Đỗ Phủ ngồi bên cạnh giường bệnh, gấp rút xoa xoa tay. Khuôn mặt của thiếu niên tái nhợt khiến hắn cảm thấy tội lỗi ghê gớm.
Sinh ra trong một gia đình nắm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong quân bộ Liên Bang, con đường của hắn được trải dài một cách bằng phẳng, cũng chính vì thế mà Đỗ Phủ chưa bao giờ gặp phải những chông gai hay khó khăn gì. Vụ việc hôm nay cảnh tỉnh hắn một điều, hắn, vẫn còn yếu ớt lắm.
Ừ... Đột ngột, thiếu niên trên giường tỉnh giấc. Đôi mắt xanh lam mở ra, linh hồn của Đỗ Phủ dường như là bị nó cuốn lấy, trái tim đập nhanh liên hồi không còn nằm trong khống chế, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng.
Chết tiệt... chuyện gì thế này?
Nhìn khuôn mặt cà chua của Đỗ Phủ, Lâm Lam nghĩ rằng, mọi chuyện còn thuận lợi hơn hắn nghĩ rồi...
...
Dạ Tiểu Vũ tỉ mẩn check lỗi chính tả, có chút xúc động muốn thổ tào. Báo cáo quân sự mà lỗi chính tả đầy rẫy như thế này, có phải bọn họ đang muốn hành hạ cô không vậy? Á à, nếu là như vậy thì... hừ hừ...
Vũ Chinh dạo này cảm giác bản thân hơi kì lạ, giống như hắn, từng chút, từng chút một bị cô thư kí nhỏ bé này thu hút. Từng nụ cười dịu dàng của cô, từng cái nhăn mày xoắn xuýt của cô, những hành động nhỏ nhặt nhất như trêu đùa với sợi tóc, gãi gãi cần cổ xinh đẹp, há to chiếc miệng ngáp một cách thô lỗ (=.=), tiếng ợ chua ghê tởm sau khi ăn xong (OAO!!!)... tất cả đều bị hắn thu vào trong mắt.
Tại sao cô ta làm thứ gì hắn cũng đều cảm thấy thực thuận mắt nhỉ?
Nếu bọn kia dám làm mấy cái thứ ngu ngốc như vậy, Vũ Chinh đã sớm ném một tảng đá qua chọi chết bọn họ!
Chàng nguyên soái lần đầu cảm thấy tò mò về một người khác giới, hoàn toàn không hề nhận ra hắn đang thay đổi 1 cách kì cục như thế nào.
Dạ Tiểu Vũ bực mình lật ra tờ Thông báo khẩn cấp tiếp theo, sắc mặt nhàn nhã đột ngột bị đông cứng lại. Cô mím mím môi, lặng lẽ mở nó ra. Những động tác nhỏ này hoàn toàn không thoát ra được con mắt của Vũ Chinh.
[Thông báo khẩn cấp: Venus dị động
Theo ảnh chụp từ ra đa vũ trụ, trên Venus đột ngột xuất hiện một toán quân đội kì lạ với vô vàn các loại sinh vật không biết tên, được dẫn đầu bởi một người đàn ông.
Theo suy đoán, người đàn ông này mang Gen S cấp, và dị năng vô cùng mạnh mẽ.
Hiện nay toán quân đội này đã khống chế xong Venus, đánh đuổi xong tàn quân Dang.
Đặc biệt, toán quân đội này dường như đang tìm kiếm ai đó. Chúng truyền thông cáo khắp nơi một cách điên cuồng, tỏa ra trên từng ngóc ngách của Venus.]
Dạ Tiểu Vũ tỉ mẩn đọc từng chữ một, cuối phần thông báo, là một bức ảnh nhỏ chụp lén được từ ra đa. Dù chỉ là một phần bên mặt mờ nhạt, thế nhưng những đường nét này, đôi mắt này, chắc chắn, không sai vào đâu được!
Tần rắn độc !!!
Cố gắng làm như không quan tâm, thế nhưng từng nét mặt nhỏ của Dạ Tiểu Vũ đều không thể nào thoát ra được khỏi mắt Vũ Chinh.
Cô ấy hoảng hốt.
Cô ấy lo lắng.
Cô ấy... hạnh phúc?
Là... bởi vì ai sao...
Nguyên soái! Dạ Tiểu Vũ vui vẻ đứng dậy. Hôm nay tôi có chút việc muốn về sớm, công việc hôm nay cũng đã hoàn thành xong.
Vũ Chinh nhìn nụ cười ngọt ngào của Dạ Tiểu Vũ, sắc mặt thoáng chút cứng lại. Ừ, cô cứ về đi.
Hì hì, cảm ơn ngài <3 Dạ Tiểu Vũ cười khanh khách một tiếng, sau đó thì sắp xếp đồ đạc rời đi.
Ngay sau khi quay lưng lại, nụ cười trên môi Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn biến dạng. Ha ha, đàn ông, quả nhiên là một loài sinh vật thực buồn cười.
Nhìn khuôn mặt đen thui kia của Vũ Chinh, Dạ Tiểu Vũ chỉ có thể cảm khái một câu. Trước khi hắc hóa, nam chính mấy tên này tên nào cũng thiệt thiệt thiệt là dễ thương a...
Cạch. Sau khi Dạ Tiểu Vũ đi khuất, đột ngột Vũ Chinh đấm một cái xuống mặt bàn. Chiếc bàn cấu tạo từ hợp kim siêu cấp chuyên dùng để chế tạo xe Tank bị thủng một lỗ hình nắm đấm xinh đẹp.
Venus sao... Đôi mắt vị Nguyên soái nào kia híp lại.
Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không ngờ, động tác vuốt râu lão hổ này của cô đã vô tình đẩy bạn Nguyên soái ngây ngô từ từ tiến vào cánh cửa hắc hóa nghiêm trọng.
A, nếu biết thì cô có làm không? Chắc chắn là vẫn làm a ~
Thực sự, đối với Dạ Tiểu Vũ thì hắc hóa hay không cũng không quá quan trọng, chỉ là tính khiêu chiến sẽ tăng lên một chút mà thôi à!
Yup! Nếu thực sự không câu dẫn được hắn thì tìm cơ hội trói hắn ta lại cường x hắn ta a :)
...
Cậu thực sự muốn vào quân bộ? Đỗ Phủ lo lắng nhìn Lâm Lam.
Sao? Anh không làm được? Như vậy thì cái yêu cầu đền đáp ơn cứu mạng kia tôi sẽ không nhắc lại nữa vậy. Lâm Lam cười khẽ một tiếng.
Đỗ Phủ nghe giọng điệu xa lạ của thiếu niên thì gấp rút xoắn xuýt cả lên. Không, đối với tôi thì chuyện đó đơn giản như một cái nhấc tay thôi. Thế nhưng quân bộ...
Tôi muốn vào quân bộ, bởi tôi có một chuyện cần phải làm. Lâm Lam uống một hớp nước, đôi mắt xanh lam xinh đẹp bị bao phủ bởi một lớp hơi nước mờ ảo.
Đỗ Phủ mê mẩn nhìn mỹ nam tử trên giường.
Được rồi, tôi sẽ hỗ trợ em. Ơn cứu mạng, làm sao chỉ có thể một yêu cầu dễ dàng như vậy là xóa bỏ, đúng không? Đỗ Phủ mặt dày nói.
Lâm Lam che miệng cười khẽ một tiếng, lại thành công hớp hồn nam nhân.
Đột ngột, một bóng dáng cao lớn lướt qua cửa phòng, nụ cười trên mặt Lâm Lam hơi hơi dừng lại.
Tại sao, trái tim lại nhói đau.
Nhói đau, mà trống rỗng.
Tựa như có thứ gì đó đã từng tồn tại, nhưng sau đó lại bị móc ra, toàn bộ ném đi.
Muốn tiến lên, nhưng lại theo bản năng dừng lại.
Bản năng của cậu mách bảo rằng, quên đi, đừng tìm hiểu, đừng đi tìm.
Bởi thứ đó, sẽ làm cậu đau đớn.
Sinh ra trong một gia đình nắm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong quân bộ Liên Bang, con đường của hắn được trải dài một cách bằng phẳng, cũng chính vì thế mà Đỗ Phủ chưa bao giờ gặp phải những chông gai hay khó khăn gì. Vụ việc hôm nay cảnh tỉnh hắn một điều, hắn, vẫn còn yếu ớt lắm.
Ừ... Đột ngột, thiếu niên trên giường tỉnh giấc. Đôi mắt xanh lam mở ra, linh hồn của Đỗ Phủ dường như là bị nó cuốn lấy, trái tim đập nhanh liên hồi không còn nằm trong khống chế, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng.
Chết tiệt... chuyện gì thế này?
Nhìn khuôn mặt cà chua của Đỗ Phủ, Lâm Lam nghĩ rằng, mọi chuyện còn thuận lợi hơn hắn nghĩ rồi...
...
Dạ Tiểu Vũ tỉ mẩn check lỗi chính tả, có chút xúc động muốn thổ tào. Báo cáo quân sự mà lỗi chính tả đầy rẫy như thế này, có phải bọn họ đang muốn hành hạ cô không vậy? Á à, nếu là như vậy thì... hừ hừ...
Vũ Chinh dạo này cảm giác bản thân hơi kì lạ, giống như hắn, từng chút, từng chút một bị cô thư kí nhỏ bé này thu hút. Từng nụ cười dịu dàng của cô, từng cái nhăn mày xoắn xuýt của cô, những hành động nhỏ nhặt nhất như trêu đùa với sợi tóc, gãi gãi cần cổ xinh đẹp, há to chiếc miệng ngáp một cách thô lỗ (=.=), tiếng ợ chua ghê tởm sau khi ăn xong (OAO!!!)... tất cả đều bị hắn thu vào trong mắt.
Tại sao cô ta làm thứ gì hắn cũng đều cảm thấy thực thuận mắt nhỉ?
Nếu bọn kia dám làm mấy cái thứ ngu ngốc như vậy, Vũ Chinh đã sớm ném một tảng đá qua chọi chết bọn họ!
Chàng nguyên soái lần đầu cảm thấy tò mò về một người khác giới, hoàn toàn không hề nhận ra hắn đang thay đổi 1 cách kì cục như thế nào.
Dạ Tiểu Vũ bực mình lật ra tờ Thông báo khẩn cấp tiếp theo, sắc mặt nhàn nhã đột ngột bị đông cứng lại. Cô mím mím môi, lặng lẽ mở nó ra. Những động tác nhỏ này hoàn toàn không thoát ra được con mắt của Vũ Chinh.
[Thông báo khẩn cấp: Venus dị động
Theo ảnh chụp từ ra đa vũ trụ, trên Venus đột ngột xuất hiện một toán quân đội kì lạ với vô vàn các loại sinh vật không biết tên, được dẫn đầu bởi một người đàn ông.
Theo suy đoán, người đàn ông này mang Gen S cấp, và dị năng vô cùng mạnh mẽ.
Hiện nay toán quân đội này đã khống chế xong Venus, đánh đuổi xong tàn quân Dang.
Đặc biệt, toán quân đội này dường như đang tìm kiếm ai đó. Chúng truyền thông cáo khắp nơi một cách điên cuồng, tỏa ra trên từng ngóc ngách của Venus.]
Dạ Tiểu Vũ tỉ mẩn đọc từng chữ một, cuối phần thông báo, là một bức ảnh nhỏ chụp lén được từ ra đa. Dù chỉ là một phần bên mặt mờ nhạt, thế nhưng những đường nét này, đôi mắt này, chắc chắn, không sai vào đâu được!
Tần rắn độc !!!
Cố gắng làm như không quan tâm, thế nhưng từng nét mặt nhỏ của Dạ Tiểu Vũ đều không thể nào thoát ra được khỏi mắt Vũ Chinh.
Cô ấy hoảng hốt.
Cô ấy lo lắng.
Cô ấy... hạnh phúc?
Là... bởi vì ai sao...
Nguyên soái! Dạ Tiểu Vũ vui vẻ đứng dậy. Hôm nay tôi có chút việc muốn về sớm, công việc hôm nay cũng đã hoàn thành xong.
Vũ Chinh nhìn nụ cười ngọt ngào của Dạ Tiểu Vũ, sắc mặt thoáng chút cứng lại. Ừ, cô cứ về đi.
Hì hì, cảm ơn ngài <3 Dạ Tiểu Vũ cười khanh khách một tiếng, sau đó thì sắp xếp đồ đạc rời đi.
Ngay sau khi quay lưng lại, nụ cười trên môi Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn biến dạng. Ha ha, đàn ông, quả nhiên là một loài sinh vật thực buồn cười.
Nhìn khuôn mặt đen thui kia của Vũ Chinh, Dạ Tiểu Vũ chỉ có thể cảm khái một câu. Trước khi hắc hóa, nam chính mấy tên này tên nào cũng thiệt thiệt thiệt là dễ thương a...
Cạch. Sau khi Dạ Tiểu Vũ đi khuất, đột ngột Vũ Chinh đấm một cái xuống mặt bàn. Chiếc bàn cấu tạo từ hợp kim siêu cấp chuyên dùng để chế tạo xe Tank bị thủng một lỗ hình nắm đấm xinh đẹp.
Venus sao... Đôi mắt vị Nguyên soái nào kia híp lại.
Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không ngờ, động tác vuốt râu lão hổ này của cô đã vô tình đẩy bạn Nguyên soái ngây ngô từ từ tiến vào cánh cửa hắc hóa nghiêm trọng.
A, nếu biết thì cô có làm không? Chắc chắn là vẫn làm a ~
Thực sự, đối với Dạ Tiểu Vũ thì hắc hóa hay không cũng không quá quan trọng, chỉ là tính khiêu chiến sẽ tăng lên một chút mà thôi à!
Yup! Nếu thực sự không câu dẫn được hắn thì tìm cơ hội trói hắn ta lại cường x hắn ta a :)
...
Cậu thực sự muốn vào quân bộ? Đỗ Phủ lo lắng nhìn Lâm Lam.
Sao? Anh không làm được? Như vậy thì cái yêu cầu đền đáp ơn cứu mạng kia tôi sẽ không nhắc lại nữa vậy. Lâm Lam cười khẽ một tiếng.
Đỗ Phủ nghe giọng điệu xa lạ của thiếu niên thì gấp rút xoắn xuýt cả lên. Không, đối với tôi thì chuyện đó đơn giản như một cái nhấc tay thôi. Thế nhưng quân bộ...
Tôi muốn vào quân bộ, bởi tôi có một chuyện cần phải làm. Lâm Lam uống một hớp nước, đôi mắt xanh lam xinh đẹp bị bao phủ bởi một lớp hơi nước mờ ảo.
Đỗ Phủ mê mẩn nhìn mỹ nam tử trên giường.
Được rồi, tôi sẽ hỗ trợ em. Ơn cứu mạng, làm sao chỉ có thể một yêu cầu dễ dàng như vậy là xóa bỏ, đúng không? Đỗ Phủ mặt dày nói.
Lâm Lam che miệng cười khẽ một tiếng, lại thành công hớp hồn nam nhân.
Đột ngột, một bóng dáng cao lớn lướt qua cửa phòng, nụ cười trên mặt Lâm Lam hơi hơi dừng lại.
Tại sao, trái tim lại nhói đau.
Nhói đau, mà trống rỗng.
Tựa như có thứ gì đó đã từng tồn tại, nhưng sau đó lại bị móc ra, toàn bộ ném đi.
Muốn tiến lên, nhưng lại theo bản năng dừng lại.
Bản năng của cậu mách bảo rằng, quên đi, đừng tìm hiểu, đừng đi tìm.
Bởi thứ đó, sẽ làm cậu đau đớn.
/193
|