Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tiên phủ này có cấm chế cực mạnh, thấy Cực Âm lão đạo ra tay trước, đều chuẩn bị xem hắn chịu thiệt, nào ngờ đâu ma phiên kia lại lợi hại đến vậy, dễ dàng khiến cho hào quang thụy khí kia mở ra. Thừa lúc hào quang thụy khí còn chưa kịp khép lại, Cáp Mô hét dài một tiếng, lắc mình một cái biến mất đằng sau cánh cổng, tốc độ phải nhanh gấp đôi Cực Âm lão đạo. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh đã sớm chú ý động tĩnh, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với đám người Huyền Vũ lão đạo. Huyền Vũ lão đạo dùng một ngọn đèn đốt lên ánh lửa tím bao trùm tất cả mọi người, cùng nhau xông vào sau cửa. Đại Lực Hùng Vương theo ngay phía sau bọn họ, tuy rằng hắn chí không tại tiên phủ, nhưng mà đi vào kiếm vài món pháp bảo cũng tốt, không có ai lại ghét mình có nhiều pháp bảo cả.
Lam Thần lão tổ tính cách quái gở, không thích giao tiếp, thấy mọi người đều đã tiến vào trong cũng thấy hơi sốt ruột, lam vụ bay tán loạn, hóa thành một đạo lam quang bay vào cửa.
" Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!" Vô Chân lão ni thấy chỉ còn lại Lam Thần lão tổ một người, sao còn nhịn được nữa, Lưỡng Cực Huyền Từ bình phát ra bạch quang chặn Lam Thần lão tổ lại giữa không trung. Lam Thần lão tổ tuy đã sống ở Nam Cực lâu ngày, là một trong những hải ngoại tán tu thần bí nhất, nhưng mà không hề nghi ngờ cũng là một người trong tà đạo. Vô Chân lão ni đã sớm thương lượng với Càn Cơ lão đạo, chỉ cần kẻ nào còn sót nào thì lập tức loại bỏ, việc tranh đoạt tiên phủ sẽ bớt đi 1 gánh nặng.
Lam Thần lão tổ cũng đang sốt ruột, nhất thời không kịp phòng bị. Vô Chân lão ni đột nhiên ra tay, thấy bạch quang ngăn đón ở phía trước, biết là không ổn, vội vàng dừng lại thân mình, đang muốn tự hỏi thì ầm vang, lôi hỏa kim quang ào ào oanh kích về phía lão, trong đó hỗn loạn nào là tia chớp màu tím, vô số long xà uốn lượn có khí thế như phi kiếm, Vô Chân lão ni phát ra một tiếng Phạn, bạch quang hóa thành hàng tỷ sợi tơ quấn quanh lấy Lam Thần lão tổ. Những lão đạo Côn Lôn cũng phát ra phi kiếm pháp bảo toàn bộ oanh kích lên đoàn lam vụ xung quanh Lam Thần lão tổ.
Gầm! Gầm gầm! Một vài tiếng rít gào như dã thú bị thương phát ra từ miệng Lam Thần lão tổ, lam vụ quây xung quanh lão hoàn toàn bị đánh xơ xác, Lam Thần lão tổ hiện ra nguyên thể, chính là một con yêu quái mình người mặt ngựa, thân thể bị pháp bảo đánh cho trọng thương máu chảy đầm đìa, không ngờ máu lại có màu xanh thẫm, ngay cả lục phủ ngũ tạng, đại tràng lòi ra cũng toàn bộ màu xanh thẫm.
Lam Thần lão tổ không ngờ đám đạo nhân chân chính này lại đột nhiên ra tay, ông ta ở dưới lớp băng ngàn trượng tại Nam Cực Quang Minh kính đã quá lâu, và là một trong những nhân vật thần bí trong số các cao thủ tản tu ở hải ngoại, chúng nhân đều không biết lai lịch của ông, cũng không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn đạo pháp nào, mà cũng đáng đời ông ta hôm nay xúi quẩy, một thân một mình, đương đầu với vận xui. Càn Cơ và đám Côn Lôn lão đạo, Vô Chân lão ni là hạng người gì chứ, Vô Chân lão ni cũng có thể xem là đại cao thủ ở hải ngoại, bốn mươi mấy người đối phó một người, mà còn là đánh lén nữa, tên Lam Thần lão tổ này nếu không bị giết, thì đúng là cao số rồi.
Nhìn thấy pháp thuật phi kiếm do ba mươi mấy người của mình liên thủ, quả nhiên chỉ có thể đánh được nửa bên nguyên thể của Lam Thần lão tổ, máu tươi và ngũ tạng đều là màu lam, đến cả đám lão đạo tâm trí kiên định, hiểu biết rộng, cũng bất giác lặng đi một lúc.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương như vậy, giương cái mặt ngựa hung dữ ra, rít lên những tiếng chói tai: “Vô Chân lão tặc ni, hôm nay lão tổ bắt các ngươi phải chết ! Nuốt hết hồn phách của các ngươi !”
“Hứ ! Tên yêu nghiệt này, đã chết đến nơi mà còn nói xạo, Côn Lôn đạo hữu ! Hãy mau ra tay hủy hết nguyên thân của con yêu nghiệt này, để nó thịt nát xương tan, không thể nguy hại đến thế gian nữa !” Thủ quyết Vô Chân lão ni trở liên tục, chỉ huy bạch khí từ trong Lưỡng Cực Huyền Từ bình đánh đấu hai mươi bốn phi đao màu lam. Truyện "Phật Đạo "
Đạo bạch khí này là Lưỡng Cực Huyền Từ trong bảo bình, một khi phi kiếm pháp bảo đụng phải, đều bị hút hết vào trong bình, cho dù công lực cao thâm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế phi kiếm của mình chống lại sức hút của Huyền Từ, lúc điều khiển cũng khó gấp mười lần so với bình thường, Lam Thần lão tổ cũng vì thế mà phải chịu thiệt lớn, nếu không thì cũng không bị đám lão đạo Côn Lôn đánh vỡ Lam Vụ hộ thân của mình, hủy đi nửa bên nguyên thân.
Lúc vừa bắt đầu thì Vô Chân lão ni đã nhìn thấy hai mươi bốn cây phi đao màu lam mà Lam Thần lão đạo tung ra, đã biết đó không phải vật tầm thường, nên đã động lòng muốn thu giữ.
Nghe tiếng Vô Chân lão ni gọi, đám Côn Lôn lão đạo và mấy ni cô đã định thần trở lại, tự mỗi người niệm chú ấn, chuẩn bị phát ra pháp thuật uy lực mạnh nhất. Tên Lam Thần lão tổ này quả thật có mạnh hơn một chút, bao nhiêu người liên thủ tấn công vậy mà không thể giết nổi ông, nhất là máu tươi và nội tạng đều là một màu lam, mặt ngựa thân người, chúng nhân đều cảm thấy rất kỳ lạ, một cảm giác vô cùng khó chịu dâng đến tận tim, họ đều muốn trừ khử cái con quái vật này.
Lam Thần lão tổ gầm rú liên tục, Nhiếp Hồn Ma Âm từ trong miệng phun ra, nguyên thể bị thương nặng, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao mà mình cực khổ tu luyện được đã bị Lưỡng Cực Huyền Từ hút lấy, vận động khó khăn, nhìn thấy pháp thuật của đám lão đạo sắp đánh đến mình, bên cạnh còn có mấy cây phi kiếm đang bay về phía mình, Lam Thần lão tổ tay chân lúng túng, thân hình nhấp nháy, đến cả nội tạng cũng nhấp nháy theo, huyết màu lam bắn khắp tứ phía, may mà tiên phủ đó khai quang, nước biển trong phạm vi trăm dặm đều bị một lực đạo vô hình cách ly ra, nếu không thì dưới áp lực nước, cho dù Lam Thần lão tổ có thần thông hơn nữa, cũng phải ôm hận mà chết.
Vừa xuất Nhiếp Hồn Ma Âm ra, mấy tên Côn Lôn lão đạo đang chỉ huy phi kiếm thích sát Lam Thần lão tổ bị Ma Âm lọt vào trong tai, nguyên thần liền bị kích động, tâm ma muốn vùng dậy, đều thầm nghĩ không hay rồi, mỗi người tự vận thần niệm phong lục thức lại, để tránh Ma Âm tiếp tục vào sâu trong cơ thể, phi kiếm trên tay cũng đã chậm lại, cuối cùng Lam Thần lão tổ cũng có thể rảnh mà thở một chút.
Vẫn còn may là Lam Thần lão tổ đã bị trọng thương, Nhiếp Hồn Ma Âm lại được dùng một cách vội vã, nên uy lực đã giảm đi một nửa, chứ không thì mấy tên lão đạo Hóa Thần hậu kỳ phải chịu thiệt rồi.
“Không hay rồi !” Vô Chân lão ni Phạn xướng, đánh tan Nhiếp Hồn Ma Âm, thấy Lam Thần lão tổ đã nghỉ được một chút, thầm kêu một tiếng, bà ta không sợ đòn phản kích của Lam Thần lão tổ, mà chỉ sợ ông ta đột nhiên bỏ chạy, sau này nhất định sẽ đến báo thù, tuy bà ta không sợ, nhưng cũng sẽ chịu thêm nhiều phiền phức.
Suy nghĩ của Càn Cơ lão đạo cũng giống như suy nghĩ của bà ta, Côn Lôn của ông ta không có cao thủ như Vô Chân lão ni trấn giữ môn phái, nếu để tên Lam Thần lão tổ này chạy thoát, thì Côn Lôn của ông ta sẽ không có ngày được yên thân, nhất là còn có môn phái như Thục sơn đang trừng trừng mắt hổ, trong lòng Càn Cơ lão đạo liền vã đầy mồ hôi lạnh ra toàn thân, bản thân ông ta là Phản Hư cao thủ, lại thêm đã luyện hóa được hai viên xá lợi, cũng được liệt vào hàng cao thủ rồi, nên hiệu quả Nhiếp Hồn Ma Âm của Lam Thần lão tổ đối với ông ta không lớn.
Càn Cơ lão đạo miệng tụng chân ngôn, lấy từ trong lòng ra một pháp bảo giống một cành cây, dài khoảng ba tấc tám phân, thô hơn cây kim một chút, hình dnagj lại giống cành cây, bên trên có chín phân xoa, sáng lấp lánh, để cho người nhìn thấy có một cảm giác như được khắc sâu trong cốt, thoang thoảng có mùi máu tanh tản phát ra, vừa nhìn đã biết ngay đó là pháp bảo của tà môn. Nhìn đám lão đạo ở xung quanh, Càn Cơ phát hiện không ai chú ý đến hành động của mình, liền nhằm thẳng cây pháp bảo này vào người Lam Thần lão tổ, miệng kêu lên: “Tật !” Bảo bối này hóa thành một đạo ô quang cực mảnh, bắn về phái Lam Thần lão tổ mà không gây một tiếng động nào.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương, khó khăn lắm mới phát ra Nhiếp Hồn Ma Âm giành được quyền chủ động một lúc, rồi liên tục vận chân nguyên điều khiển hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao, muốn thoát khỏi trói buộc của Lưỡng Cực Huyền Từ, sau đó bỏ chạy, đợi khi đã hồi phục nguyên thể, lại tìm đến để báo thù, còn về việc tiên phủ khai quang, không thể lo được nhiều nữa, giữ tánh mạng quan trọng hơn.
Lam Thần lão tổ nghỉ được một lúc pháp quyết nhất chỉ, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao uy lực tăng nhanh, lam quang như chớp, chém đứt bạch quang của Lưỡng Cực Huyền Từ, bạch quang còn chưa kịp vây lại, Lam Thần lão tổ la lên một tiếng thất thanh, sương lam lại dâng lên, bao bọc lấy nửa bên nguyên thể của mình, cuồng phong nổi dậy, đang định cưỡi gió bay đi.
Cũng đáng cho Lam Thần lão tổ hôm nay bị hung thần chiếu, Càn Cơ lão đạo ác độc vô cùng, sương lam vừa dâng lên, ô quang do pháp bảo hóa thành bắn vào trong, sau đó sương lam bao bọc lại, chúng đạo sĩ chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, sau đó tiếng sấm nổ liên hồi, cứ như trong không trung đánh xuống vài tia sét, đến nỗi không khí vang lên những tiếng ong ong. Chương 154
Tiên phủ khai quang (2)
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: vip.vandan
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tiên phủ này có cấm chế cực mạnh, thấy Cực Âm lão đạo ra tay trước, đều chuẩn bị xem hắn chịu thiệt, nào ngờ đâu ma phiên kia lại lợi hại đến vậy, dễ dàng khiến cho hào quang thụy khí kia mở ra. Thừa lúc hào quang thụy khí còn chưa kịp khép lại, Cáp Mô hét dài một tiếng, lắc mình một cái biến mất đằng sau cánh cổng, tốc độ phải nhanh gấp đôi Cực Âm lão đạo. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh đã sớm chú ý động tĩnh, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với đám người Huyền Vũ lão đạo. Huyền Vũ lão đạo dùng một ngọn đèn đốt lên ánh lửa tím bao trùm tất cả mọi người, cùng nhau xông vào sau cửa. Đại Lực Hùng Vương theo ngay phía sau bọn họ, tuy rằng hắn chí không tại tiên phủ, nhưng mà đi vào kiếm vài món pháp bảo cũng tốt, không có ai lại ghét mình có nhiều pháp bảo cả.
Lam Thần lão tổ tính cách quái gở, không thích giao tiếp, thấy mọi người đều đã tiến vào trong cũng thấy hơi sốt ruột, lam vụ bay tán loạn, hóa thành một đạo lam quang bay vào cửa.
" Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!" Vô Chân lão ni thấy chỉ còn lại Lam Thần lão tổ một người, sao còn nhịn được nữa, Lưỡng Cực Huyền Từ bình phát ra bạch quang chặn Lam Thần lão tổ lại giữa không trung. Lam Thần lão tổ tuy đã sống ở Nam Cực lâu ngày, là một trong những hải ngoại tán tu thần bí nhất, nhưng mà không hề nghi ngờ cũng là một người trong tà đạo. Vô Chân lão ni đã sớm thương lượng với Càn Cơ lão đạo, chỉ cần kẻ nào còn sót nào thì lập tức loại bỏ, việc tranh đoạt tiên phủ sẽ bớt đi 1 gánh nặng.
Lam Thần lão tổ cũng đang sốt ruột, nhất thời không kịp phòng bị. Vô Chân lão ni đột nhiên ra tay, thấy bạch quang ngăn đón ở phía trước, biết là không ổn, vội vàng dừng lại thân mình, đang muốn tự hỏi thì ầm vang, lôi hỏa kim quang ào ào oanh kích về phía lão, trong đó hỗn loạn nào là tia chớp màu tím, vô số long xà uốn lượn có khí thế như phi kiếm, Vô Chân lão ni phát ra một tiếng Phạn, bạch quang hóa thành hàng tỷ sợi tơ quấn quanh lấy Lam Thần lão tổ. Những lão đạo Côn Lôn cũng phát ra phi kiếm pháp bảo toàn bộ oanh kích lên đoàn lam vụ xung quanh Lam Thần lão tổ.
Gầm! Gầm gầm! Một vài tiếng rít gào như dã thú bị thương phát ra từ miệng Lam Thần lão tổ, lam vụ quây xung quanh lão hoàn toàn bị đánh xơ xác, Lam Thần lão tổ hiện ra nguyên thể, chính là một con yêu quái mình người mặt ngựa, thân thể bị pháp bảo đánh cho trọng thương máu chảy đầm đìa, không ngờ máu lại có màu xanh thẫm, ngay cả lục phủ ngũ tạng, đại tràng lòi ra cũng toàn bộ màu xanh thẫm.
Lam Thần lão tổ không ngờ đám đạo nhân chân chính này lại đột nhiên ra tay, ông ta ở dưới lớp băng ngàn trượng tại Nam Cực Quang Minh kính đã quá lâu, và là một trong những nhân vật thần bí trong số các cao thủ tản tu ở hải ngoại, chúng nhân đều không biết lai lịch của ông, cũng không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn đạo pháp nào, mà cũng đáng đời ông ta hôm nay xúi quẩy, một thân một mình, đương đầu với vận xui. Càn Cơ và đám Côn Lôn lão đạo, Vô Chân lão ni là hạng người gì chứ, Vô Chân lão ni cũng có thể xem là đại cao thủ ở hải ngoại, bốn mươi mấy người đối phó một người, mà còn là đánh lén nữa, tên Lam Thần lão tổ này nếu không bị giết, thì đúng là cao số rồi.
Nhìn thấy pháp thuật phi kiếm do ba mươi mấy người của mình liên thủ, quả nhiên chỉ có thể đánh được nửa bên nguyên thể của Lam Thần lão tổ, máu tươi và ngũ tạng đều là màu lam, đến cả đám lão đạo tâm trí kiên định, hiểu biết rộng, cũng bất giác lặng đi một lúc.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương như vậy, giương cái mặt ngựa hung dữ ra, rít lên những tiếng chói tai: “Vô Chân lão tặc ni, hôm nay lão tổ bắt các ngươi phải chết ! Nuốt hết hồn phách của các ngươi !”
“Hứ ! Tên yêu nghiệt này, đã chết đến nơi mà còn nói xạo, Côn Lôn đạo hữu ! Hãy mau ra tay hủy hết nguyên thân của con yêu nghiệt này, để nó thịt nát xương tan, không thể nguy hại đến thế gian nữa !” Thủ quyết Vô Chân lão ni trở liên tục, chỉ huy bạch khí từ trong Lưỡng Cực Huyền Từ bình đánh đấu hai mươi bốn phi đao màu lam. Truyện "Phật Đạo "
Đạo bạch khí này là Lưỡng Cực Huyền Từ trong bảo bình, một khi phi kiếm pháp bảo đụng phải, đều bị hút hết vào trong bình, cho dù công lực cao thâm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế phi kiếm của mình chống lại sức hút của Huyền Từ, lúc điều khiển cũng khó gấp mười lần so với bình thường, Lam Thần lão tổ cũng vì thế mà phải chịu thiệt lớn, nếu không thì cũng không bị đám lão đạo Côn Lôn đánh vỡ Lam Vụ hộ thân của mình, hủy đi nửa bên nguyên thân.
Lúc vừa bắt đầu thì Vô Chân lão ni đã nhìn thấy hai mươi bốn cây phi đao màu lam mà Lam Thần lão đạo tung ra, đã biết đó không phải vật tầm thường, nên đã động lòng muốn thu giữ.
Nghe tiếng Vô Chân lão ni gọi, đám Côn Lôn lão đạo và mấy ni cô đã định thần trở lại, tự mỗi người niệm chú ấn, chuẩn bị phát ra pháp thuật uy lực mạnh nhất. Tên Lam Thần lão tổ này quả thật có mạnh hơn một chút, bao nhiêu người liên thủ tấn công vậy mà không thể giết nổi ông, nhất là máu tươi và nội tạng đều là một màu lam, mặt ngựa thân người, chúng nhân đều cảm thấy rất kỳ lạ, một cảm giác vô cùng khó chịu dâng đến tận tim, họ đều muốn trừ khử cái con quái vật này.
Lam Thần lão tổ gầm rú liên tục, Nhiếp Hồn Ma Âm từ trong miệng phun ra, nguyên thể bị thương nặng, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao mà mình cực khổ tu luyện được đã bị Lưỡng Cực Huyền Từ hút lấy, vận động khó khăn, nhìn thấy pháp thuật của đám lão đạo sắp đánh đến mình, bên cạnh còn có mấy cây phi kiếm đang bay về phía mình, Lam Thần lão tổ tay chân lúng túng, thân hình nhấp nháy, đến cả nội tạng cũng nhấp nháy theo, huyết màu lam bắn khắp tứ phía, may mà tiên phủ đó khai quang, nước biển trong phạm vi trăm dặm đều bị một lực đạo vô hình cách ly ra, nếu không thì dưới áp lực nước, cho dù Lam Thần lão tổ có thần thông hơn nữa, cũng phải ôm hận mà chết.
Vừa xuất Nhiếp Hồn Ma Âm ra, mấy tên Côn Lôn lão đạo đang chỉ huy phi kiếm thích sát Lam Thần lão tổ bị Ma Âm lọt vào trong tai, nguyên thần liền bị kích động, tâm ma muốn vùng dậy, đều thầm nghĩ không hay rồi, mỗi người tự vận thần niệm phong lục thức lại, để tránh Ma Âm tiếp tục vào sâu trong cơ thể, phi kiếm trên tay cũng đã chậm lại, cuối cùng Lam Thần lão tổ cũng có thể rảnh mà thở một chút.
Vẫn còn may là Lam Thần lão tổ đã bị trọng thương, Nhiếp Hồn Ma Âm lại được dùng một cách vội vã, nên uy lực đã giảm đi một nửa, chứ không thì mấy tên lão đạo Hóa Thần hậu kỳ phải chịu thiệt rồi.
“Không hay rồi !” Vô Chân lão ni Phạn xướng, đánh tan Nhiếp Hồn Ma Âm, thấy Lam Thần lão tổ đã nghỉ được một chút, thầm kêu một tiếng, bà ta không sợ đòn phản kích của Lam Thần lão tổ, mà chỉ sợ ông ta đột nhiên bỏ chạy, sau này nhất định sẽ đến báo thù, tuy bà ta không sợ, nhưng cũng sẽ chịu thêm nhiều phiền phức.
Suy nghĩ của Càn Cơ lão đạo cũng giống như suy nghĩ của bà ta, Côn Lôn của ông ta không có cao thủ như Vô Chân lão ni trấn giữ môn phái, nếu để tên Lam Thần lão tổ này chạy thoát, thì Côn Lôn của ông ta sẽ không có ngày được yên thân, nhất là còn có môn phái như Thục sơn đang trừng trừng mắt hổ, trong lòng Càn Cơ lão đạo liền vã đầy mồ hôi lạnh ra toàn thân, bản thân ông ta là Phản Hư cao thủ, lại thêm đã luyện hóa được hai viên xá lợi, cũng được liệt vào hàng cao thủ rồi, nên hiệu quả Nhiếp Hồn Ma Âm của Lam Thần lão tổ đối với ông ta không lớn.
Càn Cơ lão đạo miệng tụng chân ngôn, lấy từ trong lòng ra một pháp bảo giống một cành cây, dài khoảng ba tấc tám phân, thô hơn cây kim một chút, hình dnagj lại giống cành cây, bên trên có chín phân xoa, sáng lấp lánh, để cho người nhìn thấy có một cảm giác như được khắc sâu trong cốt, thoang thoảng có mùi máu tanh tản phát ra, vừa nhìn đã biết ngay đó là pháp bảo của tà môn. Nhìn đám lão đạo ở xung quanh, Càn Cơ phát hiện không ai chú ý đến hành động của mình, liền nhằm thẳng cây pháp bảo này vào người Lam Thần lão tổ, miệng kêu lên: “Tật !” Bảo bối này hóa thành một đạo ô quang cực mảnh, bắn về phái Lam Thần lão tổ mà không gây một tiếng động nào.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương, khó khăn lắm mới phát ra Nhiếp Hồn Ma Âm giành được quyền chủ động một lúc, rồi liên tục vận chân nguyên điều khiển hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao, muốn thoát khỏi trói buộc của Lưỡng Cực Huyền Từ, sau đó bỏ chạy, đợi khi đã hồi phục nguyên thể, lại tìm đến để báo thù, còn về việc tiên phủ khai quang, không thể lo được nhiều nữa, giữ tánh mạng quan trọng hơn.
Lam Thần lão tổ nghỉ được một lúc pháp quyết nhất chỉ, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao uy lực tăng nhanh, lam quang như chớp, chém đứt bạch quang của Lưỡng Cực Huyền Từ, bạch quang còn chưa kịp vây lại, Lam Thần lão tổ la lên một tiếng thất thanh, sương lam lại dâng lên, bao bọc lấy nửa bên nguyên thể của mình, cuồng phong nổi dậy, đang định cưỡi gió bay đi.
Cũng đáng cho Lam Thần lão tổ hôm nay bị hung thần chiếu, Càn Cơ lão đạo ác độc vô cùng, sương lam vừa dâng lên, ô quang do pháp bảo hóa thành bắn vào trong, sau đó sương lam bao bọc lại, chúng đạo sĩ chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, sau đó tiếng sấm nổ liên hồi, cứ như trong không trung đánh xuống vài tia sét, đến nỗi không khí vang lên những tiếng ong ong.
Càn Cơ lão đạo thấy bảo bối của mình đã có hiệu quả, trong lòng vui mừng, Ô Trấm thích tà độc dị thường, bên trong có chứa Huyền Đô Âm Lôi, chỉ cần đánh vào cơ thể người, thì sẽ nổ ra, mặc cho đạo pháp có cao thâm đến mấy, thân xác ngưng luyện đến mấy, cũng chịu không nổi, chỉ có nguyên thần là thoát được
Càn Cơ lão đạo thấy bảo bối của mình đã có hiệu quả, trong lòng vui mừng, Ô Trấm thích tà độc dị thường, bên trong có chứa Huyền Đô Âm Lôi, chỉ cần đánh vào cơ thể người, thì sẽ nổ ra, mặc cho đạo pháp có cao thâm đến mấy, thân xác ngưng luyện đến mấy, cũng chịu không nổi, chỉ có nguyên thần là thoát được
Chu Thanh đã sớm chú ý động tĩnh, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với đám người Huyền Vũ lão đạo. Huyền Vũ lão đạo dùng một ngọn đèn đốt lên ánh lửa tím bao trùm tất cả mọi người, cùng nhau xông vào sau cửa. Đại Lực Hùng Vương theo ngay phía sau bọn họ, tuy rằng hắn chí không tại tiên phủ, nhưng mà đi vào kiếm vài món pháp bảo cũng tốt, không có ai lại ghét mình có nhiều pháp bảo cả.
Lam Thần lão tổ tính cách quái gở, không thích giao tiếp, thấy mọi người đều đã tiến vào trong cũng thấy hơi sốt ruột, lam vụ bay tán loạn, hóa thành một đạo lam quang bay vào cửa.
" Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!" Vô Chân lão ni thấy chỉ còn lại Lam Thần lão tổ một người, sao còn nhịn được nữa, Lưỡng Cực Huyền Từ bình phát ra bạch quang chặn Lam Thần lão tổ lại giữa không trung. Lam Thần lão tổ tuy đã sống ở Nam Cực lâu ngày, là một trong những hải ngoại tán tu thần bí nhất, nhưng mà không hề nghi ngờ cũng là một người trong tà đạo. Vô Chân lão ni đã sớm thương lượng với Càn Cơ lão đạo, chỉ cần kẻ nào còn sót nào thì lập tức loại bỏ, việc tranh đoạt tiên phủ sẽ bớt đi 1 gánh nặng.
Lam Thần lão tổ cũng đang sốt ruột, nhất thời không kịp phòng bị. Vô Chân lão ni đột nhiên ra tay, thấy bạch quang ngăn đón ở phía trước, biết là không ổn, vội vàng dừng lại thân mình, đang muốn tự hỏi thì ầm vang, lôi hỏa kim quang ào ào oanh kích về phía lão, trong đó hỗn loạn nào là tia chớp màu tím, vô số long xà uốn lượn có khí thế như phi kiếm, Vô Chân lão ni phát ra một tiếng Phạn, bạch quang hóa thành hàng tỷ sợi tơ quấn quanh lấy Lam Thần lão tổ. Những lão đạo Côn Lôn cũng phát ra phi kiếm pháp bảo toàn bộ oanh kích lên đoàn lam vụ xung quanh Lam Thần lão tổ.
Gầm! Gầm gầm! Một vài tiếng rít gào như dã thú bị thương phát ra từ miệng Lam Thần lão tổ, lam vụ quây xung quanh lão hoàn toàn bị đánh xơ xác, Lam Thần lão tổ hiện ra nguyên thể, chính là một con yêu quái mình người mặt ngựa, thân thể bị pháp bảo đánh cho trọng thương máu chảy đầm đìa, không ngờ máu lại có màu xanh thẫm, ngay cả lục phủ ngũ tạng, đại tràng lòi ra cũng toàn bộ màu xanh thẫm.
Lam Thần lão tổ không ngờ đám đạo nhân chân chính này lại đột nhiên ra tay, ông ta ở dưới lớp băng ngàn trượng tại Nam Cực Quang Minh kính đã quá lâu, và là một trong những nhân vật thần bí trong số các cao thủ tản tu ở hải ngoại, chúng nhân đều không biết lai lịch của ông, cũng không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn đạo pháp nào, mà cũng đáng đời ông ta hôm nay xúi quẩy, một thân một mình, đương đầu với vận xui. Càn Cơ và đám Côn Lôn lão đạo, Vô Chân lão ni là hạng người gì chứ, Vô Chân lão ni cũng có thể xem là đại cao thủ ở hải ngoại, bốn mươi mấy người đối phó một người, mà còn là đánh lén nữa, tên Lam Thần lão tổ này nếu không bị giết, thì đúng là cao số rồi.
Nhìn thấy pháp thuật phi kiếm do ba mươi mấy người của mình liên thủ, quả nhiên chỉ có thể đánh được nửa bên nguyên thể của Lam Thần lão tổ, máu tươi và ngũ tạng đều là màu lam, đến cả đám lão đạo tâm trí kiên định, hiểu biết rộng, cũng bất giác lặng đi một lúc.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương như vậy, giương cái mặt ngựa hung dữ ra, rít lên những tiếng chói tai: “Vô Chân lão tặc ni, hôm nay lão tổ bắt các ngươi phải chết ! Nuốt hết hồn phách của các ngươi !”
“Hứ ! Tên yêu nghiệt này, đã chết đến nơi mà còn nói xạo, Côn Lôn đạo hữu ! Hãy mau ra tay hủy hết nguyên thân của con yêu nghiệt này, để nó thịt nát xương tan, không thể nguy hại đến thế gian nữa !” Thủ quyết Vô Chân lão ni trở liên tục, chỉ huy bạch khí từ trong Lưỡng Cực Huyền Từ bình đánh đấu hai mươi bốn phi đao màu lam. Truyện "Phật Đạo "
Đạo bạch khí này là Lưỡng Cực Huyền Từ trong bảo bình, một khi phi kiếm pháp bảo đụng phải, đều bị hút hết vào trong bình, cho dù công lực cao thâm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế phi kiếm của mình chống lại sức hút của Huyền Từ, lúc điều khiển cũng khó gấp mười lần so với bình thường, Lam Thần lão tổ cũng vì thế mà phải chịu thiệt lớn, nếu không thì cũng không bị đám lão đạo Côn Lôn đánh vỡ Lam Vụ hộ thân của mình, hủy đi nửa bên nguyên thân.
Lúc vừa bắt đầu thì Vô Chân lão ni đã nhìn thấy hai mươi bốn cây phi đao màu lam mà Lam Thần lão đạo tung ra, đã biết đó không phải vật tầm thường, nên đã động lòng muốn thu giữ.
Nghe tiếng Vô Chân lão ni gọi, đám Côn Lôn lão đạo và mấy ni cô đã định thần trở lại, tự mỗi người niệm chú ấn, chuẩn bị phát ra pháp thuật uy lực mạnh nhất. Tên Lam Thần lão tổ này quả thật có mạnh hơn một chút, bao nhiêu người liên thủ tấn công vậy mà không thể giết nổi ông, nhất là máu tươi và nội tạng đều là một màu lam, mặt ngựa thân người, chúng nhân đều cảm thấy rất kỳ lạ, một cảm giác vô cùng khó chịu dâng đến tận tim, họ đều muốn trừ khử cái con quái vật này.
Lam Thần lão tổ gầm rú liên tục, Nhiếp Hồn Ma Âm từ trong miệng phun ra, nguyên thể bị thương nặng, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao mà mình cực khổ tu luyện được đã bị Lưỡng Cực Huyền Từ hút lấy, vận động khó khăn, nhìn thấy pháp thuật của đám lão đạo sắp đánh đến mình, bên cạnh còn có mấy cây phi kiếm đang bay về phía mình, Lam Thần lão tổ tay chân lúng túng, thân hình nhấp nháy, đến cả nội tạng cũng nhấp nháy theo, huyết màu lam bắn khắp tứ phía, may mà tiên phủ đó khai quang, nước biển trong phạm vi trăm dặm đều bị một lực đạo vô hình cách ly ra, nếu không thì dưới áp lực nước, cho dù Lam Thần lão tổ có thần thông hơn nữa, cũng phải ôm hận mà chết.
Vừa xuất Nhiếp Hồn Ma Âm ra, mấy tên Côn Lôn lão đạo đang chỉ huy phi kiếm thích sát Lam Thần lão tổ bị Ma Âm lọt vào trong tai, nguyên thần liền bị kích động, tâm ma muốn vùng dậy, đều thầm nghĩ không hay rồi, mỗi người tự vận thần niệm phong lục thức lại, để tránh Ma Âm tiếp tục vào sâu trong cơ thể, phi kiếm trên tay cũng đã chậm lại, cuối cùng Lam Thần lão tổ cũng có thể rảnh mà thở một chút.
Vẫn còn may là Lam Thần lão tổ đã bị trọng thương, Nhiếp Hồn Ma Âm lại được dùng một cách vội vã, nên uy lực đã giảm đi một nửa, chứ không thì mấy tên lão đạo Hóa Thần hậu kỳ phải chịu thiệt rồi.
“Không hay rồi !” Vô Chân lão ni Phạn xướng, đánh tan Nhiếp Hồn Ma Âm, thấy Lam Thần lão tổ đã nghỉ được một chút, thầm kêu một tiếng, bà ta không sợ đòn phản kích của Lam Thần lão tổ, mà chỉ sợ ông ta đột nhiên bỏ chạy, sau này nhất định sẽ đến báo thù, tuy bà ta không sợ, nhưng cũng sẽ chịu thêm nhiều phiền phức.
Suy nghĩ của Càn Cơ lão đạo cũng giống như suy nghĩ của bà ta, Côn Lôn của ông ta không có cao thủ như Vô Chân lão ni trấn giữ môn phái, nếu để tên Lam Thần lão tổ này chạy thoát, thì Côn Lôn của ông ta sẽ không có ngày được yên thân, nhất là còn có môn phái như Thục sơn đang trừng trừng mắt hổ, trong lòng Càn Cơ lão đạo liền vã đầy mồ hôi lạnh ra toàn thân, bản thân ông ta là Phản Hư cao thủ, lại thêm đã luyện hóa được hai viên xá lợi, cũng được liệt vào hàng cao thủ rồi, nên hiệu quả Nhiếp Hồn Ma Âm của Lam Thần lão tổ đối với ông ta không lớn.
Càn Cơ lão đạo miệng tụng chân ngôn, lấy từ trong lòng ra một pháp bảo giống một cành cây, dài khoảng ba tấc tám phân, thô hơn cây kim một chút, hình dnagj lại giống cành cây, bên trên có chín phân xoa, sáng lấp lánh, để cho người nhìn thấy có một cảm giác như được khắc sâu trong cốt, thoang thoảng có mùi máu tanh tản phát ra, vừa nhìn đã biết ngay đó là pháp bảo của tà môn. Nhìn đám lão đạo ở xung quanh, Càn Cơ phát hiện không ai chú ý đến hành động của mình, liền nhằm thẳng cây pháp bảo này vào người Lam Thần lão tổ, miệng kêu lên: “Tật !” Bảo bối này hóa thành một đạo ô quang cực mảnh, bắn về phái Lam Thần lão tổ mà không gây một tiếng động nào.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương, khó khăn lắm mới phát ra Nhiếp Hồn Ma Âm giành được quyền chủ động một lúc, rồi liên tục vận chân nguyên điều khiển hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao, muốn thoát khỏi trói buộc của Lưỡng Cực Huyền Từ, sau đó bỏ chạy, đợi khi đã hồi phục nguyên thể, lại tìm đến để báo thù, còn về việc tiên phủ khai quang, không thể lo được nhiều nữa, giữ tánh mạng quan trọng hơn.
Lam Thần lão tổ nghỉ được một lúc pháp quyết nhất chỉ, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao uy lực tăng nhanh, lam quang như chớp, chém đứt bạch quang của Lưỡng Cực Huyền Từ, bạch quang còn chưa kịp vây lại, Lam Thần lão tổ la lên một tiếng thất thanh, sương lam lại dâng lên, bao bọc lấy nửa bên nguyên thể của mình, cuồng phong nổi dậy, đang định cưỡi gió bay đi.
Cũng đáng cho Lam Thần lão tổ hôm nay bị hung thần chiếu, Càn Cơ lão đạo ác độc vô cùng, sương lam vừa dâng lên, ô quang do pháp bảo hóa thành bắn vào trong, sau đó sương lam bao bọc lại, chúng đạo sĩ chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, sau đó tiếng sấm nổ liên hồi, cứ như trong không trung đánh xuống vài tia sét, đến nỗi không khí vang lên những tiếng ong ong. Chương 154
Tiên phủ khai quang (2)
Nhóm Dịch: huntercd
Nguồn: vip.vandan
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tiên phủ này có cấm chế cực mạnh, thấy Cực Âm lão đạo ra tay trước, đều chuẩn bị xem hắn chịu thiệt, nào ngờ đâu ma phiên kia lại lợi hại đến vậy, dễ dàng khiến cho hào quang thụy khí kia mở ra. Thừa lúc hào quang thụy khí còn chưa kịp khép lại, Cáp Mô hét dài một tiếng, lắc mình một cái biến mất đằng sau cánh cổng, tốc độ phải nhanh gấp đôi Cực Âm lão đạo. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh đã sớm chú ý động tĩnh, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với đám người Huyền Vũ lão đạo. Huyền Vũ lão đạo dùng một ngọn đèn đốt lên ánh lửa tím bao trùm tất cả mọi người, cùng nhau xông vào sau cửa. Đại Lực Hùng Vương theo ngay phía sau bọn họ, tuy rằng hắn chí không tại tiên phủ, nhưng mà đi vào kiếm vài món pháp bảo cũng tốt, không có ai lại ghét mình có nhiều pháp bảo cả.
Lam Thần lão tổ tính cách quái gở, không thích giao tiếp, thấy mọi người đều đã tiến vào trong cũng thấy hơi sốt ruột, lam vụ bay tán loạn, hóa thành một đạo lam quang bay vào cửa.
" Yêu nghiệt nhận lấy cái chết!" Vô Chân lão ni thấy chỉ còn lại Lam Thần lão tổ một người, sao còn nhịn được nữa, Lưỡng Cực Huyền Từ bình phát ra bạch quang chặn Lam Thần lão tổ lại giữa không trung. Lam Thần lão tổ tuy đã sống ở Nam Cực lâu ngày, là một trong những hải ngoại tán tu thần bí nhất, nhưng mà không hề nghi ngờ cũng là một người trong tà đạo. Vô Chân lão ni đã sớm thương lượng với Càn Cơ lão đạo, chỉ cần kẻ nào còn sót nào thì lập tức loại bỏ, việc tranh đoạt tiên phủ sẽ bớt đi 1 gánh nặng.
Lam Thần lão tổ cũng đang sốt ruột, nhất thời không kịp phòng bị. Vô Chân lão ni đột nhiên ra tay, thấy bạch quang ngăn đón ở phía trước, biết là không ổn, vội vàng dừng lại thân mình, đang muốn tự hỏi thì ầm vang, lôi hỏa kim quang ào ào oanh kích về phía lão, trong đó hỗn loạn nào là tia chớp màu tím, vô số long xà uốn lượn có khí thế như phi kiếm, Vô Chân lão ni phát ra một tiếng Phạn, bạch quang hóa thành hàng tỷ sợi tơ quấn quanh lấy Lam Thần lão tổ. Những lão đạo Côn Lôn cũng phát ra phi kiếm pháp bảo toàn bộ oanh kích lên đoàn lam vụ xung quanh Lam Thần lão tổ.
Gầm! Gầm gầm! Một vài tiếng rít gào như dã thú bị thương phát ra từ miệng Lam Thần lão tổ, lam vụ quây xung quanh lão hoàn toàn bị đánh xơ xác, Lam Thần lão tổ hiện ra nguyên thể, chính là một con yêu quái mình người mặt ngựa, thân thể bị pháp bảo đánh cho trọng thương máu chảy đầm đìa, không ngờ máu lại có màu xanh thẫm, ngay cả lục phủ ngũ tạng, đại tràng lòi ra cũng toàn bộ màu xanh thẫm.
Lam Thần lão tổ không ngờ đám đạo nhân chân chính này lại đột nhiên ra tay, ông ta ở dưới lớp băng ngàn trượng tại Nam Cực Quang Minh kính đã quá lâu, và là một trong những nhân vật thần bí trong số các cao thủ tản tu ở hải ngoại, chúng nhân đều không biết lai lịch của ông, cũng không biết ông ta sẽ dùng thủ đoạn đạo pháp nào, mà cũng đáng đời ông ta hôm nay xúi quẩy, một thân một mình, đương đầu với vận xui. Càn Cơ và đám Côn Lôn lão đạo, Vô Chân lão ni là hạng người gì chứ, Vô Chân lão ni cũng có thể xem là đại cao thủ ở hải ngoại, bốn mươi mấy người đối phó một người, mà còn là đánh lén nữa, tên Lam Thần lão tổ này nếu không bị giết, thì đúng là cao số rồi.
Nhìn thấy pháp thuật phi kiếm do ba mươi mấy người của mình liên thủ, quả nhiên chỉ có thể đánh được nửa bên nguyên thể của Lam Thần lão tổ, máu tươi và ngũ tạng đều là màu lam, đến cả đám lão đạo tâm trí kiên định, hiểu biết rộng, cũng bất giác lặng đi một lúc.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương như vậy, giương cái mặt ngựa hung dữ ra, rít lên những tiếng chói tai: “Vô Chân lão tặc ni, hôm nay lão tổ bắt các ngươi phải chết ! Nuốt hết hồn phách của các ngươi !”
“Hứ ! Tên yêu nghiệt này, đã chết đến nơi mà còn nói xạo, Côn Lôn đạo hữu ! Hãy mau ra tay hủy hết nguyên thân của con yêu nghiệt này, để nó thịt nát xương tan, không thể nguy hại đến thế gian nữa !” Thủ quyết Vô Chân lão ni trở liên tục, chỉ huy bạch khí từ trong Lưỡng Cực Huyền Từ bình đánh đấu hai mươi bốn phi đao màu lam. Truyện "Phật Đạo "
Đạo bạch khí này là Lưỡng Cực Huyền Từ trong bảo bình, một khi phi kiếm pháp bảo đụng phải, đều bị hút hết vào trong bình, cho dù công lực cao thâm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng khống chế phi kiếm của mình chống lại sức hút của Huyền Từ, lúc điều khiển cũng khó gấp mười lần so với bình thường, Lam Thần lão tổ cũng vì thế mà phải chịu thiệt lớn, nếu không thì cũng không bị đám lão đạo Côn Lôn đánh vỡ Lam Vụ hộ thân của mình, hủy đi nửa bên nguyên thân.
Lúc vừa bắt đầu thì Vô Chân lão ni đã nhìn thấy hai mươi bốn cây phi đao màu lam mà Lam Thần lão đạo tung ra, đã biết đó không phải vật tầm thường, nên đã động lòng muốn thu giữ.
Nghe tiếng Vô Chân lão ni gọi, đám Côn Lôn lão đạo và mấy ni cô đã định thần trở lại, tự mỗi người niệm chú ấn, chuẩn bị phát ra pháp thuật uy lực mạnh nhất. Tên Lam Thần lão tổ này quả thật có mạnh hơn một chút, bao nhiêu người liên thủ tấn công vậy mà không thể giết nổi ông, nhất là máu tươi và nội tạng đều là một màu lam, mặt ngựa thân người, chúng nhân đều cảm thấy rất kỳ lạ, một cảm giác vô cùng khó chịu dâng đến tận tim, họ đều muốn trừ khử cái con quái vật này.
Lam Thần lão tổ gầm rú liên tục, Nhiếp Hồn Ma Âm từ trong miệng phun ra, nguyên thể bị thương nặng, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao mà mình cực khổ tu luyện được đã bị Lưỡng Cực Huyền Từ hút lấy, vận động khó khăn, nhìn thấy pháp thuật của đám lão đạo sắp đánh đến mình, bên cạnh còn có mấy cây phi kiếm đang bay về phía mình, Lam Thần lão tổ tay chân lúng túng, thân hình nhấp nháy, đến cả nội tạng cũng nhấp nháy theo, huyết màu lam bắn khắp tứ phía, may mà tiên phủ đó khai quang, nước biển trong phạm vi trăm dặm đều bị một lực đạo vô hình cách ly ra, nếu không thì dưới áp lực nước, cho dù Lam Thần lão tổ có thần thông hơn nữa, cũng phải ôm hận mà chết.
Vừa xuất Nhiếp Hồn Ma Âm ra, mấy tên Côn Lôn lão đạo đang chỉ huy phi kiếm thích sát Lam Thần lão tổ bị Ma Âm lọt vào trong tai, nguyên thần liền bị kích động, tâm ma muốn vùng dậy, đều thầm nghĩ không hay rồi, mỗi người tự vận thần niệm phong lục thức lại, để tránh Ma Âm tiếp tục vào sâu trong cơ thể, phi kiếm trên tay cũng đã chậm lại, cuối cùng Lam Thần lão tổ cũng có thể rảnh mà thở một chút.
Vẫn còn may là Lam Thần lão tổ đã bị trọng thương, Nhiếp Hồn Ma Âm lại được dùng một cách vội vã, nên uy lực đã giảm đi một nửa, chứ không thì mấy tên lão đạo Hóa Thần hậu kỳ phải chịu thiệt rồi.
“Không hay rồi !” Vô Chân lão ni Phạn xướng, đánh tan Nhiếp Hồn Ma Âm, thấy Lam Thần lão tổ đã nghỉ được một chút, thầm kêu một tiếng, bà ta không sợ đòn phản kích của Lam Thần lão tổ, mà chỉ sợ ông ta đột nhiên bỏ chạy, sau này nhất định sẽ đến báo thù, tuy bà ta không sợ, nhưng cũng sẽ chịu thêm nhiều phiền phức.
Suy nghĩ của Càn Cơ lão đạo cũng giống như suy nghĩ của bà ta, Côn Lôn của ông ta không có cao thủ như Vô Chân lão ni trấn giữ môn phái, nếu để tên Lam Thần lão tổ này chạy thoát, thì Côn Lôn của ông ta sẽ không có ngày được yên thân, nhất là còn có môn phái như Thục sơn đang trừng trừng mắt hổ, trong lòng Càn Cơ lão đạo liền vã đầy mồ hôi lạnh ra toàn thân, bản thân ông ta là Phản Hư cao thủ, lại thêm đã luyện hóa được hai viên xá lợi, cũng được liệt vào hàng cao thủ rồi, nên hiệu quả Nhiếp Hồn Ma Âm của Lam Thần lão tổ đối với ông ta không lớn.
Càn Cơ lão đạo miệng tụng chân ngôn, lấy từ trong lòng ra một pháp bảo giống một cành cây, dài khoảng ba tấc tám phân, thô hơn cây kim một chút, hình dnagj lại giống cành cây, bên trên có chín phân xoa, sáng lấp lánh, để cho người nhìn thấy có một cảm giác như được khắc sâu trong cốt, thoang thoảng có mùi máu tanh tản phát ra, vừa nhìn đã biết ngay đó là pháp bảo của tà môn. Nhìn đám lão đạo ở xung quanh, Càn Cơ phát hiện không ai chú ý đến hành động của mình, liền nhằm thẳng cây pháp bảo này vào người Lam Thần lão tổ, miệng kêu lên: “Tật !” Bảo bối này hóa thành một đạo ô quang cực mảnh, bắn về phái Lam Thần lão tổ mà không gây một tiếng động nào.
Lam Thần lão tổ bị trọng thương, khó khăn lắm mới phát ra Nhiếp Hồn Ma Âm giành được quyền chủ động một lúc, rồi liên tục vận chân nguyên điều khiển hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao, muốn thoát khỏi trói buộc của Lưỡng Cực Huyền Từ, sau đó bỏ chạy, đợi khi đã hồi phục nguyên thể, lại tìm đến để báo thù, còn về việc tiên phủ khai quang, không thể lo được nhiều nữa, giữ tánh mạng quan trọng hơn.
Lam Thần lão tổ nghỉ được một lúc pháp quyết nhất chỉ, hai mươi bốn cây Thiên Ác lam đao uy lực tăng nhanh, lam quang như chớp, chém đứt bạch quang của Lưỡng Cực Huyền Từ, bạch quang còn chưa kịp vây lại, Lam Thần lão tổ la lên một tiếng thất thanh, sương lam lại dâng lên, bao bọc lấy nửa bên nguyên thể của mình, cuồng phong nổi dậy, đang định cưỡi gió bay đi.
Cũng đáng cho Lam Thần lão tổ hôm nay bị hung thần chiếu, Càn Cơ lão đạo ác độc vô cùng, sương lam vừa dâng lên, ô quang do pháp bảo hóa thành bắn vào trong, sau đó sương lam bao bọc lại, chúng đạo sĩ chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, sau đó tiếng sấm nổ liên hồi, cứ như trong không trung đánh xuống vài tia sét, đến nỗi không khí vang lên những tiếng ong ong.
Càn Cơ lão đạo thấy bảo bối của mình đã có hiệu quả, trong lòng vui mừng, Ô Trấm thích tà độc dị thường, bên trong có chứa Huyền Đô Âm Lôi, chỉ cần đánh vào cơ thể người, thì sẽ nổ ra, mặc cho đạo pháp có cao thâm đến mấy, thân xác ngưng luyện đến mấy, cũng chịu không nổi, chỉ có nguyên thần là thoát được
Càn Cơ lão đạo thấy bảo bối của mình đã có hiệu quả, trong lòng vui mừng, Ô Trấm thích tà độc dị thường, bên trong có chứa Huyền Đô Âm Lôi, chỉ cần đánh vào cơ thể người, thì sẽ nổ ra, mặc cho đạo pháp có cao thâm đến mấy, thân xác ngưng luyện đến mấy, cũng chịu không nổi, chỉ có nguyên thần là thoát được
/206
|