Đông Thanh Nhiên lúc này đang trang điểm và lựa chọn trang phục, lúc này trên giường lớn bày ra nhiều lễ phục, mà một bên thợ trang điểm đang thực hiện nhiệm vụ, Lệnh Hồ phu nhân, ngài định mặc trang phục thế nào? Chúng tôi sẽ trang điểm dựa trên lễ phục của ngài! Thợ trang điểm thấy người này khó hầu hạ, vốn không muốn đến nhưng không thể từ chối sự hấp dẫn của thù lao.
Chị… Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Thanh Tư lập tức đổi lại bộ dáng động lòng người, mà thái độ của Đông Thanh Nhiên cũng trở nên khác thường nhìn Đông Thanh Tư, bày ra bộ dáng chị em có quan hệ tốt. Nhưng hai người đều có bộ dáng mỉm cười, nhưng bộ dạng như thế làm cho người khác cảm thấy có chút giả tạo.
Chị cũng đang lo đây, em thử nhìn xem, bộ lễ phục nào đẹp, em cũng biết chị cũng được coi như một nửa chủ nhân, cũng không thể thất lễ, thật sự khó chọn, em nhìn một chút cái này thế nào, vừa mới chuyển từ Pháp về! Đông Thanh Nhiên cầm lên bộ lễ phục màu tím, vừa nhìn cũng biết là số lượng có hạn, Đông Thanh Nhiên lại khó xử cầm lên một bộ lễ phục khác, Cái này thì sao, cũng không tồi đúng không, này là thiết kế mới của Hương Nại, dễ nhìn đúng không?
Em cảm thấy cái này tốt hơn, khác với của người khác, chị, hiện tại chị là một nửa chủ nhân của Lệnh Hồ gia, màu này mới có thể thể hiện được khí chất của chị, an phận nhưng thần bí! Đông Thanh Tư cầm lên một bộ lễ phục màu đen, Đông Thanh Nhiên ngừng một lát, màu đen? Đông Thanh Tư nhìn ra được Đông Thanh Nhiên đang do dự, cười cươi, Chị, chị xem đi, em chưa xuất giá nên mặc sao cũng được! Nhưng nếu chị mặc như em thì khẳng định là không thích hợp, cái này là ổn nhất!
Đúng vậy, đúng vậy, Lệnh Hồ phu nhân, cái này rất hợp, cô thử xem, khẳng định là đẹp! Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng phụ hoạ, lựa chọn cũng đã một giờ, đến bây giờ cũng chưa chọn xong!
Vậy cũng được, vậy cái này! Đông Thanh Nhiên vung tay, Em gái, em cũng thấy được nơi của chị có chút loạn nên không thể tiếp đãi em được! Trong mắt của Đông Thanh Nhiên tràn đầy áy náy. Cầm lễ phục đến trước gương ướm thử lên người, tựa hồ cảm thấy không tệ lắm.
Không sao, em đi trước, chị cũng nhanh xuống, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi! Nói xong Đông Thanh Tư cười cười đi ra, khi cửa vừa đóng lại, sự ghen ghét loé lên gương mặt của Đông Thanh Tư.
Hừ, không phải dựa vào Lệnh Hồ gia sao. Bày ra bộ dáng cho tôi xem sao, cũng không nhìn một chút lớn lên thế nào, mặc quần áo lên cũng không bật lên được, còn chọn tới chọn lui, thật sự quá tự tin với mình sao, chờ khi tôi bước vào Tiêu gia, thì thử xem còn có thể diễu võ giương oai với tôi thế nào.
Ơ, tiểu bại hoại, lại đang suy nghĩ xấu xa gì sao! Trên hành lang xuất hiện một người, không cần nhìn người, vừa nghe tiếng nói Đông Thanh Tư liền biết là ai, ở Lệnh Hồ gia người là có dáng vẻ lưu manh như vậy ngoại trừ Lệnh Hồ Càn thì còn có ai, từ nhỏ đã gọi ả là tiểu bại hoại, thật sự rất đáng ghét!
Anh đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử! Đông Thanh Nhiên trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn vẫn một thân quân trang, hơn nữa có chút tiều tuỵ, râu ria xồm xàm, trên người có chút mùi thuốc lá, Đông Thanh Tư không nhịn được nhíu mày, Người xấu, cách xa tôi một chút!
Nếu có thể làm cho cô hiện nguyên hình, tôi nguyện là người xấu, nhưng đó cũng chính là đang làm chuyện tốt, tôi liền khua chiêng gõ trống khắp nơi! Đôi mắt của Lệnh Hồ Càn bén nhọn quét qua Đông Thanh Tư, dù sao Đông Thanh Tư vẫn là cô gái chưa va chạm nhiều, mà Lệnh Hồ Càn lại sớm được quân đội mài dũa, hoàn toàn là bách độc bất xâm, Đông Thanh Tư trưngg mắt gì gì đó, Lệnh Hồ Càn hoàn toàn không quan tâm.
Đừng ở trong nhà của tôi mà làm loạn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Lệnh Hồ Càn nói xong cố ý đụng vào Đông Thanh Tư một cái, giày của Đông
Chị… Cửa phòng bị đẩy ra, Đông Thanh Tư lập tức đổi lại bộ dáng động lòng người, mà thái độ của Đông Thanh Nhiên cũng trở nên khác thường nhìn Đông Thanh Tư, bày ra bộ dáng chị em có quan hệ tốt. Nhưng hai người đều có bộ dáng mỉm cười, nhưng bộ dạng như thế làm cho người khác cảm thấy có chút giả tạo.
Chị cũng đang lo đây, em thử nhìn xem, bộ lễ phục nào đẹp, em cũng biết chị cũng được coi như một nửa chủ nhân, cũng không thể thất lễ, thật sự khó chọn, em nhìn một chút cái này thế nào, vừa mới chuyển từ Pháp về! Đông Thanh Nhiên cầm lên bộ lễ phục màu tím, vừa nhìn cũng biết là số lượng có hạn, Đông Thanh Nhiên lại khó xử cầm lên một bộ lễ phục khác, Cái này thì sao, cũng không tồi đúng không, này là thiết kế mới của Hương Nại, dễ nhìn đúng không?
Em cảm thấy cái này tốt hơn, khác với của người khác, chị, hiện tại chị là một nửa chủ nhân của Lệnh Hồ gia, màu này mới có thể thể hiện được khí chất của chị, an phận nhưng thần bí! Đông Thanh Tư cầm lên một bộ lễ phục màu đen, Đông Thanh Nhiên ngừng một lát, màu đen? Đông Thanh Tư nhìn ra được Đông Thanh Nhiên đang do dự, cười cươi, Chị, chị xem đi, em chưa xuất giá nên mặc sao cũng được! Nhưng nếu chị mặc như em thì khẳng định là không thích hợp, cái này là ổn nhất!
Đúng vậy, đúng vậy, Lệnh Hồ phu nhân, cái này rất hợp, cô thử xem, khẳng định là đẹp! Thợ trang điểm ở bên cạnh cũng phụ hoạ, lựa chọn cũng đã một giờ, đến bây giờ cũng chưa chọn xong!
Vậy cũng được, vậy cái này! Đông Thanh Nhiên vung tay, Em gái, em cũng thấy được nơi của chị có chút loạn nên không thể tiếp đãi em được! Trong mắt của Đông Thanh Nhiên tràn đầy áy náy. Cầm lễ phục đến trước gương ướm thử lên người, tựa hồ cảm thấy không tệ lắm.
Không sao, em đi trước, chị cũng nhanh xuống, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi! Nói xong Đông Thanh Tư cười cười đi ra, khi cửa vừa đóng lại, sự ghen ghét loé lên gương mặt của Đông Thanh Tư.
Hừ, không phải dựa vào Lệnh Hồ gia sao. Bày ra bộ dáng cho tôi xem sao, cũng không nhìn một chút lớn lên thế nào, mặc quần áo lên cũng không bật lên được, còn chọn tới chọn lui, thật sự quá tự tin với mình sao, chờ khi tôi bước vào Tiêu gia, thì thử xem còn có thể diễu võ giương oai với tôi thế nào.
Ơ, tiểu bại hoại, lại đang suy nghĩ xấu xa gì sao! Trên hành lang xuất hiện một người, không cần nhìn người, vừa nghe tiếng nói Đông Thanh Tư liền biết là ai, ở Lệnh Hồ gia người là có dáng vẻ lưu manh như vậy ngoại trừ Lệnh Hồ Càn thì còn có ai, từ nhỏ đã gọi ả là tiểu bại hoại, thật sự rất đáng ghét!
Anh đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử! Đông Thanh Nhiên trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn vẫn một thân quân trang, hơn nữa có chút tiều tuỵ, râu ria xồm xàm, trên người có chút mùi thuốc lá, Đông Thanh Tư không nhịn được nhíu mày, Người xấu, cách xa tôi một chút!
Nếu có thể làm cho cô hiện nguyên hình, tôi nguyện là người xấu, nhưng đó cũng chính là đang làm chuyện tốt, tôi liền khua chiêng gõ trống khắp nơi! Đôi mắt của Lệnh Hồ Càn bén nhọn quét qua Đông Thanh Tư, dù sao Đông Thanh Tư vẫn là cô gái chưa va chạm nhiều, mà Lệnh Hồ Càn lại sớm được quân đội mài dũa, hoàn toàn là bách độc bất xâm, Đông Thanh Tư trưngg mắt gì gì đó, Lệnh Hồ Càn hoàn toàn không quan tâm.
Đừng ở trong nhà của tôi mà làm loạn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Lệnh Hồ Càn nói xong cố ý đụng vào Đông Thanh Tư một cái, giày của Đông
/79
|