Tần Đông mệt mỏi lau mồ hôi, hai chân vẫn điên cuồng chạy trên máy huấn luyện lực chạy và bật người. Thế nhưng, cho dù hắn có cố gắng đến mức nào, khuôn mặt lạnh lùng không quan tâm của Dạ Tiểu Vũ vẫn cứ chạy loanh quanh trong đầu hắn.
Rốt cuộc, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Con nhỏ kia ngày thường thì nhu thuận nghe lời như vậy, hôm qua mới vào quân đội có một ngày đã muốn phản lại hắn sao?
Lại còn liếc mắt đưa tình với tên giường bên nữa!
Chết tiệt! Chết tiệt! Đừng hòng! Dám rời khỏi hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Kì thật, bạn học Tần không hề hay biết, tâm tình lúc này của hắn không khác gì mấy oán phu mùi dấm ngất trời. Hắn cứ nghĩ bản thân ghét bỏ cô bạn thanh mai trúc mã này, mà bỏ qua cảm giác kì lạ trong tim.
Kể cả nam nhân, đôi lúc IQ cũng thấp đến đáng sợ.
Mà hệ thống trí năng hỗ trợ pháo hôi lại dựa vào suy nghĩ và đánh giá của nam chính đối với pháo hôi để nhận định mà không nghịch thiên đến mức xem thấu tình cảm của người khác.
Vậy nên, một cái BUG rõ to xuất hiện.
Bạn học Tần tự lừa dối tình cảm bản thân, khiến cho hệ thống nhập sai thông tin, làm cho pháo hôi bỏ chạy xa xa.
Cũng chính vì điều này, bạn học Tần Đông đã phải ngậm ngùi suốt một thời gian dài. Nếu hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, sớm đem nhốt tiểu tâm can vào chỗ không người nào đó, hẳn là mấy con sói kia đã không xuất hiện tranh giành với hắn. Bực mình nhất là chính nó khiến hắn lãng phí rất nhiều thời gian vào những chuyện không đâu.
Đôi khi, khẩu thị tâm phi cũng không tốt chút nào.
Tần Đông quay người ra đi, hắn tập luyện suốt 2 tiếng, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi!
Cho em một máy tập luyện. Một giọng nói dịu dàng đi vào tai Tần Đông, thành công khiến hắn chú ý.
Được rồi, con nhóc nhà hàng xóm khiến cho hắn hỗn loạn suốt cả một ngày bây giờ lại đang nhàn nhã đứng ở quầy dịch vụ, mang một cái nụ cười đáng đánh đòn. Con nhóc này, tại sao khi ở bên hắn lại chưa bao giờ nở nụ cười xinh đẹp như thế vậy?
Dạ Tiểu Vũ đi đến chỗ máy tập luyện, ngay lập tức bật máy chạy bộ. Thời gian không chờ một ai! Mà cô, lại chỉ có 3 ngày nữa!
Hộc... phù... thể lực! Phải tăng chỉ số thể lực cùng sức bền lên gấp đôi trong 3 ngày! Dạ Tiểu Vũ đặt mục tiêu cho mình, ánh mắt đầy kiên định.
Chạy trốn, 2 thứ đó là quan trọng nhất!
Bởi vì cái đồng hồ trên tay nên cô không thể đào ngũ lúc này. Thế nhưng chỉ cần doanh trại bị công phá, phát ra lệnh đào thoát, chiếc đồng hồ sẽ chuyển sang màu xanh lục an toàn. Khi đó sẽ là thời gian chạy trốn của cô!
Máy hỗ trợ gen cho lính hậu cần rất tệ hại, chỉ có thể nâng đôi chỉ số gen, mà lại cồng kềnh, nặng nề. Chỉ số gen của cô là cấp D hạng trung bình (có 3 hạng: Thấp, TB, cao).
Chỉ số thể lực: 50 (≈ Chạy liên tục 100 km liên tục thì hoàn toàn kiệt lực và xỉu - mức cao nhất)
Đeo máy hỗ trợ gen và phụ trợ chiến đấu + đầy đủ nước năng lượng và thuốc dinh dưỡng dự trữ thì có thể liên tục chạy được 200 km không kể chướng ngại.
(Thế giới này toàn siu nhơn cả í mà. Dạ Tỷ là siu nhơn cấp thấp nhất :))
Thế nhưng thành thị gần chiến trường Warfield nhất lại cách doanh trại hơn 450km. Thể lực như bây giờ vẫn chưa đạt yêu cầu!
Liên tục 2 ngày sau, Tần Đông ánh mắt phức tạp nhìn cô như phát điên ngoài ăn và ngủ thì chỉ có chạy, chạy, chạy.
Rốt cuộc, không chịu nổi nữa, Tần Đông đi đến bên máy tập luyện của Dạ Tiểu Vũ, nhanh chóng tắt nó đi. Hắn nắm cằm của cô, xoay mặt cô đối diện với mặt hắn.
Tại sao lại trốn tránh tôi?
Dạ Tiểu Vũ bất ngờ bị tóm, ánh mắt mơ màng đối diện với ánh mắt sắc bén của Tần Đông. Sau một khắc mới kịp hoàn hồn, những dòng chữ của hệ thống đột nhiên chạy nhảy trước mắt cô.
Dạ Tiểu Vũ ánh mắt tối sầm. Hay lắm, đến bây giờ mà vẫn còn muốn đóng kịch? Hắn có đủ thời gian (nam chủ mà - làm sao chết được), còn cô, cô có sao?
Bang!
Tần Đông ngỡ nghàng nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình, ánh mắt không thể nào tin nổi. Cô, bài xích hắn!
Đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa! Ánh mắt giả dối của anh làm tôi buồn nôn đến phát ói!
Tại sao lại tiếp cận cô một cách ôn nhu như vậy, trong khi tâm địa lại vô cùng căm ghét cô cơ chứ? Rõ ràng, ôn nhu cùng quan tâm kia không hề giả dối chút nào, thế nhưng hệ thống đại thần - thứ hiểu rõ thế giới này hơn cả cô lại bảo đó hoàn toàn là đóng kịch.
Dạ Tiểu Vũ cô lại có ngày nhìn sai người cơ đấy! Lăn lộn suốt 20 năm, cô lại nhìn không thấu ngụy trang của thằng nhóc lông còn chưa mọc này! (Sao cô biết tài vậy?)
Vùng vằng bỏ đi, Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu nổi tại sao tâm tình của cô khi đối diện với thằng nhóc này lại hỏng bét đến vậy. Có lẽ, tâm tình của con nhóc Dạ Tiểu Vũ trước kia đã ảnh hưởng lớn đến cô.
Tần Đông ánh mắt tối sầm nhìn mu bàn tay đỏ bừng, trong mắt là những tia sáng lóe lên biểu lộ sự mất bình tĩnh khó mà kiềm chế. Không hiểu tại sao, nguồn điện trong phòng tập huấn liên tục chớp tắt.
Cô mãi mãi sẽ chỉ là con búp bê của hắn, dành riêng cho hắn, chỉ của riêng mình hắn, ai cũng đừng mơ tưởng đến!
Kể cả chính cô cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn!
.....................
Xì poi:
Chết đi!
Rốt cuộc, hôm qua đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Con nhỏ kia ngày thường thì nhu thuận nghe lời như vậy, hôm qua mới vào quân đội có một ngày đã muốn phản lại hắn sao?
Lại còn liếc mắt đưa tình với tên giường bên nữa!
Chết tiệt! Chết tiệt! Đừng hòng! Dám rời khỏi hắn, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Kì thật, bạn học Tần không hề hay biết, tâm tình lúc này của hắn không khác gì mấy oán phu mùi dấm ngất trời. Hắn cứ nghĩ bản thân ghét bỏ cô bạn thanh mai trúc mã này, mà bỏ qua cảm giác kì lạ trong tim.
Kể cả nam nhân, đôi lúc IQ cũng thấp đến đáng sợ.
Mà hệ thống trí năng hỗ trợ pháo hôi lại dựa vào suy nghĩ và đánh giá của nam chính đối với pháo hôi để nhận định mà không nghịch thiên đến mức xem thấu tình cảm của người khác.
Vậy nên, một cái BUG rõ to xuất hiện.
Bạn học Tần tự lừa dối tình cảm bản thân, khiến cho hệ thống nhập sai thông tin, làm cho pháo hôi bỏ chạy xa xa.
Cũng chính vì điều này, bạn học Tần Đông đã phải ngậm ngùi suốt một thời gian dài. Nếu hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, sớm đem nhốt tiểu tâm can vào chỗ không người nào đó, hẳn là mấy con sói kia đã không xuất hiện tranh giành với hắn. Bực mình nhất là chính nó khiến hắn lãng phí rất nhiều thời gian vào những chuyện không đâu.
Đôi khi, khẩu thị tâm phi cũng không tốt chút nào.
Tần Đông quay người ra đi, hắn tập luyện suốt 2 tiếng, cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi!
Cho em một máy tập luyện. Một giọng nói dịu dàng đi vào tai Tần Đông, thành công khiến hắn chú ý.
Được rồi, con nhóc nhà hàng xóm khiến cho hắn hỗn loạn suốt cả một ngày bây giờ lại đang nhàn nhã đứng ở quầy dịch vụ, mang một cái nụ cười đáng đánh đòn. Con nhóc này, tại sao khi ở bên hắn lại chưa bao giờ nở nụ cười xinh đẹp như thế vậy?
Dạ Tiểu Vũ đi đến chỗ máy tập luyện, ngay lập tức bật máy chạy bộ. Thời gian không chờ một ai! Mà cô, lại chỉ có 3 ngày nữa!
Hộc... phù... thể lực! Phải tăng chỉ số thể lực cùng sức bền lên gấp đôi trong 3 ngày! Dạ Tiểu Vũ đặt mục tiêu cho mình, ánh mắt đầy kiên định.
Chạy trốn, 2 thứ đó là quan trọng nhất!
Bởi vì cái đồng hồ trên tay nên cô không thể đào ngũ lúc này. Thế nhưng chỉ cần doanh trại bị công phá, phát ra lệnh đào thoát, chiếc đồng hồ sẽ chuyển sang màu xanh lục an toàn. Khi đó sẽ là thời gian chạy trốn của cô!
Máy hỗ trợ gen cho lính hậu cần rất tệ hại, chỉ có thể nâng đôi chỉ số gen, mà lại cồng kềnh, nặng nề. Chỉ số gen của cô là cấp D hạng trung bình (có 3 hạng: Thấp, TB, cao).
Chỉ số thể lực: 50 (≈ Chạy liên tục 100 km liên tục thì hoàn toàn kiệt lực và xỉu - mức cao nhất)
Đeo máy hỗ trợ gen và phụ trợ chiến đấu + đầy đủ nước năng lượng và thuốc dinh dưỡng dự trữ thì có thể liên tục chạy được 200 km không kể chướng ngại.
(Thế giới này toàn siu nhơn cả í mà. Dạ Tỷ là siu nhơn cấp thấp nhất :))
Thế nhưng thành thị gần chiến trường Warfield nhất lại cách doanh trại hơn 450km. Thể lực như bây giờ vẫn chưa đạt yêu cầu!
Liên tục 2 ngày sau, Tần Đông ánh mắt phức tạp nhìn cô như phát điên ngoài ăn và ngủ thì chỉ có chạy, chạy, chạy.
Rốt cuộc, không chịu nổi nữa, Tần Đông đi đến bên máy tập luyện của Dạ Tiểu Vũ, nhanh chóng tắt nó đi. Hắn nắm cằm của cô, xoay mặt cô đối diện với mặt hắn.
Tại sao lại trốn tránh tôi?
Dạ Tiểu Vũ bất ngờ bị tóm, ánh mắt mơ màng đối diện với ánh mắt sắc bén của Tần Đông. Sau một khắc mới kịp hoàn hồn, những dòng chữ của hệ thống đột nhiên chạy nhảy trước mắt cô.
Dạ Tiểu Vũ ánh mắt tối sầm. Hay lắm, đến bây giờ mà vẫn còn muốn đóng kịch? Hắn có đủ thời gian (nam chủ mà - làm sao chết được), còn cô, cô có sao?
Bang!
Tần Đông ngỡ nghàng nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình, ánh mắt không thể nào tin nổi. Cô, bài xích hắn!
Đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa! Ánh mắt giả dối của anh làm tôi buồn nôn đến phát ói!
Tại sao lại tiếp cận cô một cách ôn nhu như vậy, trong khi tâm địa lại vô cùng căm ghét cô cơ chứ? Rõ ràng, ôn nhu cùng quan tâm kia không hề giả dối chút nào, thế nhưng hệ thống đại thần - thứ hiểu rõ thế giới này hơn cả cô lại bảo đó hoàn toàn là đóng kịch.
Dạ Tiểu Vũ cô lại có ngày nhìn sai người cơ đấy! Lăn lộn suốt 20 năm, cô lại nhìn không thấu ngụy trang của thằng nhóc lông còn chưa mọc này! (Sao cô biết tài vậy?)
Vùng vằng bỏ đi, Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không hiểu nổi tại sao tâm tình của cô khi đối diện với thằng nhóc này lại hỏng bét đến vậy. Có lẽ, tâm tình của con nhóc Dạ Tiểu Vũ trước kia đã ảnh hưởng lớn đến cô.
Tần Đông ánh mắt tối sầm nhìn mu bàn tay đỏ bừng, trong mắt là những tia sáng lóe lên biểu lộ sự mất bình tĩnh khó mà kiềm chế. Không hiểu tại sao, nguồn điện trong phòng tập huấn liên tục chớp tắt.
Cô mãi mãi sẽ chỉ là con búp bê của hắn, dành riêng cho hắn, chỉ của riêng mình hắn, ai cũng đừng mơ tưởng đến!
Kể cả chính cô cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi hắn!
.....................
Xì poi:
Chết đi!
/193
|