Sao lại cấm, có chuyện gì à?
Mai gặng hỏi Nhung, con bé cười trừ.
Cái đấy em cũng không biết làm sao nữa. Dạo trước em ở khu trọ cũ, an ninh không tốt nên muốn chuyển trọ. Mẹ em ban đầu cũng ủng hộ. Cho tới khi em bảo với mẹ em chuyển tới khu này, mẹ em tự nhiên cáu gắt với em, bắt em chuyển trọ ngay lập tức. Em đành chịu mà trốn mẹ sang đây ở thôi. Tiền cọc cũng đã đóng đầy đủ rồi, không ở thì mất hết.
Mai cầm tay Nhung, mặt cũng khó hiểu.
Dì tính cách xưa nay hay như vậy, chị biết rồi. Để chị về nhà bảo mẹ nói chuyện với dì xem sao.
Vâng. Em cảm ơn chị Mai.
Mấy ngày này hay em về nhà ngoại ở đi. Khi nào ổn định rồi ta tìm nơi khác.
Không được, mẹ em mà biết em ở bên ngoại thì sẽ biết hết chuyện mất.
Mai gật đầu, bà ngoại nhà hai người cách đây cũng chẳng xa xôi mấy. Huống gì trước kia, cô nhớ nhà Nhung cũng ở trên đất này, gia đình có năm người nhưng không hoà thuận mấy, biết bao mâu thuẫn đành bỏ về quê sinh sống.
Hai người cùng phòng với Mai cũng ngồi bên cạnh. Hoàng để ý thấy một cô có gương mặt khá quen, trong lúc Mai và Nhung đang nói chuyện, môi cứ mấp máy thứ gì rồi lại thôi, bị cô còn lại thúc một cái khuỷu tay vào người ngăn lại.
Biết chuyện gì à?
Hoàng chờ tới khi Mai và Nhung nói chuyện gần xong, thở một hơi thật sâu, quay lại cười với hai cô gái kia.
Anh nhờ hai em một chút nhé?
Dạ? Hai đứa em ạ?
Hai cô ngơ ngác chỉ tay vào mình, khuôn mặt háo hức. Trong đầu Hoàng tính toán cặn kẽ, nếu giờ lôi cả hai cô ra ngoài thì có lẽ không ổn cho lắm.
Anh chỉ chỉ vào cô gái mấp máy môi kia, nhếch môi với cô còn lại.
Một cô vui vẻ chạy ra cửa. Một cô mặt ỉu xìu ngồi lại.
Dù có làm sao thì bệnh mê trai vẫn mãi di căn vào người.
Hoàng lắc đầu cảm thán, bản thân lại khinh bỉ những hành động vừa rồi của chính mình.
Thật tởm. Thật ghê gớm.
Hoàng đi đâu đấy?
Đi ra ngoài không biết đường nên nhờ em ấy chỉ dẫn.
Đi đâu? Mau lên rồi quay lại đây nhé.
Biết rồi.
Hoàng vẫy tay, sau đó cậu và cô gái kia bước ra đầu ngõ.
Anh Hoàng kêu em có chuyện gì ạ? Anh tính đi đâu em dẫn đi.
Sao em biết tên anh?
Hoàng ngạc nhiên. Không phải chứ. Trai đẹp dễ bị săn info thế à?
Chúng ta là người làng cả mà. Anh không nhận ra em à?
Hoàng nhìn cô gái kia, trông quen thật.
Không biết em là ai.
Mai gặng hỏi Nhung, con bé cười trừ.
Cái đấy em cũng không biết làm sao nữa. Dạo trước em ở khu trọ cũ, an ninh không tốt nên muốn chuyển trọ. Mẹ em ban đầu cũng ủng hộ. Cho tới khi em bảo với mẹ em chuyển tới khu này, mẹ em tự nhiên cáu gắt với em, bắt em chuyển trọ ngay lập tức. Em đành chịu mà trốn mẹ sang đây ở thôi. Tiền cọc cũng đã đóng đầy đủ rồi, không ở thì mất hết.
Mai cầm tay Nhung, mặt cũng khó hiểu.
Dì tính cách xưa nay hay như vậy, chị biết rồi. Để chị về nhà bảo mẹ nói chuyện với dì xem sao.
Vâng. Em cảm ơn chị Mai.
Mấy ngày này hay em về nhà ngoại ở đi. Khi nào ổn định rồi ta tìm nơi khác.
Không được, mẹ em mà biết em ở bên ngoại thì sẽ biết hết chuyện mất.
Mai gật đầu, bà ngoại nhà hai người cách đây cũng chẳng xa xôi mấy. Huống gì trước kia, cô nhớ nhà Nhung cũng ở trên đất này, gia đình có năm người nhưng không hoà thuận mấy, biết bao mâu thuẫn đành bỏ về quê sinh sống.
Hai người cùng phòng với Mai cũng ngồi bên cạnh. Hoàng để ý thấy một cô có gương mặt khá quen, trong lúc Mai và Nhung đang nói chuyện, môi cứ mấp máy thứ gì rồi lại thôi, bị cô còn lại thúc một cái khuỷu tay vào người ngăn lại.
Biết chuyện gì à?
Hoàng chờ tới khi Mai và Nhung nói chuyện gần xong, thở một hơi thật sâu, quay lại cười với hai cô gái kia.
Anh nhờ hai em một chút nhé?
Dạ? Hai đứa em ạ?
Hai cô ngơ ngác chỉ tay vào mình, khuôn mặt háo hức. Trong đầu Hoàng tính toán cặn kẽ, nếu giờ lôi cả hai cô ra ngoài thì có lẽ không ổn cho lắm.
Anh chỉ chỉ vào cô gái mấp máy môi kia, nhếch môi với cô còn lại.
Một cô vui vẻ chạy ra cửa. Một cô mặt ỉu xìu ngồi lại.
Dù có làm sao thì bệnh mê trai vẫn mãi di căn vào người.
Hoàng lắc đầu cảm thán, bản thân lại khinh bỉ những hành động vừa rồi của chính mình.
Thật tởm. Thật ghê gớm.
Hoàng đi đâu đấy?
Đi ra ngoài không biết đường nên nhờ em ấy chỉ dẫn.
Đi đâu? Mau lên rồi quay lại đây nhé.
Biết rồi.
Hoàng vẫy tay, sau đó cậu và cô gái kia bước ra đầu ngõ.
Anh Hoàng kêu em có chuyện gì ạ? Anh tính đi đâu em dẫn đi.
Sao em biết tên anh?
Hoàng ngạc nhiên. Không phải chứ. Trai đẹp dễ bị săn info thế à?
Chúng ta là người làng cả mà. Anh không nhận ra em à?
Hoàng nhìn cô gái kia, trông quen thật.
Không biết em là ai.
/387
|