Lam Thần kinh ngạc nói: “Tông chủ quả nhiên kiến thức uyên bác, nghe tông chủ nói thế là đệ tử nhớ ra, thủ đoạn điều khiển ngũ hành nguyên lực này đúng là cả Vu môn thượng cổ, nhưng từ khi Hoàng Đế giết chết Xi Vưu đại vu, tiên đạo hưng thịnh, Vu môn đã bị tuyệt diệt, tại sao đến bây giờ chúng lại xuất hiện nhỉ?”
Chu Thanh nhủ thầm: “Vân Trung Tử có nhắc đến một ít nên ta có biết, cộng thêm Hướng Huy bên Thục Sơn có nói về Dị năng tổ gì đấy, ta đã nghi ngờ bọn dị năng đó là hậu duệ của Vu môn thượng cổ rồi, xem ra bọn Vu môn này không hề đơn giản đâu?”
Dưới kia Vân Hà tiên tử gặp lại tỉ muội đồng môn, mãi lo huyên thuyên tâm sự với Nghệ Hồng tiên tử, không hề quan tâm đến bọn Ngũ Tán Nhân được cứu thoát. Chu Thanh cũng không quấy nhiễu, chỉ bàn về vấn đề Vu môn với Lam Thần.
“Người trong Vu môn sinh ra đã có sẵn phép thần thông, không cần tu luyện cũng mạnh tương đương với tu sĩ, cùng với thượng cổ Yêu tộc canh giữ Lục đạo luân hồi, đệ tử chả biết gì nhiều, chỉ nghe một ít tin đồn dưới địa phủ thôi, có mấy vị đại vu thượng cổ thậm chí còn có pháp lực tung hoành trời đất, e rằng không hề thua kém với Tam Thanh Đạo Tôn.” Lam Thần nhíu mày nhớ lại chuyện xưa cũ.
“Mạnh ngang với Tam Thanh Đạo Tôn à? Ngươi có đùa không đấy?” Chu Thanh có vẻ không tin.
“Đệ tử cũng chỉ nghe đồn chứ không biết chính xác, tông chủ từng nghe qua Cộng Công và Chúc Dung chứ? Hai người này cũng là đại vu, cùng với Xi Vưu, Hình Thiên đều là người trong Vu môn, sau đó không biết tại sao cả hai đều chết trong trận chiến Chu Sơn, từ đó Vu môn suy tàn, Xiển giáo kim tiên Quảng Thành Tử giúp đỡ đệ tử là Hoàng Đế giết chết thủ lĩnh Vu môn Xi Vưu, từ đó Vu môn bị diệt vong, những gì đệ tử biết có nhiêu đó thôi ạ!” Lam Thần nói ra hết toàn bộ lời đồn hắn từng nghe.
Nghe Lam Thần nói thế, Chu Thanh hiểu ra: “Những thông tin này đã từ thời xa xưa không thể kiểm chứng rồi, nhưng có một điều dám chắc chắn là bọn Ngũ Tán Nhân đã bị Vu môn khống chế ý thức. Hừ! Dám tấn công bổn tọa, chạy trốn nhanh thật đấy, nhưng ta đã biết xào huyệt ẩn náu của chúng ở đâu, sau này ta sẽ tính sổ!” Chu Thanh lạnh lùng rít lên, sắc mặt dữ tợn, Lam Thần không dám hỏi nhiều, chỉ biết ngoan ngoãn đứng hầu kế bên.
“Hèn gì Vân Trung Tử không nhắc nhiều trong Luyện Khí Tổng Cương về đại vu, thì ra Hoàng Đế là đệ tử của Quảng Thành Tử, tin chắc trận chiến năm xưa Xiển giáo đã dùng thủ đoạn xấu xa nào đó giành chiến thắng nên không ai nhắc đến, Vu môn và tiên đạo từ ngàn xưa đã mang sẵn thù hận sâu tựa biển, thế mà giờ đây các đại môn phái trung thổ lại quên sạch, còn để bọn Dị năng tổ gì đó đè đầu cưỡi cổ chứ! Nhưng tại sao chúng lại ra tay với Đại Tự Tại cung, thiệt nghĩ mãi không thông?” Chu Thanh lắc đầu bó tay, nhưng nghĩ tới 2 tên đánh lén vừa rồi do có dị năng nên trốn thoát, còn công lực so với mình chỉ là hạng tép riu, Chu Thanh cũng không bận tâm nữa.
Chu Thanh và Lam Thần được Vân Hà tiên tử giới thiệu với Nghệ Hồng tiên tử, hai bên hành lễ khách sáo vài câu, Chu Thanh nhìn ra Nghệ Hồng tiên tử đã đạt cảnh giới Hóa Thần hậu kì, trong lòng kính phục Đại Tự Tại cung, ít ra về số lượng đệ tử thì người ta vượt xa Thiên Đạo tông của mình nhiều.
4 người bay về nơi cũ, Vân Hà và Nghệ Hồng bay trước dẫn đường đi xuyên trận pháp cấm chế đi vào Đại Tự Tại cung, Chu Thanh và Lam Thần bám sát theo sau, thật ra với công lực hiện nay của Chu Thanh, chỉ nhìn sơ qua là tham ngộ được nét ảo diệu của trận pháp, muốn phá giải xông vào cũng dễ dàng, nhưng Đại Tự Tại cung không phải kẻ thù, đương nhiên phải giữ đúng phép tắc.
Vân Hà tiên tử không dám kể Lam Thần là âm thần dưới địa phủ, Nghệ Hồng tiên tử chỉ biết Lam Thần là đệ tử của Chu Thanh, một tu sĩ lợi hại ở hải ngoại, thấy Chu Thanh và Lam Thần ung dung bước vào trong trận, Nghệ Hồng tiên tử nhủ thầm: “Vị Thiên Đạo tông chủ này còn lợi hại hơn cả lời đồn, ngay cả đệ tử dưới trướng cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, Vân Hà muội muội tốt số thật!”
4 người bay hồi lâu mới ra khỏi trận pháp, non xanh nước biếc hiện ra, mọi người đã vào Đại Tự Tại cung. Nghệ Hồng tiên tử lễ phép nói: “Chu chân nhân! Mời theo tiểu nữ, cung chủ sẽ ra gặp mặt ngay ạ!”
Chu Thanh rời khỏi không lâu, dưới đụm cát bỗng chui ra một bóng người, đó là một thanh niên nam tử chừng hai mươi bảy tám tuổi, quát vào hư không: “Diệp Đạo Xuyên, ngươi sao rồi? Bị thương à? Ngũ Tán Nhân thật là vô dụng, cứ moi lấy nguyên thần chúng để phục vụ chúng ta nghiên cứu vậy!”
Một trung niên nam tử chui ra từ hư không, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn đang rỉ máu, khó nhọc nói: “Lôi Thiên La, sao ngươi hiện hình ở đây? Nhỡ bọn người kia quay lại thì chúng ta nguy to, thật không ngờ Đại Tự Tại cung có cao thủ như thế!”
“Hí hí! Vừa rồi ngươi chịu thua rồi nhé, dị năng nhiếp hồn của ngươi thế mà không làm gì được hắn, vị Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh này quả nhiên lợi hại, xem ra chúng ta phải tính toán kế hoạch kĩ hơn mới được! Gần đây đệ tử Thục Sơn và Côn Lôn hay xảy ra xung đột, cơ hội của chúng ta sắp đến rồi!” Lôi Thiên La hí hửng lên tiếng.
“Tu đạo giới càng loạn càng tốt, nhưng trước khi chúng ta hội tụ đủ thực lực, không nên khinh suất manh động!” Diệp Đạo Xuyên nắm lấy Lôi Thiên La biến một cái ra ngoài mấy mươi dặm, thế mới yên tâm dừng lại nói chuyện tiếp.
“Vừa rồi ta dùng thuật nhiếp hồn thử xâm nhập ý thức tên Chu Thanh đó, nào ngờ bị hắn phản kích đánh trọng thương, nhưng ta cũng mơ hồ cảm nhận được chút khí tức quen thuộc.” Diệp Đạo Xuyên hồi tưởng lại.
“Khí tức gì quen thuộc vậy? Chẳng lẽ liên quan đến thứ chúng ta cần tìm?” Lôi Thiên La giật mình hỏi dồn.
“Hình như là… khí tức 12 vị tổ sư Vu môn của chúng ta, chỉ có điều cực kì suy yếu, giống như bị phong ấn vậy, ta cũng không rõ, công lực của chúng ta quá yếu, tộc nhân từ thời thượng cổ bị Tiên đạo tiêu diệt, huyết mạch lưu truyền đến đời chúng ta đã không phải dễ rồi, may mà các môn phái trung thổ quên béng chuyện xưa, bằng không hy vọng của chúng ta cũng tiêu tan luôn!” Diệp Đạo Xuyên sầu não than ngắn thở dài. Truyện "Phật Đạo "
“Cái gì? 12 vị tổ sư Vu môn, sau khi thủ lĩnh Xi Vưu bị giết, 12 vị tổ vu đã tan xác theo rồi mà, sao lại còn có khí tức ở đây? Ngươi bị Thiên Đạo tông chủ phá hỏng đầu óc rồi à?” Lôi Thiên La nhảy dựng lên.
“Ta thấy ngươi hỏng đầu óc thì có, 12 vị tổ vu tuy tan xác, nhưng nếu hội tụ đủ hồn phách và nguyên thần vẫn có thể triệu hồi. Ngươi tưởng chút tài hèn sức mọn của chúng ta có thể làm nên chuyện hả? Ngay cả bọn đạo sĩ trần gian hợp sức lại ta còn đối phó không nổi, nói gì đến đám thần tiên trên trời, vốn dĩ ta định thao túng bọn Ngũ Tán Nhân đi thu thập nhiều nguyên thần cao thủ, nói không chừng có thể ngưng tụ phân thân của 12 vị tổ vu. Ài! Giờ thì công cốc rồi!” Diệp Đạo Xuyên bi quan thở dài.
“Tiếc thật! Từ khi Xi Vưu bị giết chết, khó khăn lắm mới xuất hiện một Bạch Khởi đại vu thần thông quảng đại, nào ngờ lại bị Tiên đạo trấn áp, may mà tháng trước Trường Bình xảy ra động đất nên chúng ta mới phát hiện ngài ấy bị phong ấn dưới đó.”
“Ta thật không hiểu Từ Phúc chỉ là một thuật sĩ kém cỏi, sao có năng lực chống lại Bạch Khởi đại vu chứ? Chẳng lẽ còn có gì uẩn khúc?”
“Hừ! Từ Phúc mà là thuật sĩ gì, bộ tộc của ngươi không biết bí mật này rồi, chỉ có ta mới biết thân phận thật sự của Từ Phúc từ mấy câu thơ tổ tiên truyền lại.” Lôi Thiên La vênh mặt nói.
“Câu thơ gì vậy? Từ Phúc là ai? Chúng ta đều là người trong Vu môn, ngươi đừng giấu giếm nữa, nên nhớ chúng ta khó khăn lắm mới tìm ra tung tích Bạch Khởi, chúng ta không trường sinh bất tử đâu, không có thời gian lây nhây đâu nhé!”
“Quy Xà Bàn, có thể trồng Kim Liên trong ngọn lửa! Bây giờ ngươi biết Từ Phúc là ai rồi chứ?” Lôi Thiên La nghe Diệp Đạo Xuyên hối thúc, không dám cù cưa nữa, bèn nói ra câu thơ.
“Thì ra là người này, hèn chi Vu môn chúng ta thua xiểng liểng, dù Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh có cách triệu hồi 12 vị tổ vu thì sao chứ, vừa nãy ngươi thấy rồi đó, đừng nói là hắn, ngay cả con bé gái kế bên hắn chúng ta cũng đánh không lại đâu, làm sao mà bắt hắn khai ra được!” Diệp Đạo Xuyên than thở.
“Vậy thì chưa chắc, giờ đây Chu Thanh là khách khanh trưởng lão của Thục Sơn, mà Thục Sơn và Côn Lôn xung đột đến hồi gay cấn, chúng ta cứ ếm quân mặc cho đôi bên đánh giết lẫn nhau, giờ ta nghĩ cách giải thoát cho Bạch Khởi đại vu ra cái đã, có Bạch Khởi giúp sức, chúng ta còn sợ gì các môn phái trung thổ nữa?” Lôi Thiên La trình bày kế hoạch, 2 người thống nhất ý kiến, vụt biến vào hư không.
Hai người mới rời khỏi một lát, trong hư không đột nhiên có một con rết màu tím chui ra, con rết phóng thẳng lên trời, bay trở vào tay áo Chu Thanh.
“Hai tên Vu môn đần độn, với chút thủ đoạn này mà đòi nổi dậy à? Thì ra Bạch Khởi là đại vu, còn Từ Phúc là Chân Vũ Thang Ma đại đế. Hí hí! Hôm nay các ngươi đã cho ta biết rất nhiều thông tin đó, bằng chút dị năng hạng bét đó mà tưởng thoát khỏi thiên nhãn của ta sao?”
“Tông chủ thần thông quảng đại, trí tuệ hơn người, mấy tên vu môn cỏn con hạng bét sao qua mặt nổi tông chủ ạ!” Lam Thần không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ. Truyện "Phật Đạo "
Thật ra với thân xác Thiên Quỷ có khả năng đi xuyên mấy chục tầng không gian của Lam Thần, sao mà không phát hiện 2 người Diệp Đạo Xuyên và Lôi Thiên La trốn trong hư không chứ, nếu không vì Chu Thanh ra lệnh làm bộ không hay biết, tin chắc hắn đã lấy Hóa Huyết thần đao ra chém chết 2 người rồi.
Mặc kệ Lam Thần nịnh bợ, Chu Thanh đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh, Đại Tự Tại cung đúng là xứ sở thần tiên chốn nhân gian, hèn chi Vân Hà tiên tử khi vào Thục Sơn động thiên lại chả mấy quan tâm
Chu Thanh nhủ thầm: “Vân Trung Tử có nhắc đến một ít nên ta có biết, cộng thêm Hướng Huy bên Thục Sơn có nói về Dị năng tổ gì đấy, ta đã nghi ngờ bọn dị năng đó là hậu duệ của Vu môn thượng cổ rồi, xem ra bọn Vu môn này không hề đơn giản đâu?”
Dưới kia Vân Hà tiên tử gặp lại tỉ muội đồng môn, mãi lo huyên thuyên tâm sự với Nghệ Hồng tiên tử, không hề quan tâm đến bọn Ngũ Tán Nhân được cứu thoát. Chu Thanh cũng không quấy nhiễu, chỉ bàn về vấn đề Vu môn với Lam Thần.
“Người trong Vu môn sinh ra đã có sẵn phép thần thông, không cần tu luyện cũng mạnh tương đương với tu sĩ, cùng với thượng cổ Yêu tộc canh giữ Lục đạo luân hồi, đệ tử chả biết gì nhiều, chỉ nghe một ít tin đồn dưới địa phủ thôi, có mấy vị đại vu thượng cổ thậm chí còn có pháp lực tung hoành trời đất, e rằng không hề thua kém với Tam Thanh Đạo Tôn.” Lam Thần nhíu mày nhớ lại chuyện xưa cũ.
“Mạnh ngang với Tam Thanh Đạo Tôn à? Ngươi có đùa không đấy?” Chu Thanh có vẻ không tin.
“Đệ tử cũng chỉ nghe đồn chứ không biết chính xác, tông chủ từng nghe qua Cộng Công và Chúc Dung chứ? Hai người này cũng là đại vu, cùng với Xi Vưu, Hình Thiên đều là người trong Vu môn, sau đó không biết tại sao cả hai đều chết trong trận chiến Chu Sơn, từ đó Vu môn suy tàn, Xiển giáo kim tiên Quảng Thành Tử giúp đỡ đệ tử là Hoàng Đế giết chết thủ lĩnh Vu môn Xi Vưu, từ đó Vu môn bị diệt vong, những gì đệ tử biết có nhiêu đó thôi ạ!” Lam Thần nói ra hết toàn bộ lời đồn hắn từng nghe.
Nghe Lam Thần nói thế, Chu Thanh hiểu ra: “Những thông tin này đã từ thời xa xưa không thể kiểm chứng rồi, nhưng có một điều dám chắc chắn là bọn Ngũ Tán Nhân đã bị Vu môn khống chế ý thức. Hừ! Dám tấn công bổn tọa, chạy trốn nhanh thật đấy, nhưng ta đã biết xào huyệt ẩn náu của chúng ở đâu, sau này ta sẽ tính sổ!” Chu Thanh lạnh lùng rít lên, sắc mặt dữ tợn, Lam Thần không dám hỏi nhiều, chỉ biết ngoan ngoãn đứng hầu kế bên.
“Hèn gì Vân Trung Tử không nhắc nhiều trong Luyện Khí Tổng Cương về đại vu, thì ra Hoàng Đế là đệ tử của Quảng Thành Tử, tin chắc trận chiến năm xưa Xiển giáo đã dùng thủ đoạn xấu xa nào đó giành chiến thắng nên không ai nhắc đến, Vu môn và tiên đạo từ ngàn xưa đã mang sẵn thù hận sâu tựa biển, thế mà giờ đây các đại môn phái trung thổ lại quên sạch, còn để bọn Dị năng tổ gì đó đè đầu cưỡi cổ chứ! Nhưng tại sao chúng lại ra tay với Đại Tự Tại cung, thiệt nghĩ mãi không thông?” Chu Thanh lắc đầu bó tay, nhưng nghĩ tới 2 tên đánh lén vừa rồi do có dị năng nên trốn thoát, còn công lực so với mình chỉ là hạng tép riu, Chu Thanh cũng không bận tâm nữa.
Chu Thanh và Lam Thần được Vân Hà tiên tử giới thiệu với Nghệ Hồng tiên tử, hai bên hành lễ khách sáo vài câu, Chu Thanh nhìn ra Nghệ Hồng tiên tử đã đạt cảnh giới Hóa Thần hậu kì, trong lòng kính phục Đại Tự Tại cung, ít ra về số lượng đệ tử thì người ta vượt xa Thiên Đạo tông của mình nhiều.
4 người bay về nơi cũ, Vân Hà và Nghệ Hồng bay trước dẫn đường đi xuyên trận pháp cấm chế đi vào Đại Tự Tại cung, Chu Thanh và Lam Thần bám sát theo sau, thật ra với công lực hiện nay của Chu Thanh, chỉ nhìn sơ qua là tham ngộ được nét ảo diệu của trận pháp, muốn phá giải xông vào cũng dễ dàng, nhưng Đại Tự Tại cung không phải kẻ thù, đương nhiên phải giữ đúng phép tắc.
Vân Hà tiên tử không dám kể Lam Thần là âm thần dưới địa phủ, Nghệ Hồng tiên tử chỉ biết Lam Thần là đệ tử của Chu Thanh, một tu sĩ lợi hại ở hải ngoại, thấy Chu Thanh và Lam Thần ung dung bước vào trong trận, Nghệ Hồng tiên tử nhủ thầm: “Vị Thiên Đạo tông chủ này còn lợi hại hơn cả lời đồn, ngay cả đệ tử dưới trướng cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, Vân Hà muội muội tốt số thật!”
4 người bay hồi lâu mới ra khỏi trận pháp, non xanh nước biếc hiện ra, mọi người đã vào Đại Tự Tại cung. Nghệ Hồng tiên tử lễ phép nói: “Chu chân nhân! Mời theo tiểu nữ, cung chủ sẽ ra gặp mặt ngay ạ!”
Chu Thanh rời khỏi không lâu, dưới đụm cát bỗng chui ra một bóng người, đó là một thanh niên nam tử chừng hai mươi bảy tám tuổi, quát vào hư không: “Diệp Đạo Xuyên, ngươi sao rồi? Bị thương à? Ngũ Tán Nhân thật là vô dụng, cứ moi lấy nguyên thần chúng để phục vụ chúng ta nghiên cứu vậy!”
Một trung niên nam tử chui ra từ hư không, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn đang rỉ máu, khó nhọc nói: “Lôi Thiên La, sao ngươi hiện hình ở đây? Nhỡ bọn người kia quay lại thì chúng ta nguy to, thật không ngờ Đại Tự Tại cung có cao thủ như thế!”
“Hí hí! Vừa rồi ngươi chịu thua rồi nhé, dị năng nhiếp hồn của ngươi thế mà không làm gì được hắn, vị Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh này quả nhiên lợi hại, xem ra chúng ta phải tính toán kế hoạch kĩ hơn mới được! Gần đây đệ tử Thục Sơn và Côn Lôn hay xảy ra xung đột, cơ hội của chúng ta sắp đến rồi!” Lôi Thiên La hí hửng lên tiếng.
“Tu đạo giới càng loạn càng tốt, nhưng trước khi chúng ta hội tụ đủ thực lực, không nên khinh suất manh động!” Diệp Đạo Xuyên nắm lấy Lôi Thiên La biến một cái ra ngoài mấy mươi dặm, thế mới yên tâm dừng lại nói chuyện tiếp.
“Vừa rồi ta dùng thuật nhiếp hồn thử xâm nhập ý thức tên Chu Thanh đó, nào ngờ bị hắn phản kích đánh trọng thương, nhưng ta cũng mơ hồ cảm nhận được chút khí tức quen thuộc.” Diệp Đạo Xuyên hồi tưởng lại.
“Khí tức gì quen thuộc vậy? Chẳng lẽ liên quan đến thứ chúng ta cần tìm?” Lôi Thiên La giật mình hỏi dồn.
“Hình như là… khí tức 12 vị tổ sư Vu môn của chúng ta, chỉ có điều cực kì suy yếu, giống như bị phong ấn vậy, ta cũng không rõ, công lực của chúng ta quá yếu, tộc nhân từ thời thượng cổ bị Tiên đạo tiêu diệt, huyết mạch lưu truyền đến đời chúng ta đã không phải dễ rồi, may mà các môn phái trung thổ quên béng chuyện xưa, bằng không hy vọng của chúng ta cũng tiêu tan luôn!” Diệp Đạo Xuyên sầu não than ngắn thở dài. Truyện "Phật Đạo "
“Cái gì? 12 vị tổ sư Vu môn, sau khi thủ lĩnh Xi Vưu bị giết, 12 vị tổ vu đã tan xác theo rồi mà, sao lại còn có khí tức ở đây? Ngươi bị Thiên Đạo tông chủ phá hỏng đầu óc rồi à?” Lôi Thiên La nhảy dựng lên.
“Ta thấy ngươi hỏng đầu óc thì có, 12 vị tổ vu tuy tan xác, nhưng nếu hội tụ đủ hồn phách và nguyên thần vẫn có thể triệu hồi. Ngươi tưởng chút tài hèn sức mọn của chúng ta có thể làm nên chuyện hả? Ngay cả bọn đạo sĩ trần gian hợp sức lại ta còn đối phó không nổi, nói gì đến đám thần tiên trên trời, vốn dĩ ta định thao túng bọn Ngũ Tán Nhân đi thu thập nhiều nguyên thần cao thủ, nói không chừng có thể ngưng tụ phân thân của 12 vị tổ vu. Ài! Giờ thì công cốc rồi!” Diệp Đạo Xuyên bi quan thở dài.
“Tiếc thật! Từ khi Xi Vưu bị giết chết, khó khăn lắm mới xuất hiện một Bạch Khởi đại vu thần thông quảng đại, nào ngờ lại bị Tiên đạo trấn áp, may mà tháng trước Trường Bình xảy ra động đất nên chúng ta mới phát hiện ngài ấy bị phong ấn dưới đó.”
“Ta thật không hiểu Từ Phúc chỉ là một thuật sĩ kém cỏi, sao có năng lực chống lại Bạch Khởi đại vu chứ? Chẳng lẽ còn có gì uẩn khúc?”
“Hừ! Từ Phúc mà là thuật sĩ gì, bộ tộc của ngươi không biết bí mật này rồi, chỉ có ta mới biết thân phận thật sự của Từ Phúc từ mấy câu thơ tổ tiên truyền lại.” Lôi Thiên La vênh mặt nói.
“Câu thơ gì vậy? Từ Phúc là ai? Chúng ta đều là người trong Vu môn, ngươi đừng giấu giếm nữa, nên nhớ chúng ta khó khăn lắm mới tìm ra tung tích Bạch Khởi, chúng ta không trường sinh bất tử đâu, không có thời gian lây nhây đâu nhé!”
“Quy Xà Bàn, có thể trồng Kim Liên trong ngọn lửa! Bây giờ ngươi biết Từ Phúc là ai rồi chứ?” Lôi Thiên La nghe Diệp Đạo Xuyên hối thúc, không dám cù cưa nữa, bèn nói ra câu thơ.
“Thì ra là người này, hèn chi Vu môn chúng ta thua xiểng liểng, dù Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh có cách triệu hồi 12 vị tổ vu thì sao chứ, vừa nãy ngươi thấy rồi đó, đừng nói là hắn, ngay cả con bé gái kế bên hắn chúng ta cũng đánh không lại đâu, làm sao mà bắt hắn khai ra được!” Diệp Đạo Xuyên than thở.
“Vậy thì chưa chắc, giờ đây Chu Thanh là khách khanh trưởng lão của Thục Sơn, mà Thục Sơn và Côn Lôn xung đột đến hồi gay cấn, chúng ta cứ ếm quân mặc cho đôi bên đánh giết lẫn nhau, giờ ta nghĩ cách giải thoát cho Bạch Khởi đại vu ra cái đã, có Bạch Khởi giúp sức, chúng ta còn sợ gì các môn phái trung thổ nữa?” Lôi Thiên La trình bày kế hoạch, 2 người thống nhất ý kiến, vụt biến vào hư không.
Hai người mới rời khỏi một lát, trong hư không đột nhiên có một con rết màu tím chui ra, con rết phóng thẳng lên trời, bay trở vào tay áo Chu Thanh.
“Hai tên Vu môn đần độn, với chút thủ đoạn này mà đòi nổi dậy à? Thì ra Bạch Khởi là đại vu, còn Từ Phúc là Chân Vũ Thang Ma đại đế. Hí hí! Hôm nay các ngươi đã cho ta biết rất nhiều thông tin đó, bằng chút dị năng hạng bét đó mà tưởng thoát khỏi thiên nhãn của ta sao?”
“Tông chủ thần thông quảng đại, trí tuệ hơn người, mấy tên vu môn cỏn con hạng bét sao qua mặt nổi tông chủ ạ!” Lam Thần không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ. Truyện "Phật Đạo "
Thật ra với thân xác Thiên Quỷ có khả năng đi xuyên mấy chục tầng không gian của Lam Thần, sao mà không phát hiện 2 người Diệp Đạo Xuyên và Lôi Thiên La trốn trong hư không chứ, nếu không vì Chu Thanh ra lệnh làm bộ không hay biết, tin chắc hắn đã lấy Hóa Huyết thần đao ra chém chết 2 người rồi.
Mặc kệ Lam Thần nịnh bợ, Chu Thanh đưa mắt quan sát cảnh vật xung quanh, Đại Tự Tại cung đúng là xứ sở thần tiên chốn nhân gian, hèn chi Vân Hà tiên tử khi vào Thục Sơn động thiên lại chả mấy quan tâm
/206
|