Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 56 - Nam Nữ Chung Giường, Và Cái Kết... (H)
/193
|
Vũ Chinh cuộn lấy cái chăn, có một loại xung động muốn đập chết chính mình. Mẹ nó, tại sao hắn lại giống như một cô dâu nhỏ lần đầu về nhà mẹ chồng như vậy chứ?
Tiếng thở đều đều của cô, mùi hương thơm nhàn nhạt tựa như hương hoa lan cuối mùa, da thịt trắng nõn phản chiếu dưới ánh đèn mờ. Vũ Chinh hoàn toàn bị những hình ảnh xinh đẹp tựa như trong bức tranh giai nhân này hấp dẫn. Bàn tay của hắn tiến đến, muốn nắm lấy sợi tóc xinh đẹp kia.
Hắn... hắn là đang muốn làm gì?
Vũ Chinh bị chính hành động của mình dọa sợ. Khi nãy, hắn đã muốn ôm lấy nàng, phải không? Từ khi nào, hắn lại dễ dàng mất kiềm chế như vậy?
Tự cảnh báo bản thân một trận, sau đó Vũ Chinh nhắm mắt lại, cố gắng không để hình ảnh này cám dỗ. Dạ Tiểu Vũ đã tin tưởng hắn đến vậy, làm sao hắn có thể phản bội sự tin tưởng đó, làm nên chuyện cầm thú với cô?
Hư... hức... Để rồi khi Vũ Chinh nhắm mắt lại, tiếng thổn thức bên cạnh giống như nhân bản ra 10 lần, bám chặt lấy hắn. Những câu hỏi linh tinh nhảy nhót trong đầu Vũ Chinh, khiến hắn giống như muốn rối loạn.
Cô đang khóc đó sao?
Vì sao cô ấy lại khóc?
Cô ấy, có đang khóc vì ai hay không?
Có thể nói, đàn ông khi não động chính là như một con ngựa đứt dây không ai níu lại nổi. Nhất là khi tên khốn nào đó đang falling in love :))
Vũ Chinh không chịu đựng nổi mở mắt ra, Dạ Tiểu Vũ đã quay người lại đối diện với hắn, đôi môi anh đào hơi hơi hé mở, hương thơm như lan như ngọc nhẹ nhàng vờn quanh hắn. Đôi mắt của cô tựa như lưu ly trong suốt in lên hình bóng của hắn, mơ màng mang theo hơi nước.
Em... Vũ Chinh giật mình nhìn giọt nước mắt rơi xuống trên má cô, bối rối lấy một ngón tay đỡ lấy nó. Tại sao lại khóc?
Dạ Tiểu Vũ ngẩn ngơ nghe câu hỏi ngu ngốc của Vũ Chinh. Cô cười khẽ một tiếng. Vì sao lại không được khóc chứ?
Vũ Chinh run lên, ôm chặt lấy Dạ Tiểu Vũ vào lòng, một khắc đó, hắn giống như nhìn thấy cô gái này, chìm vào trong bóng đêm vô tận. Hắn có chút ngốc nghếch chạm lên đôi môi cô, cảm nhận được sự ấm áp của nó khiến tim hắn muốn ngừng đập.
Tôi... Giọng của Vũ Chinh khàn khàn. Tôi...
Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không có ý định đợi tên này nói xong, cơ thể tựa như rắn nước cuốn lấy hắn, chỉ trong phút chốc tiểu Chinh Chinh đã dựng nên một chiếc lều nhỏ :v
Trong khi lửa tình cháy hừng hực, ở một nơi khác...
Đại ca! Bọn em đã chuẩn bị xong! Mặt sẹo nói. Hai phút nữa sẽ tổng tiến công tàu phi thuyền kia!
Đại ca: Tốt! Nghe nói phi thuyền đợt này có mấy thứ đồ tốt, sau khi xong việc đủ cho anh em ta ăn cả năm!
Đại ca uy vũ!!!
Một toán cướp vũ trụ gà mờ lại gần...
Ah... Dạ Tiểu Vũ ôm lấy đầu của Vũ Chinh, ngón tay lồng vào tóc hắn. Tóc của Vũ Chinh, có một mùi hương nhè nhẹ của vùng đồng nội. Dạ Tiểu Vũ ngẩn ngơ nghĩ. Giống như mùi hương trên tóc của Cố Thần.
Cố Thần, người anh trai ngu ngốc kia, bây giờ anh như thế nào rồi?
A! Giống như nhận ra Dạ Tiểu Vũ thất thần, Vũ Chinh cắn lên bụng của cô, khiến cho cô phải yêu kiều mà rên rỉ.
Em, đến lúc này mà vẫn có thể nghĩ vớ vẩn cho được! Vũ Chinh nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên cổ Dạ Tiểu Vũ, bực mình cười nhẹ một tiếng.
Hưm ~ Dạ Tiểu Vũ cong mình đón nhận vật to lớn dưới thân, hàm răng trắng nõn cắn vào nhau, mơ màng rên rỉ một tiếng. Đôi má hồng đào ửng đỏ. A~ ah...
Vũ Chinh nhẹ nhàng luật động, một tay lại vén tóc của cô, ngắm nhìn đôi mắt đang mơ màng một vẻ hưởng thụ kia. Trong đôi mắt của cô lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh của hắn mà thôi, đúng không?
Em... có thể yêu tôi hay không?
Ầm!!! Một tiếng nổ khiến mọi thứ đảo lộn, cũng cắt ngang câu hỏi của Vũ Chinh. Một dấu tức giận to đùng xuất hiện trên đầu nam nhân.
Các anh em! Xông lên! Đàn ông giết đàn bà hiếp!!! Mặt sẹo hét lên.
Xông lên!
Xông lên!
Đại ca đi ngang qua một căn phòng có cánh cửa trang hoàng lộng lẫy. Ô, nơi này xinh đẹp như vậy thì hẳn là có không ít thứ tốt đi!
Cạch.
Cánh cửa mở ra, theo sau là một quả cầu lửa, đem vị đại ca ngu ngốc này thiêu trụi.
Vũ Chinh ôm lấy Dạ Tiểu Vũ đang cuốn mình kín mít trong tấm mền, sắc mặt giận dữ bước ra ngoài. Từng đợt sóng lửa hội tụ xung quanh hắn, điên cuồng công kích toán cướp vũ trụ.
Á!!! Đại ca bị hắn giết rồi! Trả thù cho đại ca!!!
Chạy nhanh lên! Hắn có dị năng! Hắn có hỏa hệ... Á!!!
Lửa cháy thiêu rụi tất cả.
Dạ Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt đen ngòm của Vũ Chinh, nhịn không được khúc khích che miệng cười.
Đêm nay, là một đêm rất đẹp...
Tiếng thở đều đều của cô, mùi hương thơm nhàn nhạt tựa như hương hoa lan cuối mùa, da thịt trắng nõn phản chiếu dưới ánh đèn mờ. Vũ Chinh hoàn toàn bị những hình ảnh xinh đẹp tựa như trong bức tranh giai nhân này hấp dẫn. Bàn tay của hắn tiến đến, muốn nắm lấy sợi tóc xinh đẹp kia.
Hắn... hắn là đang muốn làm gì?
Vũ Chinh bị chính hành động của mình dọa sợ. Khi nãy, hắn đã muốn ôm lấy nàng, phải không? Từ khi nào, hắn lại dễ dàng mất kiềm chế như vậy?
Tự cảnh báo bản thân một trận, sau đó Vũ Chinh nhắm mắt lại, cố gắng không để hình ảnh này cám dỗ. Dạ Tiểu Vũ đã tin tưởng hắn đến vậy, làm sao hắn có thể phản bội sự tin tưởng đó, làm nên chuyện cầm thú với cô?
Hư... hức... Để rồi khi Vũ Chinh nhắm mắt lại, tiếng thổn thức bên cạnh giống như nhân bản ra 10 lần, bám chặt lấy hắn. Những câu hỏi linh tinh nhảy nhót trong đầu Vũ Chinh, khiến hắn giống như muốn rối loạn.
Cô đang khóc đó sao?
Vì sao cô ấy lại khóc?
Cô ấy, có đang khóc vì ai hay không?
Có thể nói, đàn ông khi não động chính là như một con ngựa đứt dây không ai níu lại nổi. Nhất là khi tên khốn nào đó đang falling in love :))
Vũ Chinh không chịu đựng nổi mở mắt ra, Dạ Tiểu Vũ đã quay người lại đối diện với hắn, đôi môi anh đào hơi hơi hé mở, hương thơm như lan như ngọc nhẹ nhàng vờn quanh hắn. Đôi mắt của cô tựa như lưu ly trong suốt in lên hình bóng của hắn, mơ màng mang theo hơi nước.
Em... Vũ Chinh giật mình nhìn giọt nước mắt rơi xuống trên má cô, bối rối lấy một ngón tay đỡ lấy nó. Tại sao lại khóc?
Dạ Tiểu Vũ ngẩn ngơ nghe câu hỏi ngu ngốc của Vũ Chinh. Cô cười khẽ một tiếng. Vì sao lại không được khóc chứ?
Vũ Chinh run lên, ôm chặt lấy Dạ Tiểu Vũ vào lòng, một khắc đó, hắn giống như nhìn thấy cô gái này, chìm vào trong bóng đêm vô tận. Hắn có chút ngốc nghếch chạm lên đôi môi cô, cảm nhận được sự ấm áp của nó khiến tim hắn muốn ngừng đập.
Tôi... Giọng của Vũ Chinh khàn khàn. Tôi...
Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không có ý định đợi tên này nói xong, cơ thể tựa như rắn nước cuốn lấy hắn, chỉ trong phút chốc tiểu Chinh Chinh đã dựng nên một chiếc lều nhỏ :v
Trong khi lửa tình cháy hừng hực, ở một nơi khác...
Đại ca! Bọn em đã chuẩn bị xong! Mặt sẹo nói. Hai phút nữa sẽ tổng tiến công tàu phi thuyền kia!
Đại ca: Tốt! Nghe nói phi thuyền đợt này có mấy thứ đồ tốt, sau khi xong việc đủ cho anh em ta ăn cả năm!
Đại ca uy vũ!!!
Một toán cướp vũ trụ gà mờ lại gần...
Ah... Dạ Tiểu Vũ ôm lấy đầu của Vũ Chinh, ngón tay lồng vào tóc hắn. Tóc của Vũ Chinh, có một mùi hương nhè nhẹ của vùng đồng nội. Dạ Tiểu Vũ ngẩn ngơ nghĩ. Giống như mùi hương trên tóc của Cố Thần.
Cố Thần, người anh trai ngu ngốc kia, bây giờ anh như thế nào rồi?
A! Giống như nhận ra Dạ Tiểu Vũ thất thần, Vũ Chinh cắn lên bụng của cô, khiến cho cô phải yêu kiều mà rên rỉ.
Em, đến lúc này mà vẫn có thể nghĩ vớ vẩn cho được! Vũ Chinh nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên cổ Dạ Tiểu Vũ, bực mình cười nhẹ một tiếng.
Hưm ~ Dạ Tiểu Vũ cong mình đón nhận vật to lớn dưới thân, hàm răng trắng nõn cắn vào nhau, mơ màng rên rỉ một tiếng. Đôi má hồng đào ửng đỏ. A~ ah...
Vũ Chinh nhẹ nhàng luật động, một tay lại vén tóc của cô, ngắm nhìn đôi mắt đang mơ màng một vẻ hưởng thụ kia. Trong đôi mắt của cô lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh của hắn mà thôi, đúng không?
Em... có thể yêu tôi hay không?
Ầm!!! Một tiếng nổ khiến mọi thứ đảo lộn, cũng cắt ngang câu hỏi của Vũ Chinh. Một dấu tức giận to đùng xuất hiện trên đầu nam nhân.
Các anh em! Xông lên! Đàn ông giết đàn bà hiếp!!! Mặt sẹo hét lên.
Xông lên!
Xông lên!
Đại ca đi ngang qua một căn phòng có cánh cửa trang hoàng lộng lẫy. Ô, nơi này xinh đẹp như vậy thì hẳn là có không ít thứ tốt đi!
Cạch.
Cánh cửa mở ra, theo sau là một quả cầu lửa, đem vị đại ca ngu ngốc này thiêu trụi.
Vũ Chinh ôm lấy Dạ Tiểu Vũ đang cuốn mình kín mít trong tấm mền, sắc mặt giận dữ bước ra ngoài. Từng đợt sóng lửa hội tụ xung quanh hắn, điên cuồng công kích toán cướp vũ trụ.
Á!!! Đại ca bị hắn giết rồi! Trả thù cho đại ca!!!
Chạy nhanh lên! Hắn có dị năng! Hắn có hỏa hệ... Á!!!
Lửa cháy thiêu rụi tất cả.
Dạ Tiểu Vũ nhìn khuôn mặt đen ngòm của Vũ Chinh, nhịn không được khúc khích che miệng cười.
Đêm nay, là một đêm rất đẹp...
/193
|