“Phu quân, tại sao tên này lạ thế nhỉ? Nguyên thần của hắn cứ như thực thể, hoàn toàn không giống tu sĩ ở trên trần gian?” Vân Hà tiên tử vẫn không nhịn được cười, trong lòng lại cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
“Tên này biết một số chuyện của âm tào địa phủ, lần trước ta đã gây ra tai họa, e rằng sau này sẽ có chút rắc rối, ta phải tra hỏi tên này mới được, coi như có chuẩn bị trước dù sao vẫn hơn. Tuy thực lực hiện nay của ta lớn mạnh vượt bậc, nhưng cùng lúc đối phó với lũ âm thần đông như kiến cỏ dưới địa phủ e rằng hãy còn chưa đủ!” Chu Thanh muốn sống tiêu diêu tự tại, tất nhiên phải dẹp trừ mọi mối tai họa tiềm ẩn rồi.
Vân Hà tiên tử đặt hết niềm tin vào Chu Thanh, đứng khoanh tay chờ xem Chu Thanh dùng cách gì để tra khảo Lam Thần lão tổ.
“Tiểu tử, ngươi dám vô lễ với ta à!” Lam Thần lão tổ tức tối hét lên, Chu Thanh liên tục lăng nhục lão, tất nhiên lão tức giận sôi gan rồi, hình như lão đã mất đi lí trí, khói lam bao quanh người hóa thành vô số khuôn mặt quỷ dữ, đang định vồ tới tấn công.
Chu Thanh thu hồi Thất Bảo Diệu Thụ, vung tay một cái, 12 cây Đô Thiên Minh Vương kỳ phóng ra cắm vào mặt nền ngọc thạch, phát ra tiếng lanh lảnh của kim loại chạm nhau, 12 cây cờ vụt to ra hơn trượng, 12 con Đô Thiên Ma Thần do gần đây nuốt chửng biết bao linh hồn nguyên thần đều manh nha nhảy vọt ra ngoài, có một con Ma Thần đầu rắn mình người, chân đạp 2 con hắc long, đôi cánh tay cuộn 2 con rắn xanh lè, toàn thân mọc đầy vay cá đen sì to bằng nắm tay còn có thể tách ra khỏi cây cờ bay xa 3 tấc, phát ra tiếng gào rú rùng rợn âm u như vọng lên từ dưới địa ngục. Truyện "Phật Đạo "
“Úi! Con này hung dữ quá! Chỉ cần thêm một chút thức ăn bồi bổ cho nó nữa là con Thần Ma này có thể hiện hình rồi, chắc đủ sức hoạt động trong phạm vi mười trượng, tuy vẫn còn cách rất xa yêu cầu của ta, nhưng so với hiện nay vẫn tốt hơn nhiều lần!” Chu Thanh thấy con Ma Thần kia dữ tợn lạ thường, trong lòng vui mừng, biết công sức mấy ngày liền của mình không uổng phí, giết chết bao nhiêu sinh vật biển, vừa rồi lại luyện hóa nguyên thần hồn phách của mấy con hỏa long, thành quả đạt được không đến nỗi tệ.
Ma Thần thành hình trên Đô Thiên Minh Vương kỳ chỉ mới là bước đầu, muốn chúng thoát ra ngoài hành động tự do còn cần phải bồi bổ rất nhiều nguyên thần hồn phách, Ma Thần khi thoát ra ngoài vẫn chưa thể rời khỏi phạm vi cách lá cờ hơn mười trượng, chỉ khi nào gia tăng số nguyên thần hồn phách làm thức ăn, phạm vi hoạt động của chúng mới tăng lên, thần thông cũng ngày càng lợi hại hơn, đến cảnh giới sau cùng, tam giới lục đạo, khắp vũ trụ, thậm chí ngoài ba mươi ba tầng trời, không nơi nào là chúng không đến được, cũng không ai là đối thủ của chúng nữa.
Tất nhiên để đạt đến cảnh giới sau cùng đó, dù Chu Thanh có đem hết mấy mươi vạn quân hồn quỷ dữ dưới mặt đất Trường Bình làm thức ăn cho một con Ma Thần thôi cũng chưa đủ, ngoại trừ giết sạch tất cả sinh linh trong tam giới lục đạo, biến vũ trụ trở về thuở hồng hoang, 12 con Đô Thiên Thần Ma mới hoàn toàn hiện ra hình thể, khôi phục trạng thái như mới khai thiên lập địa.
Nhưng dù là một con Ma Thần mới tách khỏi lá cờ, e rằng công lực thần thông cũng không hề thua kém Chu Thanh hiện tại, tất nhiên là khi Chu Thanh không sử dụng tới Thất Bảo Diệu Thụ.
Chỉ tay một cái, không gian nổi lên yêu hỏa hắc vân bao vây lấy Lam Thần lão tổ, Chu Thanh điều khiển ma hỏa, phải hành hạ tên Lam Thần láo lếu này một chút cho nó biết lễ độ cái đã.
“Ây da! Tiểu tử, ngươi ác độc lắm!” Bị ma hỏa thiêu đốt, Lam Thần lão tổ rú lên đau đớn, không dám động đậy, vội ngồi bệch xuống đất, tạo ra vầng hào quang lam lợt bắn ra chặn ma hỏa lại bên ngoài hơn thước không cho dính vào người.
“Hừ! Bổn tôn xem ngươi cầm cự được bao lâu nhé!” Chu Thanh thấy Lam Thần lão tổ ngoan cố chống cự, vội phun ra một ngụm nguyên khí vào ngọn lửa, ma hỏa lập tức tăng nhiệt độ lên gấp mười lần, vầng hào quang hộ thân của Lam Thần lão tổ bị đốt cháy càng lúc càng lợt đi, vô số tia lửa còn tìm được chỗ hở chui vào trong.
“Ây da! Ây da!” Lam Thần lão tổ bị ma hỏa thiêu đốt, cuối cùng đã chịu hết nổi kêu gào thảm thiết, đâu còn hơi sức mà mắng chửi, vầng khói lam bao quanh nguyên thần cũng đã bị luyện hóa, ngàn vạn tia ma hỏa chi chít phủ lên nguyên thần Lam Thần lão tổ hấp thu tinh khí.
Khói lam tan rã, Lam Thần lão tổ hiện ra khuôn mặt bản thể.
“Thì ra ngươi chính là Mã Diện âm thần, thảo nào ngươi quen thuộc tình hình âm tào địa phủ như thế, tại sao ngươi lại yếu thế nhỉ?” Chu Thanh và Vân Hà tiên tử sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lam Thần lão tổ đều giật mình kinh ngạc.
“Biết lão tổ là âm thần rồi còn không mau thả ta ra, ngươi sắp phải hứng chịu đại họa ngập đầu rồi đấy!” Giọng nói của Lam Thần lão tổ trở nên vô cùng yếu đuối, gần như đang hấp hối, thế mà vẫn giữ thái độ ngang tàng.
“Hừ! Đừng nói ngươi chỉ là một tên âm thần địa phủ cỏn con, cho dù là Diêm Vương, Địa Tạng Vương, rơi vào tay bổn tôn vẫn phải chịu phép như thường, ngươi còn hỗn xược có tin ta luyện hóa nguyên thần ngươi làm thức ăn cho Đô Thiên Ma Thần không hả?” Chu Thanh lại gia tăng nhiệt độ yêu hỏa, Lam Thần lão tổ lăn lộn đau đớn không ngừng kêu gào thảm thiết, Chu Thanh từng đánh nhau với Ngưu Đầu âm thần, lúc này đang cảm thấy rất lạ khi thấy tên Mã Diện âm thần này yếu đuối đến mức này, đáng lí ra chút ma hỏa kiểu này không thể làm gì được nó mới đúng chứ?
“Thôi được! Tiểu tử, ta phục rồi! Đừng đốt nữa! Đốt nữa là ta tan chảy ra luôn đấy!” Lam Thần lão tổ cuối cùng đã không chịu nổi, vội kêu gào van xin.
Chu Thanh mặc kệ, lại phun thêm ra vài ngụm nguyên khí, ma hỏa càng lúc càng cháy to, cuối cùng đã tổn thương tới nguyên khí Lam Thần lão tổ, khí tức của lão yếu dần: “Tôn chủ! Tiểu nhân phục rồi! Tiểu nhân phục thiệt rồi mà!”
“Hí hí!” Chu Thanh giảm nhiệt độ của ma hỏa đi một chút, nạt nộ: “Phục rồi thì tốt! Mau khai ra đi, đừng phí thời gian quý báu của ta. Bổn tôn tại sao không có thiên kiếp giáng lâm? Còn nữa, tại sao ngươi nói bổn tôn có đại họa chực chờ? Ngươi là âm thần dưới địa phủ, chạy tới nhân gian làm gì hả? Lại còn tự xưng là lão tổ hùng cứ một phương.”
Thấy Lam Thần quá suy yếu rồi, Chu Thanh lại giảm bớt ma hỏa thêm, lần này xài chiêu dụ dỗ mua chuộc: “Chỉ cần ngươi thành khẩn nói hết thông tin ngươi biết cho ta nghe, quy thuận làm thuộc hạ của ta, bổn tôn không những mở lòng từ bi tha cho ngươi lần này, còn giúp ngươi tái tạo thân xác, cho ngươi một thân xác lợi hại hơn trước.”
Để chứng minh rằng mình không nói khoác, Chu Thanh phất tay một cái, con Thiên Quỷ tịch thu từ Hiên Viên pháp vương xuất hiện trong tấm mắt Lam Thần lão tổ.
Thấy Chu Thanh trưng ra Thiên Quỷ, Lam Thần lão tổ cũng là nhân vật biết nhìn hàng, tuy lão bị Chu Thanh dùng ma hỏa làm tổn thương nguyên khí, nhưng con người lão gian manh xảo trá, tất nhiên có giữ lại ít bản lĩnh, Chu Thanh cũng biết thế nên không muốn ép người quá đáng, nhỡ dồn lão vào đường cùng, trong một lúc điên tiết lão làm ra những trò tự nổ nguyên thần thì không hay đâu.
Trong trận pháp của Chu Thanh, người tu đạo bình thường không thể kích nổ nguyên thần, nhưng Lam Thần lão tổ là âm thần dưới địa phủ, Chu Thanh không mấy chắc chắn khống chế được lão, nhỡ lão tự sát thì công toi, phải khai thác thông tin trước cái đã.
Chỉ cần Lam Thần lão tổ nhập vào thân xác Thiên Quỷ, Chu Thanh tất nhiên có thủ đoạn hay khống chế, chỉ cần lão sinh lòng phản trắc, nhất định bắt lão muốn chết không được muốn sống không xong, đến lúc đó lão chỉ cam phận làm nô lệ phục dịch Chu Thanh mà thôi.
Giờ phía trước có 2 con đường, một là bị ma hỏa luyện hóa nguyên thần, hai là nhận lấy thân xác Thiên Quỷ, công lực đột phá, trừ khi người này là kẻ đại ngốc, Chu Thanh tin Lam Thần lão tổ sẽ có lựa chọn chính xác.
Vân Hà tiên tử lúc đầu thấy Chu Thanh dùng ma hỏa ép cung, Lam Thần lão tổ hiện ra nguyên hình, trong lòng sợ hãi, tưởng chuyện Chu Thanh giết chết Ngưu Đầu âm thần bị địa phủ phát giác, sau đó lại thấy không phải vậy nên yên tâm hơn nhiều, giờ thấy Chu Thanh đưa ra Thiên Quỷ, biết hắn có ý định thu phục Lam Thần lão tổ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Phu quân của ta chuyển thế 3 đời mà còn gan góc như vậy, so với năm xưa còn cừ khôi hơn ấy chứ! Thu phục Mã Diện âm thần làm nô bộc, chỉ có Diêm Vương mới có tư cách đó, phu quân nghịch thiên hành sự, e sẽ ươm mầm tai họa.”
Chỉ có điều Vân Hà tiên tử từ khi quen biết Chu Thanh đến nay, mỗi một việc hắn làm đều kinh thiên động địa, trước là hủy đi thân xác của Càn Cơ lão đạo, rồi đánh chết Ngưu Đầu âm thần, đoạt lấy tiên phủ trước mặt bao nhiêu yêu vương cao thủ, Vân Hà tiên tử lúc này cũng hết thấy lạ rồi.
Chu Thanh quan sát bốn phương tám hướng, tất nhiên phát hiện phản ứng của Vân Hà tiên tử, biết trong lòng nàng lo lắng, bèn truyền âm trấn an: “Việc này nàng khỏi phải lo, ta tự biết cách xử trí, Lục đạo luân hồi chính là cánh cửa chặn giữ tam giới, người này là âm thần chắc chắn biết nhiều thông tin, chỉ có cách này mới có thể khai thác thông tin từ hắn, con Thiên Quỷ đã bị ta ếm chín vạn chín ngàn đạo Huyền Minh phù chú, hắn có nhập vào cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh ta thôi, hơn nữa ta mới đoạt được tiên phủ, đang là lúc khai tông lập phái, dưới trướng lại không có cao thủ làm thuộc hạ, thu phục tên này là thích hợp nhất.”
Thiên Quỷ bây giờ như một cô bé dễ thương, nghĩ tới cảnh Lam Thần lão tổ trước kia là một âm thần, thế mà sau này sẽ thành ra hình dạng một cô bé, Vân Hà tiên tử cảm thấy thú vị, kể ra chuyện này cũng hay đấy nhỉ?
“Thân xác Thiên Quỷ?” Lam Thần lão tổ kinh ngạc thốt lên, Chu Thanh giảm nhiệt độ ma hỏa, lão đã từ từ hồi phục nguyên khí, đổi lại là nguyên thần bình thường bị thiêu cháy nãy giờ đã tan chảy rồi, thế mà Lam Thần lão tổ vẫn còn chịu đựng được, đủ thấy nguyên thần lão ta mạnh mẽ cỡ nào.
“Đúng vậy! Đây chính là một con Thiên Quỷ, hiện nay ngươi đã bị hủy mất thân xác, tuy nguyên thần chả khác gì hình người, nhưng không thể phát huy toàn bộ uy lực pháp thuật, Thiên Quỷ có thể đi xuyên nhiều tầng không gian, đấy là năng lực chỉ có tiên nhân mới có, chỉ là sức tấn công hơi yếu, phối hợp với nguyên thần mạnh mẽ của ngươi, bổ sung cho nhau chẳng phải tốt hơn à!” Chu Thanh không hề lộ vẻ háo hức, nhưng Vân Hà tiên tử lại cảm thấy hắn như con sói đội lốt bà ngoại đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
“Tiểu nhân chính là Mã Diện âm thần canh giữ con đường hoàng tuyền dưới địa phủ, có một lần địa phủ bị một con yêu quái lợi hại xâm nhập, mở ra Lục đạo luân hồi, đánh chết vô số âm thần, tiểu nhân bị dính một đòn nhưng may mắn thoát chết, bèn lén chui vào Lục đạo luân hồi trốn lên nhân gian, những người dưới địa phủ cứ tưởng tiểu nhân tử trận nên cũng không tra xét, tiểu nhân bèn trốn ở Nam Cực Quang Minh Kính dưỡng thương, thấy cuộc sống chốn nhân gian tiêu diêu tự tại nên không có ý định trở về địa phủ nữa.”
“Tiểu nhân là âm thần, không có tên trong sổ sinh tử, cho dù có tu luyện đến cảnh giới cao cũng không có thiên kiếp giáng xuống, lần này tiên phủ khai quang, tiểu nhân muốn thừa cơ cuỗm vài món pháp bảo tốt, một là nâng cao công lực, hai là vì muốn tích tụ năng lượng khai phá hư không tìm đến thiên giới làm thần tiên thứ thiệt, tốt hơn xưa kia làm một âm thần nhỏ bé ở âm tào địa phủ nhiều.”
“Địa vị của âm thần là thấp kém nhất, tuy cũng được gọi là thần, nhưng trên Phong Thần bảng lại không có tên, chỉ làm tay sai cho người khác sai khiến, đâu được oai phong giống như chân tiên?”
Lam Thần lão tổ tự biết thân biết phận, giờ bắt đầu ngoan ngoãn kể chuyện, Chu Thanh thấy lão tự xưng tiểu nhân, hiển nhiên đã thần phục, nên cũng không tăng nhiệt độ ma hỏa lên nữa.
Thông tin do Lam Thần lão tổ tiết lộ như mở ra một cánh cửa thông sang thế giới mới, Chu Thanh và Vân Hà tiên tử ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Chu Thanh hỏi tiếp: “Âm tào địa phủ trông giữ Lục đạo luân hồi vô cùng nghiêm ngặt, không cần nói đến Diêm Vương, dù là đám âm thần cũng đông như kiến cỏ, có yêu quái nào lợi hại đến thế, dám tung hoành như chỗ không người dưới địa phủ chứ? Còn ta nữa, tu luyện đến cảnh giới như bây giờ chắc đã có vài thiên kiếp giáng xuống mới phải, tại sao đến giờ vẫn chưa có thiên kiếp nào? Ngươi là âm thần chắc chắn biết chút thông tin về ta, chẳng lẽ bổn tôn cũng giống như ngươi, không có tên trong sổ sinh tử nên không có thiên kiếp?”
“Thưa tôn chủ, tiểu nhân chỉ còn lại nguyên thần yếu ớt không chịu nổi ma hỏa nữa đâu ạ, xin tôn chủ mở lòng từ bi thu lại ma hỏa, để tiểu nhân nhập vào xác Thiên Quỷ, sau đó mới bẩm báo kĩ càng với tôn chủ ạ. Tiểu nhân thấy tôn chủ tu luyện được kim thân, có vài phần giống với con yêu quái đã tung hoành địa phủ lần đó, vừa rồi tiểu nhân nói nhiều lời bất kính, cầu mong tôn chủ rộng lượng bỏ qua!”
Lam Thần lão tổ quỳ xuống dập đầu lia lịa, hoàn toàn không còn thái độ ngang tàng như trước nữa.
Chu Thanh quơ tay một cái, ma hỏa đều được thu vào 12 cây Minh Vương kỳ, 12 con Đô Thiên Thần Ma trừng mắt dữ tợn, gào thét như muốn lao vào xé xác Lam Thần lão tổ, Đô Thiên Thần Ma chính là thủy tổ vạn ma, tuy chỉ là phân thân trong 12 cây cờ, khí tức của chúng cũng đủ uy hiếp Lam Thần lão tổ rồi. Chu Thanh làm vậy là để thị uy với Lam Thần để lão không dám phản trắc, việc ban cho thân xác Thiên Quỷ cũng nằm trong dự định, giờ thấy Lam Thần chủ động đề nghị, Chu Thanh không lý nào lại cự tuyệt.
Đưa Thất Bảo Diệu Thụ lên quơ về phía Thiên Quỷ một cái, thần quang bắn ra bao phủ Thiên Quỷ, trên đỉnh đầu Thiên Quỷ chui ra vô số hồn phách bé gái, chính là số hồn phách bị Hiên Viên pháp vương bắt đi tế luyện Thiên Quỷ, nhốt họ vào thân xác Thiên Quỷ, mãi mãi không thể siêu thoát, giờ được giải thoát, đám hồn phách dập đầu lia lịa tạ ơn Chu Thanh. Chu Thanh lại phất nhẹ Thất Bảo Diệu Thụ, thần quang bao bọc đám hồn phách bé gái đưa vào Lục đạo luân hồi, để họ chuyển thế đầu thai.
“Tôn chủ đúng là đại từ đại bi, pháp lực cao cường, tiểu nhân còn tưởng phải nhập vào thân xác Thiên Quỷ sống chung với đám hồn phách này, nếu tiểu nhân dùng chân hỏa từ từ luyện hóa chúng cũng phải mất đến cửu cửu tám mươi mốt ngày, thật không ngờ tôn chủ chỉ phất tay đã làm được.”
Lam Thần mở lời nịnh bợ, trong lòng lại ngạc nhiên không kém, tên Chu Thanh này đâu phải thứ tốt lành gì, tại sao hao phí công lực giúp đám hồn phách kia siêu thoát thế nhỉ?
Thật ra Chu Thanh sau khi có được Thất Bảo Diệu Thụ đang từng bước nắm rõ tác dụng của pháp bảo nên lúc này muốn đem ra thử, Thất Bảo Diệu Thụ không những có thể tấn công, phòng thủ, còn có chức năng siêu độ oan hồn, Chu Thanh vừa thử pháp bảo vừa làm một việc tốt, ngu mới bỏ qua cơ hội này, chỉ là vẫn giả đò ta đây từ bi: “Bổn tôn tích cóp công đức giùm cho ngươi đấy! Dù ngươi là âm thần không phải chịu thiên kiếp, nhưng cứ coi như dọn đường để sau này ngươi thành tiên vậy!”
Lam Thần lão tổ mừng rơn, nguyên thần hóa thành một đạo lam quang chui vào thân xác Thiên Quỷ, chỉ cần chiếm được thể xác này, có thể bay xuyên nhiều tầng không gian bỏ trốn, Chu Thanh muốn đuổi theo bắt mình lại cũng đừng hòng.
Chỉ có điều Lam Thần lão tổ không dám nuôi ý định quay lại trả thù, Chu Thanh pháp lực cao cường, pháp bảo lợi hại, chỉ nhìn thấy mấy con Đô Thiên Thần Ma thôi là Lam Thần lão tổ muốn tránh càng xa càng tốt, lỡ bị tóm dùng làm thức ăn cho chúng thì nguy to. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh cười hi hí, thần niệm lay động, thân xác Thiên Quỷ hiện lên phù chú chi chít, Lam Thần lão tổ đột nhiên bị cứng đơ, ngay cả nguyên thần cũng bị khống chế, đừng nói là chui vào không gian ảo bỏ chạy, ngay cả muốn tự sát cũng không làm được ấy chứ!
“Tôn chủ, người vừa thi triển pháp thuật gì vậy? Sao tiểu nhân không động đậy được?” Lam Thần lão tổ biết tình hình không hay, hốt hoảng kêu lên.
“Đừng sợ! Bổn tôn đang giúp ngươi đó, nguyên thần của ngươi vừa bị ma hỏa thiêu đốt, không mau chóng hồi phục như vậy đâu!” Chu Thanh nói xong, phun ra một ngụm nguyên khí, lại cắn vào ngón tay bắn ra một ít tinh huyết pha lẫn nguyên khí chui vào đỉnh đầu Thiên Quỷ, hòa tan vào nguyên thần Lam Thần lão tổ.
“Bổn tôn đã để lại dấu ấn thần thức nơi nguyên thần của ngươi, lúc bình thường ngươi vận dụng pháp thuật pháp bảo sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chỉ cần ngươi sinh lòng phản trắc thì sẽ lập tức tan xác, tất nhiên chỉ cần ngươi trung thành với bổn tôn, ta sẽ không làm khó ngươi, còn ban cho ngươi pháp bảo đơn dược, giúp ngươi gia tăng công lực.”
Cách làm này là tối ưu nhất để Chu Thanh khống chế Lam Thần lão tổ, để lại ý thức của mình nơi nguyên thần của lão, hoàn toàn có thể khống chế mọi hành đồng của lão, chỉ cần Lam Thần lão tổ muốn tạo phản, Chu Thanh có thể tự kích nổ tia ý thức đó, phá hủy luôn nguyên thần Lam Thần lão tổ.
Đến nước này Lam Thần lão tổ chỉ còn biết khuất phục, mọi thứ của mình đều bị đối phương nắm giữ, ngay cả muốn tự sát còn không được, nói gì đến bỏ trốn hay tạo phản chứ? Chết vinh chi bằng sống nhục, hơn nữa Chu Thanh có được tiên phủ, mình có quy thuận chắc cũng nhận được nhiều lợi lộc.
Chu Thanh tóm vào không khí, 3 viên đơn dược to như hột nhãn, đen bóng như thoa một lớp dầu mỡ xuất hiện trong lòng bàn tay: “Ngươi là âm thần, 3 viên đơn dược này dùng âm hồn trong Lục đạo luân hồi luyện chế, rất có ích cho việc bồi bổ nguyên thần, hồi phục công lực của ngươi.”
Lam Thần lão tổ thấy có lợi lộc, chút ấm ức trong lòng chợt tan biến, cung kính đưa đôi tay nhỏ nhắn của thân xác Thiên Quỷ nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua đã kinh ngạc kêu lên: “Đây là Minh Âm đơn, muốn luyện chế phải cần đến một ngàn ba trăm mấy loại dược liệu, trong đó có mấy trăm loại chỉ có dưới âm tào địa phủ tìm được, thế mà tôn chủ thần thông quảng đại có được nó. À! Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương đạn cũng là pháp bảo do âm thần địa phủ chế luyện, tiểu nhân trước kia cũng có luyện qua vài viên.”
Lam Thần lão tổ đột nhiên nhớ ra vụ việc đó, giật thót tim một cái, Chu Thanh càng lúc càng trở nên thần bí trong mắt lão.
Chu Thanh tất nhiên không ngu ngốc đi kể ra chuyện đánh chết Ngưu Đầu âm thần, tịch thu được túi báu vật, chỉ làm ra vẻ kẻ cả nạt nộ: “Chuyển của ta ngươi không cần biết nhiều làm gì, chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của ta là được, sau khi xong chuyện ta sẽ ban cho ngươi vài món pháp bảo phòng thân. Từ nay ngươi đã là người trong môn phái ta, tự xưng là đệ tử là được rồi, cái tên Lam Thần lão tổ không cần dùng đến nữa, gọi là Lam Thần đạo nhân vậy!”
Chu Thanh nói ra những lời này thật có khí phách của một tông chủ, đang vênh mặt khoái chí, Vân Hà tiên tử bụm miệng cười khanh khách bên cạnh, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ chờ xem thái độ Lam Thần phản ứng thế nào
“Tên này biết một số chuyện của âm tào địa phủ, lần trước ta đã gây ra tai họa, e rằng sau này sẽ có chút rắc rối, ta phải tra hỏi tên này mới được, coi như có chuẩn bị trước dù sao vẫn hơn. Tuy thực lực hiện nay của ta lớn mạnh vượt bậc, nhưng cùng lúc đối phó với lũ âm thần đông như kiến cỏ dưới địa phủ e rằng hãy còn chưa đủ!” Chu Thanh muốn sống tiêu diêu tự tại, tất nhiên phải dẹp trừ mọi mối tai họa tiềm ẩn rồi.
Vân Hà tiên tử đặt hết niềm tin vào Chu Thanh, đứng khoanh tay chờ xem Chu Thanh dùng cách gì để tra khảo Lam Thần lão tổ.
“Tiểu tử, ngươi dám vô lễ với ta à!” Lam Thần lão tổ tức tối hét lên, Chu Thanh liên tục lăng nhục lão, tất nhiên lão tức giận sôi gan rồi, hình như lão đã mất đi lí trí, khói lam bao quanh người hóa thành vô số khuôn mặt quỷ dữ, đang định vồ tới tấn công.
Chu Thanh thu hồi Thất Bảo Diệu Thụ, vung tay một cái, 12 cây Đô Thiên Minh Vương kỳ phóng ra cắm vào mặt nền ngọc thạch, phát ra tiếng lanh lảnh của kim loại chạm nhau, 12 cây cờ vụt to ra hơn trượng, 12 con Đô Thiên Ma Thần do gần đây nuốt chửng biết bao linh hồn nguyên thần đều manh nha nhảy vọt ra ngoài, có một con Ma Thần đầu rắn mình người, chân đạp 2 con hắc long, đôi cánh tay cuộn 2 con rắn xanh lè, toàn thân mọc đầy vay cá đen sì to bằng nắm tay còn có thể tách ra khỏi cây cờ bay xa 3 tấc, phát ra tiếng gào rú rùng rợn âm u như vọng lên từ dưới địa ngục. Truyện "Phật Đạo "
“Úi! Con này hung dữ quá! Chỉ cần thêm một chút thức ăn bồi bổ cho nó nữa là con Thần Ma này có thể hiện hình rồi, chắc đủ sức hoạt động trong phạm vi mười trượng, tuy vẫn còn cách rất xa yêu cầu của ta, nhưng so với hiện nay vẫn tốt hơn nhiều lần!” Chu Thanh thấy con Ma Thần kia dữ tợn lạ thường, trong lòng vui mừng, biết công sức mấy ngày liền của mình không uổng phí, giết chết bao nhiêu sinh vật biển, vừa rồi lại luyện hóa nguyên thần hồn phách của mấy con hỏa long, thành quả đạt được không đến nỗi tệ.
Ma Thần thành hình trên Đô Thiên Minh Vương kỳ chỉ mới là bước đầu, muốn chúng thoát ra ngoài hành động tự do còn cần phải bồi bổ rất nhiều nguyên thần hồn phách, Ma Thần khi thoát ra ngoài vẫn chưa thể rời khỏi phạm vi cách lá cờ hơn mười trượng, chỉ khi nào gia tăng số nguyên thần hồn phách làm thức ăn, phạm vi hoạt động của chúng mới tăng lên, thần thông cũng ngày càng lợi hại hơn, đến cảnh giới sau cùng, tam giới lục đạo, khắp vũ trụ, thậm chí ngoài ba mươi ba tầng trời, không nơi nào là chúng không đến được, cũng không ai là đối thủ của chúng nữa.
Tất nhiên để đạt đến cảnh giới sau cùng đó, dù Chu Thanh có đem hết mấy mươi vạn quân hồn quỷ dữ dưới mặt đất Trường Bình làm thức ăn cho một con Ma Thần thôi cũng chưa đủ, ngoại trừ giết sạch tất cả sinh linh trong tam giới lục đạo, biến vũ trụ trở về thuở hồng hoang, 12 con Đô Thiên Thần Ma mới hoàn toàn hiện ra hình thể, khôi phục trạng thái như mới khai thiên lập địa.
Nhưng dù là một con Ma Thần mới tách khỏi lá cờ, e rằng công lực thần thông cũng không hề thua kém Chu Thanh hiện tại, tất nhiên là khi Chu Thanh không sử dụng tới Thất Bảo Diệu Thụ.
Chỉ tay một cái, không gian nổi lên yêu hỏa hắc vân bao vây lấy Lam Thần lão tổ, Chu Thanh điều khiển ma hỏa, phải hành hạ tên Lam Thần láo lếu này một chút cho nó biết lễ độ cái đã.
“Ây da! Tiểu tử, ngươi ác độc lắm!” Bị ma hỏa thiêu đốt, Lam Thần lão tổ rú lên đau đớn, không dám động đậy, vội ngồi bệch xuống đất, tạo ra vầng hào quang lam lợt bắn ra chặn ma hỏa lại bên ngoài hơn thước không cho dính vào người.
“Hừ! Bổn tôn xem ngươi cầm cự được bao lâu nhé!” Chu Thanh thấy Lam Thần lão tổ ngoan cố chống cự, vội phun ra một ngụm nguyên khí vào ngọn lửa, ma hỏa lập tức tăng nhiệt độ lên gấp mười lần, vầng hào quang hộ thân của Lam Thần lão tổ bị đốt cháy càng lúc càng lợt đi, vô số tia lửa còn tìm được chỗ hở chui vào trong.
“Ây da! Ây da!” Lam Thần lão tổ bị ma hỏa thiêu đốt, cuối cùng đã chịu hết nổi kêu gào thảm thiết, đâu còn hơi sức mà mắng chửi, vầng khói lam bao quanh nguyên thần cũng đã bị luyện hóa, ngàn vạn tia ma hỏa chi chít phủ lên nguyên thần Lam Thần lão tổ hấp thu tinh khí.
Khói lam tan rã, Lam Thần lão tổ hiện ra khuôn mặt bản thể.
“Thì ra ngươi chính là Mã Diện âm thần, thảo nào ngươi quen thuộc tình hình âm tào địa phủ như thế, tại sao ngươi lại yếu thế nhỉ?” Chu Thanh và Vân Hà tiên tử sau khi nhìn thấy khuôn mặt Lam Thần lão tổ đều giật mình kinh ngạc.
“Biết lão tổ là âm thần rồi còn không mau thả ta ra, ngươi sắp phải hứng chịu đại họa ngập đầu rồi đấy!” Giọng nói của Lam Thần lão tổ trở nên vô cùng yếu đuối, gần như đang hấp hối, thế mà vẫn giữ thái độ ngang tàng.
“Hừ! Đừng nói ngươi chỉ là một tên âm thần địa phủ cỏn con, cho dù là Diêm Vương, Địa Tạng Vương, rơi vào tay bổn tôn vẫn phải chịu phép như thường, ngươi còn hỗn xược có tin ta luyện hóa nguyên thần ngươi làm thức ăn cho Đô Thiên Ma Thần không hả?” Chu Thanh lại gia tăng nhiệt độ yêu hỏa, Lam Thần lão tổ lăn lộn đau đớn không ngừng kêu gào thảm thiết, Chu Thanh từng đánh nhau với Ngưu Đầu âm thần, lúc này đang cảm thấy rất lạ khi thấy tên Mã Diện âm thần này yếu đuối đến mức này, đáng lí ra chút ma hỏa kiểu này không thể làm gì được nó mới đúng chứ?
“Thôi được! Tiểu tử, ta phục rồi! Đừng đốt nữa! Đốt nữa là ta tan chảy ra luôn đấy!” Lam Thần lão tổ cuối cùng đã không chịu nổi, vội kêu gào van xin.
Chu Thanh mặc kệ, lại phun thêm ra vài ngụm nguyên khí, ma hỏa càng lúc càng cháy to, cuối cùng đã tổn thương tới nguyên khí Lam Thần lão tổ, khí tức của lão yếu dần: “Tôn chủ! Tiểu nhân phục rồi! Tiểu nhân phục thiệt rồi mà!”
“Hí hí!” Chu Thanh giảm nhiệt độ của ma hỏa đi một chút, nạt nộ: “Phục rồi thì tốt! Mau khai ra đi, đừng phí thời gian quý báu của ta. Bổn tôn tại sao không có thiên kiếp giáng lâm? Còn nữa, tại sao ngươi nói bổn tôn có đại họa chực chờ? Ngươi là âm thần dưới địa phủ, chạy tới nhân gian làm gì hả? Lại còn tự xưng là lão tổ hùng cứ một phương.”
Thấy Lam Thần quá suy yếu rồi, Chu Thanh lại giảm bớt ma hỏa thêm, lần này xài chiêu dụ dỗ mua chuộc: “Chỉ cần ngươi thành khẩn nói hết thông tin ngươi biết cho ta nghe, quy thuận làm thuộc hạ của ta, bổn tôn không những mở lòng từ bi tha cho ngươi lần này, còn giúp ngươi tái tạo thân xác, cho ngươi một thân xác lợi hại hơn trước.”
Để chứng minh rằng mình không nói khoác, Chu Thanh phất tay một cái, con Thiên Quỷ tịch thu từ Hiên Viên pháp vương xuất hiện trong tấm mắt Lam Thần lão tổ.
Thấy Chu Thanh trưng ra Thiên Quỷ, Lam Thần lão tổ cũng là nhân vật biết nhìn hàng, tuy lão bị Chu Thanh dùng ma hỏa làm tổn thương nguyên khí, nhưng con người lão gian manh xảo trá, tất nhiên có giữ lại ít bản lĩnh, Chu Thanh cũng biết thế nên không muốn ép người quá đáng, nhỡ dồn lão vào đường cùng, trong một lúc điên tiết lão làm ra những trò tự nổ nguyên thần thì không hay đâu.
Trong trận pháp của Chu Thanh, người tu đạo bình thường không thể kích nổ nguyên thần, nhưng Lam Thần lão tổ là âm thần dưới địa phủ, Chu Thanh không mấy chắc chắn khống chế được lão, nhỡ lão tự sát thì công toi, phải khai thác thông tin trước cái đã.
Chỉ cần Lam Thần lão tổ nhập vào thân xác Thiên Quỷ, Chu Thanh tất nhiên có thủ đoạn hay khống chế, chỉ cần lão sinh lòng phản trắc, nhất định bắt lão muốn chết không được muốn sống không xong, đến lúc đó lão chỉ cam phận làm nô lệ phục dịch Chu Thanh mà thôi.
Giờ phía trước có 2 con đường, một là bị ma hỏa luyện hóa nguyên thần, hai là nhận lấy thân xác Thiên Quỷ, công lực đột phá, trừ khi người này là kẻ đại ngốc, Chu Thanh tin Lam Thần lão tổ sẽ có lựa chọn chính xác.
Vân Hà tiên tử lúc đầu thấy Chu Thanh dùng ma hỏa ép cung, Lam Thần lão tổ hiện ra nguyên hình, trong lòng sợ hãi, tưởng chuyện Chu Thanh giết chết Ngưu Đầu âm thần bị địa phủ phát giác, sau đó lại thấy không phải vậy nên yên tâm hơn nhiều, giờ thấy Chu Thanh đưa ra Thiên Quỷ, biết hắn có ý định thu phục Lam Thần lão tổ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Phu quân của ta chuyển thế 3 đời mà còn gan góc như vậy, so với năm xưa còn cừ khôi hơn ấy chứ! Thu phục Mã Diện âm thần làm nô bộc, chỉ có Diêm Vương mới có tư cách đó, phu quân nghịch thiên hành sự, e sẽ ươm mầm tai họa.”
Chỉ có điều Vân Hà tiên tử từ khi quen biết Chu Thanh đến nay, mỗi một việc hắn làm đều kinh thiên động địa, trước là hủy đi thân xác của Càn Cơ lão đạo, rồi đánh chết Ngưu Đầu âm thần, đoạt lấy tiên phủ trước mặt bao nhiêu yêu vương cao thủ, Vân Hà tiên tử lúc này cũng hết thấy lạ rồi.
Chu Thanh quan sát bốn phương tám hướng, tất nhiên phát hiện phản ứng của Vân Hà tiên tử, biết trong lòng nàng lo lắng, bèn truyền âm trấn an: “Việc này nàng khỏi phải lo, ta tự biết cách xử trí, Lục đạo luân hồi chính là cánh cửa chặn giữ tam giới, người này là âm thần chắc chắn biết nhiều thông tin, chỉ có cách này mới có thể khai thác thông tin từ hắn, con Thiên Quỷ đã bị ta ếm chín vạn chín ngàn đạo Huyền Minh phù chú, hắn có nhập vào cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh ta thôi, hơn nữa ta mới đoạt được tiên phủ, đang là lúc khai tông lập phái, dưới trướng lại không có cao thủ làm thuộc hạ, thu phục tên này là thích hợp nhất.”
Thiên Quỷ bây giờ như một cô bé dễ thương, nghĩ tới cảnh Lam Thần lão tổ trước kia là một âm thần, thế mà sau này sẽ thành ra hình dạng một cô bé, Vân Hà tiên tử cảm thấy thú vị, kể ra chuyện này cũng hay đấy nhỉ?
“Thân xác Thiên Quỷ?” Lam Thần lão tổ kinh ngạc thốt lên, Chu Thanh giảm nhiệt độ ma hỏa, lão đã từ từ hồi phục nguyên khí, đổi lại là nguyên thần bình thường bị thiêu cháy nãy giờ đã tan chảy rồi, thế mà Lam Thần lão tổ vẫn còn chịu đựng được, đủ thấy nguyên thần lão ta mạnh mẽ cỡ nào.
“Đúng vậy! Đây chính là một con Thiên Quỷ, hiện nay ngươi đã bị hủy mất thân xác, tuy nguyên thần chả khác gì hình người, nhưng không thể phát huy toàn bộ uy lực pháp thuật, Thiên Quỷ có thể đi xuyên nhiều tầng không gian, đấy là năng lực chỉ có tiên nhân mới có, chỉ là sức tấn công hơi yếu, phối hợp với nguyên thần mạnh mẽ của ngươi, bổ sung cho nhau chẳng phải tốt hơn à!” Chu Thanh không hề lộ vẻ háo hức, nhưng Vân Hà tiên tử lại cảm thấy hắn như con sói đội lốt bà ngoại đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
“Tiểu nhân chính là Mã Diện âm thần canh giữ con đường hoàng tuyền dưới địa phủ, có một lần địa phủ bị một con yêu quái lợi hại xâm nhập, mở ra Lục đạo luân hồi, đánh chết vô số âm thần, tiểu nhân bị dính một đòn nhưng may mắn thoát chết, bèn lén chui vào Lục đạo luân hồi trốn lên nhân gian, những người dưới địa phủ cứ tưởng tiểu nhân tử trận nên cũng không tra xét, tiểu nhân bèn trốn ở Nam Cực Quang Minh Kính dưỡng thương, thấy cuộc sống chốn nhân gian tiêu diêu tự tại nên không có ý định trở về địa phủ nữa.”
“Tiểu nhân là âm thần, không có tên trong sổ sinh tử, cho dù có tu luyện đến cảnh giới cao cũng không có thiên kiếp giáng xuống, lần này tiên phủ khai quang, tiểu nhân muốn thừa cơ cuỗm vài món pháp bảo tốt, một là nâng cao công lực, hai là vì muốn tích tụ năng lượng khai phá hư không tìm đến thiên giới làm thần tiên thứ thiệt, tốt hơn xưa kia làm một âm thần nhỏ bé ở âm tào địa phủ nhiều.”
“Địa vị của âm thần là thấp kém nhất, tuy cũng được gọi là thần, nhưng trên Phong Thần bảng lại không có tên, chỉ làm tay sai cho người khác sai khiến, đâu được oai phong giống như chân tiên?”
Lam Thần lão tổ tự biết thân biết phận, giờ bắt đầu ngoan ngoãn kể chuyện, Chu Thanh thấy lão tự xưng tiểu nhân, hiển nhiên đã thần phục, nên cũng không tăng nhiệt độ ma hỏa lên nữa.
Thông tin do Lam Thần lão tổ tiết lộ như mở ra một cánh cửa thông sang thế giới mới, Chu Thanh và Vân Hà tiên tử ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Chu Thanh hỏi tiếp: “Âm tào địa phủ trông giữ Lục đạo luân hồi vô cùng nghiêm ngặt, không cần nói đến Diêm Vương, dù là đám âm thần cũng đông như kiến cỏ, có yêu quái nào lợi hại đến thế, dám tung hoành như chỗ không người dưới địa phủ chứ? Còn ta nữa, tu luyện đến cảnh giới như bây giờ chắc đã có vài thiên kiếp giáng xuống mới phải, tại sao đến giờ vẫn chưa có thiên kiếp nào? Ngươi là âm thần chắc chắn biết chút thông tin về ta, chẳng lẽ bổn tôn cũng giống như ngươi, không có tên trong sổ sinh tử nên không có thiên kiếp?”
“Thưa tôn chủ, tiểu nhân chỉ còn lại nguyên thần yếu ớt không chịu nổi ma hỏa nữa đâu ạ, xin tôn chủ mở lòng từ bi thu lại ma hỏa, để tiểu nhân nhập vào xác Thiên Quỷ, sau đó mới bẩm báo kĩ càng với tôn chủ ạ. Tiểu nhân thấy tôn chủ tu luyện được kim thân, có vài phần giống với con yêu quái đã tung hoành địa phủ lần đó, vừa rồi tiểu nhân nói nhiều lời bất kính, cầu mong tôn chủ rộng lượng bỏ qua!”
Lam Thần lão tổ quỳ xuống dập đầu lia lịa, hoàn toàn không còn thái độ ngang tàng như trước nữa.
Chu Thanh quơ tay một cái, ma hỏa đều được thu vào 12 cây Minh Vương kỳ, 12 con Đô Thiên Thần Ma trừng mắt dữ tợn, gào thét như muốn lao vào xé xác Lam Thần lão tổ, Đô Thiên Thần Ma chính là thủy tổ vạn ma, tuy chỉ là phân thân trong 12 cây cờ, khí tức của chúng cũng đủ uy hiếp Lam Thần lão tổ rồi. Chu Thanh làm vậy là để thị uy với Lam Thần để lão không dám phản trắc, việc ban cho thân xác Thiên Quỷ cũng nằm trong dự định, giờ thấy Lam Thần chủ động đề nghị, Chu Thanh không lý nào lại cự tuyệt.
Đưa Thất Bảo Diệu Thụ lên quơ về phía Thiên Quỷ một cái, thần quang bắn ra bao phủ Thiên Quỷ, trên đỉnh đầu Thiên Quỷ chui ra vô số hồn phách bé gái, chính là số hồn phách bị Hiên Viên pháp vương bắt đi tế luyện Thiên Quỷ, nhốt họ vào thân xác Thiên Quỷ, mãi mãi không thể siêu thoát, giờ được giải thoát, đám hồn phách dập đầu lia lịa tạ ơn Chu Thanh. Chu Thanh lại phất nhẹ Thất Bảo Diệu Thụ, thần quang bao bọc đám hồn phách bé gái đưa vào Lục đạo luân hồi, để họ chuyển thế đầu thai.
“Tôn chủ đúng là đại từ đại bi, pháp lực cao cường, tiểu nhân còn tưởng phải nhập vào thân xác Thiên Quỷ sống chung với đám hồn phách này, nếu tiểu nhân dùng chân hỏa từ từ luyện hóa chúng cũng phải mất đến cửu cửu tám mươi mốt ngày, thật không ngờ tôn chủ chỉ phất tay đã làm được.”
Lam Thần mở lời nịnh bợ, trong lòng lại ngạc nhiên không kém, tên Chu Thanh này đâu phải thứ tốt lành gì, tại sao hao phí công lực giúp đám hồn phách kia siêu thoát thế nhỉ?
Thật ra Chu Thanh sau khi có được Thất Bảo Diệu Thụ đang từng bước nắm rõ tác dụng của pháp bảo nên lúc này muốn đem ra thử, Thất Bảo Diệu Thụ không những có thể tấn công, phòng thủ, còn có chức năng siêu độ oan hồn, Chu Thanh vừa thử pháp bảo vừa làm một việc tốt, ngu mới bỏ qua cơ hội này, chỉ là vẫn giả đò ta đây từ bi: “Bổn tôn tích cóp công đức giùm cho ngươi đấy! Dù ngươi là âm thần không phải chịu thiên kiếp, nhưng cứ coi như dọn đường để sau này ngươi thành tiên vậy!”
Lam Thần lão tổ mừng rơn, nguyên thần hóa thành một đạo lam quang chui vào thân xác Thiên Quỷ, chỉ cần chiếm được thể xác này, có thể bay xuyên nhiều tầng không gian bỏ trốn, Chu Thanh muốn đuổi theo bắt mình lại cũng đừng hòng.
Chỉ có điều Lam Thần lão tổ không dám nuôi ý định quay lại trả thù, Chu Thanh pháp lực cao cường, pháp bảo lợi hại, chỉ nhìn thấy mấy con Đô Thiên Thần Ma thôi là Lam Thần lão tổ muốn tránh càng xa càng tốt, lỡ bị tóm dùng làm thức ăn cho chúng thì nguy to. Truyện "Phật Đạo "
Chu Thanh cười hi hí, thần niệm lay động, thân xác Thiên Quỷ hiện lên phù chú chi chít, Lam Thần lão tổ đột nhiên bị cứng đơ, ngay cả nguyên thần cũng bị khống chế, đừng nói là chui vào không gian ảo bỏ chạy, ngay cả muốn tự sát cũng không làm được ấy chứ!
“Tôn chủ, người vừa thi triển pháp thuật gì vậy? Sao tiểu nhân không động đậy được?” Lam Thần lão tổ biết tình hình không hay, hốt hoảng kêu lên.
“Đừng sợ! Bổn tôn đang giúp ngươi đó, nguyên thần của ngươi vừa bị ma hỏa thiêu đốt, không mau chóng hồi phục như vậy đâu!” Chu Thanh nói xong, phun ra một ngụm nguyên khí, lại cắn vào ngón tay bắn ra một ít tinh huyết pha lẫn nguyên khí chui vào đỉnh đầu Thiên Quỷ, hòa tan vào nguyên thần Lam Thần lão tổ.
“Bổn tôn đã để lại dấu ấn thần thức nơi nguyên thần của ngươi, lúc bình thường ngươi vận dụng pháp thuật pháp bảo sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chỉ cần ngươi sinh lòng phản trắc thì sẽ lập tức tan xác, tất nhiên chỉ cần ngươi trung thành với bổn tôn, ta sẽ không làm khó ngươi, còn ban cho ngươi pháp bảo đơn dược, giúp ngươi gia tăng công lực.”
Cách làm này là tối ưu nhất để Chu Thanh khống chế Lam Thần lão tổ, để lại ý thức của mình nơi nguyên thần của lão, hoàn toàn có thể khống chế mọi hành đồng của lão, chỉ cần Lam Thần lão tổ muốn tạo phản, Chu Thanh có thể tự kích nổ tia ý thức đó, phá hủy luôn nguyên thần Lam Thần lão tổ.
Đến nước này Lam Thần lão tổ chỉ còn biết khuất phục, mọi thứ của mình đều bị đối phương nắm giữ, ngay cả muốn tự sát còn không được, nói gì đến bỏ trốn hay tạo phản chứ? Chết vinh chi bằng sống nhục, hơn nữa Chu Thanh có được tiên phủ, mình có quy thuận chắc cũng nhận được nhiều lợi lộc.
Chu Thanh tóm vào không khí, 3 viên đơn dược to như hột nhãn, đen bóng như thoa một lớp dầu mỡ xuất hiện trong lòng bàn tay: “Ngươi là âm thần, 3 viên đơn dược này dùng âm hồn trong Lục đạo luân hồi luyện chế, rất có ích cho việc bồi bổ nguyên thần, hồi phục công lực của ngươi.”
Lam Thần lão tổ thấy có lợi lộc, chút ấm ức trong lòng chợt tan biến, cung kính đưa đôi tay nhỏ nhắn của thân xác Thiên Quỷ nhận lấy, vừa nhìn thoáng qua đã kinh ngạc kêu lên: “Đây là Minh Âm đơn, muốn luyện chế phải cần đến một ngàn ba trăm mấy loại dược liệu, trong đó có mấy trăm loại chỉ có dưới âm tào địa phủ tìm được, thế mà tôn chủ thần thông quảng đại có được nó. À! Tam Âm Thần Duyên Diệt Dương đạn cũng là pháp bảo do âm thần địa phủ chế luyện, tiểu nhân trước kia cũng có luyện qua vài viên.”
Lam Thần lão tổ đột nhiên nhớ ra vụ việc đó, giật thót tim một cái, Chu Thanh càng lúc càng trở nên thần bí trong mắt lão.
Chu Thanh tất nhiên không ngu ngốc đi kể ra chuyện đánh chết Ngưu Đầu âm thần, tịch thu được túi báu vật, chỉ làm ra vẻ kẻ cả nạt nộ: “Chuyển của ta ngươi không cần biết nhiều làm gì, chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của ta là được, sau khi xong chuyện ta sẽ ban cho ngươi vài món pháp bảo phòng thân. Từ nay ngươi đã là người trong môn phái ta, tự xưng là đệ tử là được rồi, cái tên Lam Thần lão tổ không cần dùng đến nữa, gọi là Lam Thần đạo nhân vậy!”
Chu Thanh nói ra những lời này thật có khí phách của một tông chủ, đang vênh mặt khoái chí, Vân Hà tiên tử bụm miệng cười khanh khách bên cạnh, cũng không lên tiếng nói gì, chỉ chờ xem thái độ Lam Thần phản ứng thế nào
/206
|