Hoàng gật đầu, không khác với những gì cậu suy đoán là mấy.
Trước giờ em vẫn luôn ở bên cạnh mẹ em?
Phải... Hức.
Thằng bé cúi đầu chùi nước mắt, lại nấc nghẹn lên một cái đầy tủi hổ.
Cậu không biết nói gì với nó nữa, cứ thế đứng nhìn nó lau nước mắt, trông nó không khác gì những đứa trẻ con dương gian bình thường.
Hoàng.
Mai ngồi bên cạnh nãy giờ không thấy Hoàng giải quyết gì với Nhung, giờ thấy cậu cứ đăm chiêu một chỗ thì khẽ gọi.
Ừm.
Hoàng rất hiểu ý Mai, cắn môi đứng lên.
Đưa Nhung vào nhà được chưa?
Được rồi.
Cậu tới gần Mai, bế xốc Nhung lên, cõng vào trong phòng trọ. Mai đứng bên cạnh ú ớ.
Thế còn... Đồ đạc ngoài này?
Không sao, sáng ngày mai dọn là được. Cứ để lũ trẻ kia chơi đi.
Nói xong cậu quay đầu cõng Nhung ra khỏi bãi đất.
Mai nhìn xung quanh một khắc rồi chạy theo Hoàng.
Đợi tao với.
----
Đưa Nhung vào phòng trọ, đặt xuống giường xong, Hoàng ra bàn lấy uống một ngụm nước.
Nhung có sao không Hoàng? Không làm gì gọi nó dậy à?
Không cần.
Hoàng lắc đầu, đặt cốc sang một bên.
Giờ Nhung cũng chỉ như đang ngủ thôi. Khi nào tỉnh tự khắc dậy.
Vậy còn những đứa bé ngoài kia?
Nó trước ở đây thì giờ cũng ở đây, hồi nãy mới kêu nó lên chứ cũng không làm phiền gì chúng nó.
Mai biết mình hỏi hơi nhiều, thì không hỏi nữa, cô ngồi bên mép giường nâng chăn lên đắp cho Nhung, lắc đầu thở dài.
Đứa trẻ kia sao lại nhầm Nhung thành mẹ của nó chứ.
Suỵt.
Hoàng ra hiệu cho Mai im lặng rồi nhìn về phía cuối giường.
Mai nói đùa đấy. Em đừng khóc.
Cái... Cái gì thế?
Mai tròn mắt nhìn về hướng mà Hoàng vừa nói chuyện.
Con trai Nhung đang ở đây.
Hoàng bất lực nhìn Mai khiến cô dở khóc dở cười. Cô quay xuống nhìn vào bờ tường phía dưới.
Chị xin lỗi. Chị nhỡ miệng thôi.
Tha lỗi cho chị ấy đi.
Hoàng đi lại quệt nước mắt giúp nó.
Cô ta... Hức. Cô ta tuổi gì mà bảo đấy không phải mẹ tôi...
Nó bắt đầu mếu máo, tính làm mặt quỷ với Mai.
Là mẹ em, mẹ em đấy.
Hoàng vuốt đầu, nịnh nó mãi nó mới chịu nín. Mai nhìn mặt cậu ra hiệu.
Nó nín chưa?
Hoàng gật đầu miệng mấp máy.
Rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Tự nhiên đắc tội với mấy con ma ai mà chịu được.
Hoàng dẫn thằng bé ra bàn, bảo nó ngồi yên xuống dưới ghế, bản thân mình lại ngồi ngay đối diện.
Cậu làm gì đấy?
Nói chuyện với em.
Nói đoạn, Hoàng cười nhăn nhở, lấy tay vỗ vào chiếc ghế còn lại.
Mai, lại đây ngồi.
Không. Tôi không thích. Sao lại phải nói chuyện với cô ta?
Nó là bác em đấy.
Trước giờ em vẫn luôn ở bên cạnh mẹ em?
Phải... Hức.
Thằng bé cúi đầu chùi nước mắt, lại nấc nghẹn lên một cái đầy tủi hổ.
Cậu không biết nói gì với nó nữa, cứ thế đứng nhìn nó lau nước mắt, trông nó không khác gì những đứa trẻ con dương gian bình thường.
Hoàng.
Mai ngồi bên cạnh nãy giờ không thấy Hoàng giải quyết gì với Nhung, giờ thấy cậu cứ đăm chiêu một chỗ thì khẽ gọi.
Ừm.
Hoàng rất hiểu ý Mai, cắn môi đứng lên.
Đưa Nhung vào nhà được chưa?
Được rồi.
Cậu tới gần Mai, bế xốc Nhung lên, cõng vào trong phòng trọ. Mai đứng bên cạnh ú ớ.
Thế còn... Đồ đạc ngoài này?
Không sao, sáng ngày mai dọn là được. Cứ để lũ trẻ kia chơi đi.
Nói xong cậu quay đầu cõng Nhung ra khỏi bãi đất.
Mai nhìn xung quanh một khắc rồi chạy theo Hoàng.
Đợi tao với.
----
Đưa Nhung vào phòng trọ, đặt xuống giường xong, Hoàng ra bàn lấy uống một ngụm nước.
Nhung có sao không Hoàng? Không làm gì gọi nó dậy à?
Không cần.
Hoàng lắc đầu, đặt cốc sang một bên.
Giờ Nhung cũng chỉ như đang ngủ thôi. Khi nào tỉnh tự khắc dậy.
Vậy còn những đứa bé ngoài kia?
Nó trước ở đây thì giờ cũng ở đây, hồi nãy mới kêu nó lên chứ cũng không làm phiền gì chúng nó.
Mai biết mình hỏi hơi nhiều, thì không hỏi nữa, cô ngồi bên mép giường nâng chăn lên đắp cho Nhung, lắc đầu thở dài.
Đứa trẻ kia sao lại nhầm Nhung thành mẹ của nó chứ.
Suỵt.
Hoàng ra hiệu cho Mai im lặng rồi nhìn về phía cuối giường.
Mai nói đùa đấy. Em đừng khóc.
Cái... Cái gì thế?
Mai tròn mắt nhìn về hướng mà Hoàng vừa nói chuyện.
Con trai Nhung đang ở đây.
Hoàng bất lực nhìn Mai khiến cô dở khóc dở cười. Cô quay xuống nhìn vào bờ tường phía dưới.
Chị xin lỗi. Chị nhỡ miệng thôi.
Tha lỗi cho chị ấy đi.
Hoàng đi lại quệt nước mắt giúp nó.
Cô ta... Hức. Cô ta tuổi gì mà bảo đấy không phải mẹ tôi...
Nó bắt đầu mếu máo, tính làm mặt quỷ với Mai.
Là mẹ em, mẹ em đấy.
Hoàng vuốt đầu, nịnh nó mãi nó mới chịu nín. Mai nhìn mặt cậu ra hiệu.
Nó nín chưa?
Hoàng gật đầu miệng mấp máy.
Rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Tự nhiên đắc tội với mấy con ma ai mà chịu được.
Hoàng dẫn thằng bé ra bàn, bảo nó ngồi yên xuống dưới ghế, bản thân mình lại ngồi ngay đối diện.
Cậu làm gì đấy?
Nói chuyện với em.
Nói đoạn, Hoàng cười nhăn nhở, lấy tay vỗ vào chiếc ghế còn lại.
Mai, lại đây ngồi.
Không. Tôi không thích. Sao lại phải nói chuyện với cô ta?
Nó là bác em đấy.
/387
|