Sau bữa cơm xong xuôi, Hoàng phụ mẹ dọn dẹp một ít, trong lòng suy tính xem nên lựa lời nói với mẹ về việc thầy Long kêu mình trở lại như thế nào.
Sao ngây người ra thế con?
A... Dạ không ạ.
Hoàng giật mình, tay tiếp tục cầm giẻ lau chùi bàn ăn. Bà Châu cũng không nói gì, chăm chú vào việc dọn bát đũa.
Căn nhà này, bình thường rất buồn chán.
Lúc còn bé, hai mẹ con ở với nhau, khi lớn rồi Hoàng đi lên thành phố học, chỉ còn bà Châu lủi thủi một mình, thi thoảng có mấy bà hàng xóm sang chơi.
Mẹ này...
Sao thế?
Thầy Long hồi nãy có gọi cho con, kêu là con ra ngoài đấy học tiếp, con nghĩ hai ba ngày nữa con sẽ đi.
Sao nhanh quá. Con về chưa được bao lâu mà đã phải đi rồi. Lần này nghỉ hè, chẳng được mấy chốc, gặp bao nhiêu chuyện, mẹ con ta không gần gũi nói chuyện với nhau được nhiều.
Vâng. Nhưng biết làm sao được...
Hoàng cụp mi mắt xuống, cậu không phải là không muốn ở lại đây lâu với mẹ, mà là do...
Ừ, thật sự là không biết đối diện với mọi thứ như thế nào nữa.
Hoàng bước lên phòng, tay cầm điện thoại tính gọi cho Mai thông báo về việc hai ngày nữa mình sẽ đi.
Mày điên à? Sao đi sớm thế?
Cái Mai hét lên trong điện thoại. Hoàng nghiêng đầu ra xa để tránh tổn thương tai.
Điên cái gì mà điên.
Cậu nhăn mặt lại.
Vậy chiều anh em tụ họp với nhau lần cuối đi. Con Nga với thằng Đức đầu tuần sau cũng đi rồi.
Ừm, quyết thế đi.
Hoàng tắt máy, ném điện thoại sang một bên, trong đầu suy tính gì không rõ, hai mắt xa xăm nhìn ra phía ban công ngoài cửa sổ.
Cậu đến quán cà phê quen thuộc, phát hiện ra chính mình đến muộn từ bao giờ, tay gãi đầu, cười ái ngại.
Ha ha, tao lại tới hơi trễ.
Không sao không sao. Ngồi xuống đi.
Thành xua xua tay, kéo ghế ra đưa cho Hoàng.
Nay đông đủ phết nhờ.
Đức ngồi nhìn quanh một lượt, phát hiện ra điều gì bất ngờ, miệng buột lên câu nói, hẳn là không cố ý.
Mọi người chĩa thẳng ánh mắt khó hiểu nhìn Đức. Riêng Hoàng thì đứng đơ ra hẳn, chiếc ghế đang chuẩn bị kéo lại để ngồi còn chưa tới.
Sai rồi. Đông đủ thế nào được chứ....
Thiếu Khanh...
Còn cả...
Tuấn nữa...
Bầu không khí quỷ dị chen lấn trong từng hơi thở của mỗi người, nhận thấy không thể tiếp tục, Nga vội cứu vãn tình hình.
Mau ngồi xuống đi Hoàng. Sao đơ ra đấy?
Hoàng ngượng nghịu kéo ghế.
Ừm...
Cậu gật đầu, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.
Người yêu mày đâu Mai?
Cậu quay đầu lại hỏi.
Sao ngây người ra thế con?
A... Dạ không ạ.
Hoàng giật mình, tay tiếp tục cầm giẻ lau chùi bàn ăn. Bà Châu cũng không nói gì, chăm chú vào việc dọn bát đũa.
Căn nhà này, bình thường rất buồn chán.
Lúc còn bé, hai mẹ con ở với nhau, khi lớn rồi Hoàng đi lên thành phố học, chỉ còn bà Châu lủi thủi một mình, thi thoảng có mấy bà hàng xóm sang chơi.
Mẹ này...
Sao thế?
Thầy Long hồi nãy có gọi cho con, kêu là con ra ngoài đấy học tiếp, con nghĩ hai ba ngày nữa con sẽ đi.
Sao nhanh quá. Con về chưa được bao lâu mà đã phải đi rồi. Lần này nghỉ hè, chẳng được mấy chốc, gặp bao nhiêu chuyện, mẹ con ta không gần gũi nói chuyện với nhau được nhiều.
Vâng. Nhưng biết làm sao được...
Hoàng cụp mi mắt xuống, cậu không phải là không muốn ở lại đây lâu với mẹ, mà là do...
Ừ, thật sự là không biết đối diện với mọi thứ như thế nào nữa.
Hoàng bước lên phòng, tay cầm điện thoại tính gọi cho Mai thông báo về việc hai ngày nữa mình sẽ đi.
Mày điên à? Sao đi sớm thế?
Cái Mai hét lên trong điện thoại. Hoàng nghiêng đầu ra xa để tránh tổn thương tai.
Điên cái gì mà điên.
Cậu nhăn mặt lại.
Vậy chiều anh em tụ họp với nhau lần cuối đi. Con Nga với thằng Đức đầu tuần sau cũng đi rồi.
Ừm, quyết thế đi.
Hoàng tắt máy, ném điện thoại sang một bên, trong đầu suy tính gì không rõ, hai mắt xa xăm nhìn ra phía ban công ngoài cửa sổ.
Cậu đến quán cà phê quen thuộc, phát hiện ra chính mình đến muộn từ bao giờ, tay gãi đầu, cười ái ngại.
Ha ha, tao lại tới hơi trễ.
Không sao không sao. Ngồi xuống đi.
Thành xua xua tay, kéo ghế ra đưa cho Hoàng.
Nay đông đủ phết nhờ.
Đức ngồi nhìn quanh một lượt, phát hiện ra điều gì bất ngờ, miệng buột lên câu nói, hẳn là không cố ý.
Mọi người chĩa thẳng ánh mắt khó hiểu nhìn Đức. Riêng Hoàng thì đứng đơ ra hẳn, chiếc ghế đang chuẩn bị kéo lại để ngồi còn chưa tới.
Sai rồi. Đông đủ thế nào được chứ....
Thiếu Khanh...
Còn cả...
Tuấn nữa...
Bầu không khí quỷ dị chen lấn trong từng hơi thở của mỗi người, nhận thấy không thể tiếp tục, Nga vội cứu vãn tình hình.
Mau ngồi xuống đi Hoàng. Sao đơ ra đấy?
Hoàng ngượng nghịu kéo ghế.
Ừm...
Cậu gật đầu, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.
Người yêu mày đâu Mai?
Cậu quay đầu lại hỏi.
/387
|