Bên này Đông Thu Luyện ngồi chưa được ấm chỗ, Triệu Minh điện thoại đến: Đông pháp y, về chuyện cô bị tập kích, bên chúng tôi đã bàn giao cho bên tư pháp, nhưng vì chứng cứ không đủ lên bị lui lại, cho nên…
Trên mặt Đông Thu Luyện không chút gợn sóng, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với cô, đưa ta gõ cửa sổ thuỷ tinh, tựa như chuyện này nằm trong dự tính của cô, đột nhiên cười một tiếng, quả nhiên có Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa, quả nhiên không sợ bất cứ chuyện gì, nhưng mà người nào của Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa cho cô ta?
Đông Thu Luyện cúp điện thoại, liền gọi một cú điện thoại, Lệnh Hồ Càn vốn là đang họp ở quân khu, vừa nhìn thấy người gọi đến không chút do dự ấn nút nghe máy, mà các quân nhân ngồi ở phía dưới hai mặt nhìn nhau không dám nói gì, Sao vậy? Sao lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho tôi?
Chuyện của Đông Thanh Nhiên là ai làm? Đông Thu Luyện không chút khách khí mở miệng hỏi, Lệnh Hồ Càn không tự giác sờ sờ mũi, chuyện này nên nói thế nào, nói thẳng ra là anh trai làm, Tiểu Luyện sẽ cầm con dao mổ sao đó chạy đến nhà của hắn đi, nghĩ lại Lệnh Hồ Càn nhớ lại bộ dáng băng sơn của Đông Thu Luyện, Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu…
Xe vừa mới lái vào cổng lớn Tiêu gia, Đông Thu Luyện đã nhìn thấy trong sân có hai người, khoé miệng không tự giác giương lên một đường cong, vẻ đẹp vốn đã xinh đẹp lúc này lại nguy hiểm tựa như hoa anh túc, là độc dược trí mạng, nhưng làm người khác càng muốn tiến gần, Tôi dường như đã biết ai! Nói xong Đông Thu Luyện liền cúp điện thoại.
Mà Lệnh Hồ Càn không hiểu sao sờ sờ mũi, là tự biết, chính hắn không nói cái gì nha, Tiếp tục họp đi!
Bên kia Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch cũng chú ý đến hai người xuất hiện ở nhà mình, Đông Thu Luyện sau khi ngừng xe liền trực tiếp xuống xe, mà Đông Thanh Nhiên lại thấy Đông Thu Luyện xuống xe, trên mặt lộ ra giễu cợt, Lệnh Hồ Mặc, đây là người anh tâm tâm niệm niệm nha, không nghĩ tới đã lập gia đình, nhưng Tiêu Hàn so với anh không kém, ánh mắt của cô gái này luôn tốt nha! Trong giọng nói còn kèm theo một chút hương vị chua xót.
Lời của Đông Thanh Nhiên chưa dứt, cái cổ liền bị Lệnh Hồ Mặc chế trụ, Đông Thu Luyện, đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi! Làm Đông Thanh Nhiên nói không thành lời, ánh mắt mở lớn, hiển nhiên là đang nhận lấy kinh hãi, đưa tay vỗ cánh tay của Lệnh Hồ Mặc, nhưng cánh tay Lệnh Hồ Mặc to lớn, dù Đông Thanh Nhiên kéo, bấm móng tay nhưng Lệnh Hồ Mặc không có dấu hiệu buông tay.
Lệnh Hồ tổng giám đốc, các người đang muốn biến cửa nhà chúng tôi thành hiện trường vụ án sao? Tiêu Hàn một tay ôm Tiểu Dịch, một tay kéo Đông Thu Luyện, mười ngón tay đan chặt, trong nháy mắt làm mắt của Lệnh Hồ Mặc đỏ lên.
Lệnh Hồ Mặc lúc này mới buông lỏng tay, Đông Thu Luyện cả người như chiếc lá rụng, cả người chán nản ngã ngồi trên mặt đất, Đông Thu Luyện liếc nhìn hai vợ chồng này, Các người tới nơi này làm gì? Hoà giải sao? Tôi nghĩ là không cần!
Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch đều trải qua
Trên mặt Đông Thu Luyện không chút gợn sóng, giống như chuyện này không có chút quan hệ nào với cô, đưa ta gõ cửa sổ thuỷ tinh, tựa như chuyện này nằm trong dự tính của cô, đột nhiên cười một tiếng, quả nhiên có Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa, quả nhiên không sợ bất cứ chuyện gì, nhưng mà người nào của Lệnh Hồ gia làm chỗ dựa cho cô ta?
Đông Thu Luyện cúp điện thoại, liền gọi một cú điện thoại, Lệnh Hồ Càn vốn là đang họp ở quân khu, vừa nhìn thấy người gọi đến không chút do dự ấn nút nghe máy, mà các quân nhân ngồi ở phía dưới hai mặt nhìn nhau không dám nói gì, Sao vậy? Sao lại nhớ đến mà gọi điện thoại cho tôi?
Chuyện của Đông Thanh Nhiên là ai làm? Đông Thu Luyện không chút khách khí mở miệng hỏi, Lệnh Hồ Càn không tự giác sờ sờ mũi, chuyện này nên nói thế nào, nói thẳng ra là anh trai làm, Tiểu Luyện sẽ cầm con dao mổ sao đó chạy đến nhà của hắn đi, nghĩ lại Lệnh Hồ Càn nhớ lại bộ dáng băng sơn của Đông Thu Luyện, Lệnh Hồ Càn cảm thấy đau đầu…
Xe vừa mới lái vào cổng lớn Tiêu gia, Đông Thu Luyện đã nhìn thấy trong sân có hai người, khoé miệng không tự giác giương lên một đường cong, vẻ đẹp vốn đã xinh đẹp lúc này lại nguy hiểm tựa như hoa anh túc, là độc dược trí mạng, nhưng làm người khác càng muốn tiến gần, Tôi dường như đã biết ai! Nói xong Đông Thu Luyện liền cúp điện thoại.
Mà Lệnh Hồ Càn không hiểu sao sờ sờ mũi, là tự biết, chính hắn không nói cái gì nha, Tiếp tục họp đi!
Bên kia Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch cũng chú ý đến hai người xuất hiện ở nhà mình, Đông Thu Luyện sau khi ngừng xe liền trực tiếp xuống xe, mà Đông Thanh Nhiên lại thấy Đông Thu Luyện xuống xe, trên mặt lộ ra giễu cợt, Lệnh Hồ Mặc, đây là người anh tâm tâm niệm niệm nha, không nghĩ tới đã lập gia đình, nhưng Tiêu Hàn so với anh không kém, ánh mắt của cô gái này luôn tốt nha! Trong giọng nói còn kèm theo một chút hương vị chua xót.
Lời của Đông Thanh Nhiên chưa dứt, cái cổ liền bị Lệnh Hồ Mặc chế trụ, Đông Thu Luyện, đừng chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi! Làm Đông Thanh Nhiên nói không thành lời, ánh mắt mở lớn, hiển nhiên là đang nhận lấy kinh hãi, đưa tay vỗ cánh tay của Lệnh Hồ Mặc, nhưng cánh tay Lệnh Hồ Mặc to lớn, dù Đông Thanh Nhiên kéo, bấm móng tay nhưng Lệnh Hồ Mặc không có dấu hiệu buông tay.
Lệnh Hồ tổng giám đốc, các người đang muốn biến cửa nhà chúng tôi thành hiện trường vụ án sao? Tiêu Hàn một tay ôm Tiểu Dịch, một tay kéo Đông Thu Luyện, mười ngón tay đan chặt, trong nháy mắt làm mắt của Lệnh Hồ Mặc đỏ lên.
Lệnh Hồ Mặc lúc này mới buông lỏng tay, Đông Thu Luyện cả người như chiếc lá rụng, cả người chán nản ngã ngồi trên mặt đất, Đông Thu Luyện liếc nhìn hai vợ chồng này, Các người tới nơi này làm gì? Hoà giải sao? Tôi nghĩ là không cần!
Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch đều trải qua
/79
|