Khi Bùi Tử Đồng đi ra khỏi cục cảnh sát, đã không còn ngạo khí như vừa rồi,mà là đi sau là một người đàn ông, cúi đầu, tựa như một đứa bé làm sai chuyện, người đàn ông vóc người không cao, mắt không lớn, nhưng ánh mắt hết sức sắc bén, nhất là lúc nhìn người khác, làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Triệu đội trưởng, thật ngại, con gái tôi không hiểu chuyện, gây cho ngài thêm phiền toán, xin ngài cố gắng tìm được tung tích con gái lớn của tôi! Người đàn ông này khi nói chuyện tiếng nói tương đối trầm thấm, nhưng làm cho người đối diện cảm thấy có chút áp bách, điều này làm cho Triệu Minh cùng nhóm cảnh sát sau lưng có chút không tự nhiên.
Đây là chuyện chúng tôi phải làm, Bùi tiểu thư cô biết rõ, chúng tôi đang điều tra về vụ án, sẽ nhanh chống cho ngài câu trả lời, còn làm phiền ngài đến một chuyến, thật sự rất ngại! Triệu Minh mặt không đỏ tim không đập nói lời khách khí, trong nội tâm đã mắng toàn bộ người nhà này một trận, đều là do người của ông gây hoạ, vô duyên vô cứ hại chết nhiều đứa trẻ như vậy, quả thực là nghiệp chướng!
Xin anh tranh thủ thời gian, tôi vừa nói chuyện với cục trưởng của các anh, tôi nghĩ cục trưởng đã đưa lệnh xuống, mong các anh nhanh chóng phá án, con gái của tôi được nuông chiều từ bé, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, còn có, gặp chuyện như vậy người bình thường cũng không chịu nỗi! Bùi Xương Thịnh híp mắt, nói những lời kia làm cho người ta thật sự nổi giận.
Chúng tôi đã biết, Bùi tiên sinh hẳn còn bận việc, chúng tôi còn bận phá án, thứ cho chúng tôi không thể tiếp ngài! Triệu Minh không khách khí nói, nhưng Bùi Xương Thịnh vẫn cười như cũ, mang theo Bùi Tử Đồng ra ngoài.
Mẹ nó, lão già này thật cho rằng là hai mươi mấy năm trước sao, có bản lĩnh thì chính mình đi tìm đi, tạo áp lực cho chúng ta làm gì! Một cảnh sát không chịu nỗi trực tiếp mắng.
Khốn khiếp, không hỏi thăm cái gì, con gái của ông ta là người, còn con của người khác không phải hả, nếu không vì Bùi gia các người bất lương, thì làm sao xảy ra chuyện như vậy, lấy một trả một, cũng là Bùi gia các người nên trả hết! Lý Nại hừ lạnh một tiếng.
Đừng nói nhảm, tiếp tục điều tra! Triệu Minh nhìn hai người kia ra khỏi cục, đứng một bên hút một điếu thuốc, Đông Thu Luyện vừa vặn đi ra, Triệu đội trưởng, tôi
Triệu đội trưởng, thật ngại, con gái tôi không hiểu chuyện, gây cho ngài thêm phiền toán, xin ngài cố gắng tìm được tung tích con gái lớn của tôi! Người đàn ông này khi nói chuyện tiếng nói tương đối trầm thấm, nhưng làm cho người đối diện cảm thấy có chút áp bách, điều này làm cho Triệu Minh cùng nhóm cảnh sát sau lưng có chút không tự nhiên.
Đây là chuyện chúng tôi phải làm, Bùi tiểu thư cô biết rõ, chúng tôi đang điều tra về vụ án, sẽ nhanh chống cho ngài câu trả lời, còn làm phiền ngài đến một chuyến, thật sự rất ngại! Triệu Minh mặt không đỏ tim không đập nói lời khách khí, trong nội tâm đã mắng toàn bộ người nhà này một trận, đều là do người của ông gây hoạ, vô duyên vô cứ hại chết nhiều đứa trẻ như vậy, quả thực là nghiệp chướng!
Xin anh tranh thủ thời gian, tôi vừa nói chuyện với cục trưởng của các anh, tôi nghĩ cục trưởng đã đưa lệnh xuống, mong các anh nhanh chóng phá án, con gái của tôi được nuông chiều từ bé, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, còn có, gặp chuyện như vậy người bình thường cũng không chịu nỗi! Bùi Xương Thịnh híp mắt, nói những lời kia làm cho người ta thật sự nổi giận.
Chúng tôi đã biết, Bùi tiên sinh hẳn còn bận việc, chúng tôi còn bận phá án, thứ cho chúng tôi không thể tiếp ngài! Triệu Minh không khách khí nói, nhưng Bùi Xương Thịnh vẫn cười như cũ, mang theo Bùi Tử Đồng ra ngoài.
Mẹ nó, lão già này thật cho rằng là hai mươi mấy năm trước sao, có bản lĩnh thì chính mình đi tìm đi, tạo áp lực cho chúng ta làm gì! Một cảnh sát không chịu nỗi trực tiếp mắng.
Khốn khiếp, không hỏi thăm cái gì, con gái của ông ta là người, còn con của người khác không phải hả, nếu không vì Bùi gia các người bất lương, thì làm sao xảy ra chuyện như vậy, lấy một trả một, cũng là Bùi gia các người nên trả hết! Lý Nại hừ lạnh một tiếng.
Đừng nói nhảm, tiếp tục điều tra! Triệu Minh nhìn hai người kia ra khỏi cục, đứng một bên hút một điếu thuốc, Đông Thu Luyện vừa vặn đi ra, Triệu đội trưởng, tôi
/79
|