Dạ Tiểu Vũ nhìn nam quân nhân bị giải đi, mở miệng nói: Ngươi ở bên cạnh Vũ Chinh đã 10 năm rồi, đừng nói với ta là 10 năm nay ngươi đều là một tên 007 ha.
Nam quân nhân dừng lại bước chân, những hình ảnh năm xưa quay cuồng trong đầu hắn, có nhiệt huyết, có máu tươi, cũng có những giọt nước mắt hạnh phúc, rồi chuyển cảnh, là hình ảnh người vợ của hắn tê tâm liệt phế mà khóc, lang thang trên từng con phố tìm kiếm con gái, cho đến khi, con gái của hắn được đưa về, ánh mắt tan vỡ trống rỗng, cơ thể không một chỗ nào lành lặn, cùng với tiếng nấc nghẹn ngào của vợ hắn.
Ha ha... Hắn thê lương cười một tiếng, cúi gầm mặt xuống trước những ánh nhìn như mũi dao của những người đồng đội, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hắn.
Mọi người nhìn người đồng đội đã 10 năm cùng nhau trải qua bao điều, nay lại lừa dối hãm hại người Nguyên soái mà ai cũng kính trọng vô cùng, một cảm giác thê lương dâng lên trong mắt mỗi người.
Rốt cuộc, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Cộp. Dạ Tiểu Vũ ném một cuốn sổ xuống bàn. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ vào việc chính.
Chuyển biến quá nhanh khiến mọi người bàng hoàng nhìn về phía cô.
Bây giờ, thì nghe thật rõ những lời tôi nói đây...
...
Ở một trại tập trung của quân Cách mạng.
Một cô gái nhỏ bé ăn mạch rách rưới ôm theo một nam nhân tiến đến trước cổng, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Một người đàn ông tò mò tiến lại, đứng trước mặt hai người.
Cô gái giật mình nhìn lên hắn, khuôn mặt bị tàn phá nặng nề khiến người ta phải xuýt xoa. Khuôn mặt của cô ta, một vết bỏng kéo dài từ trên mí mắt xuống dưới cổ, vô cùng sáu xí và dữ tợn. Đồng thời nam nhân mà cô ta ôm trên tay cũng một dạng tàn tật không thể di chuyển.
Ngài... làm ơn... có thể cho chúng tôi một chút thức ăn được không? Anh của tôi đã hơn 3 ngày không tìm được thực phẩm sạch... Cô gái nức nở nói, sự thương cảm trào lên trong lòng mọi người.
Chiến tranh giữa quân Cách mạng và chính quyền cũ vẫn còn đang tàn phá Mộc tinh, thực phẩm và nước sạch dần trở nên khan hiếm, đồng thời hàng loạt hệ lụy sinh ra khiến cho trị an của Mộc tinh trở nên hỗn loạn.
Những hình ảnh bi thương này vẫn luôn diễn ra thường ngày ở Mộc tinh, khiến cho lòng người sinh ra một cỗ cảm xúc phiền muộn và tội lỗi không thể nào xóa bỏ.
Một số quân Cách mạng nhanh chóng tiến đến đem hai người vào một căn phòng, đồng thời cũng mang theo thức ăn và nước sạch giao cho cô gái, bảo cô không cần quá tiết kiệm, chăm sóc anh trai cho tốt.
Cô gái rối rít cảm ơn nhìn hai người rời đi, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Ha... Quá dễ dàng. Dạ Tiểu Vũ đắc ý cười, lột ra miếng da giả trên mặt, lấy ra một chiếc khăn ướt lau đi mấy vết sẹo lồi dữ tợn trên mặt Vũ Chinh.
Em rất thông minh. Vũ Chinh sủng nịch cười khẽ một tiếng, xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Tiểu Vũ. Ừ, khuôn mặt này quá xinh đẹp, che dấu đi một chút mới tốt, sẽ không ai đánh chủ ý lên nó.
Cô ha hả cười một tiếng, vội vàng lấy ra máy móc đo các chỉ số trên cơ thể Vũ Chinh, xác nhận hắn khoe mạnh mới thở phào cất đi máy móc. Vuốt ve hai cái chân, trong mắt Dạ Tiểu Vũ thoáng qua một vẻ bi thương.
Thế giới này nếu thực sự tồn tại phép màu, cô sẽ hung hăng tóm lấy nó, đem đến cho nam nhân ngu ngốc này.
Khoan đã... phép màu?
Trước mắt Dạ Tiểu Vũ hiện ra một đôi mắt màu trắng trong suốt mà sâu thẳm. Cô bé ấy mỉm cười nhìn vết thương trên tay cô bị trầy da khi luyện tập, đôi môi xinh đẹp khẽ động, ánh sáng thành khiết xuất hiện từ đôi môi cô bé, tiến đến tiếp xúc da thịt cô, chỉ vài giây sau, vết thương đã hoàn toàn biến mất đi.
- Nếu sau này gặp phải điều gỉ khó khăn, hãy gọi tên Thiên Nhi. -
Thiên Nhi... Ánh mắt cô tối lại, đôi môi tỉ mẩn khẽ động. Nhớ lại, khi đó cô còn vô tri bỏ qua sự kì lạ trên người con bé, bây giờ mới thấy, con bé đó hoàn toàn không hề đơn giản một chút nào.
Chỉ cần tìm được nó, Vũ Chinh sẽ...
...
Authur Lam, ông ta bảo rằng chỉ cần tìm được Đọa Thiên Sứ là có thể hồi sinh Tam nhi phải không? Lam Thần nhìn về phái Authur Lam, ánh mắt cuồng dã mang theo hưng phấn. Nếu vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ra con bé đó là xong cơ mà, tại sao lại phải chôn chân ở đây? Quá tốn thời gian!
Vamp Jin vắt vẻo treo trên chiếc đèn trần, khinh bỉ nhìn tên cơ bắp họ Lam phía dưới.
Vượt qua thông đạo không gian đến thế giới này chúng ta đã bị đánh hạ lực lượng xuống thành SS cấp, một khi bước ra khỏi Mộc tinh, thì sẽ giảm xuống một cấp nữa thành S cấp! Ngươi nghĩ chỉ với từng đó lực lượng là có thể đem thế giới này lật tung lên để tìm người hay sao?
Authur Lam nhấp một chén trà, ánh sáng quang minh khoác lên trên hắn một vẻ đẹp của thiên sứ, lại che khuất một bên khuôn mặt hắn vào bóng tối.
Chúng ta sẽ không thể nào rời khỏi Mộc tinh trong lúc này, cho đến khi chúng ta có thẻ tìm ra lỗ hồng trong quy tắc của thế giới này để hồi phục lại lực lượng toàn thịnh của chúng ta. Đọa Thiên Sứ kia cũng không phải hạng dễ đối phó.
Chính vì vậy chúng ta mới cần đánh hạ lên một phe thế lực, bắt đầu là Mộc tinh, sau đó là hệ Mặt trời, sau đó sẽ là cả vũ trụ.
Khi đó Đọa Thiên Sứ, sẽ là vật nằm trong lòng bàn tay của chúng ta...
Chỉ cần tìm được cô ta, Tam nhi sẽ...
===
Đột nhiên hôm nay trạng thái thật tốt, chắc là vì thời tiết mát mẻ thêm đôi chút a ^.^
Nam quân nhân dừng lại bước chân, những hình ảnh năm xưa quay cuồng trong đầu hắn, có nhiệt huyết, có máu tươi, cũng có những giọt nước mắt hạnh phúc, rồi chuyển cảnh, là hình ảnh người vợ của hắn tê tâm liệt phế mà khóc, lang thang trên từng con phố tìm kiếm con gái, cho đến khi, con gái của hắn được đưa về, ánh mắt tan vỡ trống rỗng, cơ thể không một chỗ nào lành lặn, cùng với tiếng nấc nghẹn ngào của vợ hắn.
Ha ha... Hắn thê lương cười một tiếng, cúi gầm mặt xuống trước những ánh nhìn như mũi dao của những người đồng đội, từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hắn.
Mọi người nhìn người đồng đội đã 10 năm cùng nhau trải qua bao điều, nay lại lừa dối hãm hại người Nguyên soái mà ai cũng kính trọng vô cùng, một cảm giác thê lương dâng lên trong mắt mỗi người.
Rốt cuộc, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Cộp. Dạ Tiểu Vũ ném một cuốn sổ xuống bàn. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ vào việc chính.
Chuyển biến quá nhanh khiến mọi người bàng hoàng nhìn về phía cô.
Bây giờ, thì nghe thật rõ những lời tôi nói đây...
...
Ở một trại tập trung của quân Cách mạng.
Một cô gái nhỏ bé ăn mạch rách rưới ôm theo một nam nhân tiến đến trước cổng, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Một người đàn ông tò mò tiến lại, đứng trước mặt hai người.
Cô gái giật mình nhìn lên hắn, khuôn mặt bị tàn phá nặng nề khiến người ta phải xuýt xoa. Khuôn mặt của cô ta, một vết bỏng kéo dài từ trên mí mắt xuống dưới cổ, vô cùng sáu xí và dữ tợn. Đồng thời nam nhân mà cô ta ôm trên tay cũng một dạng tàn tật không thể di chuyển.
Ngài... làm ơn... có thể cho chúng tôi một chút thức ăn được không? Anh của tôi đã hơn 3 ngày không tìm được thực phẩm sạch... Cô gái nức nở nói, sự thương cảm trào lên trong lòng mọi người.
Chiến tranh giữa quân Cách mạng và chính quyền cũ vẫn còn đang tàn phá Mộc tinh, thực phẩm và nước sạch dần trở nên khan hiếm, đồng thời hàng loạt hệ lụy sinh ra khiến cho trị an của Mộc tinh trở nên hỗn loạn.
Những hình ảnh bi thương này vẫn luôn diễn ra thường ngày ở Mộc tinh, khiến cho lòng người sinh ra một cỗ cảm xúc phiền muộn và tội lỗi không thể nào xóa bỏ.
Một số quân Cách mạng nhanh chóng tiến đến đem hai người vào một căn phòng, đồng thời cũng mang theo thức ăn và nước sạch giao cho cô gái, bảo cô không cần quá tiết kiệm, chăm sóc anh trai cho tốt.
Cô gái rối rít cảm ơn nhìn hai người rời đi, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Ha... Quá dễ dàng. Dạ Tiểu Vũ đắc ý cười, lột ra miếng da giả trên mặt, lấy ra một chiếc khăn ướt lau đi mấy vết sẹo lồi dữ tợn trên mặt Vũ Chinh.
Em rất thông minh. Vũ Chinh sủng nịch cười khẽ một tiếng, xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của Dạ Tiểu Vũ. Ừ, khuôn mặt này quá xinh đẹp, che dấu đi một chút mới tốt, sẽ không ai đánh chủ ý lên nó.
Cô ha hả cười một tiếng, vội vàng lấy ra máy móc đo các chỉ số trên cơ thể Vũ Chinh, xác nhận hắn khoe mạnh mới thở phào cất đi máy móc. Vuốt ve hai cái chân, trong mắt Dạ Tiểu Vũ thoáng qua một vẻ bi thương.
Thế giới này nếu thực sự tồn tại phép màu, cô sẽ hung hăng tóm lấy nó, đem đến cho nam nhân ngu ngốc này.
Khoan đã... phép màu?
Trước mắt Dạ Tiểu Vũ hiện ra một đôi mắt màu trắng trong suốt mà sâu thẳm. Cô bé ấy mỉm cười nhìn vết thương trên tay cô bị trầy da khi luyện tập, đôi môi xinh đẹp khẽ động, ánh sáng thành khiết xuất hiện từ đôi môi cô bé, tiến đến tiếp xúc da thịt cô, chỉ vài giây sau, vết thương đã hoàn toàn biến mất đi.
- Nếu sau này gặp phải điều gỉ khó khăn, hãy gọi tên Thiên Nhi. -
Thiên Nhi... Ánh mắt cô tối lại, đôi môi tỉ mẩn khẽ động. Nhớ lại, khi đó cô còn vô tri bỏ qua sự kì lạ trên người con bé, bây giờ mới thấy, con bé đó hoàn toàn không hề đơn giản một chút nào.
Chỉ cần tìm được nó, Vũ Chinh sẽ...
...
Authur Lam, ông ta bảo rằng chỉ cần tìm được Đọa Thiên Sứ là có thể hồi sinh Tam nhi phải không? Lam Thần nhìn về phái Authur Lam, ánh mắt cuồng dã mang theo hưng phấn. Nếu vậy thì chúng ta chỉ cần tìm ra con bé đó là xong cơ mà, tại sao lại phải chôn chân ở đây? Quá tốn thời gian!
Vamp Jin vắt vẻo treo trên chiếc đèn trần, khinh bỉ nhìn tên cơ bắp họ Lam phía dưới.
Vượt qua thông đạo không gian đến thế giới này chúng ta đã bị đánh hạ lực lượng xuống thành SS cấp, một khi bước ra khỏi Mộc tinh, thì sẽ giảm xuống một cấp nữa thành S cấp! Ngươi nghĩ chỉ với từng đó lực lượng là có thể đem thế giới này lật tung lên để tìm người hay sao?
Authur Lam nhấp một chén trà, ánh sáng quang minh khoác lên trên hắn một vẻ đẹp của thiên sứ, lại che khuất một bên khuôn mặt hắn vào bóng tối.
Chúng ta sẽ không thể nào rời khỏi Mộc tinh trong lúc này, cho đến khi chúng ta có thẻ tìm ra lỗ hồng trong quy tắc của thế giới này để hồi phục lại lực lượng toàn thịnh của chúng ta. Đọa Thiên Sứ kia cũng không phải hạng dễ đối phó.
Chính vì vậy chúng ta mới cần đánh hạ lên một phe thế lực, bắt đầu là Mộc tinh, sau đó là hệ Mặt trời, sau đó sẽ là cả vũ trụ.
Khi đó Đọa Thiên Sứ, sẽ là vật nằm trong lòng bàn tay của chúng ta...
Chỉ cần tìm được cô ta, Tam nhi sẽ...
===
Đột nhiên hôm nay trạng thái thật tốt, chắc là vì thời tiết mát mẻ thêm đôi chút a ^.^
/193
|