dù mỗi khi cậu tới văn phòng hắn đều đứng dậy rời đi, Lâm Tự vẫn kiên trì ngày ngày tới quấy rầy hắn.
Chỉ là mỗi khi đêm xuống, một thân một mình rời khỏi công ty , Lâm Tự cúi thấp đầu, vẻ mặt tưởng như sắp khóc đến nơi.
Tình hình cứ như thế giằng co hơn một tháng, cho đến một ngày Lâm Tự tới văn phòng Chung Nhất Thần như thường lệ lại phát hiện bên trong không chỉ có mình hắn, một người khác đang ngồi trên đùi hắn, quần bị kéo tuột đến đầu gối, cả người nhấp nhô lên xuống.
Đứa bé trai kia rất đẹp, gầy gầy nhỏ nhỏ, rất giống Lâm Tự trước kia.
(Mọe, xin lỗi anh Thần ạ, anh có là thụ em vẫn không thể thương nổi anh :(((( Rape chết nó đi Tiểu Tự ơi :((((()
Lâm Tự nhắm mắt không muốn nhìn, không nói gì, không cảm xúc, lặng lẽ đóng cửa rời đi.
Từ ngày đó trở đi, Lâm Tự không còn xuất hiện ở Đằng Phong nữa.
Cuối năm, Lâm Tự phải quay lại Australia nộp luận văn, cho dù giáo sư sớm đã đồng ý cho cậu nộp qua mail hoặc gửi chuyển phát nhanh.
Tháng một năm sau, Lâm Tự thuận lợi tốt nghiệp đại học, Lâm Hưởng còn tưởng em trai sẽ trở về ai ngờ Lâm Tự lại nói muốn ở lại bên này học lên thạc sĩ.
Giáo sư phụ trách vốn khá hài lòng với Lâm Tự , ông hy vọng cậu có thể ở lại bên này học lên thạc sĩ, sau này cơ hội ở lại trường làm giảng viên là rất cao.
Tuy Lâm Tự chỉ nói muốn ở lại làm nghiên cứu sinh một thời gian nữa nhưng Lâm Hưởng thừa hiểu, em trai mình có lẽ sẽ định cư ở bển, không trở về nữa.
“Anh, em xin lỗi.” Giọng nói Lâm Tự là lạ : “Em không muốn làm anh lo, nhưng mà….”
Thực sự không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Suốt quãng thời gian học tập bên này, Lâm Tự học giống như người điên vậy, một học kì học nặng hơn so với người khác gấp hai lần, chỉ mong sớm được tốt nghiệp trở về gặp người kia, ai ngờ người ta đã thích người khác mất rồi.
Cho dù có nỗ lực bù đắp hắn cũng không đặt vào mặt, chỉ càng khiến hắn thêm ghê tởm cậu mà thôi.
Mỗi lần nhớ tới ngày hôm đó Chung Nhất Thần nói đừng làm phiền hắn nữa, Lâm Tự buồn bã quyết định buông tay, giải thoát cho cả hai đi.
Lâm Hưởng vừa đặt điện thoại xuống liền đứng lên đi tìm Chung Nhất Thần.
Trước đây tôn chỉ của cậu là tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng bây giờ vấn đề đã trực tiếp ảnh hưởng tới Lâm Tự mất rồi.
“Tôi không định can dự vào chuyện giữa các người, tôi tới đây chỉ để nói cho anh biết, Tiểu Tự đi rồi sẽ không về nữa đâu.”
Lúc đó, Chung Nhất Thần gần như làm đổ hết cà phê nóng hầm hập lên người.
Ba ngày sau, Lâm Tự trên đường tới trường gặp lại Chung Nhất Thần.
Hắn không nói hai lời, bước tới kéo tay cậu : “ Theo anh.”
Lâm Tự không nhúc nhích : “ Anh đi về đi.”
“Lâm Tự! Đừng ép anh phải đứng đây cãi nhau với em.”
Lâm Tự nhìn hắn, thật lâu sau mới thở dài : “Đi theo em.”
Cậu mang theo Chung Nhất Thần tới phòng trọ của mình. Một tháng trước phòng ở cũ đến hạn, cậu liền đổi chỗ ở luôn.
Trước đây có Chung Thành Lâm và Lâm Hưởng giúp đỡ về tài chính, cuộc sống của cậu xem như không tệ. Nhưng hiện giờ đã có thu nhập riêng, Lâm Tự không muốn làm phiền anh hai nữa, tiền lương tuy rằng không cao nhưng ở chung với hai người nữa, tính ra cũng không đắt.
Chung Nhất Thần đi theo sau Lâm Tự, đường đi càng lúc càng hẹp, thấy trước mắt là một nhà trọ cũ nát, lông mày nhíu chặt lại.
Ngôi nhà nho nhỏ được chia làm nhiều phòng ở, cả trai cả gái, đủ loại người trong xã hội đều tụ tập về đây.
Một cô gái trên mặt áo ngủ, dưới mặc quần lót nghênh ngang đi xuống lầu, tầng trên lại có cặp tình nhân đang cãi nhau, thậm chí có dấu hiệu đánh nhau đến nơi.
Lâm Tự nhìn mãi cũng quen, biết không nên liếc mắt linh tinh. Cậu móc từ trong túi ra chìa khóa, mở cửa.
Căn phòng mười mấy mét vuông ba người ở, trong phòng có một giường tầng, một giường đơn nhỏ khác cũng vài món đồ điện tử, đồ gia dụng cần thiết.
Trong phòng hiện giờ không có người, trên đất rơi lả tả đầy vụn khoai tây chiên giòn.
Lâm Tự dọn dẹp gọn phòng một chút, chỉ vào cái ghế duy nhất trong phòng : “ Anh ngồi đi.” Nói xong tự mình ngồi bệt xuống đất.
Chung Nhất Thần đứng im không nhúc nhích, hé miệng hỏi cậu : “ Em vẫn luôn ở nơi như thế này à?”
Lâm Tự ủ rũ nhìn xuống bàn tay : “ Chờ bao giờ công việc ổn định em sẽ dọn đi.”
Chung Nhất Thần im miệng.
Lâm Tự nở nụ cười, ngẩng đầu lên : “ Tuy rằng thời gian này hơi khổ cực một chút nhưng tiền lương cũng không ít, chịu khó thêm một thời gian nữa là có thể mua xe mua nhà rồi.”
Nghe xong lời cậu nói,Chung Nhất Thần càng thêm nóng nảy : “Chẳng lẽ em không định về nước nữa?”
Lâm Tự sửng sốt một chút, có hơi lúng túng nhìn sang nơi khác. Cả hai đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tự nói : “ Thật ra, em không có dự định về nước nữa.”
“Em cứ như vậy bỏ lại Lâm Hưởng một mình?”
“Em chỉ có thể xin lỗi anh hai mà thôi.”
Con mẹ nó! Vậy còn anh thì sao? Trong lòng Chung Nhất Thần điên cuồng gào thét, khóe mắt cũng đỏ hằn dữ tợn.
Hắn không chịu chấp nhận nhiệt tình của cậu, bởi vì không cam lòng. Nhưng Lâm Tự sau này vĩnh viễn không bao giờ về nước nữa, lòng tự ái của hắn còn giữ để làm gì.
“Ngày đó anh cố ý cho em thấy.” Chung Nhất Thần hít một hơi thật sâu, “Anh diễn trò cho em xem mà thôi, người nọ anh vốn không quen, dùng tiền thuê cậu ta đến đấy, bọn anh chưa làm gì hết.”
Lâm Tự bỗng nhiên nhìn về phía hắn, tình tự trong mắt sâu không thấy đáy.
Chung Nhất Thần chột dạ quay đi : “ Ai bảo trước kia em đối xử với anh như vậy, nếu không để em bị ngược một chút…”
Ai mà biết được hắn lại chọc Lâm Tự tức giận bỏ đi luôn. Tình cảm của cậu hắn vẫn luôn biết, chẳng qua trong lòng còn có chút không cam tâm mà thôi. Giờ chọc cậu bỏ đi không thèm về nữa… Hắn làm sao có thể thờ ơ được.
Mắt Lâm Tự giống như có hai ngọn đuốc cháy hừng hực, Chung Nhất Thần thấy thế càng thêm chột dạ, khí thế càng ngày càng tụt dốc không phanh, hoàn toàn không có lấy một chút ngạo mạn của mấy bữa trước.
Thật ra Lâm Tự cũng không tức giận, mà là đối với những lời hắn nói có phần an tâm. Khó chịu bao ngày nay rốt cuộc được giải tỏa, hóa ra người ấy không cảm thấy cậu phiền phức, cũng không thích người khác.
Lâm Tự đột nhiên đứng dậy,một tay kéo mạnh Chung Nhất Thần theo mình, đẩy hắn ngã xuống giường mình.
Chung Nhất Thần kêu đau , giây tiếp theo âm thanh đã bị đôi môi mềm mại của Lâm Tự nuốt lấy.
Ánh mắt cậu đỏ rực như muốn cắn xé môi hắn, tuy rằng tướng mạo và vóc dáng đã thay đổi rất nhiều, nhưng đây vẫn là Tiểu Tự của hắn, vẫn là vợ bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu của hắn.
(Ờ =))
Chung Nhất Thần có chút phê phê, quần bị lột sạch lúc nào cũng không biết, mãi đến khi phía dưới bắt đầu thấy thốn thốn, hắn mới bối rối tỉnh ra, mấy giây sau la lên quang quác : “ Tiểu Tự? Sai rồi! Dừng tay! Em nhầm rồi.”
Đứa nhỏ mấy năm trước còn bị hắn cấu mông chỉ biết ngồi khóc nay lại dễ dàng ép chặt không cho hắn cựa quậy.
Lâm Tự đè lên người hắn, ghé vào lỗ tai thì thầm : “ Em là top.”
Chung Nhất Thần bị cậu đè lên không chạy đi đâu được, nửa người trên nằm trên giường, nửa người dưới đặt trên sàn nhà, mông rõ ràng tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng mà không hiểu sao cứ đổ mồ hôi hột liên tục : “ Sai! Đm sai mẹ nó rồi! Anh lớn hơn em, anh mới là công.”
“Anh chưa nghe tới thể loại niên hạ à? Có giỏi thì anh chống cự thử xem.”
Lâm Tự cau mày, nỗ lực khai hoang cúc hoa non mơn mởn của Chung Nhất Thần. Nơi này với cái dưa chuột đáng ghét đằng trước không giống nhau tí nào, trước giờ chưa có ai hưởng dụng qua nha.
Chung Nhất Thần vẫn còn ra sức thuyết phục cậu cải tà quy chính, cho dù bị xoa sướng đến nỗi cả người nhũn ra hắn vẫn kiên trì tin rằng Tiểu Tự là vợ mình mới đúng. Chỉ đến khi Lâm Tự rút ngón tay ra, một thứ khác thô to, nóng hầm hập đâm vào…
Chung Nhất Thần nằm lỳ trên giường, nhìn cái tên thoải mái ngủ bên cạnh mà hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Con mẹ nó! Trinh tiết cúc hoa của ông mất thật rồi!!!!
PHIÊN NGOẠI HOÀN
Trừ cái lần gặp nhau ở sân bay đó, Lâm Tự hoàn toàn không thấy mặt Chung Nhất Thần đâu nữa. Cậu cố tình ở lại biệt thự nhà họ Chung, hy vọng tìm được cơ hội nói chuyện với hắn, ai ngờ ở suốt mấy ngày liền cũng không thấy người nọ quay về, rõ ràng là đang tránh mặt cậu.
Tuy rằng Lâm Tự tỏ ra bình thường không có nghĩa là những người khác không nhận ra, mỗi đêm trước khi đi ngủ cậu đều vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt mang theo thất vọng không cách nào che giấu.
Ở lại ăn vạ mãi cũng không hay lắm, được mấy hôm thì Lâm Tự thu dọn đồ về nhà. Cũng không phải chấp nhận từ bỏ người kia, chẳng qua cậu còn chính sự phải làm mà thôi.
Lâm Tự lần này về nước cũng không an nhàn gì, cậu phụ trách làm luận văn nghiên cứu thực nghiệm cùng với vài học sinh năm tư nữa. Cả hội đỏ mắt đi tra thông tin các đối tượng nghiên cứu, rốt cuộc thống nhất Đằng Phong là tập đoàn phù hợp nhất với luận văn này. Thời gian trước Lâm Tự cũng từng nhắc qua với Chung Thành Lâm về đề tài luận ăn, chính anh cũng nói nên bắt đầu từ Đằng Phong.
Phó tổng giám đốc sớm đã đánh tiếng qua, dĩ nhiên mấy em gái lễ tân cũng thoải mái cho nhóm Lâm Tự vào, còn đặc biệt cắt cử người đi theo hướng dẫn họ.
Lâm Tự ở lại công ty đến tận khi tan làm, tiễn mấy người trong nhóm về xong liền đứng sững lại trước cổng công ty.
Cậu do dự một hồi, quyết tâm lên tầng chót.
Mấy ngày nay, Lâm Hưởng dưới sự đề nghị của Chung Thành Lâm quyết định đi làm lại lần nữa, tuy đã qua bốn năm nhưng nhân sự trong phòng vẫn là người cũ. Các mối quan hệ cũ lâu ngày gặp lại càng thêm thân thiết, có người để nói chuyện cũng khiến tinh thần Lâm Hưởng tốt lên rất nhiều.
Lâm Tự lên tầng chót chào hỏi anh hai và anh Thành Lâm xong mới quay sang gõ cửa văn phòng Chung Nhất Thần.
Đối phương ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy người tiến vào là Lâm Tự liền lộ vẻ kinh ngạc, khẩn trương nhưng rất nhanh đã gục đầu xuống, che giấu cảm xúc của mình : “Anh còn chút việc bận, em ngồi đó chờ đi.”
Vốn tưởng rằng Lâm Tự sẽ ngồi xuống ghế sa lông gần cửa ra vào, ai dè cậu đi thẳng tới chỗ hắn, ngồi xuống cái ghế đặt trước bàn làm việc.
Chung Nhất Thần : “…”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Xin lỗi, giờ anh đang bận.”
Lâm Tự nhìn hắn từ đầu đến cuối không ngẩng đầu lấy một lần, miệng mím chặt.
Suốt bốn năm cậu không dám quay về, chính vì sợ phải nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Ban đầu đúng là lỗi của cậu, tự cho mình đủ lý trí đối với tình cảm của cả hai, chỉ đến khi thật sự đối mặt mới biết mình cũng chỉ là trẻ ranh chưa trải đời mà thôi. Tuy rằng Lâm Tự không hối hận với quyết định của mình, nhưng đối với tình cảm của Chung Nhất Thần, cậu biết khi đó bản thân buông tay quá dễ dàng, đến lúc muốn quay lại đã không còn kịp nữa rồi.
(Là một thành viên lâu năm của team sủng thụ, năm xưa tui có bênh vực bạn đó Lâm Tự ạ =)))) Nhưng từ khi lật thuyền, tui công nhận bạn quá đáng vl, đồ tra công,ngược chết bạn đi =))))))
Cho dù lúc đó nghĩ rằng nếu hắn không chờ nữa cũng không sao, song khi đặt chân đến nơi đất khách quê người mới nhận ra, cậu nhớ cái tên ngốc tính tình trẻ con, cả ngày nheo nhéo bên tai ồn ào muốn chết ấy biết nhường nào.
Xa nhau rồi mới biết, thì ra cậu yêu hắn nhiều đến vậy.
Thì ra không phải hắn đơn phương, từ lâu cậu đã yêu cái tên ngốc kia rồi.
Nhẫn nại bốn năm, Lâm Tự cố gắng hoàn thành hết học phần của mình, mang theo tâm tình thấp thỏm về nước. Cuối cùng mới phát hiện ra, ánh mắt người kia sớm đã không còn đặt trên người mình nữa rồi.
Nếu không còn yêu, cậu sẽ theo đuổi lại lần nữa. Nhưng nếu Chung Nhất Thần đã yêu người khác, vậy cậu không ép buộc.
Lâm Tự vẫn ôm một tia hy vọng mọi chuyện sẽ không tệ hại như mình tưởng tượng.
Đàn ông ai ai cũng có cái tính cố chấp trong người, một khi đã ý thức mình làm người làm sai, tuyệt đối sẽ không xin lỗi một cách cẩu thả mà sẽ dùng những hành động chân thành nhất bù đắp cho người ấy. Cậu muốn xin lỗi đối phương ắt sẽ dùng hành động, tuyệt đối không khua môi múa mép qua loa.
(Cức =))) Cái này chỉ có đàn ông trong sách thôi =))
Lâm Tự đặt tay lên mặt bàn , nhẹ nhàng gõ.
Chung Nhất Thần khựng lại một chút, rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên.
“Bây giờ anh đang làm việc, nếu có gì cần nói làm ơn chờ…”
“Anh thay đổi nhiều quá.” Lâm Tự cảm thán.
Chung Nhất Thần sửng sốt một hồi, nhanh chóng quay đi : “ Ai rồi cũng khác mà thôi.”
Bốn năm, chẳng phải em cũng thay đổi đó sao. Trưởng thành, đã không còn là đứa trẻ mềm mềm dễ thương…. Chung Nhất Thần buồn bã thở dài, người trước mắt đã không thể gọi là đứa trẻ nữa rồi.
“Mấy năm nay em không trở về lần nào, điện thoại cũng chưa từng gọi cho anh. Em còn tưởng tính anh trẻ con sẽ chạy sang nước ngoài tìm em hoặc gọi điện điên cuồng chẳng hạn.” Lâm Tự nở nụ cười : “ Lúc đó nói thật, em cảm thấy rất bất an, sợ rằng anh sẽ buông tay. Nhưng thời gian sau bình tĩnh lại, em cũng dần chấp nhận kết cục ấy.”
Bàn tay đặt trên bàn của Chung Nhất Thần nắm chặt lại : “Em là người từ bỏ trước, em có tư cách gì yêu cầu anh chờ đây.”
“Anh nói đúng.” Lâm Tự thở dài gật đầu.
Bỗng nhiên Chung Nhất Thần giương mắt nhìn cậu, áp lực vô hình chọc thẳng vào con ngươi Lâm Tự.
Hắn đột nhiên đứng phắt dậy, điên tiết gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Em không hiểu gì hết.
Anh đang nói dối mà.
Thực ra anh..
Chung Nhất Thần phẫn nộ đến run cả người.
Cảm tình mấy năm nay bị đè nén trong lòng nay có cơ hội bộc phát ra ngoài, trong giây phút đó hắn mới hiểu ra tình cảm mình dành cho Lâm Tự chưa từng phai nhạt.
Vẫn luôn yêu, cho nên mới vì thái độ bình thản của cậu mà phẫn nộ, càng phẫn nộ lại càng tỉnh táo nhận ra trong tim cậu ấy chưa từng có mình. Bốn năm, Lâm Tự của hắn bay đến một vùng đất xa xôi, vĩnh viễn không trở về nữa.
Viền mắt hắn đỏ lên, màu đỏ tựa như máu dần dần khuếch tán quanh tròng mắt.
“Lâm, Tự!” Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải dùng giọng điệu này với cậu, trong mắt là tức giận hận không thể nhào tới cắn xé Lâm Tự ra thành từng mảnh : “Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cậu làm tôi thấy phiền lắm! Nếu đã đi sao còn trở về làm gì, cậu nghĩ tôi là thằng ngu hay sao mà muốn vứt thì vứt, lúc trở về tôi lại ngoắc đuôi chạy theo? Đừng có nằm mơ! Tôi sẽ không yêu cậu nữa, không bao giờ làm thằng ngu như trước kia cả ngày chỉ biết mình cậu, cậu cũng mau đi tìm kẻ khác mà yêu đương đi, đừng làm phiền tôi.”
Hắn đột nhiên bạo phát khiến Lâm Tự giật mình hoảng sợ, nghe Chung Nhất Thần nói mấy câu, đôi mắt liền rũ xuống buồn bã.
Buồn bực trong lồng ngực ngày càng lớn dần, cậu run run đứng dậy.
“Xin lỗi.” Lâm Tự che mắt, lảo đảo kéo ghế ra “Em về trước, gặp sau.”
Hô hấp Chung Nhất Thần có phần bất ổn, thấy cậu xoay người bỏ đi, bỗng nhiên tức giận nện một quyền xuống bàn.
Lâm Hưởng đi ra từ phòng làm việc gặp ngay Lâm Tự vội vội vàng vàng rời khỏi phòng Chung Nhất Thần.
“Tiểu Tự?”
Cậu gọi to một tiếng, ấy vậy mà Lâm Tự lúc này đang đứng chờ thang máy hoàn toàn không quay đầu lại.
Lâm Hưởng liếc nhìn cánh cửa phòng tổng giám đốc đóng chặt, thở dài. Nhìn thái độ của Lâm Tự, cậu đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Chắc chắn là xích mích rồi.
Lâm Hưởng tới gần muốn an ủi Lâm Tự một chút, bàn tay khoác lên vai em trai, ai ngờ Lâm Tự luống cuống xoa mặt, xoay người tránh khỏi tay Lâm Hưởng.
“Anh, em xin lỗi.”
Tay Lâm Hưởng lửng lơ giữa không trung, có chút ngẩn ra.
Tiểu Tự khóc.
Lâm Tự đi thang bộ xuống.
Hơn bốn mươi tầng lâu, phân nửa thời gian cậu đều cố kìm nén, rốt cuộc chịu không nổi nữa, ngồi bệt xuống bật khóc thành tiếng.
Cậu ngồi xuống bậc thang, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu cúi thấp, mái tóc màu đay mềm mại che đi đôi mắt phiếm hồng.
Ngồi thật lâu không nhúc nhích, miệng Lâm Tự lầm bầm gì đó rồi đứng lên, lắc lư tiếp tục đi xuống.
Từ đó về sau mỗi ngày Lâm Tự đều tới Đằng Phong, có đôi khi còn mang cả cơm trưa tới cho Chung Nhất Thần. Rõ ràng anh hai nhất định sẽ chạy về nhà ăn cơm cùng nhưng cậu thường thường sẽ làm dư một chút. Đấy là do tiếc của nên mang tới cho hắn ăn chứ không phải muốn tìm cớ gặp mặt.
Có đôi khi lại ôm theo sách vở chạy tới văn phòng Chung Nhất Thần lấy cớ làm báo cáo, cuối cùng cả buổi ngồi trên ghế sa lông viết nhăng cuội.
Chung Nhất Thần rất ít khi phản ứng lại với Lâm Tự, bình thường nhiều lắm cũng chỉ nói hai câu là cùng.
Tuy nhiên bởi vì lần gặp mặt kia, Lâm Tự cũng không dám tỏ ra quá nhiệt tình… ít nhất … biểu hiện là thế. Hai người cho dù không nói lời nào, Lâm Tự vẫn tin Chung Nhất Thần sẽ hiểu tình cảm của mình.
Cho dù cơm trưa cậu mang tới Chung Nhất Thần chưa từng ăn một miếng, cho dù mỗi khi cậu tới văn phòng hắn đều đứng dậy rời đi, Lâm Tự vẫn kiên trì ngày ngày tới quấy rầy hắn.
Chỉ là mỗi khi đêm xuống, một thân một mình rời khỏi công ty , Lâm Tự cúi thấp đầu, vẻ mặt tưởng như sắp khóc đến nơi.
Tình hình cứ như thế giằng co hơn một tháng, cho đến một ngày Lâm Tự tới văn phòng Chung Nhất Thần như thường lệ lại phát hiện bên trong không chỉ có mình hắn, một người khác đang ngồi trên đùi hắn, quần bị kéo tuột đến đầu gối, cả người nhấp nhô lên xuống.
Đứa bé trai kia rất đẹp, gầy gầy nhỏ nhỏ, rất giống Lâm Tự trước kia.
(Mọe, xin lỗi anh Thần ạ, anh có là thụ em vẫn không thể thương nổi anh :(((( Rape chết nó đi Tiểu Tự ơi :((((()
Lâm Tự nhắm mắt không muốn nhìn, không nói gì, không cảm xúc, lặng lẽ đóng cửa rời đi.
Từ ngày đó trở đi, Lâm Tự không còn xuất hiện ở Đằng Phong nữa.
Cuối năm, Lâm Tự phải quay lại Australia nộp luận văn, cho dù giáo sư sớm đã đồng ý cho cậu nộp qua mail hoặc gửi chuyển phát nhanh.
Tháng một năm sau, Lâm Tự thuận lợi tốt nghiệp đại học, Lâm Hưởng còn tưởng em trai sẽ trở về ai ngờ Lâm Tự lại nói muốn ở lại bên này học lên thạc sĩ.
Giáo sư phụ trách vốn khá hài lòng với Lâm Tự , ông hy vọng cậu có thể ở lại bên này học lên thạc sĩ, sau này cơ hội ở lại trường làm giảng viên là rất cao.
Tuy Lâm Tự chỉ nói muốn ở lại làm nghiên cứu sinh một thời gian nữa nhưng Lâm Hưởng thừa hiểu, em trai mình có lẽ sẽ định cư ở bển, không trở về nữa.
“Anh, em xin lỗi.” Giọng nói Lâm Tự là lạ : “Em không muốn làm anh lo, nhưng mà….”
Thực sự không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Suốt quãng thời gian học tập bên này, Lâm Tự học giống như người điên vậy, một học kì học nặng hơn so với người khác gấp hai lần, chỉ mong sớm được tốt nghiệp trở về gặp người kia, ai ngờ người ta đã thích người khác mất rồi.
Cho dù có nỗ lực bù đắp hắn cũng không đặt vào mặt, chỉ càng khiến hắn thêm ghê tởm cậu mà thôi.
Mỗi lần nhớ tới ngày hôm đó Chung Nhất Thần nói đừng làm phiền hắn nữa, Lâm Tự buồn bã quyết định buông tay, giải thoát cho cả hai đi.
Lâm Hưởng vừa đặt điện thoại xuống liền đứng lên đi tìm Chung Nhất Thần.
Trước đây tôn chỉ của cậu là tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác, nhưng bây giờ vấn đề đã trực tiếp ảnh hưởng tới Lâm Tự mất rồi.
“Tôi không định can dự vào chuyện giữa các người, tôi tới đây chỉ để nói cho anh biết, Tiểu Tự đi rồi sẽ không về nữa đâu.”
Lúc đó, Chung Nhất Thần gần như làm đổ hết cà phê nóng hầm hập lên người.
Ba ngày sau, Lâm Tự trên đường tới trường gặp lại Chung Nhất Thần.
Hắn không nói hai lời, bước tới kéo tay cậu : “ Theo anh.”
Lâm Tự không nhúc nhích : “ Anh đi về đi.”
“Lâm Tự! Đừng ép anh phải đứng đây cãi nhau với em.”
Lâm Tự nhìn hắn, thật lâu sau mới thở dài : “Đi theo em.”
Cậu mang theo Chung Nhất Thần tới phòng trọ của mình. Một tháng trước phòng ở cũ đến hạn, cậu liền đổi chỗ ở luôn.
Trước đây có Chung Thành Lâm và Lâm Hưởng giúp đỡ về tài chính, cuộc sống của cậu xem như không tệ. Nhưng hiện giờ đã có thu nhập riêng, Lâm Tự không muốn làm phiền anh hai nữa, tiền lương tuy rằng không cao nhưng ở chung với hai người nữa, tính ra cũng không đắt.
Chung Nhất Thần đi theo sau Lâm Tự, đường đi càng lúc càng hẹp, thấy trước mắt là một nhà trọ cũ nát, lông mày nhíu chặt lại.
Ngôi nhà nho nhỏ được chia làm nhiều phòng ở, cả trai cả gái, đủ loại người trong xã hội đều tụ tập về đây.
Một cô gái trên mặt áo ngủ, dưới mặc quần lót nghênh ngang đi xuống lầu, tầng trên lại có cặp tình nhân đang cãi nhau, thậm chí có dấu hiệu đánh nhau đến nơi.
Lâm Tự nhìn mãi cũng quen, biết không nên liếc mắt linh tinh. Cậu móc từ trong túi ra chìa khóa, mở cửa.
Căn phòng mười mấy mét vuông ba người ở, trong phòng có một giường tầng, một giường đơn nhỏ khác cũng vài món đồ điện tử, đồ gia dụng cần thiết.
Trong phòng hiện giờ không có người, trên đất rơi lả tả đầy vụn khoai tây chiên giòn.
Lâm Tự dọn dẹp gọn phòng một chút, chỉ vào cái ghế duy nhất trong phòng : “ Anh ngồi đi.” Nói xong tự mình ngồi bệt xuống đất.
Chung Nhất Thần đứng im không nhúc nhích, hé miệng hỏi cậu : “ Em vẫn luôn ở nơi như thế này à?”
Lâm Tự ủ rũ nhìn xuống bàn tay : “ Chờ bao giờ công việc ổn định em sẽ dọn đi.”
Chung Nhất Thần im miệng.
Lâm Tự nở nụ cười, ngẩng đầu lên : “ Tuy rằng thời gian này hơi khổ cực một chút nhưng tiền lương cũng không ít, chịu khó thêm một thời gian nữa là có thể mua xe mua nhà rồi.”
Nghe xong lời cậu nói,Chung Nhất Thần càng thêm nóng nảy : “Chẳng lẽ em không định về nước nữa?”
Lâm Tự sửng sốt một chút, có hơi lúng túng nhìn sang nơi khác. Cả hai đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lâm Tự nói : “ Thật ra, em không có dự định về nước nữa.”
“Em cứ như vậy bỏ lại Lâm Hưởng một mình?”
“Em chỉ có thể xin lỗi anh hai mà thôi.”
Con mẹ nó! Vậy còn anh thì sao? Trong lòng Chung Nhất Thần điên cuồng gào thét, khóe mắt cũng đỏ hằn dữ tợn.
Hắn không chịu chấp nhận nhiệt tình của cậu, bởi vì không cam lòng. Nhưng Lâm Tự sau này vĩnh viễn không bao giờ về nước nữa, lòng tự ái của hắn còn giữ để làm gì.
“Ngày đó anh cố ý cho em thấy.” Chung Nhất Thần hít một hơi thật sâu, “Anh diễn trò cho em xem mà thôi, người nọ anh vốn không quen, dùng tiền thuê cậu ta đến đấy, bọn anh chưa làm gì hết.”
Lâm Tự bỗng nhiên nhìn về phía hắn, tình tự trong mắt sâu không thấy đáy.
Chung Nhất Thần chột dạ quay đi : “ Ai bảo trước kia em đối xử với anh như vậy, nếu không để em bị ngược một chút…”
Ai mà biết được hắn lại chọc Lâm Tự tức giận bỏ đi luôn. Tình cảm của cậu hắn vẫn luôn biết, chẳng qua trong lòng còn có chút không cam tâm mà thôi. Giờ chọc cậu bỏ đi không thèm về nữa… Hắn làm sao có thể thờ ơ được.
Mắt Lâm Tự giống như có hai ngọn đuốc cháy hừng hực, Chung Nhất Thần thấy thế càng thêm chột dạ, khí thế càng ngày càng tụt dốc không phanh, hoàn toàn không có lấy một chút ngạo mạn của mấy bữa trước.
Thật ra Lâm Tự cũng không tức giận, mà là đối với những lời hắn nói có phần an tâm. Khó chịu bao ngày nay rốt cuộc được giải tỏa, hóa ra người ấy không cảm thấy cậu phiền phức, cũng không thích người khác.
Lâm Tự đột nhiên đứng dậy,một tay kéo mạnh Chung Nhất Thần theo mình, đẩy hắn ngã xuống giường mình.
Chung Nhất Thần kêu đau , giây tiếp theo âm thanh đã bị đôi môi mềm mại của Lâm Tự nuốt lấy.
Ánh mắt cậu đỏ rực như muốn cắn xé môi hắn, tuy rằng tướng mạo và vóc dáng đã thay đổi rất nhiều, nhưng đây vẫn là Tiểu Tự của hắn, vẫn là vợ bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu của hắn.
(Ờ =))
Chung Nhất Thần có chút phê phê, quần bị lột sạch lúc nào cũng không biết, mãi đến khi phía dưới bắt đầu thấy thốn thốn, hắn mới bối rối tỉnh ra, mấy giây sau la lên quang quác : “ Tiểu Tự? Sai rồi! Dừng tay! Em nhầm rồi.”
Đứa nhỏ mấy năm trước còn bị hắn cấu mông chỉ biết ngồi khóc nay lại dễ dàng ép chặt không cho hắn cựa quậy.
Lâm Tự đè lên người hắn, ghé vào lỗ tai thì thầm : “ Em là top.”
Chung Nhất Thần bị cậu đè lên không chạy đi đâu được, nửa người trên nằm trên giường, nửa người dưới đặt trên sàn nhà, mông rõ ràng tiếp xúc với sàn nhà lạnh băng mà không hiểu sao cứ đổ mồ hôi hột liên tục : “ Sai! Đm sai mẹ nó rồi! Anh lớn hơn em, anh mới là công.”
“Anh chưa nghe tới thể loại niên hạ à? Có giỏi thì anh chống cự thử xem.”
Lâm Tự cau mày, nỗ lực khai hoang cúc hoa non mơn mởn của Chung Nhất Thần. Nơi này với cái dưa chuột đáng ghét đằng trước không giống nhau tí nào, trước giờ chưa có ai hưởng dụng qua nha.
Chung Nhất Thần vẫn còn ra sức thuyết phục cậu cải tà quy chính, cho dù bị xoa sướng đến nỗi cả người nhũn ra hắn vẫn kiên trì tin rằng Tiểu Tự là vợ mình mới đúng. Chỉ đến khi Lâm Tự rút ngón tay ra, một thứ khác thô to, nóng hầm hập đâm vào…
Chung Nhất Thần nằm lỳ trên giường, nhìn cái tên thoải mái ngủ bên cạnh mà hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Con mẹ nó! Trinh tiết cúc hoa của ông mất thật rồi!!!!
PHIÊN NGOẠI HOÀN
/73
|