Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích
Chương 65 - Đến Một Tên Giết Một Tên (H)
/193
|
Dạ Tiểu Vũ rùng mình. Khỉ thật! Một phút tức giận là xổ ra tất tần tật!
Anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu! Dạ Tiểu Vũ trốn tránh tầm mắt của Vũ Chinh, cố gắng làm ra một biểu tình thật vô tội.
Liếc nhìn cái động tác nhỏ của cô, Vũ Chinh không nói gì hết, chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu của hắn trên môi cô. Cơ thể Dạ Tiểu Vũ lại rùng mình run rẩy hết cả lên, một luồng hơi lạnh xông lên từ dưới gan bàn chân thẳng lên sống lưng.
Ánh mắt của Vũ Chinh nhìn cô, đáng sợ quá a QAQ
Anh... Dạ Tiểu Vũ méo xệch đánh lên ngực của Vũ Chinh một cái, xoay người muốn trốn đi ra ngoài.
Em có tin không? Chỉ cần em bước ra khỏi đây, tôi sẽ đem tất cả đều giết chết? Cả tôi lẫn em? Vũ Chinh cười khẩy một tiếng, nhàn nhã nhìn Dạ Tiểu Vũ. Mặc dù hắn hiện tại không thể di chuyển, thế nhưng phóng thích vài cái đại dị năng đem nơi này phá hủy, cũng không đến mức quá khó khăn!
Dạ Tiểu Vũ cứng người, sắc mặt ủ dột quay lại ghế ngồi.
Chết tiệt mày thật ngu ngốc! Tự mình mở cửa chuồng thả ra con dã thú, bây giờ thì chịu đủ rồi!
Không khí trong căn phòng thật quái dị...
Nữ tham mưu trưởng đang một bộ bảo mẫu cần mẫn chăm sóc cho đám quân nhân tay lớn hơn óc ngoài bụp nhau thì cái gì cũng không biết này, thở dài một tiếng nhìn lên trên gác.
Sao Dạ thư kí ở trên đó lâu vậy ta? Hay là! Nguyên soái xảy ra vấn đề gì? Vết thương tái phát?
Để tôi lên gác xem một chút! Nữ tham mưu sắc mặt tái mét vô cùng lo lắng lao lên trên tầng 2, hai vị quân nhân khác nghe vậy cũng lo lắng lao lên.
Cả 3 người chưa kịp mở cửa tiến vào, một luồng uy áp kinh khủng dường như đang up hiếp họ, mở cửa là chúng mày chết chắc! .
Nữ tham mưu kì quái di một tiếng, sau đó âm thanh ướt át truyền ra trong phòng khiến cô im bặt.
Tí... tách...
Đừng... đừng nhấn nữa mà... em chịu không nổi... tha cho em đi... để em xuống đi mà....
Hửm? Nếu như vậy thì nói ra chính xác đi? Bao nhiêu tên? Bang một tiếng, giống như tiếng bàn tay vỗ vào thớ thịt vô cùng gợi cảm.
A... hức... em không nhớ... thật sự... bao nhiêu a? A....... để em xuống...
Bang! Bang! Bang! Lại liên tiếp ba tiếng vỗ. Tiếng rên rỉ mĩ miều của nữ nhân tựa như tiểu miêu đang nỉ non khóc, vô tận mị ý phát ra.
A... Nữ tham mưu đến bây giờ mới phản ứng lại, hạ thân run rẩy đã ướt một mảnh, trong mắt là mù mịt hơi nước, gò má đỏ ửng lên vô cùng mê hồn. Cô mắng thầm một tiếng, Nguyên soái chết tiệt vừa thoát khỏi bàn tay tử thần mà đã làm đủ mọi hoạt động người lớn rồi!
Ha... Ha... Tiếng thở dốc cũng truyền đến từ đằng sau, rất nhiều...
Nữ tham mưu run rẩy nhìn về phía sau, một đám nam quân nhân tựa như dã thú nhìn chằm chằm...
A~ Chết tiệt!
Vũ Chinh vừa lòng nghe thấy tiếng gào rú phía dưới phòng chính, ánh mắt lại đặt trở về nữ nhân của mình.
Ha ha, khung cảnh thật đẹp.
Nữ quân nhân nóng bỏng khoác trên mình bộ quân phục tràn ngập khí tức cấm dục cùng dụ hoặc, bây giờ lại chỉ có thể rên rỉ nhún nhảy trên thân thể nam nhân, ánh mắt mơ màng bị ném vào bể dục không thể thoát ra.
Tên của bọn hắn? Nói ra đi rồi tôi sẽ cho em đi xuống... Hoặc nếu không? Thì cứ giữ tư thế này đến khi tôi chán, hửm? Vũ Chinh ác liệt cười một tiếng, lại Chát một tiếng vào bờ mông đầy đặn của cô khiến nó đỏ hồng tựa như quả anh đào no chín.
A.... tên... tên... A~ Trịnh... Trịnh Công........ Lục Lãnh... Lãnh.... Tần? Tần .... Đông? A hức..... Dạ Tiểu Vũ bị cây cột phía dưới khiến cho nấc lên, vùng bụng lộ rõ cự vật dữ tợn đang chiếm lĩnh. Cô bị Vũ Chinh nắm lấy eo nhỏ, dùng lực đi sâu vào.
Tiếng giao hợp khiến cho người ta phải mặt đỏ tim đập!
Ha ha, có về còn không ít hả! Sắc mặt Vũ Chinh xanh mét. Hắn tựa như có chút không thể khống chế, cắn thẳng vào đỉnh núi đỏ hồng, Dạ Tiểu Vũ run rẩy hét lên, sau đó cả hai cùng nhau...
Vũ Chinh tiếp lấy mĩ nhân vào lòng, vừa ý nhìn cô vì quá mệt mỏi mà thiếp đi, hạ thân hai người vẫn dính chặt vào nhau. Hắn không có ý định tha cho cô dễ dàng như vậy a...
Hai tên hai ba tên thì cũng đều thế thôi... Đến một tên giết một tên! Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nam nhân, ánh lên ánh sáng dữ tợn!
Lúc này ở dưới nhà... 1 nữ quân nhân đang khổ sở chống chịu một đám dã thú mất đi lí trí, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi rớt.
Mỗi bàn tay một cái.
Mỗi bàn chân một cái.
3 cái lỗ mỗi cái chăm sóc một tên.
Bầu ngực gợi cảm cũng bị hai tên biến thái chăm sóc!
Cả cơ thể nữ tham mưu xụi lơ chỉ có thể mặc bọn họ dày xéo.
A... Nguyên soái!!! Ngài quá ác độc!!! Nữ tham mưu mở miệng gào lên, từng dòng sữa đặc nguyên chất thi nhau trào ra.
Nguyền rủa ngài... mãi mãi không bao giờ có thể độc chiếm nữ nhân của ngài!!!!!!!
===
Hắc hắc... cả chương chả có gì ngoài xịt =.=
Anh đang nói cái gì vậy? Em không hiểu! Dạ Tiểu Vũ trốn tránh tầm mắt của Vũ Chinh, cố gắng làm ra một biểu tình thật vô tội.
Liếc nhìn cái động tác nhỏ của cô, Vũ Chinh không nói gì hết, chiếc lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu của hắn trên môi cô. Cơ thể Dạ Tiểu Vũ lại rùng mình run rẩy hết cả lên, một luồng hơi lạnh xông lên từ dưới gan bàn chân thẳng lên sống lưng.
Ánh mắt của Vũ Chinh nhìn cô, đáng sợ quá a QAQ
Anh... Dạ Tiểu Vũ méo xệch đánh lên ngực của Vũ Chinh một cái, xoay người muốn trốn đi ra ngoài.
Em có tin không? Chỉ cần em bước ra khỏi đây, tôi sẽ đem tất cả đều giết chết? Cả tôi lẫn em? Vũ Chinh cười khẩy một tiếng, nhàn nhã nhìn Dạ Tiểu Vũ. Mặc dù hắn hiện tại không thể di chuyển, thế nhưng phóng thích vài cái đại dị năng đem nơi này phá hủy, cũng không đến mức quá khó khăn!
Dạ Tiểu Vũ cứng người, sắc mặt ủ dột quay lại ghế ngồi.
Chết tiệt mày thật ngu ngốc! Tự mình mở cửa chuồng thả ra con dã thú, bây giờ thì chịu đủ rồi!
Không khí trong căn phòng thật quái dị...
Nữ tham mưu trưởng đang một bộ bảo mẫu cần mẫn chăm sóc cho đám quân nhân tay lớn hơn óc ngoài bụp nhau thì cái gì cũng không biết này, thở dài một tiếng nhìn lên trên gác.
Sao Dạ thư kí ở trên đó lâu vậy ta? Hay là! Nguyên soái xảy ra vấn đề gì? Vết thương tái phát?
Để tôi lên gác xem một chút! Nữ tham mưu sắc mặt tái mét vô cùng lo lắng lao lên trên tầng 2, hai vị quân nhân khác nghe vậy cũng lo lắng lao lên.
Cả 3 người chưa kịp mở cửa tiến vào, một luồng uy áp kinh khủng dường như đang up hiếp họ, mở cửa là chúng mày chết chắc! .
Nữ tham mưu kì quái di một tiếng, sau đó âm thanh ướt át truyền ra trong phòng khiến cô im bặt.
Tí... tách...
Đừng... đừng nhấn nữa mà... em chịu không nổi... tha cho em đi... để em xuống đi mà....
Hửm? Nếu như vậy thì nói ra chính xác đi? Bao nhiêu tên? Bang một tiếng, giống như tiếng bàn tay vỗ vào thớ thịt vô cùng gợi cảm.
A... hức... em không nhớ... thật sự... bao nhiêu a? A....... để em xuống...
Bang! Bang! Bang! Lại liên tiếp ba tiếng vỗ. Tiếng rên rỉ mĩ miều của nữ nhân tựa như tiểu miêu đang nỉ non khóc, vô tận mị ý phát ra.
A... Nữ tham mưu đến bây giờ mới phản ứng lại, hạ thân run rẩy đã ướt một mảnh, trong mắt là mù mịt hơi nước, gò má đỏ ửng lên vô cùng mê hồn. Cô mắng thầm một tiếng, Nguyên soái chết tiệt vừa thoát khỏi bàn tay tử thần mà đã làm đủ mọi hoạt động người lớn rồi!
Ha... Ha... Tiếng thở dốc cũng truyền đến từ đằng sau, rất nhiều...
Nữ tham mưu run rẩy nhìn về phía sau, một đám nam quân nhân tựa như dã thú nhìn chằm chằm...
A~ Chết tiệt!
Vũ Chinh vừa lòng nghe thấy tiếng gào rú phía dưới phòng chính, ánh mắt lại đặt trở về nữ nhân của mình.
Ha ha, khung cảnh thật đẹp.
Nữ quân nhân nóng bỏng khoác trên mình bộ quân phục tràn ngập khí tức cấm dục cùng dụ hoặc, bây giờ lại chỉ có thể rên rỉ nhún nhảy trên thân thể nam nhân, ánh mắt mơ màng bị ném vào bể dục không thể thoát ra.
Tên của bọn hắn? Nói ra đi rồi tôi sẽ cho em đi xuống... Hoặc nếu không? Thì cứ giữ tư thế này đến khi tôi chán, hửm? Vũ Chinh ác liệt cười một tiếng, lại Chát một tiếng vào bờ mông đầy đặn của cô khiến nó đỏ hồng tựa như quả anh đào no chín.
A.... tên... tên... A~ Trịnh... Trịnh Công........ Lục Lãnh... Lãnh.... Tần? Tần .... Đông? A hức..... Dạ Tiểu Vũ bị cây cột phía dưới khiến cho nấc lên, vùng bụng lộ rõ cự vật dữ tợn đang chiếm lĩnh. Cô bị Vũ Chinh nắm lấy eo nhỏ, dùng lực đi sâu vào.
Tiếng giao hợp khiến cho người ta phải mặt đỏ tim đập!
Ha ha, có về còn không ít hả! Sắc mặt Vũ Chinh xanh mét. Hắn tựa như có chút không thể khống chế, cắn thẳng vào đỉnh núi đỏ hồng, Dạ Tiểu Vũ run rẩy hét lên, sau đó cả hai cùng nhau...
Vũ Chinh tiếp lấy mĩ nhân vào lòng, vừa ý nhìn cô vì quá mệt mỏi mà thiếp đi, hạ thân hai người vẫn dính chặt vào nhau. Hắn không có ý định tha cho cô dễ dàng như vậy a...
Hai tên hai ba tên thì cũng đều thế thôi... Đến một tên giết một tên! Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt nam nhân, ánh lên ánh sáng dữ tợn!
Lúc này ở dưới nhà... 1 nữ quân nhân đang khổ sở chống chịu một đám dã thú mất đi lí trí, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi rớt.
Mỗi bàn tay một cái.
Mỗi bàn chân một cái.
3 cái lỗ mỗi cái chăm sóc một tên.
Bầu ngực gợi cảm cũng bị hai tên biến thái chăm sóc!
Cả cơ thể nữ tham mưu xụi lơ chỉ có thể mặc bọn họ dày xéo.
A... Nguyên soái!!! Ngài quá ác độc!!! Nữ tham mưu mở miệng gào lên, từng dòng sữa đặc nguyên chất thi nhau trào ra.
Nguyền rủa ngài... mãi mãi không bao giờ có thể độc chiếm nữ nhân của ngài!!!!!!!
===
Hắc hắc... cả chương chả có gì ngoài xịt =.=
/193
|