"Hả? Xem nào."
Mai nghe thấy vậy thì lo lắng chạy lại chỗ Nhung gọi em dậy.
"Nhung? Nhung không khoẻ chỗ nào hả em?"
"Chị Mai."
Nhung ngơ ngác ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng, phải mất vài giấy sau mới ổn định lại được tinh thần.
"Sao chị lại ở đây? Em tưởng chị đi với người yêu chị rồi cơ mà?"
"Chị mới về, trời đất, em làm gì mà lại bị âm khí vào người thế kia."
Mai đỡ Nhung ngồi dậy, bản thân sốt sắng quay qua hỏi em.
"Em đói không? Chị mua cháo về cho em ăn nhé?"
"Dạ thôi không cần."
"Đâu phải không cần là được."
Cô lườm Nhung một cái rồi dẫn em đi ra ngoài bể nước rửa mặt cho tỉnh táo, để lại Hoàng cùng thằng bé kia mỗi người một góc nhà.
"Kìa, bác tôi không nhìn thấy tôi."
"Nó có nhìn thấy nhưng không kịp chào em đấy thôi. Lát nữa nó quay lại. Đừng có mếu."
Thằng bé nghe vậy thì trở lại khuôn mặt bình thường nhàm chán không có gì, nó tỉnh như sáo nhìn Hoàng.
"Đồ thất bại."
"Cái gì? Ai là đồ thất bại?"
"Tôi nói thế ai nhột thì nhột."
Hoàng thở dài bất lực không biết nói gì với nó. Mai cùng Nhung đã ra ngoài đầu ngõ mua cháo lót bụng.
"Mày có ăn gì không?"
"Không."
"Ừm."
Mai gật đầu rồi dẫn Nhung đi luôn. Sắc mặt cô bây giờ đã tốt hơn một chút rồi.
Trời bắt đầu nhá nhem, lát sau Nhung cùng Mai quay lại. Mai đỡ Nhung ngồi xuống ghế, thằng bé con chạy theo mẹ rồi cũng đứng im re.
"Lát nữa anh phải làm lễ ở trong phòng này, lại phiền em dặn bạn nhé."
"Vâng."
Nhung gật đầu, trong người thấy ổn hơn rất nhiều. Từ lúc có Mai Hoàng tới đấy, cô cảm nhận được áp lực từ phía thế giới bên kia lên xung quanh đây không còn nữa.
Thằng bé chạy lại chỗ Mai đang ngồi, leo tót lên bọc cô. Mai khá bất ngờ, từ lúc cô bước vào phòng tới nay đã nhìn thấy thằng bé rồi nhưng lại không có thơi gian để mắt tới nó.
"Bác còn nhìn thấy tôi không?"
Mai gật đầu nói nhỏ tránh Nhung nghe được.
"Còn chứ."
Lúc này nó mới yên tâm đi xuống, Hoàng quay qua dùng thần thức nói chuyện.
"Mau mau kêu đám trẻ con ấy tới đây cho anh."
"Bây giờ luôn sao?"
"Phải, ngay bây giờ."
Thằng bé nhìn ra ngoài cửa thấy trời cũng đã tối hẳn, nhanh chân chạy ra ngoài bãi đất trống, Hoàng nhìn theo khẽ thở dài.
Mai thấy thái độ bạn mình liền tinh ý phát hiện ra chuyện gì đó không ổn. Cô chắc chắn thằng bé kia đã đi xa, liền quay lại nhìn Hoàng.
"Mày tính làm gì nó?"
Mai nghe thấy vậy thì lo lắng chạy lại chỗ Nhung gọi em dậy.
"Nhung? Nhung không khoẻ chỗ nào hả em?"
"Chị Mai."
Nhung ngơ ngác ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng, phải mất vài giấy sau mới ổn định lại được tinh thần.
"Sao chị lại ở đây? Em tưởng chị đi với người yêu chị rồi cơ mà?"
"Chị mới về, trời đất, em làm gì mà lại bị âm khí vào người thế kia."
Mai đỡ Nhung ngồi dậy, bản thân sốt sắng quay qua hỏi em.
"Em đói không? Chị mua cháo về cho em ăn nhé?"
"Dạ thôi không cần."
"Đâu phải không cần là được."
Cô lườm Nhung một cái rồi dẫn em đi ra ngoài bể nước rửa mặt cho tỉnh táo, để lại Hoàng cùng thằng bé kia mỗi người một góc nhà.
"Kìa, bác tôi không nhìn thấy tôi."
"Nó có nhìn thấy nhưng không kịp chào em đấy thôi. Lát nữa nó quay lại. Đừng có mếu."
Thằng bé nghe vậy thì trở lại khuôn mặt bình thường nhàm chán không có gì, nó tỉnh như sáo nhìn Hoàng.
"Đồ thất bại."
"Cái gì? Ai là đồ thất bại?"
"Tôi nói thế ai nhột thì nhột."
Hoàng thở dài bất lực không biết nói gì với nó. Mai cùng Nhung đã ra ngoài đầu ngõ mua cháo lót bụng.
"Mày có ăn gì không?"
"Không."
"Ừm."
Mai gật đầu rồi dẫn Nhung đi luôn. Sắc mặt cô bây giờ đã tốt hơn một chút rồi.
Trời bắt đầu nhá nhem, lát sau Nhung cùng Mai quay lại. Mai đỡ Nhung ngồi xuống ghế, thằng bé con chạy theo mẹ rồi cũng đứng im re.
"Lát nữa anh phải làm lễ ở trong phòng này, lại phiền em dặn bạn nhé."
"Vâng."
Nhung gật đầu, trong người thấy ổn hơn rất nhiều. Từ lúc có Mai Hoàng tới đấy, cô cảm nhận được áp lực từ phía thế giới bên kia lên xung quanh đây không còn nữa.
Thằng bé chạy lại chỗ Mai đang ngồi, leo tót lên bọc cô. Mai khá bất ngờ, từ lúc cô bước vào phòng tới nay đã nhìn thấy thằng bé rồi nhưng lại không có thơi gian để mắt tới nó.
"Bác còn nhìn thấy tôi không?"
Mai gật đầu nói nhỏ tránh Nhung nghe được.
"Còn chứ."
Lúc này nó mới yên tâm đi xuống, Hoàng quay qua dùng thần thức nói chuyện.
"Mau mau kêu đám trẻ con ấy tới đây cho anh."
"Bây giờ luôn sao?"
"Phải, ngay bây giờ."
Thằng bé nhìn ra ngoài cửa thấy trời cũng đã tối hẳn, nhanh chân chạy ra ngoài bãi đất trống, Hoàng nhìn theo khẽ thở dài.
Mai thấy thái độ bạn mình liền tinh ý phát hiện ra chuyện gì đó không ổn. Cô chắc chắn thằng bé kia đã đi xa, liền quay lại nhìn Hoàng.
"Mày tính làm gì nó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/387
|