“Phốc…” Tiêu Hàn không nhịn được cười, thấy được mặt của Đông Thu Luyện càng đỏ hơn, còn Tiểu Dịch với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu đối với hành động của Tiêu Hàn? Đây là chuyện gì, vì sao mặt mẹ lại đỏ như vậy, mà ba lại cười, “Tiểu Dịch, chớ nói nhảm, mau ngủ đi!”
Mặt Đông Thu Luyện đỏ bừng theo sao Tiêu Hàn ra ngoài, mà Tiểu Dịch một mình trong phòng, hai tay chống cằm suy tư chốc lát, hay là thay đổi suy nghĩ theo hướng khác, đột nhiên có nhiều đáp án xông ra, tức giận? Thẹn thùng? Tức giận? Làm sao cũng không hiểu, hay là đi hỏi ông cố vậy!
“Cháu nói thật hả, cháu xác định là ba cháu ôm mẹ cháu?” Lão nhân bên kia hiển nhiên là hưng phấn, ngay cả râu ria cũng đứng lên, miệng không khép lại được, Tiểu Dịch không nhịn được liếc nhìn, đây là nháo loại nào a, thái độ của ông cố có phải làm quá không!
Còn có vẻ mặt hứng thú tràn trề của ông nội ngồi ở sau uống trà, vẻ mặt thích ý cùng hưởng thụ làm cho Tiểu Dịch cảm giác được cậu bỏ quên cái gì sao? Nói cách khác vì cái gì mà vẻ mặt của bọn họ trong có vẻ kì quái, “Ông cố, ông cười đủ rồi chưa, ông đã cười từ lúc 8 giờ 11 phút đến bây giờ là 8 giờ 30 phút rồi, nãy giờ ông đã nói cho năm người giúp việc chuyện ba cháu ôm mẹ cháu rồi a, lại chia sẻ cùng ông nội, có phải con không nên nói cho ông biết không!”
“Ba cháu đã có chút thích mẹ cháu rồi, có lẽ về sau cháu phải ngủ một mình rồi!” Lời nói này làm Tiểu Dịch nổi giận, thật sự là nổi giận, chính cậu đã dẫn sói vào nhà, Tiểu Dịch cảm thấy mẹ là một cô gái yếu đuổi, huống chi chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, nếu như ba thích mẹ, thì có ít nhất một người có khả năng bảo vệ mẹ, bởi vì chính cậu còn quá nhỏ, sao lại trở thành như vậy chứ!
“Không được, cháu muốn đi trinh sát tình địch một chút!” Tiểu Dịch nói xong nện bước chân ngắn, chạy đến cửa nghe lén.
“Tiêu Hàn, đến cùng là anh muốn gì?” Đông Thu Luyện thật vất vả mới bình tĩnh được, ngồi trên giường, Tiêu Hàn từ trên cao nhìn xuống, làm cho da đầu của Đông Thu Luyện có chút tê dại, “Lời nói của Tiểu Dịch anh không cần để trong lòng, lời của con nít, anh không cần coi là thật!”
Tiêu Hàn nhíu lông mày, nói đùa, “Nhưng anh tin là thật!”
“A…” Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Tiêu Hàn tràn đầy vui vẻ, nhưng khuôn mặt của Đông Thu Luyện là kinh ngạc, Tiêu Hàn khẽ cúi người, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn từ từ sát với cô, cho đến khi mũi chạm mũi, Đông Thu Luyện mới nghĩ đến lui về sao, nhưng Tiêu Hàn vẫn từng bước ép sát, không buông tha cho Đông Thu Luyện!
“Em sợ anh sao?” Tiêu Hàn dựa vào Đông Thu
Mặt Đông Thu Luyện đỏ bừng theo sao Tiêu Hàn ra ngoài, mà Tiểu Dịch một mình trong phòng, hai tay chống cằm suy tư chốc lát, hay là thay đổi suy nghĩ theo hướng khác, đột nhiên có nhiều đáp án xông ra, tức giận? Thẹn thùng? Tức giận? Làm sao cũng không hiểu, hay là đi hỏi ông cố vậy!
“Cháu nói thật hả, cháu xác định là ba cháu ôm mẹ cháu?” Lão nhân bên kia hiển nhiên là hưng phấn, ngay cả râu ria cũng đứng lên, miệng không khép lại được, Tiểu Dịch không nhịn được liếc nhìn, đây là nháo loại nào a, thái độ của ông cố có phải làm quá không!
Còn có vẻ mặt hứng thú tràn trề của ông nội ngồi ở sau uống trà, vẻ mặt thích ý cùng hưởng thụ làm cho Tiểu Dịch cảm giác được cậu bỏ quên cái gì sao? Nói cách khác vì cái gì mà vẻ mặt của bọn họ trong có vẻ kì quái, “Ông cố, ông cười đủ rồi chưa, ông đã cười từ lúc 8 giờ 11 phút đến bây giờ là 8 giờ 30 phút rồi, nãy giờ ông đã nói cho năm người giúp việc chuyện ba cháu ôm mẹ cháu rồi a, lại chia sẻ cùng ông nội, có phải con không nên nói cho ông biết không!”
“Ba cháu đã có chút thích mẹ cháu rồi, có lẽ về sau cháu phải ngủ một mình rồi!” Lời nói này làm Tiểu Dịch nổi giận, thật sự là nổi giận, chính cậu đã dẫn sói vào nhà, Tiểu Dịch cảm thấy mẹ là một cô gái yếu đuổi, huống chi chưa quen thuộc với cuộc sống ở đây, nếu như ba thích mẹ, thì có ít nhất một người có khả năng bảo vệ mẹ, bởi vì chính cậu còn quá nhỏ, sao lại trở thành như vậy chứ!
“Không được, cháu muốn đi trinh sát tình địch một chút!” Tiểu Dịch nói xong nện bước chân ngắn, chạy đến cửa nghe lén.
“Tiêu Hàn, đến cùng là anh muốn gì?” Đông Thu Luyện thật vất vả mới bình tĩnh được, ngồi trên giường, Tiêu Hàn từ trên cao nhìn xuống, làm cho da đầu của Đông Thu Luyện có chút tê dại, “Lời nói của Tiểu Dịch anh không cần để trong lòng, lời của con nít, anh không cần coi là thật!”
Tiêu Hàn nhíu lông mày, nói đùa, “Nhưng anh tin là thật!”
“A…” Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Tiêu Hàn tràn đầy vui vẻ, nhưng khuôn mặt của Đông Thu Luyện là kinh ngạc, Tiêu Hàn khẽ cúi người, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn từ từ sát với cô, cho đến khi mũi chạm mũi, Đông Thu Luyện mới nghĩ đến lui về sao, nhưng Tiêu Hàn vẫn từng bước ép sát, không buông tha cho Đông Thu Luyện!
“Em sợ anh sao?” Tiêu Hàn dựa vào Đông Thu
/79
|