Linh Hư thấy Khai Dương của Mao Sơn lôi kéo phái Không Động, hiện nay các đại môn phái đều bị tin Ôn Lam Tân hồi sinh làm cho lòng người hoang mang, tứ đại môn phái cũng bằng mặt không bằng lòng, Càn Cơ lão đạo của Côn Lôn còn không thèm nể mặt đến dự, vị trưởng giáo Côn Lôn kia vốn đã có quan hệ mờ ám với Ôn Lam Tân, giờ không biết lão ta toan tính chuyện gì, nhưng xem tình hình chắc định trốn luôn trong Côn Lôn không chui mặt ra rồi, hiện nay cứ lôi kéo thêm một cao thủ là có thêm một phần sức, ngộ nhỡ đụng phải Ôn Lam Tâm còn được giúp đỡ. Linh Hư lão đạo tuy tự phụ, nhưng chưa ngông cuồng tới mức dám nghĩ dựa vào sức của mình khiêu chiến một chọi một với Ma đạo đệ nhất cao thủ, thêm vào đó các đại tông sư đều đột phá cảnh giới Hóa Thần, nhảy vọt lên thành đại cao thủ Phản Hư, Linh Hư đành tạm thời gác lại ý định để Thục Sơn xưng bá đạo môn trung nguyên.
Lão thậm chí còn đang tính kế có cách nào đẩy mối họa Ôn Lam Tân cho các môn phái gánh giùm, để họ đánh nhau lưỡng bại câu thương, Thục Sơn sẽ Tọa sơn quan hổ đấu, từ đó ngư ông đắc lợi.
Linh Hư lão đạo nhanh chóng giới thiệu 3 người còn lại cho Chu Thanh làm quen, ngay cả với Vân Hà tiên tử lão cũng tỏ ra vô cùng khách sáo, đổi lại khi khác, với thân phận cao thủ Phản Hư, tuyệt đối không thèm để ý một nhân vật Hóa Thần trung kì làm gì cho hạ thấp thân phận, Vân Hà tiên tử tất nhiên biết đạo lí ấy, nghe Linh Hư lão đạo giới thiệu từng người, bề ngoài không để lộ thái độ bất thường, trong lòng lại cười mỉa: “Thì ra đây chính là tam đại tông sư đạo môn ở trung thổ. Hừ! Đều là một bọn tiểu nhân gian trá, cung chủ nói không sai, trung thổ đạo môn đúng là ngày càng suy tàn rồi.”
Thì ra vừa mới gặp Vân Hà cứ nghĩ 3 người kia chỉ là đạo sĩ tu hành bình thường, không phải là tông sư của một môn phái. Còn đối với Huyễn Không lão đạo thì khác, phái Không Động và Đại Tự Tại cung đều do Thập nhị chân tiên của Xiển giáo sáng lập, những năm qua có qua lại với nhau, Vân Hà tuy không biết Huyễn Không, nhưng khí tức được tu luyện từ tâm pháp độc môn của Không Động, Vân Hà lại mơ hồ cảm nhận được nên đã sớm xác nhận thân phận của Huyễn Không lão đạo rồi, ngược lại Huyễn Không cũng nhìn ra lai lịch của Vân Hà. Vân Hà không hề nghĩ nhiều, còn Huyễn Không thấy Vân Hà đi chung với Chu Thanh, trong lòng có nảy sinh vài mưu toan, chỉ có điều không ai biết lão đang tính toán chuyện gì mà thôi.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Ta tuy ở hải ngoại nhưng đã sớm nghe đến danh tiếng của tứ đại tông sư trung thổ, hôm nay hân hạnh được gặp, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt rồi mới thấy vượt xa danh tiếng ấy chứ!” Chu Thanh nghe Linh Hư giới thiệu từng người, trong lòng cũng kinh ngạc không kém, “Ta cứ bất ngờ tại sao đám người này ai nấy đều có công lực cao thâm đến thế, thì ra là thiên hạ tông sư đã hội tụ về đây. À! Ta phải khích bác chúng mới được!” Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh tâng bốc mọi người lên mây, ngay cả Huyễn Không lão đạo cũng không tha, nói nào là Không Động phái vang danh thiên hạ, tổ sư khai phái Quảng Thành Tử là thầy của Hiên Viên hoàng đế gì gì đó. Nghe đến người nào người nấy đều mát lòng mát dạ, dù gì thì người ta là hải ngoại tán tu, công lực đạo hạnh so với mình chỉ cao hơn chứ không thua kém, lời nói của Chu Thanh đương nhiên có uy tín, nếu đổi lại là Vân Hà tiên tử e rằng sẽ không đạt hiệu quả như ý đâu. Lời nói còn phải coi do ai nói ra, thực lực càng mạnh, trọng lượng câu nói sẽ càng nặng, đấy là quy tắc ngầm trong tu đạo giới.
Chu Thanh bỗng thay đổi đề tài: “Ta ở hải ngoại đã sớm nghe đại danh phái Côn Lôn, không biết trưởng giáo Côn Lôn Càn Cơ chân nhân tại sao lại không có mặt nhỉ? Khai phái đại điển của Thục Sơn, ngay cả ta là nhân sĩ hải ngoại cũng biết đến, Côn Lôn không lí nào lại không biết chứ?”
Câu này nói ra, Linh Hư liền nhăn nhó khó chịu, còn 3 người Đạo Nhất, Khai Dương, Huyễn Không thoáng lộ vẻ mặt mỉa mai.
Thì đó, khai phái đại điển trăm năm mới có một lần của ngài cũng có thể coi như việc lớn trong tu đạo giới rồi, các đại tông sư khác đều đích thân tham dự, còn Càn Cơ Tử không những không đến, thậm chí ngay cả một tên đệ tử cũng không phái đến chúc mừng, rõ ràng là không nể mặt Thục Sơn đó mà!
Vân Hà tiên tử thấy Chu Thanh cố tình đổ dầu vào lửa, sém chút đã bật cười thành tiếng, “Gã Chu Thanh này bề ngoài là một nam tử đạo mạo, sém chút ngay cả mình cũng bị mắc lừa hắn, nhưng người này kể ra cũng rất thú vị, khi bịa chuyện không hề nhíu mày suy nghĩ, đạt tới cảnh giới ấy, so với đám tông sư kia rõ ràng là cao hơn một bậc rồi.” Vân Hà tiên tử cố gắng nhịn cười, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Cảm nhận được thái độ mỉa mai của 3 người kia, Linh Hư lão đạo tối sầm mặt, lập tức lái sang chuyện khác để nói. Chu Thanh biết rõ ngọn ngành nên không hỏi nhiều nữa, mình chỉ mới khiêu khích nhẹ nhàng một chút thôi mà đã đạt hiệu quả thế này rồi, dù gì thì ngày dài tháng rộng, không cần phải vội làm gì, cứ từ từ thăm dò xong Thục Sơn hẵng tính tiếp, so sánh qua lại là biết ngay thực lực của Côn Lôn. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Chu Thanh không phải hạng người ngồi chờ rắc rối tự tìm đến mà không chuẩn bị gì, nếu đã kết thù với Côn Lôn, Chu Thanh cũng không mong sẽ hóa giải được mối thù sâu nặng này.
Long Hổ sơn Đạo Nhất thiên sư thấy Linh Hư và Chu Thanh nói cười vui vẻ, trong lòng đã sớm bực bội, lão cũng biết tới hải ngoại tán tu, không hiểu bọn Thục Sơn sao lại may mắn đến thế, làm quen được với một đại cao thủ đẳng cấp tông sư, còn lôi kéo người ta làm Khách Khanh trưởng lão gì gì đó, bây giờ Mao Sơn rõ ràng đã có thỏa thuận với Không Động rồi, còn Côn Lôn không biết đang toan tính ý đồ gì, Thục Sơn có hải ngoại tán tu trợ giúp, chỉ còn lại Long Hổ Sơn của mình thực lực yếu nhất. Đạo Nhất không dám trông mong khi bị Ôn Lam Tân đánh đến tận nơi các môn phái kia sẽ đến cứu viện, chúng không giẫm thêm một cái đã là may lắm rồi.
Đạo Nhất biết rõ có thương lượng với đám người này cũng không có kết quả gì, dù sao thì nhân vật chính Côn Lôn không có đến, chi bằng hãy về trấn thủ sơn môn, bảo môn hạ đệ tử không ra ngoài là tốt nhất. Nghĩ thế Đạo Nhất thiên sư liền miễn cưỡng nói vài câu khách sáo với Chu Thanh, rồi lấy lí do môn phái còn có việc quan trọng phải cáo từ, ngay cả bậc cửa Thục Sơn còn chưa vào đã đòi về, Linh Hư biết Đạo Nhất đang nôn nóng chuyện gì nên chỉ giả vờ nói vài câu giữ khách xong mặc kệ lão ta muốn đi đâu thì đi. Truyện "Phật Đạo "
Đạo Nhất thiên sư vừa đi khỏi, Mao Sơn Khai Dương và Không Động Huyễn Không đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng nảy ý bỏ về, nhất là Huyễn Không còn nhìn chăm chú dò xét Vân Hà tiên tử một lúc, đôi mắt láo liên không biết đang nghĩ gì, làm cho Vân Hà tiên tử ngây ngô không hiểu: “Chẳng lẽ Đại Tự Tại cung chúng ta đã kết oán thù gì với Không Động rồi? Việc này phải quay về bẩm báo cung chủ mới được, ngay cả phái Không Động xưa nay chỉ ẩn dật tu luyện cũng phái người lộ diện, có khi nào tu đạo giới sắp xảy ra biến động gì lớn lao chăng?”
Vân Hà suy ngẫm một hồi, len lén liếc nhìn Chu Thanh, sắc mặt ửng đỏ không biết lại suy nghĩ tiếp chuyện gì, cuộc nói chuyện nãy giờ Vân Hà không hề góp lời nên Chu Thanh nhất thời không chú ý đến nàng, Linh Hư lão đạo tuy có khách sáo vài câu nhưng đặt hết tâm trí vào Chu Thanh, trong một lúc Vân Hà như người thừa đứng sang một bên.
Chỉ trong thời gian ngắn, 3 vị cao thủ đều đã bỏ về mất, thật ra họ đến đây chỉ vì muốn gặp Càn Cơ Tử của Côn Lôn, giờ Càn Cơ lão đạo chắc chắn là không tới rồi, có ở lại cũng không còn ý nghĩa, chi bằng quay về bàn tính đối sách với các cao thủ trong môn phái, dựa vào sức mình vẫn hơn, họ đâu còn tâm trí nào mà tham dự khai phái đại điển của Thục Sơn nữa.
Linh Hư dõi theo bóng lưng 3 vị cao thủ rời khỏi, vẫn giữ nụ cười trên mặt, trong lòng lại nguyền rủa: “Xem ra các ngươi vẫn coi Côn Lôn là thái sơn bắc đẩu, nên nhớ thực lực của Thục Sơn ta hiện nay không thua kém gì Côn Lôn đâu nhé, nhất là vận may chiếu cố tự nhiên có được một vị đại cao thủ làm Khách Khanh trưởng lão. Các ngươi bỏ về càng tốt, tránh để các người thấy được thực lực thật sự của Thục Sơn ta, chỉ có điều đám người hải ngoại tán tu xưa nay đều không màn thế sự, tại sao đột nhiên lại có hứng đến ngao du trung thổ thế nhỉ?” Đối với thân phận hải ngoại tán tu của Chu Thanh, Linh Hư nảy sinh đôi chút nghi ngờ, nhưng liền sau đó lại tan theo mây khói: “Không phải là hải ngoại thì còn đâu chứ? Trung thổ đào đâu ra đại cao thủ như thế, nếu có thì đã sớm vang danh thiên hạ rồi.” Truyện "Phật Đạo "
“Xem ra ta phải cho vị Chu chân nhân, tông chủ Thiên Đạo tông này một ít lợi lộc mới được, đến khi cần thiết sẽ nhờ hắn giúp đỡ, lúc đó hắn sẽ không dễ từ chối!” Linh Hư lão đạo tính kế đã xong, bèn nhiệt tình mời Chu Thanh và Vân Hà tiên tử bước lên cây cầu lớn do chiếc thang trời Kim Long hóa thành, chiếc thang sau đó thu lại tiến vào trong Thục Sơn động thiên, cửa động khổng lồ xuất hiện ngay chính giữa biển mây từ từ khép lại, không còn nhìn ra dấu vết gì nữa
Lão thậm chí còn đang tính kế có cách nào đẩy mối họa Ôn Lam Tân cho các môn phái gánh giùm, để họ đánh nhau lưỡng bại câu thương, Thục Sơn sẽ Tọa sơn quan hổ đấu, từ đó ngư ông đắc lợi.
Linh Hư lão đạo nhanh chóng giới thiệu 3 người còn lại cho Chu Thanh làm quen, ngay cả với Vân Hà tiên tử lão cũng tỏ ra vô cùng khách sáo, đổi lại khi khác, với thân phận cao thủ Phản Hư, tuyệt đối không thèm để ý một nhân vật Hóa Thần trung kì làm gì cho hạ thấp thân phận, Vân Hà tiên tử tất nhiên biết đạo lí ấy, nghe Linh Hư lão đạo giới thiệu từng người, bề ngoài không để lộ thái độ bất thường, trong lòng lại cười mỉa: “Thì ra đây chính là tam đại tông sư đạo môn ở trung thổ. Hừ! Đều là một bọn tiểu nhân gian trá, cung chủ nói không sai, trung thổ đạo môn đúng là ngày càng suy tàn rồi.”
Thì ra vừa mới gặp Vân Hà cứ nghĩ 3 người kia chỉ là đạo sĩ tu hành bình thường, không phải là tông sư của một môn phái. Còn đối với Huyễn Không lão đạo thì khác, phái Không Động và Đại Tự Tại cung đều do Thập nhị chân tiên của Xiển giáo sáng lập, những năm qua có qua lại với nhau, Vân Hà tuy không biết Huyễn Không, nhưng khí tức được tu luyện từ tâm pháp độc môn của Không Động, Vân Hà lại mơ hồ cảm nhận được nên đã sớm xác nhận thân phận của Huyễn Không lão đạo rồi, ngược lại Huyễn Không cũng nhìn ra lai lịch của Vân Hà. Vân Hà không hề nghĩ nhiều, còn Huyễn Không thấy Vân Hà đi chung với Chu Thanh, trong lòng có nảy sinh vài mưu toan, chỉ có điều không ai biết lão đang tính toán chuyện gì mà thôi.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Ta tuy ở hải ngoại nhưng đã sớm nghe đến danh tiếng của tứ đại tông sư trung thổ, hôm nay hân hạnh được gặp, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt rồi mới thấy vượt xa danh tiếng ấy chứ!” Chu Thanh nghe Linh Hư giới thiệu từng người, trong lòng cũng kinh ngạc không kém, “Ta cứ bất ngờ tại sao đám người này ai nấy đều có công lực cao thâm đến thế, thì ra là thiên hạ tông sư đã hội tụ về đây. À! Ta phải khích bác chúng mới được!” Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh tâng bốc mọi người lên mây, ngay cả Huyễn Không lão đạo cũng không tha, nói nào là Không Động phái vang danh thiên hạ, tổ sư khai phái Quảng Thành Tử là thầy của Hiên Viên hoàng đế gì gì đó. Nghe đến người nào người nấy đều mát lòng mát dạ, dù gì thì người ta là hải ngoại tán tu, công lực đạo hạnh so với mình chỉ cao hơn chứ không thua kém, lời nói của Chu Thanh đương nhiên có uy tín, nếu đổi lại là Vân Hà tiên tử e rằng sẽ không đạt hiệu quả như ý đâu. Lời nói còn phải coi do ai nói ra, thực lực càng mạnh, trọng lượng câu nói sẽ càng nặng, đấy là quy tắc ngầm trong tu đạo giới.
Chu Thanh bỗng thay đổi đề tài: “Ta ở hải ngoại đã sớm nghe đại danh phái Côn Lôn, không biết trưởng giáo Côn Lôn Càn Cơ chân nhân tại sao lại không có mặt nhỉ? Khai phái đại điển của Thục Sơn, ngay cả ta là nhân sĩ hải ngoại cũng biết đến, Côn Lôn không lí nào lại không biết chứ?”
Câu này nói ra, Linh Hư liền nhăn nhó khó chịu, còn 3 người Đạo Nhất, Khai Dương, Huyễn Không thoáng lộ vẻ mặt mỉa mai.
Thì đó, khai phái đại điển trăm năm mới có một lần của ngài cũng có thể coi như việc lớn trong tu đạo giới rồi, các đại tông sư khác đều đích thân tham dự, còn Càn Cơ Tử không những không đến, thậm chí ngay cả một tên đệ tử cũng không phái đến chúc mừng, rõ ràng là không nể mặt Thục Sơn đó mà!
Vân Hà tiên tử thấy Chu Thanh cố tình đổ dầu vào lửa, sém chút đã bật cười thành tiếng, “Gã Chu Thanh này bề ngoài là một nam tử đạo mạo, sém chút ngay cả mình cũng bị mắc lừa hắn, nhưng người này kể ra cũng rất thú vị, khi bịa chuyện không hề nhíu mày suy nghĩ, đạt tới cảnh giới ấy, so với đám tông sư kia rõ ràng là cao hơn một bậc rồi.” Vân Hà tiên tử cố gắng nhịn cười, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Cảm nhận được thái độ mỉa mai của 3 người kia, Linh Hư lão đạo tối sầm mặt, lập tức lái sang chuyện khác để nói. Chu Thanh biết rõ ngọn ngành nên không hỏi nhiều nữa, mình chỉ mới khiêu khích nhẹ nhàng một chút thôi mà đã đạt hiệu quả thế này rồi, dù gì thì ngày dài tháng rộng, không cần phải vội làm gì, cứ từ từ thăm dò xong Thục Sơn hẵng tính tiếp, so sánh qua lại là biết ngay thực lực của Côn Lôn. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Chu Thanh không phải hạng người ngồi chờ rắc rối tự tìm đến mà không chuẩn bị gì, nếu đã kết thù với Côn Lôn, Chu Thanh cũng không mong sẽ hóa giải được mối thù sâu nặng này.
Long Hổ sơn Đạo Nhất thiên sư thấy Linh Hư và Chu Thanh nói cười vui vẻ, trong lòng đã sớm bực bội, lão cũng biết tới hải ngoại tán tu, không hiểu bọn Thục Sơn sao lại may mắn đến thế, làm quen được với một đại cao thủ đẳng cấp tông sư, còn lôi kéo người ta làm Khách Khanh trưởng lão gì gì đó, bây giờ Mao Sơn rõ ràng đã có thỏa thuận với Không Động rồi, còn Côn Lôn không biết đang toan tính ý đồ gì, Thục Sơn có hải ngoại tán tu trợ giúp, chỉ còn lại Long Hổ Sơn của mình thực lực yếu nhất. Đạo Nhất không dám trông mong khi bị Ôn Lam Tân đánh đến tận nơi các môn phái kia sẽ đến cứu viện, chúng không giẫm thêm một cái đã là may lắm rồi.
Đạo Nhất biết rõ có thương lượng với đám người này cũng không có kết quả gì, dù sao thì nhân vật chính Côn Lôn không có đến, chi bằng hãy về trấn thủ sơn môn, bảo môn hạ đệ tử không ra ngoài là tốt nhất. Nghĩ thế Đạo Nhất thiên sư liền miễn cưỡng nói vài câu khách sáo với Chu Thanh, rồi lấy lí do môn phái còn có việc quan trọng phải cáo từ, ngay cả bậc cửa Thục Sơn còn chưa vào đã đòi về, Linh Hư biết Đạo Nhất đang nôn nóng chuyện gì nên chỉ giả vờ nói vài câu giữ khách xong mặc kệ lão ta muốn đi đâu thì đi. Truyện "Phật Đạo "
Đạo Nhất thiên sư vừa đi khỏi, Mao Sơn Khai Dương và Không Động Huyễn Không đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng nảy ý bỏ về, nhất là Huyễn Không còn nhìn chăm chú dò xét Vân Hà tiên tử một lúc, đôi mắt láo liên không biết đang nghĩ gì, làm cho Vân Hà tiên tử ngây ngô không hiểu: “Chẳng lẽ Đại Tự Tại cung chúng ta đã kết oán thù gì với Không Động rồi? Việc này phải quay về bẩm báo cung chủ mới được, ngay cả phái Không Động xưa nay chỉ ẩn dật tu luyện cũng phái người lộ diện, có khi nào tu đạo giới sắp xảy ra biến động gì lớn lao chăng?”
Vân Hà suy ngẫm một hồi, len lén liếc nhìn Chu Thanh, sắc mặt ửng đỏ không biết lại suy nghĩ tiếp chuyện gì, cuộc nói chuyện nãy giờ Vân Hà không hề góp lời nên Chu Thanh nhất thời không chú ý đến nàng, Linh Hư lão đạo tuy có khách sáo vài câu nhưng đặt hết tâm trí vào Chu Thanh, trong một lúc Vân Hà như người thừa đứng sang một bên.
Chỉ trong thời gian ngắn, 3 vị cao thủ đều đã bỏ về mất, thật ra họ đến đây chỉ vì muốn gặp Càn Cơ Tử của Côn Lôn, giờ Càn Cơ lão đạo chắc chắn là không tới rồi, có ở lại cũng không còn ý nghĩa, chi bằng quay về bàn tính đối sách với các cao thủ trong môn phái, dựa vào sức mình vẫn hơn, họ đâu còn tâm trí nào mà tham dự khai phái đại điển của Thục Sơn nữa.
Linh Hư dõi theo bóng lưng 3 vị cao thủ rời khỏi, vẫn giữ nụ cười trên mặt, trong lòng lại nguyền rủa: “Xem ra các ngươi vẫn coi Côn Lôn là thái sơn bắc đẩu, nên nhớ thực lực của Thục Sơn ta hiện nay không thua kém gì Côn Lôn đâu nhé, nhất là vận may chiếu cố tự nhiên có được một vị đại cao thủ làm Khách Khanh trưởng lão. Các ngươi bỏ về càng tốt, tránh để các người thấy được thực lực thật sự của Thục Sơn ta, chỉ có điều đám người hải ngoại tán tu xưa nay đều không màn thế sự, tại sao đột nhiên lại có hứng đến ngao du trung thổ thế nhỉ?” Đối với thân phận hải ngoại tán tu của Chu Thanh, Linh Hư nảy sinh đôi chút nghi ngờ, nhưng liền sau đó lại tan theo mây khói: “Không phải là hải ngoại thì còn đâu chứ? Trung thổ đào đâu ra đại cao thủ như thế, nếu có thì đã sớm vang danh thiên hạ rồi.” Truyện "Phật Đạo "
“Xem ra ta phải cho vị Chu chân nhân, tông chủ Thiên Đạo tông này một ít lợi lộc mới được, đến khi cần thiết sẽ nhờ hắn giúp đỡ, lúc đó hắn sẽ không dễ từ chối!” Linh Hư lão đạo tính kế đã xong, bèn nhiệt tình mời Chu Thanh và Vân Hà tiên tử bước lên cây cầu lớn do chiếc thang trời Kim Long hóa thành, chiếc thang sau đó thu lại tiến vào trong Thục Sơn động thiên, cửa động khổng lồ xuất hiện ngay chính giữa biển mây từ từ khép lại, không còn nhìn ra dấu vết gì nữa
/206
|