Lập tức bầu không khí trở nên quái dị, hai anh em họ Bạch đều xem trò vui, lúc này hai mắt toả sáng nhìn hai người (Đông Thu Luyện vs Tiêu Hàn), nhưng Tiêu Hàn lại nắm tay của Đông Thu Luyện chặt hơn, cô gái này chẳng lẽ không cho anh một chút mặt mũi nào sao!
“Ba, ba làm mẹ đau!” Tiêu Dịch nằm nhoài trên đùi của Tiêu Hàn, đưa tay muốn gỡ tay của hai người ra, Tiêu Hàn buông tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, không phải là mùi của nước hoa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Đông Thu Luyện bưng tách lên uống một ngụm trà, nhưng cả người là trạng thái khẩn trương cực độ, bởi vì trong một khoảng thời gian dài hai người mới ở gần như vậy.
Nếu là người khác, thì Đông Thu Luyện có thể lạnh lùng trước sau như một, nhưng đối với người mà cô thích nhiều năm thì Đông Thu Luyện cô làm sao có thể nắm giữ tỉnh táo được.
“Mẹ, một lát nữa mẹ cùng con về nhà hả?” Tiêu Dịch ôm cổ Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện quay đầu thì nhìn thấy hai ba con, một lớn một nhỏ, nhưng ánh mắt sáng quắt nhìn cô, đôi mắt giống nhau như đúc, vẻ mặt cũng giống nhau, làm cho Đông Thu Luyện thấy một hình ảnh đẹp đến vậy, đây là hình ảnh cô mong ước rất lâu, nhưng Đông Thu Luyện biết người đàn ông này không thuộc về cô.
“Tiểu Dịch, không phải là ông cố đã sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rồi sao? Chẳng lẽ con không muốn ở với mẹ?” Đông Thu Luyện vươn hai tay, mà Tiểu Dịch cũng thập phần tự nhiên mà ôm lấy cổ của Đông Thu Luyện, hôn lên mặt của Đông Thu Luyện một cái, “Nhưng mà người ta cũng muốn ở với ba? Chẳng lẽ chúng ta không thể ở với ba được sao? Mẹ, mẹ còn chưa thấy phòng của con đâu? Vừa đẹp…”
Tiêu Hàn bưng cà phê lên uống, híp mắt nhìn Đông Thu Luyện, trên mặt Đông Thu Luyện có một tia cười nhẹ hiếm thấy, Bạch Thiếu Ngôn nhìn hai ba con nhà kia, sau đó nói nhỏ vào
“Ba, ba làm mẹ đau!” Tiêu Dịch nằm nhoài trên đùi của Tiêu Hàn, đưa tay muốn gỡ tay của hai người ra, Tiêu Hàn buông tay, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, không phải là mùi của nước hoa, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, Đông Thu Luyện bưng tách lên uống một ngụm trà, nhưng cả người là trạng thái khẩn trương cực độ, bởi vì trong một khoảng thời gian dài hai người mới ở gần như vậy.
Nếu là người khác, thì Đông Thu Luyện có thể lạnh lùng trước sau như một, nhưng đối với người mà cô thích nhiều năm thì Đông Thu Luyện cô làm sao có thể nắm giữ tỉnh táo được.
“Mẹ, một lát nữa mẹ cùng con về nhà hả?” Tiêu Dịch ôm cổ Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện quay đầu thì nhìn thấy hai ba con, một lớn một nhỏ, nhưng ánh mắt sáng quắt nhìn cô, đôi mắt giống nhau như đúc, vẻ mặt cũng giống nhau, làm cho Đông Thu Luyện thấy một hình ảnh đẹp đến vậy, đây là hình ảnh cô mong ước rất lâu, nhưng Đông Thu Luyện biết người đàn ông này không thuộc về cô.
“Tiểu Dịch, không phải là ông cố đã sắp xếp chỗ ở cho chúng ta rồi sao? Chẳng lẽ con không muốn ở với mẹ?” Đông Thu Luyện vươn hai tay, mà Tiểu Dịch cũng thập phần tự nhiên mà ôm lấy cổ của Đông Thu Luyện, hôn lên mặt của Đông Thu Luyện một cái, “Nhưng mà người ta cũng muốn ở với ba? Chẳng lẽ chúng ta không thể ở với ba được sao? Mẹ, mẹ còn chưa thấy phòng của con đâu? Vừa đẹp…”
Tiêu Hàn bưng cà phê lên uống, híp mắt nhìn Đông Thu Luyện, trên mặt Đông Thu Luyện có một tia cười nhẹ hiếm thấy, Bạch Thiếu Ngôn nhìn hai ba con nhà kia, sau đó nói nhỏ vào
/79
|