Tất cả lôi hỏa pháp lực bắn vào bên trong kim quang đều giống như đá chìm đá biển, tiêu thất vô tung, cùng lắm chỉ có thể làm kim quang kia dao động một chút. Chỉ duy nhất có Khốn Tiên tác của Chu Thanh là có thể hút lấy một ít kim quang đó, bao vây lấy con hỏa long. Truyện "Phật Đạo "
Khốn Tiên tác cùng kim quang triền đấu, hai loại linh khí pháp bảo va chạm nhau làm bộc phát ra hàng ngàn hàng vạn đạo lôi hỏa đinh tai nhức óc, âm thanh rất lớn, nhưng những người còn lại cũng đang bận chiến đấu với những con hỏa long khác, thanh thế cũng rất to, nào còn có tâm tư mà quan tâm đến cớ sợ phát sinh bên này. Truyện "Phật Đạo "
Hiên Viên pháp vương không hổ là lão yêu quái lâ năm, điều động thiên quỷ liền liên tục công kích trên dưới, dần dần đã hóa giải được tình cảnh khó khăn trước mắt.Quỷ trảo bén nhọn của thiên quỷ bất ngờ xuất hiện ngay giữa không trung để công kích hỏa long, mà điều đáng nói nhất là nó lại xuất hiện ngay trong vòng phòng hộ của con hỏa long, khiến cho hỏa long không kịp trở tay, trong nháy mắt đã bị quỷ trảo róc hết mấy miếng thịt, máu chảy đầm đìa.
Con hỏa long này đau đến kêu khóc thảm thiết, nhưng lại không làm gì được, chỉ đành đem hết toàn bộ oán khí của mình đổ lên người của Hiên Viên pháp vương. Nó giận dữ rống to liên tục mấy tiến, sau đó ngự sử pháp bảo, phun liệt diễm cuồn cuộn về phía Hiên Viên pháp vương.
Hiên Viên pháp vương vốn có rất ít pháp bảo nên đương nhiên sẽ không dám dùng thân thể để ngạnh kháng đòn công kích của con hỏa long. Thân thể của lão liền hóa thành một đạo huyết ảnh hữu hình vô chất, liên tục tránh né.
Một người một rồng cứ thế truy đuổi nhau quanh cây thủy tinh đại trụ. Trong miệng Hiên Viên pháp vương thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng cười gian để trêu ghẹo con hỏa long kia, khiến cho nó càng lúc càng căm phẫn, nhưng vẫn không thể làm gì được lão cáo già này. Chẳng những thế, thân thể nó còn liên tục bị thiên quỷ đả thương, vết thương càng lúc càng sâu, có chỗ lộ ra cả xương trắng bên trong, máu thịt bay tán loạn.
Khí thế của con hỏa long này dần dần giảm xuống, chỉ còn đợi khi khí lực nó suy kiệt thì Hiên Viên pháp vương sẽ ra tay kết liễu. Điểm đáng nói ở đây là nếu tu đạo nhân sĩ bình thường bị thiên quỷ liên tục công kích như vậy thì có lẽ nhục thân đã sớm bọ phá hỏng. Nhưng con hỏa long này là linh vật trời sinh dị chủng, trí lực vượt trội hơn nhân loại bình thường không biết bao nhiêu lần, nên mới khả dĩ cầm cự được đến giờ phút này trước lão yêu quái giảo huyệt như Hiên Viên pháp vương.
"Con nghiệt súc này còn chưa chịu chết!"
Chu Thanh chợt quát một tiếng, ngón tay kết thánh ấn quyết đánh ra 3 cái, một đạo sấm sét bất ngờ giáng xuống, kim quang lôi hỏa ngùn ngụt, sau đó toán bộ những pháp bảo hữu dụng cũng đều được hắn tung ra, đầu tiên là cái thủ trạc có 12 đầu rết, rồi Đô Thiên Minh Vương kỳ cũng xuất kích, Khốn Tiên tác thì uốn lượn như con giao long. Thiên Long Phục Ma kiếm lợi khó tung hoành...tất cả đồng loạt hướng về phía kim quang phòng ngự của cái gương đồng kia mà công kích. Đồng thời Kim Thân Pháp Tướng cũng hóa thành một đạo lưu quang bay về phía tấm thông thiên bia đá hòng ngăn cản hành động của con cóc kia.
Thì ra sau khi con cóc giết hết toàn bộ thủ hộ hỏa long của một cây thủy tinh đại trụ, cây đại trụ đó liền rút xuống mặt đất, sau đó hiện ra hai chữ "Trấn Phủ" thật to. Trong lòng Chu Thanh chợt nhớ tới một chuyện, đó là một quy tắc có ghi lại trong Luyện Khí Tổng Cương về các động phủ: bất luận là động phủ hay là động thiên thì đều có một loại pháp bảo dùng để trấn áp. Nếu nắm giữ được pháp bảo đó thì chẳng khác nào nằm giữ được cả động phủ.
Hiện tại, Chu Thanh đã lờ mờ nhận thấy tấm thông thiên bia đá màu xanh kia chính là pháp bảo để trấn áp cả động phủ này. Thật ra điều này cũng không quá khó để nhận biết, bởi ngay từ khi bước vào đây, mọi người đều có thể thấy tế đàn màu vàng kia và tấm thông thiên bia đá đều bị 9 cây thủy tinh đại trụ vây quanh vào giữa, chứng tỏ nó là hạt nhân của cả nơi này, nhưng do ai ai cũng đều bị đống pháp bảo trên thủy tinh trụ thu hút nên không hề nghĩ tới tấm thông thiên bia đá to lớn đó lại là pháp bảo trấn phủ.
Con cóc nhấc lên độn quang bay vùn vut mấy trăm trượng về phía đại điện. Trên đỉnh đại điện chỉ có một màu kim quang sáng lóe. Trên dưới tấm bia đá thì thuần một màu xanh, toàn thân nhẵn nhụi, nhìn không ra một chút tì vết nào, chỉ có hai chữ "Trấn Phủ" thật to theo kiểu triện là hiển thị trên bia đá. Nếu dõi mắt nhìn về phía xa phía sau đại điện, có thể thấy liên miên hoa viên cung thất mọc lên như rừng, kéo dài cả trăm dặm, kỳ hoa ngọc thảo đua nhau nở rộ, thỉnh thoảng lại có bảo quang óng ánh lượn lờ, khí lành xông thẳng lên trời, chỉ cần nhìn sơ thôi là có thể biết bên trong chứa đựng rất nhiều kỳ trân dị bảo. Chỉ mới ở bên ngoài đại điện thôi mà đã có ngần này pháp bảo rồi, chẳng biết sâu bên trong kia số lượng pháp bảo còn nhiều đến mức nào, pháp lực còn mạnh đến đâu nữa! Quả thật lục nhãn bích tinh thiềm thừ này chưa dám nghĩ tới!
Con cóc hành động hết sức mau lẹ, sau khi cắn đầu lưỡi một cái, nó liền phun ra một ngụm máu tươi trong suốt màu xanh biếc . Ngụm máu tươi liền bay như tia chớp về phía tấm thông thiên bia đá.
Xét về mặt hình thể, tấm thông thiên bia đá này có kích cỡ hết sức to lớn, nếu đem ra so với con cóc thì chẳng khác nào lấy voi mà so với bọ chét. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi con cóc phun huyết quang lên tấm thông thiên bia đá thì bia đá liền bị lay động, sau đó từ từ hiện ra các dòng chữ triện màu vàng dường như là công pháp để luyện hóa một loại pháp bảo nào đó. Con cóc mừng rỡ trong lòng, biết lần này mình sử dụng diệu pháp có một không hai là "Huyết tế khai quang" đã thành công phá giải cấm chế trên tấm bia đá. Truyện "Phật Đạo "
Thiết nghĩ bị tiền bối tiên nhân kia khi lưu lại động phủ này chắc cũng đã nghĩ tới một ngày nào đó nó sẽ được phát hiện. Tiên phủ này to lớn rộng rãi như thế, bất luận là ai cũng chẳng thể che giấu nó mãi mãi được. Do đó chỉ đợi đến khi có người phát hiện, sau đó y theo công pháp lưu lại để luyện hóa tấm thông thiên bia đá kia, thì trong nháy mắt người đó sẽ trở thành người nắm giữa tiên phủ này, có thể tùy ý mở ra tất cả các trận pháp và cấm chế ở bên trong, thở thành chủ nhân chân chính của tiên phủ!
Mặc dù con thiềm thừ này công pháp tinh thâm, sớm vượt qua Lục Đại Thiên Kiếp, nguyên thần tâm trí ngưng đọng vững vàng như sắt đá, nhưng đứng trước sự cám dỗ này cũng không tránh khỏi một tia rung động trong lòng. Nó liền hết sức chế trụ tinh thần, lục quang trong mắt đại thịnh, sau đó 12 cái đồng tử (tròng mắt) liên tục chuyển động. Đây vốn là pháp môn bí truyền của con cóc này, tên gọi là Lục Chuyển Trọng Đồng, chỉ cần sử dụng pháp môn này thì chỉ trong một sát na là có thể thu hết mọi đặc tính của sự vật sự việc vào trong thần niệm. Có thể nói đây là loại pháp thuật rất thuận tiện để ghi nhớ lấy công pháp trước mắt.
Vù vù!
Âm thanh xé gió nhanh chóng truyền đến, kim quang đột nhiên thoáng hiện ở phía sau lưng con cóc, thì ra Chu Thanh đã hiện thân, 8 cánh tay của hắn vũ động, niết ấn pháp quyết, sau đó bổ một thanh đại kiếm màu vàng thẳng xuống đầu của con cóc!
"Ngươi là nhân vật phương nào, tại sao thân hình lại quái đản như thế?"
Lục Chuyển Trọng Đồng của con cóc vừa thi triển thì 4 phương 8 hướng đề uthấy rõ ràng. Chỉ thấy Chu Thanh hình dáng hung mãnh kỳ lạ, thế tới bất phàm, nhất là kim quang ẩn trong đại kiếm có khí tức hết sức khủng bố
Ngọn sơn phong va chạm dữ dội với cự kiếm của Chu Thanh. Nhưng âm thanh chúng phát ra không phải tiếng va chạm của vàng hay sắt, cũng chẳng phải tiếng gỗ đá chạm nhau, mà là một loại âm sắc rất trầm đục.
Ầm!
Cuối cùng cự kiếm màu vàng cũng bị ngọn sơn phong đẩy ra, thân thể khổng lồ của Chu Thanh cũng bị chấn động, bay ngược lại hơn 10 trượng mới dừng lại trong không trung. Bàn tay hắn liền ngưng niết động pháp quyết, sau đó phóng hết toàn bộ các pháp bảo bay như mưa về phía con cóc.
Chỉ thấy nào là thiểm điện ngân xà bay tán loạn; lôi hỏa đỏ bừng quay cuồng; hai chùm mộc linh khí tạo thành hai cái cự mộc khổng lồ màu xanh phóng tới; rồi lại có vạn lưỡi phi kiếm do kim khí ngưng kết bay đầy trời; chưa kể băng chùy tinh khiết, trong suốt do thủy nguyên lực tạo thành; địa lôi mang độc một màu vàng của thổ hoàng khí!
Ngay trong giấy phút bị đánh bay, Chu Thanh đã quyết định sử dụng tới quân bài mạnh nhất của mình là Ngũ Hành Đạo Pháp!
Pháp thân của hắn một khi đã ngưng tụ thì mạnh hơn so với tu đạo giả bình thường vô số lần, cho dù có bị pháp bảo đánh trúng cũng không có bất kỳ tổn thương nào, hơn nũa khả năng thi triển các loại pháp thuật cũng như ngưng tụ thiên địa linh khí, ngũ hành nguyên lực cũng nhanh hơn so với tu đạo giả thông thường cả chục lần, do đó đủ thấy một khi hắn ra đòn thì uy lực lớn đến dường nào.
Nói ra thì Chu Thanh cũng có nổi khổ riêng, mặc dù trong tay có vài món Phong Thần pháp khí có uy danh chấn nhiếp thiên địa năm xưa, thần ma đều phục, nhưng tất cả đều là nhờ một đường cướp đoạt mà có chứ không phải tế luyện chính tông, cho nên không phát huy được dù chỉ 1% uy lực! Vì vậy muốn đối phó với con lục nhãn bích tinh thiềm thừ này vẫn chưa đủ khả năng.
Khốn Tiên tác cùng kim quang triền đấu, hai loại linh khí pháp bảo va chạm nhau làm bộc phát ra hàng ngàn hàng vạn đạo lôi hỏa đinh tai nhức óc, âm thanh rất lớn, nhưng những người còn lại cũng đang bận chiến đấu với những con hỏa long khác, thanh thế cũng rất to, nào còn có tâm tư mà quan tâm đến cớ sợ phát sinh bên này. Truyện "Phật Đạo "
Hiên Viên pháp vương không hổ là lão yêu quái lâ năm, điều động thiên quỷ liền liên tục công kích trên dưới, dần dần đã hóa giải được tình cảnh khó khăn trước mắt.Quỷ trảo bén nhọn của thiên quỷ bất ngờ xuất hiện ngay giữa không trung để công kích hỏa long, mà điều đáng nói nhất là nó lại xuất hiện ngay trong vòng phòng hộ của con hỏa long, khiến cho hỏa long không kịp trở tay, trong nháy mắt đã bị quỷ trảo róc hết mấy miếng thịt, máu chảy đầm đìa.
Con hỏa long này đau đến kêu khóc thảm thiết, nhưng lại không làm gì được, chỉ đành đem hết toàn bộ oán khí của mình đổ lên người của Hiên Viên pháp vương. Nó giận dữ rống to liên tục mấy tiến, sau đó ngự sử pháp bảo, phun liệt diễm cuồn cuộn về phía Hiên Viên pháp vương.
Hiên Viên pháp vương vốn có rất ít pháp bảo nên đương nhiên sẽ không dám dùng thân thể để ngạnh kháng đòn công kích của con hỏa long. Thân thể của lão liền hóa thành một đạo huyết ảnh hữu hình vô chất, liên tục tránh né.
Một người một rồng cứ thế truy đuổi nhau quanh cây thủy tinh đại trụ. Trong miệng Hiên Viên pháp vương thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng cười gian để trêu ghẹo con hỏa long kia, khiến cho nó càng lúc càng căm phẫn, nhưng vẫn không thể làm gì được lão cáo già này. Chẳng những thế, thân thể nó còn liên tục bị thiên quỷ đả thương, vết thương càng lúc càng sâu, có chỗ lộ ra cả xương trắng bên trong, máu thịt bay tán loạn.
Khí thế của con hỏa long này dần dần giảm xuống, chỉ còn đợi khi khí lực nó suy kiệt thì Hiên Viên pháp vương sẽ ra tay kết liễu. Điểm đáng nói ở đây là nếu tu đạo nhân sĩ bình thường bị thiên quỷ liên tục công kích như vậy thì có lẽ nhục thân đã sớm bọ phá hỏng. Nhưng con hỏa long này là linh vật trời sinh dị chủng, trí lực vượt trội hơn nhân loại bình thường không biết bao nhiêu lần, nên mới khả dĩ cầm cự được đến giờ phút này trước lão yêu quái giảo huyệt như Hiên Viên pháp vương.
"Con nghiệt súc này còn chưa chịu chết!"
Chu Thanh chợt quát một tiếng, ngón tay kết thánh ấn quyết đánh ra 3 cái, một đạo sấm sét bất ngờ giáng xuống, kim quang lôi hỏa ngùn ngụt, sau đó toán bộ những pháp bảo hữu dụng cũng đều được hắn tung ra, đầu tiên là cái thủ trạc có 12 đầu rết, rồi Đô Thiên Minh Vương kỳ cũng xuất kích, Khốn Tiên tác thì uốn lượn như con giao long. Thiên Long Phục Ma kiếm lợi khó tung hoành...tất cả đồng loạt hướng về phía kim quang phòng ngự của cái gương đồng kia mà công kích. Đồng thời Kim Thân Pháp Tướng cũng hóa thành một đạo lưu quang bay về phía tấm thông thiên bia đá hòng ngăn cản hành động của con cóc kia.
Thì ra sau khi con cóc giết hết toàn bộ thủ hộ hỏa long của một cây thủy tinh đại trụ, cây đại trụ đó liền rút xuống mặt đất, sau đó hiện ra hai chữ "Trấn Phủ" thật to. Trong lòng Chu Thanh chợt nhớ tới một chuyện, đó là một quy tắc có ghi lại trong Luyện Khí Tổng Cương về các động phủ: bất luận là động phủ hay là động thiên thì đều có một loại pháp bảo dùng để trấn áp. Nếu nắm giữ được pháp bảo đó thì chẳng khác nào nằm giữ được cả động phủ.
Hiện tại, Chu Thanh đã lờ mờ nhận thấy tấm thông thiên bia đá màu xanh kia chính là pháp bảo để trấn áp cả động phủ này. Thật ra điều này cũng không quá khó để nhận biết, bởi ngay từ khi bước vào đây, mọi người đều có thể thấy tế đàn màu vàng kia và tấm thông thiên bia đá đều bị 9 cây thủy tinh đại trụ vây quanh vào giữa, chứng tỏ nó là hạt nhân của cả nơi này, nhưng do ai ai cũng đều bị đống pháp bảo trên thủy tinh trụ thu hút nên không hề nghĩ tới tấm thông thiên bia đá to lớn đó lại là pháp bảo trấn phủ.
Con cóc nhấc lên độn quang bay vùn vut mấy trăm trượng về phía đại điện. Trên đỉnh đại điện chỉ có một màu kim quang sáng lóe. Trên dưới tấm bia đá thì thuần một màu xanh, toàn thân nhẵn nhụi, nhìn không ra một chút tì vết nào, chỉ có hai chữ "Trấn Phủ" thật to theo kiểu triện là hiển thị trên bia đá. Nếu dõi mắt nhìn về phía xa phía sau đại điện, có thể thấy liên miên hoa viên cung thất mọc lên như rừng, kéo dài cả trăm dặm, kỳ hoa ngọc thảo đua nhau nở rộ, thỉnh thoảng lại có bảo quang óng ánh lượn lờ, khí lành xông thẳng lên trời, chỉ cần nhìn sơ thôi là có thể biết bên trong chứa đựng rất nhiều kỳ trân dị bảo. Chỉ mới ở bên ngoài đại điện thôi mà đã có ngần này pháp bảo rồi, chẳng biết sâu bên trong kia số lượng pháp bảo còn nhiều đến mức nào, pháp lực còn mạnh đến đâu nữa! Quả thật lục nhãn bích tinh thiềm thừ này chưa dám nghĩ tới!
Con cóc hành động hết sức mau lẹ, sau khi cắn đầu lưỡi một cái, nó liền phun ra một ngụm máu tươi trong suốt màu xanh biếc . Ngụm máu tươi liền bay như tia chớp về phía tấm thông thiên bia đá.
Xét về mặt hình thể, tấm thông thiên bia đá này có kích cỡ hết sức to lớn, nếu đem ra so với con cóc thì chẳng khác nào lấy voi mà so với bọ chét. Nhưng điều kỳ lạ là sau khi con cóc phun huyết quang lên tấm thông thiên bia đá thì bia đá liền bị lay động, sau đó từ từ hiện ra các dòng chữ triện màu vàng dường như là công pháp để luyện hóa một loại pháp bảo nào đó. Con cóc mừng rỡ trong lòng, biết lần này mình sử dụng diệu pháp có một không hai là "Huyết tế khai quang" đã thành công phá giải cấm chế trên tấm bia đá. Truyện "Phật Đạo "
Thiết nghĩ bị tiền bối tiên nhân kia khi lưu lại động phủ này chắc cũng đã nghĩ tới một ngày nào đó nó sẽ được phát hiện. Tiên phủ này to lớn rộng rãi như thế, bất luận là ai cũng chẳng thể che giấu nó mãi mãi được. Do đó chỉ đợi đến khi có người phát hiện, sau đó y theo công pháp lưu lại để luyện hóa tấm thông thiên bia đá kia, thì trong nháy mắt người đó sẽ trở thành người nắm giữa tiên phủ này, có thể tùy ý mở ra tất cả các trận pháp và cấm chế ở bên trong, thở thành chủ nhân chân chính của tiên phủ!
Mặc dù con thiềm thừ này công pháp tinh thâm, sớm vượt qua Lục Đại Thiên Kiếp, nguyên thần tâm trí ngưng đọng vững vàng như sắt đá, nhưng đứng trước sự cám dỗ này cũng không tránh khỏi một tia rung động trong lòng. Nó liền hết sức chế trụ tinh thần, lục quang trong mắt đại thịnh, sau đó 12 cái đồng tử (tròng mắt) liên tục chuyển động. Đây vốn là pháp môn bí truyền của con cóc này, tên gọi là Lục Chuyển Trọng Đồng, chỉ cần sử dụng pháp môn này thì chỉ trong một sát na là có thể thu hết mọi đặc tính của sự vật sự việc vào trong thần niệm. Có thể nói đây là loại pháp thuật rất thuận tiện để ghi nhớ lấy công pháp trước mắt.
Vù vù!
Âm thanh xé gió nhanh chóng truyền đến, kim quang đột nhiên thoáng hiện ở phía sau lưng con cóc, thì ra Chu Thanh đã hiện thân, 8 cánh tay của hắn vũ động, niết ấn pháp quyết, sau đó bổ một thanh đại kiếm màu vàng thẳng xuống đầu của con cóc!
"Ngươi là nhân vật phương nào, tại sao thân hình lại quái đản như thế?"
Lục Chuyển Trọng Đồng của con cóc vừa thi triển thì 4 phương 8 hướng đề uthấy rõ ràng. Chỉ thấy Chu Thanh hình dáng hung mãnh kỳ lạ, thế tới bất phàm, nhất là kim quang ẩn trong đại kiếm có khí tức hết sức khủng bố
Ngọn sơn phong va chạm dữ dội với cự kiếm của Chu Thanh. Nhưng âm thanh chúng phát ra không phải tiếng va chạm của vàng hay sắt, cũng chẳng phải tiếng gỗ đá chạm nhau, mà là một loại âm sắc rất trầm đục.
Ầm!
Cuối cùng cự kiếm màu vàng cũng bị ngọn sơn phong đẩy ra, thân thể khổng lồ của Chu Thanh cũng bị chấn động, bay ngược lại hơn 10 trượng mới dừng lại trong không trung. Bàn tay hắn liền ngưng niết động pháp quyết, sau đó phóng hết toàn bộ các pháp bảo bay như mưa về phía con cóc.
Chỉ thấy nào là thiểm điện ngân xà bay tán loạn; lôi hỏa đỏ bừng quay cuồng; hai chùm mộc linh khí tạo thành hai cái cự mộc khổng lồ màu xanh phóng tới; rồi lại có vạn lưỡi phi kiếm do kim khí ngưng kết bay đầy trời; chưa kể băng chùy tinh khiết, trong suốt do thủy nguyên lực tạo thành; địa lôi mang độc một màu vàng của thổ hoàng khí!
Ngay trong giấy phút bị đánh bay, Chu Thanh đã quyết định sử dụng tới quân bài mạnh nhất của mình là Ngũ Hành Đạo Pháp!
Pháp thân của hắn một khi đã ngưng tụ thì mạnh hơn so với tu đạo giả bình thường vô số lần, cho dù có bị pháp bảo đánh trúng cũng không có bất kỳ tổn thương nào, hơn nũa khả năng thi triển các loại pháp thuật cũng như ngưng tụ thiên địa linh khí, ngũ hành nguyên lực cũng nhanh hơn so với tu đạo giả thông thường cả chục lần, do đó đủ thấy một khi hắn ra đòn thì uy lực lớn đến dường nào.
Nói ra thì Chu Thanh cũng có nổi khổ riêng, mặc dù trong tay có vài món Phong Thần pháp khí có uy danh chấn nhiếp thiên địa năm xưa, thần ma đều phục, nhưng tất cả đều là nhờ một đường cướp đoạt mà có chứ không phải tế luyện chính tông, cho nên không phát huy được dù chỉ 1% uy lực! Vì vậy muốn đối phó với con lục nhãn bích tinh thiềm thừ này vẫn chưa đủ khả năng.
/206
|