Tiêu Hàn cười một tiếng, đặt Tiêu Dịch lên đùi: “Đương nhiên là ba nói thật, ba chưa bao giờ gạt con, ba biết thái độ hôm qua ba không tốt, con cũng đừng giận nữa…” Hai anh em họ Bạch cảm thấy bản thân lo lắng chỉ là dư thừa, xem hai ba con này không phải chỉ nói hai câu là tốt lắm sao, chao ôi…. thật sự là quan tâm thừa rồi.
Đông Thu Luyện sau khi hết bận thì cảm thấy đau lưng, Bạch Thiếu Ngôn vội bưng lên cho cô một tách trà nóng, Đông Thu Luyện uống một ngụm: “Tiểu Dịch ở đâu? Đang chơi bên ngoài sao?”
“Tiểu Dịch được Tiêu tổng đón đi, phỏng chừng là đang ở Tiêu gia!” Động tác uống nước của Đông Thu Luyện dừng lại, sau đó cười một tiếng, quả nhiên là cha con liên tâm sao? Cô nhớ rõ là Tiểu Dịch thích thù dai, nếu ai mà chọc cậu bé thì hẳn sẽ giận dỗi mấy ngày, nhanh như vậy đã tốt rồi sao?
“Đông pháp y, chúng tôi căn cứ vào kết quả xét nghiệm của cô đã điều tra vài đứa trẻ lang thang ăn xin, đã có tiến triển, nhưng mà bọn họ lại tiếp xúc qua nhiều người, hơn nữa không có người chú ý, cho nên người hiềm nghi phạm tội không có manh mối!” Triệu Minh thờ dài, thật vất cả mới biết được thân phận người chết, hiện tại tựa như bị đánh về nguyên hình
“Bên này còn có một thi thể cần giải phẫu, chờ đến khi tôi làm xong sẽ cho anh một câu trả lời!” Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chín giờ, Triệu Minh cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, “Hay là thôi đi, để ngày mai lấy, hôm nay cũng mệt mỏi, ngài về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Người này biến thái như thế, tôi sợ sẽ có người bị giết hại, tôi đi ăn một chút rồi đem thi thể cuối cùng giải phẫu, khẳng định là sáng mai cho anh kết quả!” Đông Thu Luyện nói xong cầm điện thoại gọi về Tiêu gia, Tiểu Dịch đang ngồi trên sàn, chơi lego, mà Tiêu Hàn ngồi trên sofa xem ti vi, đã đến giờ này rồi, vẫn chưa về!
Tiêu Hàn cũng cảm thấy nếu như Tiểu Dịch ở đây thì Đông Thu Luyện sẽ không ở nơi khác!
“Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân điện thoại!” Bác An cười cầm điện thoại qua, Tiểu Dịch nghe điện thoại xong cả người ỉu xìu, nhìn đồ chơi
Đông Thu Luyện sau khi hết bận thì cảm thấy đau lưng, Bạch Thiếu Ngôn vội bưng lên cho cô một tách trà nóng, Đông Thu Luyện uống một ngụm: “Tiểu Dịch ở đâu? Đang chơi bên ngoài sao?”
“Tiểu Dịch được Tiêu tổng đón đi, phỏng chừng là đang ở Tiêu gia!” Động tác uống nước của Đông Thu Luyện dừng lại, sau đó cười một tiếng, quả nhiên là cha con liên tâm sao? Cô nhớ rõ là Tiểu Dịch thích thù dai, nếu ai mà chọc cậu bé thì hẳn sẽ giận dỗi mấy ngày, nhanh như vậy đã tốt rồi sao?
“Đông pháp y, chúng tôi căn cứ vào kết quả xét nghiệm của cô đã điều tra vài đứa trẻ lang thang ăn xin, đã có tiến triển, nhưng mà bọn họ lại tiếp xúc qua nhiều người, hơn nữa không có người chú ý, cho nên người hiềm nghi phạm tội không có manh mối!” Triệu Minh thờ dài, thật vất cả mới biết được thân phận người chết, hiện tại tựa như bị đánh về nguyên hình
“Bên này còn có một thi thể cần giải phẫu, chờ đến khi tôi làm xong sẽ cho anh một câu trả lời!” Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ treo trên tường, đã chín giờ, Triệu Minh cũng cảm thấy có chút thẹn thùng, “Hay là thôi đi, để ngày mai lấy, hôm nay cũng mệt mỏi, ngài về nhà nghỉ ngơi đi!”
“Người này biến thái như thế, tôi sợ sẽ có người bị giết hại, tôi đi ăn một chút rồi đem thi thể cuối cùng giải phẫu, khẳng định là sáng mai cho anh kết quả!” Đông Thu Luyện nói xong cầm điện thoại gọi về Tiêu gia, Tiểu Dịch đang ngồi trên sàn, chơi lego, mà Tiêu Hàn ngồi trên sofa xem ti vi, đã đến giờ này rồi, vẫn chưa về!
Tiêu Hàn cũng cảm thấy nếu như Tiểu Dịch ở đây thì Đông Thu Luyện sẽ không ở nơi khác!
“Tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân điện thoại!” Bác An cười cầm điện thoại qua, Tiểu Dịch nghe điện thoại xong cả người ỉu xìu, nhìn đồ chơi
/79
|