Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 306 - Chương 306

/387


Chừng nửa tiếng sau, gió bỗng nhiên dừng lại thôi không rít qua khe cửa nữa, Hoàng mới bắt đầu ngồi dậy, mở toang cửa chính.

Xung quanh đây trời vẫn nắng chang chang, cứ như cơn gió lạnh vừa qua chỉ là do ảo ảnh của hai người vậy.

Cậu đi vào trong tính kêu Nhung đứng dậy thu dọn phòng thì phát hiện con bé đã tím tái từ khi nào.

"Nhung? Nhung?"

Hoàng vội vàng chạy lại lay vai cô nhưng Nhung vẫn không có phản ứng, cô ngất lịm xuống dưới đất.

"Chết tiệt."

Hoàng gằn lên một tiếng, có vẻ như Nhung đã bị bóng đen kia trong lúc đang bị hút hết oán khí, lợi dụng sơ hở để hút dương khí của Nhung hòng có pháp lực chạy trốn.

Không bao giờ cậu để cho nó thoát. Nội trong vòng hôm nay, nhất định phải đưa nó về âm ty cho Diêm Vương xử trí.

Hoàng nhanh chóng đỡ Nhung vào bên trên giường, lấy chăn đắp rồi ra chỗ lấy nước đem khăn ướt tới lau và đắp cho mặt cô. Người Nhung bị hút dương khí suy giảm như thế này cũng giống như việc bị sốt và cúm vặt như người thường, chỉ cần xử trí qua là được.

Cậu để Nhung xong, liền chạy ra chỗ vòng thạch anh trắng kia, nó chuyển màu xám ngoét, nằm lù lù một đống trên bàn.

Hoàng cẩn trọng lấy một tấm vải nhỏ vừa bằng cái khăn tay, lót vào trên chiếc vòng, cầm lấy rồi bỏ vào trong hộp, trong lòng rùng mình khi nghĩ tới cảnh lão già ở hàng mã kia phẫn nộ đi giải oán khí cho nó.

Cậu lấy tấm phù hồi nãy cất thằng bé kia ra, cho nó chạy ra ngoài.

Thằng bé thở hổn hển nhảy xuống đất, người cùng mặt lấm tấm mồ hôi, chạy vội lại chỗ Nhung, nó mếu máo.

"Mẹ ơi..."

"Mẹ em không sao đâu."

"Thật à?"

"Thật."

Thằng bé thấy Hoàng nói vậy thì yên tâm lắm, nó nhảy tót lên cái ghế cao kia, lấy tay ngắn cũn lau lau mồ hôi.

"Này, tôi hỏi cậu nãy giờ làm cái quái gì ở ngoài này thế? Tôi ở bên trong mà áp lực hoàn toàn, tí nữa thì ngủm rồi đấy. Toát hết cả mồ hôi."

"Ghê gớm."

Hoàng nhìn thấy thái độ cụ non của nó thì bĩu môi không thèm đếm xỉa, cậu lôi đồ ra chuẩn bị cho buổi tối nay.

"Này, tối nay lại làm gì nữa à?"

"Ừm."

"Có liên quan gì tới tôi không?"

Hoàng nghe thằng bé rụt rè hỏi vậy thì khựng lại, nhìn vào khuôn mặt bầu bầu trước mặt cậu rồi buột miệng.

"Không."

"Thế thì tốt."

Nghe xong nó hí hửng ngồi xuống bên cạnh Hoàng coi cậu vẽ bùa.

"Bác tôi đâu?"

"Ai cơ? Mai á? Sao hỏi anh?"

"Chả phải hai người lúc nào cũng đi với nhau à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/387

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status